Lac duong nu nhi hanh 5-7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<P align=center>Quyển I: Ban Chuy đợi</P>

<P align=center>Chương 5</P>

<P align=center>Oa ngưu giác trung tranh hà sự1</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>Dung nhan mấy tháng nay gã luôn hoài niệm khó quên vừa hiện ra, mục quang hai người vừa chạm vào nhau, lại thấy rèm châu rũ kín, người trong rèm khẩn trương giục một tiếng: "Đi!".</P>

<P>Xe ngựa lập tức vọt đi.</P>

<P>Nếu muốn đuổi theo, Hàn Ngạc vẫn có thể đuổi kịp. Nhưng... nhưng... nhưng...</P>

<P>trong lòng gã đang đắn đo: thực đó là Phương Ninh? Nếu thực là nàng, sao lại ngồi chiếc xe đặc dị như vậy? Mà nếu nàng biết mình đã trái lời hứa tiến vào Lạc Dương thành này -</P>

<P>-- nơi mà nàng dặn đi dặn lại mình đừng bước vào --- nàng có bực tức không? Vừa nãy trên mặt nàng có phải thoáng chút giận dữ không?</P>

<P align=center>Trong đầu gã ý nghĩ xoay chuyển vùn vụt, cước bộ nhất thời chần chừ, còn chưa nghĩ</P>

<P>ra được gì thì xe đã khuất bóng. Gã vỗ trán quay phắt lại, nhưng ba bóng người bắt Vu</P>

<P>Tiệp mang đi cũng không còn thấy đâu nữa. o0o</P>

<P>Sáng sớm ngày hôm sau Hàn Ngạc dậy rất trễ --- Cả đêm hôm qua trằn trọc không ngủ</P>

<P>yên giấc, trong cơn mộng mị hai cô nàng thay phiên nhau xuất hiện, khiến cho giấc mơ</P>

<P>của gã nát thành từng mảnh vụn, không còn nhớ rõ đã mơ thấy gì. Gã mơ hồ cảm thấy thần tình của hai cô gái đều trấn định nghiêm túc, chỉ có họ Hàn gã xoay vùn vụt ở giữa, hoảng loạn khôn tả.</P>

<P align=center>Hàn Ngạc loáng thoáng nghe như có ai đó đang thở nhẹ ở ngưỡng cửa. Gã định thần</P>

<P>lại, ngoài cửa có người sao? Hoang mang, gã đứng dậy mở cửa, thấy ngay trước cửa có một hài tử đang cúi đầu quỳ. Hàn Ngạc ngẩn người, đứa bé thấy gã đi ra, thân người run bần bật, cổ họng nấc khe khẽ. Hàn Ngạc giơ tay nâng cằm nó, thấy mặt nó đầm đìa nước mắt, chính là Vu Tiểu Kế đã đã từng gặp một lần.</P>

<P>Mặt Vu Tiểu Kế ngấn lệ nhoè nhoẹt, hòa với đôi mắt cái mũi bé xíu của nó, trông thực khả ái đáng thương. Hàn Ngạc vội vàng muốn kéo nó dậy, ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Kế, ngươi làm sao vậy? Có người ăn hiếp ngươi?".</P>

<P align=center>Vu Tiểu Kế khóc nức nở: "Hàn công tử, tôi cầu huynh một chuyện, nếu huynh không</P>

<P>nhận lời, tôi không đứng dậy đâu".</P>

<P>Hàn Ngạc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hỏi: "Chuyện gì? Ngươi nói trước đã".</P>

<P>Vu Tiểu Kế khóc: "Huynh nói có nhận hay không nhận lời cái đi".</P>

<P>Không biết sao Hàn Ngạc nhìn thấy bộ dạng nó khóc thút thít, trong lòng bất nhẫn đến</P>

<P>cực độ, ráng kéo nó dậy. Chân Tiểu Kế hổng lên không mà vẫn cong cuộn ở tư thế quỳ. Hàn Ngạc bưng nó vào nhà, đóng cửa lại mới nói: "Bây giờ ngươi nói đi, nếu ta có thể nhận lời sẽ nhận lời ngay".</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>1  "<I>O</I><I>a trung giác thượng tranh hà sự</I>" là câu trong bài thơ "Đối Tửu - kỳ nhị" của Bạch Cư Dị. Ý là con người sống trên thế gian này giống như co quắp trên sừng (râu) ốc sên. Không gian nhỏ hẹp như vậy, còn khoái tranh giành gì nữa? Đây là xuất xứ từ  điển tích trong sách "Trang Tử - Tắc Dương": "Thời xưa có</P>

<P>hai quốc gia kiến lập trên sừng ốc sên, trên sừng trái gọi là Xúc thị, trên sừng phải gọi là Man thị. Hai nước Man, Xúc thường đánh nhau giành đất, cả vạn người chết. Sau này dùng để chỉ sự tranh đoạt chỉ vì chuyện nhỏ nhặt".</P>

<P><BR clear=all></P>

<P>Vu Tiểu Kế khóc nấc: "Huynh nhất định phải nhận lời nhé --- Tỷ tỷ của tôi bị bọn chúng bắt đi rồi, lần này nếu huynh không cứu, không còn ai có thể cứu được chị ta nữa. Bọn chúng hung dữ lắm! Hàn ca ca, Hàn gia, Hàn công tử, Hàn đại hiệp, cầu xin huynh cứu giùm tỷ tỷ tôi!".</P>

<P>Hàn Ngạc vỗ đầu, tới giờ mới nhớ tới đêm hôm qua Vu Tiệp từng nói nàng ta là tỷ tỷ của Vu Tiểu Kế. Gã bùi ngùi than: "Ngươi sao lại biết tỷ tỷ của ngươi bị bắt đi? Đêm hôm qua ngươi thấy hết à?".</P>

<P>Vu Tiểu Kế gật gật đầu.</P>

<P>Hàn Ngạc thở dài thốt: "Vậy ngươi biết người nào bắt chị ta đi chứ?". Vu Tiểu Kế nghiến răng: "Là người của Vệ Úy Tự".</P>

<P>Hàn Ngạc không khỏi nhíu chặt mày. Gã chầm chậm đi đến bên giường ngồi xuống. Phải biết bộ sậu quan lại của triều đình đương kim nguyên có Tam Tỉnh - Lục Bộ, ngoài</P>

<P>ra còn có Nhất Đài - Ngũ Giám - Cửu Tự. Vệ Úy Tự là một trong "Cửu Tự", chấp</P>

<P>chưởng binh khí nghi trượng của Hoàng thất. Sao Vu Tiệp cùng chuyện ngõ Luân Hồi lại</P>

<P>dính dấp sâu xa với Hoàng thất như vậy? Hàn Ngạc buồn bã thở dài, thấp giọng: "Tiểu Kế, ngươi biết mà, ta xuất thân từ vùng núi Thái Bạch, bao nhiêu võ thuật đều học từ một sư thừa. Đất Thái Bạch gần Trường An, sư phụ của ta người ta gọi là 'Trường Canh lão nhân', hiệu là 'Thái Ất chân nhân'. Sư môn của ta thầy truyền đến trò không có mấy người, cũng rất ít môn quy giới luật. Sư phụ ta cả đời không có yêu cầu gì đối với ta, cuối cùng trước khi ta xuất môn, ông ta chỉ yêu cầu ta một chuyện".</P>

<P>Gã ngước lên --- Gã tuy sống trong rừng núi, lại đâu phải không nhìn rõ thời thế. Đây đúng là mạt thế, đầy dẫy khuynh loát, tranh đấu giữa người với người. Phú hộ quyền thế, các thế lực trong triều dã, ai ai cũng ngấm ngầm tranh giành ác đấu. Gã thầm thở dài, nhẹ nhàng thốt: "Đó là ông ta yêu cầu ta tuyệt đối đừng để bị lôi cuốn vào chuyện của Hoàng thất và triều đình. Ông ta luôn luôn không hạn chế ta theo giới điều gì, chỉ yêu cầu ta một chuyện đó. Ta cũng từng thầm hứa: điểm đó, bất kể ra sao, cũng phải nghe theo ông ta</P>

<P>mà làm. Cho nên mấy năm nay ta tuy trôi dạt tứ xứ, dính dấp vào khá nhiều vụ việc, lại vẫn chưa từng để bị kéo vào sự vụ trong Hoàng thất và triều đình. Ta nói như vậy chắc ngươi hiểu chứ? Huống hồ cho dù ta võ nghệ cao cường, cũng đâu đủ sức một mình có thể chống chọi lại cao thủ Đại nội 'Tử Thần' cùng 'Ngũ Giám' - 'Cửu Tự'. Mà chuyện của tỷ tỷ ngươi rõ ràng có dây dưa khá thâm sâu với chúng".</P>

<P>Vu Tiểu Kế thẫn thờ lắng nghe, đến giờ mới minh bạch là Hàn Ngạc cự tuyệt. Trong</P>

<P>bụng nó khẩn trương, nhưng ngoài miệng cũng không biết nói gì đây, chỉ cảm thấy thế gian mênh mông này, không cần biết là sao, Hàn Ngạc là chỗ dựa và niềm trông mong cuối cùng của nó. Nó không nói gì, quỳ bên chân Hàn Ngạc, dựa cái cằm bé lên đùi Hàn Ngạc. Trước mặt người khác nó rất cứng cỏi, nhưng trước mặt Hàn Ngạc, bụng không biết tại sao chỉ có một cảm giác tín nhiệm ỷ lại. Hàn Ngạc ngây người ngồi yên, một hồi sau trên đùi chèm nhẹp nước mắt nước mũi của Tiểu Kế, trong lòng lại bỗng dâng lên</P>

<P>một nỗi niềm ôn nhu thương cảm. Gã chưa từng nói chuyện thân mật với con nít như vầy. Gã chợt cúi đầu cười, Tiểu Kế không nhìn thấy, Hàn Ngạc quyết định trêu chọc, nhẹ nhàng nâng cằm nó, mặt mày nghiêm túc: "Cho nên...".</P>

<P>Gã nhíu mày lại, Tiểu Kế thấy gã rõ ràng muốn cự tuyệt, trong mắt nó lệ lại muốn</P>

<P>tuôn rơi. Hàn Ngạc chợt cười nói: "Tên phá phách nhà ngươi thì ra cũng có lúc sợ sệt! Cho nên... tỷ tỷ của ngươi bị giam, ta xuất thủ tương cứu, cũng chỉ có thể coi như phá lệ. Chuyện phá lệ như vậy chỉ có một lần chứ không có lần thứ hai đâu đó!".</P>

<P>Vu Tiểu Kế liền hưng phấn nhảy dựng lên, la lớn: "Hàn ca, huynh đùa chọc tôi".</P>

<P><BR clear=all></P>

<P>Hàn Ngạc bẹo bẹo cằm nó, mỉm cười thốt: "Không đùa với ngươi thì đùa với ai? Thì ra hài tử nhà ngươi cũng nhõng nhẽo đến thế. Thực ra cho dù ngươi không xin ta, hôm qua ta cũng đã nhận lời tỷ tỷ của ngươi, ta đâu thể không lo tới chuyện của nàng ta. Mà ngươi nhõng nhẽo như vầy, nếu hôm qua ta chưa đáp ứng nàng ta, hôm nay e rằng cũng phải bị ngươi lôi kéo không thể nào không nhận lời".</P>

<P>Vu Tiểu Kế mặt đỏ bừng, có vẻ bẽn lẽn, dúi mặt sau nách Hàn Ngạc: "Hàn đại ca, chỉ</P>

<P>cần huynh cứu tỷ tỷ của tôi, sau này tôi tình nguyện làm tiểu đồng của huynh, làm nô làm bộc, dầu sôi lửa bỏng cũng nhào vào, huynh có sai bảo gì tôi cũng quyết không sờn</P>

<P>lòng".</P>

<P>Hàn Ngạc cười nói: "Thôi đi, nhận ngươi làm tiểu đồng? Ta cứu tỷ tỷ ngươi còn chưa</P>

<P>đủ, lại phải nuôi ngươi trọn đời sao? Ta thực tối tăm hồ đồ rồi! Có trời mới biết tiểu quỷ</P>

<P>ngươi còn gây thêm chuyện phiền toái gì cho ta".</P>

<P>Tiểu Kế thấy gã cười đùa, được thế bò lên ôm gã cười hì hì nói: "Hàn gia, huynh biết tôi mồ côi chứ, tỷ tỷ của tôi cũng không để ý đến tôi, huynh nhận lời cho rồi".</P>

<P>Dưới lầu đột nhiên truyền lại ba tiếng vỗ tay một dài hai ngắn, Tiểu Kế sắc mặt nghiêm nghị nói: "Đến rồi".</P>

<P>Hàn Ngạc ngạc nhiên: "Cái gì đến?".</P>

<P align=center>Vu Tiểu Kế giơ tay áo chùi nước mắt, cười nói: "Là tôi hẹn người đến giúp Hàn gia.</P>

<P>Trước khi tỷ tỷ tôi bị bắt đã từng dặn dò tôi nếu chị ta có chuyện, hễ chị bị bắt thì phải</P>

<P>tìm hai người, một là Cổ Siêu Trác của Ngự Sử Đài, một là Hàn đại ca. Đêm hôm qua tôi</P>

<P>đi tìm Cổ Siêu Trác, nói nếu hắn muốn gặp Hàn đại ca thì hôm nay cứ kêu người đến dưới lầu của khách điếm này ra hiệu, bọn ta sẽ gặp mặt ở Đổng gia Tửu lâu".</P>

<P>Hàn Ngạc không biết tại sao tim thót lên, thấp thoáng cảm thấy hai chị em họ Vu này cho dù nhìn có vẻ cô độc yếu đuối đáng thương, nhưng kỳ mưu diệu toán đến mức trù</P>

<P>hoạch chi li ăn khớp từng bước trước khi đến tìm mình, thậm chí có vẻ đã tính toán chuẩn xác từ trước khi mình đến lần này. Mà chuyến đi Lạc Dương kỳ này, những ngày qua đã</P>

<P>cho gã cái cảm giác chừng như có biết bao nhiêu người đã đợi chờ mình từ lâu! Trước hết là 'oan hồn' Dư Quốc trượng xuất hiện trong ngõ Luân Hồi, rồi An Lạc Oa "Dư cô cô"</P>

<P>xem tướng một cách lờ mờ không nói rõ, sao lại từng bước từng bước như muốn lôi cuốn mình vào bí ẩn năm xưa?</P>

<P align=center>o0o</P>

<P align=center>Trên Đổng gia Tửu lâu, nơi Hàn Ngạc gặp mặt Cổ Siêu Trác lại là nhã tọa chứ không</P>

<P>phải chỗ lần trước. Chỗ ngồi này có ba tấm bình phong lụa sống quây quanh, tranh vẽ chim thú trên bình phong khá thanh nhã tinh trí. Ngoài cửa sổ là con đường ồn ào nhộn nhịp cùng Lạc Dương hà chia cách nam bắc. Hàn Ngạc và Vu Tiểu Kế vừa vào tửu lâu, một điếm tiểu nhị ra đón liền, dẫn bọn họ vào nhã tọa này.</P>

<P>Hàn Ngạc qua khỏi tấm bình phong liền thấy một nam tử cỡ hăm bảy hăm tám mặc thường phục áo dài mỉm cười đứng dậy. Nam tử đó rất cao, Hàn Ngạc vừa trông thấy cũng có hơi kinh ngạc: không ngờ trong Ngự Sử Đài lại có hảo thủ chuyên cần tu tập võ nghệ như vậy! Lưng eo thon dẻo của nam tử đó ràng ràng hiển lộ hắn nhất định là người luyện võ từ nhỏ. Tiểu Kế im ỉm nhìn hai người, trong bụng so bì thân người tinh anh của họ, ánh mắt nó có thần tình của một đứa bé khát vọng trưởng thành.</P>

<P>Nam tử kia vừa thấy Hàn Ngạc tiến vào liền vòng tay cúi chào, sau đó giơ hữu thủ ra muốn bắt tay với Hàn Ngạc.</P>

<P align=center>Hàn Ngạc cũng giơ tay ra nắm, không ngờ vừa sắp chạm tay, nam tử đó lại xoay cổ</P>

<P>tay bắt lấy uyển mạch của Hàn Ngạc. Hàn Ngạc cong cổ tay lại, thoát khỏi cái bắt của</P>

<P><BR clear=all></P>

<P>hắn, lại thò ngón tay búng một cái về chỗ mạch bộ Quan Thốn của nam tử; nam tử đó cũng không phải quờ quạng, đằng cổ tay xuống, vẫn nắm bắt uyển mạch của Hàn Ngạc, tuyệt kỹ hắn dùng rõ ràng là "Long Môn Cửu Đả" cầm nã thủ lừng danh; Hàn Ngạc có tập qua phép này, cũng lập tức thi triển một thức "Triều Ti Giải Oản" trong "Cửu Đả" để né. Hai người mặt mày bình tĩnh, tay co móc vít bấu công thủ chớp nhoáng, chỉ chưởng thỉnh thoảng chạm nhẹ là lập tức để lại một dấu đỏ trên da thịt đối phương. Hàn Ngạc chợt đằng khuỷu tay, một thức "Khiêu Đăng Dịch Nhị" thoát khỏi cái chộp của đối phương, trở bàn tay nhẹ nhàng nắm chắc năm ngón tay của đối phương, đối phương có dấn lực thì gã cũng sẽ dồn sức đắp đổi.</P>

<P>Người kia ngẩn ngơ, tươi cười nói: "Hàn huynh!".</P>

<P>Hàn Ngạc cũng nhìn vào mắt đối phương: "Cổ... Siêu Trác... huynh".</P>

<P>Nam tử gật đầu cười. Mắt bọn họ đều đang chăm chú nhìn đối phương, tuy mới gần</P>

<P>một khắc, nhưng đã cảm thấy đối phương xem chừng cũng là người khẳng khái --- Muốn xem người ngó tướng, mắt vốn là nơi khó thể che giấu khí độ tâm địa nhất. Hàn Ngạc mỉm cười buông tay, Cổ Siêu Trác cười nói: "Không lạ gì tiểu đệ mỗi lần gặp đồng đạo võ lâm từ Quan Trung đến, bất kể là danh đồ cao thủ nào cũng đều tán tụng Hàn huynh tuổi trẻ tài cao, vượt ngoài phàm tục, dòng dõi danh môn, về mặt võ nghệ có thể độc bá Quan Trung. Hôm nay chứng kiến quả nhiên danh bất hư truyền, hân hạnh, hân hạnh!".</P>

<P>Hắn lại giơ tay nắm tay Hàn Ngạc, rồi cười nói: "Hàn huynh, mời ngồi".</P>

<P>Hàn Ngạc cũng cười đáp ngồi xuống. Tiểu Kế lại không chịu ngồi, chỉ đứng sau lưng</P>

<P>gã. Nhìn thần sắc của nó, tựa như cảm thấy rất đắc ý đã vời được vị bồ tát Hàn Ngạc này đến. Cổ Siêu Trác cười nói: "Hàn huynh thực muốn nhúng tay vào vụ án ám sát trên Thiên Tân kiều sao?".</P>

<P>Hàn Ngạc gật gật đầu, chờ Cổ Siêu Trác nói tiếp.</P>

<P>Cổ Siêu Trác nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt buồn bã than: "Đường đường một Lạc Dương Phủ Doãn, không ngờ lại bị ám sát một buổi chiều ngay trong Lạc Dương thành mà mình cai trị, tin truyền ra rúng động thiên hạ. Hắc hắc, ta không nói, Hàn huynh đại khái cũng thấu hiểu chuyện này e rằng không đơn giản như vậy. Thời thế ngày nay, chuyện này xảy ra đâu thể không nói đã xuất hiện điềm loạn".</P>

<P>Hàn Ngạc lòng biết chuyện Vu Tiệp xem có vẻ giản đơn, nội tình bên trong nhất định</P>

<P>không phải tầm thường, nếu không, vụ án này đâu thể khiến cả Vệ Úy Tự lẫn Ngự Sử Đài trong "Nhất Đài -Ngũ Giám - Cửu Tự" trọng binh của triều đình cũng có người ra mặt.</P>

<P>Gã điềm đạm thốt: "Vụ án này có vẻ rất bình thường, đông người chứng kiến, chứng cứ đầy đủ, xem ra chỉ cần xét qua là lập tức có thể định án".</P>

<P>Cổ Siêu Trác mỉm cười nhìn gã: "Chỉ là, Hàn huynh, ngươi tại sao không sớm mà</P>

<P>cũng không trễ vào Lạc Dương thành ngay lúc này? Lạc Dương hiện nay là một thành thị</P>

<P>hiểm ác, Hàn huynh đến có thâm ý gì không?".</P>

<P>Đôi mắt hắn nhìn Hàn Ngạc chòng chọc, như muốn nhìn thấu tâm can phế phủ Hàn</P>

<P>Ngạc. Hàn Ngạc lại vẫn thản nhiên nhìn trả. Cổ Siêu Trác lại là người cụp mắt trước, thở dài nói: "Nói cũng đúng, vụ án này vốn cũng bình thường, tựa như đã xong xuôi, có điều vụ án xảy ra quá đúng lúc! Nếu Hàn huynh ở lâu trong Lạc Dương thành, hơn nữa rành rọt điển cố trong thành, sẽ biết lời ta nói không phải nói xằng --- Chỉ sợ cũng có rất nhiều người không nghĩ vụ án này bình thường, cũng có không ít người muốn giật tung bức màn che phủ vụ án".</P>

<P>Hắn thở dài một hơi: "Triều đình ngày nay bề ngoài hòa bình, thực ra không biết ẩn tàng biết bao cặn bã nhơ nhuốc. Vụ án ngõ Luân Hồi suốt mười sáu năm trời không phá</P>

<P><BR clear=all></P>

<P>được cũng khỏi phải nói đến --- Ngày xưa có người kiên nhẫn chịu đựng đến hôm nay, thực vĩ đại quá sức. Vẫn nên có người thanh lý quét tẩy, không thể để cáu bẩn chôn vùi pháp luật nghiêm minh! Hàn huynh, ngươi nói có phải không?".</P>

<P>Hàn Ngạc tránh ánh mắt của hắn, cười thốt: "Hàn mỗ thuộc hạng dân dã, những đại sự</P>

<P>của triều đình vốn không hiểu biết. Cổ huynh thực ra muốn nói gì?".</P>

<P>Cổ Siêu Trác nhìn gã, tựa như đang suy đoán ý tưởng thực sự trong lòng gã, một hồi</P>

<P>sau cười khà khà, cúi đầu gõ đũa nhè nhẹ trên mặt bàn: "Ta chỉ thấy lạ là quan Doãn Lạc Dương Vu Tự Vọng tuy luôn luôn nông sâu khó lường, nhưng danh gia võ thuật trong Lạc Dương thành ít có ai không biết y xuất thân từ mạch 'Đại Hoang Sơn'. Công phu của y, hắc hắc, không phải tiểu đệ đoán ẩu, sợ rằng cũng đủ để lãnh đạo một vùng trong Lạc Dương thành ngọa hổ tàng long này. Y làm sao có thể bị Vu cô nương chém một đao giết ngay tại chỗ mà không la rống được tiếng nào?".</P>

<P>Nói còn chưa dứt, đôi mắt hắn nhìn Hàn Ngạc chăm chăm. Hàn Ngạc cũng cau mày, trong đầu nhớ lại tiếng thở hì hục hơi khẩn trương trong kiệu trên Thiên Tân kiều  mà mình nghe được ngày hôm đó. Tiếng thở đó rõ ràng đột nhiên ngưng hẳn trước khi Vu Tiệp xuất thủ. Bụng gã cũng có nghi hoặc, ngước nhìn Cổ Siêu Trác hỏi: "Cổ huynh, ta chỉ muốn biết Vu cô nương hiện bị giam ở đâu?".</P>

<P>Cổ Siêu Trác cười nói: "Hàn huynh muốn cướp ngục? Ngươi tỉnh bơ hỏi dò tin tức</P>

<P>ngay trước mặt một quan viên triều đình như vầy, không cảm thấy... quá đường đột sao?".</P>

<P>Nói xong, hắn cười lớn sảng khoái. Hàn Ngạc cũng không khỏi cất tiếng cười: "Cổ</P>

<P>huynh đùa làm chi, ta đâu đến mức không coi pháp luật ra gì. Ta xuất thân từ dòng Thái</P>

<P>Bạch, quy củ của Thái Bạch phái không cần ta nói chắc Cổ huynh cũng biết rõ mà. Hàn mỗ tuy hành tẩu thiên nhai, cũng gánh không nổi lời nói đùa đó của Cổ huynh đâu. Cổ huynh nếu không tiện nói ra thì thôi".</P>

<P>Cổ Siêu Trác cười nói: "Nàng ta bị Vệ Úy Tự bắt, hôm qua dĩ nhiên là nhốt trong nhà</P>

<P>giam của Vệ Úy Tự. Chỗ giam cầm đó tuy bí mật, ta không biết...". Hắn liếc sang Vu Tiểu Kế sau lưng Hàn Ngạc: "Nhưng vị tiểu huynh đệ kia lại là tổng quản nắm giữ tin tức chín cửa thành Lạc Dương, chỗ mà người toàn thành Lạc Dương tìm không ra, sợ rằng cũng chỉ có nó tìm ra".</P>

<P>Lời nói của hắn nửa đùa giỡn, nửa thực thà. Hàn Ngạc không khỏi ngẩn người, ngoái nhìn Vu Tiểu Kế. Vu Tiểu Kế đang cười hì hì lắng nghe, thấy Hàn Ngạc quay đầu liền le lưỡi, Hàn Ngạc liền nhận ra nó quả nhiên đã biết từ trước.</P>

<P>Cổ Siêu Trác lại cười nói: "Hài tử Tiểu Kế này quả nhiên ranh mãnh. Hôm qua vừa</P>

<P>thấy tỷ tỷ bị bắt là đã đến tìm ta. Nếu ta không lập tức sai người cầm danh thiếp đến Vệ Úy Tự hỏi dò chuyện này và nơi hạ lạc của Vu cô nương, Vu cô nương đến giờ phút này sợ đã...". Hắn mỉm cười dừng lời, trầm ngâm một hồi rồi nói: "Bất quá hôm nay sau khi ta hỏi qua, Vu cô nương e không còn trong nhà giam của Vệ Úy Tự nữa. Chiếu theo quy củ triều đình, nàng ta dù gì cũng sẽ bị chuyển đến Đại Lý Tự. Nếu không, có Ngự Sử Đài bọn ta dòm ngó, Vệ Úy Tự bọn chúng làm gì cũng không được tự nhiên. Bất quá 'Thiên Lao' vẫn là 'Thiên Lao', hì hì, đêm nay Hàn huynh có người dẫn dắt chi bằng đi một chuyến cho biết. Nếu sở liệu của ta không sai, Vu cô nương đêm nay sợ khó qua khỏi".</P>

<P>Hàn Ngạc trầm tư một lúc, quay sang Cổ Siêu Trác vòng tay: "Đa tạ Cổ huynh. Ta còn muốn hỏi một câu, mong Cổ huynh nói rõ --- Ta biết Cổ huynh dòm ngó đến chuyện này, e là có liên quan đến chính cục trong triều. Ngự Sử Đài và Bộc Xạ Đường nhất định cũng đều có duyên cớ không tiện xuất thủ điều tra mới có hứng thú tìm một người đến từ vùng</P>

<P><BR clear=all></P>

<P>xa như ta mà dễ dàng cho phép ta xen tay. Ta chỉ muốn biết nếu ta tra phá vụ án rõ ràng, Cổ huynh có biện pháp để giúp Vu cô nương thoát khỏi tai kiếp chứ? Hàn mỗ tuy là người quê mùa, cũng không muốn quấy nhiễu pháp luật triều đình, khinh thị mạo phạm uy vọng của triều đình, tránh lời dèm chê 'kẻ hiệp ỷ vào võ phạm cấm điều' của thiên hạ.</P>

<P>Huống hồ gây động đến các phe cánh 'Ngũ Giám - Cửu Tự' kể cả 'Tử Thần', sau này Hàn</P>

<P>Ngạc ta có trốn được, hai chị em nhà này e rằng cũng trốn không được".</P>

<P>Cổ Siêu Trác thấy đã nói nhập đề, liền cúi đầu trầm tư, một hồi sau mới thốt: "Vụ án Vu cô nương chứng cứ rành rành. Nói chuyện pháp luật thi ân dung tình sợ là khó làm được, Ngự Sử Đài ta cũng bất tiện ra mặt. Bất quá ta tuy không làm, nhưng có một người vẫn có thể làm. Vu cô nương lần này tử tội khó thoát, nhưng có lẽ người đó ra mặt có thể tha cho nàng ta có cơ hội toàn thây hoàn hồn --- chỉ cần Hàn huynh thực sự vén mở được bí ẩn của vụ án này, điều tra được rõ".</P>

<P>Hàn Ngạc vỗ tay một tiếng khe khẽ, mục đích của gã là điều đó. Tiếp đó gã lại hỏi truy: "Không biết người đó là ai?".</P>

<P>Cổ Siêu Trác hạ thấp giọng: "Lạc Dương vương".</P>

<P>Thanh âm của hắn không lớn, như cảm thấy chỉ ba chữ đó đã đủ giải đáp mọi nghi</P>

<P>hoặc của Hàn Ngạc. Hàn Ngạc lại ngạc nhiên, bần thần hỏi: "Ai là Lạc Dương vương?".</P>

<P>Tiểu Kế lại không nhịn được vẻ vui mừng, khe khẽ thì thầm bên tai Hàn Ngạc: "Hàn</P>

<P>gia, Lạc Dương vương là Bốc Nguyên. Nhà ông ta ba đời được Hoàng thượng gia phong làm Lạc Dương vương, cha truyền con nối, là vị chủ nhân chỉ cần dậm chân một cái thì toàn Lạc Dương thành đều run rẩy. Lạc Dương thành có rất nhiều thế lực, bên trong phải tính tới 'Long Môn Dị, Bạch Mã Tăng, Lạc Dương vương, Chấn Quan Đông", bên ngoài còn có 'Thành Nam Tính, Bách Mang Quỷ, Hà Lạc Thư, Định Dư Đồ'. Có ông ta xuất hiện, tỷ tỷ của tôi được cứu chắc".</P>

<P>Hàn Ngạc không để ý lắm --- "<I>Oa ngưu giác trung tranh hà sự</I>"? Cuộc đấu đá trong triều này, gã xem không khác gì là tranh đua trên sừng ốc sên mà thôi. Nhưng "Bắc Mang Quỷ"?</P>

<P align=center>Hàn Ngạc nghe đến ba chữ đó, tim giật thót lên, nhãn quang nhìn về phía Lạc Thủy,</P>

<P>trong lòng không biết đang nghĩ gì.</P>

<P>

<P align=center>Quyển I: Ban Chuy đợi</P>

<P align=center>Chương 6</P>

<P align=center>Thạch hỏa quang trung ký thử thân1</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>Đến chạng vạng tối, Tiểu Kế đi dò thám tin tức về đến. Vu Tiệp quả đã bị dời tới Thiên Lao, nhưng không bị giam trong Thiên Lao, mà là giam trong một phòng giam nữ bên ngoài Thiên Lao. Nơi đó có tên "Phấn Nhân Giam", nghe nói là chỗ giam giành riêng cho đàn bà con gái, phòng vệ lơi lỏng hơn so với Thiên Lao. Nhưng Hàn Ngạc nghe vậy lại không vui, trái lại càng thêm do dự. Gã trầm tư một hồi, thở dài hỏi: "Biết tỷ tỷ của ngươi phạm tội trọng đại như vậy, tại sao còn chưa nhốt vào Thiên Lao?".</P>

<P align=center>Tiểu Kế lắc lắc đầu, nó còn đang cao hứng vì tỷ tỷ chưa phải vào Thiên Lao chịu khổ.</P>

<P>Hàn Ngạc thở dài nói: "Nếu Cổ Siêu Trác nói không sai, nhất định có người mong muốn tỷ tỷ của ngươi chết mau lẹ. Huống hồ đêm hôm qua bọn chúng đã nhìn thấy ta, e cũng biết có người ngoài xen tay, dĩ nhiên phải làm sạch gọn thực sớm, sợ đêm nay chúng sẽ cho người đến hạ thủ. Mà người hạ thủ này tất cần phải là người bên ngoài, cho nên</P>

<P>chúng mới không nhốt nàng ta vào Thiên Lao mà nhốt ở 'Phấn Nhân Giam' gì đó, sau khi xong chuyện cứ đổ riệt lên phòng vệ bất lực thôi".</P>

<P>Tiểu Kế nghe vậy, mặt liền biến sắc.</P>

<P align=center>o0o</P>

<P align=center>Cái tên "Phấn Nhân Giam" khá là mỹ miều, nhưng đến nơi Hàn Ngạc mới phát giác những gì tưởng tượng ra từ cái tên đó lại hoàn toàn trái nghịch với sự âm ám của chỗ này. Nơi này dựa sát Lạc Thủy. Lạc Dương thành là một trong hai đô thành, có xây Thiên</P>

<P>Lao theo quy chế Hình án. Vì trong Thiên Lao thường có xây thủy lao, cho nên "Thiên</P>

<P align=center>Lao" của Trường An gần kề Vị Thủy, xem ra Lạc Dương thành cũng theo đúng kiểu cách</P>

<P>đó.</P>

<P>Chuẩn bị cho chuyện đêm nay, Hàn Ngạc đổi y phục đen. Gã đứng trong bóng tối của con hẻm nhỏ bên "Phấn Nhân Giam" sát bờ sông Lạc, ngoại trừ đôi mắt lấp loé ra, toàn thân trên dưới đều đen sì không để phản ánh chút nào. Trường kiếm của gã giắt sau lưng, toàn thân bó sát, càng hiển hiện thân hình đường nét rắn rỏi thon gọn. Bắp thịt lúc gồng cứng lúc thả lỏng, xem ra là đang điều tức. Bên ngoài trống canh đã gõ qua ba nhịp, Tiểu Kế lại hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ. Hàn Ngạc nhìn nhìn trời, vỗ nhẹ lên vai Tiểu Kế, khẽ giọng: "Đến lúc rồi, ta vào đây". Tiểu Kế tuy tin tưởng năng lực của gã, lòng vẫn không khỏi lo lắng. Hàn Ngạc bẹo cằm nó, cười nhẹ: "Ngươi về trước đi. Đêm nay ta không phải muốn cứu tỷ tỷ ngươi ra, chỉ là giúp nàng ta tránh khỏi tai kiếp, cho nên</P>

<P align=center>không phải dùng quá sức đâu. Chỉ cần gây ồn ào một chút, tự nhiên sẽ có Cổ Siêu Trác ra</P>

<P align=center>mặt bảo vệ cho tỷ tỷ của ngươi được bình an. Ngươi bất tất phải lo, cứ đợi tin tốt của ta là</P>

<P>được rồi".</P>

<P>Nói xong, gã nhẹ nhàng nhún mình vọt người lên, năm ngón tay co thành trảo. Tường nhà lao "Phấn Nhân Giam" vốn không cao, gã mới bấu móc là đã nắm tới đầu tường. Gã đưa mắt nhìn vào trong, thấy bên trong vắng lặng tối như mực. Thân hình gã lộn một vòng, êm ái hạ mình vào trong vườn.</P>

<P>Đúng như sở liệu của gã, đêm nay trong "Phấn Nhân Giam" quả nhiên có vẻ hoàn toàn không phòng bị gì hết. "Vệ Úy Tự" và "Đại Lý Tự" vốn cùng thuộc "Cửu Tự", Vệ Úy Tự</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>1  Là câu tiếp theo câu "<I>Oa trung giác thượng tranh hà sự</I>" trong bài thơ "Đối tửu - kỳ nhị" của Bạch Cư Dị đã xuất hiện ở hồi trước. Ý nói đời người ngắn ngủi tạm bợ, như một ánh đá lửa xẹt trong chớp mắt.</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>dính dấp thâm sâu với vụ án này, nhất định mưu đồ tảo trừ Vu Tiệp càng sớm càng tốt, xem ra chúng đã thưa gửi với Đại Lý Tự, lời ám thị của Cổ Siêu Trác tuyệt không phải vô căn cứ.</P>

<P>Hàn Ngạc không dám cẩu thả, suốt dọc đường luôn mượn cây cối sự vật che thân,</P>

<P>chầm chậm lẻn về phía lao phòng xây bằng đá kia. Còn chưa đến gần, mũi đã ngửi thấy mùi thối rữa, gã thận trọng buộc vuông vải che kín mặt mày, phi thân lên mái nhà, sau đó năm ngón tay móc từng miếng ngói, ghé mắt nhìn xuống. Nhà lao không lớn mấy, bên trong cũng cơ hồ tối mịt, góc đằng xa thấp thoáng có ánh đèn.</P>

<P>Hàn Ngạc tính đúng phương vị, nhẹ nhàng vọt mình đến chỗ nóc phòng có đèn sáng. Vừa đến, gã lại nhẹ nhàng vẹt từng mảnh ngói, hở một lỗ nhỏ vừa đủ để một người lọt vào, sau đó nhún mình lòn xuống như một con mèo, dừng sựng ngay trên xà nhà đóng đầy bụi bặm, lại không để một hạt bụi rơi rớt.</P>

<P>Hai chân gã móc lên xà, ngã mình xuống theo bóng xà. Vừa treo chổng đầu, gã liền nhìn thấy một hàng lồng gỗ to lớn --- Mặt trong lao phòng nguyên có mấy dãy lồng gỗ xếp hàng dài, lồng nào cũng đều có thể dùng để nhốt người. Nhờ ánh đèn, Hàn Ngạc nhìn thấy lồng gỗ hai mé không cái nào có tù nhân, chỉ có cái lồng nơi gã ngã người xuống có giam một nữ tử tay chân đều bị còng. Ở vị trí hiện tại của gã chỉ nhìn thấy được đỉnh đầu của nàng ta, mái tóc dài rối bung xõa che kín mặt, cằm gác trên hai đầu gối co lên, hai cánh tay vòng ôm đầu gối, tuy không nhìn thấy mặt mũi, nhưng nhìn thân hình cũng có thể xác định đó là Vu Tiệp.</P>

<P>Mặt Hàn Ngạc cơ hồ dán lên đỉnh lồng gỗ, hơi cảm thấy xúc động --- Từ trên nhìn xuống, thân ảnh vốn có vẻ yếu ớt của Vu Tiệp lại càng thêm phần ẻo lả. Hàn Ngạc chỉ nghe tiếng hơi thở khe khẽ của nàng, không biết sao gã có cảm giác hơi thở đó lại như đang vang ngay bên tai mình.</P>

<P>Gã nhất thời nhận thấy chỗ này im ắng quá, không tiện lên tiếng, chỉ đành lẳng lặng nhìn. Xưa nay gã chưa từng thầm lén quan sát kỹ một cô gái đến thế, bụng có hơi xấu hổ. Trong đầu gã lại thấp thoáng hoạch vẽ bóng hình của Phương Ninh, nữ tử duy nhất thân cận với gã trong suốt quãng đời hai mươi mấy năm qua. Nhưng gần gũi Phương Ninh, nàng cơ hồ luôn luôn dời động, phong thái chuyển vần không ngừng, gần như chưa bao giờ cho gã kịp nhìn rõ đến một lần, đẩy gã vào mê loạn. Còn Vu Tiệp lại tĩnh lặng, không biết sao lúc này cái làm cho Hàn Ngạc xúc động thâm sâu nhất lại là bờ vai thon thả xuôi lộ ra ngoài mái tóc dài của Vu Tiệp.</P>

<P>Thì ra vai con gái thon mảnh trải xuôi như vậy, không giống mình vai u thịt bắp, số phận như đã định đoạt phải chìa ra gánh vác. Nữ nhân tại sao thích mái tóc dài? Là để che phủ hay vuốt ve an ủi bờ vai gầy mòn bơ vơ ngay từ lúc chào đời? Hàn Ngạc bần thần</P>

<P>suy tư: nếu bàn tay thô cứng của mình dịu dàng vuốt xuôi theo bờ vai của nàng, có giúp</P>

<P>cho nàng cảm thấy ấm lòng yên dạ không? Gã đong đưa ngón tay bâng quơ, như vuốt hờ lên da thịt đằng sau ót thấp thoáng ẩn hiện giữa mây tóc nàng, lòng bồi hồi vẩn vơ: chắc cảm xúc rất thắm dịu nếu thực sự làm như vậy chứ?</P>

<P>Đó lại là lần đầu tiên trong đời Hàn Ngạc một thứ cảm giác "da thịt" nảy nở giữa gã</P>

<P>với một nàng con gái, không ngờ lại ngay trong nhà giam này, nghĩ cũng hơi buồn cười. Không biết vì sao, lòng bàn tay luôn khô ráo của gã lại toát mồ hôi, cũng lấm tấm trên mặt gã, thấm ướt hàng ria lún phún non trẻ. Hàn Ngạc vận kình dùng móng tay cái bấm vào lòng bàn tay, tự trách mình: người ta đang gặp nạn, sao ngươi còn... Nhưng gã lại thầm nghĩ: có một chút mến nhớ như vậy cũng tốt --- Cuộc đời nhờ chút tương tư mà thêm phần mỹ lệ, có phải không?</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>Vu Tiệp trong lồng đột nhiên thì thầm: "Chắc đã đến?".</P>

<P>Nói xong, nàng ngẩng đầu, tóa xõa che mắt. Nàng thuận tay dịu dàng vén tóc ra sau ót.</P>

<P>Động tác có vẻ bất tri bất giác đó lại bỗng làm cho thân người Hàn Ngạc cứng đơ. Vu Tiệp ngước mắt nhìn, trông thấy nhãn thần bẽn lẽn của Hàn Ngạc. Tuy cách một vuông vải che, song đôi mắt đó nàng nhận ra được. Trên mặt nàng nở một nụ cười tươi tắn. May là Hàn Ngạc có đeo khăn che, không để hiện bộ mặt mắc cỡ đỏ bừng lên ngay từ đầu.</P>

<P>Mắt nàng lấp lánh ánh nến tàn, Vu Tiệp cười khẽ: "Ta đã ngước lên không biết bao nhiêu lần rồi, lần nào cũng nghĩ chắc huynh đã đến. Lần này coi như không trắng tay".</P>

<P>Có thể vì bị hành hạ, thanh âm của nàng có hơi khàn đục, mà giọng nghèn nghẹn đó lại khiến cho nàng thêm phần mị hoặc giữa lao tù ô trọc.</P>

<P>Thanh âm của Hàn Ngạc liền khẩn trương hẳn: "Vu cô nương, cô không sao chứ?". Vu Tiệp lắc đầu nhè nhẹ: "Không có gì".</P>

<P>Sau đó nhìn thấy vuông vải che mặt ươn ướt một mảng chỗ môi miệng gã hít thở, nàng liếm liếm bờ môi khô: "Khát quá! Ta chỉ muốn uống nước". Chỉ cái bát lấm lem</P>

<P>nhớt nhợt, vẩu miệng: "Chúng chỉ chịu cho ta chỗ đó. Vậy cũng gọi là nước sao?".</P>

<P>Hàn Ngạc liếc nhìn cái tô, thấy bên trên tô dầu mỡ đóng dày cộm, lòng cũng cảm thấy</P>

<P>kinh tởm --- Cái tô đó không biết đã trải qua biết bao nhiêu cái miệng thối tha, bao nhiêu hàm răng vàng khè, chắc cũng đã hai ba năm chưa chùi rửa, khó trách nàng... Lại nghe Vu Tiệp khẽ thốt: "Hôm nay huynh không phải đến cứu ta chứ? Dòng Thái Bạch nghe nói có uyên nguyên rất thâm sâu với triều đình Hoàng thất năm xưa, không can phạm lẫn nhau. Huynh không nói ta cũng biết. Hàn huynh, huynh bất tất phải cảm thấy khó xử, huynh chịu đến đã đủ cho thấy huynh tận tâm rồi".</P>

<P>Hàn Ngạc vốn đang cảm thấy xấu hổ. Gã thấp giọng: "Ta đã đáp lời Cổ Siêu Trác điều tra bí ẩn vụ án này cho hắn. Nếu điều tra ra, hắn nhận lời sẽ nhờ 'Lạc Dương vương' ra mặt, cho cô một cơ hội hoàn hồn".</P>

<P>Gã bặm bặm môi, đang nghĩ coi còn lời gì để nói nữa, lại thấy nhãn thần của Vu Tiệp</P>

<P>đang nhìn mình trân trân, bao nhiêu lời còn lại đều ngưng bặt.</P>

<P>Vu Tiệp chăm chăm nhìn không chớp, một hồi lâu sau Hàn Ngạc cùng quẫn ấp úng:</P>

<P>"Vu cô nương, cô có...?".</P>

<P>Vu Tiệp bên dưới lại liếm môi nhè nhẹ: "Không có gì. Chỉ là huynh mặc đồ dạ hành</P>

<P>trông thực dễ nhìn".</P>

<P>Hàn Ngạc sợ là sợ nàng mở miệng không e dè gì hết, mỗi lần được nàng khen, gã tuy</P>

<P>không tránh khỏi vui thầm, nhưng lại lọt vào tình trạng quẫn bách, càng cảm thấy có lỗi thêm nữa --- tựa hồ để nàng thấy mình "dễ nhìn" cũng là một trọng tội. Vu Tiệp chợt ngẩng đầu, giọng trầm khản vì cổ họng khô khốc: "Tuy nói huynh vì một cô gái khác mới đến giúp ta, nhưng dù gì thì huynh cũng là vì ta mà đến, ta cũng yên dạ lắm rồi".</P>

<P>Hàn Ngạc ngây người, có cảm giác Vu Tiệp đã từng gặp mình từ lâu, thấp giọng hỏi: "Vu cô nương, trước đây cô có gặp qua ta sao?".</P>

<P>Vu Tiệp liếm liếm môi, cười đáp: "Không sai, ta đã từng gặp huynh, chỉ là huynh không gặp ta".</P>

<P>Đột nhiên thanh âm của nàng có vẻ giận, xem ra kiếp nạn bị giam trong lao ngục này cũng khiến cho một nàng con gái bất phàm như nàng thêm phần khẩn trương: "Ta chưa</P>

<P>từng gặp huynh thì càng tốt! Ta tình nguyện một đời cô đơn, không cần ai đến tương cứu, cũng không có ai đến tương trợ!".</P>

<P>Hàn Ngạc đờ đẫn, trông thấy bộ dạng hờn mát của nàng, gã cơ hồ không kềm mình</P>

<P>được muốn giơ tay vuốt ve bờ vai thon gầy cô độc khó mà chạm đến kia. Lúc đó bên</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>ngoài chợt thấp thoáng có tiếng hơi thở, Hàn Ngạc giật mình, gã cực kỳ nhanh nhạy, khẽ giọng: "Vu cô nương, có người đến, chắc là kẻ không muốn để vụ án này lần lữa quá lâu. Cô an tâm, Hàn mỗ không để chúng dễ dàng đắc thủ như vậy đâu".</P>

<P>Nói vừa dứt lời, gã gập người mượn lực hông kéo mình lên, hai chân câu xoắn vào xà</P>

<P>nhà, vắt mình dọc xà ngang như một con yến đang làm tổ. Vu Tiệp ngước nhìn gã thêm một lần rồi mới quay đầu trông ra ngoài lồng. Nháy mắt, bên ngoài quả có tiếng bước chân nhè nhẹ, năm bóng người tiến vào. Bọn chúng đều nhắm ánh đèn nhào đến, tên đầu tiên nhìn thấy Vu Tiệp liền khẽ giọng: "Mẹ nó, sớm biết dễ như vậy, đâu cần năm huynh</P>

<P>đệ bọn ta nhất tề xuất thủ chứ". Nói xong, tên đó đứng trước lồng, mò vào mình lấy gì đó, rồi dương tay định bắn qua khoảng hở giữa hai thanh gỗ. Lại nghe một người đằng sau</P>

<P>hắn nói: "Đừng, lão ngũ, người giao phó sự vụ cho bọn ta có dặn phải làm thực thô bạo,</P>

<P>để lại dấu vết như cướp ngục mới được". Nói xong, người đó vận khí vỗ một chưởng lên</P>

<P>cột gỗ. Hàn Ngạc thấy năm tên đều mặc đồ dạ hành, kẻ xuất chưởng vừa vươn tay, tay áo quá chật, bị rách một đường để lộ bắp thịt cuồn cuộn.</P>

<P>Nghe tiếng cột gãy vang vọng, người đó chưởng lực thực ghê gớm, hàng cột lồng mỗi thanh to bằng bắp chân đã bị hắn đánh gãy vài cây. Người đó có vẻ không mấy sợ làm</P>

<P>kinh động xung quanh, lại xuất chưởng lần nữa, tiếng cây nứt gãy vang lên liên tục, để lộ</P>

<P>một khoảng hở đủ cho một người tiến vào. Người đó quay đầu nói: "Ta vào chém con mẹ</P>

<P>này trước, các ngươi cầm cây đèn kia chuẩn bị phóng hỏa đi. Cứ tung hoành loạn xạ một chút, làm cho hay đó".</P>

<P>Nói xong, hắn nhảy vào, giơ chưởng vỗ lên đầu Vu Tiệp.</P>

<P>Hàn Ngạc trên xà buông hai chân, miệng quát lớn: "Có người cướp ngục", thân người</P>

<P>như một tảng đá rơi xuống, toàn thân ụp về phía tên kia. Hắn kinh hãi, vội vàng thụt lùi. Hàn Ngạc thấy đối phương người đông, nhắm phải đả thương vài ba tên trước cái đã. Tả thủ của gã quật nhanh như chớp, chộp một cái thực đúng lúc, xương bả vai của tên đó đánh "rắc" một tiếng gãy lìa. Tên đó cũng thực cứng cỏi, rống lên một tiếng: "Còn có người khác. Mau giúp tay!".</P>

<P>Nói xong liền xoay tay, rút đao sau lưng ra. Hàn Ngạc đâu có dừng tay, đánh liền mấy</P>

<P>chiêu, ép tên đó ra khỏi lồng. Gã xuất hiện quá đột ngột, năm tên kia hoàn toàn không</P>

<P>ngờ được, nhất thời bị gã bức thối lui liên hồi, từng bước từng bước lùi về hướng cửa nhà</P>

<P>lao. Bên ngoài có người kéo tới, hò hét hư trương thanh thế. Kẻ cầm đầu đã thụ thương, biết không thể chần chừ ở lại nữa, nghiến răng thấp giọng hằn học: "Gió dữ, rút đi!".</P>

<P>Nói xong, hắn đã lui đến tường nhà lao. Bốn tên kia cũng lùi theo hắn, Hàn Ngạc lại rượt nà. Bọn họ một phe chạy một phe rượt, phóng thẳng về phía bắc Lạc Dương thành.</P>

<P>Năm tên kia đã bố trí sẵn dây leo trên tường thành phía bắc, đến dưới chân tường, bọn chúng liền vọt mình đu dây mà lên. Hàn Ngạc muốn điều tra lai lịch chúng cho nên</P>

<P>không gấp đuổi theo, chỉ bám đằng sau.</P>

<P>Một khắc sau, bọn họ đã chạy ra ngoài thành. Vùng đất mấy dặm phía bắc Lạc Dương thành gọi là Bắc Mang sơn. Tục truyền: "Sống tại Tô Hàng, chết ở Bắc Mang"2, Bắc Mang sơn nguyên là chỗ chôn cất tốt cho đám quyền quý và đại phú hộ. Năm tên thấy đã đến chân núi Bắc Mang, liền thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên khựng lại.</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>2  Tô Hàng tức là Tô châu và Hàng châu, hai nơi trù phú nhất ở Trung thổ. Mang sơn, còn gọi là Bắc Mang sơn, bắt nguồn từ phía bắc Lạc Dương, lần theo bờ nam Hoàng Hà đến Trịnh châu, dài hơn trăm dặm. Do Mang sơn có rất nhiều lăng mộ của các đời đế vương và vọng tộc cổ đại (nhất là hai triều Hán và triều Ngụy, triều Tấn), cho nên đã trở thành vùng đất phong thủy quý báu để chôn cất ở Trung Nguyên.</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>Hàn Ngạc đuổi đến nơi, cũng phải thu chân dừng bước. Tên cầm đầu thấp giọng quát: "Bằng hữu, ngươi là thần thánh phương nào? Sao lại can thiệp vào chuyện của huynh đệ bọn ta?".</P>

<P>Hàn Ngạc không lên tiếng, chằm chặp nhìn chúng.</P>

<P>Tên kia lại nói: "Bằng hữu, đừng để lọt mình vào dòng nước xiết, ta khuyên ngươi mau đi khuất dạng, nếu không sẽ bất lợi cho ngươi".</P>

<P>Hàn Ngạc hất hất chuôi kiếm lộ sau vai, lạnh lùng thốt: "Ta chỉ là người ở xa đến. Ta cũng chỉ muốn hỏi các ngươi một câu, chuyện đêm nay thực ra ai giao cho các ngươi</P>

<P>làm? Ta biết các ngươi cũng không liên quan đến vụ này, ta cũng không muốn thăm dò</P>

<P>lai lịch của các ngươi. Các ngươi chỉ cần nói cho ta biết ai là kẻ giao phó, bọn ta chia tay,</P>

<P>đường ai nấy đi, sao hả?".</P>

<P>Thanh âm gã trầm thấp, nhưng lại hàm ẩn ý uy hiếp. Năm tên kia ban đầu ngẩn ngơ,</P>

<P>chợt nhất tề cười phá lên. Tên cầm đầu biết Hàn Ngạc không phải dễ đối phó, vụt vỗ tay thấp giọng: "Bố trận!".</P>

<P>Hắn vừa lên tiếng, bốn tên kia lùi lại. Vùng chân núi Bắc Mang này bốn bề toàn là mộ</P>

<P>phần, bọn chúng vừa lui là đã hòa mình vào giữa những bia mộ.</P>

<P>Hàn Ngạc nhướng mày: Bắc Mang Quỷ?</P>

<P>"Đầu thành chim kiêu rúc, quỷ Bắc Mang đêm về!". Lẽ nào chúng là tổ chức sát thủ</P>

<P>"Bắc Mang Quỷ" danh tiếng vang dội hai đô thành?</P>

<P>Chuyện này có vẻ quá thần bí, đâu phải ai cũng thỉnh mời được hạng sát thủ có tiếng</P>

<P>tăm như Bắc Mang Quỷ.</P>

<P>Hàn Ngạc cau mày, rút kiếm "rẻng" một tiếng. Tên cầm đầu kinh ngạc khi thấy tư thế</P>

<P>rút kiếm của gã. Hàn Ngạc vung kiếm đâm tới, tên đó lách tránh, nhưng kiếm chiêu "Thạch Tê Phế Lũy" của Hàn Ngạc trong chớp mắt đã ép đến chỗ xương đòn gánh ngay dưới cằm, chỉ còn trong gang tấc. Gã thấp giọng: "Ta không muốn biết lai lịch của các ngươi, cũng không thể để các ngươi đi như vậy. Báo tên người cậy các ngươi hành sự thì bọn ta đều có lợi".</P>

<P>Tên kia thần tình hoảng hốt, gấp rút thối lui, nhưng hắn thối đến đâu, kiếm của Hàn</P>

<P>Ngạc theo đến đó, thủy chung không rời khỏi yết hầu hắn.</P>

<P>Tên kia la lên một tiếng, mặt mày tái mét: "Các huynh đệ, đêm nay bọn ta đụng phải</P>

<P>cao thủ rồi!".</P>

<P>Bốn tên còn lại nhất thời không kịp cứu trợ, đột nhiên nhất tề ngâm khẽ, một vùng</P>

<P>khói xanh như từ mé bia mộ lan qua. Hàn Ngạc biết nhân thủ trong "Bắc Mang Quỷ" có lắm thủ đoạn quỷ quái, gia tăng lực khí vào tay, không phải muốn lấy mạng tên kia mà chỉ muốn bức bách đến cùng, đồng thời miệng mũi ngậm chặt nín thở. Bên cạnh chợt có</P>

<P>một thân hình vọt lên, tay vung vẩy, Hàn Ngạc biết nếu để tên đó buông tay thì một mảng</P>

<P>ám khí sẽ bay bắn đến, lúc đó khó tránh khỏi phiền toái. Gã hất kiếm, mũi kiếm vẫn chỉa về phía tên cầm đầu, lưỡi kiếm lại nghiêng tạt xéo sang ngang, bức tên vừa lao lên bên hông phải hạ mình. Tên đó không phóng được ám khí, rùng mình thối lui. Lại có một tên lén nhào đến sau lưng Hàn Ngạc, song trảo mau lẹ cào lên lưng Hàn Ngạc. Kiếm của Hàn Ngạc khựng lại, đập ngược cực nhanh, ép kẻ đằng sau thối lui. Tên cầm đầu mới vừa</P>

<P>định đào tẩu, kiếm thế trùng chấn, mũi kiếm lại ép tới cổ họng tên đó.</P>

<P>Phen này đến bên hông phải có kẻ tập kích, thân hình gã lách sang trái, lưỡi kiếm lại chẻ ngang sang phải. Tên bên hông mặt mày biến sắc, lộn mình lùi xuống. Mũi kiếm của Hàn Ngạc lại vẫn không rời yết hầu tên cầm đầu.</P>

<P>Lúc đó có một người la lên: "Chiêu đó là 'Quang Độ Tinh Dã'!".</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>Người thứ nhì xuất thủ cũng kêu lên: "Không sai, chiêu trước là 'Hỏa Diệt Tịch Hoa'". Tiếp đó hắn vỗ đầu la lớn: "Đại ca, chiêu đầu là 'Thạch Tê Phế Lũy'".</P>

<P>Hàn Ngạc kinh ngạc, phải biết bộ chiêu thức này của gã vốn cực ít dùng, đêm nay nếu không phải muốn mau chóng đắc thủ, gã đâu dễ gì động dụng đến nó. Năm tên kia ngạc</P>

<P>nhiên đưa mắt nhìn nhau, nhất tề thốt: "Thạch Hỏa Quang...".</P>

<P>Bọn chúng vừa liệt kê danh sách những chữ đầu trong tên ba chiêu thức vừa rồi.</P>

<P>Sau đó bọn chúng la lớn: "Thạch... Hỏa... Quang... Trung... Ký... Thử... Thân!". Tên cầm đầu khựng lại, Hàn Ngạc không muốn đả thương người ta, từ lúc gã thành tài</P>

<P>đến nay vẫn chưa đả thương người nào, lập tức cũng dừng tay. Tên kia chỉ mặt gã: "Ngươi là Hàn Ngạc?".</P>

<P>Hàn Ngạc ngẩn ngơ, thực khó ngờ được có người qua chiêu số nhận ra mình. Tên đó cười lớn một tiếng, chợt lao thẳng vào mũi kiếm.</P>

<P>Hàn Ngạc thất kinh, lần này đến phiên gã hoảng hốt không lường được, chỉ đành thu kiếm né nhanh. Tên đó cười nói: "Hay quá, chủ nhân chính thức đã đến. Không phải</P>

<P>chuyện của huynh đệ bọn ta, lão nhị, lão tam, lão tứ, lão ngũ, rút!".</P>

<P>Hắn hình như đã liệu trước Hàn Ngạc sẽ thu kiếm, bốn tên còn lại nhất tề vỗ tay, chỉ</P>

<P>thấy một màn khói bốc lên, lấm tấm ánh lân tinh. Hàn Ngạc lùi nhanh, năm tên kia chia nhau mỗi người chạy đến gần một mộ bia, vỗ lên bia đá một cái, người chui tọt vào mộ phần, không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Hàn Ngạc chỉ nghe câu nói cuối cùng: "<I>Thạch Hỏa Quang Trung Ký Thử Thân </I>--- Chủ nhân của những chiêu số mà chủ nhân bọn ta ngày đêm diễn luyện cho bọn ta xem cuối cùng đã đến. Khà khà, khà khà, không uổng cho nàng ta trông chờ bao nhiêu năm nay".</P>

<P> </P></P>

<P align=center>Quyển I: Ban Chuy đợi</P>

<P align=center>Chương 7</P>

<P align=center>Khán tự bình thường tối kỳ quật1</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>Bắc Mang sơn lạnh lẽo tĩnh lặng thê lương. Năm người hồi nãy thình lình mất tung tích. Hàn Ngạc kinh ngạc, không biết chủ nhân mà bọn họ nói đến là ai. Lẽ nào, lẽ nào...?</P>

<P>Gã ngờ vực, không cam tâm bỏ qua nên bèn sải chân lên núi. Quanh quẹo vài lượt, không tìm thấy bóng dáng năm người kia, gã buồn bã thở dài, dừng bước giữa một khu đất trũng nhỏ.</P>

<P>Bia mộ lớp lớp trong vùng trũng, đêm khuya hoang vắng như vầy, trong lòng Hàn</P>

<P>Ngạc cũng bốc dâng một cảm giác buồn đời. Gã rảo bước giữa khu bia mộ, bụng lại đang hồi tưởng đến chuyện xảy ra mấy ngày nay. Lạc Dương vương, Bắc Mang Quỷ, Ngự Sử Đài, Vệ Úy Tự, ngõ Luân Hồi... bên trong thực ra có quan hệ gì?</P>

<P align=center>Đột nhiên gã nghe văng vẳng có thanh âm ma sát nhè nhẹ, ban đầu không để ý lắm,</P>

<P>sau đó mới phát giác tựa như thanh âm nghiến răng trèo trẹo. Mộ phần hoang lương âm u tăm tối như vầy, gã cũng không khỏi kinh hãi. Thanh âm đó hư hư vô vô, tuyệt không giống tiếng động phát ra từ một người sống. Lẽ nào thực là quỷ?</P>

<P align=center>Hàn Ngạc tuy cười nhạo trong lòng, cũng không tránh khỏi sởn tóc gáy, dõi nhìn bốn</P>

<P>phía, lại không thấy gì hết. Đi một vòng về lại vị trí cũ, thanh âm đó lại đã ngưng bặt. Gã bất giác thở phào một hơi. Thình lình thanh âm đó lại vang lên, không ngờ ngay sau lưng gã. Gã xoay người, sau lưng có một cái bóng cách đó chưa tới hai thước. Cái bóng đó ngồi xổm dưới đất, đặt một tay trên bia đá ở đầu một ngôi mộ, tay kia đục khắc nhè nhẹ trên bia. Cảm giác đầu tiên của Hàn Ngạc là: quỷ! Gã nhất thời thối lùi một bước, quát: "Ai!".</P>

<P>Người đó không đáp, chỉ lo cầm mũi đục khắc gì đó lên bia --- Thì ra thanh âm nãy giờ là tiếng mũi đục nạo trên bia đá.</P>

<P>Hàn Ngạc nhẹ người --- Là người, có thể là thợ khắc bia.</P>

<P>Gã quát khẽ: "Ngươi làm gì đó? Nửa đêm mà còn giả thần giả quỷ nữa à!".</P>

<P align=center>Người đó không thèm quay đầu lạ, nhẹ nhàng đáp: "Ta đâu có làm gì, cũng không giả</P>

<P>thần giả quỷ".</P>

<P>Y lùi lại một bước, như đang xem xét thành tích khắc chữ của mình: "Ta chỉ là vạn bất</P>

<P>đắc dĩ phải ra hoạt động một chút".</P>

<P>Sau đó y lại khắc thêm vài nét rồi mới có vẻ thỏa mãn: "Coi như đã sửa xong, có trách thì phải trách chúng. Chúng đã khắc sai tên ta".</P>

<P>Một làn khói mỏng bốc hiện từ trên mình y --- Hàn Ngạc như sét đánh bên tai, đúng thực là ngôn ngữ yêu quỷ! Người gan dạ như gã cũng không khỏi hoảng hốt lùi thêm một</P>

<P>bước.</P>

<P align=center>Gì mà "chúng đã khắc sai tên ta" --- Khắc trên bia đá phải là tên người chết! Lẽ nào y</P>

<P>là người chết dưới mộ phần đó?</P>

<P align=center>Gã thất kinh, lòng hiếu kỳ lại trỗi dậy, thò tay với về phía bả vai người đó. Người đó</P>

<P>lại đột nhiên ngã xuống, tựa như quỵ chết lập tức. Người đó khoác một tà áo tơi, nón rộng vành bên trên áo tơi che phủ đầu cổ y. Hàn Ngạc vén cái nón tơi nhè nhẹ, vừa lật lộ bên trong, Hàn Ngạc lại càng kinh hoàng khôn tả: bên trên cổ người đó không có đầu! Đó chỉ là một thi thể có thân mà không có đầu!</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>Hàn Ngạc lập tức vọt dậy, lộn hai vòng đứng cách xa nơi đó ngoài hai trượng. Tới lúc này gã mới kịp nhìn rõ chữ trên bia, thấy chữ đầu đã bị sửa, đục một gạch chéo, bên cạnh có một chữ "Dư" mới khắc.</P>

<P>Chữ bị sửa rõ ràng là chữ "Vu".</P>

<P>Ba chữ nguyên văn là "Vu Tự Vọng"!</P>

<P>Là Vu Tự Vọng đã bị cắt đầu trên Thiên Tân kiều?</P>

<P>Hàn Ngạc mình đổ mồ hôi lạnh, rùng mình phát lãnh!</P>

<P>Người không đầu nằm dài dưới đất, cổ họng lại như phát ra thanh âm: "Bọn chúng</P>

<P>không những vội vàng chôn ta, còn không chịu kiếm cái đầu về cho ta. Cho dù sinh tiền ta từng hại người, nhưng nay đã chết, sao cả cái đầu cũng không chịu hoàn trả cho ta chứ? Người không có mặt mũi dưới âm phủ đâu có cách nào đầu thai! Bọn chúng muốn chôn vùi vụ oan án tồn đọng bao nhiêu năm nay. Khổ là bọn chúng đang lúc hoảng loạn đã khắc sai tên ta".</P>

<P>Thanh âm của y chợt biến thành hung tàn: "Ta phải tìm về cái tên của ta!".</P>

<P>Hàn Ngạc thầm giật mình, phải biết gã tuy ngạo nghễ, nhưng hồi nhỏ sợ nhất cũng là sợ quỷ. Đến giờ tuy trưởng thành gan dạ, song đêm hôm khuya khoắt mà gặp phải chuyện quỷ quái như vầy, gã cũng không khỏi nổi da gà.</P>

<P>Người không đầu kia bỗng lại ngồi dậy. Hàn Ngạc miễn cưỡng trấn định tâm thần, y</P>

<P>lại đưa mũi đục gõ lên cánh tay mình, đục một lỗ trên cánh tay, máu phún ra. Sau đó nghe bụng y phát tiếng: "Ngươi không biết ta xuất thân từ Đại Hoang Sơn sao? Người của Đại Hoang Sơn, có thể không có đầu mà thân thể vẫn chưa chết được".</P>

<P>Hàn Ngạc cảm thấy cổ họng khô quánh. Sau đó thấy người đó dùng một cái túi da nhỏ</P>

<P>hứng máu chảy ra, thấp giọng: "Cho ngươi".</P>

<P>Tay hất sang, cái túi máu bay về phía Hàn Ngạc, khẽ giọng: "Nguyên nhân cái chết</P>

<P>của ta ở đó".</P>

<P>Hàn Ngạc thầm biết quan hệ trọng đại, không khỏi mạo hiểm giơ tay tiếp lấy. Từ lâu</P>

<P>gã đã nghe đồn người trong "Bài Giáo" ở Đại Hoang Sơn có lắm ảo thuật, lẽ nào đêm nay những gì mình vừa chứng kiến cũng là ảo thuật? Cái túi da đựng máu này có ẩn tàng ám toán gì không? Lúc đó trong bụng gã chợt dấy lên một ý niệm, run giọng hỏi: "Thù nhi, là ngươi? Có phải là ngươi không? Ngươi là Thù nhi phải không?".</P>

<P>Người đối diện im bặt, tựa như có hơi hoảng loạn.</P>

<P>Lại nghe Hàn Ngạc thốt: "Nếu không phải, ngươi là A Xu chứ? Đừng giỡn với ta nữa,</P>

<P>ta nghe nói một trong hai ngươi đã đi Bắc Mang sơn, nhưng ta còn chưa biết rõ là ai. Thực ra ngươi là A Xu hay A Thù?". Thanh âm của gã chợt chuyển thành nhu hòa: "Ngươi biết ta sợ gì mà".</P>

<P>Tâm tình của con "quỷ" kia có vẻ đã trấn định lại: "Nực cười, nực cười, ta là Vu Tự</P>

<P>Vọng, người đời lẽ nào phải dòm mặt mới có thể nhận ra chứ?".</P>

<P>Tiếng cười thê lương vang trong cổ y: "Đáng tiếc ta không còn đầu".</P>

<P>Nói xong, thi thể không đầu đó lại đứng dậy, loạng choạng trước bia đá, như muốn chui vào mộ phần. Giữa ngôi mộ hoang đó vụt bốc lên một mảng khói. Hàn Ngạc nhảy đến gần, vỗ vỗ vai y: "Ngươi đừng đi, ta không tin ngươi không phải là A Xu, bọn ta nói chuyện một chút đã".</P>

<P>Thân hình người kia lại ngay đơ ra, hai đầu gối đột nhiên khuỵu nhún, nhảy tới một bia mộ khác. Dưới ánh trăng nhợt nhạt, thi thể không đầu ôm gối ngồi bệt xuống, thanh âm quỷ dị: "Ngươi muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi".</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>Tình cảnh này thực quá quỷ dị, giữa mộ phần hoang lương, một người miền xa và một người không đầu chuyện vãn, ai nhát gan mà gặp vậy, e rằng không tránh khỏi hoảng</P>

<P>kinh gục chết tại đương trường.</P>

<P>Hàn Ngạc bụng nghi hoặc, thở dài hỏi: "Lẽ nào ngươi thực là Vu Tự Vọng? Cứ coi</P>

<P>ngươi là Vu Tự Vọng đi, vậy Vu Tiệp tại sao lại muốn giết ngươi? Cái chết của ngươi có liên quan gì đến tình thế trong thành? Ở Lạc Dương thành, thực ra tình hình thế nào, ngươi có thể nói cho ta biết không?".</P>

<P>Cái nón tơi sau cổ "Vu Tự Vọng" đột nhiên cuốn lên, che trùm phần trên cổ, không có</P>

<P>gì chống đỡ mà lại nằm yên ở đó, bên trong rỗng không.</P>

<P>"Lạc Dương thành? Lạc Dương là một nơi thối nát, là nơi chôn thân những người yếu</P>

<P>sức, là chỗ bọn cường hào hưởng thụ thỏa thê. Ngươi không nên đến, đây không phải là nơi ngươi nên đến".</P>

<P>Hàn Ngạc thở dài, y đâu phải là người đầu tiên nói như vậy với gã.</P>

<P>Sau đó "Vu Tự Vọng" nhẹ giọng: "Nếu ngươi muốn biết tình hình cụ thể của Lạc</P>

<P>Dương thành, ta nói cho ngươi nghe hai câu, ngươi ghi nhớ cho kỹ, đến khi ngươi gặp hết bọn chúng, sẽ biết cục thế toàn diện trong Lạc Dương thành".</P>

<P>Sau đó nghe y ngâm khẽ: "<I>Long Môn Dị, Bạch Mã Tăng, Lạc Dương vương, chấn</I></P>

<P><I>Quan Đông</I>".</P>

<P>Thanh âm của y thê lương làm sao, ngưng một chút lại vang lên: "<I>Thành Nam Tính, Bắc Mang Quỷ, Hà Lạc Thư, định dư đồ</I>. Lạc Dương thực tế đã chia làm nhiều tầng nhiều lớp: có người trong sáng anh minh, có kẻ cậy quyền tranh đấu, có lão bá tánh đổ mồ hôi nước mắt kiếm sống, cũng có giới quyền quý rượu chè gấm vóc... Đó là một thành thị rất rành phép Nội Mị, cũng là nơi chất chứa cặn bã nhơ nhuốc. Ngươi không</P>

<P>nên đến, không biết ai đã dụ ngươi đến. Ta nghĩ bọn họ muốn dùng hơi hướm thanh bạch</P>

<P>cương trực trong tướng mệnh của ngươi để xung phá sự ô trọc âm tà, cho rằng trên thế</P>

<P>gian này chỉ có ngươi mới có thể phá được thuật Nội Mị đó".</P>

<P>Y thở dài một hơi: "Đáng tiếc bọn họ có lẽ đã sai lầm".</P>

<P>Hàn Ngạc nhìn cái túi máu trong tay, ngẫm nghĩ một hồi rồi thốt: "Nếu ngươi thực là</P>

<P>Vu Tự Vọng, biết rõ ta vì Vu Tiệp mới xen tay vào vụ án này, tại sao ngươi còn muốn giúp ta? Lẽ nào nàng ta giết ngươi mà ngươi không hận nàng ta?".</P>

<P>Bóng người bùi ngùi than: "Hận? Ta tại sao phải hận? Nàng ta chỉ cắt đầu ta thôi. Ngày đó không phải ngươi cũng có mặt trên cầu sao? Thực ra trước khi nàng ta giết ta, ta</P>

<P>có thể đã chết rồi. Cắt hay không cắt đầu, người xung quanh tuy kinh hãi, đối với người chết lại có gì khác biệt chứ? Nàng ta có giết hay không giết ta cũng có hề hấn gì? Chỉ là</P>

<P>một cái đầu mà thôi".</P>

<P>Hàn Ngạc thẫn thờ, biết người đó vừa nói đến chỗ then chốt trọng yếu. Lại nghe người</P>

<P>đó ai oán thốt: "Máu đó, máu đó, ngươi chỉ cần chú ý chỗ máu đó là được rồi".</P>

<P>Thanh âm của y bỗng vô cùng thê lương: "Đó cũng đã từng là nhiệt huyết!".</P>

<P>Hàn Ngạc còn đang đợi y nói tiếp, nhưng một hồi thực lâu lại không nghe nói gì. Gã đi qua nhìn nhìn, thấy bóng người đó nằm dài dưới đất, đâu có chút sinh khí nào. Không còn giống như trò ảo thuật gì nữa, mà chỉ là một thi thể không đầu.</P>

<P> </P>

<P>1  "<I>Khán tự bình thường tối kỳ quật</I>" nghĩa là "xem có vẻ bình thường mà lại nổi trội nhất". Qua nguồn gốc và ý nghĩa của câu nói trên, áp dụng vào kết cấu của chương 7, tác giả ngụ ý tình huống trong thành Lạc Dương coi vậy mà không phải vậy, đồng thời cho thấy cảm xúc của Hàn Ngạc đang tạm thời trú ngụ ở Lạc Dương nhớ đến Thù nhi và A Xu (có lẽ là thân nhân).</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P> </P>

<P>Sau đây là nguồn gốc của câu trên (dịch từ bài viết trên mạng tiếng Trung): "Thu tư" --- tác giả: Trương Tịch (thi nhân đời Tống)</P>

<P><I>L</I><I>ạc Dương thành lý kiến thu phong, Dục tác gia thư ý vạn trọng.</I></P>

<P><I>P</I><I>hục khủng thông thông thuyết bất tận, Hành nhân lâm phát hựu khai phong. </I>Dịch nghĩa:</P>

<P><I>G</I><I>i</I><I>ó thu mỗi năm một độ,</I></P>

<P><I>L</I><I>ại thổi vào thành Lạc Dương, Giục ta viết một phong thư,</I></P>

<P><I>Đ</I><I>e</I><I>m bao nỗi niềm gởi đến thân nhân. Người đưa thư sắp xuất phát,</I></P>

<P><I>T</I><I>a lại mở bao thư đã dán,</I></P>

<P><I>G</I><I>ấp rút thêm vài câu, Tâm sự nói không hết, Sao mà quá vội vàng.</I></P>

<P>Câu đầu nói có người sống ở Lạc Dương lại thấy gió thu đến. Gió thu là vật vô hình, có thể nghe, có thể chạm, có thể cảm nhận, nhưng làm sao mà thấy được? Có điều hơi hướm tịch mịch của gió thu có thể khiến cho hoa lá rụng rơi, không gian điêu linh, cho thế giới một màu thu, một ánh thu, một nét thu, một vẻ thu. Nó vô hình, mà lại có thể thấy khắp nơi. Lãng tử xa quê lưu lạc, thấy cảnh vật thê lương tan tác đó, không tránh khỏi dâng hiện cảm giác cô đơn tủi phận trọ náu xứ người, lan dẫn đến nỗi niềm thương nhớ thân nhân và quê hương. Chữ "<I>kiến</I>" (thấy) bình đạm mà hàm ẩn lắm tình cảm, cho độc giả liên tưởng bồi hồi. Câu thứ nhì chính là nói đến chữ "<I>tư</I>" (tâm tư) trong tựa đề. Trương Hàn đời Tấn thấy gió thu đến, nhớ gỏi cá lư, canh rau nhút, rau cô đất Ngô, viết: "Đời người quý nhất là được thích chí, sao có thể làm quan xa mấy ngàn dặm, ham danh tước chi chứ?" Rồi cáo quan mà về (Tấn thư - Trương Hàn truyện). Trương Tịch quê cha đất tổ ở Ngô Quận, lúc đó đang trú ở Lạc Dương, tình huống cũng giống như Trương Hàn năm</P>

<P>xưa, khi "thấy gió thu" nhớ quê nhà, có lẽ cũng từng liên tưởng đến cố sự của Trương Hàn. Nhưng do có nguyên nhân không nói rõ được, không thể từ bỏ mà về, chỉ đành viết một lá thư để ký thác tình cảm nhớ nhà nhớ quê. Đó vốn đã là một niềm nhớ quê hương tha thiết mãnh liệt, còn thêm vào một nỗi buồn muốn về mà không về được, khiến cho chữ "<I>tư</I>" biến thành phức tạp đa đoan. Chữ "<I>dục</I>" (muốn) trong "<I>dục tác gia thư ý vạn trọng</I>" biểu đạt ý niềm và tình cảm lúc thi nhân bày biện giấy bút: trong lòng trào dâng sầu tư, cảm thấy có nói cũng khôn cùng, muốn dốc những lời viết hoài không hết, mà nhất thời không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết làm sao để diễn tả. "<I>Ý vạn trọng</I>" (chất chứa ý niềm) vốn khá trừu tượng, do có miêu tả thần tình trạng thái "<I>dục tác gia thư</I>" (muốn viết thư nhà) mà không có cách nào xuống bút, trái lại đã biến thành rõ ràng có thể cảm nhận được, dễ dàng tưởng tượng được.</P>

<P>Hai câu cuối không đoái hoài tới nội dung cụ thể của lá thư và quá trình viết thư. Thi nhân đã vì "<I>ý vạn</I></P>

<P><I>t</I><I>r</I><I>ọng</I>" mà cảm thấy không biết viết làm sao, lại vì nhờ người ta đi ngang quê chuyển giao giùm thư mà không có thời gian đắn đo nghĩ ngợi. Bì thư đã dán, tựa hồ đã hết lời, nhưng đến khi người ta sắp lên đường, lại đột nhiên nghĩ tới hồi nãy vì quá vội vã, sợ trong thư viết sót vài chi tiết trọng yếu, cho nên lại bương bả mở bì thư. Hai chữ "<I>phục khủng</I>" (lại sợ) khắc họa tâm lý nơm nớp lo âu. Tình tiết "<I>lâm phát hựu khai phong</I>" (sắp xuất phát lại mở thư) ý chỉ muốn thêm vài câu vào nội dung chưa nói hết được hồi nãy</P>

<P>khi quá vội vã, hay cũng có ý muốn nghiệm chứng nỗi nghi hoặc và lo âu của mình. Cái "sợ" không yên tâm được đó không ngờ đã thúc đẩy thi nhân không nghĩ ngợi gì nữa mà quyết định "lại mở bì thư", chính là bày tỏ sự trân trọng phong thư "chất chứa ý niềm" và lòng nhớ thương tha thiết đối với thân nhân --- Ngàn vạn ngôn từ, duy chỉ sợ bỏ sót một câu. Đương nhiên đâu phải tất cả mọi hiện tượng "<I>hành nhân lâm phát hựu khai phong</I>" trong đời sống đều có tính điển hình, đều đáng để làm thơ. Chỉ có nối liền bối cảnh và tâm lý trạng thái đặc thù của ông ta mới hiển hiện ra được ý nghĩa điển hình của nó. Tình tiết "Sắp xuất phát lại mở bì thư" dưới tình huống "thấy gió thu", "chất chứa ý niềm", mà còn "lại sợ vội vã nói không hết",  bản thân nó đã bao hàm sự ung đúc và điển hình hóa tính chất của cuộc sống, chứ không phải là mô tả cuộc sống một cách đơn giản. Vương An Thạch bình bài thơ của Trương Tịch có viết: "<I>Khán tự tầm</I></P>

<P><I>t</I><I>hường tối kỳ quật, thành như dung dị khước gian tân</I>" ("Đề Trương ti nghiệp thi") (Xem có vẻ tầm thường mà lại nổi trội nhất, có vẻ dễ dàng mà lại gian khó).</P>

<P> </P>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro