3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vấn đề của cô không phải là cô không dám yêu, hay cô sĩ diện, hoặc là cô tự trọng. Vấn đề của cô sẽ là như thế, anh có thể yêu cô nồng nàn bằng cách giấu giếm..

Nhưng mà. Anh chả yêu cô. Nên vậy là đúng rồi.

Khi anh gọi cho cô, cô nói: "Em nhớ anh.." Thái độ của anh tỏ vẻ khó chịu, anh nói với cô: "Em nói câu này với bao nhiêu người rồi?"

Cứ như thể tối nay cô đã nói câu này, với hàng trăm gã.

Cô sững người lại vài giây, rồi mau chóng định thần trở lại. Cô cười ha hả: "Chỉ anh hiểu em" Anh chau mày, rồi cáu kỉnh nói qua điện thoại, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két: "Anh lại chả đi guốc trong bụng em"

Cô buồn, nhưng giọng nói cô vẫn rất vui vẻ. Cô nói chuyện với anh như thể bạn bè lâu ngày không nghe giọng, bày tỏ sự bỡn cợt nhớ nhung.

Khi anh cúp máy, cô cười, nhưng nước mắt cô cứ rơi lách tách xuống ly trà. Thực lòng, phải làm thế nào, để anh mới tin là cô không nói dối. "Em nhớ anh. Là em nói thật. Anh có tin không?" - Cô lẩm bẩm một mình.

Nhưng thật tình, sâu thẳm trong cô, cũng chẳng phải hoàn toàn muốn anh tin điều đó. Cô hiểu rất rõ, anh chưa hẳn đã yêu cô. Thế thì cứ để anh nghĩ, cô chỉ nói đùa, còn hơn tin rằng, cô đang nói thật. Mất mặt để chẳng được gì, thực ra thì... cô không muốn thế.

Anh có thế giới của anh. Thế giới đóng kín rất nhanh mỗi lần cô cố công mở nó. Giờ thì, cô chẳng buồn gõ cửa để được mời vào thế giới đó nữa. Nếu anh muốn, anh có thể ra ngoài, cho cô được ngắm anh một chút... Khi anh trở lại nơi thuộc về anh... Cô sẽ nhìn cánh cửa đóng chặt đó... để nhớ anh, thế thôi.

Yêu một người mà không được người đó yêu lại, thật đau khổ.

Nhưng yêu một người mà không thể cho người đó biết mình yêu người đó đến nhường nào, còn đau khổ hơn gấp ngàn lần.

Tuy vậy, dù cô chọn cái vế "gấp ngàn lần", nhưng cô nhất quyết không hối hận.

Giữ cho mình một khoảng trống rất nặng. Vì dù thế nào, anh cũng sẽ chẳng tin.

Không phải cô không đủ kiên nhẫn để chạy theo anh như xưa. Chỉ là cô đã chuyển từ kiên nhẫn sang nhẫn nhịn, kìm nén nỗi nhớ của mình vào sâu trong đáy tim, nèn chặt tình yêu của mình vào sâu trong tâm trí, sâu tới nỗi cô sợ một ngày đến chính cô cũng chẳng thể tìm ra nó...

"Nếu em có hay đùa cợt cũng bởi vì em sợ mà thôi. Sợ người ta biết rằng, em không đùa. Để người ta đua nhau, cười em quá ngu ngốc

Thỉnh thoảng em vẫn chờ tin nhắn của anh tới sáng. Dù hôm sau, em phải đi làm sớm. Thỉnh thoảng em vẫn chờ cuộc gọi của anh suốt đêm. Nhưng em không gọi. Vì em phải tỏ ra thật bản lĩnh.

Thực ra em không nói dối. Đôi khi em chỉ muốn nghe anh thở thôi. Để biết anh vẫn tồn tại trên đời. Không phải giấc mơ, không phải là em đang ảo tưởng.

Em không than vãn vì anh đâu hứa hẹn. Em lại vẫn là không gọi , chẳng nhắn tin vì em thấy như thế thật hèn. Bản thân em nói "không được như vậy." Nhưng trái tim em không có thói quen nghe lời lý trí. Em suy nghĩ rất nhiều. Phần lớn trong những suy nghĩ của em, phần không yêu anh đều thắng cả. Em không dám chắc rằng em yêu anh. Nhưng em dám chắc là em đang có chút gì đó gợn sóng về anh.

Thỉnh thoảng em lãng quên anh. Em chỉ giật mình khi anh quay trở lại. Em vốn dĩ không quan tâm rằng anh đã đi đâu. Chỉ cảm thấy anh trở về, là em vui vẻ lắm. Nhưng rồi em thấy nó không đủ.

Vậy nên, em nói thế thôi chứ chẳng có ngụ ý gì. Em sợ anh biết những chuyện này. Sẽ chẳng hay ho. Thôi đã đến lúc em phải đi.

Chào anh. Hẹn ngày gặp lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro