lost in the wildflowers (i knew it was you)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Hyung!" Một giọng nói nhỏ hét lên, thu hút sự chú ý của Doyoung. Omega vừa nói vừa quay sang nơi phát ra tiếng gọi, một nụ cười ngọt ngào nở trên môi khi nhìn thấy thủ phạm. Đôi chân ngắn độn lên trong khi những đứa trẻ nhỏ hơn chạy theo, chạy đua đến nơi omega hiện đang chăm sóc một đàn em bé nhỏ.

"Jaehyun, cẩn thận " Doyoung nhắc nhở nhẹ nhàng, lông mày nhíu lại vì bực bội. Đứa nhỏ tên Jaehyun trông có vẻ tội lỗi trong một giây nhưng nó nhanh chóng tan chảy khi cậu bé ném một bó hoa dại vào mặt người anh lớn, một tia hài lòng hạnh phúc làm sáng lên nét đáng yêu của em ấy. 'Em lấy hoa cho anh rồi, hyung!' Nhóc con tự hào nói với giọng lớn vang đánh thức em nhỏ đang nằm trên đùi của Doyoung. 'Suỵt, không sao đâu, không sao đâu.' Doyoung xoa lưng chú gấu con, ậm ừ đối mặt với Jaehyun một lần nữa. Đứa trẻ bĩu môi, bối rối. 'Em không cố ý đánh thức em ấy!' Đứa nhỏ Jaehyun thì thầm-hét lên, má ửng đỏ tức giận.

Doyoung cười khúc khích, mở lòng bàn tay, đòi những bông hoa. "Anh biết Jaehyun. Cảm ơn em vì những bông hoa thật đẹp."

Jaehyun bẽn lẽn gãi gãi cổ, trông giống như một đứa trẻ bị mê hoặc. Taeyong luôn trêu chọc Jaehyun với Doyoung rằng thằng bé chính con trai duy nhất của Trưởng tộc, vô cùng yêu Doie. Doyoung luôn chắc chắn anh đã đánh vào đầu thằng bạn của mình vì tội nói xấu người nhỏ và phạm pháp. Tuy nhiên, Doyoung không hề suy nghĩ về sự thật rằng cậu nhóc 13 tuổi hiện rõ ràng đang phải lòng anh. Doyoung biết nó sẽ sớm trôi qua thôi, khi thằng bé nhận ra nghĩa vụ và trách nhiệm của mình là gì. Ngay sau khi cậu nhóc biến thể.

'Hyungie' Jaehyun bẽn lẽn thì thầm, lấy dép bệt xuống đất. 'A-Anh có thể .. Anh có thể hôn em được không?'

Doyoung xoa đầu thằng bé, đánh thức đứa bé một lần nữa. Anh chớp mắt nhìn đứa nhỏ Jaehyun, dò xét xem nó có đang nói đùa hay không. Doyoung biết sự mê đắm này sẽ kết thúc vào một ngày không xa. Tuy nhiên, người lớn tuổi vẫn chưa thấy đứa trẻ nào như Jaehyun, người luôn nói với anh rằng ‘em sẽ là người bạn đời tốt nhất của anh!'. Doyoung hoàn toàn chắc chắn rằng Jaehyun thậm chí còn chưa biết bạn đời là như thế nào. Hiện tại Doyoung 18 tuổi, anh chỉ mới thể hiện như một omega và chắc chắn, tất cả mọi người trong nhóm đều biết điều này đúng như họ mong đợi. Anh là một phần của Những người chữa lành và quá gầy, không thích hợp để đi săn hoặc chiến đấu. Trong khi Jaehyun, người thừa kế gia tộc lớn được mong đợi trở thành một Alpha, để nối tiếp vị trí của cha mình.

Jaehyun, tuy nhiên, luôn luôn bất ngờ.

'Một nụ hôn?' Người lớn hơn lặp lại, cố định đứa nhỏ trên cánh tay của mình.

Jaehyun háo hức gật đầu, gương mặt anh tuấn với những cảm xúc sinh động. 'Vâng, thưa hyung!' như để khẳng định quan điểm của mình, đứa nhỏ Jaehyun chỉ ngón tay mũm mĩm nhỏ xíu của mình lên đôi má bị bùn và lá cây làm bẩn. Nó vội vàng và bối rối lau đi để làm sạch nó. 'Đ-đây, ở đây, hyung!'

Doyoung lại chớp mắt nhìn Jaehyun nhỏ bé, không chắc chắn. Anh có nên cân nhắc không? Jaehyun chỉ là một đứa trẻ. Nhưng ý nghĩa đằng sau nó có thể đẩy Jaehyun vào một điều gì đó nhiều hơn nữa. Doyoung cau mày, "Jae, anh nghĩ ..."

"Được rồi!" Một giọng nói nhỏ hét lên, nhảy lên lưng Jaehyun khiến cả hai ngã về phía trước. Nội tâm Doyoung rất biết ơn về sự xáo trộn này, nhưng cũng khá lo lắng khi cả hai đứa nhỏ đang nằm úp dưới đất. 'Sicheng!' Doyoung hét lên, kéo cậu nhóc dậy. Anh nắm lấy bờ vai nhỏ bé của Jaehyun, mong rằng cậu bé không bị thương hay bị đau. "Jae, em không bị sao hết." Doyoung nói khi nhìn thấy đôi môi của đứa nhỏ đang nhếch lên, trông không thể phủ nhận là cực kì đáng yêu cùng với đôi má lấm lem và đôi mắt đỏ hoe. 'Bây giờ em đã là một cậu bé lớn rồi.' Anh nhắc nhở cậu bé mười ba tuổi, đang phủi một vài sợi tóc của mình.

Đứa bé trên tay Doyoung đang khóc nhưng anh có những thứ khác để chú ý hơn. Anh cẩn thận lau má cho Jaehyun khỏi dính bụi bẩn, mỉm cười với cậu nhóc. 'Em là một cậu bé lớn rồi. Con trai lớn sẽ không khóc nhè.'

Jaehyun cắn môi để ngăn tiếng nức nở đang trực chờ. Sicheng ít nhất đã có đủ can đảm để hối lỗi, đôi mắt mở to và sợ hãi. 'Mình-mình xin lỗi Jae!' Cậu bé nói, giọng nhỏ xíu. Bọn mình đang tìm kiếm cậu! Tụi mình nghĩ rằng cậu đã đi lạc mất! ' Sicheng bé nhỏ giải thích.

Doyoung cười, gật đầu khen ngợi. "Em giỏi lắm, Sichengie ah." rồi quay sang Jaehyun lần nữa, 'Bây giờ em ổn chứ? Không sao mà. Em ấy không cố ý. '

Jaehyun gật đầu, vẫn sụt sịt nhưng không còn giống một đứa trẻ bị thương nữa. Doyoung cười toe toét, làm rối tung lọn tóc xoăn mềm mại của Jaehyun. “Thật ngoan. Được rồi, bây giờ em hãy đi chơi với bạn bè của em đi. '

Jaehyun gật đầu, nhưng không di chuyển. 'E-Em muốn được anh hôn.”

Doyoung gần như giật mình khi Jaehyun bé nhỏ đòi hỏi lần nữa. Nhìn lần nữa vào đôi mắt kiên quyết của cậu bé mười ba tuổi khiến anh thở dài, vì vậy anh gật đầu và đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ. Jaehyun dịu đi trông thấy, đôi mắt sáng rực hơn cả ánh nắng chiều. Má cậu ấy đỏ bừng và cười rạng rỡ với người lớn hơn, "Cảm ơn hyung!"

Doyoung lại vò rối mái tóc của Jaehyun, 'Không có gì đâu. Bây giờ em đi chơi đi.' Anh nói, vui vẻ vỗ nhẹ vào mông họ. Khi Jaehyun và Sicheng đi mất, Doyoung thở dài ngay tại chỗ khi anh xoa dịu chú gấu con trên tay.

~♥~

Doyoung ước gì sự mê đắm của Jaehyun sẽ mau mau kết thúc. Không phải anh không thích tình yêu mà mình nhận được từ người nhỏ hơn, mà là, mỗi khi anh nhìn Jaehyun, đứa trẻ chỉ vừa vặn vươn vai đang lớn, tán tỉnh và tặng quà cho anh khiến anh có chút chột dạ. Anh không biết mình sẽ hành xử như thế nào với khoảng cách tuổi tác quá lớn và rồi anh cũng sẽ đối mặt với một điều. Không sớm thì muộn, Jaehyun sẽ trưởng thành. Chẳng bao lâu, tên nhóc đó sẽ tán tỉnh một phụ nữ omega xinh đẹp và đưa cô ấy về nhà. Ý nghĩ đó để lại một cơn đau nhói trong tim Doyoung.

Anh phải chuyển sự chú ý của mình sang một nơi khác.

~♥~

"Hyung!" Jaehyun hét lên, giọng vẫn như mật. Hôm qua là sinh nhật của Jaehyun và cậu ấy vừa qua tuổi 15. Doyoung cảm thấy thật tội lỗi khi không có món quà nào cho người nhỏ hơn, nhưng anh nghĩ Jaehyun thậm chí sẽ không nhận ra mình không có món quà nào cho thằng bé. Dù sao thì hôm qua em ấy cũng đã nhận được hàng tấn quà.

'Anh đã không tặng quà cho em!' Jaehyun nói, bĩu môi và hờn dỗi. Doyoung bị hóc thịt, ho sặc sụa. Có vẻ như siu nghĩ của anh đã sai. Jaehyun bĩu môi với anh nhiều hơn, rõ ràng là rất khó chịu và giận dỗi. 'Ý em là, em không cần một món quà lớn, em chỉ hy vọng anh nhớ đến em vào ngày sinh nhật của em.'

Doyoung cau mày, "Anh nhớ mà. Anh đã viết một lá thư cho em.'

"Nhưng anh không có mặt" Jaehyun rên rỉ, úp mặt vào cổ Doyoung. Em ấy vẫn nhỏ nhắn và dễ thương đủ để Doyoung ôm trọn vòng tay. 'Anh xin lôi. Anh bận ở trong bếp nấu ăn cho khách của em. ' Doyoung trầm ngâm. Mặc dù nó là có thật. Anh được giao nhiệm vụ giúp nhân viên nhà bếp nấu ăn, nhưng Pack Alpha đã hỏi anh có muốn hay không. Doyoung đã làm điều đó một cách tự nguyện.

'Không sao đâu hyung. Hèn gì mà thức ăn thiệt là ngon.' Cậu thiếu niên nhún vai, ngả người ra sau rồi lại bĩu môi, mái tóc tơ đen ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu. 'Nhưng quà của em đâu?'

Doyoung thở dài, xoa xoa vai người trẻ. "Anh xin lỗi, hyung không có quà, Jae" Jaehyun lùi lại, nụ cười trên môi. 'Không sao đâu, hyung'! Thay vào đó, anh có thể hôn em.'

Doyoung trố mắt nhìn nhóc nhỏ, bất động. "Jaehyun, không ... Ý anh là -" tim anh đập nhanh bất thường và Jaehyun thực sự ngày càng gần hơn. Em ấy có vẻ nghiêm túc. 'Chỉ một nụ hôn thôi hyung. Cho ngày sinh nhật của em.' Jaehyun trẻ tuổi nhấn mạnh, bĩu môi nhiều hơn.

Doyoung nhìn xung quanh và không thấy ai gần đó. Trái tim anh vẫn đập thình thịch, và sau đó anh mới nhận ra, Jaehyun thực sự trông dễ thương và đẹp hơn khi ở gần thế này. Anh đầu hàng bằng một cái chẹp miệng. Anh nhận ra lý lẽ này là vô ích khi nói chuyện với Jaehyun. "Chỉ trên má thôi?"

"Em không phải là một đứa nhóc đâu hyung" Jaehyun đảo mắt.

Doyoung cũng tròn mắt nhìn Jaehyun, tay run rẩy lo lắng. “Hai má” anh cuối cùng, cúi người đủ để đẩy đôi môi căng mọng mềm mại của mình lên làn da trắng sữa và mềm mại của Jaehyun. Jaehyun đỏ mặt ngay lập tức, như mọi khi và nó trông thật tuyệt. Sắc đỏ tương phản rõ ràng trên đôi má nhợt nhạt của nhóc. Doyoung cũng tự đỏ mặt, thực sự không biết lý do.

"Chúc mừng sinh nhật Jaehyun." Anh chen vào, kéo đi. Nhưng Jaehyun trông có vẻ kiên định không nói gì cả. Cậu chỉ cười toe toét với người lớn hơn.

~♥~

"Mình ghét điều này, Tae" Doyoung nói một cách ủ rũ, nhìn Jaehyun chơi bóng với bạn bè của mình, những người bằng tuổi em ấy. Taeyong, bạn thân của anh, một omega cũng thở dài. 'Không sao đâu. Nó sẽ sớm trôi qua thôi.'

"N-nhưng .." Doyoung lắp bắp, ngại ngùng và xấu hổ. 'Mình thích sự yêu thích đó.'

'Chắc chắn rồi.' Là phản ứng mỉa mai của Taeyong. Người sau đánh mạnh vào vai anh, trừng mắt nhìn anh ta. 'Ý mình là, mọi người đều muốn được yêu thích, đặc biệt là từ một người cụ thể.'

"Em ấy thậm chí còn chưa biến thể” Doyoung rên rỉ, cảm giác như thạch và mềm mại khi anh nhìn Jaehyun. Doyoung không được phép có cảm xúc này, loại cảm xúc đối với một người nhỏ hơn mình. Anh thậm chí còn không coi Jaehyun là bạn. Em ấy vẫn là một đứa trẻ của Doyoung. Một chú hổ con kiên trì và cứng đầu muốn được chú ý. Doyoung biết là sai. Jaehyun phải lớn lên và già đi, trưởng thành và mạnh mẽ hơn, tìm một cá nhân để kết hôn, một người có thể thống trị gia tộc với em ấy. Không phải Doyoung. Không phải anh, một người chữa lành và một omega đồng giới.

Doyoung tin rằng nó sẽ sớm qua đi, và trái tim anh đau nhói tin rằng một ngày nào đó, Jaehyun và anh sẽ chỉ còn là kỉ niệm. Một cái gì đó chỉ có thể nhớ về.

~♥~

Doyoung hiện tại đã 21 tuổi.

Jaehyun mang về nhà một con gấu lớn hơn hình dạng của mình. Doyoung chỉ được thông báo về sự việc khi Ten xông vào túp lều của anh, đầy mồ hôi và lo lắng. 'Doyoung! Jaehyun bị thương! ' Anh ấy nói một cách vội vàng và Doyoung đứng trước mặt anh ấy ngay cả trước khi anh ấy kết thúc câu nói. Họ nhanh chóng chạy đến trung tâm của lãnh thổ rộng lớn, Doyoung đang tăng tốc. Anh chỉ dừng lại khi nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của Thủ lĩnh Pack, Alpha Jung, đang giận dữ giảng bài cho con trai mình.

Doyoung đủ nhỏ nhắn để lọt vào tầm nhìn, thở hổn hển vì đầu gối khuỵu xuống, sợ hãi. Dưới đất là một con gấu đã chết, lớn hơn hầu hết những con bình thường trong vùng lân cận. Máu rải rác lộn xộn bao phủ khắp cơ thể Jaehyun, người trông có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn cảm thấy hài lòng ngay cả khi cậu ta bị thuyết giáo công khai vì hành động ngu ngốc của mình.

'Con nghĩ gì khi tấn công sinh vật này?' Alpha Jung hỏi, tức giận nhưng giọng nói vẫn đầy lo lắng và sợ hãi cho con trai mình.

Jaehyun cắn môi, vào thời điểm này chính xác trông cậu như một đứa con trai nổi loạn. 'Con muốn làm một chiếc áo khoác lông thú cho một người.'

Mọi người há hốc mồm, một số cười khúc khích, các cô gái và một số đang thì thầm, tự hỏi ai là lý do đằng sau quyết định giết một con gấu to lớn của Jaehyun.

'Con trai, con có thể nói với ta. Ta sẽ cho con những thợ săn giỏi nhất của chúng ta.' Alpha Jung bực tức nói, xoa xoa thái dương. Jaehyun có vẻ ngạc nhiên, trước khi nét mặt cau có đọng lại. 'Con muốn chứng minh cho anh ấy thấy con có thể chu cấp, chăm sóc cho anh ấy.'

Alpha Jung có vẻ như biết con trai mình đang nói về ai và về cái gì, bởi vì ngài ấy thở dài, bỏ cuộc. 'Chanyeol, làm sạch con gấu này và đưa bộ lông cho con trai ta. Có vẻ như chúng ta sẽ có một bữa tiệc tối nay.' Mọi người xung quanh reo hò. Chanyeol đã lôi con thú chết đi đâu đó. Mọi người giải tán từng người một, một số cô gái cười khúc khích đoán rằng có thể 'một trong số họ' là người mà Jaehyun sẽ tặng chiếc áo khoác lông thú.

Ten huých vai anh trong khi Taeyong từ phía bên kia đang nhăn mặt. Doyoung vẫn đang run rẩy, đôi mắt của con gấu chết chóc đang săn lùng trong tâm trí anh. Khi anh đã lấy lại tinh thần, tỉnh táo, anh bước đến nơi một số cô gái và người chữa bệnh đang bàn tán về những vết thương và sẹo của Jaehyun. 'Tôi sẽ chăm sóc em ấy.' Doyoung nói, thu hút sự chú ý của họ. 'Uhm, không sao đâu. Chúng tôi có thể chăm sóc anh ấy thật tốt. Solbin là một chuyên gia-' họ lập luận.

'Tôi sẽ đi với anh ấy.' Jaehyun quyết định, rời khỏi vòng chăm sóc nhỏ của họ. Anh mỉm cười với họ rồi cùng Doyoung rời đi đến túp lều nhỏ, nơi những người chữa bệnh ở.

Doyoung tiếp tục im lặng, cắn môi. Anh biết chắc rằng áo khoác từ da con gấu đó không phải dành cho mình, nhưng anh thực sự sợ hãi khi nhìn thấy những vết bầm tím và vết sẹo trên cơ thể Jaehyun trẻ tuổi. Anh không thể không cảm thấy lo lắng, để mặc cảm xúc của mình hoang dã.

'Ngồi đây.' Doyoung nhẹ nhàng nói, lấy một số vật liệu cho vết thương của người kia. Jaehyun nhìn anh với một nụ cười mê muội, khúc khích khi Doyoung vô tình làm đổ lọ lá mới ủ.

"Em là một đứa trẻ hư," Doyoung cười bất lực, tai đỏ bừng và mắt ngấn lệ. Anh đã rất sợ hãi. Anh sợ hãi khi Ten nói với anh rằng đứa trẻ này đang bị thương. 'Em không có não à? Em không biết nghĩ sao? Tại sao em lại tấn công một con gấu lớn hơn em như vậy? ' Anh xuýt xoa, bóp lọ thuốc sát trùng. Jaehyun cau mày, "Em làm vậy vì em muốn chứng tỏ bản thân với anh." Jaehyun nói ngược lại.

Doyoung ngẩng đầu lên, má đỏ bừng. Vì vậy, nó là vì anh. Đầu óc anh quay cuồng, cố gắng tìm kiếm một lý do xác định tại sao Jaehyun vẫn theo đuổi điều này - bất kể đây là gì.

“E-Em 16—” anh nấc lên, đôi mắt bất ngờ ngấn lệ và trào ra những giọt nước mắt không mong muốn. 'Em thậm chí còn chưa ở độ tuổi thích hợp để giao phối!' Anh nói một cách chắc chắn, lắc đầu. Điều này sai trái. Điều này không được tiếp tục nữa.”

'Em không quan tâm đến điều đó! Hai năm nữa em sẽ 18 tuổi. Anh hãy nhìn em như một người đàn ông, hyung.' Jaehyun trẻ tuổi nói lại, có vẻ kiên quyết và chắc chắn hơn trước. Doyoung bối rối trước lời nói của cậu, nhãn cầu của anh rung lên khi anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông trẻ tuổi. Jaehyun trông có vẻ lạc lõng nhưng vẫn tự tin như hồi trẻ. 'Hyung, làm ơn, hãy cho em một cơ hội.'

Doyoung rên lên một tiếng, tiến tới ôm lấy cậu. Jaehyun chớp mắt, ngạc nhiên nhưng cũng ôm anh lại, lưu tâm đến những vết sẹo. Doyoung không trả lời câu hỏi của cậu lần đó, nhưng anh đắm mình với sự ấm áp mà Jaehyun mang lại. Jaehyun về bản chất vẫn nhỏ hơn, nhưng Doyoung biết một ngày nào đó, cậu ấy sẽ lớn hơn và cao hơn. Là một Alpha.

Và một ngày nào đó, Jaehyun cũng sẽ bước tiếp.

"Hyung, bây giờ em có thể hôn được không?"

Doyoung không ngăn được tiếng cười trào lên cổ họng, vừa cười vừa lau khuôn mặt đẫm nước mắt của mình. Anh ngả người ra sau, xem xét Jaehyun và những vết sẹo của em ấy. Anh thở phào nhẹ nhõm, không phải vết nào cũng sâu, chắc sau một tuần sẽ lành. Anh tiến lại gần cậu, thả một cái hôn nhẹ nhàng và gần như không chạm vào xương quai xanh của Jaehyun, ngay nơi có vết cào của móng vuốt. Jaehyun thở gấp. Doyoung nghĩ rằng thật công bằng cho cảm giác lo lắng của anh sau những gì đã xảy ra.

~♥~

'Vậy, chiếc áo khoác như thế nào?' Taeyong trêu chọc, chọc ngoáy ngón tay vào phía Doyoung đang mải mê đọc sách. Doyoung đảo mắt nhìn anh, thấy Ten đang cười khúc khích. 'Nó rất tốt. Giữ ấm cho mình trong suốt mùa đông.'

‘Có thể cảm giác như Jaehyun đang ôm cậu.' Ten châm biếm, kêu to hơn khi tai của Doyoung sau đó lập tức đỏ bừng. Doyoung đá bạn mình ra khỏi giường, thở dài tự hỏi tại sao mình lại có những người bạn như thế này. Anh tiếp tục đọc sách, nhưng tâm trí lại tràn ngập những lời nói và suy nghĩ giống nhau. Đúng là mùa đông rất thoải mái và ấm áp, nhưng anh chưa bao giờ mặc nó ra ngoài. Anh không biết những người khác đặc biệt là gia đình Head sẽ phản ứng như thế nào khi họ thấy rằng anh là người mà con trai họ đang điên cuồng tán tỉnh trong nhiều năm qua.

'Cậu có thích em ấy không?' Ten hỏi một cách đáng yêu, gục mặt vào vai Doyoung. Người cao hơn thở dài, không thực sự chắc chắn. Có thể anh đã thích Jaehyun, hoặc có thể anh thực sự không thích em ấy mà là vì mù quáng bởi những món quà. Thực tế cũng không, Doyoung phải quyết tâm hơn.

'Mình nghĩ em ấy nghiêm túc.' Taeyong nói một cách nghiêm túc, khuôn mặt cau có. 'Em ấy đã làm việc đó được bốn năm rồi. Jaehyun đã qua giai đoạn mê đắm hay là đắm say rồi.'

Doyoung vùi mặt vào đầu gối, tim đập nhanh hơn.

'Chúng ta sẽ biết khi em ấy bước sang tuổi 18'. Ten nói cố gắng an ủi Doyoung. 'Nếu em ấy vẫn cố gắng theo đuổi cậu, thì tốt. Nhưng nếu em ấy không làm vậy, tụi mình sẽ vẫn ở đây vì cậu. '

'Đúng thế.' Taeyong khịt mũi một cách rõ ràng, 'Mình đã thấy cậu nói chuyện với người yêu  vào ngày hôm trước. Có phải là Youngho không? '

'Dừng lại!' Ten ré kên, mặt bỏng rát. Anh lại vùi mặt vào vai Doyoung. Doyoung lại thở dài, mắt nhìn ra ngoài nơi những bông tuyết đang rơi nhanh. Jaehyun chưa bao giờ thể hiện dù chỉ một lần, một dấu hiệu phản bác lại hành động của mình. Em ấy vẫn đến trò chuyện với Doyoung khi em ấy không phải học hoặc không phải nghe giáo viên của mình mà Heal Alpha đã đặc biệt chỉ định cho Jaehyun theo học tập để làm người thừa kế tiếp theo. Jaehyun vẫn mang theo những bông hoa dại, và đôi khi cùng nhau tắm những khi Jaehyun cảm thấy cô đơn. Doyoung không nghĩ điều đó là độc hại theo bất kỳ nghĩa nào, đặc biệt là khi Jaehyun nói và coi mọi thứ một cách vô tư.

Thay vào đó, Doyoung đổ lỗi cho tâm trí trưởng thành và ham muốn tình dục bẩn thỉu của mình.

~♥~

Vào sinh nhật lần thứ 17 của Jaehyun, Doyoung đã trải qua cơn phát tình đầu tiên ở độ tuổi chính xác của anh, 22. Đã muộn 5 năm rồi, anh đã sợ hãi, hỏi Healers rằng anh bị làm sao. Healer đã nói với anh rằng kỳ phát tình sẽ tấn công anh ấy toàn bộ sức lực và lý trí, và Doyoung có thể sẽ không có bất kỳ đứa con nào vì đến muộn. Doyoung đã khóc vào ngày hôm đó, vì biết rằng nếu không có khả năng thụ thai, anh sẽ không còn hữu ích nữa, sẽ là một loài gì đó rất vô dụng.

Doyoung thức dậy với cảm giác ngứa ngáy và nóng ran dưới da. Anh khóc trên giường của mình, nhờ sự giúp đỡ từ Ten và Taeyong. Những người bạn thân nhất của anh đã thu dọn đồ đạc và đưa anh đến nơi có túp lều biệt lập dành cho những người trải qua kì phát tình. Đó là một cách để ngăn ngừa nguy hiểm. Doyoung ở trong túp lều với Ten và Taeyong, những người thay phiên nhau chăm sóc anh. Người yêu của Ten, một Alpha tên là Youngho và bạn của anh ấy là Yuta, một Alpha khác canh gác túp lều hàng ngày trong suốt cả tuần.

Doyoung quá mất ý thức để thực sự biết hoặc nhớ những gì đã xảy ra trong suốt cả tuần phát tình của mình. Điều duy nhất anh biết là hàng ngày, một bó hoa dại đặt trên bàn cạnh giường anh. Và điều duy nhất anh nhớ là một giọng nói rõ ràng đang gọi anh.

Khi anh trở lại sau cuộc chia cách đầy đau khổ và buồn bã, Jaehyun đã ôm anh thật chặt đến nỗi sợ rằng anh sẽ không thở được nữa. Đứa trẻ (vẫn còn là một đứa trẻ đối với Doyoung) khóc hết nước mắt, tay ôm chặt lấy vai và eo của người lớn hơn. Doyoung biết rằng mình phải kéo cậu bé đi ngay bây giờ vì mọi người đang nhìn họ một cách kỳ lạ, nhưng anh nghĩ Jaehyun xứng đáng với điều này vì anh đã biến mất và khiến em ấy lo lắng không nói nên lời.

'Em đã rất sợ hãi. Anh đã không ở đây! Em tìm kiếm anh ở khắp mọi nơi! ' Jaehyun nấc lên, khiến Doyoung nhớ đến đứa trẻ nhỏ từng 13 tuổi nhưng giờ đây đã 17.

Doyoung cười với cậu một cách buồn bã, ôm lấy má cậu rồi lùi ra xa, nhận ra ánh mắt của mọi người và sự tập trung của Head Pack đang nhìn vào cả hai. 'Anh xin lỗi vì đã không ở đây. Và anh không có quà cho em ' Anh thì thầm, che đi cơ thể nhỏ bé và dễ bị tổn thương của mình trước làn gió khắc nghiệt.

Jaehyun sụt sịt, mắt đỏ hoe. 'Không sao đâu, hyung. Em chỉ muốn anh an toàn. Em đã rất nhớ anh.'

Tim Doyoung bay lên, và má anh đỏ bừng. Anh mong mọi người coi đó là sự lạnh lùng chứ không gì khác. Anh không muốn họ nghĩ bất cứ điều gì xấu về Jaehyun.

'Anh cũng nhớ em Jaehyun.' Anh thì thầm đáp lại, trái tim như nở to gấp mười lần bình thường khi anh nhìn nụ cười thích thú phủ trên khuôn mặt Jaehyun, đôi mắt em ấy sáng lấp lánh khi hạnh phúc chiếm lấy cơ thể em.

Họ khởi hành sau đó, Doyoung hướng về túp lều của mình mà anh đã nhớ rất nhiều. Anh thả mình xuống giường, nghĩ đến mọi chuyện đã xảy ra. Trái tim anh đau nhói với ý nghĩ không được gắn bó và vô định. Ngay cả khi bạn bè của anh vẫn tranh luận với anh rằng anh sẽ sớm tìm được một người bạn đời, vẫn không thể chống lại sự thật rằng anh đang ở trong tình trạng khó khăn, không có khả năng sinh sản. Sống một cuộc sống không gia đình làm tan nát trái tim thủy tinh của Doyoung. Anh khao khát cả đời được mang thai và chăm sóc những đứa trẻ.

'Này này, đừng khóc.' Taeyong ngay lập tức ở bên người anh, xoa lưng để xoa dịu anh. Doyoung tiến đến, nức nở trên cổ anh ấy. Mọi thứ thật không công bằng, và Doyoung chỉ muốn biến mất. Có lẽ nó sẽ tốt hơn theo cách đó. Bạn bè của anh ở lại cho đến tối và khi họ mời ăn tối, anh lịch sự từ chối, muốn có không gian và thời gian cho riêng mình.

Anh đang đọc chương cuối cùng của cuốn tiểu thuyết thì một tiếng gõ cửa vang lên. Anh cau mày, nhìn chiếc đồng hồ bằng gỗ. Đã trễ rồi. Anh loạng choạng bước tới cánh cửa, mở nó ra với một vết hé, mắt anh mở to.

Jaehyun đang đứng trước cửa nhà anh, có lẽ là một giỏ thức ăn đang móc vào khuỷu tay cậu. Jaehyun nhìn lên khi thấy cánh cửa mở ra và nụ cười của cậu gần như làm sáng bừng cả khu đất bởi nó tươi sáng đến nhường nào.

"Hyung" Em ấy nói nhẹ nhàng và sau đó buồn bã, đẩy người về phía trước. 'Anh đã không đến để ăn tối. Em rất lo.'

Trái tim mong manh của Doyoung xao xuyến và má anh nóng lên, anh không còn thấy lạnh nữa. Khi người lớn hơn không trả lời, Jaehyun lo lắng cắn chặt môi. 'Hyung, em vào được không? Em mang theo những món yêu thích của anh.' Anh chàng thuyết phục người lớn tuổi hơn, khiến Doyoung thoát khỏi trạng thái xuất thần. Doyoung mở rộng cửa hết mức có thể, Jaehyun thoải mái lê bước vào trong.

Doyoung biết là sẽ không tốt nếu để bất cứ ai ở gần một omega một mình, đặc biệt là sau kì phát tình.

Nhưng Jaehyun có vẻ như không quan tâm, và những cậu ấy chưa biến thể cũng chưa thể ngửi thấy bất kỳ mùi hương nào nên không sao cả.

"Em sẽ để nó ở đây, hyung" Jaehyun nói, đặt giỏ thức ăn xuống chiếc bàn gỗ trước giường. Anh ngồi xuống sàn theo phong cách Ấn Độ, cười toe toét với Doyoung. 'Anh khỏe không?'

Doyoung ngượng ngùng nhìn Jaehyun, cảm ơn bóng tối nếu không nhất định sẽ thấy đôi má đỏ ửng của anh. "Anh ổn, cảm ơn Jaehyun."

Đứa trẻ cười lớn hơn, 'Anh nên ăn đi hyung. Mẹ em nói với em omega có khả năng sinh sản và luôn sẵn sàng để thụ thai vì vậy họ phải khỏe mạnh.'

Doyoung cúi gằm mặt, trong đầu đầy tiếc nuối. Có lẽ bây giờ anh nên nói với Jaehyun rằng anh không có khả năng để có con. Anh không có khả năng làm như vậy. Rằng việc tán tỉnh liên tục của em ấy sẽ không có kết quả và Jaehyun nên dừng lại. Anh lo lắng nắm chặt áo, lo lắng cắn môi trong khi hạ quyết tâm. Anh quá bận rộn chen lấn trong suy nghĩ và nhận ra rằng Jaehyun đã chuyển sang ngồi bên cạnh chỗ trống của mình, anh như muốn nhảy ra khỏi chỗ ngat lập tức. 'Hyung, không sao đâu. Anh có cần nghỉ ngơi không? Họ nói rằng sẽ mệt mỏi và choáng ngợp sau khi phát tình. Em có nên gọi một Healer không?' Jaehyun hỏi liên tục, lông mày càng lúc càng cau lại.

Doyoung muốn tiếp cận với em ấy, nhưng sự tập trung của anh lại chuyển từ khuôn mặt bầu bĩnh của Jaehyun sang bàn tay gầy guộc già nua của mình. Anh rụt tay lại, đột nhiên nhắc về khoảng cách tuổi tác lớn đáng sợ của họ. 5 năm. Doyoung muốn nôn mửa vì xấu hổ, vì đã muốn một người quá trẻ và vô tội. Anh biết, như anh luôn nhắc nhở bản thân, rằng Jaehyun cũng sẽ trưởng thành.

'Jae, em nên quay về. Trễ rồi.' Doyoung nó, đứng để mở cửa cho Jaehyun. 'Cảm ơn em vì đồ ăn.'

Jaehyun trông có vẻ sốc nhưng cũng nghe theo, như một đứa trẻ ngoan và ngọt ngào. Anh ta đứng trước mặt người lớn tuổi hơn, dường như đang nghĩ về điều gì đó. Khi Doyoung chuẩn bị chào tạm biệt em ấy, Jaehyun đã cắt ngang. 'Em có thể hôn trước khi đi không hyung? "

Doyoung giật bắn mình, mắt mở to kinh ngạc. Jaehyun, như mọi khi, trông rất kiên quyết. Nhưng bây giờ, em ấy trông kiên trì và cứng đầu hơn. Chỉ cần đánh giá bằng bàn tay nắm chặt và đôi má ửng đỏ của em ấy, người lớn hơn biết rằng Jaehyun đã suy nghĩ về điều đó nhiều ngày. Có lẽ kể từ sinh nhật thứ 17 của em ấy. 'Anh đã không tặng quà cho em vào ngày sinh nhật, và anh cũng không ở đó, vì vậy một nụ hôn có thể là đủ ...'

"Được rồi" Doyoung lầm bầm.

Jaehyun đứng đơ ra, đôi mắt lấp lánh khao khát, môi anh chàng nở một nụ cười tuyệt vời. Doyoung nghiêng người, não hét lên với anh 'điều này sai, rất sai', anh vẫn di chuyển nhanh chóng và nắm lấy quai hàm của Jaehyun bằng đôi tay nhanh nhẹn của mình. Doyoung coi đó như một lời cảm ơn cho giỏ thức ăn. Anh nhẹ nhàng dựa vào cậu bé, cảm thấy dễ dàng vì Jaehyun vẫn nhỏ hơn anh một cái đầu. Anh nhắm chặt mí mắt, giữ nguyên đó để hơi ấm từ đôi môi mang lại cảm giác ngứa ran tại chỗ tiếp xúc. Ngay khi Jaehyun nhẹ nhàng nắm lấy vai anh, Doyoung đã rời ra. Anh nở một nụ cười nhẹ buồn nói 'chúc ngủ ngon' rồi đóng cửa lại.

Anh trượt xuống cửa và khóc một mình đến khi thiếp đi

~♥~

Doyoung đã chuẩn bị một món quà lần này. Cuối cùng, hôm nay là sinh nhật thứ 18 của Jaehyun. Ngày mà em ấy sẽ biến thể và cho cả thế giới thấy rằng mình có khả năng lãnh đạo cả vùng như một nhà lãnh đạo mới như thế nào. Doyoung đã đan một chiếc khăn và làm một chiếc vòng cổ từ răng của một con lợn rừng. Anh nghe những người chữa bệnh lớn tuổi khác nói rằng chiếc răng tượng trưng cho sức mạnh và sự dũng cảm. Doyoung nghĩ Jaehyun rất hợp với nó.

Cả tộc đã chuẩn bị một bữa tiệc linh đình cho người thừa kế tiếp theo. Khi Doyoung bước ra khỏi túp lều của mình, anh mới biết tại sao việc chuẩn bị lại lớn hơn và đặc biệt gấp hai lần.

Jaehyun chuẩn bị đến trại quân sự. Một trại thân thiện, nơi các Alphas và Betas được đào tạo, học tập và tìm hiểu để trở thành một nhà lãnh đạo và những người lính được chứng nhận để bảo vệ lãnh thổ của họ.

Doyoung thậm chí còn nghe thấy một số cô gái cá cược cười khúc khích về chủ đề này, "Anh ta chỉ mới biến thể nhưng đã là một nhà lãnh đạo có trách nhiệm" và "tôi sẽ làm gì để có một người bạn đời như anh ấy?"

Doyoung nắm chặt món quà của mình, không để lời nói của họ làm giảm sự tự tin của mình vào lúc này. Anh ngồi giữa Ten, người đang ngượng ngùng nói chuyện với Alpha của mình và Taeyong, người đang chơi với một nhóc nhỏ tên là Minhyung. Trưởng nhóm nhữnng người chữa lành và  Trưởng tộc bước ra khỏi túp lều của Jaehyun, trông đầy tự hào và hạnh phúc. Với một cái vỗ tay, Jaehyun bước ra ngoài, cơ thể được trang trí bằng những hình xăm truyền thống. Mùi hương của em ấy bùng nổ khi em ấy bước ra ngoài, và Doyoung phải cố gắng ngăn bản thân mình ưỡn cổ khi mùi ngọt ngào của gia vị và hoa dại xâm chiếm lỗ mũi của anh.

Mọi người chờ đợi vỗ tay, mong chờ tuyên bố.

'Jung Jaehyun, thủ lĩnh mới của tộc chúng ta, con trai duy nhất của ta tự hào và tự tin là một Alpha.' Trưởng Alpha nói, vỗ về con trai mình đầy hạnh phúc. Vợ của Trưởng tộc vỗ tay vui mừng, vuốt má con trai anh, cô ấy nói với chàng rằng cô ấy tự hào như thế nào. "Ngoài ra, Jung Jaehyun sẽ có thể dẫn đầu khu căn cứ khi trở về thành công từ trại quân sự."

Doyoung cảm thấy trái tim mình như vỡ ra thành nhiều mảnh. Trại quân sự có nghĩa là phải rời khỏi đây, tham gia cùng với những người mới và cuộc sống của họ. Trong 5 năm. Một số thậm chí mất nhiều năm hơn vì họ thích ở đó và một số không bao giờ quay trở lại. Trái tim anh thắt lại vì sợ hãi, rất nhiều cô gái Alpha và các nhà lãnh đạo khác cũng sẽ ở đó. Jaehyun có thể tìm được người mà em ấy thích ở nơi đó. Một người phù hợp với tiêu chuẩn của mình.

Doyoung cười khổ, trong lòng biết rằng chuyện này đang xảy ra như những gì phải diễn ra. Tuy nhiên, lẽ ra anh nên chuẩn bị tinh thần vì điều đó rất đau.

Tất cả các gia đình đều cho Jaehyun một thứ gì đó để mang vào trại và Doyoung đột nhiên ngại ngùng về món quà của mình, món quà này được làm thủ công và rẻ tiền so với áo khoác và ủng chiến đấu. Ten thậm chí còn đưa cho đứa em một chiếc túi ngủ.

Doyoung thoát khỏi tiệc ăn mừng để ngậm ngùi thả mình xuống hồ, nhấn chìm ngón chân trên mặt nước lạnh giá. Đôi khi, anh ước mình có tất cả mọi thứ trên đời. Anh không bực bội khi trở thành một omega. Mẹ anh thích được nuông chiều và bố anh rất tốt ngay cả khi bản thân ông là một omega. Nhưng cuộc sống đã lấy đi nó, đột nhiên, anh ấy mồ côi cha mẹ ở tuổi lên 7.

Anh tự hỏi điều gì có thể xảy ra nếu anh có một cuộc sống bình thường. Là omega, màu mỡ với một người bạn đời yêu thương.

Có lẽ họ cũng sẽ có nhiều đứa con vì anh rất thích trẻ con.

'Hyung'

Doyoung gần như nhảy xuống làn nước lạnh khi một bàn tay ấm áp đặt lên vai anh. Anh xoay người để xem đó là ai. Ôi, Jaehyun. Anh phải quá chìm đắm trong suy nghĩ của mình mà không nhận ra đối phương hoặc thậm chí không ngửi thấy em ấy ở gần.

'Jaehyun' Doyoung nói, mỉm cười thật nhẹ.. 'Tại sao em ở đây?'

‘Em đã tìm kiếm anh nhưng anh không có ở đó.' Jaehyun nói, đôi môi của cậu thành một cái bĩu nhỏ. Trông đáng yêu thế này thật là bất hợp pháp khi em ấy đã là Alpha 18 tuổi. Doyoung nhún vai, nhường chỗ cho người kia ngồi. "Chỉ là anh không thích ồn ào." Anh nói, một lời nói dối trắng trợn. Anh hơi buồn khi thấy và biết Jaehyun sắp ra đi. Một người đặc biệt ra đi.

Jaehyun chỉ ậm ừ khi mắt nhìn vào chiếc túi nhựa bên cạnh Doyoung. 'Cái gì vậy hyung?'

Người lớn tuổi nhìn theo đường nhìn của cậu, trái tim như sụp đổ khi nhìn thấy một núi quà của Jaehyun. 'Không có gì.' Anh nói một cách vô lí, nhưng Jaehyun không để tâm, cậu nghiêng người, đủ gần để ngửi và vùi mặt vào cổ Doyoung. Doyoung như bị đóng băng trong giây lát, quá sững sờ để di chuyển khi Jaehyun đang ở quá gần bên này. Jaehyun liếc nhìn anh, miệng kêu lên, và Doyoung không hiểu tại sao họ lại ở vị trí này ngay từ đầu.

'Bắt được rồi.' Jaehyun cười rạng rỡ. À, đó là lý do tại sao. Món quà, Doyoung quay trở lại thực tại và minh mẫn hơn.

Chàng trai sinh nhật nắm lấy gói nhựa tội nghiệp ra khỏi tay cầm tử thần của Doyoung, cười toe toét một cách trẻ con. 'Đây là quà của em! Anh có quà cho em! ' Jaehyun kêu lên, giọng the thé và to đến kinh ngạc khi mặt trời dần lặn. Doyoung ngoảnh mặt đi, má anh nóng bừng lên. 'Nó không có gì đặc biệt. Anh chỉ muốn em mang theo thứ gì đó thoải mái cho buổi trại.'

Jaehyun không đáp lại nhưng Doyoung coi đó là một dấu hiệu tốt khi cậu nhóc xé toạc chiếc hộp nhựa ra, huýt sáo ngạc nhiên. Anh nghe thấy tiếng sột soạt của chiếc khăn được kéo ra cùng với chiếc vòng cổ.

'Anh làm cho em .. một chiếc khăn quàng cổ hả hyung?' Giọng Jaehyun nghe nhỏ xíu, và Doyoung phồng má, ngượng ngùng. Anh đối mặt với người kia để mắng cậu là đồ trẻ con và đừng kịch tính quá nhưng dừng lại khi nhìn thấy đôi mắt của Jaehyun đỏ hoe, chiếc khăn quàng cổ đã được quấn sẵn. Ngoại trừ nó được quấn theo đúng nghĩa đen và không được quấn đúng cách.

Doyoung thở dài trong thất bại, sửa lại chiếc khăn khi Jaehyun lau nước mắt. Cậu ngước nhìn Doyoung, đôi mắt vẫn còn rưng rưng những giọt nước mắt không mong muốn. 'Hyung, em cảm ơn'

"Không có gì đâu, thôi nào" Doyoung lặp lại, cảm thấy ngại ngùng. Anh không biết Jaehyun chỉ nói điều đó vì lòng thương hại hay sự biết ơn thực sự.

'Không, hyung, em nghiêm túc đấy.' Jaehyun phản đối, như thể đọc được suy nghĩ của anh. 'Em-em chưa bao giờ nhận được bất kỳ món quà nào từ anh.' Jaehyun nấc lên và che mắt để ngăn những giọt nước mắt rơi. Trái tim của Doyoung dường như không thể xử lý được, đang vỡ nát bởi vì anh đã ôm lấy người nhỏ hơn vào gáy, ôm cậu vào lòng. 'Anh làm vậy để em không bị lạnh.' Doyoung giải thích, xoa gáy Jaehyun. 'Và chiếc vòng cổ, họ nói rằng nó tượng trưng cho sức mạnh và sự dũng cảm.'

Jaehyun lùi lại, nhìn tha thiết vào mắt người kia. 'Cảm ơn hyung. Điều này rất có ý nghĩa với em. Đặc biệt là vì chính anh là người đã tặng nó. ' em ấy nói thêm một câu nhẹ nhàng, 'Em sẽ trân trọng nó.'

Doyoung cảm thấy một tiếng thút thít xuống cổ họng, bản chất omega trong anh thực sự phục tùng Alpha mới biến thể ngay trước mặt anh. Anh quay đầu đi, cầu mong trạng thái mê sảng của mình nhanh chóng phục hồi. Anh không muốn dành những phút cuối cùng của Jaehyun với anh mà ngửa cổ ra như một con **** khát tình. Anh không như vậy.

"Cảm ơn vì những món quà, Jaehyun." Doyoung bắt đầu, khi mọi thứ trở lại bình thường và khi con sói omega của anh đã bình tĩnh trở lại với một tiếng rên rỉ. Cậu bé vừa nói vừa nhìn chằm chằm, vô tội chớp mắt nhìn anh. 'Những món quà? Không có gì đâu, hyung!' Jaehyun nói lại, nhiệt tình như thể em ấy chưa biến thể vào sáng nay.

'Nó rất nhiều. Và chúng cũng có ý nghĩa rất lớn đối với anh.' Doyoung đáp lại, vùi mặt ngượng ngùng vào cánh tay khi hơi nóng lan tỏa khắp ngực và cổ anh. Chắc chắn anh ấy sẽ trở thành quả cà chua chín vào lúc bình minh.

'Chà, em rất vui vì anh thấy chúng có ý nghĩa, hyung.' Jaehyun tự hào khoe khoang, nụ cười rộng và rạng rỡ. 'Bởi vì khi em tán tỉnh anh sau khi em trở lại, em sẽ làm những điều đó tốt hơn gấp mười lần.'

Doyoung dừng lại, bối rối. Không phải bây giờ anh đang được tán tỉnh sao? "Đ-đó không phải là tán tỉnh?" Anh hỏi, bực bội.

Jaehyun lắc đầu, miệng nhếch lên thành một nụ cười nhếch mép thổi bùng ngọn lửa nhiệt trong trái tim vốn rất mỏng manh của Doyoung lúc này. 'Đó không phải là cách tán tỉnh hyung. Khi em tán tỉnh anh, em sẽ đảm bảo anh nhận được mọi thứ mà anh thậm chí sẽ không cần phải đòi hỏi gì nữa. ' Em ấy nói điều đó một cách chậm rãi và nhẹ nhàng, như thể đang in sâu những lời đó vào tâm trí của Doyoung, khi Jaehyun nhẹ nhàng nghiêng người về phía người lớn tuổi hơn, đôi mắt không bao giờ rời khỏi khuôn mặt của Doyoung.

Doyoung ré lên, lùi lại. 'Em-em có muốn bơi không!' là những gì anh hét lên, cố gắng làm dịu trái tim mình. Jaehyun, giống như một chú nhóc con, dễ dàng thu hút sự chú ý của anh. 'Em muốn bơi, hyung! Đến đây nào!' Jaehyun hào hứng nói, vén chiếc khăn nhẹ nhàng và chậm rãi hết sức có thể trước khi để trở lại miếng nhựa cùng với chiếc vòng cổ. Cậu vội vàng kéo áo sơ mi ra khỏi người và khi định cởi bỏ áo lót của mình thì Doyoung ngăn lại. 'Dừng lại! Không cần phải khỏa thân! ' Anh thì thầm hét lên, mặt rực lửa. Anh hy vọng không ai nhìn thấy bọn họ như thế này, ôi trời.

"Được rồi, hyung" Jaehyun thích thú, "Còn anh kìa?"

Doyoung, sẽ không bao giờ, không bao giờ có chuyện khỏa thân trước mặt Jaehyun yêu quý của mình. Anh ôm chặt cơ thể của mình, hy vọng rằng lý trí của anh sẽ giải quyết được vấn đề. 'Anh-anh rất dễ bị cảm! Anh sẽ bơi với quần áo của mình. '

Jaehyun chớp mắt nhưng thay vào đó không tiến thêm nữa, ngượng ngùng yêu cầu Doyoung giúp mình. Người lớn tuổi hơn run rẩy vươn tay chào của người kia, chìm xuống dòng nước lạnh. Thật tốt khi hồ được bao phủ bởi cây cối và hơi xa trung tâm. Jaehyun nổi trên mặt nước, lướt bàn tay ướt át qua lớp lụa khô của mình.

Doyoung quan sát Jaehyun, ước rằng mọi thứ đều dễ dàng như âm thanh của nó. Anh ước rằng Jaehyun không nhỏ hơn anh 5 tuổi, để anh không bao giờ cảm thấy tội lỗi khi cướp đi trái tim cậu. Anh ước rằng mọi thứ sẽ dễ dàng khi đến với Jaehyun, em ấy có xuất thân tốt. Gia đình của em ấy, các Alpha Jungs có lẽ sẽ muốn có một người thừa kế cho gia tộc, điều này Doyoung không thể làm được. Anh nghĩ rằng vô ích khi người trẻ tuổi tiếp tục tán tỉnh anh ấy. Doyoung sẽ không bao giờ có thể cho em ấy hạnh phúc như một omega khowre mạnh.

Suy nghĩ của anh tan vỡ khi cơn rùng mình chạy qua da và một cái hắt hơi sau đó.

'Hyung, anh ổn chứ?' Jaehyun hỏi, tóc em ấy đã rất ướt. Doyoung cố gắng từ chối, nhưng anh lại một lần nữa bị cắt ngang bởi một cái hắt hơi khác. Jaehyun trông có vẻ lo lắng, khi cậu ấy bơi gần hơn với người lớn tuổi hơn. Cậu cẩn thận điều động người lớn hơn đến ôm cánh tay lêu nghêu của mình. Doyoung xoay người để cố gắng thoát ra, nhưng Jaehyun cứng đầu quyết tâm hơn rất nhiều. "Em sẽ giữ ấm cho anh, hyung đừng lo lắng."

Doyoung nghiến răng, cảm giác ấm áp đến kinh ngạc khi bị Jaehyun ép vào người. Mùi hương của họ hòa quyện và Doyoung thực sự lâng lâng vì thứ mùi hỗn hợp. Cả hai nổi trên mặt nước, không màng đến thời gian.

Khi pháo hoa vang lên trên bầu trời đen tối, Doyoung được nhắc nhở về sự thật đau lòng rằng Jaehyun phải rời đi. Anh xoay người trong vòng tay của mình, nhìn vào khuôn mặt bình yên của Jaehyun.

Trái tim anh rung động khi cậu nhóc mở to mắt, tự tin nhìn vào vòng xoáy cảm xúc của Doyoung, đôi mắt anh. 'Hyung' Jaehyun thì thầm, nhích lại gần. Doyoung không nỡ lòng nào ngăn cản.

'Em có thể hôn anh trước khi đi không?' Cậu hỏi, mắt nhìn xuống đôi môi đầy đặn nhưng lạnh lùng của người lớn tuổi hơn.

Doyoung nuốt nước bọt và thở sâu. Họ luôn làm điều này, và đây là vị trí thân mật nhất mà họ từng có khi người trẻ yêu cầu một nụ hôn. Anh rùng mình khi hơi thở của mình dao động, ngón tay nhanh nhẹn lướt qua má Jaehyun. “Ở đây?' Doyoung châm biếm lại, chất vấn.

Jaehyun nghiêng người nhiều hơn, mắt thâm sâu. 'Bây giờ em đã đủ tuổi, hyung. Em nghĩ mình xứng đáng nhận được nụ hôn của người lớn. '

Doyoung cố gắng lảng đi chỗ khác và tự nhắc mình 'chuyện này sai rồi' nhưng Jaehyun không để anh đi, thay vào đó ôm chặt hơn, có một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt của mình, "Chỉ đơn giản vậy thôi hyung."

'Jaehyun' Doyoung nghiến răng, giấu mặt vào cổ người kia. Họ gần như có cùng chiều cao và Doyoung biết Jaehyun sẽ nam tính hơn khi trở về từ trại. 'Làm ơn đi hyung. Em sẽ nhớ anh rất nhiều.' Jaehyun thuyết phục, bĩu môi để tăng thêm hiệu quả. Doyoung bặm môi suy nghĩ. Lần cuối cùng nhìn vào khuôn mặt hờn dỗi của Jaehyun đã khiến bức tường của anh vỡ vụn ra thành từng mảnh. Anh thở dài đầu hàng, như mọi khi. Anh nghiêng người lại gần và cầu nguyện bất cứ vị thần nào để tội lỗi không ăn mòn anh khi anh cướp đi sự trong trắng của Alpha trẻ tuổi bằng một nụ hôn.

Anh khẽ miệng của họ vào nhau, hài lòng với việc chỉ cần áp môi vào nhau. Nhưng Jaehyun có những kế hoạch khác. Cậu nghiêng đầu sang một bên đẩy Doyoung dựa vào thân cây đang ngụp lặn trên mặt nước. Cậu hôn lên môi anh khi anh rời đi, nung nấu trong tâm trí anh mọi thứ về đêm này và khuôn mặt đỏ bừng của Doyoung nhìn chằm chằm vào Jaehyun.

Họ hôn nhau cho đến khi gà trống gáy và Jaehyun chuẩn bị rời đi. Doyoung không vẫy tay chào tạm biệt.

~♥~

Doyoung biết nó sẽ rất đau, nhưng anh không bao giờ nghĩ nó sẽ đau đến mức có cảm giác như nội tâm của anh đang bị xé toạc. Mỗi đêm kể từ ngày Jaehyun rời đi, con sói omega trong lòng anh sẽ khóc cùng với tiếng nức nở của Doyoung. Và cũng giống như ngọn nến cháy sáng trong mùa đông lạnh giá, bản chất omega (chắc ý là kì phát tình) của anh biến mất trong những tiếng khóc và không bao giờ trỗi dậy giống như sự biến mất của người cầu hôn mà anh yêu.

Doyoung bận rộn vào năm đầu tiên Jaehyun vắng mặt bằng việc trở thành Người chữa bệnh chính thức.

Cùng với mẹ kế của mình, Healer Joohyun, họ chăm sóc, phục vụ những người bị thương và những người có cần chăm sóc y tế. Mẹ kế của anh mặc dù đã già nhưng không bao giờ để anh thiếu thốn sự quan tâm. Người chữa bệnh Joohyun, bản chất thực ra không phải là một người phụ nữ đa tình, nhưng Doyoung biết ơn vì những bài giảng liên tục mà anh nhận được và đôi khi, khi Joohyun nghĩ rằng anh đang ngủ, sẽ có một nụ hôn trên trán anh rồi cô ấy lẩm bẩm về việc Doyoung sẽ có một người bạn đời hoàn hảo cho cuộc sống hoàn hảo của mình. Nhìn chung, Doyoung đã vượt qua năm đầu tiên bằng cách cố gắng không nhớ Jaehyun do bận rộn. Anh biết đó là một lời nói dối, và sẽ chỉ cần một vài lời nhắc nhở cho đến khi omega trong anh thoát ra khỏi nỗi tuyệt vọng và khao khát. Khi đó anh lại lao vào cảm giác tội lỗi.

Năm thứ hai, năm thứ hai tiếp theo, nỗi đau của Doyoung và omega của anh hòa vào một thứ gì đó đáng sợ, biến thành ác mộng và tiếng nức nở bất tận trong ánh bình minh rạng rỡ. Ý nghĩ đau đớn rằng omega của anh đang khao khát một thứ mà nó không thể có được chính là thứ đã hủy hoại con người anh. Bạn bè cố gắng an ủi nhưng tâm trí anh là một mớ hỗn độn. Anh quyết định đọc nhiều sách hơn, người mẹ kế yêu thương của anh cho rằng nên mang theo sách giáo dục thay vì tiểu thuyết. Doyoung đắm mình trong nó hàng ngày. Nhưng nó không bao giờ xóa bỏ cảm giác nhớ nhung Jaehyun và ytong khi đó Alpha trẻ tuổi có thể đã tìm thấy người bạn đời tiềm năng của mình ở trại. Doyoung không thể không suy nghĩ.

Vào năm thứ ba của sự khao khát và nỗi buồn, có một tia hy vọng cho Doyoung. Bởi vì vào một ngày mưa, Ten và Taeyong xông vào trong tình trạng ướt sũng và kiệt sức, cùng một chú gấu con đang thở trên tay họ. Doyoung cảm thấy thế giới của mình dừng lại khi anh tiếp xúc với đứa trẻ nhỏ chỉ mới một tuổi có làn da sánh ngang với ánh mặt trời và đôi mắt có thể phá hủy cả vũ trụ.

‘Bọn mình tìm thấy nó trong rừng.' Ten thở ra, xoa lông mày đẫm mồ hôi. Taeyong gật đầu. 'Cha mẹ nó đã chết. Một số vết máu còn sót lại ở bên cạnh. Leetuek-nim và những người khác hiện đang điều tra. '

Doyoung im lặng lắng nghe mọi thứ, đôi mắt anh nhìn vào đứa trẻ có má phúng phính nhỏ giờ đang nằm trên tay anh. Cảm giác thật hoàn hảo khi đứa nhỏ đnag nằm ở trong vòng tay của mình. Cảm giác như có một thứ gì đó vừa hoàn thành cuộc đời đầy bối rối của anh và cắm chặt đứa con nhỏ mong manh này vào trái tim đang mất mát của anh. Đứa trẻ chớp mắt nhìn anh, đôi mắt long lanh và trái tim Doyoung đau nhói vì mong muốn. Ôi trời, anh muốn.

"Doyoung?" Taeyong gọi, nhưng Healer Joohyun nhấc tay ra để ngăn họ lại, mỉm cười trước cảnh Doyoung ôm đầu đứa nhỏ và khóc.

Doyoung nhận mọi trách nhiệm là người giám hộ của đứa trẻ. Sau khi nói chuyện với Trưởng Alpha, người đã gửi cho anh ta một cái nhìn quan tâm, cuối cùng anh đã có được đứa bé của mình. Dù không cùng huyết thống nhưng anh không thể không yêu thương, nhất là khi đứa nhỏ ngáp và nắm chặt ngón tay cái của mình. Donghyuck, Doyoung nghĩ, tên nó sẽ là Donghyuck.

Năm sau nữa, Doyoung vẫn nhớ Jaehyun. Nhưng niềm khao khát đã trở nên có thể chịu đựng được, đặc biệt là giờ đây, Donghyuck nhỏ con của anh đang ở đó để khiến anh bận rộn và hạnh phúc. Đứa trẻ không bao giờ quên hôn anh chúc ngủ ngon và ăn cùng anh. Chỉ mất 4 tháng, chú gấu con đã cảm thấy thoải mái và gọi anh là 'mama'. Lần đầu tiên nghe thấy, Doyoung đã khóc, nỗi đau trong lòng anh nhân lên gấp trăm lần khi anh chợt nhớ đến sự thật rằng anh không bao giờ có thể làm cha mẹ vì không sinh được. Tuy nhiên, cậu bé Donghyuck vẫn ôm mẹ và nói rằng nó sẽ là 'cậu bé tốt nhất mà mẹ từng có'.

Cảm giác tội lỗi và buồn bã của Doyoung trở lại khi anh tình cờ nghe được một số cô gái trẻ hơn nói về việc con trai của Pack sẽ về nhà và sẵn sàng cho một người bạn đời.

'Chắc anh ấy đang tìm người để làm người thừa kế!' Ai đó cười khúc khích, mơ màng nhìn lên bầu trời khi họ trò chuyện. 'Tất nhiên! Anh ấy cần một ai đó để đảm bảo vị trí và dẫn dắt dòng dõi của chúng ta. '

Doyoung vò lọ kem nhỏ cho vết thâm và cảm thấy mật đang trào ra trong miệng. Anh chạy đến nhà tiêu gần nhất và nôn thốc nôn tháo những gì đã ăn vào sáng hôm đó. Anh chỉ nhận ra mình đang khóc khi Healer Joohyun ôm anh và vùi anh vào ngực cô, xoa dịu anh. Doyoung đã khóc đêm đó. Những giấc mơ anh bị săn đuổi bởi sự thật rằng sẽ không ai thèm nhìn anh, đặc biệt là Jaehyun vì anh là một omega vô dụng.

Cuối năm cuối cùng, năm thứ năm, Jaehyun cùng moju người trở về, toàn bộ lãnh thổ chuẩn bị và bày ra bữa tiệc linh đình. Đã 5 năm trôi qua, và nhiều thứ đã thay đổi. Donghyuck hiện đã hai tuổi rưỡi và rất thích chơi với những chú hổ con khác như Renjun, Jeno và Jaemin.

Mọi người đều bận rộn, Gia đình Trưởng và những Người chữa bệnh chào đón sự trở lại của những người lính và thủ lĩnh đáng kính của họ.

Doyoung thở dài khi nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của chính mình trong gương. Bây giờ, anh đã 28 tuổi, và 5 năm đã thực sự thay đổi anh. Hông anh mở rộng và toàn bộ cơ thể anh trở nên mềm mại giống như một omega phải thế. Anh tỉa mái tóc đen của mình thành một kiểu ngắn hơn để làm lộ góc mặt của anh. Trong những năm qua, một số betas và một số alpha cứng đầu đã tán tỉnh anh và một số thậm chí còn kiêu ngạo cố gắng khiến anh phục tùng. Nhưng con sói của anh rất ngoan cố, quyết tâm phục tùng Jaehyun và chỉ Jaehyun. Anh không biết tại sao omega của mình lại dày đặc và kiên cường như vậy. Chắc hẳn đến giờ con sói omega của anh cũng phải biết rằng cả hai đều đã .. cằn cỗi. Anh vô thức đặt một tay lên bụng mình, mỉm cười chua chát. Oh làm sao anh cí thể ước sẽ có một cái gì đó ở đây.

Anh quay trở lại thực tại khi Taeyong gọi anh, giọng hào hứng. 'Doyoung, ở đây!' Anh ấy hét lên, cố gắng chạy đến nơi đang diễn ra sự chào đón của tộc. Doyoung bế Donghyuck đang ngái ngủ vào lòng, anh biết rằng một khi anh ra ngoài, cùng Donghyuck trong tay, mọi thứ sẽ không còn như xưa nữa.

Đám đông đã quá ngộp với số lượng nên Doyoung chỉ đứng ở phía xa. Anh nhìn thấy mái tóc đen như bông lau, mùi hoa dại xâm chiếm mũi anh. Tim Doyoung gần như ngừng đập và cảm giác như thế giới chậm lại, khi anh chỉ nhìn thấy Jaehyun đứng ở trung tâm, bị quấy rầy nhưng vẫn nở một nụ cười biết ơn trước nhóm của mình.

Trái tim Doyoung rung rinh và ngay lập tức, má anh ửng đỏ. 5 năm thực sự đã thay đổi Alpha trẻ tuổi. Jaehyun không còn trẻ nữa mà là một Alpha 23 tuổi rộng rãi, vững chãi, người đã sẵn sàng trở thành một nhà lãnh đạo. Jung Jaehyun cao lêu nghêu không còn nữa mà thay vào đó là một người đàn ông, có cánh tay thể hiện sự chăm chỉ và nỗ lực. Trên thực tế, có lẽ cao hơn và lớn hơn Doyoung. Vai của em ấy hẹp và rộng, chân và bắp chân giống như được điêu khắc bởi một vị thần. Jaehyun trông mạnh mẽ hơn và khi cậu cười đáp lại điều gì đó của một cô gái, Doyoung muộn màng nhận ra rằng em ấy không còn là Jaehyun 'của anh' nữa.

Donghyuck dường như cảm nhận được sự đau khổ của anh vì anh khóc, cố gắng kéo ra khỏi vòng tay của Doyoung. Sau đó Ten thúc vào người anh, cảnh báo anh về mùi hương của mình. 'Này, cậu có mùi khó chịu quá!' anh ta nói một cách tế nhị, cố gắng che đậy người kia bằng cách đẩy anh vào trong cabin, nơi họ dùng bữa hàng ngày. 'Mọi người đang nhìn. Họ có thể ngửi thấy. Chuyện gì vậy? Cậu có ổn không?'

Doyoung nhìn xuống Donghyuck, hôn lên đôi má nhỏ của cậu bé. 'Mình xin lôi. Mình không biết điều gì đang diễn ra nữa. '

Ten trông có vẻ bối rối, và anh ta có vẻ như biết điều gì đó nhưng lại thôi. 'Đến đây, sắp đến bữa tối rồi. Chúng ta nên ổn định một số chỗ ngồi trước khi mọi người tranh giành chỗ ngồi của chúng ta. '

Doyoung để mình bị kéo đến góc xa nhất của bàn. Taeyong đã đến chỗ ngồi, với một Minhyung đang quấy khóc và một Jaemin đang khóc. Ten nhanh chóng ổn định cả hai lại, khi mọi người bước vào, vẫn đang bàn tán về Jaehyun và những người khác. Jaehyun, cùng với Youngho và Yuta, những người cũng trở về từ trại, bước vào trông như những người chiến thắng. Họ mang theo một số người bạn tình nguyện ở cùng để tìm một người bạn đời tiềm năng. Yukhei, một alpha huyên náo ồn ào trở về nhà và yêu người bạn cùng nhóm của họ là Jungwoo, một phiên bản beta mềm mại. Ngoài ra, họ đã mang về nhà một bản beta nhỏ mang tên Kun, người có anh chị em tên Chenle.

Head Alpha bước vào với Head Healer và Healer Joohyun. Họ ngồi xuống ở giữa, nơi bày một chiếc bàn dài dành riêng cho các bô lão và trưởng họ. Một cách tự hào, Jaehyun ngồi giữa bố mẹ mình khi những món quà liên tục tràn ngập bàn.

'Em ấy trông khác hẳn.' Taeyong nói, ôm lấy Minhyung đang nhõng nhẽo vào ngực mình. Ten khịt mũi, cố gắng nhìn anh để ngừng nói, nhưng Taeyong không để ý. 'Ý mình là, em ấy trông đẹp hơn và ... nóng bỏng hơn.'

Doyoung cứng người rõ ràng, quay đi. Donghyuck buồn ngủ rên rỉ, gặm cổ áo Doyoung. Ten vỗ mạnh vào tay Taeyong, cố gắng giữ anh ta lại. 'Câm miệng.' Trước khi anh tiến tới kéo Jaemin đang khóc về phía mình, cố gắng làm. Anh ấy đặc biệt nhiệt tình khi thấy người mình thích đến gần bàn của họ. Youngho. 'Chào'

'Chào.' Youngho trả lời, đặt đĩa thức ăn xuống. Anh nói về Doyoung và Taeyong, những người đã sẵn sàng ném Minhyung nếu nó không ngừng khóc. 'Có ổn không nếu bạn bè của tôi cũng ngồi ở đây?' Anh hỏi, ngồi xuống trước mặt Ten. Ten cười khúc khích trong khi Doyoung đảo mắt. Anh hào hứng gật đầu, trố mắt nhìn những bóng người cao lớn xung quanh chiếc bàn sau khi xác nhận.

'Chào! Tên tôi là Yukhei.' Anh ấy giới thiệu, ngồi xuống ngay lập tức. 'Tôi là Hansol và đây là một người bạn lớn tuổi, Taeil. Hân hạnh được biết mọi người.' Một người đàn ông xa lạ khác nói, mỉm cười ngượng ngùng với Taeyong, người khẽ mỉm cười với anh. Họ bắt đầu bữa tối sớm khi bữa tiệc bắt đầu, và thức ăn đã được dọn sẵn. Doyoung đang cố gắng đút cho đứa con đang cáu kỉnh của mình, khi một mùi hoa dại bùng lên khiến Doyoung lạnh cóng. Donghyuck lại rên rỉ, nhưng mẹ nó vẫn không di chuyển.

'Hyung'

Nội tâm Doyoung rên rỉ, con sói của anh đầu hàng tuân theo. Ten và Taeyong trố mắt nhìn vị khách trong khi Youngho mời ngồi.

'Hyung' Vị khách, rõ ràng là Jaehyun, đã lặp lại, Doyoung phải cố gắng ngăn bản thân mình khỏi sự tự hào nhiều hơn nữa. Anh nhìn lên và gần như bật khóc khi nhìn thấy Jung Jaehyun bằng xương bằng thịt, người trông đẹp trai và nam tính hơn bao giờ hết. 'Hyung' em ấy vẫn gọi, mắt nheo lại, lúm đồng tiền đặc trưng của em ấy lộ ra. 'Doyoung hyung. Anh khỏe không?'

Cổ họng của Doyoung thắt lại, và tiếng khóc liên tục của Donghyuck khiến anh cúi đầu xuống. Anh không thể. Không phải như thế này. Tội lỗi của anh đang ăn mòn anh. Anh rên rỉ và giấu đầu mình vào Ten, hy vọng có được gợi ý. Ten cau mày, lo lắng và hoảng sợ. 'Uhm, xin lỗi Jaehyun. Doyoung có vẻ bị ốm.' Anh ấy tìm lý do.

Jaehyun nhíu mày, lo lắng chu môi. 'Anh ấy .. anh ấy có mùi khó chịu.'

Ten thở gấp nhưng Doyoung không nhúc nhích. ‘Xin lỗi Alpha Jaehyun, tôi sẽ dẫn anh ấy về túp lều của anh ấy.' Youngho đứng dậy để giúp các omega với một Donghyuck đang khóc. Doyoung muốn nhấn chìm bản thân dưới biển sâu xấu hổ. Bây giờ Jaehyun đã nhìn thấy anh với một đứa con, đấy có lẽ là một dấu hiệu lớn rằng cậu ấy không còn cơ hội nữa. Anh bật khóc khi trở lại túp lều, Youngho hứa sẽ gửi một giỏ đồ ăn tối.

'Cậu có muốn mình chăm sóc Donghyuck một lúc không?' Ten đề nghị, mở rộng bàn tay.

Doyoung lắc đầu. Hiện giờ anh cần Donghyuck, người duy nhất giúp anh vững vàng. Ten thở dài ngao ngán, hôn lên thái dương anh. 'Hãy tử tế với chính mình đi Doyoungie. Cậu  không đáng phải chịu nỗi buồn này. '

'Mình sẽ ổn thôi'

"Chỉ cần cho em ấy một cơ hội." Ten nói lại một cách gọn gàng, thuyết phục. 'Có vẻ như không có gì thay đổi.'

'Mọi thứ đã thay đổi.' Doyoung đáp trả, cứng rắn và đột nhiên kiệt sức. 'Mình sẽ nghỉ trong đêm. Cảm ơn cậu đã ủng hộ và an ủi Tennie.' Ten có vẻ sẽ tranh luận nhiều hơn nhưng anh bỏ cuộc khi bụng vẫn cồn cào, vẫn còn đói. Doyoung bước vào trong, đặt Donghyuck đang quấy khóc xuống chiếc cũi nhỏ của mình, ngâm nga với thằng bé. Không mất một phút nào, chú chó con gục đầu vào giấc ngủ, ngáy một cách dễ thương. Doyoung chộp lấy chiếc áo khoác lông mà Jaehyun đã tặng vài năm trước, và cố gắng chịu đựng mùi cũ. Anh đang ngủ dở thì một tiếng gõ vang lên khiến anh tỉnh giấc.

Anh ta đi đến một cách chậm chạp, mở nó ra bằng một tiếng nứt như mọi khi. 'Xin chào?'

Jaehyun ngẩng đầu khỏi giỏ hàng mà em ấy đang kiểm tra, làm Doyoung kinh ngạc và turnh cả ngủ. "Hyung" Jaehyun chào, sau đó nụ cười của em ấy tắt ngúm khi nghiêng người lại gần. 'Em rất lo lắng. Anh bị ốm à? '

Doyoung thấp giọng rên rỉ trước điều đó, lùi lại theo bản năng. Jaehyun bước đến gần anh, gần như ôm lấy anh nhưng vẫn cho anh không gian để di chuyển. Em ấy cao hơn, thực sự cao hơn Doyoung. Cậu đã thay đổi, đôi má phúng phính giờ đã biến mất, thay vào đó là gò má và quai hàm sắc nét. Đôi mắt em ấy bừng lên một thứ gì đó đen tối và quyến rũ, say đắm.

'E-Em làm gì ở đây vậy Jaehyun?' Anh thắc mắc, đầu gối run rẩy. Con sói trong anh đang cầu xin cúi đầu và phục tùng, nhưng Doyoung là bất cứ điều gì ngoài sự cứng đầu. Alpha sửng sốt trước câu hỏi, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt. "Chà ... hồi đó em thường đến thăm anh hàng ngày." Cậu trả lời, khuôn mặt đẹp trai cau có. 'Em chỉ nhớ anh thôi, hyung. Anh không nhớ em sao? Mọi thứ có thay đổi sao? '

Doyoung mềm lòng trước điều đó, tay anh run lên khi chạm vào má của người cao hơn. Em ấy cao quá, Doyoung gần như không chạm tới cằm của Jaehyun lúc này. Ngực anh ấm lên khi Jaehyun ôm lấy bàn tay đó, môi đặt lên lòng bàn tay anh. 'Không có gì thay đổi Jaehyun-ah'

Sau đó Alpha cười toe toét, nghiêng người ôm lấy anh. Doyoung nấc lên trong ngực cậu, con sói omega trong anh kêu lên đầy khao khát. Người cao hơn buông ra kéo anh xuống giường, đặt rổ đồ ăn tối xuống. 'Em đã rất lo lắng, hyung. Lúc nãy anh có mùi rất khó chịu. Em không biết phải làm gì. Em chỉ biết rằng phải đảm bảo rằng anh an toàn. ' Jaehyun thì thầm một cách bẽn lẽn.

Doyoung dừng lại trước lời nói của cậu, má trở nên thô bạo. 'C-cảm ơn vì đã lo lắng Jaehyun-ah'

Jaehyun cười lại một cách đầy nam tính, và cảnh tượng đó khiến trái tim Doyoung lại rung động. Anh sẽ sớm chết nếu điều này tiếp tục. Jaehyun kéo một thứ gì đó từ phía mình, nhẹ nhàng đưa cho người lớn tuổi một bó hoa, không phải là hoa dại nữa mà là những bông hồng xinh đẹp với nhiều màu sắc khác nhau. "Jae .." Doyoung lẩm bẩm, mắt ngấn lệ. Anh không xứng đáng với điều này. Sau ngần ấy năm, cậu bé Alpha chưa bao giờ bỏ cuộc. Anh không xứng đáng với bất kỳ điều này. 'Jae .. cái này ... cái gì thế này ...'

'Đó là một món quà, hyung.' Người trẻ hơn trả lời, mỉm cười với anh một cách ngọt ngào. 'Cha nói khi chúng ta tán tỉnh ai đó, những món quà phải luôn đẹp và xinh xắn.'

Doyoung lại nấc lên, vùi mặt vào bó hoa. 'Jae .. không. Ý anh là,' anh thút thít vào tay anh, khiến Jaehyun lo lắng cả người. 'Anh không xứng đáng với điều này. Em phải ngừng tán tỉnh anh đi Jaehyun. Điều này không có kết quả. '

Jaehyun trông có vẻ lạc lõng, sự tức giận âm ỉ trong mắt cậu. Omega của Doyoung buồn bã rên rỉ với Alpha, co rúm người lại vì sợ hãi. 'Ý anh là gì hả hyung? Em không muốn dừng lại! '

'Nhưng anh không thể cho em những gì bạn muốn! Anh vô dụng và cằn cỗi! ' Doyoung hét lên, để cảm xúc của mình tự do phóng túng. Những cảm xúc đó anh đã giữ quá lâu, bị mặc cảm và lương tâm canh giữ. 'Anh xin lôi! Đó không phải là anh, người em cần. Anh không thể là omega phù hợp với em. '

Nếu trước đây Jaehyun trông có vẻ tức giận thì bây giờ em ấy trông có vẻ bị xúc phạm. Cậu giữ lấy Doyoung bằng cánh tay lực lưỡng của mình, cố gắng ngăn người nhỏ hơn ngọ nguậy. 'Hyung, đây có phải là những gì đang lướt qua trong đầu anh không? Rằng anh vô dụng? '

'Đúng vậy!' Doyoung giận dữ hét lại. Tức giận với bản thân và cảm thấy tội lỗi khi đến ăn chỉ để được ở bên Jaehyun. 'Anh không có giá trị. Anh không thể ở bên em như thế này. Omega như anh.'

Jaehyun đặt một bàn tay chắc chắn lên gáy anh, điều khiển anh. Bản năng của Doyoung buộc anh phải đầu hàng, ngửa cổ vâng lời. Anh nghe thấy tiếng gầm gừ của người cao hơn, và nó khiến anh khuỵu chân xuống. 'Doyoung' Jaehyun gầm gừ, giọng nói đầy uy quyền và thống trị. 'Anh đừng bao giờ nghĩ về điều đó. Anh có nghĩ về em như một người đàn ông nếu em không phải là một Alpha? '

Doyoung đáng thương rên rỉ, khóc lóc.

'Trả lời em đi Doyoung.' Jaehyun lại gầm gừ, khiến người lớn hơn phải thút thít vì sợ hãi vì tuân theo Alpha của mình. "K-không.”

'Em là một người đàn ông, có là Alpha hay không.' Jaehyun nói, cúi người gần để kết nối trán của họ với nhau. Giọng cậu trở nên nhẹ nhàng và trìu mến, giống như đang rơi nước mắt. 'Em vẫn sẽ yêu anh, dù anh có là omega hay không. Cằn cỗi hay không, em sẽ chấp nhận hết. Xin anh đừng cho tâm trí ngập tràn trong những suy nghĩ rác rưởi đó. Em chỉ yêu anh vì anh. Chỉ cần anh là đủ. ' Jaehyun giải thích, xoa ngón tay của mình vào gáy Doyoung để giúp anh bình tĩnh lại khỏi tiếng nức nở không ngừng của mình.

Jaehyun hôn lên đôi má ướt đẫm của anh, thở dài vào cổ anh và hít lấy mùi hương của anh. 'Làm ơn đi hyung, em cầu xin anh. Hãy nhìn em như một người đàn ông chứ không phải một đứa trẻ. Em có thể tán tỉnh và bảo vệ anh. Đó là lý do tại sao em quyết định đến trại. Như vậy, em mới có thể là một người bạn đời phù hợp với anh. '

Doyoung rên rỉ, ngượng ngùng giấu mặt vào ngực người cao hơn. Jaehyun day day thái dương đẫm mồ hôi, ôm chặt lấy anh. 'Em chỉ muôn anh. Em không quan tâm người khác sẽ nói gì. Tuổi của anh không quan trọng. Và xin đừng nói về việc già nưa. Anh vẫn nóng bỏng ngay cả khi đã 28 tuổi. ' Doyoung vỗ ngực kiếm tiếng cười từ Alpha. Anh ngẩng đầu nhìn, thấy được sự nghiêm túc và chân thành trong đôi mắt. Có lẽ không phải mọi thứ đều thay đổi. Có lẽ Ten và Taeyong đã đúng. Bởi vì khi nhìn vào đôi mắt đó, anh thấy Jaehyun 13 tuổi cao lêu nghêu, đang cười toe toét với anh một cách trẻ con.

"Anh xin lỗi" Doyoung nức nở, cho Jaehyun thấy vẻ mặt của mình. 'Anh sợ. Anh là một kẻ hèn nhát. Anh sợ rằng sẽ cướp đi tuổi thơ của em. Tuổi tác buộc chúng ta phải điều chỉnh.'

Jaehyun chớp mắt nhìn anh, hôn lên mí mắt anh. 'Em đã có quá đủ về người anh thời thơ ấu của mình. Và em tự hào nói rằng nó đều là ở bên anh. ' Sau đó Jaehyun hôn lên mũi anh, thở phào nhẹ nhõm khi Doyoung không dời đi chỗ khác hay ngại ngùng. 'Em sẽ sớm thay thế vị trí của cha, em không thể trẻ con được nữa. "

Omega gằn giọng hiểu ý, rúc má vào cổ người cao hơn. Có lẽ để chết chìm trong mùi hương của em ấy.

“Và đừng lo, hyung, em cũng biết về đứa con. Chúng ta có thể cùng nhau chăm sóc thằng bé. Có lẽ nó cũng có thể là người thừa kế. ' Jaehyun nói đùa, làm rối mái tóc xù của mình. Doyoung buồn ngủ cười toe toét, đôi mắt từ từ mở ra. 'Anh đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ có được em.' Anh thì thầm, bàn tay lướt trên làn da mềm mại của Alpha. Jaehyun nghiêng người để hôn từng ngón tay anh, tận hưởng cảm giác hài lòng của Doyoung và khúc khích cười. 'Anh luôn có em. Em đã là của anh từ lâu. ' Jaehyun chốt lại.

Doyoung ngượng ngùng rên rỉ, và Jaehyun không thể ngăn bản thân hôn lên đôi môi bĩu ra với vẻ đáng yêu của anh, nâng niu đầu anh, đẩy miệng họ vào nhau.

Họ phải tách ra khi một tiếng kêu nhỏ vang lên. Doyoung ngồi dậy, mắt mở to. Jaehyun biết đó là ai. Với ánh mắt lấp lánh của người cha, cậu lao đến nơi phát ra âm thanh. Khi cậu quay lại, một chú gấu con đang khóc trên tay. Donghyuck nhìn Doyoung nhưng không với lấy mẹ mình, thay vào đó, ngượng ngùng vùi mình vào cổ Alpha. Đúng là một đứa trẻ ranh mãnh.

Jaehyun cười rạng rỡ lớn hơn, đầy tự hào. ‘Thằng bé thích em' và nói thêm với vẻ tự tin, 'Em có thể là bố của nó’

Doyoung mệt mỏi đảo mắt nhìn, bế con ra khỏi vòng tay của người cao hơn. Donghyuck rên rỉ nhưng lại thích thú, mệt mỏi gục đầu vào vai Doyoung. Càng lớn càng thấy nụ cười trìu mến mà Jaehyun gửi đến đứa con của mình. Doyoung cảm thấy tim mình như có sấm sét, cố gắng thoát ra khỏi lồng ngực.

'Muộn rồi. Em nên về nhà.' Doyoung nói, phá vỡ sự im lặng. Jaehyun hơi bốc khói nhưng che nó lại bằng một nụ cười, nhích lại gần hơn nhìn vào môi Doyoung. Mặt anh ấy nóng lên và người nhỏ tuổi hơn hỏi. 'Em có thể hôn anh trước khi đi không, hyung?'

Omega vừa nói đỏ bừng mặt nhưng lại mím môi, Jaehyun thích thú áp môi họ vào nhau. Cậu bẽn lẽn vẫy tay chào tạm biệt.

Doyoung cười khúc khích.

~♥~

Doyoung muộn màng nhận ra rằng Jaehyun thực sự là người nói được làm được. Và rằng cậu  kiên quyết chứng tỏ bản thân trong quá trình tán tỉnh của anh, cậu đã mang đến hàng trăm món quà, từ áo khoác và các vật dụng khác nhau như giày dép, túi xách, đôi khi là thực phẩm, và đôi khi là cả những thứ cho Donghyuck.

Không mất nhiều thời gian để các thành viên trong nhóm nhận ra và biết được Jaehyun đang cố gắng gây ấn tượng với ai.

"Vậy .." Taeyong bắt đầu, cố gắng làm ra vẻ không quan tâm nhưng ánh mắt lấp lánh trong mắt anh lại nói lên điều khác. 'Cuộc tán tỉnh thế nào rồi?'

Doyoung đỏ mặt bỏ đi, bận rộn với việc lựa chọn những chiếc khăn quàng cổ mà mình nhận được. Món đồ yêu thích của anh là dụng cụ nấu ăn. Anh đã sử dụng nó mọi lúc và cảm thấy như dụng cụ này đã làm cho thức ăn ngon hơn. Tuy nhiên, anh biết rằng đây chỉ là sự bình lặng trước cơn bão. Doyoung ghét việc mình cảm thấy bồn chồn mỗi khi thấy Gia đình Jungs nhìn mình. Chỉ cần một thời gian ngắn nữa thôi, Gia đình Jungs sẽ gọi cho anh và thẩm vấn về mối quan hệ với con trai của họ.

Nó xảy ra vào một đêm thứ bảy.

Solbin bước đến chỗ Doyoung với một nụ cười tự mãn, nói. 'Nghe nói anh được gọi để có một cuộc họp với Trưởng tộc. Anh nên sẵn sàng và chuẩn bị một số khăn giấy. ' Cô chế nhạo, ném cho anh một cái nhìn bẩn thỉu. 'Họ sẽ từ chối bạn như cái cách mà tộc cũ của anh đã làm.'

"Solbin, lùi lại." Ten nghiến răng nghiến lợi. Solbin đảo mắt nhìn anh, không chút sợ hãi. Taeyong đập nó, "Mẹ kiếp." Cô lùi lại một bước trước lời nói khó nghe, cứng rắn trước khi để họ một mình đi ăn tối. 'Đừng tin cô ta. Cô ta chỉ đang ghen tị mà thôi.' Ten an ủi anh, ăn trong khi cậu bé Donghyuck cố gắng bốc thịt bằng đôi tay trần nhỏ bé của mình.

"Cô ta vẫn không thể tin rằng Jaehyun lại tán tỉnh cậu trong nhiều năm." Taeyong nói thêm, mỉm cười với bạn mình một cách nhẹ nhàng và chân thành.

Doyoung rời khỏi căn nhà gỗ với một trái tim như sấm sét, anh siết chặt một cánh tay bảo vệ quanh đứa con của mình. Họ tiến đến ngôi nhà gỗ lớn của Gia đình Trưởng, Donghyuck lảm nhảm không ngừng. Doyoung chỉnh lại mái tóc rối bù của anh trước khi gõ cửa, cánh cửa do chính Head Alpha mở ra.

'Ồ, Doyoung, vào đi.' Ngài nói một cách cứng rắn mặc dù không phải là không tử tế. Doyoung cúi đầu kính trọng, bước vào trong và ngồi trước mặt vợ của Trưởng Alpha. Cô ấy cười nhẹ, trông cũng lo lắng không kém Doyoung. Pack Alpha ngồi xuống bên cạnh vợ, có vẻ mặt táo bón.

"Doyoung." Cô quan tâm, mỉm cười trìu mến với đứa con đang mút ngón tay cái nhỏ bé của mình. 'Thật tốt khi cuối cùng cũng được gặp con .. tốt.'

Cô ậm ừ, giờ tập trung vào bàn tay nhẫn tâm của chồng mà cô đang nắm lấy. Cô thở dài, trong mắt thoáng buồn. 'Ta xin lỗi vì gần đây con phải trải qua rất nhiều thứ.' Cô ấy nhận xét, 'Ta ước con biết một gia đình hoàn hảo nghĩa là gì nếu con không đánh mất mình.'

Doyoung lắc đầu, cười thật chặt. 'Ổn rồi. Con đã có Healer Joohyun. Và, và cả Jaehyun nữa.'

‘Thằng bé thực sự yêu con.' Cô thì thầm, đôi mắt dịu dàng và rưng rưng. ‘Nó không bao giờ ngừng nói về con, luôn có điều gì đó để nói về con. '

"Nó khá là mệt mỏi." Trưởng Alpha nói đùa nhưng vợ ngài nhéo đùi khi Doyoung lo lắng xoay người như muốn bỏ đi. 'Ý ta là, con là chủ đề duy nhất mà nó nói về. Nó không bao giờ nói về chúng ta như vậy. ' Ngài ta cố gắng vớt vát. 'Những gì ngài ấy đang cố gắng nói là Jaehyun luôn để con trong cuộc sống của nó, ngay cả khi bây giờ nó đã trưởng thành.'

Doyoung đang bị phân tâm nhẹ bởi tiếng bú ồn ào của Donghyuck. 'Con cũng nhận thức được điều đó.' Anh nói một cách thấp hèn.

Cô thở dài, cảm thấy căng thẳng. 'Các con có thích nó không?'

Doyoung cáu kỉnh với điều đó, má đỏ bừng. Anh nói lắp bắp khi sự lo lắng phá hủy hệ thống của anh. 'Ch-chà ...' anh lắp bắp, cảm thấy mất mát. 'Con-con có— nhưng khoảng cách tuổi tác của bọn con quá lớn, và con nghĩ người hoàn toàn biết rằng con không có khả năng sinh con—'

'Chúng ta không quan tâm đến người thừa kế.' Head Alpha nghiêm túc. 'Điều chúng ta quan tâm là liệu con trai chúng ta có hạnh phúc hay không.'

Doyoung ngoảnh mặt đi, cảm thấy khoé mắt trào ra nước mắt.

'Và chúng ta hoàn toàn có thể thấy nó đang rất hạnh phúc. Có lẽ là tràn ngập niềm vui. ' Cô ấy nói,

'Doyoung, con yêu. Ta nghĩ bây giờ tất cả chúng ta đều biết rằng con và Jaehyun đã được định sẵn để ở bên nhau. '

Donghyuck ré lên khi nghe thấy tên mẹ mình. Tuy nhiên, cô ấy tiếp tục, 'Và chúng ta rất tiếc đã làm con sợ nhưng con có tất cả sự đồng ý của chúng ta. Nó sẽ luôn là một lời đồng ý, đặc biệt là vì hạnh phúc của con trai chúng ta. '

Doyoung bật ra thành tiếng nấc nghẹn ngào. Người vợ của Trưởng Alpha ngay lập tức ở bên cạnh anh trong khi Alpha Jung nắm lấy Donghyuck nhỏ bé. Cô ôm anh như con ruột của mình, vuốt ve đầu anh. 'Ta xin lỗi vì con đã phải sợ hãi và cô đơn.' Cô cảm thấy đứa trẻ này đang nấc lên một cách bất lực, 'Và làm ơn, đừng bao giờ nghi ngờ con trai của chúng ta. Tất cả chúng ta đều biết nó quá cứng đầu và luôn muốn chứng tỏ bản thân. '

Doyoung khóc trên ngực cô cho đến khi anh dừng lại, nhận thấy rằng Donghyuck con của anh thậm chí không khóc một lần. Anh ngẩng đầu lên và thấy chú chó con đang có một khoảng thời gian với người ông mới của mình. Head Alpha trông thực sự lắng nghe vào bất cứ thứ gì mà đứa con của anh đang bập bẹ, một nụ cười toe toét trên môi. 'Có lẽ chúng ta đã có một người thừa kế.' Vợ Thủ trưởng nói đùa.

Donghyuck ré lên khi Pack Alpha đánh trả anh, cười toe toét dưới sự chú ý của họ. ‘Thằng bé cũng sẽ trở thành một nhà lãnh đạo tốt.'

~ ♥ ~

Bây giờ mọi thứ đã ổn định và Jaehyun thực sự đang chính thức tán tỉnh anh chàng omega 28 tuổi, Alpha chắc chắn sẽ chứng minh bản thân về mặt thể chất. Jaehyun giúp đỡ khi họ phải đi tìm thức ăn, cậu ấy mang về một chiếc áo khoác lông thú đặc biệt cho Doyoung hầu như vào mỗi cuối tuần, và luôn đảm bảo giữ cho người bạn đời của mình được an toàn và ấm áp.

Doyoung tránh xa bất cứ khi nào thấy Jaehyun giúp các trưởng lão đốn rừng hoặc tuần tra khu đất để đảm bảo an toàn. Anh cố gắng không đỏ mặt bất cứ khi nào nhìn thấy cơ bắp cùng mồ hôi trượt dài trên cơ bụng hoàn hảo như tạc của Alpha.

Jaehyun, thật đáng kinh ngạc, là một Alpha rất có tài. Doyoung chưa bao giờ thấy người trẻ tức giận cho đến một ngày, khi Doyoung đang xử lý vết thương cho hai con cá beta, Alpha tiến vào với một ánh mắt mãnh liệt. Doyoung đã hét lên rất lớn khi Jaehyun ôm chặt lấy anh, gầm gừ với hai bệnh nhân. Hai beta mau chông tranh nhau ra ngoài, Doyoung nhăn mặt nhìn người cao hơn. ‘Em làm như vậy để làm gì?'

Jaehyun nhún vai, và cậu ấy trông không hề có lỗi dù là nhỏ nhất. 'Em có thể ngửi thấy chúng.' 'Cho nên?' Doyoung rên rỉ, lùi ra xa.

Nhưng Jaehyun kéo anh lại, áp sát khi họ đứng gần nhau. Ánh mắt đen tối nhìn xuống môi, "Chúng có mùi rất kích thích."

Doyoung đã đỏ mặt rất nhiều và lao thẳng ra khỏi Alpha. Họ không nói về điều đó một lần nữa, nhưng Doyoung dần nhận ra rằng căng thẳng tình dục quanh họ là nguyên nhân của nhiều sự kiện thất vọng. Jaehyun có thể là một vị thánh với cách em ấy kiên nhẫn không chạm vào Doyoung cho đến khi anh đến kỳ phát tình. Họ không phải đợi lâu, bởi vì omega đã bị động dục vào một đêm nọ.. Taeyong đã đề nghị giữ cho Donghyuck an toàn và tránh xa họ cho đến khi anh bình phục. Tuy nhiên, anh không mong đợi sẽ nhìn thấy Jaehyun đứng trước túp lều của mình, hào hứng cười toe toét với anh. "Em nghĩ anh có thể thích bơi trước khi vượt qua kỳ của mình", đó là những gì em ấy nói, cùng một cái giỏ đã được đóng gói đầy thức ăn.

Doyoung nhìn Jaehyun và nhận ra anh cũng yêu người kia một cách bất lực.

Họ cùng đến một hồ nước, trút bỏ xiêm y. Doyoung ngượng ngùng đỏ mặt và che đi cơ thể trần truồng của mình, may mắn thay, Jaehyun đã ngoan ngoãn quay lưng lại trong khi omega chìm trong nước. Jaehyun bơi đến chỗ anh, trông như một vị thần, cậu ôm chặt Doyoung. Anh gầm gừ trong cổ họng, cảm thấy thỏa mãn khi chạm vào. 'Nó có đau không?' Jaehyun hỏi, hôn lên đôi má ướt đẫm của anh. Doyoung lắc đầu, 'Mãi sau này. Anh vẫn có thể xoay sở. '

‘Em sẽ ở đây để giúp anh, đừng lo lắng.' Jaehyun thì thầm, cúi xuống hôn người lớn tuổi một cách ngọt ngào. Doyoung vòng tay qua cổ cậu, ngượng ngùng kêu lên khi cơ thể trần trụi của họ tiếp xúc với nhau. Lòng bàn tay to và khỏe của Jaehyun trượt xuống lưng anh, ôm lấy mông anh. Doyoung kêu lên và vội vàng lùi ra xa, chìm trong biển dục vọng xoáy sâu trong mắt Alpha.

Doyoung lờ mờ nhớ mình đã ở trong tình huống tương tự. Chỉ là, trước đây họ không khỏa thân. Và Jaehyun còn trẻ. Và em ấy không có mong đợi vào mông của người lớn tuổi.

Doyoung bắt đầu nóng lên sau chuyến đi chơi nhỏ của họ. Jaehyun đã đưa anh đến một căn nhà nhỏ cách xa khu tập kết. 'Đây là căn nhà gỗ mà cha đã xây dựng khi ông ấy tán tỉnh mẹ em.' Cậu giải thích, nhẹ nhàng đặt người kia xuống giường. Doyoung vươn một cánh tay về phía cậu, rên rỉ. Jaehyun hôn lên má anh rồi nằm bên cạnh anh, thì thầm nóng bỏng. 'Em bây giờ là của anh rồi, hyung'

'Mãi mãi là em bé, mãi mãi là của anh. " Doyoung rên rỉ, đan tay vào nhau khi Jaehyun làm tình với anh.

Doyoung trở về nhà sau một tuần với những vết cắn trên cổ mà anh tự hào khoe và trái tim ngập tràn tình yêu cùng lời chúc phúc.

~♥~

"Mình không chắc nhưng có lẽ đó là một bé gái." Ten tinh tế nói, nhìn Taeyong trêu chọc. Sau đó nói và cười toe toét đáp lại, "Mặc dù nó có mùi giống như một cậu bé.

Doyoung cau mày với họ, không thể hiểu họ đang nói về cái gì. Họ ngửi thấy mùi hương của một bé gái hay một cậu bé? Ở đâu? Hiện giờ chỉ có ba người họ trong nhà. 'Doyoungie, cậu hỏi Healer Joohyun xem cô ấy có cảm thấy mùi gì không?' Taeyong gợi ý, nhíu mày. Doyoung cau mày, bối rối. 'Mùi gì?

'Cậu.' Cả hai người họ đồng thanh. Khi Doyoung di chuyển để hỏi tại sao, cả hai đều nhún vai như một kẻ ngốc nên Doyoung đã đi đến chỗ mẹ kế của mình. Khi anh bước vào cabin, Healer Joohyun ngẩng đầu lên và cười nhẹ. 'Ta có thể nghe thấy nhịp tim của nó.

'Sao ạ?' Doyoung tròn mắt hỏi. Bọn họ đang nói gì thế? Cô mỉm cười lắc đầu, đẩy anh ra ngoài. "Con hãy đi hỏi Trưởng tộc thử xem ngửi thấy mùi gì từ con."

Một lần nữa, như một đứa trẻ lạc lối, anh tuân theo mệnh lệnh sau khi hôn tạm biệt vào má mẹ kế. Anh lê bước đến ngôi nhà lớn của Gia tộc trưởng, gõ ba lần rồi mới bước vào. Chỉ có mẹ của Jaehyun, vợ của Trưởng tộc đang ngồi bên trong. Anh chậm rãi tiếp cận, không biết phải nói gì. "Uhm, Mama" Anh gọi, má đỏ bừng khi người phụ nữ quay sang anh một cách ngọt ngào. 'Sao vậy con yêu'

'Con có mùi như thế nào vậy ạ?'

Cô cười rạng rỡ với anh, đứng lên đến bên cạnh anh và đặt một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng lên vùng giữa của Doyoung. 'Con có mùi thơm của con trai ta!' Cô thốt lên, đôi mắt sáng hơn cả ánh mặt trời đang cháy. 'Con có mùi như đang mang thai!'

Doyoung gần như cảm thấy mắt mình nhìe đi. Anh gần như không có bất kỳ phản ứng nào đến khi anh bị bóp nghẹt bởi một cái ôm. Cô ré lên và hào hứng nói với anh rằng con trai anh ta sẽ phản ứng như thế nào khi nó phát hiện ra.

Khi Jaehyun phát hiện ra người bạn đời 28 tuổi của mình đang mang thai được bảy tuần, cậu ấy đã hôn chân Doyoung và khóc trên vai anh. Sau đó, các Healer nói rằng họ đã kiểm tra cho Doyoung và bảo rằng 'có thể' không bao giờ có con, chứ chưa bao giờ nói rằng 'anh ấy sẽ không có.'

“Đó là một cậu bé” Jaehyun nói vào một buổi tối, bàn tay ấm áp của em ấy không bao giờ rời khỏi bụng của Doyoung. Doyoung ậm ừ, hít thở hết mức có thể mùi hương của Alpha. 'Chúng ta có khả năng biết giới tính chỉ bằng mùi của họ.'

Doyoung mệt mỏi gật đầu, mím môi hôn. Alpha tuân theo, mỉm cười tự hào khi nhìn thấy vết sưng theo đúng nghĩa đen, thành quả lao động của cả hai. Anh lại đưa bàn tay to ấm áp của mình lên trên bụng, phát ra âm thanh khó chịu bên cạnh người bạn đời đang mang thai mềm mại của mình. Anh xoay người để tránh xa nhưng Jaehyun gầm gừ, khiến người lớn hơn phải than thở trước sự phục tùng.

'Anh ghét em' Doyoung thút thít, ưỡn cổ, khiến nội tâm Jaehyun  chảy nước miếng trước tình trạng suy nhược của anh. Cậu liếm chút rượu, thì thầm vào tai anh một cách quyến rũ. 'Làm thế nào về việc chúng ta làm tình một lần nữa để xem anh thực sự ghét nó hay không, hm?'

Doyoung ré lên nhưng không ngăn được bàn tay đang xâm phạm vào bộ quần áo rộng của mình. Anh rên rỉ trong miệng Alpha, quằn quại trong sung sướng khi Jaehyun xoa đùi anh, cảm nhận làn da trơn chảy dọc xuống chân. 'Nóng quá.' Jaehyun rên rỉ, nâng người bạn đời của mình lên một cách dễ dàng và đặt anh ấy trong lòng mình. Doyoung ngay lập tức vùi mặt vào ngực người cao hơn, xấu hổ. 'Tình yêu, em muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh.' Jaehyun nói, ôm lấy cổ Doyoung và để omega ôm vào người. Doyoung rên rỉ cố gắng tránh ra, nhưng Jaehyun cố đảm bảo với anh rằng không sao cả. Doyoung rên rỉ, hông uốn éo, lưng cong lên. Jaehyun cứng người khi nhìn thấy người bạn đời thân yêu và vết sưng rõ ràng của anh.

Jaehyun gầm gừ lớn, liếm dấu hiệu giao phối của họ. 'Chúa ơi, em yêu anh'

Doyoung lao vào cậu nhiều hơn trước khi anh gục xuống mềm nhũn, cực khoái mãnh liệt. Anh cười một cách dễ thương với Alpha to lớn của mình, miệng nói ngọt ngào 'anh cũng yêu em'. Jaehyun lau người cho  anh sau khi hôn lên lỗ nhỏ, và sau đó cả hai đều chìm vào giấc ngủ.


~ ♥ ~

Đó thực sự là một cậu bé.

Họ quyết định đặt tên là Jisung, vì Donghyuck rất thích nó. Cách thằng bé thích Minhyung-hyung của mình. Và Doyoung đã ngừng để tâm đến nhiều năm trước mỗi khi Jaehyun lo lắng và bảo vệ anh. Alpha, như mọi khi ngay cả trước khi biến thể, không bao giờ quên mang một bó hoa vào căn phòng mới của họ, một cabin dành cho gia đình nhỏ. Doyoung luôn thức dậy với những bông hoa thơm xộc vào mũi và sau đó nhìn thấy nó được đặt trên chiếc bình nhỏ bên cạnh giường của họ.

Doyoung cũng nhận ra Jaehyun có thái độ bực bội quá mức từ đâu. Anh nghĩ đó là từ chính Trưởng tộc, nhưng sau đó nhận ra rằng đó là từ mẹ em ấy theo đúng nghĩa đen. Bởi vì, một buổi sáng khi Doyoung thức dậy, có một bàn tay dịu dàng đang vuốt ve bụng anh và một Jung vô cùng hạnh phúc, hào hứng kể về việc có thêm một gia đình mới. Doyoung hạnh phúc với tình yêu.

Đôi khi anh nghĩ mọi thứ chỉ là một giấc mơ. Với mọi thứ diễn ra, anh  chưa bao giờ mong đợi rằng điều này sẽ xảy ra. Chưa bao giờ mong đợi Jaehyun sẽ yêu anh bất kể anh là ai và anh không có khả năng gì. Có lẽ đây là ý của Healer Joohyun.

'Anh yêu em Jaehyun' Doyoung thì thầm, cái bụng căng phồng của anh như một hiệu ứng tăng thêm rằng omega đang phát sáng với tình yêu theo đúng nghĩa đen. Jaehyun hài lòng cười toe toét. 'Em cũng yêu anh, hyung. Và tận bên trong đàn con nhỏ bé cùng mấy đứa nhỏ của chúng ta. '

Doyoung trìu mến hôn lên má Jaehyun, đôi mắt lờ đờ. Anh vẫn không thể tin được. Không thể để ý đến điều đó, rằng người đàn ông, Thủ lĩnh mới, Alpha đẹp trai và nóng bỏng này là của anh. Là bạn đời của anh. Anh tựa đầu vào ngực người cao hơn, thở phào nhẹ nhõm khi Jaehyun tự động vòng một cánh tay bảo vệ ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của anh. 'Anh là điều tuyệt vời nhất mà em từng có, hyung.' Alpha thì thầm, hôn lên đôi mắt nhắm nghiền của anh. 'Em yêu anh rất nhiều.'

Doyoung mỉm cười, gật đầu. 'Em là người duy nhất anh từng muốn.'

'Điều gì đã thay đổi hyung?' Jaehyun trêu chọc, và omega đã nhanh chóng liên tưởng đến Jaehyun cao lớn nhiều năm trước. Omega cười khan một tiếng, nhìn chằm chằm vào quả cầu hắc ám mà mình vô cùng yêu thích. 'Không. Anh vừa nhận ra anh yêu em. Có gì đó thay đổi không? '

Jaehyun âu yếm lắc đầu, cúi xuống hôn nhẹ vào mũi Doyoung. 'Không có gì thay đổi đâu hyung. Từ khi còn nhỏ, em đã biết rằng em yêu anh rồi. '

~♥~


Doyoung đã hạ sinh một bé trai rất khỏe mạnh kháu khỉnh tên là Jisung. Và khi nâng niu cục kỳ diệu nhỏ bé trong tay, anh nhìn thấy tương lai của gia đình trong đôi mắt lấp lánh của chú gấu con đang ngáp. Jisung. Jung Jisung. Jaehyun khóc, điều mà cậu không bao giờ lớn lên, và vùi mặt vào vai Donghyuck vừa 4 tuổi. Doyoung cười rạng rỡ hơn khi Donghyuck gọi Jisung và nhóc con sơ sinh ngay lập tức bám chặt ngón tay vào người anh trai lớn của mình.

Mọi thứ đều hoàn hảo, như Healer Joohyun đã nói.

Và có lẽ cha mẹ đều biết điều gì tốt nhất cho con cái của họ sau tất cả.


FIN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro