la thu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng Mười rồi!

Lá bàng theo gió về trời. Mùi hoa sữa nhẹ bay khắp.

Ngồi trong quán café quen thuộc, nhìn những làn khói mỏng bốc lên rồi tan biến trong không trung, Mi Anh cười buồn. Cũng chiếc bàn này, cũng một hương vị ấy, sao cảm giác lại khác đến vậy?

Có lẽ ... vì anh không ở đây.

Cái vị ngọt và đắng của li café như quấn lấy cô, trói chặt cô trong những hoài niệm về một chàng trai.

- Anh đang ở đâu? Có còn nhớ em không?

Hình ảnh: Tác giả bài viết (st)

... Chiều muộn. Buổi học cuối cùng.

Dạo bước trên hành lang quen thuộc, mỗi góc nhỏ đều mang trong mình những kỉ niệm.

- Có bao giờ còn được như bây giờ?

Mi Anh ngồi xuống và khóc, mấy ngày vừa rồi, cô chỉ biết khóc và tiếc cho những gì mình đã bỏ phí. Thời gian sao mà trôi nhanh quá.

Lặng lẽ vòng ra góc sau của sân trường, ngồi xuống bên gốc cây già, Mi Anh thường ra đây khóc. Chẳng ai biết chỗ này, ngoài cô.

- Hôm nay trời đẹp nhỉ!

Giọng nói làm cô tỉnh giấc. Quay người nhìn sang bên cạnh, một chàng trai đã ngồi đó từ bao giờ. Đôi mắt vẫn để trên bầu trời, anh cười.

- Ừ, nhưng đây đã là ngày cuối cùng rồi. Tiếc quá!

- Sao lại tiếc chứ? Ngốc à, cứ giữ nó trong tim mình, sẽ chẳng mất được đâu.

- Nhưng mà... Thôi đành giữ trong tim mình vậy. Mình là Mi Anh. Cậu là ...?

- Hải Quân. Tớ học cạnh lớp cậu đấy. Chắc Mi Anh không biết tớ đâu.

- Ôi, mình xin lỗi.

Giấu mặt sau đôi tay của mình, Mi Anh lí nhí trả lời.

Hai người cứ ngồi yên. Quân cố gắng khắc trong tim mình những gì có thể. Còn Mi Anh, thỉnh thoảng vẫn quay sang nhìn Quân, nhìn khuôn mặt ngập tràn ánh sáng, cô khẽ cười.

Trời bắt đầu tối dần. Bầu trời nhuốm màu đỏ thẫm rồi dần dần chuyển sang màu đen. Quân chợt đứng dậy, nắm lấy tay Mi Anh và kéo cô đi.

- Mình đi đâu đây?

- Tớ đói rồi. Đi ăn đi.

- Để tớ chọn chỗ nhé! Đi mà ...

Dừng lại. Quân khẽ thu tay mình lại.

- Thú thật, mình cũng chẳng biết đi đâu cả. Sợ khi mời, cậu từ chối nên tớ mới nắm tay kéo cậu đi. Xin lỗi nhé.

Mi Anh cười mỉm. Khẽ cầm tay Quân.

- Đừng buông tay đấy.

...Kí ức cứ ùa về trong cô. Đã lâu lắm rồi, cô chỉ sống với chúng mà thôi. Cũng dễ hiểu, vì những ngày bên Quân là quãng thời gian hạnh phúc nhất mà cô bé 16 tuổi đã trải qua.

Hình ảnh: isacg

- Mi Anh à! Quân đây, sao mình gọi nãy giờ mà không nhấc máy?

- Mình vừa mới ngủ dậy, hì, tại tối qua thức khuya quá. Tự nhiên Quân gọi Mi Anh sớm thế?

- Có gì đâu, hôm nay trời đẹp. Đi chơi đi. Lâu rồi không gặp, Quân ... Quân nhớ.

- Được rồi. Nửa tiếng nữa sang đón Mi Anh nhé.

Quân dẫn Mi Anh đi khắp Hà Nội rồi dừng chân ở một nơi đã quá quen thuộc với cả hai. Quán cafe mà hai người đã đến trong lần đầu gặp nhau.

- Mi Anh à, Quân muốn nói một điều quan trọng... đừng nói gì, cứ nghe Quân đã... có lẽ... có lẽ là Quân yêu Mi Anh mất rồi.

Nói xong, Quân vội quay mặt đi. Còn Mi Anh vẫn vậy, vẫn bình thản chơi đùa với làn khói mỏng từ li café.

- Mi Anh biết rằng không nên trả lời vội vàng. Nhưng... Mi Anh cũng biết rõ mình đang nghĩ gì. Mi Anh quý Quân... nhưng mà... đành phải nói là NO vậy.

- Tại sao lại là NO chứ? Chẳng lẽ Quân không đủ tốt sao?

Vẫn không trả lời, Mi Anh khẽ lấy ba tờ giấy nhỏ, viết lên đó ba chữ NO rồi cất vào trong túi.

- Ngày mai lại ra đây Quân nhé! Đừng buồn nữa, ngốc à.

Bước vội trên con đường đầy nắng, Mi Anh để lại Quân một mình với vị đắng của café, với nỗi buồn chất chứa trong tim, với nụ cười tuyệt vọng.

Ngày hôm sau...

- Mình ra đây làm gì vậy?

Rút trong túi ra tờ giấy ngày hôm qua, Mi Anh nắn nót viết quanh chữ NO những chữ khác: I don't kNOw.

- Đó là tình cảm của Mi Anh dành cho Quân bây giờ đấy. Thôi cứ kệ Mi Anh đi Quân à, vui lên đi. Quân ủ rũ như vậy, nhìn ngốc lắm.

Cô bé khẽ cười rồi lấy tay véo má chàng trai. Nở một nụ cười buồn, Quân trả lời:

- Có lẽ... chẳng còn nhiều thời gian nữa đâu.

- Ngày mai ra đây nhé. Cứ chờ đi, đừng vội bỏ cuộc, ngốc à.

Ngày thứ hai,

Vẫn rút trong túi ra một tờ giấy với chữ NO, Mi Anh viết vào đó một câu khác: NOoreul saranghae.

Quân cười. Lần đầu tiên Quân cười như vậy trong mấy ngày qua. Còn Mi Anh, vẫn bình thản chơi đùa.

- Cười gì thế? Nhìn càng ngốc hơn đấy.

- Quân thích cười thế đấy.

- Ơ thì... có ai cấm đâu. Người ta chỉ cảnh báo thôi.

Ngày thứ ba,

- Đừng nói gì vội, để Mi Anh viết xong tờ giấy cuối cùng đã.

Vẫn y hệt như hai ngày trước, cô bé hoàn thành mẩu giấy: Anata NO koto ga daisuki desu.

Rút vội trong túi một bức thư.

- Quân cứ đọc nó đi. Đừng nói gì cả.

"Xin lỗi Quân nhé, Mi Anh đã làm khổ Quân trong mấy ngày vừa rồi. Mà Quân cũng ngốc lắm, cứ để Mi Anh lôi vào trò đùa của mình là sao?

Thực sự, mình mới quen nhau chưa lâu. Mới chỉ ba tháng thôi nhưng Mi Anh đã rất quý Quân, coi Quân như một người bận tốt của mình.

Chắc Quân cũng biết nghĩa của NOoreul saranghae và cả Anata NO koto ga daisuki desu nữa.

Mi Anh chỉ muốn nói là Mi Anh cũng yêu Quân. Nhưng... Mi Anh lại sợ yêu. Có những chuyện đã xảy ra với Mi Anh, chúng để lại những vết thương lòng và nỗi sợ hãi không thể dập tắt. Mi Anh sợ yêu, sợ sẽ mất Quân nên chỉ dám coi Quân là bạn mà thôi.

Quân à, Quân sẽ ở bên Mi Anh mãi chứ?

Mi Anh chỉ muốn nói rằng: Em yêu anh, em yêu anh rất nhiều..."

Khẽ gấp tờ giấy lại, Quân đưa mắt nhìn Mi Anh.

- Quân ngốc lắm Mi Anh à. Giá như, Quân đừng chờ đến lúc này mới nói là Quân yêu Mi Anh. Nửa tháng nữa... Quân phải ra nước ngoài rồi.

Cười, Mi Anh nắm lấy tay Quân.

- Chỉ cần anh đừng quên em. Em sẽ chờ.

Hình ảnh: Kelsea_Kismet

...

- Chẳng lẽ... anh quên em rồi sao?

Cười nhạt.

Cũng khá lâu rồi, Mi Anh không đi uống cafe. Cô sợ phải đối mặt với nỗi buồn. Cô bé sợ phải chấp nhận một sự thật, rằng quán cafe đông người nhưng vẫn cô đơn.

Mùa thu. Từng chiếc lá lạnh lùng đáp xuống mặt đường. Vẫn với chiếc váy trắng, vẫn một cây viết nhỏ trên tay. Mi Anh đứng bên ngoài hàng hiên, cô không muốn vào. Đôi khi cô tự hỏi mình:

- Có vô vọng không?

Mùa đông. Cơn gió lạnh rít lên từng hồi và xé tan màn đêm. Căn phòng ngập tràn bóng tối. Chiếc laptop vẫn đang còn hoạt động. Mi Anh thường để nick sáng, phòng trường hợp Quân online.

Những tia sáng yếu ớt soi rõ khuôn mặt cô. Thoáng chút buồn và mệt mỏi.

Tiếng "ding" khẽ vang lên rồi tắt ngúm. Cô chợt tỉnh giấc. Từng dòng chữ nhỏ bắt đầu hiện ra trong màn hình trắng xoá.

- Anh đang ở sân bay, 15' nữa cất cánh. Sáng mai đón anh nhé.

Trong đầu Mi Anh chợt hình dung ra một quán cafe đông người. Ở trong một góc nhỏ, có một cô bé ngồi một mình, tách biệt với tất cả. Li cafe toả khói. Nụ cười trên môi.

Ngoài cửa, một chàng trai đang bước vào.

Entry viết nên từ hai trái tim - gửi từ email LeVy - boy_snowflakes_91

Cảm nhận về bài viết mời bạn gửi theo mẫu sau hoặc gửi bài viết, đường link blog muốn chia sẻ về địa chỉ [email protected]

Noi dung: Một ty nhẹ nhàng, đáng yêu và ... hơi phi thực tế ;)) Tớ công nhận rằng mình rất hạnh phúc khi đọc đến cuối câu chuyện, cũng hi vọng rằng trong cuộc sống bộn bề, bận rộn và "vật chất" này vẫn tồn tại những tình cảm trong sáng thế. Nhưng cũng biết rằng... ko nên tin ^^

Ho ten: Hoa Mai

Email: Xbanmai

Noi dung: Doc bai viet nay toi nghi do la chuyen tinh yeu cua ban, khong co gi dac biet, nhung cung khong te. Chuc mung ban vi su cho doi cua ban da dat ket qua nhu mong muon.

Dia chi: Bảo Lộc-Lâm Đồng

Email: [email protected]

Noi dung: Sao nhỉ, câu tryện có một chút hồn nhiên,một chút mơ mộng, một chút vui, một chút hạnh phúc,một chút buồn, một chút chờ đợi,một chút nhẹ nhàng...Và có một kết có hậu.Cảm ơn,đọc xong câu truyện tôi thấy mình có lẽ thanh thản hơn tí xíu đó là cảm xúc của tôi về câu truyện của bạn.

Ho ten: no name

Dia chi: tphcm

Noi dung: Nếu sự chờ đợi mà có được kết quả như vậy thì thật là hạnh phúc phải không bạn!

Ho ten: Xoai

Dia chi: Ha Noi

Email: [email protected]

Tieu de: Có phải diệu kỳ

Noi dung: Đó phải chăng là điều diệu kỳ

Ho ten: Linhlantrang_9x

Dia chi: Thái Bình

Noi dung: Mình muốn mình là người đầu tiên viêt lời cảm nhận của entry này ( hì ! ) Bài viết hay quá . Giờ thì mình hiểu tình yêu cũng có thật . Chỉ cần ta còn hi vọng thì sự chờ đợi đó sẽ có kết quả . Nhưng đôi lúc mình lại nghĩ rằng : chỉ cần ta ko kì vọng thì sẽ ko có thất vọng ! Giờ thì mình hiểu rồi . Cảm ơn tác giả của bài viết . Các bạn thật hanh phúc "Có những lúc bên anh lòng muốn nói Tiếng yêu anh nhưng sao thấy ngại ngùng Hay bởi lẽ mơ đời là gian dối Để đêm về phảng phất cánh hoa rơi"

Sài Gòn, Ngày .... tháng .... năm....

Em thân yêu!

Xin em hãy cho anh gọi em như thế. Xin em hãy đọc hết bức thư này rồi em hãy xé nó đi hay giữ nó là một kỷ niệm mà anh dành tặng em cũng được.

Em biết không, có những lần anh kiềm lòng mình rằng anh sẽ chẳng viết một bức thư nào, anh sẽ giữ vững sự im lặng đến phút cuối, đến ngày em lấy chồng nhưng lý trí của anh không mạnh bằng trái tim của anh.

Một đêm trời đầy sao, một đêm khác hẳn những đêm hè oi bức, anh chẳng ngủ được. Mỗi lần anh cố vỗ mình vào giấc ngủ, khi anh nhắm mắt tất cả những hình ảnh về em lại cứ ùa ùa chạy đến, từng nụ cười, từng cái bĩu môi đầy ác ý, từng ánh nhìn e lệ .... từng chi tiết cứ rõ ràng hơn .Anh giật mình choàng tỉnh. Anh cứ tự nghĩ chắc đó chỉ là một chút ký ức xưa mà thôi ... rồi anh lại nhắm mắt cố vỗ giấc lần nữa, nhưng không,tâm trí anh chỉ có em mà thôi. Anh đang say hay đang tỉnh? Anh cũng không biết. Anh đến bên khung cửa, châm một điếu thuốc,ngước nhìn những ánh sao đang lấp lánh trên cao, anh không biết bây giờ em có nhìn sao như sở thích của em hay không?Những ngôi sao ấy tựa như nỗi nhớ của anh về em.

Anh còn nhớ những lần chúng ta lang thang bên Hồ Con Rùa hay em ngồi tựa đầu trên vai anh ở góc quán quen ngày nào. Em vẫn luôn miệng kể chuyện, có khi em pha trò. Lúc ấy anh chẳng nói gì, em biết vì sao không? Lúc ấy trông em thật đẹp và đáng yêu, anh chẳng còn lời nào để có thể nói lên ,để có thể diễn tả hết những gì anh có thể nói với em. Anh chỉ muốn hôn em lúc đó mà thôi .... nhưng anh kiềm lòng mình vì anh sợ em sẽ cho rằng anh quá táo bạo và có khi anh sẽ mất em chỉ vì một nụ hôn. Rồi những lần chúng ta đi học về, cái thời sinh viên vui quá em nhĩ? Quán cóc,quán chè,nhà sách ...những nơi ấy luôn in dấu của chúng ta, phải không?

Ấy thế mà ....

Biết rằng em chưa trao cho anh một nụ hôn nào, biết rằng anh chỉ nắm tay em mỗi lần đi chơi,biết rằng chúng ta chỉ dành cho nhau những ánh nhìn "bí hiểm " và "sâu lắng"(bạn bè hay nói thế) nhưng tình cảm của chúng ta dường như là một tình yêu, anh cảm nhận thế, không biết anh có sai không. Có lẽ em sẽ giận anh lắm khi anh đã lẩn tránh em. Những tin nhắn em gửi cho anh, anh đều đọc và nhớ rất rõ. Em chỉ muốn biết vì sao anh làm vậy khi cuộc tình chúng ta đang rất ấm nồng và ngọt ngào. Anh biết nói sao đây khi thật sự anh chẳng biết cái lý do anh lẩn tránh em có được gọi là một lý do hay không? Vì một cuộc kiểm tra sức khỏe, vì một lần tim anh đau nhói, vì một lần anh khó thở, vì một lần anh chẳng còn cảm nhận được không gian sống chung quanh anh, vì đó là gen đi truyền, vì đó là ... Quá nhiều lý do cho việc anh trở nên tự ti, cảm thấy cuộc sống anh quá ngắn ngủi, anh tự thấy mình trở nên yếu dần sau những lần nhập viện và anh thấy anh chẳng làm nên hạnh phúc cho em.

Viết đến đây anh cảm thấy đau nhói con tim, trên bàn bây giờ đã có hơn một điếu thuốc tàn, những ước mơ nhỏ nhoi chỉ mong em bên anh, chỉ muốn em cười với anh, chỉ muốn em là một tia sáng cho những ngày anh bên giường bệnh. Nhưng anh không thể ích kỷ cho riêng anh ... Anh ... "

Hình ảnh: Tác giả bài viết (st)

Nhặt được bức thư trên sàn nhà, cô y tá tò mò đọc lá thư bị nhàu nát. Nước mắt cô chẳng cầm được. Hiếm khi có những bức thư tình thế này ở bệnh viện. Một ngày ở bệnh viện với sự tất bật và hối hả, chẳng có thời gian nào cho phép những y tá như cô có thể viết hoặc nghĩ đến một tình yêu. Cô sực nhớ đến anh. Người đã ra đi vì bệnh tim. Người đã bỏ cô đi không một lời nói. Cô tự nghĩ chẳng có khi anh cũng từng viết những bức thư thế này và rồi lại vò nát nó vứt đi như một tờ giấy trống rỗng. Hoặc có khi anh chẳng viết gì, cứ thế anh giữ trong lòng rồi ra đi với những tâm sự ấy rồi sẽ có một người như cô phải đau buồn và khóa tim mình trong cái vỏ bọc của công việc và sự tận tụy đến mức chăm chỉ. Cô ước những lá thư này đến tay những người yêu nhau thật sự....

Cô dủi thẳng lá thư, xếp nó lại một cách cẩn thận và bỏ vào túi áo mình như một vô giá rồi cô lại bắt tay vào công việc đang chờ đợi cô. Người viết thư này đang nằm mê man, chỉ có tiếng nhịp đập của máy trợ tim, liên hồi nhưng chậm rãi...

Một tuần sau, cô vào thăm bệnh nhân. Cô khẽ dừng chân bên cửa ra vào, có tiếng nói lạ (khác hẳn tiếng nói của người nhà bệnh nhân). Cô đưa mắt nhìn vào. Một người con gái lạ đến thăm. Một người con gái gầy nhưng dễ thương. Có lẽ cô đến lúc này thật không đúng lúc khi đây là khỏang khắc họ gặp nhau. Cô khẽ mỉm cười khi chợt nghĩ đến việc cô đã làm. Cô gặp và đưa bức thư viết dang dở cho mẹ bệnh nhân với hi vọng bác ấy có thể liên lạc và tìm gặp người trong thư, cô tin anh ấy sẽ bình phục dần.

Cô lui bước để lại cho cặp tình nhân một khỏang trời riêng. Cô thấy mình bây giờ mới thực sự là một y tá

Cuối cùng anh cũng lấy vợ! Cô đã bao lần giục Anh hãy lấy vợ, vậy mà giờ đây, khi cầm tấm thiệp hồng trên tay, sao cô lại thấy lòng mình nhói đau thế này? Phải chăng cô yêu Anh? Không. Cô đã nói với Anh là cô không yêu Anh rồi mà. Hay là cô đã quen với sự hiện hữu của Anh bên cô suốt chừng ấy năm? Uh, cũng có thể. Nhưng thế thì sao cô lại đau đớn thế này?

... Ngày ấy, cô và Anh cùng học trường múa, nhưng Anh lớn hơn cô một tuổi nên thường tỏ ra đàn anh, luôn bao bọc cô. Anh và cô đã từng chia nhau từng nắm xôi sau những buổi đi tập về hay củ khoai mẹ anh gói cho mang theo. Anh đã từng đứng co ro trong cái lạnh từ Bờ Hồ thổi vào ở bến tàu điện để đón cô những khi cô đến lớp học. Anh cũng đã từng xuýt xoa khi cô tập nhiều đến nỗi các đầu ngón chân bị sưng phồng lên. Và Anh cũng đã từng cùng cô tha thẩn dạo bước quanh Bờ Hồ những chiều hè lộng gió. Ngày ấy, hai đứa thích thú cười vang khi Anh ném thia lia một mảnh sành lướt trên mặt hồ. Cứ như vậy, Anh đã cùng tuổi thơ cô lớn lên. Và cô thì cứ vô tư đón nhận tất cả những sự chăm sóc của Anh mà không hề biết rằng, đã bao lần Anh nhìn cô tha thiết rồi bất chợt luống cuống quay đi khi cô quay lại hay những lần Anh vô cớ giận hờn khi có chàng trai nào đó thân mật trò chuyên cùng cô.

Rồi cô đành bỏ dở niềm đam mê nghệ thuật của mình để thi vào trường sư phạm, vì theo như ba mẹ cô nói, đó là nghề ''Xướng ca vô loài'', còn Anh vẫn tiếp tục học lên. Hai đứa không còn nhiều thời gian ở bên nhau nữa, Anh không còn được ở bên để chăm sóc cho cô nhiều nữa và thế là cô mỗi ngày một rời xa Anh hơn. Những năm học múa với chế độ tập luyện khắc nghiệt đã tạo cho cô một thân hình tuyệt đẹp, cộng với khuôn mặt hơi tây, xinh đẹp, quyến rũ, cô đã trở thành một vệ tinh lấp lánh với bao chàng trai si tình vây quanh. Nhưng trái tim kiêu hãnh của cô chưa có chủ nhân, nó chưa từng run rẩy, loạn nhịp vì ai. Cô cứ thản nhiên đón nhận tất cả nhưng tấm lòng si ấy như đó là điều tự nhiên mà cô được hưởng. Và vô tình, cô làm tan nát bao trái tim son trẻ, trong đó có Anh.

Thế rồi điều gì phảI đến cũng đến, cô đã gặp Tuấn, người đàn ông của đời cô. Người đã mang lại cho cô một trang mới của cuộc đời, người đã làm cho cô biết thế nào hạnh phúc, và cũng là người làm cho cô biết thế nào là đau khổ. Tuấn đã bị "tiếng sét ái tình" đánh trúng ngay từ lần đầu gặp cô. Tuấn bỏ ra bao nhiêu buổi chiều lẽo đẽo theo chân cô trên đường cô đi học về, nghĩ ra bao nhiêu câu chuyện, trò đùa để kiếm tìm một nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng của cô. Tuấn đã phải cất công đi tìm biết bao lần để làm vừa lòng những ý thích ngông cuồng, dở hơi của cô mà mục đích chỉ là để anh phải nản lòng, phải bỏ cuộc. Rồi mỗi ngày một chút, cô nhận ra đằng sau khát vọng chinh phục của Tuấn là một tình yêu thực sự mà cô hằng mong mỏi, là một tâm hồn bao dung, chân thành. Cô đã chấp nhận và đến với Tuấn với tất cả tình yêu đầu trong trắng. Cô và Tuấn đã có những tháng ngày tràn ngập hạnh phúc và tiếng cười. Cô và Tuấn đã có những giờ phút say đắm, phiêu bồng trong mộng ảo tình yêu.

Cô đã quên bẵng mất Anh cùng những tháng ngày thơ dại. Nhưng Anh vẫn không quên cô, không thể quên được cô. Anh vẫn luôn luôn dõi theo cô, canh chừng cho cô, sợ rồi lỡ ai đó vô tình làm cô đau.Thế rồi cái điều Anh lo sợ ấy cũng tới. Tuấn đã không giữ được cô cho đến hết cuộc đời mình như anh đã từng nói. Tuấn đã không đủ bản lĩnh để bảo vệ tình yêu của mình, anh làm trái tim cô tổn thương... mà một trái tim kiêu hãnh như cô thì không bao giờ chấp nhận sự nửa vời trong tình yêu. Cô chủ động nói lời chia tay trong một chiều cuối thu đầy giông gió, báo hiệu một mùa đông giá rét, tái tê như tâm hồn cô những ngày sau đó.Cô thực sự suy sụp, tan nát và hoài nghi vào cuộc đời sau sự đổ vỡ của mối tình đầu. Khi đó, Anh lại đến bên cô, là bến bờ bình yên cho cô tránh bão, là bờ vai bao dung cho cô gục đầu vào để chút hết những muộn phiền, đau khổ. Anh cứ lặng lẽ bao bọc cô như ngày nào mà không hề đòi hỏi, không hề tính toán. Cõi lòng Anh tan nát khi thấy cô buồn, khuôn mặt Anh bừng sáng khi nhìn thấy nụ cười hiếm hoi nở trên môi cô. Anh cứ đau cùng cô, buồn cùng cô và vui sướng cùng cô như thể cô chính là cuộc đời Anh vậy.

Hình ảnh: Scott

Nhưng một lần nữa cô lại làm Anh đau khổ. Một ngày chẳng nắng, chẳng mưa, chẳng vui, chẳng buồn, cô gọi Anh đến và thản nhiên nói:

- Cuối tháng em lấy chồng. Anh đến nhé.

Anh ngồi chết lặng vài giây. Rồi Anh hỏi, như không tin vào tai mình:

- Em lấy chồng? Mà lấy ai?

Cô trả lời nhát gừng:

- Lấy ai mà chẳng thế.

- Nhưng ai mới được chứ?

- Long.

Cô trả lời.

- Long? Nhưng em đâu có yêu anh ta?

Cô lặng im không nói. Anh nắm chặt lấy hai bàn tay cô khiến cô đau nhưng cô không rút tay lại, Anh gần như gào lên vì tuyệt vọng:

- Tại sao em lại làm thế chứ? Tại sao?

Cô vẫn ngồi im, mặc cho Anh lắc, giật, lay hai cánh tay cô.

- Em có biết là anh yêu em không? Em có biết là anh yêu em nhiều đến chừng nào không?

- Nhưng em chỉ coi anh như một người bạn thôi.

- Nhưng anh không muốn làm bạn của em! Anh không thể hiểu nổi em. Ngày xưa em chọn Tuấn vì em yêu Tuấn. Còn Long, em đâu có yêu Long? Vậy vì sao lại là Long mà không phải là anh? Long hay anh thì có khác gì đâu? Bởi vì đằng nào thì em cũng có yêu đâu?

Cô ngồi như hoá đá, mặc cho Anh chút xuống cô hàng trăm câu hỏi Tại sao? Đôi khi, người ta bước vào hôn nhân như một người mắc chứng mộng du, đến một lúc giật mình tỉnh ra, họ thấy mình đang đi trên một sợi dây căng trên mái nhà, họ muốn tụt xuống nhưng không thể, thế là họ đành phải nhắm mắt đi tiếp. Cô nghĩ mình bây giờ thật giống như vậy. Cô không yêu Long mà chỉ thương Long, anh ấy thật thà đến ngây ngô và yêu cô đến khờ dại. Thế rồi trong một lúc mủi lòng, cô đã chót gật đầu đồng ý, một cái gật đầu vô trách nhiệm để đến bây giờ cô tự thấy mình phải có trách nhiệm với nó.

Buổi tối trước ngày cưới cô, Anh đến. Anh chẳng nói gì, chỉ nhìn cô đau khổ và ngồi thu mình trên chiếc ghế. Ba, mẹ cô biết ý đã ngầm ra hiệu cho mọi người tránh đi nơi khác. Cô ngồi lặng lẽ bên Anh, muốn tìm lời an ủi Anh nhưng cổ họng cô nghẹn đắng, cô chỉ sợ nếu cô nói một câu thôi, cả cô và Anh sẽ oà khóc mất. Đến mười giờ Anh về vì mọi người không thể chờ lâu hơn đã quay trở về nhà. Anh tránh không nhìn cô và nói:

-Anh về. Chúc em hạnh phúc!

Nhìn cái dáng đi như muốn đổ gục xuống của Anh, cô bỗng oà lên khóc nức nở. Khóc cho một thời con gái hay khóc cho một mối tình? Không ai biết cả. Ngày mai cô lấy chồng. Ngày mai......

Ngày mai. Cái ngày cô lên xe hoa ấy, Anh không đến. Trước khi bước lên xe hoa, cố ghìm hai dòng lệ cứ chực tuôn chào, chào ba, mẹ xong, cô cố tìm trong đám đông hình bóng của Anh, nhưng không thấy.

Hình ảnh: FieryLiz

Những ngày sau đó, cô dồn hết tâm trí, tình cảm của mình vào công việc gia đình để không còn thời gian nghĩ ngợi vẩn vơ nữa, và cũng để quên đi hết những chuyện xưa. Nhưng dù cô làm gì, ở đâu, Anh vẫn luôn dõi theo cô. Và chỉ cần cô gọi, Anh lại sẵn sàng đến, như ngày nào. Chỉ cần cô gọi! Cứ như vậy, Anh lại lặng lẽ đi bên cạnh cuộc đời cô mà không đòi hỏi. Như ngày nào. Mỗi khi cô buồn, cô đau khổ Anh lại là người để cô chút hết tâm sự. Mỗi khi cô cảm thấy cô đơn, Anh lại là người cảm nhận được đầu tiên. Anh luôn hiểu những điều cô nghĩ. Dường như trời sinh Anh ra là để cho cô, vì cô. Nhiều lần cô giục Anh lấy vợ vì mẹ chỉ có mình Anh là con trai, Anh chỉ cười buồn rồi bảo:

-Anh sẽ lấy vợ chứ nhưng chưa phải bây giờ.

-Vậy đến bao giờ thì anh mới lấy?

Anh nhìn xa xôi, ánh mắt như có sương có khói giăng mờ.

Mấy lần mẹ Anh ốm, cô đến thăm, bà nhìn cô rồi khẽ thở dài, bà bảo:

- Con xem có ai giới thiệu cho anh nó một đứa, chứ bác già rồi, chẳng sống được mấy nữa.

Anh nhìn cô với đôi mắt đầy đau khổ. Còn cô, cô nghẹn đắng, không biết nói gì.

Vậy mà giờ đây Anh sắp cưới vợ. Vợ Anh hơn Anh hai tuổi, đã có một đứa con riêng với người chồng trước. Nghe nói, chị rất giầu, lấy nhau xong họ sẽ dọn về sống ở nhà chị ấy. Lúc đưa thiệp cho cô, Anh như kẻ có lỗi. Anh bảo cô:

- Em nói gì với anh đi. Em nói thế nào anh sẽ nghe theo như thế.

Cô nhìn thẳng vào mắt Anh khẽ nói:

- Em thành tâm chúc anh hạnh phúc.

Anh đau đớn nhìn cô rồi chào cô ra về.

Vậy mà ngày hôm nay cưới Anh, cô lại không đủ can đảm để đến chúc mừng Anh. Cô viện cớ nhà có đám cưới cháu để gửi qùa mừng cho Anh, còn mình thì trốn đến quán cafe này để ngồi nhâm nhi nỗi đau đang bóp nghẹt trái tim cô và thầm đếm thời gian chậm chạp rơi như những giọt cafe đang tí tách rơi trong chiếc ly. Giờ này chắc Anh đang tay trong tay với người vợ đi nhận sự chúc mừng của mọi người.

Phải chăng cô yêu Anh? Không. Cô đã nói là cô không yêu Anh rồi mà. Hay là cô đã quen với sự hiện hữu của Anh bên cô suốt chừng ấy năm? Uh, cũng có thể. Nhưng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lathu