Chương 7- Bằng hữu đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.....Khi đó cô thấy một nhóm người cũng cắm trại gần đó nhìn quần áo thì họ có lẽ thuộc giới thượng lưu. Vốn không quan tâm đến những chuyện này cô chỉ liếc liếc qua rồi trực tiếp ngồi xuống.
cô tiến vào Luyện Gian, nhìn thấy Trường Hồng Kiếm toả sáng bất thường bèn tiếng gần lại, thanh kiếm đột sáng chói lên, từ bên trong một giọt máu bay lên tách làm đôi một nữa vào mi tâm Bạch Tuyết Hy, phần còn lại dung nhập thanh kiếm, Trường Hồng Kiếm bay lên giải phóng lực lượng rồi bay về tay nàng. Bấy giờ lưỡi kiếm đã trở màu sắc xám chính giữa có một đường màu huyết chuôi kiếm hoá đỏ đuôi xuất hiện một viên ngọc màu lam được sợi dây màu lục xâu vô, trên viên ngọc khắc chữ "Hy" mặt đằng sau khắc chữ "Bạch" khi đó nàng tưởng chỉ là nghi thức nhỏ máu nhận chủ nên xuất hiện ngọc lệnh bài chứng thân phận thôi nhưng cô đã không biết điều này là một mảnh ghép dẫn cô đến một sự việc cứu sống bản thân một mạng. Trường Hồng Kiếm sao khi được luyện hoá đã trở thành bán thánh khí, trên đại lục khó lắm mới có được một món thánh khí huống hồ là bán thần khí. Những món thần khí trong quái đản không được xếp hạng trong đây bởi chúng đã là báu vật thiên địa.
Băng bó vết thương thật tốt, nàng chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên phát hiện bên bờ sông có một loại thực vất cao khoảng 20 - 40 ly. Thân ngoài bóng loáng, cuống lá dài bằng ngón tay cái, lá có hình kim, phiến lá có nhiền lá ghép thành hình bầu dục, giữa các phiến lá có long cứng màu trắng.
Chớp chớp mắt, quả thật, đây không phải là tư nhiên, một loại gia vị dành cho đồ nướng mà kiếp trước nàng hay ăn sao?
Kiếp trước, nàng thân là con ác chủ bài của tổ chức, trừ bỏ tủ luyện và làm nhiệm vụ, nàng thích nhất là thức ăn ngon. Mấy món ăn thường, dù trung hay tây, hay là món ăn nổi tiếng nàng đều làm được. mà đồ nướng là món nàng thích nhất. Cho nên, vừa nhìn thấy gia vị của món nướng, nàng cùng không nhịn được tia giật mình.
Hái được hơn phân nửa, để lại một ít. Cho nó tiếp tục phát triển, về sau lại hái tiếp.
Thu thập xong xuôi, nàng tiếp tục đi vào bên trong.
Trước trời tối, nàng rốt cuộc cũng tìm được một nơi trống trải. Ở đây không có dấu vết gì, hiển nhiên đây là nơi người ta thường lui tới.Thuần thục dựng lều trại, sau đó nàng đi tìm một ít củi về nhóm lửa. Lúc trở về, nàng phát hiện bên cạnh có thêm hai cái lều trại, bên cạnh còn có bốn người. Mấy người kia nhìn thấy nàng đều có chút kì quái, bất quá cũng lễ phép gật đầu chào hỏi. Bạch Tuyết Hy cũng gật đầu chào, liền trở về lều của mình, nhóm lửa, sau đó lấy ra thịt đã được rửa sạch sẽ, rồi lại lấy chủy thủ cắt thịt ra từng miếng nhỏ.Nhìn vào nhẫn không gian, cuối cùng lại chọn một loại vũ khí bằng thiết, đem thịt xếp lên, đặt lên ngọn lửa nướng. Trong lúc nướng, nàng theo thứ tự rải ít muối, dầu vừng. Thịt rắn săn lại, phát ra âm thanh "xèo xèo". Mùi hương lan ra, liền thu hút ánh mắt của những người kia.
"Oa, thơm quá a!"
Màn lều trại được vén lên, một bóng dáng màu đỏ xuất hiện, trong chớp mắt liền đứng trước mặt nàng.
"Oa, thơm quá ! tiểu tỉ muội, có thể mời ta một chút không?"
Thân ảnh nam tử di chuyển trước đống lửa.
Nàng giương mắt nhìn hắn một cái, một thiếu niên mười tám mười chin tuổi, mắt màu vàng kim, vóc dáng cao 1m8, trường bào đỏ thẫm được hắn mặc tùy ý mà đàng hoàng.
"Vì sao ta phải mời ngươi ăn?"
Không hề nhìn hắn, lấy ra gia vị hôm nay mới hái, rắc lên trên thịt, nhất thời, một hương vị đậm đà dâng lên.
"Bởi vì đồ ăn ngon thì phải chia sẻ với người khác mới được a! Thịt nướng của ngươi thật thơm, khẳng định ăn cũng rất ngon nha!"
Mỗ nam sắp bị nước miếng của mình bao phủ rồi.Hai mắt nàng nhíu lại. Lần đầu tiên nướng thịt cho một tỉ muội, nàng cũng đã nói: "Thịt nướng của ngươi thật thơm, khẳng định ăn cũng rất ngon nha!"
"Cho ngươi."
Đem thịt nướng đã chín đặt vào đĩa, đưa cho mỗ nam, nàng lại cúi xuống tiếp tục nướng thịt.Mỗ nam bưng đĩa lên, cầm thịt nướng bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói: "
Ăn ngon thật ! Quả nhiên là món thịt nướng ngon nhất ta từng ăn a! Đúng rồi, ta gọi là Hồ Lam Phong, ngươi tên gì?"
Nhìn Hồ Lam Phong vừa ăn vừa phồng miệng vì nóng, nàng đột nhiên muốn trêu chọc hắn, nghĩ nghĩ nói:
"Ta là con nhà niết nê hoàn (cái này ta không biết là gì) ở phố Huyền bí, trấn Hư Ảo bên cạnh thành Giả Dối."
Hồ Lam Phong xoa xoa gáy, nói:
"Thành Giả Dối, trấn Hư Ảo? Sao ta chưa từng nghe qua? Còn có, niết nê hoàn là cái méo gì?"
"Xì..."
"Xì..."
"Ha ha..."
Một trận cười truyền đến, là mấy người lúc trước gặp qua. Ba nam hai nữ, đều là khoảng trên dưới 20 tuổi. Nữ tử mặc váy dài màu hồng, tóc cột sau đầu đơn giản, khuôn mặt tươi cười trong sáng.
Nữ tử còn lại có vẻ 13,14 tuổi, váy tím. nam tử khác, một người mặc trường bào màu lam, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa. Một người khác mặc trường bào màu đen, trên mặt cũng hiện lên nụ cười. Người còn lại mặc áo giáp màu hoàng kim, vẻ mặt không chút thay đổi."Ha ha, tiểu tỉ muội, ngươi đừng để ý đến hắn. Cái tên Lam Phong này chính là người tham ăn, suy nghĩ rất đơn giản."
Nữ tử nhỏ nhất mở miệng: "Ta là Hàn Cửu Nguyệt, người mặc áo màu lam là Vu Tử Khanh, áo đen là Long Tường, còn tên mặt than kia là Quý Thần. Còn kia là tỷ tỷ của ta, Hàn Nguyệt. Ta có thể nếm thử thịt nướng của ngươi không?"
Đan Kinh Thiên bị mọi người cười liền khó hiểu:
"Có gì mà buồn cười chứ?"
"Ngốc !" Vu Tử Khanh gõ đầu Hồ Lam Phong
"Ngươi thử ghép mấy cái tên đó lại đi."
"Giả dối, hư ảo, đậu, nê hoàn, ách, giả dối hư ảo đậu ngươi ngoạn (cái này ta bó tay)! Không phải chứ, huynh đệ, ngươi đùa giỡn ta!"
Thấy Hồ Lam Phong bừng tỉnh đại ngộ, mấy người kia cười càng vui vẻ hơn. Nàng cũng nhịn không được mà bật cười.
"Tiểu tỉ muội, ngươi thả cái gì vào thịt nướng vậy, sao lại thơm như vậy chứ?"
Hồ Lam Phong ăn xong phần của mình, lại chôm vài miếng trong đĩa của bọn Cửu Nguyệt.
"Này." Nàng lấy ra vài ngọn tư nhiên,
"Đây gọi là tư nhiên, là gia vị của món nướng. Lúc ngươi nướng thịt, rắc lên một ít, chẳng những tang thêm hương vị cho món ăn, còn có thể khử mùi thịt."
Hồ Lam Phong ngửi ngửi thử: "Nghe mùi cũng không mãnh liệt như vậy a." Bất qua hắn vừa nói, lại vụng trộm đem mấy ngọn tư nhiên thu vào nhẫn không gian, cũng kín đáo nhìn biểu cảm của nàng .
"Ngươi thích thì giữ đi."
Nhìn động tác của Hồ Lam Phong , nàng có chút buồn cười.
"Ha ha, thật sao?" Tiểu tỉ muội, ngươi thật tốt, người ban như ngươi ta định rồi."
Đan Kinh Thiên cười ha ha:
"Nhưng mà, huynh đệ, ngươi tên gọi là gì?"
nàng nhìn Vu Tử Khanh một cái, nói: "Ta gọi là Bạch Tuyết Hy, mọi người ở Hắc Châu thành đều gọi ta là phế vật cửu tiểu thư. Ta như vây, ngươi còn muốn làm bạn sao?"
"Hả? Ngươi chính là phế vật Cửu tiểu thư nổi tiếng khắp Hắc Châu thành sao?" Hồ Lam Phong trợn tròn mắt ếch lên.
—————————————————- 
Tác giả: Tuyết An Hy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro