Chương 16: Đột nhập ban đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thiên Tập
Edit: NganDa1121

---------------------------------

Chu Sóc bóp cổ Đỗ Lam Trạch, một câu còn chưa hỏi xong, đối phương đột nhiên co rụt lại, dễ dàng giãy ra ngoài từ trong tay cậu.

Chu Sóc trong lòng ngẩn ra, thủ pháp bắt giữ này của cậu rất ít khi không chuẩn, nhưng người trước mắt này lại có thân pháp quỷ dị, tránh thoát bằng cách nào đến cậu cũng không thể thấy rõ.

Chu Sóc còn đang định tiến lên bắt hắn, Đỗ Lam Trạch lại liên tục lui về phía sau, khoát tay nói: "Này, đang nói chuyện sao đột nhiên động tay rồi, nếu không phải nể tình mấy người là thân thích của Hạ Lâm, tôi mới lười quản chuyện của mấy người. ”

Quả nhiên Chu Sóc dừng công kích, cậu nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, người này tự xưng là bạn bè của Hạ Lâm, lúc ấy Hạ Lương muốn nghe được tin tức của Hạ Lâm từ mọi người, mới có thể nhẫn nại nói chuyện với anh ta. Lúc ấy Chu Sóc tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cơ bản nhất trí với suy nghĩ của Hạ Lương, cho rằng người này hơn phân nửa có bệnh.

Nhưng lần này nói chuyện với nhau, cậu lại có chút dao động, dù sao mấy ngày nay phát sinh chuyện trên người mình thật sự quá ly kỳ, nếu như người này nói đều là sự thật...

Chu Sóc hít sâu một hơi, nói: "Tôi tạm thời tin anh một lần, pheromone rốt cuộc là cái gì, tôi hy vọng anh có thể giải thích rõ ràng một chút."

----------
Hạ Lương cuộn mình lại, run rẩy trong bóng đêm.

Anh tự nhận tố chất tâm lý của mình không tính là quá kém, mặc dù dưới tình huống ý thức không rõ ràng phát sinh quan hệ với người cùng giới tính thì chỉ cần cho anh đủ thời gian, anh hẳn là rất nhanh có thể điều chỉnh tốt tâm tính của mình.

Nhưng sự thật là, từ sau khi Chu Sóc rời đi, anh liền lâm vào nỗi sợ hãi và nôn nóng mà không có lý do gì. Loại cảm xúc tiêu cực hỗn loạn này vượt qua chấn động tâm lý mà anh phải chịu đựng, anh cảm thấy đây không phải là vấn đề tâm lý của mình, mà là thân thể anh xảy ra vấn đề.

Anh cố nén sự khó chịu trên người, đi vào phòng tắm rửa sạch thân thể, lại xuống  phòng bếp tìm một ít thức ăn miễn cưỡng có thể lấp đầy bụng, nhưng anh không ăn được một chút nào.

Cuối cùng anh chỉ có thể trở về phòng ngủ, trong đó còn lưu lại mùi hương không nói rõ được trên thân Chu Sóc. Tuy rằng anh không thích, nhưng nó có thể khiến anh hơi tìm được một tia cảm giác an toàn ngoài ý muốn.

Anh không dám bật đèn, không dám nhìn ánh sáng, lại vô cớ e ngại bóng tối, sợ cô độc. Giờ này khắc này hiện lên trong đầu anh toàn bộ đều là bóng dáng của Chu Sóc, có giọng nói một mực quanh quẩn bên tai, nói cho anh biết nhất định phải tìm được Chu Sóc, chỉ có ở bên cạnh Chu Sóc, anh mới an toàn nhất.

Một mặt, anh cảm thấy trong đầu có ý niệm như vậy là quá mức hoang đường, một mặt lại không tự chủ được mà tưởng tượng cảnh mình rúc vào trong ngực Chu Sóc.

Anh cảm thấy mình sắp bị tinh thần phân liệt.

Không biết qua bao lâu, chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, người gọi tới là Hạ Lâm.

Lúc này anh có thể từ chối nghe điện thoại của bất luận kẻ nào, nhưng duy chỉ có đứa em trai này.... Anh hít sâu một hơi, sau đó ấn nút nghe, tận hết khả năng làm cho thanh âm của mình nghe không có sơ hở.

"Hạ Lâm, trễ như vậy..."

"Anh ơi, bây giờ có phải anh đang ở nhà một mình không?"

Hạ Lương giật mình: "Ừ. Có chuyện gì? ”

Giọng nói của Hạ Lâm có chút do dự, bên cạnh dường như còn có Tống Diên đang lẩm bẩm nói với cậu một câu gì đó, sau đó liền nghe Hạ Lâm nói: "Anh, em có một người bạn, lát nữa có thể sẽ qua gặp anh, anh có thể mở cửa không?"

Hạ Lương theo bản năng muốn từ chối, bây giờ anh cực độ thiếu cảm giác an toàn, ngoại trừ Chu Sóc, ai cũng không thể tới gần anh!

Nhưng rất nhanh anh túm lấy lý trí của mình, ôn hòa nói: "Tiểu Lâm, trong nước hiện tại đã là nửa đêm rồi, em chắc chắc bạn của em muốn tới đây lúc này? Người bình thường không phải nên chọn ghé thăm vào ban ngày sao? ”

"Không, không, anh, nghe em nói," - Thanh âm của Hạ Lâm nghe có chút vội vàng, còn mang theo một tia ẩn giấu khó tả, nhưng cậu còn chưa dứt lời, chuông cửa dưới tầng đã vang lên.

Thần kinh toàn thân Hạ Lương trong nháy mắt căng thẳng, anh bỏ lại điện thoại di động, dùng tốc độ cực nhanh chạy xuống tầng, mở hình ảnh giám sát trên bộ điều khiển, phát hiện một thanh niên đội mũ lưỡi trai đứng ngoài cửa, dưới ánh đèn điều khiển bằng âm thanh mờ ảo, ngũ quan hoàn toàn mơ hồ, căn bản không thấy rõ thân phận người tới.

Hạ Lương do dự một lát, chẳng những không đi mở cửa, ngược lại còn đem tất cả cửa sổ tầng một đều khóa lại.

Nhưng anh vẫn cảm thấy rất không an toàn, lại chạy trở về tầng hai định đóng cửa sổ, nhưng khi anh đẩy cửa phòng ngủ của mình ra, phát hiện thanh niên đội mũ lưỡi trai đã nhảy vào từ cửa sổ không biết mở ra khi nào.

Trong lòng Hạ Lương nhất thời dâng lên một loại tức giận khi sự riêng tư bị xâm phạm nghiêm trọng, anh đứng ở cửa phòng ngủ, lạnh lùng nói: "Tôi mặc kệ cậu là ai, mời cậu lập tức đi ra ngoài!"

Người thanh niên như không nghe thấy lệnh trục xuất của anh, tầm nhìn của hắn ta rơi xuống giường. Thấy chiếc điện thoại di động chưa cúp máy kia, khom lưng nhặt lên, hướng về phía đầu dây bên kia nói: "Được rồi, anh cậu căn bản không nghe cậu nói... Cũng may tôi thông minh, biết anh cậu sẽ không dễ dàng mở cửa, tôi liền trực tiếp trèo qua cửa sổ... Yên tâm, tôi sẽ rất kiên nhẫn cùng anh cậu nói chuyện thật tốt, yên nào yên nào, tôi cúp máy đây. ”

Sau đó, hắn cúp máy, ném điện thoại di động trở lại giường.

"..."

Hạ Lương nhìn hắn ta, nhất thời không biết nên làm gì.

Người thanh niên nhìn trái nhìn phải, miệng lẩm bẩm: "Tối quá, có thể bật đèn không?" - Hắn ta vừa nói, vừa đi đến bên tường, mò mẫm tìm công tắc.

Hạ Lương hốt hoảng nói: "Đừng bật đèn lên!"

"Được được được, tôi không bật đèn." - Đối phương rất phối hợp giơ hai tay lên, chậm rãi tiến về phía Hạ Lương: "Vậy hai chúng ta tắt đèn nói chuyện phiếm, được không?"

Hạ Lương nghe cuộc nói chuyện vừa rồi của hắn với Hạ Lâm, cơ bản xác định người này chính là bạn bè mà Hạ Lâm nói, một tia địch ý trong lòng hơi buông xuống, nhưng vẫn không bỏ được cảnh giác. Anh đề phòng nhìn đối phương: "Cậu là ai? Tại sao nửa đêm canh ba xông vào nhà tôi?"

"Chúng ta từng gặp mặt rồi." - Đối phương cởi mũ lưỡi trai xuống, ghé mặt đến trước mặt Hạ Lương, nghiêng đầu: "Tôi tên là Đỗ Lam Trạch, mấy tháng trước cậu còn đề nghị tôi đi uống thuốc, nhớ không?"

Nương theo ánh trăng mơ hồ ngoài cửa sổ, Hạ Lương miễn cưỡng nhìn rõ ngũ quan của đối phương, mới lờ mờ nhớ tới hình như có một người như vậy thật.

"Cậu là cái đó..."

"Đỗ Lam Trạch." - Người trẻ tuổi vui vẻ búng tay: "Ngài Hạ trí nhớ không tệ nha."

Hạ Lương giật giật khóe miệng, từ khi còn trẻ anh đã bắt đầu tham gia kinh doanh  công ty của gia tộc, tung hoành mười mấy năm tên bàn đàm phán, gặp qua người đã từng nói tên, cơ bản anh sẽ không quên. Tên Đỗ Lam Trạch này mấy tháng trước nói bậy một phen ở trước mặt anh, tuy rằng sau đó anh cũng không để ở trong lòng lắm, nhưng bây giờ vừa nhìn thấy khuôn mặt này, anh liền tự động lấy tên người này ra khỏi phòng trí nhớ.

Lúc này Đỗ Lam Trạch đã vô cùng quen thuộc ngồi xuống sô pha, phản khách thành chủ mà chào hỏi Hạ Lương: "Nào, ngài Hạ, không cần câu nệ quá, hai chúng ta ngồi xuống, mở rộng lòng nói chuyện cho tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro