Dĩnh Viên: Khoảng trống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiêm ạ! Em sai rồi! Em biết mình sai rồi. Biết mình sai ngay khi chúng ta buông tay nhau ra. Nhưng em vẫn tự trấn an mình rằng nếu anh mải mê với Bảo Như thì em cũng sẽ chẳng có điều gì hối tiếc cả . Nhưng... Là em đã đẩy anh xa em kia mà? Em đúng  là ngốc nghếch mà.

Bảo Như gọi điện cho em. Cô ấy bảo:

- Tiêu Vi! Có lẽ cậu đã nhìn nhầm người. Anh ấy không như cậu nghĩ. Tớ sẽ tránh mặt anh ấy hoặc tổng xỉ vả anh ấy để anh ấy quay về với cậu

- Bảo Như...!

- ...

- Cảm ơn cậu, không cần đâu!

Sau câu nói không sao đâu, không cần đâu là hàng trăm , hàng ngàn nhát dao đang lam trái tim em vụn vỡ. Lòng như đau thắt lại.

Nghiêm ạ! Em đã nhận định sai về anh hay em đác sai khi bày ra trò chơi này. Một trò chơi biết chắc sẽ không có kết quả.

Chỉ mình em, giữa bạt ngàn những gương mặt xa lạ, chợ đêm tối thứ 7, những tối thứ 7, đông vậy mà côi cút, cô đơn đến lạnh người. Nếu hôm ấy em đừng bày ra trò chơi này, em đừng buông tay anh ra, có lẽ lúc này đây, em không đau lòng và hối hận đến thế.

Nhưng cũng đã xa rồi...

Đã muộn rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro