Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Boboiboy cùng các bạn mình đang tận hưởng kỳ nghỉ hiếm hoi trong suốt khoảng thời gian làm việc vất vả ở trạm Tapops nhưng ở Trái Đất cũng không yên bình. Tội phạm trốn tù, trộm cướp, khủng bố liên tục xảy ra khiến cả nhóm phải rất vất vả  để bắt chúng.  Cả nhóm ngồi ngay quán của ông Tok Aba, bơ phờ. Tok Aba làm cho tất cả những ly cacao mát lạnh, cả nhóm lại vui vẻ ngồi thưởng thức và trò chuyện với nhau. Cả nhóm đi cắm trại với nhau, vui vẻ, cùng nhau nướng thịt rồi cùng nhau ca hát. Đêm khuya, Gopal vội đi tìm chỗ giải quyết, cả đám ngồi chờ nhưng chờ mãi không thấy Gopal trở lại bèn chia nhau ra tìm.

Boboiboy: Gopal, anh đâu rồi??? Trả lời em đi!!!

Fang: Gopal, ra đây đi, có kem nè!!!

Yaya và Ying: Gopal, Gopal!!!

Ochobot thấy có dầu cào trên đất bèn gọi cho cả 4.

Ochobot: Mọi người, mau đến đây đi!!!

Cả 4 tập hợp lại.

Yaya: có chuyện gì thế Ochobot??

Ochobot: nhìn đi, đây là vết cào!! Hình như Gopal bị hút hoặc là gặp gì đó và bị kéo lê đi nên để lại dấu vết trên đất!!

Fang: nhưng nếu có chuyện gì cậu ấy vẫn có thể gọi điện báo mà??

Ying: có thể chuyện xảy ra quá đột ngột chăng??

Boboiboy cố gắng tìm kiếm thêm manh mối, đột nhiên thấy một cái gì đó lóe sáng lên, lại nhặt lên là huy hiệu có biểu tượng con mắt với đôi cánh. 

Boboiboy: biểu tượng này là gì??

Đột nhiên huy hiệu đó đột nhiên phát sáng, nó tạo ra một lỗ đen rồi bắt đầu hút mọi thứ xung quanh. Cả nhóm cố tìm chỗ bám.

Fang: CÁI GÌ VẬY???

Boboiboy: TỚ KHÔNG BIẾT!!!!

Yaya: ư... aghhhh!!!

Yaya cố dùng sức mạnh của mình để giữ cả nhóm lại.

Yaya: Tớ... sắp... chịu... hết nổi... rồi!!!

Một cành cây đập trúng Ochobot, khiến cậu ra khỏi cùng trọng lực của Yaya, cậu bị hút vào bên trong lỗ đen.

Boboiboy: OCHOBOT!!!!!

Boboiboy lập tức nhảy vào trong hố đen, Yaya vì sử dụng cạn năng lượng nên mất sức mạnh tạm thời, cả nhóm bị lỗ đen hút vào. Lỗ đen lập tức đóng lại, để lại mọi thứ hoang tàn. 

Ochobot bị hư hỏng, năng lượng sắp cạn, cố dành chút ý thức để quan sát xung quanh. Một ai đó lại gần cậu, biết tượng hình con mắt ngay trên váy. Cậu nghe được câu nói của người kia trước khi tắt nguồn.

???:  Một người máy tội nghiệp!! Đừng lo, tôi sẽ để ngài ấy sửa chữa cho cậu!!

Ochobot chuyển sang trạng thái tiết kiệm năng lượng. Cậu bị người bí ẩn đó mang đi mất. Lúc này, Boboiboy cảm thấy khó chịu khi bị ai đó cứ chọt chọt. Một giọng nói vang lên.

???: Này cậu gì ơi, cậu ổn chứ??

Boboiboy khó khăn mở mắt nhìn, một thiếu niên với đôi mắt xanh và mái tóc vàng đang nhìn chằm chằm cậu. Boboiboy giật mình, lùi ra đằng sau.

Boboiboy: A, tôi ổn!!

Người kia lập tức lúng túng, cười.

Tom: đừng sợ, tôi không làm gì cậu đâu!! Người dân nói thấy cậu ngất xỉu nên gọi tôi tới xem, có vẻ cậu vẫn ổn! Quên không tự giới thiệu, tôi là Tom Andrew, một siêu anh hùng!!

Boboiboy rất ngạc nhiên vì cũng có một người là anh hùng giống mình. Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, xung quanh lập tức trở thành một đống đổ nát. Một thanh niên từ trong đóng khói bước ra, người đầy máu, đang giết người vô tội vạ. Tom lập tức lao vào chiến đấu nhưng tên kia dễ dàng tránh được, đứng trên cây, cười lớn. Tom nhíu mày, gằng giọng.

Tom: Nature!!!!

Nature: Ohhhh, hello anh hùng Tom!!~

Tom: Tại sao các ngươi cứ làm loạn thành phố lên mới chịu vậy hả???

Boboiboy nhìn kỹ, người thiếu niên kia sở hữu một ngoại hình khác cao ráo, mái tóc đen cùng lọn tóc mày xanh lá, cọng tóc trên đầu di chuyển. Nature cười, ngồi xổm.

Nature: này, ngươi chưa nghe câu có nợ ắt phải trả sao??~ Với lại đây là nhiệm vụ của ta mà, mấy con chuột nhắt đó chết có đáng gì đâu chứ??~

Boboiboy bàng hoàng, vì sao một người mang một khuôn mặt ngây thơ có thể nói ra những lời như thế, người kia coi thường mạng sống của những người xung quanh một cách bất cần. Nature nhìn Boboiboy, cười. Nụ cười đó khiến cậu sợ hãi, giống như... có hàng ngàn mũi dao đang chĩa vào phía cậu, chỉ cần cậu làm gì quá mức thì những mũi dao ấy sẽ đâm xuyên qua cơ thể cậu, đâm cho tới khi cơ thể cậu thịt nát xương tan thì thôi. Hơi thở của Boboiboy dần trở nên nặng nề, linh tính mách bảo cậu người đó rất nguy hiểm. Sự sợ hãi trỗi dậy, cậu chả khác gì một con thỏ con đang chuẩn bị cái chết từ một con sói hoang đầy ma mãnh.  Đột nhiên tiếng nhạc phát lên, Nature chạm vào kẹp tóc, đang nói chuyện với ai đó, khuôn mặt đang bình thường bỗng chốc chuyển sang cảm xúc si mê, ôn nhu đến lạ, giọng nói có phần chiều chuộng và nũng nịu. Nature bỏ tay ra khỏi kép tóc, nhìn cả hai, cười.

Nature: các ngươi hên đấy!!

Nature lập tức biến mất, Tom đỡ Boboiboy dậy, khó xử.

Tom: để cậu thấy chuyện không hay rồi, chúng ta về trụ sở của tôi trước đã!!

Boboiboy: uk, cảm ơn anh!!

Boboiboy đi theo Tom đến trụ sở. Lúc này, Gopal đang phải ráo riết sống sót khỏi một trò chơi quái dị, cậu sợ hãi, hét toáng lên.

Gopal: BOBOIBOY, CỨU TỚ!!!!!!!!!!!

???: Không ai cứu được mi đâu, con heo à!!~

Gopal bị đánh ngất và bị kéo lê đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro