Chương 1: Hồi Ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào năm một chín hai mươi
Loạn lạc chinh chiến chết người liên miên
Cuộc đời dài ngắn khó biên
Người sống người chết từng phiên xoay vòng
Yêu nhau cho lắm cho nồng
Nhân tình luyến ái khó lòng dài lâu
Giữa trời mưa đạn trên đầu
Một cặp nam nữ kết trầu se duyên
Phúc - Nhàn một cặp thiên duyên
Quen nhau từ nhỏ yêu liền lớn lên
Nào ngờ nạn kiếp gọi tên
Vận xui lại đến vận hên đi rồi
Chết thì chết cũng một đôi
Cùng nhau hẹn ước kết đôi muôn đời
Muôn kiếp bên cạnh chẳng rời
Lấy nơi họ chết làm nơi gặp lại
Hẹn thề bằng máu cả hai
Hai dòng nguyện lại chảy dài đất đây
Phía trên thì có trời mây
Phía dưới thì có cỏ cây ghi tình
Cứ ngỡ trời đất thương tình
Nào ngờ đày đọa một mình Nhàn thôi.
Nhàn kia làm kiếp ma trôi
Hồn bay phiêu lạc dạt trôi muôn đường
Lòng cứ mang nặng yêu đương
Tâm cứ khắc khoải vấn vương nhân tình
Chẳng chịu hóa kiếp thân mình
Cố tìm cố kiếm bóng hình Phúc kia
Lặng chờ ở chỗ mộ bia
Cũng là nơi chết phân chia hai người
Thời gian thì chẳng làm lười
Trôi qua trôi lại năm mười rồi trăm
Là trăm của cái trăm năm
Nhàn đã làm ma cả trăm năm rồi
Sáng thì phiêu lạc xa xôi
Tối thì về lại ở ngôi mộ thờ
Từng ngày trông ngóng đợi chờ
Không quên tìm kiếm từng giờ từng giây
Lúc đầu tìm ở quanh đây
Ở quê làng nhỏ cỏ cây thân tình
Đáng tiếc làng quê yên bình
Không còn tồn tại bóng hình Phúc ta
Rồi thì ngày tháng năm qua
Chiến tranh tàn phá từ xa đến gần
Dân làng thiệt mạng mấy phần
Còn lại di tản chẳng chần chừ chi
Nên Nhàn cũng phải bay đi
Bôn ba khắp chốn chẳng khi nào dừng
Khi thì lên núi lên rừng
Đến sông đến biển đến từng ruộng nương
Dù rằng tìm kiếm khắp phương
Cũng chẳng tìm thấy người thương được này
Cứ tìm cứ kiếm từng ngày
Nhưng không tìm được đúng ngay người cần
Ở đấy có một vị thần
Là thần Thổ Địa tốt phần tính tâm
Thổ Địa cũng thấy thương tâm
Dạy Nhàn phép thuật để ngầm hộ thân
Trăm năm phép thuật tang dần
Phép thuật Nhàn đã có phần tiến xa
Trời nắng có thể bay ra
Trời mưa có thể bay xa lên trời
Nhưng chưa lộ mặt ở đời
Có nghe có thấy người lời trần gian
Nhưng chỉ như bóng chiếu ngang
Không sờ không chạm không mang được gì
Người đời cũng chẳng biết gì
Chỉ Nhàn mới biết bởi vì là ma.
Người nhà Nhàn - Phúc đều già
Không thì đều chết chẳng mà ai thân
Không ai còn ghé mộ phần
Không nhang không khói bỏ phần mộ kia
Hai mộ tuy chẳng ly chia
Nhưng mà thể xác phân chia lâu rồi
Bia mộ nằm khuất bên đồi
Theo mưa theo gió phai phôi bạc màu
Chữ thì chẳng rõ chữ nào
Người thì cũng ít ghé vào nơi đây
Nhàn thì theo gió theo mây
Lòng vòng luẩn quẩn xem đây là nhà
Cũng vì hẹn ước cả mà
Nhàn tin hẹn ước sẽ là gặp nhau
Nơi chết hẹn ước kiếp sau
Nên Nhàn cố chấp bám vào mà thôi
Cố tìm Phúc của xa xôi
Ngỡ người vẫn vậy mắt môi dáng hình
Dù Nhàn phí sức lực mình
Cũng chẳng tìm được bóng hình Phúc kia.
Một ngày nắng rọi mộ bia
Cũng là ngày giỗ cách chia Phúc - Nhàn
Hôm ấy trời đẹp vô vàn
Chim kêu nắng rọi an nhàn biết bao
Thời gian thật đã quá mau
Hôm nay vừa đúng giỗ vào trăm năm
Nhàn đang nhớ lại xa xăm
Bất ngờ có người ghé thăm nơi này
Vài người có gái có trai
Họ đến đo đạc vùng này đấy thôi
Bọn họ bát nháo loi nhoi
Ồn ào náo động liên hồi chẳng ngưng
Nhàn như cảm thấy tức bừng
Làm phép cho họ yên dừng lại ngay
Làm cho đất chuyển lung lay
Ngã nhào ngã ngữa người quay quay cuồng.
Một người trượt ngã xuống luôn
Mấy vòng lăn lộn tới luôn bia mộ
Đầu người đập mạnh xuống mộ
Máu người tuôn chảy vào mộ Phúc kia
Máu trán cứ chảy đầm đìa
Người ấy bất tỉnh hôn lìa xác thân
Mơ mơ ảo ảo khó phân
Từ trong vô thức nhiều phần hiện ra
Nhớ về những chuyện đã qua
Hình ảnh Nhàn - Phúc hiện ra mơ hồ
Cứ như lạc giữa hư vô
Người ấy lạc giữa biển xô kỉ niệm
Cứ như lời báo lời điềm
Lúc này Nhàn cũng hòa chìm giấc mơ
Thấy Nhàn, Phúc lại hững hờ
Nhàn kêu, Phúc lại càng vờ ra xa
Nhàn thì trông rõ Phúc ta
Phúc thì chẳng rõ hồn ma của Nhàn
Giấc mơ kết thúc vội vàng
Phúc đã biến mất trong màn khói đen
Nhàn thật cảm thấy rối ren
Cố chạy theo Phúc cố chen cố tìm.
Người té lúc nãy nằm im
Dần dần tỉnh lại lim dim mắt mình
Chỉ thấy đau nhức cả mình
Đầu xoay óc nhảy linh đình nở hoa
Nhàn thì cũng đã bước ra
Ngỡ giấc mơ ấy chính là duyên cơ
Thấy người ngồi trước mộ thờ
Ngỡ là chính Phúc đã chờ bao lâu
Nhàn vui biết mấy ví dầu
Vội vàng tiến đến chạm đầu người ta
Bất ngờ người ấy quay ra
Hiện ra khuôn mặt thật là khó tin
Vẻ mặt thì đúng tươi xinh
Dù có máu chảy vẫn xinh như thường
Nhưng mà có chút bất thường
Là cô gái trè tỏ tường từng li
Môi son mắt phấn má chì
Mũi cao mày gọn tóc thì dài đen
Dáng thì thanh mảnh đáng khen
Cao cao ốm ốm da xen trắng hồng
Nhàn kia chết lặng đứng trông
Cố ấy có phải đúng không Phúc mình?
Cớ sao thay đổi dáng hình
Nhưng mà cảm giác nhân tình vẫn đây
Từ lúc người ấy đến đây
Cỏ cây hoa lá trời mây vui mừng
Riêng Nhàn lại thấy ngại ngừng
Khó mà chấp nhận để mừng vui chung
Thật là cảm thấy mông lung
Cớ sao thay đổi mạo dung quá nhiều
Quan trọng duy nhất một điều
Người ấy là nữ nói yêu thế nào?
Nhàn thật muốn trách trời cao
Cớ sao gieo rắc biết bao đau buồn.
Người ấy máu vẫn cứ tuôn
Cứ la cứ hét cứ luôn kêu gào
Tay Nhàn nhè nhẹ giơ cao
Dường như Nhàn muốn chạm vào vết thương
Nhàn muốn dùng phép cứu thương
Giúp cho người ấy thịt xương lành liền
Vừa mới thi trổ phép tiên
Nhưng chưa chạm đến lại liền có người
Người ấy hơn tuổi hai mươi
Đàn ông mạnh khỏe tướng người cao to
Nhàn kia cảm giác thấy lo
Dường như đã gặp đâu đó trước rồi
Nhưng mà không nhớ được thôi
Nhưng mà cảm giác hỡi ôi lạ kỳ
Người đàn ông ấy tên gì
Còn cô gái ấy phải thì Phúc không?
Nhàn nghĩ nhưng chẳng nghĩ thông
Hai câu hỏi ấy rất mong giải bày.
Người đàn ông ấy thật hay
Xé ra mảnh áo băng ngay vết thương
Hai tay mạnh khỏe vai vươn
Bồng ngay cô gái lên đường rồi đi
Miệng thì cứ mãi thầm thì:
"Cố lên Sang nhé! Hãy vì chính em!
Đừng có bị gì nha em!
Nhanh lắm anh sẽ đưa em tới viện."
Đoàn người lúc nãy đi liền
Họ cùng nhau đến bệnh viện ở gần
Còn Nhàn đứng lặng chừ chần
Nhàn thật chẳng rõ được phần nào luôn
Nhàn tiến đến chỗ máu tuôn
Còn dính trên mộ còn luôn hơi nồng
Cảm giác quen thuộc bao vòng
Tựa như mùi máu nguyện dòng ngày xưa
Sự thật đã đúng hay chưa
Cần phài làm rõ để vừa lòng yên.
Thế là Nhàn cũng bay liền
Bay theo mùi máu chất riêng của người
Mùi máu ấy vẫn rất tươi
Nhàn bay theo đó gặp người ấy rồi
Cô ấy nằm thẳng cẳng rồi
Chỉ là tiêm thuốc để rồi may kim
Thuốc mê nên phải lim dim
Ngủ sâu một giâc lại chìm vào mơ
Nhàn kia làm phép vào mơ
Đúng là gặp Phúc trong mơ rồi này
Nhàn thì cố gắng níu tay
Phúc thì bỏ chạy chẳng quay mặt nhìn
Hai người trong một khung hình
Người chạy người rượt rộn rình cả lên
Nhàn gọi tên Phúc từng tên
Phúc thì chẳng nói được nên câu gì
Bỗng sao Phúc hóa lạ kỳ
Biến thành cô gái là vì tại sao?
Y như cô gái ngã vào
Ngã vào bia mộ Phúc trào máu ra
Nhàn trơ mắt nhìn cô ta
Trong cái chữ lạ lại là chữ quen
Một cảm giác rất thân quen
Tựa như từng đã biết quen lâu rồi
Thật là quá đỗi bồi hồi
Cảm giác như Phúc từng ngồi cạnh bên
Cao trào cảm giác bừng lên
Lúc lên lúc xuống cao trên thấp cùng
Cớ sao sự thể lạ lùng
Người xưa hóa kiếp chẳng trùng phận nam
Định mệnh gặp gỡ là nam
Luân hồi chuyển kiếp lại làm nữ nhi
Cô ấy lại đẹp quá đi
Nếu so nhan sắc Nhàn thì phải thua
Thật là duyên kiếp trêu đùa
Người ma chuyển kiếp đã chua đắng rồi
Lại cùng thân phận bèo trôi
Cả hai là nữ quá ôi xót lòng
Duyên tình đi cả một vòng
Trăm năm thương xót nhớ mong từng ngày
Giờ người hóa kiếp thân này
Thật là nghịch cảnh đọa đày Nhàn kia.
Cô ấy dần tỉnh rồi kìa
Nhàn cũng đến lúc rời lìa giấc mơ
Cô gái nửa tỉnh nửa mơ
Thức giấc chỉ thấy vật vờ nỗi đau
Vết thương trên trán quá đau
Khâu hết mấy mũi chứ nào phải chơi
Bên ngoài cũng đã sáng trời
Bác sĩ vào đến nói lời hỏi thăm:
"Có cần ở lại dưỡng nằm
Hay muốn về nhà tự chăm sóc mình?"
Cô gái muốn vể nhà mình
Vết thương cũng đã ổn định chẳng lo
Bác sĩ duyệt ý ký cho
Tờ đơn xuất việt với toa thuốc đơn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro