Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bát Hoàng tử vừa nói xong liền xoay người chạy đi. Dáng vẻ hắn gấp gáp khẩn trương không hề giống phong phạm của một Hoàng tử.

Ngũ Công chúa nhìn thấy liền kín đáo bĩu môi.

"Công chúa, người đang nghĩ gì thế?"

Ngũ Công chúa giật mình, gương mặt kinh hãi.

"Ngươi... ngươi làm gì mà đứng sát bổn công chúa như vậy?"

Lạc Trường An bật cười thành tiếng.

Với đạo hạnh này mà cũng muốn đấu với nàng?

Ngũ Công chúa nghe thấy tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông ngân liền đỏ mặt. Ánh nắng xuyên qua tán cây soi sáng gương mặt ngượng ngùng của tiểu Công chúa khiến nàng trở nên vô cùng đáng yêu.

"Thần nữ hỏi người đang nghĩ đến chuyện gì... Đúng rồi, Công chúa có biết vì sao Bát Hoàng tử lại lo lắng như vậy không?"

"Hừ. Còn vì sao nữa? Không phải là vì vị mẫu phi phiền phức kia của hắn sao?"

"Mẫu phi của Bát Hoàng tử? Là Chu Tần nương nương sao?"

Lạc Trường An cố nhớ lại chút thông tin gì đó nhưng nàng nghĩ mãi cũng chẳng ra. Dường như nàng không có nhiều ấn tượng về vị phi tần này.

"Phải, một phi tần thất sủng mà thôi."

"Ồ!"

"..."

"Công chúa, dường như người không thích Bát Hoàng tử?"

"Hắn phiền như vậy. Tại sao ta phải thích hắn?"

"Nhưng dù sao Bát Hoàng tử cũng là đệ đệ của người?"

"Ngươi đừng có nói bậy. Mẫu phi chỉ sinh ra một mình ta, hắn làm gì là đệ đệ của ta?"

"Nhưng Hoàng tử vẫn gọi Công chúa bằng hoàng tỷ đấy thôi."

"Đệ ấy cũng gọi ngươi một tiếng "tỷ", chẳng lẽ ngươi cũng là tỷ tỷ của đệ ấy à?"

-

Một canh giờ sau.

Chiếc xe ngựa lững thững dừng lại trước cửa phủ đệ cao lớn.

"Tiểu thư, cuối cùng người cũng về rồi! Thanh Lan nhớ người lắm đó!"

Lạc Trường An vừa bước xuống xe ngựa liền bắt gặp gương mặt vui mừng của Thanh Lan.

Nụ cười trên môi nàng trở nên dịu dàng. Quả thật nàng cũng rất nhớ đến nha đầu này.

"Những ngày qua không có ta quản có gây ra rắc rối trong phủ không?"

Thanh Lan hệch mũi tỏ vẻ đáng thương, nhỏ giọng trách.

"Sao tiểu thư lại nghĩ nô tỳ là người như vậy chứ? Nô tỳ là nhất đẳng nha hoàn, là trợ thủ đắc lực, là thân tín thân cận nhất của người. Sao có thể là loại chuyên gây rắc rối được!"

Lạc Trường An cốc vào trán Thanh Lan.

"Ngươi đấy! Lúc nào cũng nhanh miệng như vậy. Mẫu thân thật sự sáng suốt khi không cho ngươi theo ta nhập cung."

Thanh Lan ấm ức xoa lấy trán của mình.

Thật là oan ức mà!

Lạc Trường An và Thanh Lan cùng nhau bước vào cửa.

Nô tài gác cổng trông thấy Tam tiểu thư trở về đều lễ phép chào hỏi.

Có thể nói, phủ Bình Nguyên Hầu là một trong những phủ đệ dạy dỗ người hầu nghiêm khắc nhất.

Từ gia đinh nô bộc đến các nha hoàn trong phủ đều hết sức quy củ. Tất cả những điều này đều là công lao của Thái Bình Quận chúa.

Tôn chỉ của Quận chúa chính là: Người của mình còn không quản được thì có tư cách quản được ai?

Tuy nhiên việc gì cũng sẽ có trường hợp ngoại lệ. Ví như nha đầu Thanh Lan bên cạnh Tam tiểu thư chẳng hạn.

"Được rồi không nói chuyện của ngươi nữa. Gần đây trong phủ có xảy ra chuyện gì không?"

Thanh Lan không tiếp tục diễn trò nữa. Nàng nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp.

"Chuyện gì đặc biệt thì không có. Tiểu thư cũng biết phủ chúng ta vắng vẻ, làm gì có nhiều chuyện xảy ra như vậy. Nếu muốn nói thì... Đúng rồi! Tiểu thư, người có biết phu nhân rất nhớ người không? Phu nhân biết hôm nay tiểu thư về nên sai phòng bếp chuẩn bị rất nhiều món ăn mà tiểu thư thích... Như vậy có được xem là chuyện gì không nhỉ?"

Nghe Thanh Lan luyên thuyên một hồi, Lạc Trường An đành phải ngắt lời.

"Chúng ta đến Nguyên Đình viện thỉnh an mẫu thân đi."

-

Đọc truyện sớm tại: https://joyme.io/@thichvinhimgai/lai-sinh-tuong-tu-huyen-mong-16300

*Phúc lợi nhỏ: có thể nghe truyện audio tại link trên <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro