Lôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại qua một tuần, Liễu Thủy cố gắng kéo khóe miệng cứng nhắc, cười nói với Lạc Hoa như bình thường.. .

                        

          Ông trời dường như muốn đối địch với Liễu Thủy, sau khi tan làm đến cửa hàng mua đồ ăn, lúc đứng thanh toán tiền bắt gặp bạn trai của Lạc Hoa. Phát hiện ra cô gái cao gầy bên cạnh hắn không phải Lạc Hoa. Bọn họ tay nắm tay, ngọt ngào rẽ sang một hướng khác rồi khuất mất. Liễu thủy ổn định chính tâm tình, đúng lúc ấy Lạc Hoa gọi điện nói: "Tớ muốn tới nhà câu ăn cơm chiều, không được từ chối." Ngữ khí giống như thường ngày làm nũng.

          "Được." Liễu thủy tắt điện thoại bước chân nhanh hơn, đuổi theo  đôi nam nữ vẫn chưa đi xa lắm…

          Buổi tối vừa về đến nhà, liễu thủy vội vàng thay tạp dề bắt đầu nấu cơm, đến khi đồ ăn vừa được sắp lên  bàn thì Lạc Hoa tới.

          "Liễu thủy, cậu nói xem việc thân mật trước hôn nhân cảm thấy như thế nào?" Lạc hoa uống xong một ngụm nước tảo tía liền hỏi

          Đúng lúc Liễu Thủy đang ăn cá: "Vì sao lại hỏi thế? “ May mắn không bị hóc xương cá..

          " ngày hôm qua tớ cùng hắn cãi nhau , " lạc hoa nghiêng đầu nói, "Nguyên nhân chính là. . . . . . Tớ  không nghĩ trước khi kết hôn sẽ đem chính mình cho hắn."

          Liễu thủy không kiềm chế được tức giận : "Hắn thật khốn nạn." .

          Lạc hoa có điểm kinh ngạc, đây là nàng lần đầu nghe thấy từ trong lời nói của Liễu Thủy những từ thô lỗ : "Thủy, cậu. . . . . ."

          "Thực xin lỗi, " ý thức được chính mình có chút phản ứng thái quá liễu thủy ngượng ngùng cười cười, nàng do dự buông bát đũa xuống nói: "Lạc hoa, tớ có chuyện. . . . . . Nghĩ muốn nói với cậu." .

          "Ân?" .

          "Tớ. . . .tớ cảm thấy được chính mình. . ." Liễu thủy dừng một chút, nói  "Tớ cảm thấy được, cậu và bạn trai hai người cần nói chuyện một lần, còn có, cậu phải bảo vệ tốt chính mình." .

          Lạc hoa sửng sốt một chút, lập tức nói: "Ân, tớ sẽ."

          Bữa cơm này hai người ăn đều cảm giác như đang nhai sáp. .

          Đêm khuya, liễu thủy ở trên giường trằn trọc không ngủ. Bên ngoài trời mưa rơi tí tách, Liễu Thủy liên tục trở mình, một lúc sau đầu giường  di động đột nhiên vang lên, nàng nhìn đồng hồ đã đến hai giờ sáng

          "Thủy, là tớ" Là lạc hoa gọi điện .

          Liễu thủy ngồi dậy: "Còn chưa ngủ?" .

          "Cậu cũng thế." .

          "Tớ . . . ." Liễu thủy tìm không ra lý do.

          Lạc hoa lại  nói: "Tớ cùng  hắn đã chia tay." .

          Liễu thủy đầu óc nhất thời trống rỗng.

          "Hắn nói, buổi chiều hôm nay ở cửa hàng cậu gặp hắn  ở cửa hàng đang cùng với cô gái kia đi với nhau”

          ". . . . . . Thực xin lỗi, tớ không có nói cho cậu biết" .

          Lạc hoa lại hỏi: "cậu tát cho hắn một cái?" .

          "Tớ . . . . . Tớ lúc ấy chính là. . . . . ." Liễu thủy không nghĩ tới Lạc Hoa sẽ biết chuyện này "Thực xin lỗi." Lúc ấy nàng nhất thời nóng giận, nhưng lại không nghĩ tới sẽ cho  tên nam nhân kia một cái tát, hiện tại nhớ tới, mặc dù không thể tưởng tượng được, nhưng nàng không biết là chính mình làm sai . .

          ". . . . . . Đứa ngốc." Lạc hoa tức giận, lập tức liền không nói nữa. .

          "Hoa nhi?" Liễu thủy bắt đầu nóng lòng. .

          "Thủy, " lạc hoa cười đáp, trong thanh âm lại mang theo một chút nghẹn ngào, "Cám ơn cậu”

          Liễu thủy đau lòng an ủi: "cậu chính là không có gặp được người đàn ông tốt mà thôi." .

          "Tớ biết, chính là nhiều năm tình cảm như vậy. . . . . ." Lạc hoa vừa khóc vừa cười, "Hiện tại cảm thấy cũng thật thỏa mái , bất quá  ba mẹ tớ ở nhà. . . . . . Bọn họ còn tưởng rằng rốt cục có thể đem tớ gả đi." .

          "Này không phải lỗi của cậu mà." Liễu thủy thấp giọng nói. .

          Lạc hoa đột nhiên ôn nhu nói: "Thủy, tớ cảm thấy được, hai người chúng ta thật sự tựa như hoa rơi cùng nước chảy, vốn không quen biết nhau, một ngày nào đó, có trận gió thổi tới, tớ liền bay bay a, bay tới dòng nước đang chảy, liền đơn giản như vậy  cùng cậu gặp nhau , tớ thực nên cảm ơn trận gió kia."

          Liễu thủy cảm thấy tâm có một chút rung động

          "Thật sự, " lạc hoa nghĩ đến đối phương  đang nghĩ mình nói lời khách sáo, lập tức còn thật sự  bổ sung nói, "Tớ cho tới bây giờ chưa từng gặp được một người có thể làm cho mình cảm thấy an tâm, chúng ta trong lòng dường như  rất ăn ý, bất cứ lúc nào cũng có thể biết đối phương đang suy nghĩ cái gì, tựa như. . . . . . sinh đôi thất lạc nhiều năm vậy." .

          Liễu thủy chua sót nở nụ cười: "Ân." .

          "Giống như đêm nay, tớ biết cậu cũng  giống tớ  còn chưa có ngủ ." Lạc hoa đắc ý nói. .

          Khi người đàn ông kia thẳng chắn nói mọi chuyện, lạc hoa trong lòng rất đau khổ, nhưng nghe tới liễu thủy vì chính mình đánh đối phương một cái tát, không biết tại làm sao chôn sâu trong lòng nàng như có dòng nước ấm chảy qua, thậm chí áp được nỗi đau bị người yêu phản bội. Người đàn ông kia sở dĩ chủ động thừa nhận sai lầm trước khi liễu thủy đem chính chuyện này nói ra, chính là muốn mượn hành động "Tự thú" này để cứu vãn tình cảm hai người, hắn không nghĩ tới chính là, Lạc Hoa ngày thường ôn nhu dịu dàng lại kiên quyết nói ra lời chia tay. Lạc hoa không thể chịu đựng được khi bị người khác phản bội, nhất là người đó lại chính là người thân thiết nhất đối với mình

          Ngoài phòng gió rất lớn, theo một tiếng sấm sét, tiếng điện thoại trong phòng truyền ra làm cho lạc hoa có chút giật mình. .

          Liễu thủy khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy?" .

          Lạc hoa run giọng nói: "Sét đánh!" .

          ". . . . . . Cậu sợ sét đánh?" Liễu thủy cười cười. .

          "Không cho cười!" Lạc hoa cuộn mình trong chăn, sợ hãi  run lên. .

          "Đừng sợ, sét đánh chính là Thiên Lôi đang mắng người. . . . . ." .

          "Cậu cho tớ là tiểu hài tử lên ba a!" Lạc hoa ra vẻ giận dỗi nói. .

          "Hảo, tớ đây ăn ngay nói thật, sét đánh là bởi vì khi trời mưa mây trên trời  mang theo điện dương cùng điện âm, khi hai cực này va chạm vào nhau sẽ tạo ra sấm sét . . . . . ."

          Lạc hoa chịu không nổi ồn ào: "Ai cần cậu dạy tớ môn hóa học  !" .

          Liễu thủy ngồi thẳng  thân mình: "Kia. . . . . . Tớ sẽ tới nhà cậu?" Nàng nói ra lập tức đứng dậy chuẩn bị đi..

          "Không cần, tớ chỉ cần cùng cậu nói chuyện một lát." Lạc hoa cầm điện thoại, nhẹ giọng nói. .

          "Tớ sẽ tiếp tục giải thích lý do vì sao sét đánh. . . . . ."

          Lạc hoa trở mình một cái xem thường, vội vàng chen vào nói: "Đừng, cậu kể cho tớ một chút về chuyện của cậu là tốt rồi."

          "Chuyện của tớ?"

          "Ân, ví như con người cậu trước đây. . . . . ." .

          Vì thế, lạc hoa cùng liễu thủy hết nói về đề tài  tình yêu  đến hôn nhân , lại chuyển tới những câu chuyện hồi thơ ấu. . . . . . Cho đến khi cả hai đang nói chuyện Lạc Hoa đã ngủ quên mất, phía bên kia im ắng, liễu thủy bất đắc dĩ cười, nhẹ nhàng nói với người đang ngủ bên kia một câu chúc ngủ ngon mới tắt điện thoại của mình đi

          Liễu Thủy biết Lạc Hoa là một cô gái thẳng. Hiện tại,  nàng biết chính mình cùng Lạc Hoa đứng trên hai con đường song song không bao giờ giao nhau. Liễu Thủy thực chán ghét điều này, nàng muốn tìm màu đen và trắng nhưng lúc đó xung quanh mình chỉ toàn màu xám, nhưng lại không khỏi mà tự cười khờ dại mỉa mai  chính mình Tựa như Liễu Thủy không thể đối với nam nhân cùng một chỗ, lạc hoa cũng nhất định không thể chấp nhận cùng nữ nhân gần nhau. Hai người bọn họ, có lẽ thật sự tựa như hoa rơi cùng nước chảy, gặp nhau chính là  duyên phận mà gió đưa tới, về sau, nước chảy sẽ cùng biển rộng hòa làm một, mà hoa rơi cũng sẽ trôi dạt vào bờ trở thành cát bụi lạc địa sinh căn. .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro