Chương 3: Anh em ruột

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cảm ơn vì bữa ăn ạ!" Tôi vỗ bụng tiêu hoá hết đống thức ăn vừa nhét vào, gương mặt sảng khoái hiện rõ mồn một.

"Xem kìa, xem kìa, thế nào? Đã làm quen được với các bạn chưa?" Thầy Dương tặc lưỡi nhìn tôi với ánh mắt bất lực, cũng đứng lên thu dọn đồ đạc rồi thân thiện hỏi han.

Tôi không trả lời thầy, chỉ biết cúi gằm mặt nhìn chằm chằm chiếc đầu gối như điểm tựa. Tôi không thể nói với thầy rằng từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ có một người bạn, khả năng giao tiếp của tôi là một số không tròn trĩnh. Có vẻ tôi lại càng không muốn thừa nhận, tôi và thầy chính là hai người hai thái cực khác nhau, nhìn thế nào cũng không thể vừa mắt.

"Su Su à, học sinh trường A này sẽ khiến em ngạc nhiên đó! Bọn trẻ ở đây rất tài giỏi vì vậy hãy mỉm cười và đón nhận!" Dường như đọc thấu được cái tiếng lòng to bự chảng của tôi, thầy nhẹ xoa đầu rồi thật lòng an ủi.

Dù mới chỉ gặp hai lần nhưng lúc nào người đàn ông này cũng có thể nhìn thấu tâm can của tôi một cách dễ dàng.

"Có phải lúc đó thầy biết Bắc Phong nhắc bài em đúng không?"

"Biết."

"Sao thầy không mắng em?"

"Tôi gọi em vì muốn em tập trung thôi, lúc đó em nghĩ cái gì vậy?"

Thì ra thầy đã nhận ra tôi mất tập trung không những vậy còn không vạch mặt tôi trước mặt cả lớp.

"Xin lỗi thầy..."

"Được rồi, vào lớp đi, buổi chiều còn tiết văn đấy, chăm chú...."

"Và cảm ơn nữa!" Tôi ngang nhiên chặn đứng lời nói. "Cả lần đó và bữa ăn ngày hôm nay."

Ngại ngùng siết chặt chiếc váy đồng phục, tôi nói như muốn hét vào mặt người ta, thì ra nói ra hai tiếng này dễ dàng hơn tôi tưởng. Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên tôi cảm ơn một người.

Thầy Dương lúc đó phải sững người mất vài giây, dường như không thể tưởng tượng tôi lại thốt ra như thế.

Và thầy lại cười.

"Em là một cô bé ngoan đấy!"

Bây giờ ngẫm lại tôi mới nhận ra rằng, cái nụ cười đó là nguồn động lực duy nhất giúp tôi bước qua quãng thời gian cấp ba này.

Hồi còn bé, khi liên tục chứng kiến cảnh tôi lạnh lùng với bạn bè và không hòa đồng với tập thể lớp, mẹ đã hỏi tôi tại sao. Lúc đó tôi chỉ thấy rằng thế giới xung quanh của mình khác biệt với bản thân, những đứa trẻ ở trường tiểu học quá kiêu ngạo, chúng luôn nghĩ chỉ cần khóc thì tất cả mọi người sẽ bối rối và cung phụng chúng, những người cấp dưới của bố mẹ tôi thì quá giả tạo, luôn tiếp cận để lấy lòng những người sếp của mình.

Rốt cuộc thì không một ai đối mặt với tôi bằng bộ mặt thật của mình, cũng chẳng ai thật lòng khi nói chuyện với đứa bé mười tuổi ngày đó nên vì vậy tôi ghét khi phải giao tiếp với họ. Nhưng hoá ra trên đời này vẫn còn một người thực lòng muốn nói chuyện với tôi, đây là lần đầu tôi có người ăn trưa cùng, lần đầu được khen là một đứa trẻ ngoan.

Khi giờ nghỉ trưa kết thúc, tôi quay lại lớp học của mình và cũng tranh thủ ngắm nghía một lượt cảnh quan. Trường A dưới cái nắng cuối hạ rất đẹp, sân trường rộng được trồng rất nhiều cây cối và hoa, diện tích tổng thể tuy không quá rộng lớn nhưng lại đầy đủ trang thiết bị cần thiết. Từ khi mới thành lập, trường vốn nổi tiếng với bức tường vàng huyền thoại, cái mà đã làm không biết bao nhiêu cô cậu học trò bị bẩn áo trong chỉ vỏn vẹn ba năm. Thậm chí học sinh ở đây còn có một câu nói bất hủ: "Học sinh trường A không một lần bị bẩn vàng áo thì lớn lên sẽ không thể tài nào cảm nhận được cao hương mĩ vị của cuộc sống này." Không biết sau này như thế nào nhưng bây giờ tôi rất thích ở đây, rất rực rỡ.

Đi qua chiếc máy bán nước tự động, tôi đứng lại một chút để nhìn đủ những loại nước ngọt xanh, đỏ, tím, vàng. Trước nay tôi rất ít khi uống nước ngọt và chỉ thích các loại trà nhưng lần này tôi quyết định bỏ tiền ra để mua một chai Coca mà trước nay chẳng bao giờ thèm để mắt đến. Tôi muốn tặng Bắc Phong thay cho lời cảm ơn.

Vào đến lớp, đúng như tôi nghĩ, Bắc Phong lại ngủ ngon lành giữa một đám học sinh ồn ào náo nhiệt. Thực sự không thể hiểu nổi đây có phải là một tài năng của cậu ta hay không nữa. Những tưởng rằng tôi là đứa kì cục nhất rồi hóa ra vẫn còn người biến thái hơn, đúng là ông trời có mắt.

"Bắc Phong!" Tôi khẽ lay chiếc vai của cậu ta.

Cả lớp lập tức im bặt không một tiếng động, ai cũng chăm chú nhìn về hướng này.

Tôi đứng như trời trồng không biết phải làm gì. Không được động vào bả vai cậu ta sao? Hay mọi người nghĩ tôi đang tán tỉnh cậu ta? Mẹ ơi, tại sao lại nhìn tôi??

"Có việc gì?" Tên trời đánh đó rốt cuộc cũng chịu ngồi dậy, đã vậy còn lập tức bày ra bản mặt mệt mỏi sau khi ngủ một giấc dài.

Chết tiệt, lần đầu tiên tôi muốn đấm một người đến như vậy.

"Sao đứng đó? Không có gì thì tôi ngủ tiếp đây."

"KHÔNG- ĐƯỢC- NGỦ!"

"Hả?" Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.

Hả? Tôi đang làm cái gì vậy?

"C...cậu mà ngủ tôi sẽ đấm chết cậu!!"

Lam ơi là Lam, mày đi chết luôn đi!

"Ồ, đại ca à, thế cậu muốn gì?" Bắc Phong nhìn tôi với vẻ mặt đầy hứng thú, ngay lập tức ngồi thẳng dậy mặt đối mặt nói chuyện.

Đàn ông ở cái trường này thích đặt biệt danh cho người khác nhỉ? Từ quả Su Su trở thành Đại Ca xem ra cũng không tồi.

"Coca..." Tôi chìa lon nước ngọt ra trước mặt cậu ta, toàn thân sợ đến toát mồ hôi vì những con mắt sau lưng.

"Coca?"

"Cảm ơn lúc nãy..."

"Được rồi, ngồi xuống đi."

Cha mẹ ơi, tại sao vẫn chưa tản đi? Đám học sinh đó nhìn đến mức như muốn moi hết ruột gan tôi ra vậy. Tôi phải công nhận là cái mặt tiền trước mặt có phần xuất chúng nhưng nhìn tôi kiểu gì cũng là một đứa con gái bình thường, không nhìn thằng khỉ trước mặt cứ nhìn tôi làm gì?

"Họ nhìn vì lần đầu thấy tôi tiếp chuyện người khác." Người ngồi bên cạnh tự hào hất áo, cái mặt câng câng lên như vừa cứu được Trái Đất.

Tôi à dài một tiếng.

Ngẫm lại thấy cũng đúng, tên này đến lớp chỉ để ngủ, có trời mới nghĩ cậu ta có thể đi buôn chuyện giống như những học sinh khác. Nhưng dù sao cậu ta cũng là con người mà, có cần nhất thiết ngạc nhiên đến vậy không? Chẳng lẽ thực sự Bắc Phong này chưa bao giờ mở mồm ra đi nói chuyện với người khác?

"Tên cậu là gì?"

"Tôi đã giới thiệu rồi còn gì?" Phải khó khăn như thế nào mới nói được ra tên của mình biết không hả?

"Đại ca à, nhìn tôi có giống nghe người khác nói trong giờ không?"

Có chết liền.

"Lam."

"Hừm, tôi nhìn cậu cũng đáng yêu, số đo ba vòng tổng thể cân đối, tóc dài ngang vai, rất trẻ trung. Tuy học văn có hơi phần bại não nhưng lại rất biết điều. Rất vui được làm bạn!"

Mẹ kiếp, bại não cái đầu nhà ngươi. Tưởng tiếp chuyện người ta có một hai câu thì muốn nói gì thì nói à? Đừng tưởng đây bề ngoài hiền lành, bà sẵn sàng bẻ cổ ngươi đó!

"Nói nhỏ nhé, bây giờ cậu mà từ chối quay đi, từng ấy người phía sau sẽ soi cậu như soi một xác chết trên bàn khám nghiệm đấy." Cậu ta ghé sát vào tai tôi, mồm thì bảo nói nhỏ nhưng lại nói ầm lên như sợ thiên hạ không nghe lọt tai.

Đúng là những kẻ đẹp trai thường bị thần kinh.

"Sao tôi phải làm bạn với cậu?"

"Vì nếu không sau này cậu sẽ thấy nuối tiếc đó Đại Ca à."

Chắc ông trời phải công bằng lắm mới cho cậu ta một cái giọng điệu tự sướng cao ngút mấy tầng mây như vậy. Nếu tôi là đàn ông, nhất định sẽ đấm cho cậu ta toè mỏ.

"Được rồi, đừng lại gần thêm nữa!" Tôi ngán ngẩm nhìn cậu ta, Bắc Phong trong ấn tượng đầu tiên của tôi tuyệt đối không phải là một thằng cha vô liêm sỉ đến mức này.

Nhưng suy cho cùng, thật không ngờ hot boy khát ngủ của cái lớp này lại chủ động kết bạn với tôi. Vậy là tôi có người bạn học đầu tiên, một người bạn đúng nghĩa, dù có hơi bất đắc dĩ.

Bắc Phong kể với tôi rằng cậu ta vốn đi học để vì một mục đích cao cả là thay đổi chỗ ngủ từ "giường vài chục triệu" sang "cái bàn vài trăm" để thử "cảm giác mới lạ". Tôi nghe xong không biết nên khóc hay nên cười nhưng có thể rút ra được một bài học đắt giá mà phải nhắc đi nhắc lại: Những thằng đẹp trai thường bị thần kinh!

Chúng tôi trở thành bạn bè từ đó, vì ngồi cạnh nhau nên thường giờ ra chơi hay giờ nghỉ hai đứa đều nói chuyện với nhau. Tính Bắc Phong trông thế mà buôn chuyện như ai, tuy nhây nhây nhưng lại rất tốt bụng, cậu ta chỉ cho tôi xem hai con thỏ mà nhà trường nhận nuôi, không những vậy còn phổng mũi vỗ ngực khoe hôm nào cũng chính tay cho nó ăn. Ngoài ra, cậu ta cũng rất được mấy em gái yêu quý, đi đến đâu hạ sát hàng loạt đến đó, rắc thính với nháy mắt giả nai cứ phải gọi là ông tổ làm tôi đi cạnh lúc nào cũng bị nhìn kiểu muốn băm vằm ra từng mảnh.

Thấm thoắt hai tuần trôi qua.

Người bạn đầu tiên tuy có hơi kì cục nhưng tôi hoàn toàn mãn nguyện.

Đơn giản là vì, Bắc Phong là một người tốt.

"A, Phong!"

Tôi và Bắc Phong đang ngồi bàn nhau về cách làm bài thí nghiệm thì đột nhiên thầy Dương xuất hiện.

Phải công nhận là tôi đi đâu cũng nghe được cái giọng nói của ông thầy dạy Văn này, nghe đến mức ám ảnh ngủ mơ cũng phải bật dậy.

"Ủa? Hai đứa chơi với nhau à?" Thầy mắt chữ A mồm chữ O nhìn tôi như một nàng tiên giáng thế.

Điều này có gì lạ sao?

"Có chuyện gì?" Cậu ta lạnh nhạt nhìn lên.

Thái độ Bắc Phong rõ ràng rất kính nể thầy nhưng cách ăn nói lại như muốn vả vào mặt người ta. Tôi thực sự thắc mắc không hiểu cậu ta có bị đa nhân cách hay không, tính cách còn khó hiểu hơn cả con gái.

"Bố bảo tối cả hai phải về ăn cơm, đừng có trốn đấy."

"Biết rồi."

"Được rồi, đừng bắt nạt Su Su đấy! Anh đi trước."

Rồi thầy quay người phóng đi như một cơn gió, còn tôi và Bắc Phong nhìn nhau với ánh mắt khó hiểu.

"Su su?"

"Về ăn cơm?"

Cả hai đều chẳng hiểu cái mô tê gì.

"À, thầy biết tao thích ăn su su nên đặt luôn biệt danh đấy. Nhưng sao thầy biết bố mày?"

"Tao với ông ý là anh em ruột."

Bắc Phong nhìn tôi với ánh mắt nặng trĩu, gương mặt u ám đi vài phần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro