lac duong nu nhi hanh 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<P align=center>Quyển I: Ban Chuy đợi</P>

<P align=center>Chương 15</P>

<P align=center>Toàn kiến y quan tựu đông thị1</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>Trong Đổng gia Tửu lâu, Cổ Siêu Trác mỉm cười nói: "Hàn huynh, lâu rồi không gặp".</P>

<P>Hàn Ngạc cũng mỉm cười: "Cũng chỉ mới mấy ngày mà".</P>

<P>Cổ Siêu Trác lại than: "Sau khi quen biết Hàn huynh, đệ mới minh bạch người xưa nói</P>

<P>'<I>Một ngày không gặp, như cách trở ba thu</I>' là ý gì".</P>

<P>Hàn Ngạc chỉ mỉm cười --- Gã không quen khách sáo, tránh được thì tránh liền. Tuy biết lời nói của Cổ Siêu Trác cũng có chút chân tâm, nhưng phần lớn lại là sáo rỗng. Cổ Siêu Trác lại nói: "Không lạ gì người trong giang hồ đều gọi Hàn huynh là '<I>sơn viên hải hạc</I>', tính tình quả là nổi bật hơn người. Cả Khu tổng quản trong Lạc Dương vương phủ cũng phải mềm mỏng trước mặt Hàn huynh. Thực là giao long há phải hạng sống trong</P>

<P>ao đầm2, há có thể dùng danh lợi mà đóng cương xiềng xích. Người phàm tục như ta đâu</P>

<P>thể so bì".</P>

<P>Hàn Ngạc cười điềm đạm: "Nếu ai cũng như ta, chuyện trên thế gian này cũng đâu còn</P>

<P>ai lo liệu nữa. Đệ người quê mùa, đâu bì được với Cố huynh gánh trách nhiệm lo an nguy cho toàn thiên hạ".</P>

<P>Gã có vẻ ngưỡng mộ tác phong làm người của Cổ Siêu Trác. Cổ Siêu Trác nghe gã nói, vụt ngẩng nhìn bên ngoài lầu. Dưới lầu người qua kẻ lại đông như kiến, ai ai cũng</P>

<P>chộn rộn bận bịu. Thiên hạ biết bao nhiêu người mà kể. Đường ít người đông, nếu không có ai vạch rõ những quy tắc cơ bản, e là đường xá nào cũng không chịu nổi. Hàn Ngạc</P>

<P>thấy trên mặt Cổ Siêu Trác thoạt hiện vẻ hoài bão chí lớn, nhất thời không tránh khỏi ngấm ngầm tán thưởng. Gã không phải không tôn kính người trong hệ thống cai trị quản</P>

<P>lý, gã chỉ chán ghét kẻ lấy danh nghĩa cai trị để trục lợi hiếp người, mưu cầu riêng tư. Cho nên hôm nay nghe Tiểu Kế truyền lời, nói Cổ Siêu Trác thiết yến trên Đổng gia Tửu</P>

<P>lâu mời gã, gã cũng không thoái thác theo thói quen đối với người khác trước đây.</P>

<P>Một hồi sau Cổ Siêu Trác mới thu hồi mục quang, nở một nụ cười xấu hổ: "Hàn</P>

<P>huynh châm chọc ta rồi. Bằng vào năng lực của ta, làm sao mà nói 'gánh trách nhiệm lo an nguy cho toàn thiên hạ' được chứ. Cây cối chắn cản không phải cuối cùng đều phải bị</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>1  Bài "Hà Hoàng" của Đỗ Mục có câu: "<I>Toàn kiến y quan tựu Đông thị</I>". Câu này muốn nói tới chuyện Nguyên Tái bị hạ ngục, Đường Đại tông hạ chiếu bắt tự sát vào năm thứ mười hai Đại Lịch. Nguyên Tái tự là Công Phụ, làm Tể tướng thời Đường Đại tông, từng nhậm chức Tây châu Thứ sử. Năm thứ tám Đại Lịch (773) từng dâng thư lên Đại tông đề xuất kiến nghị về sự vụ biên phòng vùng tây bắc, lại không được trọng dụng, sau này bị vua xử tử. "<I>Đông thị</I>" (chợ Đông) ý chỉ đất triều đình xử quyết tội phạm. Sách "Hán thư - Triều Thác truyện" viết: Triều Thác thời Hán Cảnh đế nhậm chức Ngự sử đại phu, nhiều lần dâng kiến nghị cắt đất của các nước chư hầu, nhưng Cảnh đế nghe lời sàm tấu, hấp tấp hạ lệnh hành hình "mặc quần áo chầu, chém ở Đông thị". Thi nhân muốn nói chủ trương và tao ngộ của Nguyên Tái khá tương tự với Triều Thác. "Hà Hoàng" nay là lưu vực Hoàng Thủy và Hoàng Hà trong tỉnh Cam Túc và Thanh Hải, thời Đường là dải đất biên giới nhà Đường và Thổ Phồn. Hoàng Thủy là dòng thượng du Hoàng Hà, bắt nguồn từ đông bộ Thanh Hải, chảy qua Tây Ninh, đến phía tây Cam Túc Lan châu nhập vào Hoàng Hà. "Đường thư - Thổ Phồn truyện" có viết: "Vùng đất Tây Nhung này gọi là Hà Hoàng".</P>

<P>2  Xuất xứ từ điển tích trong sách "Tam Quốc Chí - Ngô Chí - Chu Du truyện": "Du dâng thư: 'Lưu Bị bẩm sinh kiêu hùng, lại có tướng cọp tướng gấu như Quan Vũ, Trương Phi, không phải là kẻ chịu khuất mình để người ta dùng dài lâu... Sợ đến lúc giao long gặp được mây mưa sẽ hết còn chịu làm thứ trong ao đầm nữa'".</P>

<P><BR clear=all></P>

<P>ép bức lọt vào dòng bùn nhơ sao? Cuối cùng chỉ e còn làm tăng thêm uy thế bùn nhơ nuốt chửng hết mọi thứ! Khà khà, khà khà, buồn cười, buồn cười".</P>

<P>Hàn Ngạc nhận ra chút trào phúng trong lời nói của hắn, còn có vẻ tự than phận. Nhưng cũng chưa quen thân, hai người chỉ bày tỏ xúc cảm một chút rồi thôi. Cổ Siêu</P>

<P>Trác nói: "Hàn huynh thẳng thắn cự tuyệt như vậy, không sợ đắc tội với Lạc Dương vương sao?".</P>

<P>Hàn Ngạc mỉm cười đáp: "Nếu Lạc Dương vương cũng là người hẹp lượng như</P>

<P>vậy...".</P>

<P>Gã nhấp một ngụm: "... Có đắc tội cũng đã đắc tội, chịu thôi".</P>

<P>Cổ Siêu Trác vụt liếc nhìn gã, cười lớn: "Hay cho câu 'Có đắc tội cũng đã đắc tội, chịu</P>

<P>thôi'! Lâu lắm rồi không nghe ai nói như vậy, vì lời này của Hàn huynh, cũng đáng cạn một chén lớn".</P>

<P>Nói xong, hắn tự châm đầy chén rồi uống cạn. Hắn cười nói: "Lạc Dương vương đâu</P>

<P>đến mức hẹp lượng như vậy. Ngay cả Khu huynh cũng không phải là người nhỏ nhen. Đệ</P>

<P>nghe nói sau khi bị Hàn huynh từ chối, Khu tổng quản cũng không tức bực, có điều số vàng đó hắn hổ thẹn đâu thể mang về, còn để trong tửu gia Lưu Bạch Đọa đó. Người trong tửu gia cũng không dám động đến. Hai ngày nay phong thanh truyền ra, nghe nói không ít người trong Lạc Dương thành đã làm một chuyến ra bìa tây chỉ vì muốn xem số</P>

<P>vàng đó một lần. Hàn huynh, ngươi không muốn người ta biết nhất cử nhất động, nào ngờ</P>

<P>vô ý đã thành danh chấn Lạc Dương rồi".</P>

<P>Hàn Ngạc ngây người, không ngờ hai cái hòm vàng đó lại có kết cục như vậy. Ý niệm đảo chuyển trong đầu, hiểu được Khu Tấn rõ ràng muốn biểu lộ cho thiên hạ biết: cả Lạc Dương vương chiêu dụ cũng không xong, sau này dù có ai muốn chiêu dụ Hàn Ngạc, một khi không muốn đắc tội với Lạc Dương vương, phải đành dè dặt làm lơ. Hai cái hòm</P>

<P>vàng đã ngăn chặn Hàn Ngạc tìm đường nào khác, chắc chắn đâu phải không đáng giá.</P>

<P>Hàn Ngạc mỉm cười, gã vốn không có ý định dựa dẫm kẻ mạnh, cho nên cũng không</P>

<P>để ý lắm, chỉ thuận miệng cười nói: "Đó là bắt chước cố sự Yến Chiêu vương dùng vàng ròng mua bộ xương ngựa. Không ngờ tiểu tử ta tài giỏi quá, còn sống lại được người ta đắp cho một cái đài bằng vàng, cho làm xương ngựa".</P>

<P>Yến Chiêu vương xưa yêu quý ngựa, từng bỏ vàng ròng tìm mua danh mã khắp nơi,</P>

<P>lại có ngươi dâng lên một bộ xương Thiên lý mã. Yến Chiêu vương nổi giận, định chém người làm chuyện đó, nhưng mưu sĩ kề cận khuyên can ông, chi bằng làm ngược lại, đem thưởng vàng, để bày tỏ lòng yêu quý ngựa của mình cho toàn thiên hạ biết, sau đó còn dựng đài vàng chôn bộ xương ngựa. Về sau quả nhiên kẻ sĩ trong thiên hạ tranh nhau</P>

<P>hiến dâng danh mã --- Khổ ở chỗ ngựa đã chết "mới là" ngựa hạng nhất, sau này cho dù có hiến dâng bao nhiêu, bất cứ một ai cũng không dám khoa trương mình có một con ngựa Yến Chiêu vương chưa từng có, số vàng được thưởng e rằng không được nhiều như số tiền đã bỏ ra cho con ngựa đã chết. Hàn Ngạc vốn nhận định sự việc rất sáng suốt, không phải vì bị nhi nữ tình trường ràng rịt mà mất hết chủ kiến. Gã tự nhạo như vậy, lại không để mất phong độ, cho nên Cổ Siêu Trác nghe xong không khỏi cười lớn.</P>

<P>Lại nghe Cổ Siêu Trác cười nói: "Hóa ra thiết yến lần này là tống tiễn Hàn huynh. Tiểu đệ biết Hàn huynh tuy ngẫu nhiên đến Lạc Dương, lại muốn dong ruổi hồ hải ngay lập tức, cho nên đệ dùng rượu nhạt này để tiễn đưa".</P>

<P>Hàn Ngạc biết Ngự Sử Đài mà Cổ Siêu Trác vâng giữ chức vụ vốn là bè đảng của Tể</P>

<P>tướng, dĩ nhiên có tình hữu nghị đồng đảng với Lạc Dương vương. Xem ra hắn cũng không muốn mình ở Lạc Dương lâu. Cái gọi là tống tiễn, sự thực là muốn đuổi xua. Hàn</P>

<P><BR clear=all></P>

<P>Ngạc về lại Lạc Dương vốn chỉ vì lo cho Phương Ninh, nhưng Phương Ninh kia có còn là Phương Ninh trong mắt gã ngày xưa không? <I>Khứ dã chung tu khứ</I>3, cuối cùng rồi cũng phải đi, đâu cần phiền nhân sự đến bức bách. Gã cười hờ hững: "Đa tạ, tiểu đệ chỉ có một chuyện nhỏ cần phải làm, làm xong thì chắc ngày mai sẽ đi".</P>

<P>Không ngờ gã lại nói như vậy, Cổ Siêu Trác mặt mày thoáng qua vẻ hối tiếc, khiến Hàn Ngạc thầm ngạc nhiên: lẽ nào hắn không phải thực muốn ép mình đi? Cổ Siêu Trác nhấp một ngụm, trầm mặc một hồi mới cười nói: "Đáng tiếc Hàn huynh đi vội quá, nếu không, có thể chứng kiến đại biến sắp tới trong Lạc Dương thành. Hàn huynh ở Lạc Dương bấy lâu, câu '<I>Thành nam Vi Đỗ, khứ thiên xích ngũ</I>' chắc cũng có nghe qua chứ?".</P>

<P>"Sắp tới e rằng 'Thành Nam Tính' phải gặp chút chuyện. Chuyện này cũng không phải nhỏ, nếu Hàn huynh còn ở lại, chắc có thể xem nhiệt náo".</P>

<P>Hàn Ngạc cau mày, nhất thời cũng không rõ thâm ý trong lời nói của hắn.</P>

<P>Cổ Siêu Trác làm như vô tâm nói ra: "Con gái nhà họ Đỗ, thiếu phu nhân của Vi gia,</P>

<P>hôm đó cũng nhờ cơ hội Hàn huynh phá án mà đệ mới có dịp gặp gỡ, quả nhiên nhan sắc tuyệt trần! Không lạ gì được tôn sùng là đệ nhất mỹ nhân trong Lạc Dương thành. Hơn nữa tình cờ còn biết tên của nàng --- Trong thành đại đa số đều biết nàng họ Đỗ, lại rất ít ai biết tên nàng là 'Phương Ninh'".</P>

<P>Hàn Ngạc vụt ngẩng đầu, tinh quang bùng phát trong mắt. Hai chữ "Phương Ninh" có thể nói là hai chữ hằn sâu nhất trong lòng gã, nhưng gã rất ít khi đề cập tới nó trước mặt người khác, cho nên trước đây lúc Vu Tiệp nhắc đến, gã cảm thấy bẽn lẽn không yên dạ. Huống hồ nay Cổ Siêu Trác nhắc tới hai chữ đó, rõ ràng còn có thâm ý. Thái độ của gã đương nhiên khác hẳn với Vu Tiệp, lạnh giọng: "Ồ?".</P>

<P align=center>Nhãn quang của Cổ Siêu Trác chạm vào ánh mắt gã, mắt ai cũng toé lửa, như đang</P>

<P>đục đẽo thấu tới tâm tư của đối phương. Cổ Siêu Trác ngụp lặn đã lâu trong chốn quan trường, mềm dẻo uốn nắn hơn xa Hàn Ngạc. Mặt mày hắn tươi cười: "Hàn huynh, cạn chén cạn chén. Chính là: <I>Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, thiên hạ thùy nhân bất thức quân</I>4. Hàn huynh đi xa, tiểu đệ hôm nay phải dùng lời này để cầu chúc".</P>

<P><I>Thiên hạ còn ai chẳng biết huynh? </I>Câu nói này rõ ràng ẩn hàm thâm ý --- Không sai, trong đương kim thiên hạ, phàm là kẻ tinh thông võ nghệ, ít có ai không biết danh tánh "Sách nữ" Phương Ninh gắn liền với Hàn Ngạc. Cổ Siêu Trác hôm nay bày tiệc rượu thực ra có ý gì? Lạc Dương vương không phải rất là không muốn gã xen tay vào chuyện</P>

<P>sắp xảy ra trong Lạc Dương thành sao? Tại sao còn sai phái người đến thông báo dòng họ</P>

<P>của Phương Ninh sắp có nạn? Lẽ nào "nạn" đó không liên can gì tới Lạc Dương vương?</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>3  Trong bài từ theo thể "Bốc Toán Tử" của Nghiêm Nhị thời Tống có câu: "<I>Khứ dã chung tu khứ, trụ dã như hà trụ!</I>" (Đi rồi cũng phải đi, giữ làm sao mà giữ!). Đây là một bài từ phản kháng áp bức, khát vọng tự do. Nghiêm Nhị là danh kỹ ở Đài châu. Chiết Đông Thường Bình sứ Chu Hi vì có hục hặc với Đài châu Tri phủ Đường Trọng Hữu (học phái Vĩnh Khang của Đường Trọng Hữu phản đối Lý học của Chu Hi), cho</P>

<P>nên Chu Hi dâng sớ hạch tội Đường Trọng Hữu, trong đó có ghép họ Đường cùng Nghiêm Nhị làm hại phong hóa. Sau khi Chu Hi đổi đi nơi khác, Nhạc Lâm kế vị phóng thích nàng. Nàng mới viết bài này.</P>

<P>4  "Biệt Đổng Đại nhị thủ - kỳ nhất" của Cao Thích thời Đường có hai câu: "<I>Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, thiên hạ thùy nhân bất thức quân</I>!" (Chớ buồn đường vắng không tri kỷ, thiên hạ còn ai chẳng biết huynh!).</P>

<P>Đổng Đại là cầm khách Đổng Đình Lan trứ danh thời Đường Huyền Tông, vì xếp hàng đầu trong đám huynh đệ cho nên gọi là "Đổng Đại". Đây là một bài thơ tống biệt, đối tượng tống biệt là cầm sư Đổng</P>

<P>Đình Lan. Hai câu này là lời an ủi bằng hữu: chuyến đi này bạn đâu phải lo không gặp được tri kỷ, thế gian này có ai mà không biết Đổng Đình Lan bạn chứ!</P>

<P><BR clear=all></P>

<P>Nhất thời Hàn Ngạc cũng không hiểu nổi thâm ý của tiệc rượu này thực ra là Cổ Siêu</P>

<P>Trác ép hay khích? Lưu hay tiễn?</P>

<P align=center>o0o</P>

<P align=center>Giây phút trước khi ánh rạng đông tỏ mình, bóng đêm lại sâu dày hơn bao giờ hết.</P>

<P>Hàn Ngạc một mình đi qua đi lại bên ngoài khu viện của Vi phủ. Gã lần khần trù trừ bên ngoài tường cũng đã trọn một đêm rồi.</P>

<P>Ở cũng không ở được, đi lại làm sao đi? Gã mấy lượt muốn nhảy vào trong, dùng</P>

<P>tuyệt nghệ lừng danh "Đạp Ca Bộ pháp" để vọt vào một cách không hơi không tiếng, đâu</P>

<P>có khó gì không làm động đậy tới một cọng cỏ ngọn cây. Nhưng tựa hồ có một bức tường vô hình cản trở không cho gã vào.</P>

<P align=center>Đêm dài thườn thượt, nhưng đối với Hàn Ngạc mà nói, có thể cho là dài được sao?</P>

<P>Đêm cuối cùng trước khi lên đường, là thương tâm, nỗi thương cảm chỉ còn một đêm này</P>

<P>nữa thôi, gần trong gang tấc, ép sát tâm can phế phủ, đêm như vậy còn cho là dài được sao? Sau này thương tâm có xót xa khổ ải đến đâu, cũng đã xa tận chân trời góc biển. Hàn Ngạc thậm chí mong sao đêm nay có thể trải dài vô hạn, cho tâm tình này, cho mê loạn khổ đau này vẫn được gần trong gang tấc, gần đến mức chỉ cần vòng tay là liền có thể ôm siết vào lòng, thương hoài vĩnh viễn. Gã sợ nghĩ tới ngày sau, vì cái gã sợ nhất không phải là đau thương, mà là sợ bao tiếng cười giọng nói ấm dịu đều sẽ đi xa, cát bụi thời gian từ từ tích lũy che phủ con tim, đến cuối cùng, còn lại chỉ là mờ mịt, không còn yêu thương.</P>

<P>Làm gì phải sợ đau thương? Cái gã sợ là tê dại gỗ đá. Thế giới này, yêu và hận đâu có bao giờ hình thành mặt trái của nhau. Mặt trái của chúng luôn là --- tê dại.</P>

<P align=center>Ngôi lầu cao trong vườn sau, đèn đuốc trên đỉnh lầu tắt rất trễ, đến canh tư mới tắt. Phương Ninh, nàng sao lại không ngủ đến mãi canh tư? Gã tưởng tượng ngày tháng của</P>

<P>Phương Ninh, bao nhiêu tiểu đồng bộc phó, thân quyến bạn bè, ác tranh hiểm đấu, khuynh loát giành giật, đều bắt một thân con gái của nàng đứng ra gánh chịu. Ngoại có</P>

<P>cha anh, nội có già trẻ nhà chồng, còn có... tộc nhân, thị nữ, và... chồng nàng. Người trông cậy vào nàng thực quá nhiều. Nếu nàng ngã, có ai có thể tiếp nhận điều khiển sắp</P>

<P>đặt gia đình? Nghĩ tới đó, lòng Hàn Ngạc không còn oán trách nữa. Nhưng tâm trạng có oán cũng không thể oán đó e còn khổ não hơn là còn có gì đó để oán. Không oán nữa, chỉ</P>

<P>còn có tuyệt vọng, mở mắt nhìn đâu đâu cũng là tận cùng tuyệt vọng.</P>

<P align=center>Nàng không đến --- Nhưng ngươi muốn nàng đến làm sao đây? Làm sao cùng ngươi</P>

<P>giục cương ra đi, bỏ rơi già trẻ lớn bé không lo gì đến, sóng vai sánh bước giang hồ? Trên thế gian này, đâu phải ai cũng hữu duyên như ngươi, cô độc một mình, vung vẩy Trường Canh muốn đi đâu thì đi!</P>

<P>Hàn Ngạc chợt nghiến răng, gã không thể chờ đợi nữa. Gã là nam nhân, có đau, cũng</P>

<P>chỉ đau một lần này thôi! Sau này có đau, cứ ca hát rượu chè phóng túng, rải lệ hoang đàng. Trù trừ không quyết tâm như vầy, chỉ có thể ngẫu nhiên một lần thôi. Gã không thể cho phép mình giằng dai lẩn quẩn đến mềm yếu.</P>

<P>Gã khẽ nhún mình, thi triển "Đạp Ca Bộ" vọt mình lên đến đầu tường, sau đó lộn một</P>

<P>vòng mũi chân chấm nhẹ trên mặt đất lướt vào vườn sau của Vi phủ. Cước bộ không chút do dự, phóng về phía ngôi lầu cao. Đến dưới chân lầu, thân hình dang xoãi bay lên từng tầng một. Đến tầng cao nhất, ngoài song cửa, gã mới khựng lại,liền nhét một tà áo đã xé sẵn qua khe cửa sổ. Trên tà áo có viết vài chữ:</P>

<P><I>Sắp có phong ba, mọi việc phải thận trọng</I>.</P>

<P><BR clear=all></P>

<P>Xong chuyện, thân người gã lại bay lên, muốn nhảy xuống dưới. Gió táp vào mặt, tim gã chợt thót: tuy biết rõ Phương Ninh đang khổ nạn trùng trùng, mình cũng chỉ có thể nhắc nhở một câu chẳng nhạt nhẽo mà cũng không mặn mà gì. Nhưng câu đó nếu không nói, gã khó thể an tâm rời khỏi Lạc Dương thành. Tuy biết rõ Phương Ninh không thể nào không biết hiểm cảnh nàng phải đối diện, gã vẫn không nhịn được phải dặn dò nhắc</P>

<P>nhở một lần. <I>Phong ba bất tín lăng chi nhược</I>5  --- Đường đời hiểm trở phong ba như vậy,</P>

<P>còn có ai khác ngoài gã biết nội tâm yếu đuối tàng ẩn bên dưới bề ngoài trấn định của Phương Ninh? Gã không do dự nữa, thân hình vọt lên, lao xuống dưới lầu. Đúng lúc đó, gã tựa hồ nghe bên trong truyền vọng một tiếng thở dài khe khẽ. Tiếng thở dài nhẹ làm sao, vẩn vơ như hơi thở thơm tho phớt bên tai Hàn Ngạc. Đầu gã như bị đập một chùy, thậm chí không khống chế được thân hình giữa không trung, nghe tiếng gió vùn vụt lướt qua, nội lực cũng chẳng điều khiển được, để cho mình rơi từ trên lầu cao xuống.</P>

<P>Giữa cơn mê loạn, hạ mình không tính toán, gã rơi ngay trên một tảng đá, bàn chân và mắt cá chân đau điếng. Nhưng cơn đau lại giúp cho gã tỉnh dậy. Gã mau chóng lộn mình chạy ra khỏi khu nhà họ Vi. Một đời Hàn Ngạc chưa từng có tâm tình trốn chạy như vậy, mà kẻ truy kích Hàn Ngạc chỉ bất quá là một tiếng thở dài nhè nhẹ.</P>

<P>Tiếng thở dài đó thực ra hữu ý? Hay là vô tình?</P>

<P align=center>o0o</P>

<P>Vu Tiểu Kế nhìn Hàn Ngạc mặt mày tái nhợt, do dự hỏi: "Hàn đại ca, bọn ta hôm nay</P>

<P>đi thực sao? Bọn ta đi đâu?".</P>

<P>"Trường An".</P>

<P align=center>Hàn Ngạc thuận miệng đáp, tiếp đó bỗng nghĩ: "Thực sự về Trường An? Lạc Dương</P>

<P>cho dù không phải chỗ gã có thể ở lại, Trường An lại thực sự là nơi có thể về sao? Nói thực ra, cái gã sợ nhất hiện giờ là nhìn thấy Lạc Du nguyên mà gã đã từng quyến luyến ngày đêm. Thấy thần tình của gã, Vu Tiểu Kế hiểu phải ngậm miệng. Một hồi lâu sau Hàn Ngạc mới định thần lại: "Chuyện tỷ tỷ ngươi phó thác, ngươi yên tâm, ta sẽ không quên, sẽ không để nàng ta sống không an dạ dưới tuyền đài. Mối thù gia môn của các người xem chừng quan hệ trọng đại. Ta phải giữ bình tĩnh một khoảng thời gian cái đã, sau đó mới điều tra cho kỹ án mạng năm xưa trong ngõ Luân Hồi". Thanh âm lẫn mặt mày gã đều tê tái, gã cảm kích Vu Tiệp còn để lại một chuyện phiền toái để gã làm. Gã đâu có sợ uẩn khúc nội tình của chuyện này, đâu có sợ bên trong thậm chí có dính líu tới Đại nội cao thủ "Tử Thần". Nó lại khiến cho gã cảm thấy có chuyện để làm.</P>

<P>Trời bên ngoài đã qua giờ Thìn. Mặt trời đã lên cao. Hàn Ngạc kéo tay Vu Tiểu Kế, nói: "Đi đi, ngươi còn muốn từ biệt ai nữa không?".</P>

<P>Vu Tiểu Kế từ nhỏ sinh trưởng ở Lạc Dương, lúc này cũng có chút thương tâm. Nó thấp giọng: "Không. Tỷ tỷ cũng không còn nữa. Ông cậu bà con e đã cầu mong tôi đi mất</P>

<P>từ lâu. Đám tiểu huynh đệ kia cũng không quen thân gì, Khúc Tiểu Nhi đã chết, tôi không còn ai để từ biệt".</P>

<P align=center>Hàn Ngạc thấy nó thương tâm, không khỏi mỉm cười xoa xoa đầu nó, bỏ qua tâm sự</P>

<P>của mình. Gã ra cửa trả tiền, dắt ngựa cùng Vu Tiểu Kế đi ra đường.</P>

<P>Bọn họ đi về hướng tây, vốn muốn đi ra "Hậu Tái môn" cửa tây Lạc Dương thành về Trường An. Vừa đến chợ Đông --- Lạc Dương thành xây như Trường An, trong thành có dựng chợ Đông và chợ Tây để giao dịch --- lại thấy chợ đông nghẹt, tụ tập không biết bao</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>5  "Vô Đề - kỳ lục" của Lý Thương Ẩn có câu: "<I>Phong ba bất tín lăng chi nhược</I>" (Bão tố chẳng màng cành ấu yếu). Cô gái ví phận mình yếu đuối như cành ấu, lại phải chịu bị thế lực tàn ác vùi dập như phong ba xô lấn. "Bất tín" (không tin) là biết rõ cành ấu thể chất yếu nhược mà vẫn hung tàn quật gãy.</P>

<P><BR clear=all></P>

<P>nhiêu người mà kể. Càng đến gần chợ Đông, đường xá càng chen kín, dường như chờ xem gì đó. Hàn Ngạc và Vu Tiểu Kế bị cuốn vào giữa đám đông, di động chậm đến mức không khác gì bất động tại chỗ.</P>

<P>Bọn họ chỉ đành dừng ngựa đứng yên, Vu Tiểu Kế dòm đông ngó tây, nó bé người,</P>

<P>không nhìn thấy gì hết. Hàn Ngạc muốn phá nỗi sầu lìa bỏ quê nhà của nó, nhấc nó lên đặt trên vai. Vu Tiểu Kế tuy nhỏ, lại cũng đã gần mười bốn rồi, đâu phải nhẹ hổng để vác trên vai. Hàn Ngạc cũng thực mạnh mẽ, tả thủ chỉ nhấc nhẹ là đã kéo người nó lên. Vu Tiểu Kế ngượng nghịu, hơi vùng vẫy, nói: "Hàn đại ca...". Hàn Ngạc vỗ vỗ đùi nó, cười nói: "Ngươi xem xem, ngươi xem xem".</P>

<P>Vu Tiểu Kế tấm bé đã gặp ly tán, xưa nay chưa từng có ai chiếu cố nó như một người</P>

<P>cha người anh, tuy mắc cỡ, lại cảm thấy vui mừng. Gương mặt bé nhỏ dõi trông bốn phía, tựa như ngồi trên cao ánh mặt trời cũng sáng ngời hơn, mặt mày nó tươi cười rạng rỡ.</P>

<P>Hai người bọn gã thực không biết mọi người đang xem cái gì, lại nghe người bên cạnh nói: "Đến rồi, đến rồi!".</P>

<P>Vu Tiểu Kế nghểnh cổ nhìn. Hàn Ngạc thân thể cao ráo, mắt lại lanh lẹ, tuy người xem che chắn như tường vách, cũng không che được mục quang của gã. Thấy phương</P>

<P>hướng Hoàng thành có một đội tù xa đi đến. Người trong chiếc xe tù đi đầu mũ áo chỉnh tề, rõ ràng từng là một quan viên có phẩm hàm, chắc địa vị không phải thấp. Đằng sau</P>

<P>còn có một dãy tù xa dài thượt, nhốt bên trong không chỉ có nam nhân, còn có đàn bà con trẻ, cũng có người già đầu tóc bạc phơ. Ai nấy cũng mặt mày tái mét, hoàn toàn không</P>

<P>còn một giọt máu. Người bên cạnh nói: "Mau ghê! Lư Thị lang mới bắt có mấy ngày, lại không chờ tới sau thu, đem đi xử trảm toàn gia liền".</P>

<P>"Xử trảm toàn gia"? Hàn Ngạc nghe nói, lòng không khỏi thất kinh. Gã không biết Lư</P>

<P>Thị lang kia đã phạm tội gì, nhưng cho dù tội nghiệt động trời, sao lại đến mức xử trảm</P>

<P>toàn gia? Đám trẻ nít kia có tội gì? Xử trảm lần này, sợ là phải chém tới hơn ba chục mạng! Nghe có người kề bên than: "Hai năm nay ông ta vẫn ngon lành lắm mà. Được</P>

<P>'Thành Nam Tính' che chở, người nào người nấy chỉ biết vinh hoa phú quý ngàn vạn năm. Ai mà ngờ bây giờ lại rơi vào kết cục như vầy. Ài, xem ra 'Thành Nam Tính' gần</P>

<P>đây quả nhiên đã thất thế, bọn họ e đã để cán lọt vào tay Lạc Dương vương, nếu không, sao cả môn hạ cũng bảo vệ không được chứ? Lư Thị lang là người đầu tiên, tiếp đến</P>

<P>không biết là ai nữa".</P>

<P>Hàn Ngạc biến sắc mặt --- Phương Ninh... Phương Ninh... lẽ nào cục thế nàng hứng</P>

<P>chịu thực hiểm ác đến như vậy?</P>

<P>Hình trường bên kia đã chuẩn bị từ lâu. Phạm nhân từng người một bị lôi xuống xe,</P>

<P>Giám trảm quan cũng không cho nói tiếng nào, quát một tiếng "Chém!". Thủ hạ của y truyền lệnh "chém" ra, bốn bề ai nấy cũng mặt mày sợ sệt ngóng cổ nhìn. Dưới ánh mặt trời ban sáng, từng thanh cương đao giơ lên, kẻ bàng quan mặt đờ đẫn, thấp thoáng có nét hưng phấn. Vu Tiểu Kế trên vai Hàn Ngạc kêu lên một tiếng, bất nhẫn không dám nhìn nữa, đưa tay che mắt. Ánh mắt của Hàn Ngạc lướt qua những bộ mặt vàng như nghệ của những kẻ bàng quan, trân trân không chớp mắt chờ giây phút màn máu tươi bay bắn, không cho phép mình tránh né. Mạng lưới pháp quy lồng lộng --- Đây là cái bọn họ gọi là mạng lưới pháp quy lồng lộng đó sao?</P>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro