Bẩn rồi cháu cũng muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô ấy tỉnh lại không lâu, cứ cảm thấy bản thân quên chuyện gì quan trọng, ánh mắt nghiêm túc hỏi Quan Hạm. Quan Hạm cúi đầu mở bảng biểu lịch trình ra, nói:

-Tiệc sinh nhật Lão Giang, sắp đến rồi, có cơ hội hay là chị gặp mặt hỏi thẳng cô ấy đi.

-Tiệc sinh nhật?

Engfa đột nhiên nhíu mày.

Cô ấy sắp không phân biệt được ngày nào tháng nào nữa rồi, hỏi:

-Lúc nào?

-Thứ Bảy tuần sau.

Engfa co ngón tay lại, hé môi:

-Quà...

Quan Hạm cho cô ấy ánh mắt khẳng định:

-Nửa năm trước chị đã chuẩn bị xong rồi.

Engfa đột nhiên cảm thấy giải quyết được gánh nặng:

-Vậy thì tốt.

Cô ấy còn cho rằng bản thân quên rồi.

Sắc mặt Quan Hạm biến hóa, linh hoạt đề nghị:

-Chị có muốn mua sắm chút quần áo mới không ạ?

-Cũng được, sắp sang thu rồi, quần áo có chút thiếu.

Quan Hạm rũ mắt, giấu đi ý cười ở đáy mắt, âm thanh bình tĩnh.

-Vậy em gọi người sắp xếp.

...

Charlotte cẩn thận cầm thư mời, mở ra, khép lại, lại mở ra, lại khép lại, cả quá trình mặt không cảm xúc.

Tân Tinh nhìn tới đau mắt:

-Chị làm gì thế?

Charlotte vẫn giữ biểu cảm trầm ngâm, khép lại tấm thiệp mời tinh xảo mạ vàng lại, hai ngón tay miết lên mép, nhàn nhạt nói:

-Không có gì.

Tân Tinh nhích lại gần nhìn chữ trêи thư mời, tên của Lão Giang cô nàng cũng biết, nhưng độ mẫn cảm của cô nàng chưa bao giờ là đủ, nhìn dáng vẻ của Charlotte giống như phiền não, liền nói:

-Nếu chị không thích, không đi được không?

-Không được.

-Ồ.

Hôm đó Charlotte cố ý kéo dài tới rất muộn mới trả lời, nói bản thân đang suy nghĩ về việc Engfa muốn mua xe cho cô. Không ngờ Quan Hạm lại nhanh chóng trả lời cô: [Vậy đợi cô nghĩ kĩ, không vội]

Quan Hạm nghĩ: Dù sao tuần sau hai người cũng gặp mặt, đến lúc đó muốn thế nào thì thế ấy.

Trong lòng Charlotte lại có cách lí giải hoàn toàn khác: Quả nhiên Engfa có niềm vui mới, lúc trước còn hăng say gửi ảnh cùng thảo luận với mình, bây giờ lại qua loa như thế.

Mấy ngày nay cô không có hứng thú, quay phim xong liền làm tổ im lặng một mình. Càng gần đến ngày tháng trêи thư mời, cô lại sinh ra suy nghĩ trốn tránh. Rõ ràng biết Engfa là thuốc kịch độc, cô lại mải mê uống giải khát, những ngày tháng như thế rốt cuộc đến bao giờ mới kết thúc?

Bảy tháng còn lại, cô không khống chế được càng lún càng sâu. Ngày hợp đồng kết thúc, cô thật sự có thể dứt khoát rời đi hay không?

Để phòng ngừa sự cố phát sinh ngoài ý muốn, có lẽ cô nên chuẩn bị trước.

Coi như buổi tiệc lần này là một lần rèn luyện.

Cô tuyệt đối sẽ không để bản thân bị mê hoặc.

Tân Tinh ngồi bên cạnh lặng lẽ quan sát một lúc, phát hiện khóe miệng Charlotte lại thấp thoáng ý cười, lộ ra nguy hiểm cùng toan tính.

Tân Tinh ngây ra, sau gáy trào lên hơi lạnh, nhưng còn không đợi cô nàng nhìn rõ, nụ cười đó đã nhanh chóng biến mất.

Phim trường, đạo diễn Lâm lại nhắc đến chuyện ngày mai tham dự tiệc sinh nhật Lão Giang với cô, Charlotte tỏ ý bản thân nhớ rõ, hơn nữa rất chờ đợi.

Lâm Quốc An quay đầu liền báo cáo với Engfa.

Engfa vô cùng đau đầu với Lâm Quốc An, người đàn ông đứng tuổi đã cận kề với kẻ thích hóng hớt, nhưng vì lúc trước cô ấy chính miệng thừa nhận quan hệ "người yêu", nên biết được rất nhiều trạng thái thường ngày của "bạn gái cô ấy" từ chỗ Lâm Quốc An.

Trong nhóm đạo diễn kì cựu, rất nhiều người đều xuất thân từ Nhϊế͙p͙ ảnh, bao gồm Hàn Ngọc Bình.

Nhắc đến Hàn Ngọc Bình, Engfa lại hỏi: [Đạo diễn Hàn đóng máy chưa ạ?]

[Sắp rồi, không chừng còn sớm hơn tôi một chút, mà sao cháu không đích thân hỏi ông ấy]

[Không muốn làm phiền chú]

Engfa nói rất đường hoàng đĩnh đạc, thực tế chính là sợ hãi. Cô ấy ở bên ngoài vừa tìm đạo diễn vừa thu hút đầu tư quay phim, khí thế sục sôi ngất trời, nhưng đều giấu Hàn Ngọc Bình, cô ấy chột dạ, không dám trực tiếp nói chuyện với Hàn Ngọc Bình.

Lâm Quốc An lại thật sự tin lời quỷ quyệt của cô, thẳng thắn nói: [Không đến mức ấy, người khác làm phiền chính là làm phiền, cháu làm phiền không gọi là làm phiền, Lão Hàn không có con cái, coi cháu như con gái ruột, cháu lại không tìm ông ấy, tôi đoán trái tim vỡ vụn tới Tây Bắc rồi]

Engfa nói chuyện vui vẻ với Lâm Quốc An một lúc, lại nói tới chính sự: [Hợp đồng của hai chúng ta bao giờ thì kí đây ạ?]

Lâm Quốc An không vội: [Lúc nào cháu có thời gian thì qua đây rồi kí, hoặc là đợi "Nam Sơn Hạ" đóng máy, chúng ta hẹn thời gian gặp mặt]

[Vậy thì đợi tiệc sinh nhật của Lão Giang kết thúc đi, cháu sắp xếp chút thời gian tới chỗ chú một chuyến]

Tránh cho đêm dài lắm mộng.

Câu này Engfa ép xuống không nói.

Một góc rèm cửa trong phòng ngủ đột nhiên bị gió tổi tới, mang theo hơi lạnh của mùa thu tràn vào phòng.

Engfa nghiêng đầu nhìn qua, đột nhiên cảm thấy trong lòng ngứa ngày, trào lên một dự cảm bất an lạ lùng.

[Lại tìm cớ đến tìm bạn gái cháu hả, những kẻ yêu nhau thật là một ngày không gặp như cách ba thu, lúc nào tôi cũng hoan nghênh, ngày ngày cháu đều đến cũng được] Màn hình lại hiện lên một câu này.

Đối diện với lời trêu chọc từ Lâm Quốc An, Engfa hờ hững cho qua. Ông ấy nói thế nào thì là thế ấy đi, cho dù thế nào, lần này Engfa cũng không dự định đến phim trường nữa.

Duy trì khoảng cách.

Để diễn tập cho ngày li biệt đã định sẵn.

Cô ấy và Charlotte đều có suy nghĩ của riêng mình, không hẹn mà gặp đều lựa chọn giống nhau.

Ngày mừng thọ Lão Giang trời nổi gió to, trước cửa khách sạn ít người qua lại.

Charlotte nghiêng đầu, nhìn chiếc lá khô lắc lư rơi xuống vai mình, giơ ngón tay bắt lấy, có lẽ ra tay không chú ý nặng nhẹ, không đợi cô tỉ mỉ quan sát, nó liền nát vụn theo từng đường gân, một trận gió thổi qua, chỉ để lại những vệt xám đen trêи ngón tay cô.

-Charlotte..

Tân Tinh choàng khăn lên bộ lễ phục hở vai của Charlotte, nhỏ tiếng nhắc nhở.

-Vào trong đợi, đừng để cảm lạnh.

-Đạo diễn Lâm chưa xong à?

-Ai biết đâu, một người đàn ông mà còn lề mề hơn phụ nữ.

Tân Tinh nhỏ tiếng phỉ nhổ với cô.

-Là chúng ta đến sớm quá, còn chưa đến thời gian hẹn nữa.

Tần Tinh cúi đầu nhìn điện thoại:

-Còn mười phút nữa.

Âm thanh vừa dứt, thảm đỏ trước cửa khách sạn nghênh đón một chiếc xe sang đen tuyền, người phục vụ nam vòng ra phía sau mở cửa xe, người đàn ông với hai bên tóc mai đã bạc, bộ đồ tây cách tân, đè lấy một bên cổ tay áo, khom lưng đưa người ra.

Lâm Quốc An dạo bước đi đến chỗ Charlotte đang đứng yên trong đại sảnh, phong độ tự nhiên làm hành động chào lịch thiệp.

Khóe môi Charlotte khẽ cong lên, đặt tay lên lòng bàn tay đạo diễn giống như nữ vương cao ngạo.

Chiếc xe vững vàng lăn bánh, Lâm Quốc An nhỏ tiếng giới thiệu những vị máu mặt tham dự buổi tiệc lần này với Charlotte, cụ thể làm gì, danh sách đương nhiên là do Engfa cung cấp, thuận tiện cung cấp tài liệu giới thiệu vắn tắt mấy trăm nghìn chữ, nếu không phải Lâm Quốc An vốn quen biết với phần lớn, chắc chắn ghi nhớ những thứ này sẽ là một chuyện vô cùng khó khăn.

Vì Engfa và bạn gái cô ấy, Lâm Quốc An đã trả giá quá nhiều, nhưng lại không thể nói với bất kì ai.

Charlotte... ghi nhớ trong lòng.

Nghe đến một cái tên quen thuộc, cô khựng lại, lặp lại một lần:

-Kỷ Vân Dao?

-Đúng thế. Là người kế nghiệp hiện tại của Ảnh thị Hoàn Vũ, tổng giám đốc Kỷ đã cao tuổi, bình thường có chuyện gì đều để con gái ông ấy xuất hiện.

Lâm Quốc An nói tới đây xì một tiếng:

-Tính tình Kỷ Vân Dao có chút kì quái, tiếng tăm trong giới cũng không được tốt, nếu cháu gặp cô ấy, nhớ phải để tâm một chút.

-Cháu từng gặp cô ấy rồi.

Ông ấy quên mất cô vào đoàn làm phim thế nào rồi sao?

Lâm Quốc An nhìn vào mắt cô ấy, rất lâu, ồ một tiếng.

Đột nhiên Charlotte giống như mất đi toàn bộ sức lực trêи cơ thể, thần kinh căng thẳng đột ngột thả lỏng theo câu trả lời vừa ra miệng của người kia, khóe miệng giống như thấp thoáng lộ ra nụ cười vừa vui vừa buồn.

Cô từng vì người mình yêu mà vui vẻ, không được yêu cũng đáng giá.

Tiệc mừng thọ bảy mươi của Lão Giang, là do con trai ông Giang Thế Long tự tay tổ chức, Giang Thế Long đã hơn bốn mươi, bộ đồ tây màu khói sẫm trêи người đơn giản nghiêm túc, tỉ mỉ tới từng chi tiết lộ ra vẻ xa xỉ, đứng ngoài cửa đích thân đón khách.

Thảm đỏ trải trêи mặt đất dường như không thấy điểm dừng, dòng người hai bên cuồn cuộn như nước, từ cửa lớn có thể nhìn thấy ánh đèn sáng chói bên trong, những khách mời rạng rỡ hai ba người tụ tập cầm ly sâm-panh nhỏ tiếng chào hỏi, tất cả đều là những gương mặt quen thuộc trêи bản tin thời sự, tivi.

Đưa thiệp mời cho người phục vụ tuấn tú trước cửa, Charlotte cầm lấy bút đen kí tên mà đối phương đưa tới, tiêu diêu phóng khoáng kí tên mình lên bảng kí tên. Buổi tiệc không có quá nhiều khách mời, tầm mắt chỉ cần chú ý hai giây lên bảng kí tên, liền có thể nhìn được toàn bộ.

Chữ kí của Engfa, Charlotte đã thầm mô phỏng tới mức thật giả khó phân, cô nhìn một cái liền xác nhận, Engfa không ở bên trêи.

Chưa đến? Hay là đến muộn một chút mới tới?

Charlotte níu lấy cánh tay của Lâm Quốc An đi qua thảm đỏ vào hội trường, lễ phục xanh thẫm hở vai, được điểm xuyết bằng kim cương, phần eo được chiết lại thon gọn như vòng eo con kiến, lớp trang điểm tinh xảo cùng khí chất lạnh lùng bỗng chốc trở thành tâm điểm chú ý toàn hội trường.

Nhưng phàm là tiệc tùng, đều không tránh được yếu tố xã giao.

Charlotte thờ ơ lướt qua tất cả những người có mặt trong buổi tiệc, mà đa phần những người có tiếng tăm cũng dùng ánh mắt khác thường nhìn tới khuôn mặt xa lạ của cô khi xuất hiện trong "giới thượng lưu", sau vài tiếng hít thở, có người chủ động tiến lên phía trước.

Lâm Quốc An nhỏ tiếng nhắc nhở bên tai cô, trong đầu Charlotte nhớ lại mặt và tên của đối phương, nhấc một ly rượu trêи khay của người phục vụ bên cạnh, môi đỏ cong lên, khẽ chạm cốc cùng người vừa tới.

Đối mặt với người đàn ông chừng ba mươi, tuy mặt mày không điển trai, nhưng địa vị không thể coi thường.

Mỗi một người ở đây, ngoài hai vị đạo diễn cô từng hợp tác, những người khác đều là những người Charlotte chỉ có thể hi vọng mà không thể đến gần, cũng là cơ hội quý giá, cô rút ra toàn bộ tinh thần, tinh lực dồi dào, chào hỏi với từng người trước mặt.

Lâm Quốc An tiễn Phật tiễn đến tận tây phương, dứt khoát đi theo suốt hành trình, có Lâm Quốc An ở bên, sự căng thẳng trong Charlotte dần dịu đi không ít. Nói chuyện với mấy thương nhân máu mặt một lúc, Lâm Quốc An kéo cô đến trước mặt một vị đạo diễn.

Vị đạo diễn này là người Charlotte từng hợp tác, ngày trước hai người có chút giao tình, cùng nhau ôn lại chút chuyện xưa, cuối cùng Charlotte hoàn toàn thả lỏng, cô mới phát hiện lòng bàn tay tay trái của mình đã chảy rất nhiều mồ hôi.

Ba người trò chuyện rất vui vẻ, âm thanh bên tai lại đột ngột im lặng.

Charlotte nghiêng đầu, phát hiện tầm mắt của mọi người đều nhìn về một hướng, cô cũng nhìn sang theo mọi người.

Trước cửa có một người phụ nữ trẻ tuổi đang đứng đó, thân hình có lẽ trêи 1m70, cao ráo mảnh khảnh, góc nghiêng rất quen mặt. Kỷ Vân Dao vừa kí tên xong, liền uể oải vứt bút kí tên về phía trước, đúng ngay giữa khay, sau đó trợ lí phía sau đưa tới một chiếc khăn lụa, hờ hững lau đi ngón tay dính mực của mình.

Người phụ nữ trẻ tuổi còn chưa quay mặt, Charlotte đã nghe thấy âm thanh cố ý đè nén nói:

-Tổng giám đốc Tiểu Kỷ.

Âm thanh của người kia vừa cất lên, người phụ nữ kia quay người lại.

Người này chính là Kỷ Vân Dao.

Charlotte ngây người, lần trước cô gặp Kỷ Vân Dao mặc chiếc váy dài, giống như cô gái nhà kế bên, lần này đổi thành bộ đồ tây nhàn nhã màu xám, trêи tay đeo chiếc đồng hồ kim cương vàng trắng đá quý, cử chỉ động tác đều vô cùng ưu tú khí chất.

Duy chỉ có nụ cười như có như không trêи môi Kỷ Vân Dao là khiến cho người ta không nhìn thấu, giống hệt như lúc ban đầu.

Nếu nói vừa bắt đầu, buổi tiệc này như một dòng nước ấm, Kỷ Vân Dao vừa xuất hiện, lập tức nhiệt độ nước tại hiện trường đã tăng lên mấy độ. Dường như tất cả mọi người đều hướng mắt lên người Kỷ Vân Dao, trong mắt bọn họ đều viết đầy ý đồ không tốt đẹp.

Kỷ Vân Dao nhìn thẳng, bước chân không dừng lại vì bất kì người nào, tuy miệng cười, nhưng sâu trong đôi mắt kia là lạnh lùng, khiến người ta không dám mạo phạm.

Môi nhỏ của Charlotte khẽ mím, dưới ánh sáng của đối phương, cũng không thể khống chế cảm giác tự ti đang nảy nở.

-Tiểu Char?

Lâm Quốc An thấy sắc mặt của Charlotte không thoải mái, lo lắng lên tiếng hỏi một câu.

-Không sao ạ.

Tại sao cô lại nhớ đến Engfa?

Không nhớ chị ấy sẽ chết sao?

Charlotte mắng bản thân một câu không có tiền đồ ở trong lòng.

Kỷ Vân Dao ngẩng đầu nhìn về cầu thang, đặt một tay lên mặt bàn, cơ thể uể oải chầm chậm đứng dậy, thong dong đi về phía Charlotte.

-Lão Giang ra rồi!

Không biết ai hô lên một tiếng.

Kỷ Vân Dao nhìn Charlotte chỉ cách mình vài mét, thầm nói một câu đáng tiếc, cũng chỉ có thể hòa cùng những người khác, ánh mắt nhìn về phía cầu thang.

Lão Giang mừng thọ, mặc bộ trang phục thời Đường màu đen, hoa văn tối điểm xuyết đường thêu vàng, trong tay chống chiếc gậy đầu rồng, đứng ở hành lang tầng hai, đầu tóc đã bạc trắng quá nửa, nếp nhăn sâu hoắm giữa ấn đường, không cần làm dáng cũng tự lộ ra khí chất uy phong.

Lão Giang chính là chủ nhân của buổi tiệc ngày hôm nay, nhưng thu hút ánh mắt của mọi người hơn cả chính là người đang đứng bên trái ông, Engfa đỡ lấy cánh tay Lão Giang, mặc bộ xường xám màu đỏ, khí chất duyên dáng, đường hoàng đĩnh đạc.

Hai mắt Charlotte khẽ mở to.

Tuy trong lòng cô đã cưỡng ép bản thân không nhớ tới Engfa, nhưng vẫn luôn thầm quan sát những người trong hội trường xem có hình bóng cô ấy hay không. Cô cho rằng Engfa sẽ không xuất hiện, nhưng Engfa lại xuất hiện cùng với Lão Giang, còn bằng vai phải lứa với con trai Lão Giang, dáng vẻ giống như người một nhà.

Đừng nói Charlotte, tất cả mọi người trong hội trường đều thầm kinh ngạc.

Kỷ Vân Dao khẽ nhướng mày, ý cười nơi khóe mắt càng thêm sâu, nhưng không thấy trong đáy mắt.

Cô nhỏ của mình có bản lĩnh quá nhỉ, không nói không rằng đã chinh phục được ông lão họ Giang, sau này ở trong giới, còn ai dám gây trở ngại cho Engfa?

Nhà họ Kỷ, Lão Giang, ánh mắt Kỷ Vân Dao thâm trầm, Engfa, rốt cuộc cô muốn trèo cao cỡ nào?

Engfa và Giang Thế Long một trái một phải đỡ Lão Giang xuống tầng, Lão Giang đứng vững ở trung tâm, gậy chống chạm khẽ lên mặt đất, phát biểu lời chúc mừng sinh nhật của bản thân dưới sự theo dõi của mọi người.

Lão Giang tuy tuổi cao nhưng vẫn dồi dào sức sống, vô cùng trẻ trung, không nhìn thấy bất kì dáng vẻ già nua nào.

-Cảm ơn các vị trong khi bận trăm công nghìn việc đã đến tham dự bữa tiệc sinh nhật với Giang tôi...Hi vọng hôm nay mọi người đều có thể tận hứng.

Bài phát biểu kết thúc, hội trường cùng lúc đồng loạt vang lên tiếng vỗ tay.

Lão Giang lấy trà thay rượu, một hơi uống cạn, bắt đầu chính thức mở màn cho buổi tiệc hôm nay.

Engfa đi tới đỡ Lão Giang, Lão Giang co tay lại, tránh đi cánh tay đưa ra của cô ấy. Trêи mặt Engfa lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nói:

-Thầy.

-Ở đâu...

Lão Giang lại gần cô ấy một chút, cặp mắt già sáng lên, nhỏ tiếng hỏi.

-Vị nào là Charlotte? Cô ấy đến chưa?

-Con không để ý, con đỡ thầy đi nghỉ trước đã.

Engfa nói, vốn muốn lòng vòng cho qua chuyện, nào biết ông thầy của cô ấy dây dưa không dứt, chống gậy đi về phía trước:

-Con không nói, ta tự mình hỏi.

Engfa hết cách, dính lại bên tai ông, chỉ tới người cần tìm.

Engfa không biết có phải bản thân khắc mệnh với người đàn ông trung tuổi kia không, danh sách thư mời tiệc là do con trai của Lão Giang, Giang Thế Long phụ trách, cô ấy muốn lấy thêm một tấm thiệp nữa từ chỗ Giang Thế Long, thái độ Giang Thế Long rất nghiêm túc, hỏi tên họ. Engfa nghĩ nói với anh ta cũng không trở ngại gì, ai biết Giang Thế Long quay đầu liền nói với bố mình.

Lão Giang đã nghỉ hưu vài năm, ở nhà hưởng phúc dưỡng già. Người già đến tuổi này, thường thích lo lắng cho con cái, con cái Lão Giang đều thành gia lập nghiệp, chỉ còn lại Engfa , học trò yêu mà ông cưng chiều nhất. Lão Giang mắt tinh tai thính, có một số chuyện không giấu nổi ông, ví dụ như Engfa luôn ở phía sau chăm sóc quan tâm Charlotte. Lão Giang là người tinh ranh thế nào, gạn hỏi vài câu, liền hỏi ra được tình hình từ chỗ Engfa.

-Con yên tâm, ta không làm gì, ta chỉ xem thôi, xem giúp con thôi.

Lão Giang vỗ tay Engfa, cười híp mắt nói.

-Hình tượng vỡ vụn rồi, thầy.

Mặt Engfa không cảm xúc nhắc nhở.

Lão Giang chỉnh trang nhặt lại hình tượng, đôi mắt sáng suốt khẽ lóe lên tia sáng.

Charlotte cảm nhận rất rõ có hai ánh mắt đang quan sát cô, một người là Kỷ Vân Dao, một người là... cô xuyên qua tầng tầng lớp lớp, ánh mắt chạm tới... Lão Giang, người bên cạnh Engfa.

Hai mắt Lão Giang, sắc bén giống như đại bàng, ánh sáng lạnh lẽo, liên tục nhìn qua đây, Charlotte vô thức run lên, nhịp tim đột nhiên tăng tốc, nhịn lại kϊƈɦ động muốn tránh đi, nặn ra một nụ cười tôn kính, khẽ gật đầu.

Lão Giang thu tầm mắt lại, nhìn sang Engfa,trong ánh mắt lộ ra một tia thưởng thức, trầm giọng nói:

-Lá gan cũng lớn lắm, gặp khó vẫn bình tĩnh, không tệ.

Thầy cô ấy có phải nhìn lệch đi đâu rồi không? Gặp khó vẫn bình tĩnh còn miễn cưỡng, nhưng nhìn thế nào lá gan lớn mà ra vậy?

Lão Giang cũng đã có tuổi, sức lực có hạn, nhận đủ những lời chúc phúc của mọi người, ăn hai miếng bánh kem, liền sớm đi nghỉ ngơi.

Engfa ở lại một mình, đủ các loại người muốn tiếp cận cô ấy trào đến, trong mấy phút ngắn ngủi, xung quanh cô ấy đã chật cứng người, chỉ có thấp thoáng thấy được dáng người duyên dáng như ẩn như hiện từ chiếc váy đỏ cô ấy mặc trêи người cùng khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ như hoa hải đường qua khe hở của đám đông kia.

Ánh mắt Charlotte chần chừ, đang phân vân chưa quyết giữa chọn qua đó góp vui hay thành thật đứng ở một bên, đột nhiên đầu mũi ngửi được một mùi hương nước hoa xa lạ.

Cô nhanh chóng phản ứng nghiêng đầu, vừa hay tránh thoát được cánh tay đang đưa ra của Kỷ Vân Dao.

Charlotte nhìn cánh tay trắng bóc thon dài, đang cách mặt mình chỉ vài xen-ti-mét, giật mình rồi bình tĩnh lại, không vui nói:

-Cô Kỷ làm như vậy không khỏi đường đột, có chút mất phong độ.

-Cô Charlotte.

Khóe miệng Kỷ Vân Dao mang theo nụ cười, nói.

-Lâu rồi không gặp.

Cánh tay Kỷ Vân Dao cũng không thu về, vẫn giơ lên cách mặt Charlotte một khoảng, từ xa nhìn lại rất giống một đôi thân mật.

Đáy lòng Charlotte sinh ra cảm giác lạnh lẽo, lùi về sau hai bước, tạo ra khoảng cách với Kỷ Vân Dao.

-Lâu rồi không gặp.

-Đang nhìn gì thế?

Kỷ Vân Dao men theo tầm mắt của cô nhìn tới, bước chân lần nữa nhích lại gần, lúc Charlotte đang muốn lùi lại lần nữa, vừa hay Kỷ Vân Dao dừng lại, duy trì một khoảng cách thích hợp.

Biểu cảm này của cô bị Kỷ Vân Dao thu vào đáy mắt, Kỷ Vân Dao đứng sánh vai bên cô, nhìn Engfa trong đám người ở phía xa, như cười như không nói:

-Cô thích cô ấy đến thế sao?

Charlotte im lặng.

Hai tay Kỷ Vân Dao chống lên quầy bar phía sau lưng, lại hỏi:

-Cô ấy thích cô không?

Charlotte tiếp tục im lặng.

-Loại người như cô ấy, không có trái tim, chẳng qua là coi như đồ chơi có chút thú vị, ngày nào đó hết vui, bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ.

Kỷ Vân Dao dùng ánh mắt thương hại nhìn cô, nhưng từ nơi sâu thẳm lại nhen nhóm hưng phấn, giống như đang chờ đợi phản ứng của Charlotte.

Suy đoán "thân thích" ban đầu bị hai ba câu của Kỷ Vân Dao lật đổ, liệu có thân thích nào sẽ nói như thế không?

-Không thể bồi tiếp.

Charlotte nói, quay người rời đi.

-Cô ấy cho cô cái gì?

Kỷ Vân Dao đột nhiên nâng giọng, ngay sau âm thanh của cô, ánh mắt của hai người nhìn tới, nghi hoặc đánh giá bọn họ.

Kỷ Vân Dao ỷ thế bắt nạt, huênh hoang không kiêng kị, bước chân Charlotte ngừng lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay, cô hít sâu một hơi, quay lại:

-Rốt cuộc cô muốn làm gì?

-Muốn cô.

Kỷ Vân Dao nhẹ bẫng thốt ra hai chữ.

Charlotte cảm thấy Kỷ Vân Dao có bệnh, nhưng cô lại không thể đi, ở lại cũng không biết nói gì.

Kỷ Vân Dao nhìn dáng vẻ câm nín nói không lên lời của cô, cười một tiếng, nói:

-Cô Charlotte thật thú vị. Cô ấy cho cô, tôi có thể cho cô gấp đôi, không, gấp mười, có muốn suy nghĩ tìm một người có lòng khác không.

Trêи đời này, có người không thể đắc tội, nhưng trong số những người không thể đắc tội, có một số người không có cách nào không đắc tội. Gặp phải chuyện không mong muốn, chính là tai họa luôn tồn tại trong vận mệnh.

-Cô Kỷ nói đùa rồi.

-Tôi nghiêm túc.

Kỷ Vân Dao nói xong thì tiến lại gần một bước, ép giọng xuống, nói.

-Chỉ cần cô đồng ý đến chỗ tôi, tôi đảm bảo, tương lai cô có thể bằng vai bằng vế với Engfa.

Charlotte lộ ra vẻ mặt suy nghĩ, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ.

Kỷ Vân Dao vẫn cười rạng rỡ, nhưng tỉ mỉ quan sát nụ cười trong mắt có thể thấy càng ngày càng nhạt đi cùng với thời gian suy nghĩ kéo dài của Charlotte.

Charlotte hỏi ra một câu, âm thanh lạnh lùng chất vấn:

-Cô và chị ấy rốt cuộc có quan hệ gì?

Kỷ Vân Dao như cười như không:

-Cô cảm thấy hai chúng tôi có quan hệ gì thì chính là quan hệ ấy.

Sau đó, cô lại đưa tay tới gần mặt Charlotte lần nữa, Charlotte lùi một bước, cô tiến một bước, không chút thả lỏng.

Trong lòng Charlotte giật thót, không ngờ Kỷ Vân Dao lại to gan như thế!

Cô càng không ngờ được, trong đám đông kia, không có một ai đứng ra ngăn cản!

Cô bị Kỷ Vân Dao ép đến góc tường.

Một tay Kỷ Vân Dao chống lên bức tường sau gáy cô, thong dong mà nghiêm túc nhìn cô, giống như nhìn con thỏ trong lồng, khóe môi khẽ cong, nghiêng đầu đè xuống.

Cánh tay đang buông thõng bên người nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên, vào lúc cô không thể nhịn nổi nữa, nắm đấm sắp đụng đến mặt của Kỷ Vân Dao, một giọng nữ quen thuộc nặng nề từ sau lưng truyền đến:

-Hôm nay là tiệc mừng thọ Lão Giang, hai vị dù khó khống chế bản thân, cũng nên chú ý hoàn cảnh.

Trong giọng nói thấp thoáng vẻ không vui.

Cuối cùng cũng đến rồi.

Kỷ Vân Dao khẽ nhướng mày, không nhanh không chậm quay đầu, trao đổi một ánh mắt với vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng của Engfa.

-Nên dừng đúng lúc.

Kỷ Vân Dao như không có chuyện gì nhún vai, không quên làm một ánh mắt ám muội với Charlotte đang nhân cơ hội để kéo ra khoảng cách.

Engfa bình tĩnh quét qua Charlotte một cái, khuôn mặt cô ửng đỏ, đôi môi mím chặt, hiển nhiên vẫn còn sợ hãi vì hành động ban nãy của đối phương. Trách cô ấy, lúc đầu không nên có ý định với nhà họ Kỷ, để Kỷ Vân Dao chú ý đến Charlotte.

Kỷ Vân Dao là một kẻ điên tính tình cổ quái, làm việc chỉ vì thích thú, cô ấy không nên cảm thấy vì cô thích Ninh Ninh, mà bản thân có thể nắm bắt được cô, có chuyện liền đến nhờ vả cô. Giao thiệp với Kỷ Vân Dao, không khác gì muốn lột da hổ.

Cô ấy nên sớm biết điều này.

Engfa không có cách nào hình dung cảm giác ban nãy, cô ấy bị người khác quây lại, quay mặt lại nhìn thấy Charlotte đơn độc không người trợ giúp bị chặn ở góc tường. Tức giận, khủng hoảng, sợ hãi, trái tim giống như bị một bàn tay to lớn bóp chặt lấy, khiến cô ấy không có cách nào hô hấp được.

Cô ấy cố gắng đẩy đám người bên cạnh ra, còn không cẩn thận làm đổ hai ly rượu, vội vàng cứu Charlotte trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Làm sao đây?

Bộ não linh hoạt của Engfa chuyển động, Kỷ Vân Dao nhìn ra biểu cảm đang gắng sức kiềm chế của Engfa, cúi đầu xoay xoay đồng hồ trêи tay, cố ý chậm nửa nhịp nói:

-Xin lỗi.

Charlotte nhìn dáng vẻ đạo mạo của Kỷ Vân Dao, lại nhìn khuôn mặt lặng như tờ không biết nghĩ gì đang đối mặt với Kỷ Vân Dao của Engfa, chần chừ mấy giây, lùi về sau hai bước, lựa chọn rời khỏi vùng đất thị phi này.

Kỷ Vân Dao không nhịn được phì cười thành tiếng, nói:

-Nhân tình nhỏ của cô chạy khỏi cô rồi, còn không đuổi theo?

Engfa đáp lại cô ấy bằng một nụ cười hờ hững:

-Sớm muộn cũng sẽ quay lại, đuổi cái gì?

Kỷ Vân Dao oa một tiếng khoa trương, chuyển chủ đề, nói:

-Nhân tình nhỏ của cô rất yêu cô đấy.

-Tôi cho em ấy tài nguyên, đương nhiên em ấy yêu tôi.

Cho dù là góc tường, cũng là trong phòng tiệc, người đông tai mắt nhiều, không phải nơi để nói chuyện, sợ cô đột nhiên phát điên làm lộ chuyện bản thân bao nuôi Charlotte, Engfa liếc Kỷ Vân Dao một cái, quay người tìm một nơi vắng vẻ.

Kỷ Vân Dao đi theo cô ấy.

Engfa đi trước dẫn đường, không chú ý đến Kỷ Vân Dao quay đầu, nhìn chằm chằm về hướng Charlotte, mãi đến khi Charlotte cảm nhận được ánh mắt xoi mói của đối phương, tận mắt nhìn thấy Kỷ Vân Dao và Engfa cùng nhau rẽ vào một lối khuất nào đó.

Charlotte nắm chặt ly sâm-panh trêи tay, ngón tay dùng sức đến trắng bệch.

-Tiểu Charlotte, cháu không sao chứ?

Lâm Quốc An vừa tới, nghe người ta nói ban nãy xảy ra chút chuyện ồn ào, lập tức cảm thấy như họa sắp giáng xuống đầu. Biết tính cách Kỷ Vân Dao cổ quái, không hành xử theo lẽ thường, nhưng không ai ngờ tới cô gái này có thể to gan gây chuyện giữa buổi tiệc.

-Không sao ạ.

Bình tĩnh. Cô nói với bản thân, nhất định phải bình tĩnh.

Sức mạnh của lời đồn khó mà tưởng tượng nổi, chỉ sau cảnh tượng này, quan hệ của Charlotte và Kỷ Vân Dao liền bị hiểu lầm, ngay cả vị đạo diễn lần đầu hợp tác quay phim với Charlotte cũng đi đến hỏi:

-Có phải hai người đã quen biết từ sớm rồi không?

Lâm Quốc An:

-Không phải tôi thích hóng chuyện, cháu nói với tôi tôi chắc chắn sẽ không nói với người khác, trước đây tại sao cô ấy lại nhất quyết muốn cháu gia nhập đoàn phim?

Charlotte cảm thấy phiền phức không chịu nổi, cuối cùng ép xuống cảm xúc rối loạn trong lòng, cô ngửa cổ lên cầm ly rượu uống một hơi cạn, giữ lịch sự, khẽ gật đầu nói:

-Cháu đến phòng vệ sinh một chút, thất lễ.

Từ phòng vệ sinh đi thêm hai ngã rẽ nữa, phía cuối hành lang yên tĩnh vắng vẻ, rất ít người qua lại.

Charlotte đứng trước cửa phòng vệ sinh do dự, đột nhiên hung hăng cắn môi dưới, cởi giày cao gót đi vào, bước chân khẽ khàng, dường như không hề phát ra bất kì tiếng động nào. Đi khoảng hai phút, cô nghe được âm thanh có người đang nói chuyện, bước chân chậm lại, càng cẩn thận tới gần.

Có lẽ có tiếng vọng, có lẽ do hai người đứng trước gió, cô nghe không rõ, chỉ có thể bắt được những câu chữ rời rạc.

Mũi giày cao gót đi trêи sàn mấy bước, cuộc đối thoại của hai người đột nhiên rõ ràng hơn.

-Cháu nhìn trúng nhân tình nhỏ của cô rồi, cô có chịu cho cháu không?

Charlotte ngây ra.

Giọng điệu của Kỷ Vân Dao quyến rũ, hoàn toàn không giống khí thế hung hăng ép người ban nãy, ngược lại lộ ra một loại thân mật khác thường.

Engfa cười một tiếng, trong nụ cười tràn ngập chế nhạo.

Đột nhiên trái tim Charlotte điên cuồng nhảy lên.

-Bẩn rồi cháu cũng muốn?

Engfa phì cười.

-Từ lúc nào cháu lại có sở thích thu thập đồ qua tay thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro