Chương 1: Xuyên không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùm bùm, bùm bùm.

Trong ký túc xá đại học, Lục Ngư nhanh nhẹn gõ bàn phím, mười ngón tay dường như vẽ ra tàn ảnh.

Cậu gần đây lên mạng viết tiểu thuyết kiếm tiền, đang viết đến nam chính đại sát tứ phương. Tiếng bàn phím laptop tí tách vang lên, phảng phất giây tiếp theo sẽ chia năm xẻ bảy.

Di động trên bàn đột nhiên vang lên.

Lục Ngư liếc mắt một cái thấy cái tên chói tai chói mắt “Cuộc gọi của Đường muội” liền giơ tay cúp cái “rụp”.

Bạn cùng phòng từ bàn cách vách ló đầu ra: “Lão lục à, cậu nên mua cái bàn phím tốt hơn đi. Ta muốn dựa vào viết thư thành thần, trước hết phải có thần binh lợi khí phải không?”

Lục Ngư cũng không thèm nhìn tới mà giơ tay, đem bạn cùng phòng ấn đầu trở về: “Kẻ yếu kém mới muốn dựa vào ngoại vật, cao thủ chân chính cầm hoa trích diệp đều có thể đả thương người.”

Đang muốn tiếp tục đánh chữ, di động rung lên một chút, lại rung một chút, tiếp theo lại ong ong ong ong kêu lên không ngừng, nhắm thẳng bên cạnh bàn nhảy đến.

Lục Ngư nắm lấy nhìn vào, liền nhìn thấy trên màn hình không ngừng nhảy lên tin tức.

【 Lục Ngư! Cậu tại sao không tiếp điện thoại của tôi? 】

【 Cậu biết ba mẹ buồn lắm không? Cậu đúng là đồ không có lương tâm! 】

【 Lục gia nuôi dưỡng cậu 18 năm, cho cậu cuộc sống giàu sang , cậu đã không cảm ơn lại chỉ biết cùng em trai tinh toán tranh sủng, bây giờ làm ra dáng vẻ này cho ai xem? 】

Lục Ngư cau mày xem xong, nhanh chóng hồi phục:

【 “ Cho” là động từ, cô cmn dùng sai trường hợp rồi. 】

Nhắn xong, cậu trực tiếp cho cô ta vào danh sách đen.

Thế giới thanh tĩnh, nhưng mạch văn đã đứt đoạn.

Lục Ngư bực bội mà chửi thề một tiếng, một tay vuốt tóc ra sau đầu, cuối cùng viết xuống mấy câu:

【 Thân phận của người cá bị vạch trần, hắn không bao giờ là đứa con mà muôn người ca tụng, mà là đứa con hoang dị biệt, mỗi người đều thoải mái đánh chửi. 】

Đây chính là viết về nam chính trong sách Lục Tùng Tùng. Lục Tùng Tùng vốn là học sinh cao trung bình thường, bỗng nhiên có một ngày bị vạch trần thân phận. Ban đầu hắn không phải con người mà là một người cá. Do đó, hắn bị chúng bạn xa lánh, ai ai cũng thù địch.

Cậu và hắn dường như rất giống nhau. Ở Lục gia 18 năm, lại trước sau đều không phải là người của Lục gia. Một khi tầng sự thật mỏng manh này bị chọc thủng, dối trá ôn nhu liền biến mất như làn khói mờ.

Lục Ngư nắm chặt đầu ngón tay, hít sâu một hơi tiếp tục viết:

【 Hắn khao khát xé nát cái cái thế giới dối trá này. Hắn không cần ôn nhu, không cần thương hại. Hắn chính là một trong bảy hải thần, là dị chủng vương, hắn phất tay có thể xé nát núi cao, vẫy đuôi có thể cuộn lên muôn vàn sóng lớn. Run rẩy đi, những con người nhỏ bé ngu xuẩn! 】

“Leng keng đông”, nói chuyện phiếm trên phần mềm đột nhiên nhảy lên, phát ra âm báo đặc biệt chú ý mới có thể nghe thấy, lập loè trên khung chat đánh dấu tên “Nam thần”.

Nam thần gửi tới một bản vẽ, còn khách khí tỏ vẻ có cái gì không hài lòng cậu ấy có thể sửa chữa.

Bản hoạt hoạ là một nhân ngư bụ bẫm. Bàn tay nhỏ tròn tròn giơ lên, đuôi phiếm ánh huỳnh quang màu lam bởi vì quá ngắn chỉ có thể miễn cưỡng đánh qua lại vài cái, đáng yêu cực kỳ.

Bản thân Lục Ngư còn đang đắm chìm ở trong cảm xúc vui vẻ, khóe miệng không chịu khống chế giương về phía hai bên mang tai, cả khuôn mặt đều vặn vẹo.

Bạn cùng phòng thấy cậu như vậy, hơi sợ mà rụt rụt đầu: “Lão Lục, cậu không sao chứ?”

Lục Ngư không kịp điều chỉnh biểu cảm, run rẩy chỉ vào màn hình: “Minh Nghiên……”

Như là đột nhiên phục hồi lại tinh thần, nhận ra rằng nhìn màn hình máy tính không đủ để thể hiện bản vẽ đẹp đẽ này, Lục Ngư nhanh chóng  máy móc mở ảnh ra, giơ lên, tựa như phim hoạt hình lão khỉ đầu chó giơ lên vua sư tử mới được hạ sinh, kiêu ngạo xen lẫn thành kính: “Minh Nghiên vẽ tranh cho tôi! Cậu ấy nhất định cũng thích tôi.”

Bạn cùng phòng không nói nên lời: “Đây không phải cậu trả 300 tệ đề cậu ta vẽ cho cậu tạo hình nhân vật trong tiểu thuyết hả?” Mua bán đơn thuần kiểu tiền trao cháo múc, cùng với thích có quan hệ cái lông gà.

Lục Ngư đập bạn cùng phòng đầu ổ gà một cái: “Cậu thì biết cái gì, cậu ấy là một đại thiếu gia, 300 tệ làm sao có thể để vào mắt, cậu đã từng thấy cậu ấy nhận đơn của người khác bao giờ chưa? Làm gì có!”

Bạn cùng phòng vò đầu: “Nói như vậy thì……”

“Huống hồ đây không phải thứ giống nhau, đây là tôi viết, cậu ấy vẽ, bốn bỏ lên năm thì đây chính là đứa con chung,” Lục Ngư lập lời thề son sắt: “Con cũng có rồi, cậu ấy sẽ còn cự tuyệt tôi theo đuổi sao? Sẽ không!”

Bạn cùng phòng: “Là, là như vậy cũng tính sao?”

Lục Ngư đem bạn cùng phòng cứng nhắc nhét vào trong lồng ngực: “Tới đây, cháu trai lớn ôm ngươi, chờ cậu ấy lớn lên sẽ hiếu kính với ngươi.”

Bạn cùng phòng ngơ ngác mà ôm cháu trai 2D mới ra lò, nhìn Lục Ngư hưng phấn ở trong ký túc xá nhảy nhót lung tung, thậm chí chạy lấy đà tới lộn một cái ngược ra sau.

Cậu biết Lục Ngư thích Minh Nghiên đã lâu, cũng biết được vị kia cao lãnh khó bao giờ đáp lại, nhưng vẫn là không lý giải được tại sao Lục Ngư lại kích động quá mức đến thế.

“Lục Ngư!”

Lục Ngư đang lâng lâng, nghe được bạn cùng phòng kinh ngạc hét lên một tiếng.

Giây tiếp theo, trước mắt tối sầm, thanh âm nào cũng đều không nghe được.

Sao lại thế này?

Không phải là đầu trước chạm đất mà hỏng rồi đi?

Lục Ngư cảm giác chính mình bị ném vào trục lăn máy giặt, lật đi lật lại xoay vô số vòng. Đầu bị đè ép, va chạm, cổ bị vặn vẹo, kéo duỗi.

“A!” Thống khổ quá mãnh liệt, ép cho Lục Ngư gian nan mà phát ra một tiếng kêu nghẹn ngào, hít thở không thông, kịch liệt giãy giụa rồi bỗng nhiên choàng tỉnh.

Lọt vào trong tầm mắt là một mảng trần nhà hoa lệ lại phức tạp, dưới thân là đệm vừa rắn chắc vừa mềm mại.

Lục Ngư dám chắc trường bọn họ bất luận như thế nào vẫn là vô cùng keo kiệt, tuyệt đối không thể cấp ký túc xá nóc nhà mạ vàng. Như thế này quả thực rất không thích hợp.

Lục Ngư lộn mình một cái đột nhiên ngồi dậy…… Không lên.

Thân thể ốm yêu vô cùng trầm trọng, hoàn toàn không có cảm giác thể lực của ngày thường. Tứ chi tiếp thu mệnh lệnh của đại não dường như chậm một giây, như là sinh rỉ sắt.

“Dm, ai bắt cóc lão tử?” Lục Ngư chỉ có thể chống thân thể chậm rãi ngồi dậy, một bên nhìn xung quanh một bên lớn tiếng ồn ào, “Tôi nói cho các người, bắt cóc ta cũng vô dụng, lão tử đã sớm cùng Lục gia cắt đứt, một cắc tiền các ngươi cũng không có được.”

Không một ai đáp lại.

Đây có lẽ là một biệt thự cao cấp được trang hoàng xa hoa, giờ phút này vị trí hẳn đang là thư phòng. Hai vách tường nối thẳng đến nóc nhà khảm giá sách, sau lưng là mặt tường đang lần lượt phát tin tức gần nhất.

【 Hôm qua, khoa học kỹ thuật Trầm Ngư đưa ra thị trường kế hoạch đã bị bắt bỏ dở, thị trường quốc nội đối với khoa học kỹ thuật Trầm Ngư vẫn như cũ không đủ tin tưởng. Thị trường trí tuệ nhân tạo hiện đang cạnh tranh kịch liệt, mà khoa học kỹ thuật Trầm Ngư đã một năm không đưa ra được sản phẩm mới, không ít người cho rằng Lục Ngư đã hết thời…… 】

“Nói hươu nói vượn!” Lục Ngư nắm dép lê trên chân ném qua, “Tui vừa mới vừa viết ra một cuốn tiểu thuyết ăn khách, sắp……”

Chờ một chút, cái gì mà khoa học kỹ thuật Trầm Ngư?

Cậu chỉ là sinh viên năm 2, chưa từng lập ra cái công ty khoa học kỹ thuật nào.

Nhìn kỹ trên màn hình, tin tức trên đó là công ty “ Khoa học kỹ thuật Trầm Ngư”, cửa sổ nhỏ cho thấy ảnh chụp Lưu Ngư một thân tây trang giày da, đúng là thoạt nhìn thành thục hơn một chút so với cậu “hiện tại”. Màn hình góc phải bên dưới thể hiện“ Ngày 9 tháng 11 năm 2033”.

Năm 2033!

Lừa người đi, hiện tại hẳn đang là năm 2023, cậu vừa mới vào học năm 2 học kỳ 1, mười năm sau mới đến năm 2033.

Bây giờ bọn bắt cóc thực sự có tâm hồn thảnh thơi, còn cùng cậu chơi trò trốn khỏi mật thất. Lục Ngư quay đầu đi kiểm tra cách bài trí trong phòng, trong lòng lại dâng lên mười hai phần cảnh giác. Có công phu làm phức tạp như vậy, khẳng định không giống bắt cóc.

Sau đó, cậu thấy được một tấm gương.

Lục Ngư không thể tin được mà chính nhìn mình tiều tụy trong gương cái kia, xoa xoa quầng thâm nơi đáy mắt: “Nếu đây là hóa trang, kỹ thuật này cũng quá tuyệt rồi.”

Hô hấp chợt dồn dập lên, cậu kéo ra áo ngủ có dính chút rượu vang đỏ, lộ ra phần ngực tái nhợt chằng chịt vết sẹo.

Đây là thân thể của Lục Ngư, nhưng không phải là 18 tuổi.

Cậu đã xuyên qua, xuyên đến 10 năm sau.

Làm tác giả của vô số tiểu thuyết, Lục Ngư rất rõ ràng, xuyên đến mười năm trước là trọng sinh với bàn tay vàng, xuyên đến 10 năm sau đơn thuần chính là hố người. Cậu không những biết ít hơn so với người thường, lại còn mất đi thân thể khỏe mạnh thuở trẻ!

“Té ngã một cái, liền xuyên không, Tôn Ngộ Không cũng chưa trâu bò như vậy đi? Mười năm thanh xuân của tui, liền chỉ vì một cái té ngã như vậy mà mất đi.” Nhìn thấy một múi cơ bụng còn sót lại cũng sắp sửa biến mất, Lục Ngư không khỏi cảm thấy bi ai.

Là một chàng trai to lớn, không có bụng sáu múi trở lên, cậu đều ngượng ngùng xuống lầu vứt "rác"!

“Leng keng leng keng!”

Chuông cửa đột nhiên vang lên, vội vàng kêu lên hai tiếng rồi thôi. Lục Ngư đang ồn ào lập tức im lặng, cảnh giác mà đứng thẳng người.

Không chờ Lục Ngư đến mở cửa, người bên ngoài tự mình bắt đầu ấn mật mã, tích tích tích vài tiếng, cửa lớn cạch một tiếng mở ra, một nam nhân mặt chữ điền mặc tây trang áo choàng màu đen, đeo bao tay màu trắng đi đến.

Người vừa tới nhìn thấy Lục Ngư, rõ ràng sửng sốt một chút: “Lục tiên sinh? Tôi là quản gia của nơi này, ngài tiên sinh gọi điện thoại nói ngài giống như té xỉu, cho chúng tôi quyền đi vào xem xét. Ngài hiện tại có khỏe không? Có cần chúng tôi đưa ngài đi bệnh viện không?”

Lục Ngư không lý giải nổi cái xưng hô “Ngài tiên sinh” kỳ quái này, nhưng hiển nhiên là không thể hỏi ra miệng: “Tôi chính là tụt huyết áp té ngã một cái, không có việc gì.”

Quản gia nhẹ nhàng thở ra, cười gật đầu: “Tốt, tôi không quấy rầy ngài nữa, mong ngài tới trí não thượng xác nhận một chút.”

Trí não?

Đuôi lông mày Lục Ngư hơi nhếch, thế giới tương lai thật đúng là tiên tiến, cậu đại khái biết trí não là thứ gì, hẳn là một loại thiết bị điện tử so với di động, máy tính càng cao cấp hơn. Nhưng vấn đề là, thứ đồ kia ở nơi nào?

Thấy hắn cậu chạp không có động tác, quản gia khó hiểu nhìn thoáng qua cổ tay trái Lục Ngư.

Lục Ngư theo tầm mắt đối phương nâng tay trái lên, nhìn thấy trên cổ tay có một phụ tùng hình tròn bề ngoài mô phỏng mặt đồng hồ, nhắc đi nhắc lại: “Xác nhận……”

Mặt đồng hồ hiện lên một loạt tia sáng, phát ra âm thanh của nam nhân trẻ tuổi: “Phụ thân, ngài muốn xác nhận quản gia đã tới cửa xem xét, cũng tắt cảnh báo, đúng không?”

Lục Ngư thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy.”

“Tốt, ba ba.” Trí não đáp ứng, tự động cùng quản gia liên tục xác nhận.

Khóe miệng quản gia kéo ra một chút, muốn nói lại thôi.

Lục Ngư lại thả lỏng, bày ra tư thế của chủ nhân: “Có vấn đề gì sao?”

Quản gia cười cười: “Không có, trí não xưng hô với ngài rất đặc biệt.”

Lục Ngư xua tay chuẩn bị đóng cửa: “Đây có là gì, di động của tôi cũng phải kêu tôi một tiếng ba ba.” Mỗi lần đổi di động mới, cậu đều nói cho giọng nói trí tuệ nhân tạo của di động tên của mình là “Ba ba”.

Quản gia sửng sốt một chút.

Lục Ngư nhận ra chính mình không nên nói từ “di động”, có lẽ đối với người năm 2033, di động đã là đồ cổ, tựa như cậu nhắc tới máy nhắn tin với người kia, như thế này quá đột ngột, vội bồi thêm một câu: “Các bằng hữu của tôi cũng kêu tôi là ba ba, điều này rất bình thường. Nếu ông vui, cũng có thể gọi tôi như vậy.”

Quản gia: “……”

Lục Ngư: “Khụ khụ.”

Tuy rằng quả thực không lễ phép, nhưng câu nói này đã thành công làm quản gia quên hết “Di động”.

Quản gia trầm mặc một lúc lâu: “Tôi còn phải nhắc nhở ngài tiên sinh rằng hãy nhanh trở về đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro