Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Duẫn Nhi bị người mời rượu, say đến không biết trời đất gì nữa, thị vệ dìu nàng vào tẩm cung của Trịnh Tú Nghiên, đặt ở trên giường liền lui ra ngoài, Trịnh Tú Nghiên sai người mang nước nóng tới cử chỉ rất ôn nhu giúp Lâm Duẫn Nhi lau mặt, hắn là vì uống rượu thay nàng , mà say đến thành như vậy, nàng cảm nhận được hắn cũng không giống những gì Trạch Diễn ca ca nói, là một tên phong lưu suốt ngày chỉ biết đam mê tửu sắc, khoảng thời gian sống chung nàng cũng biết hắn là một người tuân thủ lễ tiết, trừ lần đi Côn Luân hắn hai phần mạo phạm nàng ... cũng là vì muốn cứu nàng, cho nên nàng cũng không trách hắn, nhưng lại cảm thấy hắn luôn muốn tránh né nàng có lẽ vì hắn cảm thấy tự trách bản thân cho nên mới như vậy, nàng cũng không tiện nói ra mình không trách hắn cho nên chỉ đành phải im lặng.

Ngày đó ở ngự hoa viên Trạch Diễn ca ca nói muốn dẫn nàng bỏ trốn nhưng là nàng không đồng ý, dù sao nàng cũng đã là thê tử của người khác, nàng lại là Công chúa làm sao có thể làm ra loại chuyện hại đến danh dự của Hoàng tộc, khi nhìn thấy hắn phát hiện nàng cùng Trạch Diễn ca ca ở ngự hoa viên, hắn không có nói gì mà quay đầu bỏ đi, lúc đó nàng cảm thấy trong lòng mơ hồ đau nhưng không biết tại sao, hôm nay nàng lại nhận được món quà xinh đẹp nhất từ trước đến nay, trong lòng nàng cũng rất vui. Đang suy nghĩ có một bàn tay nắm chặt lấy tay của nàng.

"Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ" Lâm Duẫn Nhi ánh mắt mơ hồ mỉm cười nhìn người trước mắt, Trịnh Tú Nghiên bị nắm tay mặt không tự giác đỏ lên, nàng rút tay ra ngẩng đầu nhìn người trước mắt đã ngủ say, nàng chậm rãi đắp chăn cho hắn xong liền quay đầu bỏ đi.

Sáng sớm Lâm Duẫn Nhi thức dậy đã thấy mình ngủ trên giường, giật mình kiểm tra lại y phục trên người, hoàn hảo rấtchỉnh tề, đầu lại đau đến muốn nỗ tung, không nhớ gì về việc tối qua, hai tay xoa huyệt thái dương, chậm rãi bước xuống giường, lúc này thì cung nữ cũng đi vào mang chậu nước cho nàng rửa mặt.

"Phò mã gia, công chúa sai nô tì mang chén thuốc đến cho ngươi"

Lâm Duẫn Nhi nhíu mày nhìn chén thuốc đen thùi lùi trước mặt, trước kia bị thương uống qua không ít, bây giờ vẫn còn ám ảnh mùi thuốc, nhưng vẫn cố gắng uống hết chén thuốc, uống xong cũng cảm thấy đầu bớt đau hơn, ăn điểm tâm xong cũng ra ngoài đi dạo. Lại nhìn thấy có một bạch y nữ nhân tóc dài theo gió tung bay ,đang ngồi trong đình viện đánh đàn, tiếng đàn trong trẻo như mặt hồ, âm thanh này chỉ có thể là trong mộng cảnh mới có được, Lâm DuẫnNhi đi theo tiếng đàn bước vào trong đình viện ngồi xuống, Trịnh Tú Nghiên thấy Lâm Duẫn Nhi đang mỉm cười nhìn mình, nàng cuối đầu xuống đánh xong một khúc nhạc, ngẩng đầu lên lại thấy tên kia vẫn vẻ mặt si mê đang nhìn mình, mà tâm lại không biết trôi đi nơi nào, trong lòng có chút buồn cười.

"Ngươi đang nghĩ cái gì"

"Đang suy nghĩ ngươi" Lâm Duẫn Nhi không biết chữ chết viết thế nào, trong lòng đang nghĩ gì lại bật thốt ra cái đó.

"Bổn cung thế nào?" Trịnh Tú Nghiên nghe vậy trong lòng cũng có chút khó hiểu liếc mắt nhìn nàng.

"Này...chỉ là cảm thấy ngươi đàn rất hay" đột nhiên tim đập nhanh hơn mấy nhịp, không biết tại sao Trịnh Tú Nghiênnhìn nàng, để cho nàng cảm thấy căng thẳng như vậy.

"Ngày đó ở trên thuyền ngươi hát khúc nhạc kia rất hay,là của ngươi viết sao?" Ngày đó nàng nhìn đến bóng lưng tịch mịch của Lâm Duẫn Nhi trên thuyền, rồi đến một khúc hắn hát để cho lòng người cảm thấy bi thương theo tiếng nhạc, nàng cũng biết người từng trải qua mới có thể hát ra được một khúc như vậy, hắn có lúc như một tên hài tử, có lúc lại giống như một tên vô lại, lúc thì lại cảm thấy hắn rất cô độc, nàng thật sự tò mò Lâm Duẫn Nhi là một người như thế nào.

"...Ừ...nó tên Nguyệt Quang..."

Lâm Duẫn Nhi trong lòng cảm thấy xấu hổ vì mạo nhận của mình, nhưng là cũng không thể nói là của một người ở nơi ta sống viết đi, nói vậy chẳng khác nào tự nhận mình không phải "Lâm Duẫn Nhi" kia. Lâm Duẫn Nhi tìm cách đánh trống lãng, lôi kéo Trịnh Tú Nghiên đi dạo, nói mình muốn đi tham quan hoàng cung, để cho nàng làm hướng dẫn viên du lịch, Trịnh Tú Nghiên cũng không có từ chối, dẫn nàng đi dạo khắp nơi, Lâm Duẫn Nhi lại phát hiện nàng không có dùng bổn cung để tự xưng nữa, mà dùng ta, Lâm Duẫn Nhi trong lòng cũng cảm thấy vui, khoảng cách cũng kéo gần không ít, nhưng là Lâm Duẫn Nhi chưa bao giờ thấy Trịnh Tú Nghiên cười, con người ai không có hỉ nộ ái ố, không lẽ mặt của nàng bị tê liệt hay là thật sự không có cảm xúc?(ý a là bị co cơ) Lâm Duẫn Nhi cũng có kể mấy câu truyện cười cho nàng nghe, nhưng là kết quả chỉ có một mình mình cười, còn nàng thì vẫn mặt vô biểu tình nhìn Lâm Duẫn Nhi. Lâm Duẫn Nhi cũng mau điên.

"Truyện ta kể thật sự không buồn cười sao?"

"Rất buồn cười" Trịnh Tú Nghiên mặt vô biểu tình ngẩng đầu nhìn nàng.

"Vậy nên cười nhiều một chút, tại sao lại không cười, xinh đẹp như vậy không cười thật lãng phí"

Vừa nói Lâm Duẫn Nhi vừa đặt hai tay lên mặt của Trịnh Tú Nghiên, ngón cái nhẹ nhàng đẩy khóe miệng của nàng lên, để cho nàng cười, hình ảnh có chút mập mờ, lại phát hiện hai má của Trịnh Tú Nghiên ửng hồng xinh đẹp mê người, ánh mắt lại nhìn đi chỗ khác, Lâm Duẫn Nhi vội buông tay ra, biết được hành động của mình không được tốt, cho nên ho khan hai cái, giả bộ như không có gì xảy ra.

"Kia...chúng ta đi thôi" nói xong cũng không quay đầu lại tiếp tục bước đi.

"Duẫn Nhi, ngươi đi sai đường rồi"

"Ta là muốn đi thêm một vòng nữa" sợ bị người phát hiện mình lúng túng, chết cũng không chịu nhận.

Về đến tẩm cung lại nhìn thấy một mỹ nữ có vẻ đẹp đầy yêu nghiệt đang ngồi trong đại sảnh uống trà, Lâm Duẫn Nhi thở dài, trong lòng có chút buồn bực nhìn nữ nhân trước mắt.

"Phò mã, công chúa bổn cung chờ các ngươi đã lâu" Nhan phi tà mị cười nhìn hai người.

"Không biết Nhan phi nương nương có việc gì ?" Trịnh Tú Nghiên tuy là không biết Nhan phi đến đây có mục đích gì, nhưng là trực giác của một nữ nhân nói cho nàng biết nhất định có liên quan đến Lâm Duẫn Nhi.

"Bổn cung biết ngày mai các ngươi rời cung, cho nên muốn đến đây mời các ngươi đến tẩm cung của ta dùng cơm, coi như là tạm biệt"

Lâm Duẫn Nhi nghe đến đây giật mình, không phải chứ còn muốn dùng cơm ? Một lần còn không đủ sao, bây giờ có ănthịt rồng cũng cảm thấy không ngon, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Trịnh Tú Nghiên, nhưng là Trịnh Tú Nghiên cũng không tiện từ chối cho nên mới đồng ý, đi đến tẩm cung của Nhan phi hai người ngồi xuống cái bàn lớn đầy rượu thịt, Lâm Duẫn Nhi muốn tránh bị Nhan phi lần nữa giỡ trò đồi bại, cho nên ngồi kế bên Trịnh Tú Nghiên, lại bị Nhan phi ngồi bên cạnh, bây giờ nàng bị ép ở giữa hai nữ nhân, khiến nàng thật sự không được thoải mái.

"Phò mã,ăn nhiều một chút, ngươi thật là gầy " Nhan phi gắp thức ăn bỏ vào trong chén cho Lâm Duẫn Nhi, tay khác lại sờ lên mặt của nàng. Khiến nàng da gà nỗi đầy đất tránh sang một bên.

"Cám ơn Nhan phi, ta tự gắp là được rồi"

Cho dù có đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, bây giờ sàm sỡ "phu quân" của người ta còn công khai như vậy, không phải là đang muốn khiêu chiến hay sao? Lâm Duẫn Nhi cũng không có ngu đến nỗi không biết Nhan phi muốn gì, nàng biết Nhan phi làm vậy là muốn trêu chọc Trịnh Tú Nghiên, dù sao nàng cũng là con của hoàng hậu, mà hoàng hậu được hoàng thượng sủng ái, ngươi nói nàng sẽ không ghen tỵ hay sao? Đoạt không được lòng của hoàng thượng bây giờ quay đầu lại câu dẫn Lâm Duẫn Nhi, đột nhiên cảm nhận được một cổ hàn khí lạnh như băng đang nhìn mình, giật mình ớn lạnh, cuối đầu xuống ăn cơm,cũng không dám quay đầu lại nhìn Trịnh Tú Nghiên, ngươi cũng đừng có trách ta, ta là người bị hại a, ta cũng không có bằng chứng buộc tội nàng, ngươi nói ta phải làm sao bây giờ ?

"Thân ái, mau há miệng để ta uy ngươi ăn"

Lâm Duẫn Nhi muốn để cho Nhan phi biết nàng và Trịnh Tú Nghiên là đôi phu thê "tương thân tương ái" cho nên ngươi đừng có đem ta ra làm công cụ để lợi dụng nữa,nàng gắp miếng cá vẻ mặt mong đợi nhìnTrịnh Tú Nghiên, Trịnh Tú Nghiênhơi nhíu mày một cái, chậm rãi há miệng ra để cho Lâm Duẫn Nhi uy nàng ăn.

"Các ngươi thật làm bổn cung ghen tỵ " Nhan phi mặt không vui nói xong cầm lên ly rượu uống cạn.

"Nhan phi không nên ghen tỵ, bởi vì nương tử nhà của ta rất hư, thường hay bắt ta uy nàng ăn, nếu không sẽ không chịu ăn cơm"

Lâm Duẫn Nhi đang nói thì bên eo bị bấm mạnh một cái, khiến cho nàng đau đến nhe răng nhếch miệng, Lâm Duẫn Nhi trong lòng thầm nghĩ, xem ra ta đoán sai lầm rồi, nàng phải là Lý Mặc Sầu chứ không phải Tiểu Long Nữ, có lẽ ông trời cũng rất công bằng, cho một người có dung mạo xinh đẹp như vậy, tất nhiên cũng phải có khuyết điễm, nếu không thật rất không công bằng, nhưng là ông trời cũng rất tốt với ta, sinh ra vừa đẹp trai lại còn tốt bụng như vậy hắc hắc. Lâm Duẫn Nhi trình độ tự luyến còn cao hơn cả Trịnh Duẫn Hạo một bậc.

Ăn xong hai người trở về tẩm cung nghĩ ngơi, thấy Trịnh Tú Nghiên mặt nghiêm túc nàng cũng không dám chọc giận. Một mình đi về phòng nghỉ ngơi, lại nghĩ đến từ lúc mình xuyên không đến đây cũng đã có năm tháng, phát sinh rất nhiều việc trong lòng có chút buồn bực, lại đi ra ngoài luyện công, dù sao thì tâm pháp võ công mà lão đầu đưa cho nàng, nàng cũng chỉ luyện có vài lần, bởi vì nó có rất nhiều chỗ nàng không hiểu cho lắm, hơn nữa khinh công lại là thứ hấp dẫn nàng hơn, cho nên bây giờ khinh công của nàng tiến bộ rất nhiều, luyện không bao lâu Trịnh Duẫn Hạo đến tìm nàng, nói có manh mối của việc Trịnh Tú Nghiên bị người hạ độc.

"Ngươi chắc là do hắn làm sao?"

"Đúng vậy, Tiêu Bằng cùng ngươi có tranh chấp với nhau hay sao?"

"Không thể nào, nếu hắn có thù với ta, tại sao không hại ta, mà lại đi hại hoàng muội của ngươi đây?"

Lâm Duẫn Nhi còn không có biết tên Tiêu Bằng là tên nào làm sao có thể tranh chấp với hắn đây?, hơn nữa nếu có thùvới nàng cũng nên hại nàng, tại sao hại người không liên quan đây?, cho nên nàng kêu Trịnh Duẫn Hạo dẫn nàng đi gặp Tiêu Bằng, đi đến đại lao đã thấy Tiêu Bằng bị người lấy dây xích trói lại trên cây cột.

"Ngươi đến đây để làm gì ?"

Tiêu Bằng mặt phẫn nộ nhìn Lâm Duẫn Nhi, nàng cũng giật mình không biết tên này có thù với "Lâm Duẫn Nhi" thế nào mà lại dùng ánh mắt đầy sát khí như vậy nhìn nàng, bởi vì nàng không quen tên này, cho nên chỉ có thể là hắn hận "Lâm Duẫn Nhi" kia.

"Ta là đến xem ngươi chết chưa" Lâm Duẫn Nhi chậm rãi ngồi xuống mỉm cười nhìn hắn.

"Bây giờ ta ở trong tay các ngươi, muốn giết cứ giết đi đừng nhiều lời"

"Ngươi xem, bộ mặt của ngươi bây giờ thật là thê thảm không nỡ nhìn" Lâm Duẫn Nhi mặt chán ghét quay đầu đi chỗ khác.

"Lâm Duẫn Nhi ngươi đừng tưởng ngươi có chút tài mọn, liền muốn câu dẫn nữ nhân của ta" nàng nghe vậy giật mình, ta câu dẫn người nào a, nữ nhân của ngươi là ai? Đừng nói với ta Trịnh Tú Nghiên là nữ nhân của ngươi ? Cũng không đúng nếu như Trịnh Tú Nghiên là người hắn yêu tại sao lại hại người mình yêu đây, không thể nào, vậy người hắn yêu là ai đây?

"Thế nào? Nàng nói nàng yêu ta, nàng cam tâm tình nguyện ở bên cạnh người đẹp trai như ta, cũng không đi theo ngươi, ngươi là đang ghen tỵ hay sao?"

"Hừ, ngươi là một tên ngụy quân tử, thấy nàng ngây thơ cho nên giả bộ tốt bụng chuộc thân cho nàng, nên nàng mới bị lừa gạt mà đi theo ngươi"

Lâm Duẫn Nhi nghe hắn nói vậy cũng đoán được người hắn đang nói là ai, chính là Hoàng Mĩ Anh. Hỏi hắn tại sao lại hạ độc Trịnh Tú Nghiên hắn lại không nói, Trịnh Duẫn Hạo tra tấn hắn đi nữa hắn cũng vẫn không nói, cho nên Lâm Duẫn Nhi giả bộ nói nếu không nói đem ngươi đi tịnh thân, bởi vì nàng biết đây là nhược điễm của nam nhân, nhưng hắn liền cắn lưỡi tự sát ... ngươi thật là khiến cho ta khâm phục, thà chết cũng không muốn làm hoạn quan. Chuyện này có quá nhiều nghi vấn tuyệt không đơn giản như vậy, hơn nữa bây giờ nàng trở thành hung thủ giết người, tuy là hắn không phải do nàng giết, nhưng cũng là do nàng gián tiếp hại, tâm trạng làm sao thoải mái đây.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro