#2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi đang học ngành quản trị khách sạn, nên quyết định đi làm công việc này, bán thời gian." Daniel xiên cho Seongwoo một miếng poutine đẫm nước sốt và cả chế, anh hơi lùi lại vì sự mỡ màng bóng loáng của nó, nhưng cuối cùng cũng nhận lấy, bỏ vào miệng. Vị giác anh ngay lập tức cảm nhận được cái xốp của khoai, vị ngọt của nước thịt và cheese thơm thơm bùi bùi. Seongwoo trả lại dĩa cho Daniel, tự mình xiên mấy miếng liền ăn tiếp.

"Quả nhiên ăn phở phải đến Việt Nam, uống trà sữa phải đến Đài Loan và ăn poutine thì không Canada không đúng vị." Seongwoo trầm trồ, tiếp tục xiên không ngừng nghỉ.

Daniel chống tay vào cằm nhìn anh đang chăm chú diệt thức ăn. Hồi chiều đón Seongwoo, nhìn anh như một ông chú ba mươi giỏi tô vẽ vẻ hào nhoáng với cặp kính đen, giày da bóng loáng và bộ đồ đen từ đầu tới chân, giờ thì đúng là một chàng trai trẻ với đôi mắt lấp lánh và nụ cười dễ gần. Seongwoo giống y như đám mèo mà Daniel nuôi ở nhà, nhìn qua thì thật kiêu ngạo và khó ưa, nhưng lại gần rồi mới thấy dịu dàng và hiền lành lắm.

"Cậu học ở đây lâu chưa?"

"Hơn hai năm. Anh thì sao? Nhìn anh cũng không lớn hơn tôi là mấy, anh mới tốt nghiệp đại học à?"

"Tôi không học đại học."

Seongwoo ngừng ăn, nở một nụ cười nhạt. Tay anh cứ mải xoay tròn cái dĩa, Daniel nhìn mà kinh ngạc, thần sầu hơn cậu đi thi không làm được bài ngồi xoay bút nhiều. Cậu hơi ngượng, vội vàng chữa cháy:

"Không sao. Có nhiều con đường dẫn đến thành Rome, đại học không phải là duy nhất."

"Nhưng đại học an toàn nhất." Seongwoo lắc đầu.

"Vậy anh đang làm gì?"

Daniel nhíu mày, cố gắng đoán ra nghề nghiệp của Seongwoo thông qua bề ngoài của anh. Seongwoo có gương mặt góc cạnh rõ ràng, các nét sắc như một bức tượng, nhưng không hiểu sao xếp lại trên mặt anh lại mềm mại và hiền hoà. Sống mũi cao, môi mỏng, bên má còn có ba nốt ruồi vừa vặn xếp thành hình tam giác, trông vừa lạ lẫm vừa đáng yêu. Người như thế có thể làm nghề gì? Nếu là nghệ sĩ, tại sao cậu có thể không biết đến một nghệ sĩ có gương mặt nổi bật như thế này được?

"Anh là freelancer? Nhạc sĩ? Đạo diễn phim truyền hình? Nhiếp ảnh gia?"

"Sao cậu lại toàn kể những nghề liên quan đến nghệ thuật thế?"

"Vì nhìn anh như một nghệ sĩ vậy."

"Cũng hơi đúng." Seongwoo xoa cằm. "Tôi là một ảo thuật gia."

"Uầy." Daniel trầm trồ. "Vậy có thể cho tôi xem một màn được không?"

Seongwoo đột ngột im lặng. Sự im lặng của anh khiến cậu cảm thấy như lời nói của mình đã tan vào giữa những tiếng ồn ào của đám sinh viên vừa học xong ca cuối, đang vội vã vào quán ăn mua đồ để trở lại trường làm nốt bài luận vậy. Đôi mắt anh trầm hẳn xuống, anh cúi đầu nhìn miếng thịt bò trên đĩa không chớp mắt, dường như cứ nhìn thêm nữa thì ở đó có thể nở ra một đóa hoa vậy. Qua một hồi lâu, đến khi mà Daniel cảm thấy vừa ngượng vừa hoang mang không biết có phải mình đã nói sai gì không, Seongwoo mới ngẩng đầu lên. Nụ cười mà anh nặn ra thật khó nhìn, Daniel chẳng thích một chút nào.

"Để sau nhé."

Hai người im lặng cho đến tận khi kết thúc bữa ăn, đến khi Daniel dẫn Seongwoo ra ngoài phố ngắm con đường lung linh đầy những xe tải đồ ăn, anh mới dường như quên đi sự khó xử vừa rồi giữa hai người. Kể từ ngày buổi diễn gặp sự cố, anh chẳng thể làm thêm được một màn ảo thuật nào nữa, kể cả những thứ dễ nhất. Anh không muốn để lộ sự bất an và buồn bã của mình trước bất kì ai, vậy mà vô tình Daniel lại chọc vào nó rồi.

"Cậu sống ở đây từ nhỏ à?"

"Không, tầm mười tuổi thì tôi sang bên này. Ban đầu tôi sống ở Vancouver, nhưng thích Quebec hơn, thế là quyết định học đại học, rồi học cao học ở đây luôn."

"Cậu đang trong kì nghỉ?"

"Không đâu, còn mấy ca học nữa. Quên chưa nói với anh, theo hợp đồng du lịch thì những ca học của tôi đều rơi vào ngày du lịch tự do của anh." Daniel đỡ lấy hai que kem, rồi đưa cho Seongwoo một que. "Anh có muốn đến trường tôi vào mấy ngày đó không?"

"Đến đây ư?" Seongwoo và Daniel chọn một chỗ ngồi ở bãi cỏ gần đài phun nước, thẳng dãy nhà chính của ngôi trường đang sáng láng, lấp lánh giữa những bọt nước trắng xóa, và cho dù bây giờ đã là chín giờ tối, người ta vẫn ra ra vào vào tấp nập. Daniel gật đầu xác nhận, ăn một miếng kem rồi quay sang nhìn anh chờ đợi câu trả lời. 

"Được thôi, tôi rảnh mà. Thật may mắn vì đã chọn gói du lịch này, công ty du lịch của cậu làm ăn được thật đấy."

"Anh Jisung giỏi mà." Daniel cười. "À, ý tôi là anh chủ của tôi ý. Ảnh nói rằng các công ty du lịch khác hầu hết đều tập trung vào các đoàn khách du lịch đông người, hoặc ghép đoàn bọn họ với nhau, nhưng chúng tôi mong rằng anh sẽ được tận hưởng sự riêng tư và tự do khám phá."

"Vậy ai cậu cũng mời lên lớp như thế ư?"

"Tất nhiên không phải." Daniel gãi đầu. Seongwoo vẫn đang nhìn như bị hút vào vòi phun nước, cậu nhìn theo, xác nhận rõ ràng nó không đẹp bằng mình, vậy mà anh nói chuyện lại cứ nhìn nó. "Bình thường thì tôi sẽ cúp học, nhưng mà, nhưng mà tôi muốn anh được tận hưởng cảm giác ngồi trong giảng đường."

"Có cậu hướng dẫn viên nhiệt tình thế này, xem ra tôi phải boa cho công ty du lịch một khoản thật bự." Anh cười cười, phủi quần đứng dậy. "Thôi, tôi mệt rồi. Cảm ơn cậu vì buổi tối hôm nay. Chúng ta về thôi nhé?"

"À từ từ đợi đã!" Daniel cuống lên, rồi giữ tay Seongwoo lại. "Đứng ở đây một lúc nhé, đứng yên đấy, đợi tôi một chút."

Cậu chạy vụt đi, và chưa đến năm phút sau lại hớt hải chạy về, trên tay là một đóa dã yên thảo đủ màu sắc rực rỡ. Bó hoa trên tay như làm cho Daniel trở nên rực rỡ hơn giữa buổi tối Quebec lành lạnh, và trong một giây, Seongwoo thấy xao lòng.

"Tặng anh. Đây là quà chào mừng chính thức đấy."

"Cảm ơn cậu, Daniel."

Daniel đưa Seongwoo về khách sạn. Đứng dưới sảnh, anh từ tốn cởi áo ra trả lại cho cậu. Daniel đã vắt áo của Seongwoo bên tay, cũng tiện thể cầm luôn cho anh bó hoa. Tự nhiên Seongwoo chẳng biết làm sao, anh cảm thấy mình thật là nhỏ mọn khi đã từ chối lời yêu cầu làm một trò ảo thuật của cậu ấy. Ý nghĩ ấy cứ níu kéo Seongwoo suốt một lúc lâu, đến khi anh định thần lại thì đã thấy mình đang kéo tay Daniel.

"Sao vậy?"

"Vừa nãy ấy, tôi có nói mình là một nhà ảo thuật."

"Ừ, sao?" Daniel vẫn cười. Cậu ấy có cái miệng rộng, cười lên thật sự rất tươi, rất khiến người khác muốn cười theo.

"Vậy nên, tôi làm cho cậu xem một màn ảo thuật nhé?"

Daniel lập tức nghiêm túc, ra dấu cậu đang dõi theo. Seongwoo hít một hơi, đưa tay lên vành tai cậu. Anh run rẩy bật tay một cái, bông hồng vàng xuất hiện bên tai Daniel, cậu mở lớn mắt, trầm trồ:

"Anh thật sự là một nhà ảo thuật gia đại tài đấy!"

Đại tài cái khỉ gì chứ. Đây là trò nhập môn. Seongwoo nghĩ vậy, nhưng vẫn thực sự nhẹ nhõm và vui vẻ với những gì Daniel nói. Cậu chúc anh ngủ ngon, hẹn anh sáng dậy sớm ngắm bình minh trên đồi và đi uống cà phê. Seongwoo đồng ý, chào tạm biệt Daniel rồi trở lên phòng.

Anh tắt điện thoại cả một buổi chiều, đến tối về mới phát hiện ra Jonghyun gọi nhỡ cho mình mấy cuộc và nhắn mấy tin liền, tất cả đều liên quan đến nội dung vụ kiện. Min Hana, cô phụ tá gặp tai nạn lao động của Seongwoo quyết định đâm đơn kiện Seongwoo về tội cố ý gây thương tích, thậm chí còn kiện anh vì tội bóc lột sức lao động. Vừa trải qua một ngày vui vẻ thoải mái, Seongwoo suýt nữa vứt luôn điện thoại qua cửa sổ để khỏi phải chịu những stress không đáng có này.

"Cậu có muốn tôi kiện ngược lại tội vu khống không? Mà này, cậu làm gì nên tội mà cô ta lại đối xử với cậu như thế?"

Đoàn phụ tá của Seongwoo đều là những người theo anh từ những ngày đầu, thậm chí là Min Hana. Có một thời gian anh cũng có cảm tình rất tốt đẹp với cô, tuy nhiên vì nhiều lí do, hai người đến trước tai nạn vẫn giữ mối quan hệ đồng nghiệp bình thường. Tự dưng cô hành động như vậy Seongwoo cũng có chút khó hiểu, nhưng nhiều hơn là mệt mỏi. Anh cảm thấy mình hoàn toàn có thể thắng kiện, nhưng thắng kiện thì cũng chẳng có bao nhiêu ý nghĩa khi mà sự nghiệp và danh dự của anh đang đứng ở trên bờ vực. Seongwoo không biết mình có một chuyến du lịch vào thời điểm này có hợp lý hay không, anh chỉ cảm thấy nếu mình tiếp tục ở lại đó thì sẽ chết chìm trong mệt mỏi.  Cho dù có không học đại học, vượt qua tất cả định kiến để quyết tâm đến với nghề này, trải qua bốn năm phụ tá, bốn năm đứng trên sân khấu, trong đó có hai năm nổi tiếng, thì Seongwoo cũng cảm thấy tất cả những áp lực và khó khăn khi đó chẳng bao giờ bằng lúc này. Vì khi ấy anh nỗ lực và vất vả, thì mình anh biết và chịu đựng, nhưng giờ đây, sự vất vả của anh nằm ở chỗ anh thật không biết làm sao chống đỡ với những lời lẽ lăng mạ trên mạng xã hội, thậm chí từ những con người đã từng yêu mến anh vô vàn.

Jonghyun hỏi anh rằng anh đã làm gì nên tội, chính anh cũng chẳng biết hỏi ai, mình đã làm gì nên tội để mà phải mệt mỏi như thế.

Seongwoo ngã ra giường, không buồn cởi giày, định đắp chăn đi ngủ luôn. Điện thoại lại vang lên tiếng tin nhắn, nghĩ rằng Jonghyun tiếp tục nhắn tin cho mình, anh với lấy, mở ra. Hóa ra là Daniel.

"Anh lên phòng rồi đúng chứ? Đã tắm rửa nghỉ ngơi chưa? Buổi tối Quebec cũng rất đẹp, và tắt đèn muộn nữa, đến cửa sổ ngắm nhìn và thư giãn nhé! Hẹn gặp anh ngày mai!"

Seongwoo mỉm cười.

Daniel vừa như một hướng dẫn viên du lịch vừa hiểu biết vừa lịch thiệp, vừa như một người bạn khiến anh có thể thoải mái giãi bày.

Seongwoo đến bên cửa sổ, nhìn xuống đường phố, nơi những ánh đèn vàng vẫn đang chiếu sáng, và người vẫn qua qua lại lại tấp nập. Tiếng những bản nhạc đồng quê, tiếng vĩ cầm, tiếng harp thổi vào tai Seongwoo thành một bản nhạc hỗn tạp nhưng lại rất thuận tai. Gió lạnh phả vào mặt anh, khiến anh cảm thấy thật ra tâm trạng của mình vẫn chưa quá tệ như thế. Điện thoại lại tiếp tục báo có tin nhắn đến, vẫn là Daniel.

"À quên chưa nói. Tôi thích màn ảo thuật của anh lắm, thích thực sự ấy. Cảm ơn vì đã làm ảo thuật cho tôi xem, Ong Seongwoo."

Seongwoo nhìn vào tin nhắn của cậu một lúc lâu, rồi thoát ra, bấm nút gọi.

Jonghyun ở đầu kia Trái đất đang ngọt ngào ăn trưa với Minhyun, nhìn thấy người gọi là Seongwoo, vội vàng nhấc máy:

"Ừ, tao đây. Đọc những gì tao gửi rồi chứ? Mày thấy thế nào?"

"Giúp tao xử lí vụ kiện. Tao sẽ về sớm nhất có thể nếu mày cần." Seongwoo hít một hơi. "Kiện ngược lại tội vu khống đi."

"Được rồi. Hôm nay thế nào? Giờ chắc về khách sạn rồi nhỉ?"

"Ừ, ổn lắm." Seongwoo cười. "Cảm ơn, Jonghyun."

"Cứ chơi cho đã rồi về, không sao đâu. Đã giám định được thương tật dưới 5%, nếu có phát sinh gì đó không ổn thì tính sau. Mày ổn thật đúng không?"

"Thật."

"Vậy cúp nhé, tao đang dở ăn trưa, nghỉ ngơi đi."

Seongwoo gật đầu, dù Jonghyun cũng không thể nhìn thấy. Anh thở dài đóng cửa sổ, ngăn cách bản thân với những âm thanh ồn ã ngoài kia, rồi dựa lên tường nhắn cho Daniel một tin thật ngắn.

Daniel đang bắn game điên cuồng ở kí túc xá, đột nhiên ngẩn người trước dòng tin nhắn bất chợt của Seongwoo.

"Cảm ơn cậu. Ngủ ngon <3"

"Kang Daniel mày bắn đi chứ tao chết rồi nè! Đụ má! Ai nhắn tin mà mặt mày đần ra thế! Kang Daniel! Cứu tao! Cứu tao!" Kim Jaehwan giường dưới giãy đành đạch, không cam lòng mà ngóc đầu lên xem rốt cuộc tại sao thằng bạn đang chạy khí thế lại đột ngột dừng lại như thế, thì thấy nó nhìn chằm chằm điện thoại, cười.

Cười.

Cười.

Cười à?

"Mày yêu à?"

End #2.

MÁAAAAA ANH ONG QUA VIỆT NAM THẬT!!! Huhuhu cô gái sống ở Hà lội cảm thấy bị tổn thương sâu sắc T.T Anh em KangOng chỉ nhau đến Đà Nẵng đúng không huhuhu khócccccccc

mình viết cái này hơi vội nên nếu có lỗi thì các cậu sửa giúp mình nhé, cảm ơn các cậu nhiều <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro