Gặp rắc rối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm khi Liễu Thủy đang ngủ lại nghe được tiếng chuông di động, quờ quạng cầm máy nghe, chính là lạc hoa đang khóc nức nở, liễu thủy lập tức tỉnh táo có một chút  luống cuống nói: "Hoa nhi, làm sao vậy?" .

          "Tớ. . . . . . Tớ gây ra họa rồi !" Lạc hoa sợ hãi, câu nói ra cũng có điểm lộn xộn

          Liễu thủy lập tức bật dậy, sốt ruột đi lại trong phòng ngủ: "Có chuyện gì chậm rãi nói, tớ đang nghe."

          "Mọi người trong tổ tớ phải làm PPT ngày mai sẽ giao , nhưng vừa rồi,máy tính của tớ đột nhiên xảy ra vấn đề, toàn bộ số liệu đều bị mất !" Lạc hoa nói xong đồng thời khóc lên.

          Liễu thủy hỏi: "Mọi người trong công ty không có bản dự phòng sao?" .

          "Không có, " lạc hoa một bên khóc thút thít , một bên thảm thương đáp, "Đều do tớ! Mọi người vất vả  lâu như vậy. . . . . . Ngày mai sẽ cấp cho đối tác xem, hiện tại phải làm sao bây giờ?" .

          Liễu thủy nghĩ nghĩ, một bên dùng bả vai kẹp lấy điện thoại, một bên lấy quần áo thay: "Đừng sợ, bây giờ tớ sẽ tới nhà cậu nhất định sẽ có biện pháp giải quyết." .

          Đêm tối, liễu thủy một mình lái xe đến nhà lạc hoa, vừa nhìn thấy liễu thủy, lạc hoa liền khóc nức nở không ngừng, liễu thủy một bên an ủi nàng, một bên xem xét máy tính lý có thể lưu lại dữ liệu gì hay không. .

          "Hoa nhi, đừng sợ, số liệu tuy rằng nhiều, nhưng có thể cứu vãn, chỉ cần chúng ta cùng nhau thức đêm, có thể một lần nữa hoàn thành." Liễu thủy nói.

          Lạc hoa không thể tin lắc lắc đầu: "Nhiều như vậy, công ty đông người thế nhưng mất hai tuần mới có thể hoàn thành, hiện tại như thế nào có thể. . . .”

          "Khẳng định có thể , " liễu thủy đem bản ghi chép máy tính để trên bàn, "Đừng lãng phí thời gian , chúng ta bắt đầu đi." Lạc hoa nhìn thấy liễu thủy vẻ mặt bình tĩnh, cảm thấy an tâm hơn nàng khẽ cắn môi, quyết định nghe lời Liễu Thủy mặc kệ có thể hay không thành công, làm trước rồi nói sau.

          Hai người liền như vậy đối với máy tính bắt đầu gõ liên tục đẩy nhanh tốc độ, rất nhanh đã bốn giờ sáng, PPT đã sắp hoàn thành hơn một nửa, hai người đều ngáp liên tục. Lạc hoa đem trà nóng đưa cho liễu thủy, trong mắt tràn ngập đau lòng cùng áy náy: "Mệt nhọc thì ngủ một lát, còn lại cũng không nhiều, tớ một mình làm là được rồi."

          Liễu thủy lắc đầu, nàng tiếp nhận trà nói: "Chúng ta tiếp tục!" .

          Rốt cục, tám giờ sáng, tất cả số liệu đều có thể phục hồi như cũ. Lạc hoa kích động ôm lấy liễu thủy, nước mắt không ngừng rơi xuống: "Thủy, lần này nếu không có cậu tớ thật sự cũng không biết phải làm sao nữa!"

          Liễu thủy bối rối rốt cục buông ra, cười nói: "Tốt lắm, mau chuẩn bị đi làm, bằng không chúng ta sẽ đến muộn mất."

          "Ân!" .

          Cứ như vậy,với sự giúp đỡ của Liễu Thủy, lạc hoa không những không gây ra họa mà đối tác làm ăn ra sức tán thưởng. Cuộc họp kết thúc,nàng vui mừng đến rơi nước mắt,  lạc hoa mời liễu thủy cuối tuần đến nhà mình dùng cơm, nói là muốn đích thân xuống bếp để cảm ơn nàng. .

          Cuối tuần, liễu thủy vừa vào cửa, lạc hoa liền mở tủ  chỉ cho Liễu Thủy nguyên liệu cho bữa ăn hôm nay, nàng nói: "Trong TV nói, loại mì này xuất xứ từ Ý, ăn rất ngon." Vừa mới nói xong liền thì mì từ trong túi nhãn hiệu của Ý đều thi nhau rơi xuống một chốc đã đầy mặt đất.

          Liễu thủy thở dài: "Vẫn là để cho tớ nấu đi." .

          "Đừng, " lạc hoa ngăn cản nói, "Tớ thật vất vả lắm mới học nấu được món này." Huống chi hôm nay vốn là nàng nên xuống bếp để cảm ơn liễu thủy.

          "Lần này cứ để tớ làm đi, " liễu thuỷ ngồi xổm  xuống đất nhặt mì que lên, "Mì Ý chính là món tủ của tớ"

          Lạc hoa nhịn không được chuyển động thân mình nói: "Thật sự? Tốt lắm, lần này trước hết cho cậu thể hiện, lần sau sẽ là tớ." .

          Một giờ sau, liễu thủy đem ra một tô mì Ý đặt lên trên bàn cơm, trong phòng khách Lạc Hoa đang tỉa móng tay cho tiểu thư Ba Tư. Mèo nhỏ nằm trong long chủ nhân ngáp dài, lạc hoa dùng kìm  tỉ mỉ từng chút một đem móng tay của nàng mèo kia từng chút một rơi ra . Liễu thủy đi qua ngồi xổm  xuống bên cạnh sô pha,  tay  nhẹ  vỗ về đầu của tiêu thư Ba Tư . .

          "Sau khi giải phẫu, tiểu thư Ba Tư ngoan lên rất nhiều." Lạc hoa tỉa đến chiếc móng cuối cùng của tiểu thư Ba Tư  nói.

          Liễu thủy đem móng tay vừa được tỉa cắt rơi xuống khăn  ném vào thùng rác: "Hơn nữa sẽ không dễ dàng như vậy sinh bệnh , ăn uống cũng sẽ tốt hơn." Nàng đem tiểu thư Ba Tư từ trên đùi Lạc hoa  ôm lấy , tiểu thư Ba Tư nằm trong lòng Liễu Thủy đi vào giấc ngủ .

          Lạc hoa nhìn thấy bên cạnh một người một mèo kia an nhàn, hình ảnh này làm cho lòng của nàng lý có điểm ngứa , tuy rằng không biết kia cảm giác từ đâu mà đến, nhưng thực thoải mái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro