Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiffany biết Kang So Jung không dám nói cho nàng biết những chuyện kia, nhưng cũng không sao, cái nàng muốn biết chính là giao dịch giữa Han Ji Huyn và Park Chan Seung.

Hôm sau, lúc đi trả quần áo cho Kang So Jung, nàng không thấy cô ta đâu, chỉ có một cậu bé chạy ra mở cửa cho Tiffany.

Đó chính là cậu bé đã đụng vào Tiffany hôm qua.

Đúng là có duyên thật.

Tiffany cười sờ đầu cậu bé, "Đây là nhà em sao?".

Cậu bé gật đầu.

"Kang So Jung là unnie em à?" Thấy cậu bé gật đầu, Tiffany hỏi tiếp: "Chị ấy không có ở nhà ư?".

Cậu bé nói nhỏ: "Unnie vừa ra ngoài rồi ạ".

Tiffany ồ một tiếng, sau đó đưa túi quần áo cho cậu, "Đây là quần áo của chị em, em giúp chị trả lại cho cô ấy nhé".

Cậu bé nhận lấy cái túi, sau đó đưa mắt nhìn Tiffany, hỏi nhỏ: "Unnie ơi! Unnie có muốn vào trong ngồi một chút không?".

Tiffany ngẩn người, rồi cười đồng ý.

Cậu bé chạy đi tìm ghế cho Tiffany, còn loạng choạng lấy bình thủy tinh trên bàn bếp rót nước cho nàng.

Tiffany vội vàng cầm lấy bình nước, rót hai cốc nước.

Nàng cầm cốc nước hỏi cậu bé: "Sao trong nhà chỉ có một mình em vậy, ba mẹ  đi đầu rồi?".

Cậu bé nằm sấp trên chiếc bàn học, "Appa đi công việc, còn umma thì, umma ngã bệnh ạ".

Trong lòng Tiffany mềm nhũng, vô thức sờ mái tóc mềm mại của cậu bé.

"Em tên là Kang InSeuk à?" Tiffany nhìn tên được viết trên  sách bài tập của cậu bé, có lẽ là tập viết giáo viên giao về nhà cho, cậu bé nghiêm túc viết, cầm bút xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng nét nào cũng ra nét nấy.

Cậu bé gật đầu nhìn Tiffany, ánh mắt sáng bừng, "Còn unnie thì sao? Chị tên gì?".

"Unnie à" Tiffany dùng tay chỉ vào chính mình, nhìn cậu bé trả lời, "Chị tên là Tiffany Hwang Miyoung".

Nàng nắm tay Kang InSeuk, dạy cậu cách viết tên mình.

"Hwang .... Miyoung", "Đây là tên tiếng hàn của unnie đấy".

"Là vậy đó" Tiffany sờ mặt cậu, "InSeuk - nie giỏi quá đi thôi"

Kang InSeuk cũng rất vui vẻ, khuôn mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói, "Tên Unnie đẹp thật".

Tiffany xụ mặt xuống, lần đầu tiên có người khen tên nàng đẹp đấy, mà lại là đứa con nít nữa chứ. Nghĩ một lúc rồi nàng bật cười, dùng ngón trỏ chọc vào mũi cậu, "Tên em cũng đẹp nữa".

Nàng lục túi xách của mình, muốn tìm viên kẹo cho Kang InSeuk, nhưng lại không có. Tiffany cảm thấy mình rất thích cậu bé này, thông minh đáng yêu lại còn hiểu chuyện. Nàng thầm nghĩ - Lần sau nhất định phải mang thật nhiều kẹo đến, nhất định cậu bé sẽ rất vui.

Tiffany không ngờ, hôm qua Kang So Jung cho nàng và Taeyeon vào nhà, hôm nay Kang InSeuk cũng dễ dàng mời nàng vào. Trong lòng nàng thầm thở dài, hai chị em này quá tốt bụng, nếu lỡ nàng là người xấu thì sao đây?.

"InSeuk" Tiffany nhìn cậu bé nói: "Lần sau không được mở cửa cho người lạ, biết chưa? Lỡ mà gặp phải người xấu thì không hay đâu".

Kang InSeuk nhìn nàng chằm chằm, rồi dùng sức gật đầu.

Sau đó quay đầu lẩm bẩm, "Nhưng em thấy chị đâu phải là người xấu".

Đứa bé này hôm nay làm nàng ngạc nhiên hai lần rồi nha, khen tên nàng đẹp, trong khi cái tên nàng luôn cho rằng là quê mùa. Bây giờ thì nói nàng là người tốt, trong khi trong mắt mọi người nàng luôn là người xấu, nhất là những người được Hwang Eun Ji tẩy não.

Tiffany khẽ cười, liền lấy tay búng trán cậu, "Đau không?".

Cậu bé lấy tay ôm trán, đôi mắt to ngập nước nhìn nàng, Tiffany cười hỏi: "Bây giờ chị có phải là người xấu không?".

Kang InSeuk ôm đầu không nói gì.

Tiffany cũng không hỏi nữa, chỉ lấy tay cậu ra, thổi thổi lên dấu đỏ trên trán cho cậu, nàng hơi đau lòng vì mình giỡn hơi mạnh tay với cậu nhóc này, "Còn đau nữa không?".

Cậu bé lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Không đau nữa".

Tiffany cúi đầu dùng môi mình chạm nhẹ vào trán cậu.

Kang InSeuk lấy tay ôm nàng, cũng bắt chước hôn lên trán nàng, rồi ngại ngùng cười.

Dường như cậu bé rất thích nàng, lúc Tiffany nói nàng phải về rồi, cậu bé còn kéo nàng ở lại, nghe Tiffany nói sau này sẽ bồi thường cho cậu, cậu mới lưu luyến vẫy tay với Tiffany.

"Nhớ, không được mở cửa cho người lạ nhé" Tiffany không yên tâm nhắc nhở.

Kang InSeuk gật đầu, "Em biết rồi, tạm biệt chị".

"Tạm biệt em" Tifffany ôm mặt cậu hôn một cái, rồi hài lòng rời đi.

Dọc đường về, tâm trạng nàng vô cùng tốt.

Nhưng có điều, vừa tới nhà tâm trạng này đã biến mất.

Bởi vì, Hwang Eun Ji đã quay trở lại.

"Unnie!" Hwang Eun Ji cười với nàng.

Tiffany không thèm để ý tới cô ta, nhưng người này vẫn chắn trước mặt nàng, không chịu đi chỗ khác

"Sao?" Tiffany lạnh lùng lên tiếng.

Đôi mắt Hwang Eun Ji cong lên, nói với nàng: "Appa nói ngày mai em và unnie tới thành phố JeJu".

Cả người Tiffany cứng đờ, bàn tay nắm chặt thành quyền.

Nàng biết, lần nào cũng vậy, Hwang Eun Ji năm nào cũng muốn về JeJu để viếng Umma với nàng.

Tiffany lạnh lùng nhìn cô ta, "Tôi vui chứ, đương nhiên là phải vui rồi, không biết sau ngày mai cô còn có thể vui vẻ như vậy không nữa".

Không để ý tới Hwang Eun Ji, Tiffany đi lướt qua cô ta, thẳng tới phòng mình, nằm xuống giường, nàng kéo chăn che kín đầu, thở phì phò.

Tiffany thật sự không thể hiểu được, rốt cuộc trong lòng Hwang Min Ki đang suy tính cái gì?.

Sau khi Umma mất, Hwang Eun Ji và Han Ji Huyn mới bước chân vào cái nhà này. Đây là chuyện mà Tiffany cảm thấy được an ủi nhất, dù sao, khi bà còn sống, bà cũng không bị hai mẹ con này làm bẩn mắt.

Tiffany cúi đầu, nàng biết Hwang Eun Ji nhất định sẽ đi theo, dù Hwang Min Ki không cho phép, cô ta vẫn sẽ đi thôi.

Kiếp trước, Hwang Min Ki không cho Hwang Eun Ji đi cùng, ấy thế mà cô ta vẫn tự tiện đi theo sau Tiffany.

Mà lý do của cô ta chỉ là - Được nhìn mặt umma của Tiffnay thôi cô ta thật sự muốn được trở thành một phần của cái nhà nay.

Tiffany cố gắng nhẫn nhịn tới cỡ nào cũng không thể không chửi thề.

Nàng đánh Hwang Eun Ji một bạt tai, vẫn chưa hả giận được, thế mà đã bị Nickhun và Hwang Min Ki mắng chửi thật lâu.

Từ đó về sau, Nickhun càng ngày càng lãnh đạm với nàng. Đương nhiên, Tiffany cũng biết, giữ ở trong lòng thì sẽ không có ngày nào được yên ổn.

Hwang Eun Ji kiên quyết muốn đi theo Tiffany tới Thành Phố JeJu, dĩ nhiên không phải để công nhận cái chết của một người.

Mà là vì, cô ta muốn làm một chuyện có thể khiến Tiffany hoàn toàn hết hy vọng.

***

Tiffany vô cảm ngồi cạnh ghế lái, Hwang Eun Ji ngồi ghế băng sau.

"Đi sớm về sớm" Hwang Min Ki nói với hai người.

Han Ji Huyn đứng bên cạnh cười xinh đẹp, "Eun Ji, đây là lần đầu tiên con đi viếng dì, nhớ phải nghe lời unnie đó nhé".

Hwang Eun Ji cười gật đầu, "Con biết rồi ạ, umma".

Tiffany trừng mắt, nghĩ, đây sẽ là lần cuối cùng Hwang Eun Ji được đi cùng nàng.

Không để ý tới ba người kia, Tiffany lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.

"Nhớ về sớm đó" Han Ji Huyn nói xong, chiếc xe cũng bắt đầu khởi hành.

Cơ thể cứng đờ của Tiffany cuối cùng cũng được thoải mái, nàng tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhưng Hwang Eun Ji lại đột nhiên trở thành người tò mò, lúc hỏi cái này lúc cái kia, không quan tâm Tiffany có để ý tới mình hay không.

"Unnie, em chưa từng đi JeJu lần nào cả, ở đó chơi vui không nhỉ, em nghe nói biển ở JeJu đẹp lắm, nhiều điểm vui chơi lắm hả unnie?".

Tiffany hừ lạnh - Chơi cái đầu cô, tôi chỉ đi viếng umma tôi thôi mà.

Thấy Tiffany không để ý tới mình, Hwang Eun Ji cũng không xấu hổ, cười nói tiếp, "Unnie, tới lúc đó em phải đi theo chị đó, nếu không em sẽ đi lạc mất".

Tiffany đột nhiên cười lạnh một tiếng, quay đầu yên lặng nhìn Hwang Eun Ji.

Hwang Eun Ji sững người, theo bản năng lùi người ra sau một chút.

Tiffany phì cười, rồi lại tiếp tục chợp mắt.

Khó khăn lắm mới được yên tĩnh, vậy mà chưa được bao lâu Hwang Eun Ji lại nói tiếp: "Nghe nói dì ấy là người tốt, hy vọng dù ấy có thể chấp nhận em".

Cuối cùng Hwang Eun Ji không nhịn được nữa quay đầu lại, tức giận nhìn Hwang Eun Ji nói: "Hwang Eun Ji, cô cho rằng cô là người hoa gặp hoa nở, mặt trời vì cô mà sáng bừng lên, hay cả Trái Đất đều phải quay quanh cô à?".

"Thân phận cô thế nào có cần tôi phải nhắc cho cô nhớ không? Sao cô mặt dày đi viếng umma tôi thế nhỉ?".

"Đừng nói bà ấy là người tốt, cứ cho là bà ấy như vậy đi, nhưng sao vẫn gặp loại người cặn bã như mẹ con cô vậy?".

Hwang Eun Ji nghe vậy liền sững người, vẻ mặt khiếp sợ, nhưng trong lòng lại đang thầm cười, đây mới đúng là Tiffany Hwang mà cô ta biết, đụng một chút là nổi giận, dễ cáu gắt.

Lúc trước thấy tính tình Tiffany đột nhiên thay đổi, chuyện gì cũng chả để ý, ngay cả chuyện cô ta cướp đi Nickhun, nàng cũng xoay qua yêu Kim Taeyeon.

Hwang Eun Ji tội nghiệp nhìn Tiffany, "Unnie, sao chị lại nói vậy...".

Tiffany vừa thấy dáng vẻ này của cô ta lại bắt đầu nổi giận.

Hwang Eun Ji vốn là như vậy, dễ dàng chọc nàng nổi giận, rồi ra vẻ đáng thương vô tội, làm mọi người ai ai cũng về phe cô ta.

Tài xế bệnh cạnh nhìn không chớp mắt, dường như ông ta đã thấy cảnh tượng này nhiều lần rồi.

Tiffany đã rất cố gắng không chế mình.

Nhưng đây là ranh giới cuối cùng.

Umma nàng, không thể bị Hwang Eun Ji và Han Ji Huyn coi thường như vậy, thậm chí còn bị bọn họ đem ra làm trò cười.

Hwang Min Ki phải tàn nhẫn lắm mới có thể làm ra cái chuyện khó tin thế này.

Tiffany nắm chặt tay, móng tay ghim sâu vào thịt, không được kích động, nàng tự nói với mình, sắp rồi, thời gian sắp tới rồi.

Nàng sắp có thể nói cho mọi người biết, bộ mặt thật của Hwang Eun Ji rồi.

Tiffany đè nén lửa giận trong lòng, nàng lạnh lùng nhìn Hwang Eun Ji, "Trước khi tới JeJu, cô không được mở miệng nói thêm bất cứ lời gì nữa. Nếu không, tôi sẽ ném cô ra khỏi xe luôn đấy, Tiffany Hwang tôi nói được thì làm được.

Khóe môi Hwang Eun Ji giật giật, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tiffany, không dám làm liều.

Cuối cùng, thế giới cũng được yên tĩnh, Tiffany mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhìn phong cảnh quen thuộc hiện ra trước mắt, Tiffany cảm thấy vô cùng thoải mái.

Cuối cùng, nàng cũng đã quay trở lại đây.

Quê hương của umma nàng.

Ở đây có người mà nàng yêu nhất, thậm chí Tiffany từng nghĩ - Bỏ hết bài vở, tài sản, tới đây định cư, trông chừng umma, cứ vậy mà sống cả đời.

Nhưng nàng nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ này, vì đây là trốn tránh, một hành vi hèn nhát.

Tiffany biết rõ, Hwang Eun Ji sẽ không dễ dàng gì để nàng vượt qua một ngày yên bình, cô ta chả khác nào một bệnh nhân tâm thần. Lúc nào cũng thay đổi những cách thức khiến Tiffany không thể sống yên ổn.

Thậm chí, Tiffany không thể nghĩ được vì lý do gì mà Hwang Eun Ji lại làm như vậy.

Hwang Eun Ji rất thích tranh giành với nàng. Appa nàng, người trong lòng của nàng, ngay cả bạn bè cũng vậy.

Chỉ cần Tiffany có, cô ta phải dùng mọi cách để giành lại. Tiffany gọi hành vi này của Hwang Eun Ji là bệnh.

Tài xế lái xe đến một phần mộ dưới chân núi.

Tiffany cầm đồ bước xuống xe, Hwang Eun Ji cũng chú ý đi theo nàng.

Bà Lee Boyoung an nghỉ tại núi mộ, có rất nhiều người lạ an táng ở đây. Ông bà ngoại nàng cũng được an táng tại đây, cả ông bà cố nàng cũng vậy.

Tiffany nghĩ - Ở đây giống như mộ phần tổ tiên nhà nàng, mỗi lần tới đây, nàng lại có cảm giác thân thiết lạ thường.

Nàng thành thục đi qua từng cành trúc khô, nghe tiếng kêu đau đớn đằng sau của Hwang Eun Ji, Tiffany cảm thấy mình hả giận không ít.

Đây là lần đầu tiên Hwang Eun Ji tới những nơi thế này, con người hay sợ những thứ như ma quỷ, chứ đừng nói chi một hai ngôi mộ, đã vậy ở đây còn là núi mộ.

Cô ta đi theo sát phía sau Tiffany, một mặt là vì sợ Tiffany bỏ lại cô ta ở đây, mặt khác là dễ dàng thực hiện kế hoạch.

Đi được không bao lâu, Tiffany dừng chân trước một ngôi mộ.

Đây chỉ là một nấm mộ không lớn mấy, cả bia mộ cũng không có.

Trước khi chết Umma nàng đã yêu cầu như vậy.

"Bà nói không có gì dedr viết"

Nhưng Tiffany rất muốn khóc, nhất định umma đã biết chuyện gì đó rồi, nếu không vì sao không chịu lập bia, vì sao không đồng ý để họ của Hwang Min Ki trên bia.

Là trừng phạt hay giải thoát cho chính bà đây.

Tiffany không nghĩ được.

Nàng mở chiếc túi luôn mang theo bên người ra, lấy một ít hương, đèn cầy, trái cây, và một vài quyển sách.

Lúc còn sống, umma nàng rất thích đọc sách.

Hwang Eun Ji đứng đằng sau Tiffany bịt miệng hô lên, "Đây là mộ của dì sao?".

Cuối cùng Tiffany cũng không nhịn được nữa, tát cho cô ta một bạt tai, rồi đợi tới lúc cô ta muốn đánh lại thì nắm chặt cổ tay cô ta.

"Hwang Eun Ji, cô không cần phải chọc tới ranh giới cuối cùng của tôi đâu, trước mặt umma tôi, cô đừng có giả vờ giả vịt làm gì. Có phải cô cảm thấy ở đây đơn sơ lắm không? Cô coi thường lắm à? Nhưng thật ra, appa và umma cô chả dám vác mặt tới nơi cao quý này đâu".

"Ánh mắt đó, đừng để tôi nhìn thấy lần thứ hai" nàng bỏ tay Hwang Eun Ji ra.

Tiffany vô cùng hận cái ánh mắt mang theo một chút coi thường và thương hại của Hwang Eun Ji.

Tự cho mình ngồi tít trên cao, nhưng cái gì cũng không biết.

"Cút ngay!".

Cố đẩy Hwang Eun Ji ra, nàng đem hương thắp lên. Làn khói bay khắp rừng trúc, Tiffany thành kính quỳ trước mộ umma mình.

Umma, con tới thăm umma đây...

End chap.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro