Chúng tôi sắp khai giảng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ nói với tôi rằng ngày mai mẹ và tôi sẽ đi mua những đồ dùng cần thiết dành cho ngày khai giảng.
"Đồ dùng gì vậy?", ba tôi hỏi.
"Rất nhiều thứ như là cặp táp mới, hộp bút và cả đôi giày nữa.", mẹ tôi đáp.
"Lại là giày nữa sao?Điều này là không thể nào! Con ăn chúng sao Nicolas!", ba tôi hỏi.
"Không, nó ăn súp để lớn. Và khi nó lớn, kích cỡ chân của nó cũng thay đổi."
Ngày hôm sau, tôi đi mua sắm với mẹ. Đến khi chọn giày, chúng tôi xảy ra chút bất đồng nho nhỏ. Chuyện là tôi thích mua một đôi giày thể thao nhưng mẹ lại muốn tôi chọn đôi giày da thật bền. Khi chúng tôi về nhà, ba tôi trông chẳng có gì là vui vẻ cả.
Người bán hàng rất dễ thương. Anh ta để cho tôi chọn cả đống giày và nói với mẹ rằng đôi nào ở đây cũng đều tuyệt vời cả. Mẹ tôi không biết phải chọn đôi nào và cuối cùng người bán hàng nói đôi giày màu nâu đằng kia rất đẹp và anh ta rất thích.Thế là mẹ hỏi tôi có thích đôi mà người bán hàng chỉ hay không? Tôi nói có chỉ để không làm phật lòng người bán hàng dù sự thật là đôi giày ấy hơi chật so với tôi.
Sau đó, mẹ mua cho tôi chiếc cặp táp tuyệt vời. Tôi nghĩ rằng với chiếc cặp này  tôi và lũ bạn có thể tha hồ đùa giỡn với nhau sau khi đi học. Chúng tôi rất thích chơi trò ném cặp vào cẳng chân lũ bạn để làm họ ngã. Ngoài ra mẹ còn mua cho tôi hộp bút nhìn như bao đựng súng trong đó có chuốt bút chì giống như máy bay, cục gôm có hình con chuột, cây bút chì nhìn như cây sáo nhỏ và hàng tá dụng cụ trông giống như những món đồ khác. Tôi nghĩ rằng với những món đồ dùng học tập này tôi có thể làm trò hề trong lớp.
Khi cha tôi, vào buổi chiều, thấy những món đồ mẹ mua cho tôi đã nói với tôi rằng ba hy vọng tôi sẽ giữ đồ thật tốt. Tôi đã vỗ ngực mà nói với cha tôi rằng vâng con sẽ. Đúng vậy tôi rất biết cách giữ gìn đồ đạc của mình. Thế mà trước buổi tối, đồ chuốt bút chì của tôi đã bị vỡ khi tôi chơi trò đánh bom cục gôm con chuột. Ba tôi rất tức giận và nói rằng từ lúc đi du lịch trở về ba đã không thể nào chịu nổi tôi và chỉ mong sao kỳ khai giảng sớm bắt đầu.
Tôi phải nói với bạn tôi cũng rất mong sớm được đi học lại. Gia đình tôi đã kết thúc chuyến du lịch cách đây rất lâu rồi.
Chúng tôi đã có quãng thời gian tuyệt vời cùng nhau. Gia đình tôi nghỉ hè ở một bãi biển mà ở đó tôi đã làm hàng đống thứ kinh khủng. Tôi đã bơi ra xa. Tôi đã thắng trong một cuộc thi tổ chức trên bãi biển và ban tổ chức đã tặng tôi hai cây cờ hiệu. Ngoài ra da tôi trở nên rám nắng. Thật bảnh!
Do đó, khi tôi quay về nhà, tôi rất muốn khoe với lũ bạn làn da ngăm đen của tôi. Oái ăm thấy chẳng đứa nào ở nhà trước kỳ khai giảng cả. Đứa sống gần nhà tôi nhất là thằng bạn thân Alceste của tôi. Nó là một thằng béo mà ăn suốt ngày. Mọi năm gia đình nó sẽ đi nghỉ hè ở Auvergne để thăm chú nó làm nghề bán thịt ở đây. Nhà nó đi du lịch rất muộn vì phải chờ nhà chú nó đi du lịch ở biển Azur về.
Ông Compani, bán tạp hoá ở khu phố tôi đã khen tôi rất bảnh khi thấy tôi. Ông đã đưa cho tôi vài miếng nho khô, trái oliu nhưng cảm giác này làm sao tuyệt bằng việc gặp lại lũ bạn được.
Cuối cùng, nếu không ai thấy tôi trở nên ngăm đen, thế thì việc tôi đi tắm nắng có nghĩa lý gì đâu. Tâm trạng tôi rất tệ. Ba nói rằng ba không muốn thấy tôi lại bắt đầu những tuồng kịch như mọi năm.
"Con sẽ trở nên trắng mất!"
"Châc tôi điên mất. Từ lúc đi nghỉ hè về, nó không thể nào ngừng nghĩ về làn da rám nắng của nó. Nghe này Nicolas, con biết con phải làm gì không? Con ra vườn và tắm nắng đi nhé. Như thế còn sẽ ngừng lải nhải đầy tai ba và khi đi học lại con sẽ là một chàng Tarzan thực thụ."
Thế là tôi đã ra vườn tắm nắng. Không thể nào như ở bãi biển được. Làm sao trở nên rám nắng khi trời thoáng đãng, đầy mây xanh.
Đúng lúc này mẹ gọi tôi.
"Nicolas! Con đang làm gì ngoài đó vậy? Con không thấy trời bắt đầu mưa rồi à?"
Khi tôi quay vào nhà, ba tôi đang đọc báo. Ông nhìn tôi và nói rằng tôi đen hơn mọi khi và tốt nhất là tôi nên lau đầu đi kẻo bị ốm."
"Không đúng. Con trông chẳng đen chút nào cả. Con phải trở lại bãi biển."
"Nicolas! Con vui lòng lịch sự và đừng nói bất kỳ lời nào ngớ ngẩn nữa. Nếu không con lên phòng ngay đừng ăn tối nữa. Con hiểu chứ?", ba tôi nói.
Tôi bắt đầu khóc. Tôi nói rằng không đúng chút nào cả. Tôi sẽ bỏ nhà đi đến bãi biển một mình. Tôi sẽ chết mất nếu không thể nào trở nên rám nắng.  Mẹ tôi chạy vội ra phòng khách và nói rằng mẹ đã chịu đủ rồi. Nếu như đây là kết quả sau khi đi nghỉ hè về thì năm sau mẹ tôi thà ở nhà.
"Chính em là người muốn đi Bains- les-Mers năm nay mà. Không phải lỗi của anh khi Nicolas trở nên không thể chịu nổi khi trở về nhà.", ba tôi nói.
"Nhưng ba nói con ra vườn tắm nắng để trở nên giống Tarzan. Con thấy mình chẳng đen chút nào cả!"
Do đó mẹ tôi bắt đầu bật cười. Mẹ nói tôi là Tarzan bé bỏng của mẹ. Khi quay lại lớp học, tôi sẽ có làn da nâu nhất lớp. Mẹ nói tôi lên phòng chơi đi và mẹ sẽ gọi tôi khi bữa tối đã sẵn sàng.
Tối hôm đó, tôi không thèm nói chuyện với cha tôi. Tôi đã phải phá lên cười khi ông làm mặt hề với tôi. Bữa tối rất tuyệt với món bánh tart táo của mẹ.
Ngày hôm sau, ông Compani nói với chúng tôi rằng nhà Courteplaque, hàng xóm nhà tôi vừa trở về từ kì nghỉ hè. Họ có người con gái bằng tuổi tôi tên là Marie- Edwige.
Do đó, tôi rất mong Marie có thể thấy tôi trở nên rám nắng như thế nào. Tôi không nói gì với ba tôi cả vì ba đã nói rằng tôi còn nói thêm bất kỳ lời nào về vấn đề này, tôi sẽ gặp rắc rối.
Do đó, tôi tiếp tục ra vườn khi mặt trời lên để tắm nắng nhưng tôi chẳng đen hơn được chút nào cả. Tôi sẽ thử thêm lần nữa nếu kết quả vẫn vậy tôi sẽ nói với ba.
Khi tôi ra khỏi vườn, tình cờ xe của nhà Courteplaque dừng ngay trước cửa nhà tôi với cả đống hành lý.
Khi Marie bước xuống khỏi xe, cô ấy vẫy tay chào tôi.
Và tôi, tôi thấy mình đỏ hết cả người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro