Chìm trong nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái gì?" Lạc Hoa lung túng  nhìn về phía Liễu Thủy.

Liễu Thủy lập tức giải thích qua loa nói: "Tớ có người bạn có khai trương một cửa hàng trưng bày tranh vẽ, lúc trước muốn tớ qua giúp. Lúc trước đến phỏng vấn Hoa Lâm đúng thời điểm đó, kỳ thật lúc đó vào làm cũng chỉ là tùy thuộc vào tâm tình, hiện tại, tớ nghĩ  muốn chân chính làm một việc chính mình yêu thích, cho nên, tớ tính sẽ nghỉ việc."

    Lạc hoa có chút mờ mịt: "Nhất định phải nghỉ việc sao?"

   "Nghe nói cửa hàng trưng bày tranh bề bộn nhiều việc, hơn nữa tớ cũng muốn chuyên tâm vẽ tranh” Liễu Thủy nhẹ nhàng nói, "Đến lúc đó, công ty bên này sẽ không có tâm trí thời gian để làm việc, chi bằng từ bỏ lúc này sẽ tốt”

     Lạc hoa cảm thấy được thân mình có chút rét run: "Kia. . . . . ." Tớ làm sao bây giờ?

    "Trước kia đối với tương lai là một mảnh mờ mịt, " Liễu Thủy cúi đầu nói, "Sau lại ngẫu nhiên vào Hoa Lâm, công việc làm cũng không phải vì yêu thích, nhưng tớ lại bởi vậy mà quen được cậu, là cậu làm cho tớ cảm thấy được những ngày nay thật quá phong phú" Liễu Thủy ngẩng đầu, trên mặt nở nụ cười nhu hòa "Hoa nhi, tớ thực sự cảm ơn ông trời đã cho tớ gặp cậu, thật sự." Cho dù nước chảy hữu tình mà  hoa rơi vô tình, cũng không hối tiếc.

    "Cậu có ý gì " hốc mắt Lạc Hoa đỏ bừng lạc, trong thanh âm lại mang theo tức giận, "Cậu muốn nói lời từ biệt? Cậu về sau không bao giờ ...  muốn gặp tớ nữa?"

     Liễu Thủy không dự đoán được Lạc Hoa sẽ có phản ứng như thế: "Đương nhiên không phải, chúng ta còn có thể giống như trước, tớ . . . . ."

    "Như thế nào sẽ giống nhau?" thế nhưng nước mắt Lạc Hoa lại chảy xuống, "Sau khi cậu nghỉ việc, có thể cậu sẽ đi tới địa phương khác, cậu sẽ bận với công việc của cậu, cậu không thể mỗi ngày đến nhà tớ nữa …”

     Liễu thủy cuống quít rút ra khăn tay từ trong túi, bước nhanh đi đến bên cạnh Lạc Hoa, ngồi xổm xuống thay nàng lau đi nước mắt: "Tớ sẽ không đi, cửa hàng trưng bày tranh kia ở ngay gần đây, nếu cậu nguyện ý, tớ mỗi ngày sẽ tới nhà cậu."

     Lạc Hoa nhìn thấy biểu tình nét mặt của Liễu Thủy mới ý thức được chính mình tựa hồ quá mức tùy hứng , nhưng nàng thật sự không thể tự điều khiển được cảm xúc, tưởng tượng đến Liễu Thủy nghỉ việc, hai người rốt cuộc mỗi ngày không thể gặp mặt, nàng còn có loại phải cảm giác hít thở không thông. Liễu thủy không nghĩ tới Lạc Hoa nhưng lại đối với việc mình nghỉ việc lại để ý như thế, điều này làm cho nàng nghĩ  "Lạc hoa cũng yêu chính mình", nhưng Lạc Hoa từng cự tuyệt làm cho nàng lập tức đem hết tâm tư kia mà dồn ép đi xuống, lúc trước bất luận Lạc Hoa không thừa được cùng chính mình mến nhau sau lại dẫn tới áp lực, nàng hiện tại ngay cả Lạc Hoa có yêu thích mình hay không cũng không dám xác nhận. Liễu thủy không nghĩ lại tự mình đa tình, cũng không nghĩ muốn lại bị Lạc Hoa cự tuyệt một lần nữa.

    Liễu Thủy thay Lạc Hoa lau đi nước mắt trên khóe mắt: "Yên tâm, hết thảy cũng không có gì thay đổi. . . . . . Chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt."

Lạc Hoa rốt cuộc cũng nở nụ cười.

    Bạn tốt, chung quy đều không phải được đặt ở vị trí duy nhất trong long mỗi người .

    Trong vòng 3 ngày Liễu Thủy hoàn thành tất cả các công việc ở công ty để chuyển giao, rời đi Hoa Lâm công ty cũng chỉ là một chuyện không có gì to tát. Liễu Thủy nghỉ việc vẫn chưa khiến cho nhiều lắm đồng nghiệp chú ý, chính là sau khi nàng rời đi, khi Lạc Hoa đến căng tin ăn cơm trưa cùng những người khác, tất cả các câu truyện nghe thật nhàm chán, tựa như tất cả thời gian nghĩ đến Liễu Thủy chính là chạy tới nhà vệ sinh. Lạc Hoa cũng không thừa nhận vì Liễu Thủy rời đi là phản ứng quá mức, nàng tự an ủi chính mình đó chỉ là biểu hiện cảm xúc khi chi tay bạn học chuyển trường thời trung học mà thương cảm giống nhau, tâm tình buồn phiền theo thời gian sẽ biến mất.Nhưng hoàn toàn khác nhau, cảm giác mất mác ngày càng nặng, Lạc Hoa bắt đầu có chút không biết làm sao. Để gạt đi mọi phiền não, nàng đem tất cả tâm trí tập trung vào công việc, nhưng áp lực ngày một tăng. Ngày qua ngày giống như đang nín thở trong nước, càng ngày càng ... khó chịu hơn, nàng luôn ch ờ mong nhất  chính là cùng Liễu Thủy lúc trước hẹn mỗi đêm trò chuyện trước khi ngủ, tất cả khiến cho Lạc Hoa gần như hít thở không thông, giống như bị nhấn chìm sâu trong nước cuối cùng hít được khí oxy cảm giác hạnh phúc vô cùng.

     Cũng không biết vì cái gì, đến hôm nay Liễu Thủy vẫn chưa gọi điện cho Lạc Hoa. Tính đến nay đã gần ba ngày Lạc Hoa chưa có nhìn thấy qua mặt Liễu Thủy, nàng càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra khiến nàng mệt mỏi quá.

     Không ngoài dự tính, Liễu Thủy nhắn tin tới: “Công việc có nhiều không? Trước khi đi ngủ nhớ phao chân, sau đó uống cốc sữa nóng, lần trước tớ mua cho cậu là vị hoa cỏ cậu đã dùng chưa? Nó có thể giúp cậu thư giãn, tớ để ở tủ đầu giường trong ngăn kéo thứ ba” Lời nói dong dài quá mức tỉ mỉ khiến cho Lạc Hoa hai mắt phiếm hồng, nàng không thể chờ đợi thực muốn nghe thấy giọng nói kia, vì thế nhịn không được trực tiếp gọi điện cho Liễu Thủy: “Thủy, cậu còn chưa ngủ?” Đồng hồ đã mười hai giờ mà vẫn chưa ngủ, mà ngày mai là thứ sáu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro