lac duong ni nhi hanh 2-4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<P align=center>Quyển I: Ban Chuy đợi</P>

<P align=center>Chương 2</P>

<P align=center>Thất thập tam ông đán mộ thân1</P>

<P> </P>

<P>Quán trọ người miền xa đó trú ngụ là một cái quán nhỏ, lúc gã ra khỏi Đổng gia Tửu lâu cũng đã canh hai, lại đi tìm một hàng rượu nhỏ ngồi uống thêm một chập, túy lúy rồi mới quờ quạng loạng choạng ra về.</P>

<P align=center>Mấy cái hẻm nhỏ trên suốt dọc đường đều khá tăm tối, gã chừng như không vội vã về</P>

<P>ngủ, chẳng sợ đi lòng vòng, cứ quẹo quàng hết hẻm này đến ngõ nọ dù chẳng quen thuộc đường xá. Mày mi gã nhíu chặt, thắt gút mối tình trong lòng gã. Trên trời có sao đưa lối, gã có vẻ khá rành cách nhận biết phương vị, thỉnh thoảng lại ngước nhìn trời. Lúc đó gã lại vừa quẹo vào một ngõ nhỏ. Cái ngõ đó có vẻ rất quái dị, đi sâu vào mấy bước, bên trong chỉ thấy cửa một ngôi nhà duy nhất. Vòng gõ cửa ngậm trong miệng thú đồng đã rớt mất, chừng như đã rất lâu không có ai ở. Cái ngõ đó lại dài, phảng phất không đi đến cuối ngõ được, đi hoài đi mãi vẫn còn trong ngõ.</P>

<P align=center>Người miền xa bước đi một hồi cũng cảm thấy kinh ngạc. Thình lình, không biết từ</P>

<P>đâu bốc lên một làn khói mỏng. Hơi khói lạnh tanh trong ngõ hẹp hoang vắng càng làm hiển hiện một thứ không khí quỷ dị. Người miền xa kia bần thần, cơn túy lúy đã tan gần hết, nhưng đầu óc lại càng mờ mịt. Sau đó gã nảy ý cảnh giác, đột nhiên quay đầu lại.</P>

<P>Sau lưng vốn lặng yên không thấy hình tung ai hết, tới giờ ở hướng đầu ngõ lại bỗng hiện</P>

<P>ra một bóng người giữa khói mù. Bóng người nọ lụ lụ khụ khụ, cúi đầu cầm một cái lồng đèn giấy dầu. Đang đầu tháng ba, trên trời không có trăng, chỉ có mấy vì sao chớp nháy. Lồng đèn hơi khói quyện quanh từ từ tỏa ánh, có vẻ như được thắp sáng một cách cực kỳ chậm chạp, phảng phất thời gian từ lúc thắp lửa đến lúc đèn sáng đã tốn hết trọn đời người cầm đèn.</P>

<P>Ban đầu có khói che trùm, đèn thắp lên, bóng người đằng sau đèn như hư vô. Rồi theo</P>

<P>mức độ tỏa sáng của đèn, ánh đèn đó lại dần dần chuyển biến thành hư ảo cùng khói mù, bóng người sau đèn lại trở nên thực tại. Thoạt nhìn, hoàn toàn không thấy rõ mặt mũi của người kia, người miền xa chỉ đọc được một vẻ già nua khôn tả qua bóng dáng của y. Đó</P>

<P>là một thứ già nua chính gốc --- Sự di động của bóng người đó tuy không thành tiếng,</P>

<P>nhưng trong sự không thành tiếng lại tựa hồ tưởng tượng được mỗi một khớp xương tứ chi đều rệu rạo âm vang. Người miền xa cảm thấy thân thể rờn rợn, lỗ chân lông lành lạnh. Gã cười thầm mình mẫn cảm quá, quay đầu tiếp tục đi tới. Ngõ hẻm này vừa thẳng vừa dài không thể tả, tuy gã bước nhanh hơn, nhưng vẫn phải cạn hai tuần trà mới đến cuối hẻm. Tới lúc gã ngước đầu, đằng trước không ngờ như có một lồng đèn tỏa sáng. Ánh đèn là thực chất, bóng người đằng sau lồng đèn lại hư hão, không ngờ vẫn là lão nhân lụ khụ kia!</P>

<P align=center>Sao lại có thể được? Sao lại có thể không thấy lão ta đi vượt qua, bây giờ lại đã đến</P>

<P>trước mặt mình? Người miền xa khi đó không khỏi bàng hoàng. Hơi thở của gã có vẻ khẩn trương, thấy lão nhân kia ngồi trên tảng đá đầu ngõ, khoé miệng co rúm hằn khắc nếp nhăn, khiến bất kỳ một ai sau khi nhìn thấy lão đều bất nhẫn ngó thêm lần nữa.</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>1  Một câu trong bài "Khai Long Môn Bát Tiết Thạch Than Thi - nhị thủ" của Bạch Cư Dị, có nghĩa là ông già bảy mươi ba tuổi bỗng suy tàn. Bạch Cư Dị làm bài thơ này khi chứng kiến cảnh ghềnh Bát Tiết ở Long Môn dòng thác chảy xiết, cuốn một chiếc thuyền đập vào đá vỡ nát, thấy ông già lái thuyền té xuống nước bị trọng thương. Bạch Cư Dị lúc đó đã hơn bảy mươi, nhưng vẫn đứng ra chủ trì công cuộc đục phá ghềnh thác Bát Tiết không để thuyền bè bị tàn hại nữa.</P>

<P><BR clear=all></P>

<P>Lão nhân thấy có người đến, giơ lồng đèn rọi rọi lên mặt người miền xa, ánh một mảng đỏ quỷ quái lên mặt người miền xa trong ngõ hẻm lạnh lẽo. Lão nhân khẽ thở dài: "Người xứ khác?".</P>

<P>Người miền xa gật gật đầu.</P>

<P>Lão nhân giơ tay vỗ vỗ một tảng đá bên cạnh: "Ngồi". Người miền xa ngồi xuống.</P>

<P>Ánh đèn lại có vẻ mờ đi. Dưới nách lão có kẹp một cái mõ, xem ra là người gõ trống canh. Lão nói: "Lạc Dương thành có gì tốt đẹp mà ngươi phải đến vậy? Nơi đây là thành</P>

<P>thị tối tăm ô trọc, tuy đứng đằng xa nhìn thì nó có vẻ cao quý đẹp đẽ náo nhiệt, nhưng hễ đến gần xem, lập tức khám phá dưới lớp khăn sa che mặt chỉ toàn là bùn sình máu me</P>

<P>đục bẩn. Về nhà đi, nơi đây không phải là nơi cho ngươi đến".</P>

<P>Người miền xa không tránh khỏi có hơi kinh ngạc, không biết lão nhân kia tại sao vừa</P>

<P>mới mở miệng là đã nói thế.</P>

<P>Lại nghe lão nhân hỏi: "Xem cách ngươi ăn mặc chắc là từ Trường An đến?".</P>

<P>Người miền xa gật gật đầu. Lão nhân buồn bã nói: "Nhìn về phía tây bắc là Trường</P>

<P>An. Nơi đó chắc sáng sủa trong lành hơn chỗ này chứ?".</P>

<P>Người miền xa không còn nén được sự thắc mắc trong lòng, hồ nghi hỏi: Lão nhân gia, ta hồi nãy rõ ràng nhớ là ông đi đằng sau ta, sao bây giờ lại đến trước mặt ta rồi?".</P>

<P>Lão nhân thở dài: "Ngươi đại khái mới đến Lạc Dương lần đầu, nếu không đâu thể</P>

<P>không biết đến sự cổ quái của ngõ hẻm này. Hẻm này rất dài phải không? Khi ngươi</P>

<P>bước vào có thể đã cho nó là ngõ hẹp thẳng tắp, vì vậy mới ngạc nhiên rằng hồi nãy thấy ta ở đằng sau, không thấy ta đi vượt qua ngươi, sao lại có thể chạy đến trước mặt ngươi".</P>

<P>Lão nhân ho húng hắng hai tiếng, sau đó mới nói tiếp: "Rất đơn giản, vì ta đâu có di</P>

<P>động --- Ngõ hẻm này chỉ có một lối vào, cũng chỉ có một lối ra, lối vào là lối ra. Làm</P>

<P>cho ngươi không nghĩ rằng nó là ngõ cụt chính bởi vì ban đêm đi vào hay đi ra cũng chỉ thấy lờ mờ không nhìn rõ được hết. Hơn nữa buổi tối nhìn nó cứ thẳng tắp, thực ra nó lại cong. Như đi thẳng mà thực ra là cong vòng, cũng như lòng người, cũng như đạo đời --- Đây là... ngõ Luân Hồi mà".</P>

<P>Lão ngước nhìn, ba tiếng "ngõ Luân Hồi" thoát khỏi miệng tựa như cũng có ý vị luân hồi --- Ba tiếng đó như lòng vòng trong ngõ hẻm, một hồi sau lại vòng về, khe khẽ đập vào lòng người miền xa. Đêm khuya như vầy, ngõ hẻm thế này, lại có một lão nhân như vậy, lòng gã nhất thời lan man một nỗi niềm không thể tả được.</P>

<P>"Ngõ Luân Hồi trong Lạc Dương thành, trong ngõ Luân Hồi mau quay đầu...".</P>

<P>Lại nghe lão nhân dùng giọng điệu khàn đục thì thào. Thanh âm đó giống như tàng cổ</P>

<P>thụ trên Bắc Mang sơn xào xạc theo gió, khiến người nghe một dạ hoang lương. Sau đó lão thở dài nhè nhẹ: "Mà có ai đang sống khoái chí lại sực tỉnh quay đầu được chứ?".</P>

<P>Lão vỗ vỗ vai người miền xa: "Người trẻ tuổi, lúc còn quay đầu được thì mau quay</P>

<P>đầu". Nói xong, lão cắp mõ đứng dậy định đi. Người miền xa nghe lão nói giữa chừng,</P>

<P>không khỏi hiếu kỳ, gọi lão: "Lão trượng...".</P>

<P>Lão nhân thở dài: "Người còn muốn hỏi gì sao? Ngươi muốn biết chuyện Dư Quốc</P>

<P>trượng năm xưa? Đoạn huyết án đó đến nay cũng đã tròn mười sáu năm. Ài, là Dư Quốc trượng ngày xưa xây ngõ hẻm này. Ông ta đã tạo được 'ngõ Luân Hồi' này, nhưng bản thân ông ta cũng không biết hồi đầu kịp thời".</P>

<P>Người trẻ tuổi ngạc nhiên: "Dư Quốc trượng?".</P>

<P>Lão nhân đáp: "Đừng nói với ta là ngươi không biết Dư Quốc trượng, tuy chuyện này cũng đã trôi qua mười sáu năm rồi. Người trẻ tuổi, ta nhận ra ngươi, xế chiều hôm nay</P>

<P><BR clear=all></P>

<P>ngươi đứng trên Thiên Tân kiều, mà trên Thiên Tân kiều lại đã xảy ra một vụ ám sát. Ngươi vậy là đã báo xong mối đại cừu cho Dư Quốc trượng, tại sao còn chưa đi? Tuy mối thù đó không phải chỉ giết có một mình Vu Tự Vọng là liền có thể liễu kết. Ngõ Luân Hồi trong Lạc Dương thành, trong ngõ Luân Hồi mau quay đầu đi...".</P>

<P>Nói xong, thân ảnh của lão dần dần tan biến, trong hẻm không ngờ lại tựa như có một mảng khói mỏng bốc lên. Người miền xa sờ sờ trán, hoài nghi không biết có phải mình say quá nên nằm mơ.</P>

<P align=center>o0o</P>

<P>Tối hôm đó, người miền xa ngủ vùi luôn, mặt trời lên đến ba sào mới thức. Tỉnh dậy xong, gã lại nghĩ tới những trải nghiệm tựa như mộng du đêm hôm qua. Đúng lúc tiểu nhị vào dâng nước nóng rửa mặt, gã còn đang bần thần, thuận miệng hỏi: "Trong Lạc Dương thành này có ngõ nào là ngõ Luân Hồi không?".</P>

<P>Tiểu nhị gật đầu cười đáp: "Đó là một ngõ hẻm có sự tích lâu đời, khách nhân nghe ở đâu ra vậy? Nghe nói có nhiều đêm người nào không biết ất giáp lọt vào là bị ngõ hẻm đó làm mê hoặc, cứ nghĩ ngõ hẻm đó thẳng tắp, đi hoài đi mãi mà không đến cuối hẻm được. Trong hẻm lại chỉ có một căn nhà, cho nên sản sinh ra rất nhiều truyền thuyết quái dị. Khách quan, đó cũng chỉ là truyền thuyết, chắc không có thực đâu".</P>

<P align=center>Người trẻ tuổi đang rửa mặt cũng sựng lại --- Thì ra những gì mình trải qua đêm hôm</P>

<P>qua đâu phải là một giấc mộng hoang đường. Tên tiểu nhị thấy mặt mày gã rửa xong thực sáng sủa, không khỏi khen thầm trong bụng. Hắn thấy gã hiền lành, cho nên vui miệng</P>

<P>nói thêm: "Ngõ Luân Hồi đó nghe nói là Dư Quốc trượng, cha vợ của đương kim Thánh thượng, xây cất hồi còn tại thế. Thực ly kỳ cổ quái, không ai biết ông ta xây ngõ hẻm</P>

<P>quái dị như vậy để làm gì, chỉ nghe ông ta nói: 'Tự có thâm ý, tự có thâm ý'. Ài, từ lúc</P>

<P>Dư Quốc trượng ngộ hại, người trong nhà đột nhiên chết sạch, ngõ hẻm đó bỏ hoang</P>

<P>không ai ở, cũng rất lâu rồi, tính ra...". Hắn bấm ngón tay: "Cũng đã mười sáu năm".</P>

<P>Người miền xa thừ ra: "Dư Quốc trượng ngộ hại?".</P>

<P>Tên tiểu nhị cười, nhìn mặt mày người miền xa thấy có vẻ là người thành thực, mới ghé miệng thấp giọng: "Khách quan đừng nói với ai là nghe tôi kể nhé. Nghe nói chuyện năm xưa Dư Quốc trượng ngộ hại có dính dấp đến vụ Vu Tự Vọng bị ám sát trên Thiên Tân kiều hôm qua. Dư Quốc trượng nguyên là thân phụ của 'Chiêu Nghi cung' Dư Thục phi, phi tử sủng ái nhất của đương kim Thánh thượng năm xưa. Ông ta quá ngũ tuần mới có một đứa con gái, cho nên yêu quý như châu báu. Con gái ông ta cũng xinh đẹp tài giỏi lắm, mới mười sáu là đã tiến cung, vừa vào cung lập tức được sủng ái. Sau đó Hoàng hậu đời trước qua đời, nàng lại được sách phong làm Hoàng hậu, cha của nàng dĩ nhiên trở thành Quốc trượng. Nhưng nàng số mạng không được tốt, được phong hậu mới mười bảy ngày là đã tạ thế. Hoàng thượng cảm niệm tình xưa, cho nên cực kỳ chiếu cố Dư gia,</P>

<P>song bảy tháng sau Dư gia cũng gặp phải thảm họa diệt môn mảy may không một chút manh mối. Lúc thảm họa xảy ra chính là ngày mừng thọ bảy mươi ba tuổi của Dư Quốc trượng, nghe nói trước khi chết ông ta có làm một bài thơ, đến lúc chết bài thơ còn treo ở</P>

<P>'Hàn Mặc Lâm' chưa kịp cầm về, trong đó có một câu '<I>Thất thập tam ông đán mộ thân</I>'.</P>

<P>Đó không phải là câu sấm truyền sao? Nói ra thì khủng khiếp ghê, toàn gia ông ta nội trong một đêm bị chặt đầu hết. Đến ngày chúc thọ thứ nhì, chỉ thấy thi thể không đầu đầy đình đầy viện. Người chúc thọ nhìn thấy đều sợ quá phát điên. Nghe nói Lạc Dương</P>

<P>Doãn Vu Tự Vọng vừa bị ám sát hôm qua vốn cũng họ Dư, có quan hệ bà con với Dư</P>

<P>gia. Sau khi Dư Quốc trượng ngộ hại, lão ta đổi thành họ Vu, quan chức từ Cửu phẩm ở</P>

<P>huyện lỵ bên ngoài được thăng lên tới chánh Ngũ phẩm, cách đây hai năm còn được điều</P>

<P><BR clear=all></P>

<P>đến Lạc Dương, làm quan to trong Lạc Dương thành. Không phải thăng chức thì là gì? Khách quan nghe thì nghe, đừng đi chỗ khác nói lung tung đó. Tôi cho là cái chết của Vu Tự Vọng hôm qua có liên quan đến chuyện này, nhưng đó chỉ là lời bàn tán lảm nhảm</P>

<P>của đám nghèo hèn trong Lạc Dương thành bọn này, cũng không có bằng chứng, không</P>

<P>phải là chuyện có thể đem công khai giỡn chơi. Huống hồ hai ngày nay càng đồn đại dữ</P>

<P>hơn. Đúng rồi, khách quan sao lại biết về ngõ Luân Hồi vậy?".</P>

<P>Người miền xa bần thần: "Đêm hôm qua ta đã đi ngang qua đó, vừa vào đã thấy bên trong khói mờ chờn vờn, còn gặp một lão nhân lải nhải mấy lời quái dị...". Gã còn chưa dứt lời đã bị tiểu nhị trợn mắt ngắt ngang: "Lão nhân? Lão nhân đó nhìn ra sao? Có phải già chát, người lụ khụ, cầm một cái lồng đèn?".</P>

<P>Người miền xa gật gật đầu. Tiểu nhị mặt tái mét: "Má ơi, xem ra là thực rồi. Người ta đồn mỗi lần đến tháng ba, vào đêm không trăng oan hồn của Dư Quốc trượng lại quay về. Chuyện đó không ngờ lại có thực!".</P>

<P align=center>Nói xong, hắn liếc nhìn người miền xa một cái, tuy rất ưa thích tướng mạo của gã,</P>

<P>nhưng có vẻ sợ bị nhiễm oan tà quỷ khí trên mình gã, không dám dài dòng nữa, cầm bình nước nóng vội vã đi ra ngoài.</P>

<P align=center>Người miền xa không khỏi phì cười. Gã chu du vạn dặm, kiến thức dồi dào, tựa như</P>

<P>không tin mấy chuyện quỷ thần đó, định bụng gác hết chuyện kỳ ngộ đêm qua sang một</P>

<P>bên không nghĩ tới nữa.</P>

<P>Nói thì nói vậy, nhưng đến khi gã dùng bữa trưa, nhàn tản huyên thuyên với một tên</P>

<P>tiểu nhị khác, không tránh khỏi lại hỏi về chuyện Dư Quốc trượng. Chuyện Dư Thục Phi được phong hậu tựa hồ là chuyện rất tự hào trong lòng người Lạc Dương, Dư gia cũng rất được yêu mến, cho nên tới giờ vẫn còn nhiều người ghi nhớ, điếm tiểu nhị lúc kể lể lời</P>

<P>nói còn vấn vương chút tiếc nuối.</P>

<P>Ăn cơm xong, gã lại quẹo đến tàu ngựa. Con ngựa gã cưỡi cực tốt, dáng dấp tuấn tú, chính là một thớt "Ban Chuy" thượng hảo hạng --- Loài ngựa này bụng có vằn đỏ vằn đen, giống như vảy rồng, vừa nhìn là biết nòi tuyệt hảo danh câu kết phối với ngựa hoang. Người miền xa có vẻ cực kỳ yêu thương con ngựa này, mấy ngày nay tuy không dùng tới nó, lại vẫn cứ đến thăm hàng ngày. Gã có mang theo mình một cái túi dài, trong túi đựng một thanh kiếm. Con ngựa và thanh kiếm đó tựa chừng là hai vật gã chăm lo nhất. Sau khi gã đi thăm con ngựa, về đến phòng liền rút thanh kiếm trong túi vải ra. Kiếm dài hai ba thước, thân kiếm không quá khổ cũng không thon hẹp, khá mộc mạc cổ xưa. Gã nhìn hai chữ trên chuôi kiếm, tâm tư si dại. Nét chữ thanh nhã xinh xắn, là hai</P>

<P>chữ "Hàn Ngạc", cũng chính là tên gã. Chúng cũng do Phương Ninh ba năm trước tận tay</P>

<P>khắc cho gã.</P>

<P align=center>Gã trân trối nhìn lưỡi kiếm ngời xanh lạnh buốt. Thanh kiếm này tên là "Trường</P>

<P>Canh". "Trường Canh" tuy bén, có thể chém gục thiên binh vạn kiếm, nhưng làm gì được mối tình nhớ nhung da diết này đây?</P>

<P> </P>

<P>

<P align=center>Quyển I: Ban Chuy đợi</P>

<P align=center>Chương 3</P>

<P align=center>Họa đồ tỉnh thức xuân phong diện1</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>Sau Ngọ, Hàn Ngạc lòng sầu muộn, hỏi điếm tiểu nhị xem trong Lạc Dương thành có chỗ nào để đi dạo một vòng. Điếm tiểu nhị nhìn gã cười hì hì: "Khách nhân chắc biết 'An Lạc Oa' nổi danh trong Lạc Dương thành chứ? Nơi đó vui hết xảy. Chỉ là bây giờ còn sớm quá, chưa có gì lý thú. Chi bằng ngài đi dò đường trước đi. Các huynh đệ trẻ tuổi đến Lạc Dương không ai không ghé chỗ đó trước".</P>

<P>Hàn Ngạc ngẩn người, nghe cái tên đó liền biết là chốn gái trai, nhưng gã đến Lạc Dương vốn là để tìm người, mà còn phải tìm một cách âm thầm. Lại nghĩ với thân thủ của Phương Ninh, trong Lạc Dương thành ai là người tinh thông võ nghệ tất không thể không biết đến. Mà hạng</P>

<P>tinh thông võ nghệ đại đa số đều ẩn thân trong tỉnh thị, xem ra An Lạc Oa kia không thể không</P>

<P>đi một chuyến. Gã mỉm cười đi ra, mặc tên điếm tiểu nhị tủm tỉm khá ám muội, đâu muốn tốn thời gian giải thích.</P>

<P>An Lạc Oa lại cách khá xa chỗ ở của gã, gã cưỡi ngựa chậm rãi nhàn du. Được một khắc, đi ngang qua một vườn rau, gã lại ghé hỏi đường mới đến được. An Lạc Oa quả nhiên an lạc, vừa</P>

<P>đến giờ Thân, giáp hai bên con đường chính trong An Lạc Oa toàn là lầu cao cửa rộng, trên hành lang dưới mái hiên tranh vẽ tô bột vàng hiển hiện nét tưng bừng hội hè đình đám. Nơi đây vốn</P>

<P>còn có một con sông nhỏ, sông lại không rộng, chỉ có thể coi là một cái rạch --- Đó là 'Ngự Câu', rạch Ngự nổi tiếng Lạc Dương thành.</P>

<P>Hàn Ngạc trẻ trung anh kiệt, lúc cưỡi ngựa đi qua một cây cầu gỗ nhỏ, có mấy con hát vừa mới thức dậy rửa mặt chải đầu trên lầu các gần đầu cầu, đổ nước rửa xuống rạch Ngự, gặp phải</P>

<P>Hàn Ngạc liền không khỏi ngẩn người, một hồi sau còn trân trối nhìn theo. Đó gọi là chị em thích đẹp, huống hồ lại là 'cái đẹp cứng rắn' đường nét rạch ròi của Hàn Ngạc. Mặt mày gã dưới</P>

<P>ánh mặt trời ôn hòa có một luồng sinh khí sáng láng ngang tàng đặc thù, khiến các chị em son phấn trên lầu vừa nhìn là đã ngây người thẫn thờ.</P>

<P>Rạch Ngự vốn thông về phía Lạc Hà, Hàn Ngạc thích thú cảnh trí bên rạch, không khỏi dừng ngựa đứng xem, mắt trông liễu non rũ tơ vàng bên rạch, lòng bần thần mê mẩn. Mặt trời đang dịu</P>

<P>dàng từ ái thoa vẽ thêm chút phấn hư ảo, chút ánh phù phiếm lên cái ổ an lạc này, giúp cho gương mặt của các cô gái hai bên cầu nhìn từ xa đã thấy khá là xinh xắn. Đó là nét mỹ lệ pha lẫn</P>

<P>với ô trọc, Hàn Ngạc còn trẻ, ngước đầu nhìn không khỏi hơi chấn động trong lòng. Gã vừa nhướng mắt, đám chị em vốn có không ít người đang chú ý tới gã liền thót tim, tiếng khúc khích</P>

<P>vang theo, làm cho Hàn Ngạc mặt mày đỏ bừng, vội vã giục ngựa tiến tới. Dọc đường đã tránh thoát không ít tú bà và nô bộc trong thanh lâu ghì đầu ngựa muốn dụ gã vào, phải ráng chịu một</P>

<P>hồi mới im ắng bớt, chợt lại có một bàn tay kéo giữ dây cương.</P>

<P>Hàn Ngạc tức bực, cúi đầu xuống nhìn thì lại giật mình phát hiện kéo cương ngựa mình là một</P>

<P>bàn tay nhỏ nhắn gầy gò. Hài tử đó mặt mũi không tệ, trên mặt lại có một vết chàm lớn, mày mi lanh lợi thông minh. Nghe nó cười hì hì nói: "Hàn gia, mời qua bên này".</P>

<P> </P>

<P>1  Là câu thơ trong bài thơ "Vịnh Hoài Cổ Tích - kỳ tam" của Đỗ Phủ (vịnh Chiêu Quân). Truyền thuyết kể Hán Nguyên đế chỉ xem tranh họa chân dung mỹ nhân để chọn người gần gũi. Họa sư Mao Duyên Thọ không được hối lộ nên vẽ Chiêu Quân xấu đi, vì vậy Chiêu Quân vào cung mấy năm mà không được vua cho gặp. Đến khi gả Chiêu Quân sang Hung Nô, Hán Nguyên đế mới gặp Chiêu Quân đẹp tuyệt trần, nhưng không thể thất tín, tiếc nuối trọn đời. Hai câu "<I>Họa đồ tỉnh thức xuân phong diện, hoàn bội không quy dạ nguyệt hồn</I>" là nhắc đến chuyện đó: Họa</P>

<P>công từng vẽ dung nhan mỹ lệ thời niên thiếu của mỹ nhân, lại vì lòng tham mà dẫn tới thảm cảnh Chiêu Quân cống</P>

<P>Hồ, chỉ đến chết hồn thiêng mới quay về vào đêm trăng.</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>Hàn Ngạc ngẩn người: nó làm sao biết được họ mình? Tiếp đó tim lại đập thình thịch --- Toàn</P>

<P>Lạc Dương thành này, nếu nói có người nhận ra gã, chắc chỉ có... Phương Ninh thôi.</P>

<P>Hàn Ngạc dừng ngựa: "Sao ngươi biết ta họ Hàn?".</P>

<P>Đứa bé cười đáp: "Tôi không biết, nhưng tỷ tỷ của tôi biết".</P>

<P>Tim Hàn Ngạc càng giật thót, chăm chú nhìn hài tử: "Tỷ tỷ của ngươi?".</P>

<P>Gã nhìn kỹ mặt hài tử kia, muốn tìm bắt vài nét tương tự với Phương Ninh, nhưng đó giờ gã</P>

<P>đâu rành xem tướng mạo, nghi hoặc buông cương ngựa để mặc hài tử kia dắt đi tới, miệng vẫn hỏi: "Tỷ tỷ của ngươi sao lại biết ta?".</P>

<P>Hài tử cười ranh mãnh: "Tỷ tỷ tôi mà...". Nó ra vẻ úp mở, quay đầu nhìn thần thái thực thà của Hàn Ngạc, ráng nhịn cười nói: "Có thể chị ấy tình cờ đoán đúng".</P>

<P>Trên lầu bên đường có một nữ tử cười cao giọng: "Tiểu Kế, lần này ngươi lại giúp ai dắt mối vậy? Tại sao không nhường cho lầu ta?".</P>

<P>Đứa bé nói: "Ngọc nhi tỷ tỷ, đây là chuyện làm ăn của Dư cô cô, chị thực muốn giành hả?". Nữ tử trên lầu sợ đến thè lưỡi, rụt đầu vào cửa sổ. Hàn Ngạc thầm ngạc nhiên: "Dư cô cô?".</P>

<P>Lại không biết Dư cô cô đó là ai. Gã ngẫm nghĩ một hồi, quay sang đứa bé hỏi: "Ngươi tên gì?".</P>

<P>Đứa bé cười nhe răng: "Tôi họ Vu, gọi là Vu Tiểu Kế".</P>

<P>Hàn Ngạc bàng hoàng. Lần này mình đến Lạc Dương, xem ra thực có duyên với họ "Dư" và họ "Vu", trước là Vu Tự Vọng, lại có Dư Quốc trượng, hôm nay lại lòi ra một Dư cô cô và Vu Tiểu Kế. Gã đâu biết còn có một người họ Vu đằng sau hai người này.</P>

<P>Đứa bé không kéo gã đi đường lớn mà cặp kè vào một ngõ nhỏ bên trên rạch. Ngõ hẻm âm u</P>

<P>sâu hút, trong rạch loáng thoáng bốc dâng một làn hơi nước, không biết vì sao như có một ý niềm khó tả. Hàn Ngạc lại có cảm giác quỷ dị đêm hôm qua, không khỏi lên tiếng: "Đây là chỗ nào?".</P>

<P>Vu Tiểu Kế kia quay đầu nhìn gã, mục quang như có thâm ý: "Hàn gia không nhận ra nơi</P>

<P>đây? Đây là 'dốc rạch Ngự', còn gọi là 'Ngọc Câu Tà'".</P>

<P>Nó liếc Hàn Ngạc, thấy gã còn chưa minh bạch, liền nhẹ giọng giải thích: "Nghe nói vào thời</P>

<P>Hán, phàm trong cung có cung nữ nào bị ghen ghét ám hại đều chôn thân ở đây. Vốn còn có truyền thuyết ở đây đêm nào cũng nghe quỷ khóc. Cho nên mới có cái tên 'Ngọc Câu Tà' thương hương tiếc ngọc".</P>

<P>Hàn Ngạc ngước nhìn, mặt bắc cách đó không xa là cung điện lầu đài bờ bên kia Lạc Hà.</P>

<P>--- 'Ngọc Câu Tà'?</P>

<P>--- Có phải kề bên phú quý và quyền thế luôn luôn có những nơi mờ mịt thảm đạm?</P>

<P>Đứa bé lại dẫn người và ngựa đi. Nó dừng lại cạnh một gian nhà mái ngói xanh, tường quét vôi trắng, thấy bên hông có giăng cao một chiêu bài bằng vải, bên trên chiêu bài có viết bảy chữ "Dư cô cô coi số đoán mạng". Căn nhà nhỏ vắng lặng, có vẻ không có khách. Vu Tiểu Kế cười nói: "Hàn gia, mời xuống ngựa".</P>

<P>Hàn Ngạc nghe theo, lại nghe Vu Tiểu Kế chạy vào nhà kêu: "Dư cô cô, tôi đã mời người đến cho cô cô". Trong nhà nghe giọng một nữ tử già nua ậm ừ không rõ tiếng. Thanh âm đó có vẻ già mà lại tựa còn trẻ, quái dị khôn tả. Hàn Ngạc đi theo đứa bé vào nhà, thấy bên trong là một cái bàn và một cái giường, còn có ba cái ghế nhỏ, trần thiết cực kỳ sơ sài. Trên cái giường đằng sau bàn có một nữ tử ngồi khoanh gối, nữ tử đó mặt mày đâu thấy lớn tuổi mấy, quá lắm chừng ba mươi, nhưng đầu tóc lại đã hoa râm. Kỳ lạ nhất là đôi mắt của cô ta trắng đục, không ngờ lại là người mù. Lồng ngực cô ta hóp háp, thanh âm phát xuất khỏi miệng như thoát ra từ hang sâu lởm chởm đá, khiến người ta khó chịu hụt hơi. Cô ta húng hắng vài tiếng, đôi mắt rõ ràng là không thấy đường mà lại chằm chặp nhìn lên mặt Hàn Ngạc như quen biết từ kiếp trước, phải một hồi lâu sau mới khàn khàn nói: "Hàn công tử".</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>Hàn Ngạc thoáng có vẻ thất vọng đối phương không phải là Phương Ninh. Nhưng người ta mới mở miệng đã kêu họ mình, gã không khỏi nổi cơn hiếu kỳ. Nữ tử kia rõ ràng gã chưa từng gặp, nhưng gã lại có một cảm giác như đã gặp hai ba lần.</P>

<P align=center>Tiểu Kế bên cạnh cười nói: "Dư cô cô, tôi đã dẫn người đến, vậy tôi đi trước nhé". Nữ tử</P>

<P>không để ý tới nó, vẫn trừng trừng đôi mắt mù lòa nhìn về phía Hàn Ngạc, miệng than: "Ngươi không nên đến Lạc Dương thành".</P>

<P>Hàn Ngạc ngạc nhiên: "Tại sao?".</P>

<P>Nữ tử thở dài đáp: "Ta nhận ra ngươi mang mạng Hoa Sát, mà đất Lạc Dương thành này vốn là chốn Nội Mị2, ở lại lâu không nên".</P>

<P>Hàn Ngạc ngẩn người, gã tuy không tin đạo quỷ thần, nhưng không biết tại sao lời nói của nữ tử đó làm cho lưng gã ướt lạnh. Lại nghe nữ tử đó nói: "Ngươi sẽ gặp khá nhiều nữ tử, nhưng những nữ tử đó e rằng đều muốn hại ngươi".</P>

<P>Hàn Ngạc không muốn nghe cô ta nói tầm xàm nữa, xen lời: "Dư cô cô, xin hỏi làm sao cô biết cái họ hèn mọn của ta?".</P>

<P>Lúc nữ tử đó nói chuyện, chỉ thấy cổ họng động đậy, hai môi lại bất động, bộ dạng cực kỳ</P>

<P>quái dị, như trong bụng phát âm ra: "Họ hèn mọn? Nếu là chữ 'Hàn' có dính dấp đến hai thanh</P>

<P>kiếm 'Trường Canh' và 'Hàm Thanh', danh gia võ công thời nay tuy nhiều, sợ rằng không có ai dám nói cái họ đó là họ hèn mọn".</P>

<P>Hàn Ngạc bàng hoàng, song kiếm trong tay gã đâu cần khiêm tốn, quả có thể nói là danh động tứ phương. Có điều một nữ nhân mù lòa trong Lạc Dương thành sao lại có thể biết được? Nữ tử</P>

<P>kia tựa như minh bạch nỗi ngờ vực trong lòng gã, một nụ cười hiện trên mặt cô ta, chỉ thấy da mặt nhăn nhúm lại, khiến cho Hàn Ngạc không dám nhìn kỹ. Cô ta lại nói: "Nữ nhân mù như ta</P>

<P>tuy không thể nhìn thấy, may là trong cái hại có cái lợi, ta vẫn có thể ngửi ra. Hàn công tử sáu ngày trước đã đến ngoài Lạc Dương thành phải không? Lại luôn luôn ở ngoài trù trừ không tiến</P>

<P>vào, không biết vì sao vậy? Ngay cả từ lúc đó, ta đã ngửi được hơi hướm của hai thanh kiếm</P>

<P>'Trường Canh' và 'Hàm Thanh' lâu rồi không hiện thân".</P>

<P>Hàn Ngạc sởn tóc gáy. Nữ tử kia lại cầm một cái hộp điêu khắc hoa văn, nhẹ nhàng mở ra, hai tay run run bóc vài nhúm bột thơm Long Đoàn thả vào lư hương, khói thơm theo lỗ nhỏ trên nắp lư hương dìu dịu tản phát, nhất thời cả gian phòng không khí khoan hòa. Hàn Ngạc ngửi được, cảm thấy trong đầu "bựt" một tiếng, tiếp đó lại hơi hôn mê. Gã thất kinh thầm nghĩ: có độc? Nhưng kinh nghiệm từng trải, gã lại liền phát giác đó là mình quá lo mà thôi.</P>

<P>Nữ tử kia bưng hộp thơm ghé sát mũi hít một hơi sâu, mặt thắm tươi hẳn, thấp giọng khàn</P>

<P>khàn thốt: "Hàn công tử, mời ngồi".</P>

<P align=center>Hàn Ngạc ngồi xong, nữ tử lại không nhìn gã, vẫn lo hít ngửi cái hộp đó. Đột nhiên cô ta</P>

<P>ngước đầu, một ngụm khói nồng nhả vào mặt Hàn Ngạc. Hàn Ngạc cả kinh muốn tránh, nữ tử nhả khói xong mới nói: "Hàn công tử đừng sợ, một nữ tử mù coi số kiếm sống đâu có hại được cao thủ võ công vang danh tứ hải như công tử. Loại hương này là đặc sản của Xiêm La. Hàn công tử ngửi vào thì nó sẽ đem chuyện sở cầu của Hàn công tử nói cho ta biết".</P>

<P>Hàn Ngạc bị lời nói quanh co của cô ta làm nổi tính hiếu kỳ, thì thào: "Vậy cô nói xem sở cầu của ta là chuyện gì?".</P>

<P>Đôi mắt mù lòa của nữ tử đăm đăm nhìn gã, một hồi thực lâu không lên tiếng. Chợt đôi tay cô ta run run dò dẫm dưới bàn, một lúc lâu sau cầm ra một mảnh lụa trắng, lại thò tay đốt một que</P>

<P>gỗ đàn nhỏ, vung vẩy dập tắt lửa, để lộ đầu que đen thui ám khói, đặt vào tay Hàn Ngạc nói một tiếng: "Vẽ!".</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>2  Nội Mị là tướng đàn bà cho dù không có vẻ đẹp bề ngoài nhưng nếu đàn ông để mắt tới sẽ bị thu hút không rời</P>

<P>được, là tướng không nên gần gũi.</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>Hàn Ngạc tay cầm cây bút quái dị cô ta đưa, lại không hiểu, nghi hoặc hỏi: "Vẽ cái gì?". Nữ tử đáp: "Vẽ người".</P>

<P>"Vẽ người ngươi muốn tìm". Dư cô cô ho khẽ: "Loại hương đó cho ta biết ngươi đến tìm người".</P>

<P>"Chỉ cần ngươi vẽ ra, ta có thể nói cho ngươi biết người đó ở đâu".</P>

<P>Hàn Ngạc bần thần nhìn cây "bút" trong tay, Dư cô cô thực ra là nhân vật nào đây, sao lại biết</P>

<P>gã đến Lạc Dương để tìm người? Mà gã đó giờ đâu có biết vẽ. Đừng nói là người, sợ là cả một con chó hay một ngọn cỏ gã cũng vẽ không ra. Lại nghe Dư cô cô nói: "Nhắm mắt".</P>

<P>"Nhắm mắt lại, ngươi sẽ vẽ được".</P>

<P>Trong thanh âm của cô ta có một ý vị tựa như thôi miên, Hàn Ngạc nhìn cách bài trí trong</P>

<P>gian phòng nho nhỏ bên 'dốc rạch Ngự', ánh mặt trời bên ngoài lưa thưa từng tơ lọt vào trong, chiếu rọi lên những hạt bụi mong manh lất phất bay, lòng lại như mù lòa.</P>

<P>Tạm thời tin một lần thì sao? Gã nghĩ vậy, liền nhắm mắt lại. Vừa nhắm mắt, ban đầu gã còn biết tay mình đang di động, sau đó lại thành mơ hồ, không biết đã nhắm bao lâu, chợt nghe nữ tử</P>

<P>kia thở dài nhè nhẹ: "Cô gái đẹp quá".</P>

<P>Hàn Ngạc sực tỉnh mở mắt, bị mảnh lụa trắng bên dưới tay làm giật nảy mình. Trên lụa trắng</P>

<P>có vẽ một nữ nhân vô cùng sống động, rõ ràng là Phương Ninh gã hàng ngày bồi hồi nhung nhớ. Gã còn đang kinh hoàng, đâu chú ý đến mắt của Dư cô cô vụt nhoáng lên, chỉ một thoáng rồi lại khôi phục nhãn thần trắng đục của cô ta. Cô ta không thấy thì sao có thể nói "Cô gái đẹp quá"? Lẽ nào lại là ngửi ra được? Hàn Ngạc tâm thần hoảng hốt, không nghĩ đến việc đó. Dư cô cô lại dùng thanh âm quái dị cứ đều đều không chút lên xuống kia: "Nàng ta là người ngươi muốn tìm hả? Đáng tiếc, đáng tiếc, ngươi không tìm thấy nàng ta còn hay hơn".</P>

<P>Hàn Ngạc đến giờ không thể không tin vào dị năng của cô ta --- Không ngờ lại có thể khiến cho một người không biết vẽ là cái gì như mình vẽ ra được bức chân dung trong tâm tưởng của mình. Song thủ của gã chống lên bàn, hỏi gấp: "Vậy nàng ta hiện giờ đang ở đâu?".</P>

<P>Dư cô cô đôi mắt trống không mờ mịt: "Ta không thể nói với ngươi".</P>

<P>Hàn Ngạc ngẩn người: "Nàng ta có phải đã xảy ra chuyện? Có phải đã gặp đại nạn không? Tại sao cô không thể nói với ta? Cô đã làm cho một người không hiểu biết gì về hội họa như ta vẽ ra được hình tượng của nàng, nhất định biết nàng đang ở đâu!".</P>

<P>Dư cô cô cười khan một tiếng: "Ta biết, nhưng không thể nói với ngươi. Hiện nàng ta gặp khó</P>

<P>khăn rất lớn, không gặp mặt được không phải là nàng ta tự nguyện muốn vậy. Hừm, ta nhìn thấy một dải dây, nhẹ nhàng lất phất, nàng ta có một dải dây phải không? Màu xanh xanh, mỏng như tơ liễu non vậy. Đúng rồi, đó là một dải màu đinh hương, dùng da thuộc đặc chế đan lẫn với tơ vàng. Tơ vàng đó xem chừng không phải là kim loại tầm thường. Đó có phải là binh khí của</P>

<P>nàng ta không?...".</P>

<P>Hàn Ngạc thầm thất kinh, Phương Ninh quả nhiên đã xảy ra chuyện! Gã không khống chế</P>

<P>mình được nữa, tay chống bàn bật dậy nói gấp: "Vậy mau nói cho ta biết phải làm sao mới có thể</P>

<P>tìm được nàng ta? Làm sao mới có thể trợ giúp nàng ta?".</P>

<P>Đôi mắt mù lòa của nữ tử có vẻ buồn thảm nhìn Hàn Ngạc: "Ta giúp ngươi không được, chỉ</P>

<P>có chính ngươi mới có thể giúp được ngươi".</P>

<P>Hàn Ngạc bàng hoàng nhìn cô ta. Môi miệng hóp háp của cô ta nhả thêm vài câu: "Nếu ngươi điều tra cho rõ chuyện ngõ Luân Hồi, ngươi có thể tìm được xuất xứ của nàng ta; nếu ngươi làm được một chuyện hiệp nghĩa, ngươi có thể tra ra xuất xứ của nàng ta; nếu ngươi có thể trợ giúp một nữ tử yếu đuối, ngươi có thể tra ra xuất xứ của nàng ta".</P>

<P>Nói xong, ống tay áo của cô ta phất nhẹ, tụ phong quét một làn hơi thơm bốc ra khỏi lư</P>

<P>hương. Hàn Ngạc cảm thấy đầu choáng váng, đang khi mê man mờ mịt lại có cảm giác Dư cô cô</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>đã rời khỏi giường đi ra. Đợi đến khi gã định thần tỉnh táo lại, Dư cô cô đã không còn bên kia bàn. Bên ngoài đã là hoàng hôn, le lói ánh mặt trời lặn khuất. Gã vội tìm bức họa mình vẽ hồi nãy, nhưng bức họa cũng đâu còn.</P>

<P> </P></P>

<P align=center>Quyển I: Ban Chuy đợi</P>

<P align=center>Chương 4</P>

<P align=center>Phượng Lâu ninh phụ mỹ nhân ân1</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>Trong vườn sau khu nhà cũ của Dư Gia ở ngõ Luân Hồi có một ngôi lầu nhỏ ba tầng mang tên "Phượng Lâu". Mỗi tầng ở các góc mái hiên đều có khắc một cái đầu chim phượng miệng ngậm chuông đồng cực kỳ tinh xảo. Ngôi lầu dang mình như xoãi cánh, tấm biển cũ kỹ trên lầu vẫn còn ba chữ nhà vua đích thân đề tặng: "Mỹ Nhân Ân".</P>

<P align=center>Hàn Ngạc bần thần nhìn ba chữ đó, cảm nhận được bao tình ý ôn nhu của ngòi bút,</P>

<P>bao đắm say triền miên của nét chữ. Gã đoán ra đó phải là lời đề tặng của đương kim Thánh thượng. Lúc Dư Hoàng hậu còn tại thế, ông ta đã viết tặng tấm biển đó phải không? Nhất thời lòng gã tràn dâng một ý niềm khó tả. Gã đẩy cánh cửa cọt kẹt vang vọng đi lên lầu.</P>

<P>Cửa sổ tầng dưới có một cánh còn mở, bụi bặm phủ đầy bên trong, rõ ràng đã lâu không ai qua lại. Tại sao Dư cô cô lại nói gã tất có thể tìm ra nơi hạ lạc của người muốn tìm sau khi điều tra ra chuyện trong ngõ Luân Hồi? Trong ngõ Luân Hồi thực ra đã xảy ra chuyện gì?</P>

<P>Hôm nay Hàn Ngạc đã chuẩn bị sẵn sàng, trường kiếm "Trường Canh" cùng đoản kiếm "Hàm Thanh" một ở bên hông, một trong tay áo. Trực giác cho gã biết chuyện xảy ra đêm nay sẽ không phải là chuyện tầm thường. Gã chăm chú nhìn khu vườn sau qua cửa sổ, thấy trong vườn có một cái đình và một nhà tạ kiến trúc vô cùng kỳ quái, thoạt</P>

<P>nhìn có vẻ bình thường, ngó kỹ thì lại tựa như không thể nào tính toán đúng được kích cỡ</P>

<P>khoảng cách giữa hai nơi. Cả con đường lát đá nhỏ cũng hiển lộ vẻ đặc dị. Hàn Ngạc khe</P>

<P> </P>

<P>1  Lầu phượng đành phụ ơn mỹ nhân, ở đây Tiểu Đoạn sửa một câu thơ của Lâm Thư, tức Lâm Cầm Nam. Lâm Cầm Nam (1851-1924) là người Trung Quốc đầu tiên phiên dịch tác phẩm văn học phương Tây. Ông ta không biết ngoại ngữ, phần nhiều là hợp tác với Vương Thọ Xương tinh thông văn xứ người, một kẻ thì thuật lại nguyên ý, một kẻ thì dùng từ ngữ hoa hoè hay ho để viết thành câu. Đặc biệt bản dịch "Trà hoa nữ di sự" của ông đã khiến không ít nam nữ si tình phải rơi nước mắt, trong đó có danh kỹ Tạ Điệp Tiên. Nàng mê văn của ông, thường hay tưởng tượng được gần gũi ông.</P>

<P>Sau khi vợ của Lâm Thư qua đời, ông buồn khổ cho nên hay vào chốn đèn đỏ rượu xanh mà hút ma túy, nào có hay trong kỹ viện còn có một Tạ Điệp Tiên luôn luôn tưởng niệm đến mình.</P>

<P>Tạ Điệp Tiên nhờ người chuyển cho ông một cái hộp đồ ăn, bọc bốn cái bánh, mỗi cái nàng ta đều đã cắn,</P>

<P>để lại dấu răng thơm, tỏ ý muốn gá nghĩa.</P>

<P>Lâm Cầm Nam nghĩ mình tuổi đã gần lục tuần, Tạ Điệp Tiên thì lại đang tươi trẻ, không ổn chút nào, liền nhắn lời từ tạ. Tạ Điệp Tiên vẫn năm lần bảy lượt mời gọi, ông vẫn cự tuyệt. Nàng thán oán: "Tiểu thuyết thơ văn của Lâm Cầm Nam lúc nào cũng tình ý triền miên, sao bản thân ông tới khi có chốn để thi triển thì lại chẳng chịu chứ?". Lời này lọt đến tai Lâm Cầm Nam, ông mới thốt: "Ta đã già rồi, đã coi nhẹ chuyện tư tình nam nữ, đâu còn ham muốn nỉ non gì nữa!". Rồi ông viết một bài thơ trao cho Tạ Điệp Tiên:</P>

<P><I>B</I><I>ất lưu túc nghiệt luy nhân tôn, bất hướng tình điền chủng ái căn; Khỉ ngữ tảo trừ danh sĩ tập, họa lâu ninh phụ mỹ nhân ân.</I></P>

<P>(Tạm dịch:</P>

<P><I>Chẳng mong thê thiếp lậm dòng con, Không muốn nương tình bén rễ yêu; Lời đẹp đà buông thói sĩ tử,</I></P>

<P><I>L</I><I>ầu son đành phụ ơn giai nhân).</I></P>

<P>Tin Tạ Điệp Tiên muốn gả mình cho Lâm Cầm Nam mau chóng lan truyền, tuy không thành sự thật, lại đã khiến cho thanh danh của nàng vang vọng. Biết bao kẻ giàu sang quyền quý đổ xô đến muốn được gần gũi nàng. Nàng không chịu nổi lòng phiền muộn, đang khi tức bực đã đáp nhận hôn ước với một thương gia buôn bán trà, lìa bỏ kinh kỳ đi tuốt miền Lĩnh Nam.</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>khẽ thở ra, tay với lên thành cửa sổ. Ở đây có bày trận! Ngón tay gã vừa chạm vào thành cửa sổ là liền rụt vội về như bị phỏng --- Ngón tay không ngờ đã chạm vào một bàn tay khác!</P>

<P align=center>Gã thất kinh, rướn mình thối lui, quả nhiên thấy một bàn tay đang bấu thành cửa sổ!</P>

<P>Bàn tay đó khô quéo, hoàn toàn không còn huyết sắc, năm ngón tay co bấu chặt, có vẻ</P>

<P>dồi dào lực đạo. Hàn Ngạc cau mày, thận trọng quay trở lại cửa sổ, muốn xem là ai mà lại</P>

<P>có thể không hơi không tiếng đến sát bên gã như vậy! Nhưng khi mắt gã nhìn xuống bên dưới cửa sổ, gã lại lập tức ngây người. Cảnh tượng làm cho một người luôn luôn trấn</P>

<P>định như gã cũng phải thất kinh là: bên dưới bàn tay không ngờ lại không có gì hết! Đó là một bàn tay đã đứt lìa, bị phạt ngang cổ tay! Rõ ràng đã bị chặt đứt từ lâu lắm rồi, bàn tay</P>

<P>lại không bị thối rữa, vẫn cứng cỏi bám lấy thành cửa sổ, như muốn cào một vết lên khung. Một ngón trên bàn tay có mang một chiếc nhẫn bạc. Hàn Ngạc định thần nhìn kỹ,</P>

<P>thấy trên chiếc nhẫn có khắc chữ, loáng thoáng nhận ra hai chữ "Tử Thần".</P>

<P>Hàn Ngạc bàng hoàng, gã biết lai lịch của chiếc nhẫn bạc đó... "Tử Thần" là mật danh</P>

<P>của một tổ chức bao gồm những hảo thủ tuyệt đỉnh trong hàng ngũ Đại nội thị vệ của triều đình đương kim, cái gọi là "<I>Tử Thần ngân giới, thanh chấn cửu trùng</I>"2. Ở Trường An thành, người trong giang hồ không ai không biết đến nó. Kẻ có thể được chọn gia nhập "Tử Thần" tất phải là cao thủ nhất nhì về một tuyệt kỹ nào đó. Người như vậy sao</P>

<P>lại có thể bị chém đứt nguyên bàn tay? Hơn nữa còn ngay trên ngôi lầu này? Trong lầu thực ra đã xảy ra chuyện gì? Theo gã biết, trong Tử Thần đâu có ai chỉ còn một bàn tay.</P>

<P>Bàn tay đó rõ ràng đã bị chặt đứt từ lâu mà chưa bị rữa nát, đúng là thuật "Chỉ thủy bất hủ, phế xu bất đố"3  vốn chỉ nghe đồn trong truyền thuyết. Mà đó là bí thuật chỉ một mình "Pháp Hoa Tông" mới có, ngưng tụ "Ưu Đàm chân khí", lại đâu phải là loại công phu đệ tử Phật môn tu tập. Ngôi lầu nhỏ này thực ra có ẩn giấu bí mật gì đây? Hàn Ngạc nhíu</P>

<P>chặt mày, chợt thấy dưới bàn tay lộ ra một góc trắng, là một vuông lụa sống cũ kỹ. Hàn Ngạc nhẹ nhàng rút cái khăn lụa đó ra, thấy chất vải cực tốt, trải bao phong sương mà vẫn không mục nát. Trên mặt lụa có vết đen lợt lạt, gã còn chưa kịp xem là viết hay vẽ cái gì, chợt cảnh giác ngẩng đầu lên, thấy một bóng người từ ngoài tường viện lộn mình vào,</P>

<P>nhẹ nhàng lanh lẹ lướt tới.</P>

<P align=center>Nhìn hình dáng có vẻ là một nữ tử, y thị xem ra đã thụ thương, vết thương bên trên</P>

<P>vai. Y thị chừng như khá quen thuộc khu vườn này, lọt vào rồi không cần nhìn quanh nhắm hướng, cứ nhún nhảy về phía cái ao dưới lầu. Trăng khuyết treo mình trên cao, ao nước lấp lánh thoáng in vầng lưỡi liềm. Đến lúc y thị vọt tới gần, ánh sáng lợt lạt chiếu lên một cái bớt xanh trên mặt y thị. Hàn Ngạc ngạc nhiên nhận ra người đến chính là nữ tử đã ám sát Vu Tự Vọng trên Thiên Tân kiều.</P>

<P align=center>Trên vai nàng ta một mảng đen thui, là màu máu trong đêm tối. Hàn Ngạc giật mình,</P>

<P>hôm trước gặp mặt, gã biết thân thủ của nàng ta không phải tầm thường, sao đêm nay lại bị thương như vậy?</P>

<P align=center>Lúc này có một tiếng cười lạnh vang lên, bên ngoài lại có một bóng người vọt vào. Người đó cao to, tay hươi một thanh Hậu Bối đao, chính là Thất phẩm đái đao bộ khoái</P>

<P>"Hậu Bối Đao" Hậu Kiện. Hắn vào vườn mà không vội vàng truy đuổi, từ từ bước tới, lạnh lùng thốt: "Cô nương, xem ra ta đoán không sai, cô quả có liên quan đến ngõ Luân</P>

<P>Hồi này".</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>2  Cung tía nhẫn bạc, danh vang ngút trời.</P>

<P>3  Nước tù không bị thối, then đã lâu không dùng tới không bị mục gỉ.</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>Nữ tử bị thương cười thảm não, mặt mày nhìn khá thê lương dưới ánh trăng. Hậu Kiện lại nói: "Nếu cô nghĩ trốn chạy vào 'Thập Sá cổ đồ' trong ngõ Luân Hồi tất có thể an nhiên tự tại thì cô lầm rồi. 'Thập Sá đồ' này tuy lợi hại, mười sáu năm trước đã bị phá</P>

<P>rồi".</P>

<P>"Thập Sá cổ đồ"? Đó là cái gì? Hàn Ngạc hình như có chút ấn tượng trong đầu. Lẽ nào có liên quan đến "Bài Giáo" bắt nguồn từ Đại Hoang Sơn vùng Xuyên Tây? Mười sáu năm trước? Có phải là ngày Dư Quốc trượng ngộ hại?</P>

<P>Hàn Ngạc còn đang trù trừ, nữ tử kia đã dừng lại trước ao, ôm vai thở hì hục, không</P>

<P>nói tiếng nào.</P>

<P>Hậu Kiện thốt: "Vụ án Dư Quốc trượng năm xưa vẫn còn là một bí ẩn, vốn cũng đã</P>

<P>qua tay ta, đáng tiếc về sau bị Hình bộ đoạt lấy. Vụ án đó hiển nhiên có ẩn tình, tiếc là bọn ta điều tra không được chút xíu kết quả nào. Chuyện đó tuy đến giờ vẫn chưa thể tra phá, nhưng theo ta biết trong Lạc Dương thành mấy năm gần đây đang có một lực lượng ngầm nhất quyết muốn phá cho được vụ án này để báo thù năm xưa. Phe đảng đó lấy hiệu là 'Lai Nghi'. Khà khà, 'Lai Nghi', 'Lai Nghi'... 'Lai Nghi'... dứt khoát là 'Lai Nghi'</P>

<P>trong '<I>Hữu Phượng Lai Nghi</I>'4  rồi, e cũng có liên quan đến cái chết kỳ quái của Dư</P>

<P>Hoàng hậu năm xưa. Khẩu lệnh 'Lai Nghi' thanh thế vang dội gần đây chắc có dính dấp tới cô nương chứ?".</P>

<P>Hắn nói xong, đôi mắt chằm chặp nhìn nữ tử, quát lớn: "Nghe nói năm xưa hung thủ</P>

<P>phá được 'Luân Hồi mật trận' dùng 'Thập Sá cổ đồ' bày bố, nguyên nhân vốn có liên hệ</P>

<P>đến Vu Tự Vọng. Có phải vì vậy mà cô nương ám sát Vu Tự Vọng hôm qua không?".</P>

<P>Nữ tử khẽ cười lạnh: "Ngươi chớ có hỏi, ta tuy bị thương, nhưng đâu phải bị ngươi đả</P>

<P>thương. Nếu chẳng phải ta dò la ở Đỗ gia bị thất thủ, trúng một tên, cỡ như ngươi vị tất có thể bắt được hành tung của ta, sao lại làm ra vẻ thắng chắc thế? Uổng cho ngươi thân là thống lĩnh bộ khoái ở Lạc Dương hơn hai mươi năm trời, huyết án năm xưa ngươi có điều tra được manh mối gì đâu chứ? Buồn cười, nực cười, bây giờ còn lớn tiếng không biết hổ thẹn trước mặt ta".</P>

<P>Hậu Kiện nóng mặt, hất đao nghiêm nghị thốt: "Cô nương, cô vốn không nên động thủ</P>

<P>phạm pháp trong phạm vi quản hạt của ta. Hậu Kiện ta tuy quan phẩm thấp kém, nhưng cô làm loạn phép tắc triều đình, không cần biết bối cảnh của cô ra sao, thanh thế lớn mạnh tới cỡ nào, chỉ một điểm đó đã đủ khiến ta không thể không bắt giữ cô rồi".</P>

<P>Hắn dứt lời không nói gì nữa, lùi lại một bước, bóng dáng như hổ cứ khuyển tọa5. Hàn</P>

<P>Ngạc vừa thấy là biết hắn đáng được coi là danh thủ võ lâm --- chiêu thức đó rõ ràng cho thấy hắn cực kỳ tinh thông "Cứ Tỏa Đao" của Bắc phái "Ngọa Hổ Cư". "Cứ Tỏa Đao" chiêu thức hùng mãnh, dùng "khuyển tọa" làm thủ, "hổ cứ" làm công, bất động rình rập,</P>

<P> </P>

<P>4  Điển cố xuất xứ từ sách "Thượng Thư - Ích Tắc": "<I>Tiêu Thiều cửu thành, phượng hoàng lai nghi</I>" (Tấu khúc Tiêu Thiều chín chương, phượng hoàng đến phối hợp nhau múa lượn). Tiêu Thiều là âm nhạc thời</P>

<P>vua Thuấn, chia làm chín chương, cho nên Tiêu Thiều còn gọi là Cửu Thiều. Sách "Luận Ngữ - Thuật Nhi" có viết: "<I>Tử tại Tề, văn 'Thiều', bất tri nhục vị. Viết: bất đồ vi nhạc chi chí vu tư dã</I>" (Khổng Tử ở Tề, học "Thiều" ba tháng, ăn không biết mùi thịt. Ông rằng: không ngờ nhạc lại vui đến thế). "Nghi" là phối hợp. Phượng hoàng là điểu vương trong truyền thuyết. Con trống gọi là "phượng", con cái gọi là "hoàng", có thể gọi chung là "phượng" hay "phượng hoàng". Sách "Nhĩ Nhã - Thích Điểu" có viết: "Con trống là phượng, con cái là hoàng". Quách Phác chú: "Đầu gà, cổ rắn, mỏ yến, lưng rùa, đuôi cá, năm màu, cao cỡ sáu thước". Sau này dùng để chỉ hoàng hậu và quý phi. Vì vậy câu "<I>Tiêu Thiều cửu thành, phượng hoàng lai nghi</I>" ý nói diễn tấu khúc Tiêu Thiều liên tục, phượng hoàng cũng theo điệu nhạc mà phối hợp nhau bay múa. "<I>Tiêu Thiều cửu thành</I>" cũng muốn nói "Thánh chúa" công đức vô lượng, cho nên dẫn tới "điềm</P>

<P>lành". "Điềm lành" là "<I>phượng hoàng lai nghi</I>".</P>

<P>5  Hổ xoạc chân, chó ngồi xổm.</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>hễ có động chắc chắn sẽ đả thương người. Hậu Kiện sắc mặt nghiêm trọng, chìa ngón tay vuốt sống đao, cổ họng hừ khẽ một tiếng. Nữ tử có vẻ e ngại, giơ tay rút trong ống tay áo thanh đoản đao nàng ta từng sử dụng hôm qua, cũng dùng tả thủ như lần trước. Thân đao của nàng ta vừa hẹp vừa nhẹ, xem ra thiện dụng chiêu số hiểm ác đánh cận thân. Hàn Ngạc hơi thở cũng khẩn trương hẳn. Gã tuy là danh gia giang hồ, có thể xếp vào hàng vượt trội trong tầng lớp cao thủ tinh thông võ nghệ, nhưng gã biết rõ đạo nhà võ nói cho cùng thực ra đâu dễ phân biệt cao thấp gì, bất cứ một nhân tố ngẫu nhiên nào cũng có thể nhiễu loạn đảo lộn cục diện vốn có vẻ đã phán quyết được ai mạnh ai yếu. Cho dù là người ta thượng đài chứ đâu phải gã, ở bên ngoài gã cũng không khỏi không cảm thấy khẩn trương kích động.</P>

<P>Hậu Kiện bắt đầu có động, hắn bước theo Trung cung6, đạp Khảm nhập Ly, một đao chém thẳng đến. Đao đó không chút hoa mỹ trá xảo, muốn giành thắng trên phương diện</P>

<P>lực kình. Đao chưa đến, đao phong đã quật tung tóc mây xõa trước trán nữ tử. Nữ tử biến sắc, không ngờ thanh đao dày cộm của Hậu Kiện có thể sai sử thần tốc đến thế. Nàng ta</P>

<P>uốn hông lách tránh, đoản đao trong tay lại vẫn chưa xuất chiêu. Hậu Kiện cổ họng lại gầm khẽ một tiếng, đao thứ nhì không chém xuống nữa mà biến thành quét ngang, mười</P>

<P>ba đường "Cứ Tỏa Đao" hắn đều có thể thi triển như ý, không chút trói chân bó tay, chẳng cần phải thuận đúng bài bản mà phát tác. Hàn Ngạc mắt sáng lên, sảng khoái tinh</P>

<P>thần --- Đám tục thủ tầm thường chiêu thức lộ số rất hay bị bó buộc, hễ động thủ là chỉ</P>

<P>biết y theo một bài mà đi, đâu có biết đó mới là đại kỵ khi đánh đấm. Xem Hậu Kiện xuất</P>

<P>thủ như vậy, rõ ràng đã đạt được chỗ ảo diệu tự nhiên của đao pháp, đao cảnh, đao ý. Nữ tử kia công phu uốn hông cực giỏi, dưới chân không động đậy, cứ vặn eo tránh né. Còn đang chực chờ hoàn thủ, đao thứ ba của Hậu Kiện đã đổi quét thành chẻ, đập thẳng lên bờ vai nàng ta. Nữ tử kia lúc đó không còn có thể đứng tại chỗ lách tránh được nữa, chỉ còn nước rùn mình lùi lại, nhượng mất vị trí tốt nhất mà nàng ta cố giữ nãy giờ, đoản nhận trong tay tìm khe hở chọc vào, vừa thoát khỏi tay --- Trên mũi nhận của nàng không ngờ có buộc dây, ném bay ra lại thu về được. Hậu Kiện sắc mặt trầm trọng, "hừ" một tiếng: "Không ngờ mười mấy năm sau còn nhìn thấy được 'Luân Hồi Nhận' Lỗ phu nhân sáng chế năm xưa".</P>

<P>Hai hảo thủ dùng đao đều không dám lơ là, tiếng gió rít vùn vụt dưới lầu, hai người</P>

<P>tận lực xuất thủ. Hàn Ngạc thấy nữ tử lọt vào thế kém, biết nàng bị vết thương hạn chế, đêm nay bất kể ra sao, e rằng khó tránh khỏi bị Hậu Kiện bắt. Trong lòng gã bỗng thoáng hiện lời nói của Dư cô cô bên "Ngọc Câu Tà" hồi chiều:</P>

<P>"<I>Nếu ngươi có thể điều tra rõ chuyện trong ngõ Luân Hồi, ngươi có thể tìm ra xuất xứ</I></P>

<P><I>của nàng; nếu ngươi có thể làm một chuyện hiệp nghĩa, ngươi có thể tra ra xuất xứ của nàng; nếu ngươi có thể trợ giúp một nữ tử yếu ớt, ngươi có thể tra ra xuất xứ của nàng</I>".</P>

<P>Nữ tử yếu ớt mà cô ta nói có phải là nữ tử quen dùng "Luân Hồi Nhận" không?</P>

<P>Hàn Ngạc đang trầm tư, lại thấy cục diện dưới lầu có biến, nghe Hậu Kiện giọng trầm</P>

<P>thấp: "Cô nương, thì ra cô võ công cao cường đến thế! Hậu mỗ nếu muốn bắt cô khi cô không bị thương thì e khá gian nan. Bất đắc dĩ thôi, Hậu mỗ chỉ đành đả thương cô!".</P>

<P>Ba chữ "đả thương cô" vừa thoát khỏi miệng hắn, đao pháp đã biến chuyển, xoay ngược lưỡi đao, dùng sống đao quật về phía nữ tử. Nữ tử kia dung nhan thê thảm, cả kinh</P>

<P>la lên: "Hậu Phác Đao!".</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>6  Tử Vi viên là trung viên của tam viên (tam viên là Tử Vi viên, Thái Vi viên và Thiên vi viên), ở trung</P>

<P>ương trời Bắc, cho nên còn gọi là Trung cung, hoặc Tử Vi cung.</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>"Hậu phác" vốn là cây thuốc đông y, cây cao lá thưa, tính khô, lá hình trái xoan, hoa màu trắng rất lớn, vỏ cây dùng làm thuốc, có tác dụng hút ẩm. Dùng tên nó cho đao pháp này của Hậu Kiện quả nhiên khô giòn hung mãnh đúng điệu. Hậu Kiện lần này dùng tâm pháp của "Hậu Phác Đao" để sử lộ số của "Cứ Tỏa Đao", tài danh như Hàn Ngạc cũng không thể không kính nể hắn. Nữ tử kia chợt ngửa mặt lên trời than một tiếng: "Ông trời, ông trời già, không ngờ ông bất công đến thế!".</P>

<P>Thanh âm nàng ta bi phẫn, Hàn Ngạc rúng động thần hồn, thấy dung nhan nàng cũng khá đáng thương. Không biết vì sao, gương mặt đó có một cái gì đó đả động đến gã,</P>

<P>khiến gã nghĩ đến Phương Ninh. Đó gọi là "<I>ký đắc lục la quần, xử xử liên phương thảo</I>"7, Hàn Ngạc cảm thấy huyết khí trào dâng trong lòng. "Hậu Bối Đao" Hậu Kiện thấy sơ hở,</P>

<P>một chiêu "Đảo Nghịch Tỏa" liền chặt lên vai nữ tử. Nữ tử đó tránh né không kịp, chỉ</P>

<P>nghe trên lầu Hàn Ngạc quát lớn: "Chậm đã!". Gã thuận tay bẻ một đoạn chấn song,</P>

<P>phóng thẳng đến bên hông Hậu Kiện, dùng công thế để cứu nàng ta.</P>

<P>Hậu Kiện mắt thấy sắp đắc thủ, sống đao đã chạm lên vai nữ tử kia, có thể loáng</P>

<P>thoáng nghe tiếng xương cốt lách cách khe khẽ trên vai nàng ta, nhưng đành phải lách mình thu hồi lực khí, lẹ chân lui tránh. Hậu Kiện cũng không phải bở, vừa tránh ám khí vừa ngước đầu xông lên lầu quát lớn: "Ai?".</P>

<P>Hàn Ngạc cũng không muốn hãm mình vào trường tranh đấu trong Lạc Dương thành</P>

<P>mà gã không biết ất giáp gì hết, quyết định lùi sâu vào bóng tối. Gã thò tay gỡ chiếc nhẫn bạc trên bàn tay khô quánh kia, đổi giọng quát khẽ: "Tiếp lấy!". Cái quăng đó của gã phô trương uy thế, tuy chỉ là một chiếc nhẫn bạc nho nhỏ, kình lực cũng kinh hồn không thua gì ám khí. Hậu Kiện trở cổ tay, xem thanh thế biết đối phương không có ý đả thương mình, liền đón nhận lấy. Sau đó hắn mở lòng bàn tay chăm chú quan sát, mặt mày liền biến sắc: "Tử Thần? Trong cung cũng có người đến?".</P>

<P>Hàn Ngạc vốn không quen nói láo, chỉ đành ẩn thân đằng sau cửa sổ ngậm miệng không nói gì. Hậu Kiện lại như đoán ra ý của đối phương, nghĩ ngợi một hồi mới dậm chân: "Được, các ngươi muốn xen tay, Hậu mỗ không lo tới nữa". Nói xong, hắn xoay mình lùi lại.</P>

<P>Nhưng nữ tử kia bỗng la lên: "Khoan đi đã!".</P>

<P>Hậu Kiện ngẩn người, nghĩ: không phải ngươi mong ta đi cho mau sao? Sao lại ngăn</P>

<P>cản?</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>7  Hai câu "<I>Ký đắc lục la quần, xứ xứ liên phương thảo</I>" nằm trong bài từ "Sinh Tra Tử - Xuân Sơn Yên Dục Thu" của Ngưu Hi Tế đời Đường. Phút chia tay, người con gái dặn dò tình lang: xin chàng nhớ cái quần lụa xanh của thiếp, thương nhớ cỏ thơm trước đầu ngựa cũng giống như thương nhớ cái quần lụa của thiếp, thương nhớ thiếp vậy. Nhìn cỏ thơm tận cùng trời cuối đất, nghĩ tới cái quần lụa xanh, nhớ tới thiếp. Hai câu trên vốn hóa thân từ bài "Phú Đình Thảo" của người vợ ông Giang Tổng đời Nam triều: "<I>Vũ quá thảo thiên thiên, liên vân trấn nam mạch. Môn tiền quân thí khán, thị thiếp la quần sắc</I>". Tuy vậy, hai bài lại khác ý. Bài "Phú Đình Thảo" có ý phân bì một cách đắc ý. Mưa thắm xanh cỏ cây khắp phía nam. Cô nàng nhìn một màu xanh động lòng người đó, mới nói với tình lang: chàng nhìn màu xanh mơn mởn trước cửa kìa, giống như cái quần lụa xanh thiếp đang mặc vậy. Cô nàng đang nũng nịu với tình lang, có vẻ như mỉm cười hỏi chàng xem hoa đẹp hơn hay là thiếp đẹp hơn. Con gái ưa thích được yêu chìu để ý, dĩ nhiên muốn tình lang nói: đương nhiên là nàng đẹp; dĩ nhiên muốn được nghe: cái quần lụa của nàng cũng đẹp như thảm cỏ xanh bên ngoài vậy.</P>

<P align=center>Còn hy vọng của cô nàng trong bài từ của Ngưu Hi Tế là cho dù chàng có đi xa đến tận thiên nhai, cho dù</P>

<P>xanh rờn hơn hết, cho dù đã lâu không về nhà, cũng đừng vì sự hạn chế thời gian và không gian mà quên đi cô nàng, quên đi cô nàng đang trông ngóng trước cửa. Cỏ xanh trước đầu ngựa của chàng sẽ nhắc nhở chàng, giúp chàng nhớ tới cái quần lụa xanh, nhớ tới cô nàng. Tình cảm đó là quyến luyến không buông, là lo âu chờ đợi.</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>Nữ tử kia thốt: "Để lại ký hiệu".</P>

<P>Hậu Kiện thừ người, "hừ" một tiếng trong cổ họng, buông chiếc nhẫn bạc xuống đất.</P>

<P>Vừa nhún mình, người đã bay lộn qua tường đi mất. Nữ tử lượm chiếc nhẫn bạc, không biết sao vừa nhìn là tựa như có vẻ thất vọng. Nàng ta định thần rồi mới quay đầu nhìn lên lầu thốt: "Đa tạ ân công".</P>

<P>Hàn Ngạc trong tình thế vốn không muốn ra gặp nàng, nhưng trong lòng đang lo cho</P>

<P>người muốn tìm, do dự một hồi mới nhảy xuống. Nữ tử nhìn thân pháp lao mình của gã, khe khẽ thở dài: "Quả nhiên là Hàn công tử".</P>

<P>Hàn Ngạc bàng hoàng, Lạc Dương thành lại có người nhận ra gã?</P>

<P>Nữ tử hiểu ý nghĩ của gã, mở miệng thốt: "Thuật phi thân tuy có nhiều mạch, nhưng</P>

<P>'Đạp Ca Bộ' của dòng Thái Bạch thời nay vốn rất hiếm thấy. Có thể dùng nó khí thế đến như vậy, e rằng cũng chỉ có 'Thái Bạch kiếm khách' Hàn Ngạc Hàn công tử mới được thôi".</P>

<P>Hàn Ngạc không biết hồi đáp làm sao, lại nghe nữ tử nói: "Huống hồ ta cũng biết Hàn</P>

<P>huynh đã đến Lạc Dương. Hàn huynh chắc còn nhớ đứa bé có vết chàm trên mặt tên gọi</P>

<P>Tiểu Kế chứ?".</P>

<P>Hàn Ngạc gật gật đầu.</P>

<P>Nữ tử thở dài nhè nhẹ: "Ta là tỷ tỷ của nó. Ta tên Vu Tiệp".</P>

<P>Đến giờ nàng ta đã khoanh gối ngồi xuống một tảng đá. Thương thế của nàng ta không phải nhẹ, bị trúng tên trước, sau còn hứng một đao của Hậu Kiện, xương vai nàng cũng</P>

<P>đã rạn nứt. Nàng ta cười nói: "Ta biết tại sao Hàn công tử đến. Không sai, ta đã nhận</P>

<P>được bức họa đó". Nàng ta liếc sang thân ảnh Hàn Ngạc, mắt sáng lên, rồi lại toát ra vẻ ai</P>

<P>oán, khoé môi mỉm cười nhè nhẹ: "Thực là một cô gái tuyệt đẹp --- Cũng chỉ có nàng mới xứng với người tài cao như Hàn huynh. Không trách Hàn huynh nhớ lo đến thế".</P>

<P>Nàng ta ngước ngước nhìn, có vẻ cảm thương thân thế mình: "Đời người sao lắm chuyện như ý đến thế. Nàng ta xuất thân trong một gia đình như vậy, cuộc sống thực như</P>

<P>ý, lại tìm được người tri kỷ thế này, khá hơn nhiều so với một cô gái không căn không cội bạc mệnh phiêu du như ta".</P>

<P>Không biết tại sao khi Hàn Ngạc nhìn thấy thần tình của nàng, trong lòng không khỏi dâng lên niềm thương cảm. Tuy gã chỉ mới gặp Vu Tiệp, thấy chiêu số "Luân Hồi Nhận"</P>

<P>lợi hại, nhưng không biết sao vẫn khiến cho gã có một thứ cảm giác tội nghiệp. Cảm giác</P>

<P>đó gã chưa từng trải qua đối với Phương Ninh. Gã lắc lắc đầu, lòng thầm nghĩ: Hàn Ngạc</P>

<P>ơi Hàn Ngạc, ngươi chớ có nghĩ ngợi lung tung, cô nương nhà người ta chỉ tình cờ thương thân trách phận mà thôi, đâu có dính dáng gì tới ngươi. Nhưng gã còn trẻ, nghe lời lẽ của đối phương rõ ràng ngầm khen mình, không khỏi có hơi khoan khoái trong lòng. Thần thái của nữ tử kia có vẻ rất thích gã, cười khẽ nói: "Nàng chắc là người tên tuổi lan truyền với Hàn huynh những năm gần đây, người ta đồn là 'Sách Kiếm vi minh, thần tiên quyến thuộc', 'Sách nữ' Phương Ninh phải không?".</P>

<P>Trong tay nàng ta giờ lại có thêm một bức họa vẽ bằng bút than, dưới ánh trăng người trong họa hiển hiện vẻ xinh xắn thanh tịnh khôn tả. Vu Tiệp cười nhẹ: "Thực là '<I>Tĩnh nữ kỳ xu</I>', cũng khó trách Hàn huynh '<I>ái nhi bất kiến, tao thủ trì trù</I>'8  như vậy".</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>8  Câu "<I>Tĩnh nữ kỳ xu, sĩ ngã vu thành ngung, ái nhi bất kiến, tao thủ trì trù" </I>(cô nàng văn nhã xinh đẹp, hẹn ta ở góc thành, thị tuyến ta bị che khuất không nhìn thấy, đầu óc bồi hồi lòng dạ khẩn trương) thuộc bài dân ca "Tĩnh nữ" trong sách "Thi Kinh Bội Phong" (Thi Kinh bản nước Bội). Đây là một bài tình ca một nam một nữ hẹn hò. Thiếu nữ cố ý trốn ở góc thành ("<I>ái nhi bất kiến</I>"), nam tử bồn chồn đứng ngồi không yên ("<I>tao thủ tri trù</I>").</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>Trên mặt nàng ta thoáng lộ vẻ trêu chọc, Hàn Ngạc cảm thấy xấu hổ, nhất thời không nói gì được. Mặt gã ửng đỏ, tuy được bóng đêm che đậy, nhưng một chân không kềm được dí nhè nhẹ trên mặt đất, tình trạng cực kỳ bất an. Nữ tử kia có vẻ rất thích thấy nam nhân như gã mắc cỡ, làm như nhìn nhìn hình, lại ngó ngó gã, rõ ràng là cố ý kéo dài thời gian để thưởng thức vẻ ngượng nghịu rất nam tính của gã.</P>

<P>Nàng ta cứ ngồi yên nhìn ngó hành hạ Hàn Ngạc đến thê thảm. Mãi cho đến khi thấy</P>

<P>gã lấp vấp đủ rồi, nàng ta mới cười nói: "Hàn huynh thực muốn biết nơi hạ lạc của nàng?".</P>

<P>Hàn Ngạc đỏ mặt gật đầu.</P>

<P>Nữ tử ngẩng cổ cười: "Được rồi, Hàn huynh đáp ứng ta một chuyện trước đã".</P>

<P>Nàng ta ngước cổ, tuy mặt có một cái bớt xanh điểm phá dung nhan, nhưng lại có một thần thái tiêu sái sảng khoái hơn các cô gái mà Hàn Ngạc từng gặp. Hàn Ngạc có vẻ bẽn lẽn: "Chuyện gì?".</P>

<P>Nữ tử thốt: "Miễn sao không trái với hiệp nghĩa, không phản lại đạo đức, Hàn huynh</P>

<P>đáp ứng chứ?".</P>

<P>Hàn Ngạc thoát miệng đáp: "Ta đáp ứng".</P>

<P>Mặt mày nữ tử hơi ủ rũ, thở dài nhè nhẹ: "Ta biết Hàn huynh không phải là người coi nhẹ lời hứa, nhận lời mau như vậy, nhất định là thực lòng lo lắng cho Phương Ninh. Nàng ta thực... có phước quá".</P>

<P>Trên mặt nàng ta lại có thần tình tủi phận. Hàn Ngạc làm sao hiểu nổi tâm tư cả ngày</P>

<P>biến chuyển trăm ngàn bề của giới nữ, chỉ cảm thấy thần thái mặt ủ mày chau của nàng ta quá... thực quá... thực quá... Bụng dạ nghĩ vẩn vơ, mặt mày gã không tránh khỏi lại đỏ bừng lên. Nữ tử kia cười nói: "Nếu ta muốn Hàn huynh nhận lời chịu cưới ta, trọn đời trọn kiếp gần gũi nhau, rồi ta giúp huynh đi tìm Phương Ninh, vậy Hàn huynh cũng làm chứ?".</P>

<P>Hàn Ngạc cơ hồ giật mình té ngã, nữ tử cười thích thú: "Hàn huynh yên tâm, Vu Tiệp</P>

<P>ta đâu đến mức làm mất hứng vậy chứ, ta chỉ muốn...". Nàng ta nghiêm mặt nói: "Ta chỉ muốn Hàn huynh đáp ứng từ hôm nay trở đi, bất kể là sao, phải bảo vệ tính mạng của ta, đợi ta báo xong mối đại cừu cho thân phụ".</P>

<P>"Nếu Hàn huynh làm không được, để ta bỏ mình, Hàn huynh phải giúp ta báo mối thù</P>

<P>cũ của ngõ hẻm Luân Hồi này".</P>

<P>Nàng ta khe khẽ thở dài: "Với tài nghệ của Hàn huynh, ta biết Hàn huynh bảo vệ được</P>

<P>ta. Một khi ta báo thù xong, Hàn huynh có thể quên người con gái ta đây, sống chết sau này tuyệt không liên quan đến Hàn huynh nữa. Mà ta nhất định sẽ giúp Hàn huynh tìm ra Phương Ninh, Hàn huynh nhận lời chứ?".</P>

<P>Hàn Ngạc cảm thấy lời nói của nữ tử vừa uyển chuyển quyến rũ vừa thần bí khôn</P>

<P>lường này hoàn toàn không chừa cho mình đường thoát. Nhưng lời hứa đâu thể coi thường, gã ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu thốt: "Ta nhận lời".</P>

<P>Nữ tử thở dài nhè nhẹ, mặt hiện vẻ lạc lõng: "Mong rằng không cần biết ra sao, Hàn huynh không phải hối hận vì lời hứa hôm nay. Ba ngày sau, đợi ta dò la điều tra xong, sẽ</P>

<P>lại đến đây nói cho Hàn huynh biết nơi hạ lạc của người huynh muốn tìm".</P>

<P>Nói xong, nàng ta đứng dậy. Nàng ta vốn gần sát Hàn Ngạc, vừa đứng lên, mặt hai</P>

<P>người cơ hồ chạm vào nhau. Hàn Ngạc cũng không nỡ lùi, gã có thể ngửi được mùi hương con gái thoang thoảng. Vu Tiệp nhẹ giọng: "Ta đã được Hàn huynh trợ giúp, giờ lại làm tới, ép Hàn huynh lọt vào phiền toái tự ta gây ra, Hàn huynh không cảm thấy ta là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi sao?".</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>Hàn Ngạc hoảng kinh: "Đâu có".</P>

<P>Vu Tiệp cười nói: "Xem ra Hàn huynh quả nhiên là người thương hương tiếc ngọc,</P>

<P>không trách Dư cô cô nói tướng mệnh của Hàn huynh tuy cực tốt, sợ rằng không qua khỏi nạn hồng phấn. Mọi sự đêm nay chỉ vì ta là một cô gái phải không?".</P>

<P>Nàng dịu dàng vuốt tóc, để hiện dung nhan thuần khiết có một nét thu hút riêng tư. Lại nghe nàng cười khe khẽ thốt: "Hàn huynh thực là, sao lại... quá đa tình?".</P>

<P>Hàn Ngạc bị nàng ta phá đến rối loạn đầu óc, miệng lưỡi cứng đơ không đáp nên lời. Nữ tử bỏ vẻ châm chọc đùa bỡn, thở dài nhè nhẹ thốt: "Sao lại quá đa tình? Nhưng đa</P>

<P>tình sao lại vô tình đến thế! Lời này ta không nên nói, nhưng đến lúc huynh sẽ biết. Phương Ninh tuy tốt, sợ rằng lại không phải... lại không phải là người tốt để sánh đôi với</P>

<P>Hàn huynh".</P>

<P>Nàng ta nói xong, giơ tay vuốt phớt một cái hàm ẩn đầy thương tiếc qua má Hàn Ngạc</P>

<P>đang thừ người ra, cười khe khẽ, trong tiếng cười chất chứa chút thở than, người thoáng</P>

<P>đó đã mất hút.</P>

<P>Hàn Ngạc ngơ ngẩn tại đương trường: mấy ngày nay sao gã đụng toàn chuyện ly kỳ cổ</P>

<P>quái vậy? Gã trầm tư một lúc, đầu óc không giải thích nổi, đột nhiên tai gã dựng lên,</P>

<P>nghe bên ngoài tường không xa lắm chợt vang lên tiếng đoản đao rít gió, đồng thời cũng truyền lại một tiếng la hoảng của một nữ tử --- Đó là thanh âm của Vu Tiệp.</P>

<P>Gã giật mình, thân hình vọt lên, thi triển "Đạp Ca Bộ" mà Vu Tiệp mới nhắc đến, bay bổng lộn mình ra ngoài tường. Vừa ngước lên nhìn, thấy cuối hẻm có ba bóng người đang</P>

<P>vây đánh Vu Tiệp. Gã mới hứa hẹn, lập tức phi thân lao đến muốn cứu trợ. Ba người kia thân thủ mẫn tiệp, gã vừa rướn mình vọt lên, chúng đã điểm ngã Vu Tiệp, vác lên lưng bỏ</P>

<P>chạy.</P>

<P>Hàn Ngạc giận dữ quát: "Đứng lại!".</P>

<P>Gã gia tăng tốc độ, lao nhanh tới như chim bay. Ba bóng người kia cũng chạy cực lẹ, tựa hồ một khi đắc thủ quyết chí lui nhanh. Hàn Ngạc khinh công cực giỏi, tuy đi sau, nhưng nhanh nhẹn như chớp, vọt mình mấy lượt đã đến đầu hẻm, chỉ còn cách ba tên kia chưa tới một tầm tên bay. Hàn Ngạc yên tâm phần nào, biết mình chỉ cần đề khí thêm vài lượt là có thể rượt kịp. Khi đó mé trái đầu ngõ lại có tiếng xe lộc cộc, một cỗ xe ngựa đang thừa đêm khuya thanh vắng thần tốc lăn bánh.</P>

<P>Hàn Ngạc không để ý, cứ đuổi tới trước, nhưng sau lưng thình lình truyền vọng một tiếng "a" khe khẽ.</P>

<P>Hàn Ngạc cảm thấy thanh âm đó rất quen thuộc, đầu như bị sét đánh. Gã quay đầu, thấy một cỗ xe ngựa mái vòm tròn bằng gấm thêu hoa màu xanh ngọc bích nhẹ nhàng</P>

<P>khéo léo lướt qua sau lưng gã. Người trong xe hình như nói gì đó, xe vụt chậm lại. Hàn Ngạc vừa nhìn thoáng qua đã thấy cỗ xe đó cực kỳ tinh trí, tuy trong đêm tối vẫn có thể nhận ra trướng rèm sang trọng, thực là "<I>Phượng vĩ hương la bạc kỷ trùng</I>"9. Hàn Ngạc ngước nhìn, thấy rèm khẽ vén mở, bên trong lộ ra một gương mặt dung mạo tuyệt thế vừa</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>9  Truyện tả mái xe vòm tròn bằng gấm thêu hoa màu xanh ngọc bích và câu thơ trên ý nhắc đến hai câu trong bài "Vô Đề - nhị thủ" của Lý Thương Ẩn: "<I>P</I><I>hượng vĩ hương la bạc kỷ trùng, bích văn viên đính dạ thâm phùng</I>". "<I>Phượng vĩ hương la</I>" là loại màn mỏng có thêu hình chim phượng. "<I>Bích văn viên đính" </I>chỉ trướng màn mái vòm tròn có thêu hoa màu xanh ngọc bích. Trướng màn (la trướng) trong thi ca cổ đại thường được dùng làm tượng trưng cho sự hảo hợp nam nữ. Hai câu thơ này tả cô gái đêm khuya ngồi may trướng màn, thông qua hành động có thể suy đoán cô gái đại khái là một nữ tử khuê các cô đơn, đang đắm chìm trong hồi ức và trông đợi ngày đoàn viên.</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>kinh hoàng vừa ngạc nhiên. Đầu gã như bị đập một búa nặng nề, cổ họng khô ran, trí não nhất thời mơ hồ --- <I>Chúng lý tầm tha thiên bách độ</I>... <I>chúng lý tầm tha thiên bách độ</I>10!</P>

<P>Gương mặt đó rõ ràng là gương mặt của người gã nhớ nhung tìm kiếm, Phương Ninh.</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>10 "<I>Chúng lý tầm tha thiên bách độ</I>" là câu trong bài Uyển ước từ mang tên "Thanh Ngọc Án - Nguyên</P>

<P>Tịch" của Tân Khí Tật:</P>

<P><I>Đ</I><I>ông phong dạ phóng hoa thiên thụ, canh xuy lạc tinh như vũ. Bảo mã điêu xa hương mãn lộ. Phượng tiêu thanh động, ngọc hồ quang chuyển, nhất dạ ngư long vũ.</I></P>

<P><I>N</I><I>ga nhân tuyết liễu hoàng kim lũ, tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ. Chúng lí tầm tha thiên bách độ, mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại, đăng hỏa lan san xử</I>.</P>

<P>(Gió đông như thúc hàng ngàn cây hoa nở rộ, lại như thổi rơi hết sao trên trời, tựa một trận mưa sao. Xe cao ngựa quý hoa lệ qua qua lại lại trên đường, hương thơm say đắm hồn người lan khắp đường xá. Âm nhạc êm tai vang vọng tứ xứ, tiếng tiêu hòa ánh trăng, trọn đêm náo nhiệt đèn cá đèn rồng sặc sỡ. Biết bao mỹ nhân đầu gắn trang sức hoa lệ tỏa ngời đang dập dìu trong đám đông, mặt mày tươi cười, làn hương thơm thoang thoảng đi ngang qua mặt. Ta tìm nàng đã trăm ngàn lần mà cũng không thấy, bất giác quay đầu, lại thấy nàng đứng nơi leo lét đèn lửa).</P>

<P>Bài từ trường phái Uyển ước này mượn bối cảnh Tết Nguyên Tiêu rộn ràng nhộn nhịp để bày tỏ hình tượng giai nhân cô độc không ham vàng son, vượt quá thói tục, ký thác tâm sự cao ngạo không muốn hòa lẫn với thế tục của tác giả.</P>

<P> </P>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro