Chương 29: Nhảy vào hố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thiên Tập
Edit: NganDa1121

---------------------------------

Hạ Lương nghe lời này xong, thật sự đưa tay sờ sờ bụng rồi lại lập tức nhận ra mình đã làm một chuyện ngu xuẩn, vội buông lỏng tay như bị điện giật.

Chu Sóc ngồi thẳng người, hai đầu gối khép lại quỳ bên chân Hạ Lương, vội vàng nói: "Anh Lương, anh nói em ích kỷ cũng được, nói em vô lại cũng không sao, em thật sự không hy vọng cứ thế mà phán tử hình cho đứa nhỏ."

"Em từ nhỏ chưa từng gặp qua ba mẹ mình, nghe viện trưởng nói, lúc em mấy tháng tuổi đã bị ba mẹ bỏ lại trước cửa cô nhi viện. Trước đây em luôn tự hỏi, tại sao họ lại bỏ rơi em, vì nghèo đói hay vì thế tục không cho phép? Nếu sau này em có đứa nhỏ, em nhất định sẽ không vứt bỏ nó, nếu như không có tiền, cho dù đi nhặt ve chai em cũng phải nuôi nó lớn, nếu như thế tục không cho phép, em sẽ mang theo đứa nhỏ chạy đến nơi không ai biết chúng em, chỉ cần em còn sống, nhất định sẽ không vứt bỏ đứa nhỏ của mình..."

"Tôi hiểu ý của cậu." - Cảm xúc của Hạ Lương cũng dần dần bình ổn lại, anh nghiêng người về phía trước, lại gần Chu Sóc, nói: "Tôi biết trong lòng cậu luyến tiếc, cậu từ nhỏ không ba không mẹ, có thể có thêm một người thân huyết mạch tương liên không dễ dàng. Huống chi nó cũng là cốt nhục của tôi, tôi đối với nó cũng không phải hoàn toàn vô tình."

Chu Sóc có chút ngơ ngác, cậu thật không ngờ Hạ Lương lại phản ứng như vậy.

Hạ Lương tiếp tục nói: "Nhưng vấn đề là.đứa nhỏ này xuất hiện nhầm chỗ, nó không nên xuất hiện ở chỗ tôi. Tôi không quan tâm trong thế giới ABO những điều này là đạo lý hiển nhiên như thế nào, nhưng trong ý thức chung ở đây, không có Alpha, không có Omega, càng không có khả năng một người đàn ông có thể sinh con. Giữ lại đứa nhỏ, chẳng qua là một ý niệm tốt, nhưng sau này thì sao? Tôi phải làm thế nào để che dấu nó khỏi ánh mắt người đời, phải giải thích lai lịch của nó cho trưởng bối trong nhà như thế nào? Coi như những thứ này không phải là vấn đề, vậy mấu chốt nhất chính là tôi phải làm thế nào để sinh nó ra? Ở đây không có một bệnh viện nào từng xử lý việc sinh nở cho đàn ông, vạn nhất trong quá trình sinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu nói bệnh viện phải làm sao bây giờ? Những vấn đề thực tế này cậu đã nghĩ đến chưa? Chúng ta có đủ khả năng gánh lấy những rủi ro nguy hiểm này không?"

Chu Sóc bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, từ sau khi biết Hạ Lương mang thai, cảm xúc của cậu vẫn lên xuống không cách nào bình phục, cậu luôn bối rối đứng giữa ý chí phục tùng Hạ Lương và suy nghĩ cãi lời anh, lại không nghĩ tới, trong khoảng thời gian cậu do dự không quyết, một mình Hạ Lương đã yên lặng suy nghĩ nhiều chuyện như vậy.

Hạ Lương thấy Chu Sóc không nói lời nào, thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: "Đương nhiên, những vấn đề trên đều chỉ là vấn đề có thể tồn tại trong trạng thái lý tưởng, nhưng tình huống thực tế chỉ càng khó khăn hơn thế này, rất có thể căn bản còn chưa chống cự đến lúc tôi sinh ra đứa nhỏ, nhà họ Hạ đã bị quậy đến long trời lở đất."

Chu Sóc kinh hãi, ngẩng đầu khó hiểu nhìn về phía Hạ Lương.

Chỉ nghe Hạ Lương tiếp tục nói: "Bây giờ ba đã đem toàn bộ Hạ thị giao vào tay tôi, hiện tại tôi coi như tương đương với thân phận gia chủ Hạ thị, nhưng gia chủ này cũng không dễ làm, tuổi của tôi còn quá trẻ, mà trưởng bối trong nhà đều khỏe mạnh, mỗi khi đưa ra một quyết định liên quan đến vận mệnh gia tộc, tôi đều phải cẩn thận cân nhắc khắp nơi, chỉ cần chút sơ sót sẽ có khả năng đắc tội lợi ích của bên nào đó, sẽ chôn xuống tai họa ngầm về sau. Đây chỉ là chỉ là nội ưu, còn có ngoại hoạn. Sau khi hai nhà Hạ, Tống liên thủ, xu thế phát triển quá thịnh khó tránh khỏi sẽ ngăn cản đường tài lộc của người khác, càng khó mà không đắc tội người trong giới. Không biết có bao nhiêu kẻ trong tối hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm chúng ta, chỉ chờ tìm cơ hội tạt nước bẩn rồi ngáng chân. Lúc này tôi nhất định phải càng thêm cẩn thận, không thể để lộ chút sơ hở nào, càng không thể bị người bắt được bất kỳ nhược điểm nào có thể uy hiếp đến Hạ thị. Nếu tin tức tôi mang thai sinh con truyền ra, trưởng bối trong nhà thế nào tạm thời không nói, toàn bộ xí nghiệp Hạ thị sẽ lập tức lâm vào tình cảnh bốn bề thọ địch, thậm chí có thể liên lụy nhà họ Tống cũng bị bôi nhọ. Tôi không thể để Hạ thị bị hủy hoại trong tay tôi, cậu hiểu không?"

Chu Sóc duy trì tư thế quỳ gối, cúi đầu một lúc lâu không nói gì.

Không biết qua bao lâu, lâu đến lúc Hạ Lương cho rằng Chu Sóc nản lòng thoái chí muốn từ bỏ, lại nghe Chu Sóc đang cúi đầu nói một câu: "Em có thể."

"Cái gì?" - Hạ Lương nhất thời không nghe rõ.

"Anh Lương" - Hai tay Chu Sóc nắm chặt thành quyền, giống như lấy hết dũng khí cả đời, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Lương: "Những khó khăn trở ngại anh nói kia, lúc trước em quả thật suy nghĩ không chu toàn, nhưng bây giờ anh nói, em sẽ cố gắng suy nghĩ, tìm cách giải quyết."

Hạ Lương không ngờ cậu lại ngoan cố như vậy, chỉ vào cậu tức giận đến run rẩy: "Vậy được, cậu nói thử xem, cậu có thể có biện pháp chó má gì!"

Chu Sóc lại rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện sinh con, bên chúng ta quả thật thiếu kinh nghiệm, nhưng em cảm thấy có thể tìm Đỗ Lam Trạch thương lượng, có lẽ anh ta sẽ có biện pháp thích hợp hơn. Về phần những nội ưu ngoại hoạn mà anh nói, đều dựa trên cơ sở mọi việc do anh tự mình đứng ra, anh ở ngoài sáng, bọn họ ở trong tối, làm việc tự nhiên là bị ngáng đường khắp nơi, bó tay bó chân. Nhưng nếu đổi một hình thức khác, để em đặt ở phía trước sân khấu, trở thành bàn tay, tai mắt của anh, anh ẩn phía sau hậu trường bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ngoài ngàn dặm."

"Còn trích dẫn điển tịch với tôi!" - Trong nháy mắt Hạ Lương quả thực bị tức đến bật cười: "Trương Lương sở dĩ có thể quyết thắng ngoài ngàn dặm, là bởi vì Lưu Bang bên trong có Tiêu Hà, bên ngoài có Hàn Tín, tôi có sao?"

"Em có thể làm Tiêu Hà, cũng có thể làm Hàn Tín." - Chu Sóc gần như thốt ra, giống như đã sớm chờ câu nói này: "Anh Lương, trước kia anh luôn nói em thiếu tự tin, thiếu nhuệ khí, không biết tự tranh giành, thật ra không phải em không hiểu, chỉ là cảm thấy không cần thiết, nhà họ Hạ có anh là đủ rồi, em chỉ muốn theo sau anh làm một trợ lý tốt, nhưng hiện tại tình huống thay đổi, em có mục tiêu, cũng có động lực, chỉ cần anh cho em cơ hội, em chắc chắn sẽ tận lực làm hết sức mình để khiến anh hài lòng. Anh Lương, xin anh hãy tin em!"

Hạ Lương nheo mắt lại, bất động thanh sắc nhìn chằm chằm Chu Sóc thật lâu.

Trước đây anh cố ý bồi dưỡng Chu Sóc trở thành trợ lực lớn của mình ở Hạ thị, nhưng Chu Sóc lo lắng Hạ lão phu nhân kiêng kỵ người khác họ, một mực tận lực che dấu bản thân, cam chịu tầm thường.

Không nghĩ tới, hiện tại vì một đứa nhỏ ngoài ý muốn, lại kích phát ý chí mạnh mẽ của cậu, ngược lại khiến anh phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

Chu Sóc cho rằng Hạ Lương không lên tiếng là bởi nghi ngờ phương án mình đưa ra, vì thế bổ sung: "Anh ẩn phía sau màn, còn có thể biến sáng thành tối, thoát khỏi theo dõi của những kẻ không có ý tốt, chẳng những khả năng thi triển càng lớn, còn có thể thoải mái bày trận, thật giả lẫn lộn, làm cho người ngoài xem không thấu, để bọn họ phải nhìn trước ngó sau, không dám tùy tiện ra tay..."

Chu Sóc còn chưa nói hết, chợt nghe Hạ Lương bất thình lình hỏi một câu: "Sau khi đứa nhỏ sinh ra thì sao, ai nuôi?"

Chu Sóc sửng sốt, qua một lúc lâu mới giật mình hiểu được, sợ Hạ Lương đổi ý, lập tức cầm tay Hạ Lương nói: "Em nuôi! Anh Lương, chỉ cần anh nguyện ý sinh đứa nhỏ ra, chuyện của đứa nhỏ em lo hết, sẽ không gây thêm phiền toái cho anh!"

Hạ Lương vuốt trán, rất muốn cho mình một cái tát lên miệng.

Vừa rồi tuyệt đối là anh trúng tà mới theo suy nghĩ của Chu Sóc tính đến chuyện sau khi đứa nhỏ sinh ra.

Kỳ thật anh cũng chỉ thuận miệng hỏi như vậy, nhưng sau khi nói ra miệng mới ý thức được, đây là anh đang tự đào hố cho mình, sau khi nhảy vào khó mà đi ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro