Chương 1: MỘT CUỘC SỐNG BÌNH THƯỜNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là khi Helena ném hộp phấn trang điểm về phía tôi và nói.

"Để lần sau khi anh gặp lại cô ấy ..."

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi nhìn vào chiếc hộp phấn trang điểm này, ngón tay quen thuộc miết theo từng đường khắc hình một con bướm... dấu hiệu đặc trưng riêng chỉ thuộc về một người duy nhất, xem xét kỹ đến từng chi tiết của vật nhỏ bé này.

Phải, đây là một trong những công cụ mà cô ấy đã sử dụng để cất giữ con chip dữ liệu chứa đầy những bằng chứng tội ác của Derek Simmons. Một món quà giúp chứng minh cho sự trong sạch của Helena và tôi.

Hộp phấn trang điểm nhỏ gọn của người phụ nữ ấy...

Ada Wong.

.

.

Washington D.C, tháng 12 năm 2013.

Đã vài tháng kể từ khi nó xảy ra. Tấn thảm kịch diễn ra ở Oaks Tall và Lanshiang đã làm rung chuyển cả Thế Giới, khi nó tiết lộ tất cả những bằng chứng về các mối đe dọa từ thứ vũ khí hóa học mới của một tập đoàn mang danh nghĩa New - UMBRELLA : Bio-Organic Weapon (B.O.W) có thể trực tiếp khiến cho toàn bộ loài người bị tiêu diệt. Nước Mỹ đã phải trải qua những nỗi mất mát quá lớn khi phải tiễn đưa cái chết của một vị tổng thống Hoa Kỳ, đồng thời cũng là một người bạn thân thiết đối với tôi ...Adam Benford. Nhưng cuộc sống thì vẫn phải vượt qua nỗi đau để tiếp diễn và người dân Hoa Kỳ hiện đang chuẩn bị cho một kì bầu cử tổng thống mới. Tôi không để tâm nhiều đến những vấn đề chính trị, nhưng rõ ràng là DSO - đơn vị nơi tôi làm việc đã bị đóng băng được một khoảng thời gian khá dài. Kể từ khi người sáng lập ra tổ chức này, cũng là bộ trưởng bộ an ninh quốc gia, Derek Simmons, đã chết. Tôi đã được thuyên chuyển trở thành một nhân viên an ninh cho chính phủ Hoa Kỳ. Và tin tốt, bây giờ tôi đã trở lại với một cuộc sống không thể bình thường hơn. Một cuộc sống yên ổn mà xung quanh không bị làm phiền bởi lũ zombie hay quái vật.

Nhưng thật không may, bất thình lình chiếc điện thoại di động reo lên cắt đứt dòng hồi tưởng của tôi.

"Leon, anh đang ở đâu?"

*Tiếng thở dài* Hunnigan.

"Trong căn hộ của tôi, Hunnigan. Cô hẳn phải biết rõ bây giờ là mấy giờ?" Khi tôi nhìn đồng hồ thì nó mới nhích sang kim số hai một chút "Về nhà đi Hunnigan ... Lúc này đã là hai giờ sáng và cô định tiếp tục công việc của mình qua đêm luôn hay sao."

"Không phiền đến anh phải lo lắng cho tôi đâu, Leon. Tôi vẫn còn phải chuẩn bị quy trình cho cuộc họp quan trọng sắp sửa diễn ra vào ngày mai. Anh đã rõ về công việc sắp tới của mình?", Cô bật lại.

"Không được nhiều thông tin..." Tôi nói. Tôi hy vọng là nó sẽ không quá đơn điệu, bởi vì những ngày tháng căng thẳng như đứng trên dây đàn trước đây khiến cho tôi khó lòng mà có thể ngồi yên được một chỗ.

"Huh, công việc này đến khá là đột ngột. Anh đã được chỉ định vào đội ngũ bảo vệ cho các vị khách quan trọng sẽ đến thăm chính phủ vào ngày mai, Leon. Họ là trách nhiệm của chính phủ Hoa Kỳ, nhiều đặc vụ đã được triển khai, bao gồm cả tôi ..."

"..."

"Leon, anh vẫn đang nghe tôi nói chứ?"

"Ah ... Uh, yeah Hunnigan. Khi nào thì tôi bắt đầu?"

"9 giờ sáng mai, Leon ... Tôi gọi chỉ để báo trước cho anh hãy chuẩn bị sẵn sàng ứng đối... Gặp lại anh sau ... 7 tiếng nữa" và Hunnigan cúp máy.

.

.

.

Tôi ước gì mình có đủ mạnh mẽ để có thể bảo vệ cho cô ấy, hoặc ít nhất là có thể giúp cho cô an toàn ra khỏi thành phố Racoon. Nhưng tại sao cô ấy lại hy sinh cả tính mạng mình chỉ vì tôi? Tại sao tôi phải tận mắt nhìn thấy cô ấy chết trong vòng tay mình? Tôi đã không đủ mạnh mẽ để cứu được dù chỉ một người..

"Tôi hy vọng anh sẽ làm việc với chúng tôi, ... Anh rất có kinh nghiệm và chúng tôi sẽ đào tạo anh trở thành một đặc vụ đáng tin cậy dưới trướng Tổng Thống Hoa Kỳ."

"Tôi đồng ý".

Tôi từng nghĩ rằng đây là cách duy nhất để tôi có thể rèn luyện bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, không những thế đây là con đường duy nhất để đảm bảo cho sự an toàn của Sherry Birkin. Tôi cần phải cải thiện năng lực của mình hơn nữa ... Như vậy, tôi sẽ không để cho những điều xấu xa tái diễn một lần nữa như những gì đã diễn ra ở trong thành phố Racoon.

"Theo như người cung cấp tin tức của chúng tôi, Albert Wesker hiện vẫn còn sống. Hắn ta đang bắt tay với một điệp viên có nhân dạng là một người Châu Á, một người phụ nữ... Cô ta hẳn phải rất nguy hiểm. Anh có thông tin gì về người phụ nữ đó không, Leon?"

"Không..." Tôi nói.

Chúa ơi. Cô ấy vẫn còn sống?

.

.

"Leon. Đã lâu không gặp."

.

.

"ADAAAA!"

.

.

.

Tôi choàng giật mình tỉnh giấc, cố gắng để nắm bắt lại hơi thở của mình, bàn tay đưa lên để quệt đi những giọt mồ hôi rịn ra trên trán.

Rõ ràng nó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ vẫn thường xuyên được tái diễn và làm cho tôi cảm thấy mình giống như một tên ngốc. Như thể tôi không thể thoát ra khỏi được nỗi ám ảnh từ quá khứ, đã là mười lăm năm kể từ sau sự cố diễn ra ở trong thành phố Raccoon. Tôi vẫn nhiều lần mơ về cái đêm định mệnh ấy, cùng với niềm đau khổ, hối tiếc về một người phụ nữ...

Ada Wong. Ada Wong. Một lần nữa vẫn là Ada Wong ... Người phụ nữ đã bị tôi cho là một nạn nhân như nhiều người khác đang vật lộn tìm đường thoát ra khỏi thành phố Raccoon, nhưng thật ra lại là một điệp viên .... Nhưng trong giây phút nguy hiểm nhất cô ấy lại không màng chính mạng sống của mình chỉ để cứu tôi. Tận mắt tôi đã phải chứng kiến cái chết của cô khi cô trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay mình. Sau khi đào thoát ra khỏi thành phố Raccon, trong sáu năm tiếp theo, tôi đã được đào tạo tại cơ quan tình báo của chính phủ Hoa Kỳ, tâm trí tôi vào lúc đó luôn bị đè nén bởi những cảm giác thất bại chán chường khiến cho tôi nhiều lần muốn từ bỏ. Những người bạn luôn thúc đẩy tôi tiếp tục kiên cường là Sherry và Claire, những người cũng đã từng phải trải qua tình trạng tương tự giống như tôi. Vào lúc đó tôi luôn cảm thấy tội lỗi vì đã không đủ mạnh để cứu lấy tất cả mọi người.

Nhưng hoá ra cô ấy vẫn còn sống.

Thậm chí còn tệ hơn, một người phụ nữ mà tôi luôn tiếc thương mỗi ngày trong suốt sáu năm, lại bắt tay với Albert Wesker. Một trong những con quỷ đứng đằng sau tập đoàn Umbrella - căn nguyên của tất cả các vụ khủng bố sinh học. Tất cả những sự tức giận và phẫn nộ của tôi đều hướng về tập đoàn Umbrella. Ada Wong là một điệp viên chuyên nghiệp, tôi có thể ngu ngốc đến mức nào? Nhưng tôi lại không thể nào khiến bản thân cảm thấy căm ghét cô, và thật sâu trong trái tim mình, tôi lấy làm biết ơn khi nhìn thấy cô ấy vẫn còn sống trong một nhiệm vụ ở Tây Ban Nha.

.

.

Không còn nhiều thời gian để báo danh khi phải đứng chờ thang máy trong khi trước mặt còn là một hàng người. Tôi bèn quyết định chạy bộ thẳng lên cầu thang hướng đến văn phòng của mình. "Mình đã không quá muộn.." liếc nhìn đồng hồ, tôi thở phào nhẹ nhõm. Chỉnh trang lại quần áo trước khi nắm lấy tay nắm cửa, mở rộng cánh cửa và đập vào mắt tôi là hai hàng đặc vụ đang đứng nghiêm chỉnh ở hai bên. "Buổi lễ chào đón xem ra không tệ ..."

"Chào buổi sáng đặc vụ Kennedy, anh là người cuối cùng, vui lòng tham gia vào nhóm bên phải". Hunnigan ngay lập tức xuất hiện trước mặt tôi. Lấy ngón tay xoa hai cánh mũi, tôi rảo bước chân đứng sang hàng bên phải của mình.

"... Tôi sẽ lặp lại những gì tôi đã nói trước đó. Hôm nay, cùng với các bộ trưởng và một số khách mời quan trọng, và một số các nhà nghiên cứu từ các nước khác sẽ ghé thăm lãnh sự quán Hoa Kỳ. Họ sẽ tổ chức các cuộc đàm phán về kế hoạch kiểm soát các tác động gây ra bởi các vụ khủng bố sinh học, chế tạo vacxin miễn dịch đồng thời lập nên một liên minh mới biểu thị cho nền hòa bình. Sự kiện này rất quan trọng đối với sự tồn vong của loài người, tất cả các vị khách là ưu tiên hàng đầu dưới sự bảo vệ của chúng ta. "

Hunnigan dừng một chút trước khi tiếp tục phân phó, "Các đặc vụ ở hàng bên trái, sẽ được dẫn dắt bởi đặc vụ Brooke và có nhiệm vụ giám sát tất cả các khu vực bên ngoài tòa nhà bao gồm sân vườn ngoài trời và an ninh ra vào. Mặt khác, đặc vụ Kennedy sẽ dẫn các đặc vụ còn lại giám sát sự kiện diễn ra từ bên trong tòa nhà. Báo cáo bất kỳ hoạt động nào có vẻ khả nghi, luôn bình tĩnh ứng phó đối với bất kỳ tình huống nào một cách chuyên nghiệp. Hiểu rõ? "

"Đã rõ !" Mọi người đồng thanh.

"Chúc may mắn, các đặc vụ ..."

Và chúng tôi tiến vào Trung tâm Hội nghị.

.

.

.

Trung tâm hội nghị Điều hành ARA - Washington

Toàn bộ nơi này đã được khôi phục lại dáng vẻ hào nhoáng và sang trọng sau sự kiện khủng bố sinh học. Tôi có thể ngửi thấy mùi hương từ gỗ trang trí bên ngoài bề mặt của mỗi bức tường, mạ bên ngoài mỗi căn phòng thu hút mọi ấn tượng đầu tiên khi nhìn vào, sang trọng và thanh lịch; ánh sánh tỏa ra từ những chùm đèn trần được treo trên cao chiếu sáng toàn bộ khu vực tiền sảnh. Các du khách đã tham gia hội nghị được bắt đầu kể từ hai giờ trước. Sau đó họ sẽ tổ chức một giờ nghỉ ăn trưa vào lúc 12:00, và cuộc họp sẽ được tiếp tục cho đến 16:00. Kế tiếp chúng tôi sẽ phải hộ tống họ về khách sạn. Tôi ngồi ở phía trước cửa căn phòng họp, kèm theo một tách cà phê đen đã trở nên lạnh lẽo, và dần dần bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Tất cả các đặc vụ đã được triển khai trong những căn phòng khác, trong mỗi hành lang và từng góc của tòa nhà. Tôi đang chờ đợi báo cáo từ vị trí của họ.

"Leon ?! Tôi không nghĩ rằng mình có thể được gặp lại anh tại đây!" Giọng nói từ một người phụ nữ cất lên.

"Helena ?" Tôi bất ngờ khi nhìn thấy cô. Helena Harper, đối tác của tôi trong cuộc chiến đấu tại Oaks Tall và Lanshiang.

"Anh trông 'gọn gàng' hơn lần cuối cùng chúng ta gặp nhau tại tang lễ của Deborah ... có vẻ như anh đang sống rất tốt."

"Yea. Tôi đoán tôi nên dành lời cảm ơn đến cửa hàng dao cạo và cắt tóc mới mở lại gần đây?" Tôi bật cười, "Cô đang làm gì ở đây? Tôi nghĩ rằng các nhân viên mật vụ không thuộc bộ phận ở đây .."

Helena ngồi xuống ghế trước mặt tôi.

"Tôi đã đi cùng với một trong những vị khách, bà Rosette. Chúng tôi gặp nhau khi tôi còn làm việc cho CIA, bà ấy yêu cầu tôi đi cùng vì bà có một tính cách 'không thể tin tưởng bất cứ ai' .. Nhưng may mắn là tôi được gặp lại anh, cảm giác thật mệt mỏi trong khi chờ đợi. Dẫu sao, thật tốt khi được thấy anh một lần nữa, Leon!"

"Ừm, thật vinh dự, khi có một người phụ nữ xinh đẹp dường như vẫn còn nhớ đến tôi?" Tôi trêu chọc.

"Hahaha ...Một người đàn ông luôn nghĩ về một người phụ nữ khác, không phải là mẫu người của tôi, Leon ..."

Ugh. Câu đối đáp thực sự đâm trúng tôi.

"Hee ... Tôi không hiểu ý cô cho lắm," Tôi lảng tránh.

"Anh đã gặp lại Ada?" đột nhiên cô hỏi.

Tôi chỉ lắc đầu, "Trong số hàng trăm chủ đề, tại sao lại nói về cô ấy?"

Cô chỉ cười khúc khích để đáp lại câu hỏi.

"Tôi đoán vì nó là phía mà anh muốn giữ lại, nhưng không thể che dấu ..." Helena nhìn tôi, "Như tôi đã nói vào lúc đó, anh có tình cảm với cô ấy, phải không?"

Cảm xúc thật sự của tôi về Ada Wong?

"Thành thật mà nói, nó cũng là câu hỏi mà tôi luôn tự hỏi mình, Helena."

Sau đó, Helena thúc giục tôi trả lời một số câu hỏi của cô, tôi bèn nói cho cô biết về quãng thời gian giữa tôi và Ada Wong. Không phải tôi không muốn nói cho cô biết, bởi vì chính tôi cũng không rõ ràng về rất nhiều điều. Tất nhiên tôi đã không nhắc đến việc cô là gián điệp hay làm việc với Wesker, vì điều này sẽ gây nguy hiểm...

"Một người phụ nữ bí ẩn thu hút sự chú ý của anh trong suốt mười lăm năm. Chúa ơi, Leon! anh đã quen biết cô ấy được mười lăm năm nhưng không thể xác định rõ ràng những cảm xúc của mình? Mối quan hệ của cả hai cho đến nay vẫn không có gì chắc chắn, thậm chí cô ấy còn là mục tiêu của BSAA? Hmm ... Oh xin lỗi, tôi nghĩ rằng bây giờ cô ấy không còn là mục tiêu nữa, bởi vì họ nghĩ rằng Ada Wong đã chết ... " Helena cố gắng để nắm bắt được điều cốt lõi trong câu chuyện của tôi, "Nhưng ... tôi nghĩ rằng anh nên thực hiện một vài động thái, và hoàn toàn từ bỏ những suy nghĩ chống lại cô ấy. Tôi thậm chí còn lấy làm ngạc nhiên khi chuyện này có thể kéo dài lâu đến như vậy! "

"Helena, chuyện đó không dễ dàng như cô nghĩ. Tôi không rõ .."

"Không muốn tin rằng anh có tình cảm với cô ấy?" Helena ngắt lời tôi, "Rất rõ ràng là từ những gì anh đã làm, anh chắc chắn rằng cô ấy là một phần trong trái tim của anh và anh không thể để cô ấy ra đi."

Lời nói của Helena đâm tôi một lần nữa .. như thể cô ấy có thể đoán được mọi suy nghĩ của tôi.

Cuộc trò chuyện của chúng tôi bị gián đoạn bởi báo cáo của một trong những đặc vụ có mặt trong phòng họp, đã tới 12:00. Là thời gian để ăn trưa. Các vị khách lần lượt từng người một ra khỏi phòng họp để đi đến khu phòng ăn, với nhiều ngôn ngữ, chào hỏi nhau hay làm quen với một vài đồng nghiệp mới. Chúng tôi quay trở vào căn phòng họp và bắt đầu kiểm tra từ phía sau. Trung tâm hội nghị trở nên thật yên lặng trong khi chúng tôi bước vào kiểm tra.

"LEON!"

Bất ngờ với tiếng gọi, tôi ngừng mọi động tác để quay lại và nhìn thấy một người phụ nữ tóc vàng trông khá quen thuộc. Với mái tóc dài được uốn xoăn cầu kỳ, cô mặc một bộ lễ phục màu đen kết hợp với một chiếc ví tinh tế, và nó cũng mang màu vàng. Một nụ cười nở rộng trên môi khi cô nhanh chóng tiến về phía tôi. Bộ nhớ của tôi tự động khởi động lại, khi nhớ về những sự kiện đã từng xảy ra ở Tây Ban Nha vào năm 2004. Công việc đầu tiên của tôi khi còn là một nhân viên an ninh cho chính phủ Hoa Kỳ. Đã được chín năm kể từ lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô gái ấy.

"Ash ... Ashley?"

"Leon! Ôi trời ơi, đã rất lâu rồi ... anh vẫn khỏe chứ?" Ashley thốt lên đầy niềm nở trong khi nắm lấy tay tôi và lắc nó liên tục.

"Tôi ổn, Ashley ... Oh để tôi giới thiệu với em ..."

"Cô Helena Harper, dĩ nhiên. Tôi đã nghe nói rất nhiều về cô," Ashley cắt ngang và di chuyển đến bên Helena, "Xin chào, tên tôi là Ashley Graham. Tôi đã đọc tất cả các bài viết về cô trên báo chí, về Oaks Tall cũng như Lanshiang.. cả hai người thực sự rất tuyệt vời!"

"Đó là một vinh dự cho tôi, cô Ashley. Ngài Graham hiện thế nào rồi?"

"Cha tôi ư? Haha, ông vẫn khỏe mạnh ... Vẫn thích chơi cờ vua và golf như thường lệ," cô vui vẻ nói, "Leon, số phận của anh dường như luôn dàng buộc trong các hoàn cảnh phải chiến đấu với lũ BOW, nhưng thật may mắn khi thấy anh có thể sống sót."

Tôi chỉ mỉm cười.

Thời gian thực sự biến Ashley thành một người khác, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một cô gái 20 tuổi đã từng khóc và tìm kiếm mọi sự giúp đỡ của tôi ngày nào hiện giờ đã trở thành một người phụ nữ quyến rũ như thế này.

"Em ... đã thay đổi, Ashley. Tôi gần như đã không nhận ra em," tôi nói, "Theo cách tốt hơn, tất nhiên."

"Cảm ơn. Mọi người đều có thể thay đổi, Leon. Tùy thuộc vào mong muốn của họ, theo hướng tốt hay không. Anh có thể nói rằng trong 9 năm qua em đã suy nghĩ rất nhiều, đặc biệt là sau trải nghiệm kinh khủng vào năm 2004, em muốn chiến đấu để người dân được tự do thoát khỏi sự đe dọa của các vụ khủng bố sinh học. Đó là lý do tại sao em ở đây bây giờ .. " Cô nói trong sự khẳng định kết hợp với giai điệu vui vẻ.

"Wow, đó là một tầm nhìn cao cả. Vâng vâng, cô Ashley, nhưng chúng ta nên sớm tham gia vào việc ăn trưa... Em hẳn cũng nên cảm thấy đói rồi. Hãy để tôi dẫn đường cho em đến phòng ăn...", sau đó chúng tôi cùng đi vào phòng ăn, trò chuyện thêm một thời gian ngắn. Helena nhận được điện thoại từ bà Rosette vì vậy cô ấy đành phải bỏ lại chúng tôi. Ashley đang bận nói về sự tham gia của cô trong cuộc họp của chính phủ lần này, cô có vẻ rất tự tin và phấn khởi về triển vọng đối với cuộc hội nghị này.

"Leon, anh đã kết hôn chưa?" Ashley đột nhiên hỏi.

Tôi đã rất ngạc nhiên và tôi không thể không cười, còn cô ấy chỉ nhìn tôi với vẻ khó hiểu.

"Hahahaha .. Kết hôn ? Ah, uh, xin lỗi Ashley ... Chưa được, cuộc sống của tôi được bao quanh bởi những con quái vật hay zombie, tôi không thể chọn một trong số chúng. Không phải thời điểm nào cũng thích hợp cho tôi đối với việc kết hôn?"

"Ah, anh. Nhưng ở độ tuổi của anh, anh nên bắt đầu suy nghĩ về nó, Leon.." Ashley nói với một nụ cười, "Có rất nhiều đặc vụ xinh đẹp xung quanh anh, trong số đó tất nhiên đều sẽ không trở thành một con zombie."

Yeah, tôi không nói nên lời khi nghe lời khuyên của cô.

"Nhưng sức hấp dẫn của anh vẫn còn rất mạnh mẽ, Leon. Anh biết đấy? Trước khi em bước ra khỏi phòng họp, em đã nói chuyện với một trong những vị khách tham dự. Cô ấy rất là xinh đẹp, em nghĩ rằng mình đã từng nhìn thấy cô ấy ở đâu đó.. Yaa nhưng em đã quên mất, có lẽ cô ấy là một trong những đặc vụ làm việc cho bố em. Và thật bất ngờ khi em nghe thấy cô ấy nói muốn gặp anh. Hơn nữa, em cũng phải gửi lời cảm ơn đến cô ấy, nhờ có cô ấy mà em mới biết anh cũng đang ở trong căn phòng đó, quan tâm không?" cô đề xuất.

"Cảm ơn cho lời đề nghị của em, Ashley ... Được rồi, bây giờ chúng ta đã đến phòng ăn." Tôi ngăn cản lời giới thiệu của cô, và không quan tâm lắm đến vấn đề đó. Tôi sắp sửa quay lại để tiếp tục tuần tra, nhưng tay của Ashley giữ tôi lại.

Cô kéo theo tôi vào phòng ăn ... Căn phòng khá rộng rãi với các bàn tiệc đã được chuẩn bị theo kiểu phân chia thành nhiều nhóm. Hầu hết các chỗ ngồi gần như đã được lấp đầy. Người phục vụ luân phiên nhau mang thức ăn, cung cấp nước uống, hoặc dọn đi các món ăn. Những vị khách được thưởng thức bữa ăn trưa theo một bảng quy định, nói chuyện và cười đùa với nhau. Tôi và Ashley đi quanh căn phòng, có vẻ như cô ấy đang cố gắng tìm kiếm một người nào đó.

"Thật kỳ lạ, cô ấy đã không ở đây, Leon." Ashley nói.

"Chúng ta là những người cuối cùng ra khỏi phòng họp trước đó. Có lẽ cô ấy đã đi vào nhà vệ sinh? Được rồi, bên kia là chỗ ngồi của em, Ashley." Tôi nói, chỉ vào một trong những chiếc ghế trống với một bảng tên 'Ashley Graham', "Bên cạnh đó, chắc chắn em sẽ gặp lại cô ấy trong phòng họp. Bây giờ em nên thưởng thức bữa ăn trưa của mình, còn anh cũng phải quay trở lại công việc tuần tra .. Vậy nên chỉ cần đến đó và ngồi xuống. "

"Thật không may, Leon. Em dự định sẽ giới thiệu cô ấy với anh .. Em nghĩ rằng anh sẽ rất hợp với cô ấy. Được rồi, cõ lẽ anh cũng sẽ gặp cô ấy sớm vào một lúc nào đó. Cô ấy mặc một chiếc áo màu đỏ và rất đẹp .. Có lẽ cô ấy là một người châu Á, huh?"

Từng lời nói khiến tim tôi đập ngày một nhanh hơn.

"Tên của cô ấy là gì, Ashley? " Tôi hỏi dồn.

Ashley ngạc nhiên trước sự thay đổi khá đột ngột trong thái độ của tôi.

"Ah .. Là gì nhỉ, sao vậy Leon? Hình như em đã quên không hỏi tên của cô ấy, cô ấy ... OH!" Cô nhanh chóng thò tay vào túi và lôi ra một mảnh giấy, "Cô ấy bảo em để lại thứ này cho anh. Có lẽ cô ấy đã viết số điện thoại của mình?"

Một mảnh giấy màu đỏ.

Tôi mở nó, và chỉ trong một thoáng tầm mắt tôi tối lại.

.

.

" Trông anh vẫn đẹp trai như mọi khi, Leon ..."

XOXO *dấu hôn*

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro