Trân trọng gửi em, người con gái nơi hậu phương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 16 tháng 4 năm 1954.

Gửi em thân mến,

Hỏi em biết bao ngày chân này dạo trên đất hôi tanh, máu ứa đỏ?  Tôi vẫn nhớ những mùi hoa giắt trên làn tóc em giữa bốn bể phong ba. Nhưng em ơi, ta thống nhất với nhau từ thuở bao lần, tôi nguyện mang nặng khẩu súng đen, em hãy ở nơi hậu phương chăm lo cho những con người dũng cảm phía trước. Dẫu khó khăn và lu mờ tâm trí khỏi gió chân trời, tôi và em vẫn yêu như vậy, yêu, một lòng mặc xác không vẹn toàn, riêng hãy giữ cho trái tim toàn vẹn. Tôi tin thêm dăm ba hôm, những người chiến sĩ như tôi, người như em sẽ chẳng uổng công dốc lòng hy sinh. Không, chúng ta chưa bao giờ uổng công, sự hy sinh vì độc lập của đất nước, hy sinh để nhìn con mình lớn lên giữa mảnh đất người da vàng máu đỏ ấy, hy sinh cho tiếng trẻ con mai sau, hy sinh, và hy sinh... Hôm nay, tôi chưa thể gặp em, em à, tôi nhớ em cũng như em đem lòng da diết nhớ tôi, chỉ mong thấy em và đứa con thơ.

Lá thư này không trông em ấp ủ thêm hy vọng tôi ngày nào đó trở về. Mai biết chưa thế nào, tôi chỉ thề sẽ chết trên chiến trường thay cho nước ta. Không biết khi nào trở về, không biết khi nào đôi tay tôi ngả xuống miền đất đây. Mong em hãy mừng vì chúng ta luôn giữ tấm lòng yêu nước tha thiết.

Tôi yêu em, em hãy yêu và thông cảm nếu ngày nào đó tôi bảo vệ em, bảo vệ tổ quốc Việt Nam hùng vĩ ta bằng cách khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro