Chương 12: Đừng nhúc nhích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thiên Tập
Edit: NganDa1121

---------------------------------

Sáng hôm nay, khi Lý Mặc thức dậy làm bữa sáng mơ hồ nghe thấy ban công tầng hai truyền đến âm thanh của Quý Tần, hình như đang luyện tập phát âm.

Tối qua trước khi đi ngủ, Lý Mặc tra Baidu một chút, xem hai tập đầu tiên bộ phim truyền hình gần đây của Quý Tần, phát hiện người này có đài từ* không tệ, phim dùng âm thanh nguyên bản của mình, vừa nghe đã biết xuất thân từ trường lớp, trải qua huấn luyện chuyên môn.
(Đài từ: cách phát âm, nhả chữ thông qua ngữ điệu của bản thân để thể hiện cảm xúc qua lời thoại.)

Hiện giờ thấy hắn sáng sớm đã luyện tập phát âm, không khỏi thêm đổi mới cái nhìn với người trẻ tuổi này.

Lý Mặc không đi lên quấy rầy, chỉ gửi cho Quý Tần một tin nhắn wechat, nói hắn biết bữa sáng đã làm xong, luyện tập xong thì xuống tầng ăn cơm.

Vài giây sau, Quý Tần bịch bịch chạy xuống, không chút khách khí nhúp miếng bánh mì nướng nhét vào miệng, hàm hồ không rõ nói: "Anh Mặc, không thể không nói, tay nghề anh thật không tệ. Cho dù sau này anh không làm diễn viên, đi mở nhà hàng cũng nhất định làm ăn phát đạt."

Động tác trên tay Lý Mặc dừng lại: "Cậu biết tôi là diễn viên?"

"Ây, tối qua Hạ Tổng nói chuyện với tôi hai câu, cho nên..." - Hắn đột nhiên chuyển đề tài: "Nếu không, anh Mặc, hay là hôm nay anh cùng tôi đi thử vai đi?"

Lý Mặc giật mình: "Tôi đi cùng cậu?"

"Đúng vậy, tôi có chút khẩn trương, nhiều người ở cạnh trong lòng sẽ vững vàng hơn chút."

Lý Mặc bật cười: "Cậu cũng không phải người mới, thử vai còn có thể khẩn trương?"

"Cho dù không phải người mới, tôi cũng sẽ khẩn trương mà." - Quý Tần nói như điều đương nhiên: "Nếu anh là tiền bối của tôi, không chừng ở hiện trường còn có thể cho tôi chút ý kiến. Thế nào, anh Mặc, dù sao anh ở nhà cũng nhàn rỗi, không bằng đi cùng tôi một chuyến đi."

Lý Mặc thầm nghĩ cũng đúng, liền gật đầu đồng ý.

Hai người ăn cơm xong chuẩn bị ra ngoài, Quý Tần lại dừng ở cửa ra vào. Hắn nhìn thấy chìa khóa xe mà Hạ Lương để lại, cùng với một tờ giấy đặt dưới chìa khóa xe: [Buổi tối tôi uống rượu, không tiện lái xe, liền để lại chỗ này, hai người có nhu cầu cứ dùng.]

"Sao vậy?" - Lý Mặc đứng phía sau hắn hỏi.

Quý Tần quay người, giơ tờ giấy trong tay về phía Lý Mặc: "Anh Mặc, người bạn tổng tài này thật sự là một người rất tốt."

Chu Sóc lấy thân phận trợ lý tổng giám đốc tham dự cuộc họp cấp cao, chương trình hội nghị sắp xếp cũng vẹn toàn, mãi cho đến gần giờ cơm trưa mới tan họp.

Chu Sóc nhớ kỹ nhiệm vụ mà Hạ Lương giao cho, đại khái ghi chép lại một vài điểm mấu chốt xong liền lái xe rời khỏi công ty.

Trên đường trở về nhà họ Hạ, cậu gửi cho Hạ Lương một tin nhắn wechat: "Anh Lương, anh ăn cơm chưa? Có cần em mang bữa trưa về cho anh không?"

Lúc đánh dòng chữ này, cậu xóa đi gõ lại nhiều lần, không chắc mình nên dùng xưng hô "anh Lương" hay "đại thiếu gia". Dù đêm qua cậu lấy dũng khí gọi một tiếng "anh Lương", mà Hạ Lương cũng đã chính miệng đồng ý, nhưng qua một đêm cậu lại lo được lo mất, lo rằng đó là ảo tưởng của mình.

Nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, cậu nghe theo trái tim đang hoành hành, gửi tin nhắn đi.

Tuy nhiên qua thật lâu, cậu vẫn không nhận được hồi âm của Hạ Lương. Trong lòng cậu ngày càng thấy bất an. Sợ cảy ra chuyện, cậu mua chút cháo nóng liền lập tức lái xe trở về.

Ngay khi bước vào cửa, cậu nhận ra bữa sáng không nhúc nhích chút nào, trong lòng liền trầm xuống, ba bước thành hai vội vàng chạy lên lầu, cách một cánh cửa đã ngửi được hương thơm ngọt ngào nồng đậm kia.

Lúc này cậu mới phát hiện mình quên đeo khẩu trang nhưng cũng đành bấp chấp không quản. Cậu gõ cửa, không thấy Hạ Lương đáp lại, vặn tay nắm thì phát hiện ra anh cũng không khóa cửa liền trực tiếp đẩy cửa xông vào.

Chỉ thấy Hạ Lương hơi cong người nằm trên giường, dường như vẫn đang mê man.

Chi Sóc nín thở, cúi người trước giường thấp giọng gọi: "Anh Lương, anh Lương, anh vẫn ổn chứ?"

Hạ Lương ý thức mông lung trở mình, chăn mỏng tuột xuống eo, vạt áo ngủ hơi mở, lộ ra mảng lớn da thịt từ cổ đến tận bả vai, trắng nõn nhưng lại mang theo vệt đỏ bừng bất thường.

Hầu kết Chu Sóc vô thức động động, hơi thở dần hỗn loạn, trong đầu cậu phảng phất có một thanh âm không ngừng kêu gào "chiếm lấy anh ấy, chiếm lấy anh ấy!"

Bị âm thanh ấy mê hoặc, Chu Sóc dần dần cúi đầu, đôi mắt chăm chú khóa ánh nhìn vào cánh môi đối phương, tựa như sau một khắc liền muốn ngậm vào.

Nhưng mà ngay lúc này, Hạ Lương hơi mở mắt.

Từ buổi sáng sau khi Chu Sóc rời đi, anh miễn cưỡng uống hai viên thuốc cảm mạo rồi lại rơi vào mê man.

Nhưng thuốc cảm mạo cũng không làm giảm triệu chứng của anh, anh không biết mình đã mê man bao lâu, chỉ mơ hồ nghe thấy có người đẩy cửa tiến vào, cúi người bên giường gọi "anh Lương".

Anh nhất thời không phân rõ được người này là ai, khó khăn mở hai mắt. Trong phòng rèm cửa nặng nề, ánh sáng u ám, anh chỉ mơ hồ thấy đó là một thân ảnh cao lớn, trong nháy mắt cùng người đàn ông trong hai giấc mơ kia của mình trùng điệp.

Giờ phút này các giác quan của anh vô cùng hỗn loạn, chỉ có duy nhất khứu giác trở nên nhạy cảm mười phần. Anh ngửi được khí tức kỳ lạ tản ra từ trên người đối phương, loại khí tức này khó mà nói được là dễ ngửi hay không, chỉ là trong lúc vô hình lộ ra một cỗ uy hiếp mạnh mẽ, giống như từ trên cao nhìn xuống áp chế anh, để anh cảm nhận một loại sợ hãi và nông nóng khó nói lên lời.

Anh di chuyển thân thể một chút, ép buộc đại não của mình cấp tốc khôi phục thần trí, lần nữa chăm chú nhìn lên mới phát hiện người trước mắt thực sự là Chu Sóc.

"Cậu về rồi à?" - Anh nhẹ nhàng thở ra: "Mấy giờ rồi?"

"Hơn 12 giờ trưa." - Chu Sóc khó khăn động hầu kết, giọng khàn khàn: "Anh Lương, anh... có chỗ nào không thoải mái?"

"Không biết." - Hạ Lương xoa xoa huyệt thái dương đau nhức: "Nhiệt độ cơ thể hơi cao nhưng không đến mức phát sốt, uống thuốc cũng không thấy có hiệu quả..."

"Anh còn không ăn sáng?"

"... Trước đó đang ngủ nên không thấy đói. Có điều, hiện tại hình như hơi đói rồi."

Hạ Lương dãy dụa muốn ngồi dậy, lại bị Chu Sóc một phát đè xuống.

"Đừng nhúc nhích." - Thanh âm của Chu Sóc khàn khàn, lại dùng một loại giọng nói không cho phản bác: "Em mua cơm, em lấy cho anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro