Đầu giường cãi, cuối giường hoà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bản Sắc, phân đoạn 19, cảnh 1, lần 1, diễn!"

Trời vừa tờ mờ sáng, trong phòng bếp liền xuất hiện bóng dáng người phụ nữ mảnh khảnh thướt tha, chân tay nhanh nhẹn chuẩn bị bữa sáng hôm nay. Hàn Tử Phi thích ăn mì, cô ấy nhanh nhẹn đổ nước vào nồi, nấu cho mì nhũn ra, lại rửa qua một lượt nước lạnh.

Còn chưa đến cảnh quay của Charlotte, tạm thời cô tách biệt với phim trường yên lặng, chăm chú quan sát Engfa giống như đạo diễn, đạo diễn xem cảm giác toàn bộ của cảnh quay, còn cô nhìn tay của Engfa cùng động tác thành thục trêи tay cô ấy.

Chị ấy biết nấu cơm, hơn nữa có lẽ kĩ năng nấu nướng cũng không tệ.

Ánh mắt Hàn Ngọc Bình nhìn chằm chằm vào màn hình máy quay, giơ một tay lên.

Charlotte vội vàng thu lại cảm xúc, nhập vai chuẩn bị.

Máy móc chuyển tới cầu thang.

Charlotte hoang mang xuống tầng, nhưng âm thanh từ bước chân của cô không nặng, hiển nhiên là chú ý đến những người còn chưa tỉnh ngủ ở đây. Phòng bếp không đối diện với cầu thang, nhưng cũng đủ khiến cho Charlotte vừa nhìn là thấy được người bên trong.

Sau khi cô đi đến cửa xác nhận xong, thở phào một tiếng.

Đây không phải là một cảnh đặc tả đơn thuần, mà là nhìn từ góc độ người yêu của Hàn Tử Phi. Cô ấy đang chăm chú cắt mì trêи thớt, khẽ cúi đầu, hai lọn tóc rủ xuống trước trán, lộn xộn nhưng không mất cảm giác đẹp đẽ, góc nghiêng lộ ra vẻ dịu dàng, một ánh sáng vô hình trùm lên cơ thể cô ấy, cả người vô cùng dịu dàng.

Ống kính khẽ di chuyển xuống, xương quai xanh lộ ra dưới cổ váy dài xanh nhạt, vô cùng gợi cảm.

Lại chuyển tới chiếc môi nhỏ hoàn mĩ, khẽ hiện màu đỏ nhạt, giống như quả đào mật căng mọng, thu hút người ta đến hái.

Chỉ là một ống kính đặc tả, nhưng có thể cảm nhận được vô số tâm trạng của Hàn Tử Phi ngoài ống kính, cùng với biết bao tình yêu mà cô dành cho người trước mặt, còn tuyệt vời hơn nhiều so với để diễn viên diễn trực tiếp.

Âm thanh máy hút mùi trong phòng bếp rất lớn, Thẩm Mộ Thanh không phát hiện trong phòng bếp có thêm một người, bước chân của Hàn Tử Phi hòa với nhịp tim, từng bước từng bước tiến lại gần, đưa tay ôm lấy cô ấy từ phía sau.

Cơ thể Thẩm Mộ Thanh co quắp lại theo bản năng, nhưng sau khi phát hiện người tới là ai, dần dần thả lỏng, nhưng cô ấy không dựa vào phía sau, mượn thế dựa vào người Hàn Tử Phi mà là lấy tay vỗ nhẹ lên tay đang ôm lấy eo cô ấy của Hàn Tử Phi.

-Ra ngoài đợi đi, một lát nữa là xong rồi.

-Không thích.

Hàn Tử Phi mơ màng lẩm nhẩm một tiếng. Cô không nghe theo, khó khăn lắm hai người mới có thể đi du lịch chung, hôm qua nắm tay trêи phố cũng bị Thẩm Mộ Thanh lấy cớ đẩy ra, bây giờ ngay cả ôm cũng không cho ôm.

Thẩm Mộ Thanh phát giác được sự bất mãn của người yêu, nghiêng đầu cọ cọ lên má cô vỗ về.

Da thịt mềm mịn tiếp xúc.

Hàn Tử Phi giống như nếm được mật ngọt, cọ lại.

Ở trước mặt Thẩm Mộ Thanh, cô làm chuyện lớn rất thành thục, nhưng chuyện nhỏ không nhịn được lộ ra tâm tư trẻ con. Thẩm Mộ Thanh bị cô ôm càng chặt, gò má dính lại với nhau. Bên ngoài yên tĩnh, cô ấy căng thẳng liếc mắt ra cửa một cái, chỉ sợ bị người ta nhìn thấy hành động của hai người, thế là nhỏ tiếng nói:

-Đừng làm loạn.

Hàn Tử Phi hiểu rõ vẻ mặt của cô ấy, cười nói:

-Chị sợ bị người ta nhìn thấy à?

Thẩm Mộ Thanh mím môi không nói.

-Nhìn thấy thì nhìn thấy thôi, chúng ta yêu thương lẫn nhau, cũng chẳng làm chuyện hại tới ai.

Hàn Tử Phi không quan tâm, nói.

Thẩm Mộ Thanh rũ mắt, đầu ngón tay co lại.

Cô ấy không nói chuyện, nhưng người phụ nữ trong lòng dần cứng người lại. Ánh mắt Hàn Tử Phi lộ ra một tia buồn bã, sức lực ôm lấy đối phương buông lỏng, sắp muốn lùi đi.

Thẩm Mộ Thanh bắt lấy tay cô, cố định ở vị trí ban đầu.

Hàn Tử Phi mừng rỡ ngẩng mắt.

Thẩm Mộ Thanh cúi đầu xuống, vẫn không nói gì, nhưng hành động của cô ấy đã đại diện cho tất cả.

Đầu óc Hàn Tử Phi nóng lên, trực tiếp hôn lên má cô ấy. Không may Thẩm Mộ Thanh nghiêng đầu, cái hôn này vừa đúng lúc rơi lên vành tai cô ấy.

Thẩm Mộ Thanh cứng người lại, tay phải cũng theo đó run lên, thiếu chút nữa không giữ được đôi đũa trong tay.

Trái tim Hàn Tử Phi càng run lên mãnh liệt, ngây ra tại chỗ.

Khát.

Rung động lan tràn.

Thẩm Mộ Thanh quay đầu nhìn vào mắt cô, nhìn thấy động tác ɭϊếʍ môi theo bản năng của cô, vệt hồng trêи mặt cũng theo đó lan tràn.

...

"Cắt."

Hàn Ngọc Bình hô cắt xong, hai vị diễn viên chính vẫn ôm lấy nhau như trong dự tính.

Hàn Ngọc Bình không quan tâm, cúi đầu xem phát lại.

Không thể không nói đôi tình nhân thật diễn cặp với nhau đúng là làm chơi ăn thật, tình ý không cần cố ý lên men. Một ánh mắt trào lên, là có thể lột tả toàn bộ. Hàn Ngọc Bình xoa cằm, vô cùng hài lòng với trạng thái này.

Engfa cúi đầu nhìn đôi tay trắng như ngọc đang giữ chặt lấy eo mình, trong lòng đếm giờ.

Khi đếm giây thứ hai mươi, Charlotte giả vờ thoát vai buông ra, xin lỗi nói:

-Mạo phạm rồi ạ.

-Em mạo phạm còn ít sao?

Engfa nhàn nhạt nói, sắc mặt không biết đang vui hay đang buồn.

Đột nhiên cô ấy nói trắng ra như thế, khiến trái tim Charlotte hoảng hốt.

Engfa chăm chú nhìn phản ứng của cô, khóe miệng đắc ý khẽ cong lên.

Hai người em một câu chị một câu đấu miệng, Hàn Ngọc Bình đi tới, che miệng ho một tiếng nhắc nhở.

Sắc mặt hai người nghiêm túc lại.

Hàn Ngọc Bình bày mặt lạnh, vạch lông bới vết một số chi tiết nhỏ, bảo hai người quay lại, lần này không dừng giữa chừng, trực tiếp quay đến cảnh tiếp theo.

Nhân viên đập bảng: "Bản Sắc, phân đoạn 9, cảnh 1, lần 1, diễn!"

...

Hàn Tử Phi không hiểu cảm giác đang dâng trào kì lạ ấy là gì, rất giống cảm giác khi cô nghe thấy những âm thanh tối qua. Trong khoảnh khắc ban nãy, dường như cô tìm được phương pháp làm dịu, nhưng ngọn lửa ấy lại lan tràn lớn hơn gấp mấy lần.

Cô muốn... gần Thẩm Mộ Thanh thêm một chút, lại gần thêm một chút, gần gũi đến mức không có khoảng cách.

Ánh mắt Charlotte tối lại, trực tiếp nhích lại gần.

Engfa không phản ứng kịp, bên tai đã truyền tới cảm giác ấm áp.

Cô ấy khẽ hừ một tiếng, cơ thể không vững, ngã vào lòng người phụ nữ trẻ tuổi.

Charlotte giữ chặt lấy cô ấy.

Engfa không thích ứng nghiêng đầu đi, muốn thoát ra, nhưng cô ấy lùi một bước, Charlotte lại đi theo cô ấy quấn lấy không buông.

Người yêu trẻ tuổi non nớt nhanh chóng nắm được bí quyết, mạnh mẽ chủ động, quấn lấy cô ấy trong đôi vai mềm mại có lực, chầm chậm khơi gợi thần kinh mẫn cảm yếu ớt.

Engfa ngửa chiếc cổ trắng thon lên, không khí trong phổi như bị rút đi, đại não dần dần trở nên trống rỗng.

Đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng bước chân.

Engfa đột nhiên hoàn hồn, đẩy người trước mặt đang tự tung tự tác ra.

Charlotte lùi sau đụng phải bàn bếp, bị đau xuýt xoa một tiếng.

"Cắt."

Câu cắt của Hàn Ngọc Bình hô rất nhanh, giống như ông hô muộn, hai người này ở phim trường, dưới con mắt của đám đông, dám công khai thêm nếm động tác.

Không chỉ có Engfa có cảm giác này, ngay cả Charlotte cũng phát giác ra.

Hai người nhìn nhau, tâm trạng ai nấy đều kì quái.

Dáng vẻ Engfa vô lực phản kháng trong vòng tay cô, đôi mắt mê li của cô ấy, muốn nắm chặt lấy thứ gì đó nhưng cái gì cũng không nắm được, cuối cùng chỉ có thể bất lực nắm lấy áo cô.

Nếu Engfa của hiện thực cũng...

Trái tim Charlotte nặng nề nhảy lên một nhịp.

-Cảnh này đạt chưa ạ?

Hàn Ngọc Bình không đáp.

Charlotte đứng bên cạnh ông cùng xem, rất lâu sau, đợi được hai chữ của Hàn Ngọc Bình:

-Đạt rồi.

Engfa thở phào một tiếng.

Cảnh quay ngọt ngào như hôm nay quay một cảnh liền ít một cảnh, đối với Engfa mà nói chính là chiều hướng tốt. Cùng quay phim với Charlotte, cùng sinh hoạt ở trong đoàn làm phim, là một trong những kí ức đẹp đẽ hiếm hoi trong sinh mệnh của cô ấy, nhưng giấc mộng có đẹp đẽ đến đâu, cũng có một ngày phải tỉnh lại.

Cô ấy vẫn giữ lí trí, giống như lạnh lùng chờ đợi đến ngày đó.

Cách ngày đóng máy còn hơn một tháng nữa, chớp mắt lịch trình liền trôi quá nửa.

Đến lúc đó phải làm thế nào đây?

Ánh mắt của Engfa lộ ra một tia mơ màng cùng buồn bã hiếm thấy.

Cô ấy dự đoán được kết cục, nhưng đời người không phải một quyển sách, không có một kết thúc thực sự.

Hàn Ngọc Bình liếc cô ấy một cái:

-Tâm tình cháu không tốt à?

-Không ạ.

Hàn Ngọc Bình suy luận nói:

-Cãi nhau với... à?

Ông không nói rõ, nhưng Engfa hiểu được ông nói tới ai, lập tức bật cười:

-Chú thấy em ấy dám cãi nhau với cháu sao?

Hàn Ngọc Bình nghĩ nghĩ, gật đầu nói:

-Cũng đúng. Đừng chăm chăm bắt nạt người ta.

-Đương nhiên, cháu yêu thương em ấy còn không kịp nữa là.

Hàn Ngọc Bình lập tức lộ ra ánh mắt rất phức tạp.

Rất lâu sau, ông nói:

-Buổi tối nghỉ sớm đi.

Engfa đè giọng nói:

-Tâm tư mấy người đàn ông cao tuổi các chú có thể đơn thuần chút không?

Biểu cảm của Hàn Ngọc Bình hờ hững, mở miệng phản bác:

-Tôi cũng từng là người trẻ tuổi, tôi còn không hiểu chắc? Nếu không thì là cháu có vấn đề.

Engfa không nhịn được nói một câu thô tục.

Hàn Ngọc Bình rất lâu không đấu miệng thắng cô ấy, thừa thắng xông lên, nhẹ bẫng châm chọc:

-Thẹn quá hoá giận rồi?

Engfa tức thành hồ lô.

...

Charlotte từ phía xa nhìn đến, không nghe rõ hai người nói gì, nhưng có thể thấy "tình hình chiến tranh" kịch liệt, chốc lát, sắc mặt Hàn Ngọc Bình tái xanh, Engfa giống như Tướng quân đại thắng, phong thái bay cao, thắng trận về trời.

Engfa luôn kiểm tra chai nước khoáng rồi mới uống, nước của Charlotte đưa tới cũng không ngoại lệ.

Nhưng thời gian không giống tình hình cũng đã khác, Charlotte thẳng thắn mở miệng nói:

-Hình như cô Engfa rất cẩn thận với đồ uống ạ?

Engfa ngẩn ra.

Một khoảnh khắc ngây người, không đủ để Charlotte phán đoán cảm xúc của cô ấy. Cô quyết định đánh cược một ván, nhưng âm thanh không mạnh mẽ, được coi là dịu dàng, nói:

-Em từng đọc được một tin tức rất lâu về trước, nói lúc cô ghi hình cho chương trình giải trí, sữa bị trộn lẫn với sơn trắng...

Cô nhìn chằm chằm vào khoảnh khắc mất hồn của Engfa, chờ đợi có thể bắt được thứ gì đó.

Khiến người ta thất vọng là Engfa không có phản ứng gì đặc biệt.

Ngược lại Quan Hạm ở một bên mắt sáng lên, ánh mặt ngập tràn tính công kϊƈɦ và địch ý với Charlotte.

-Cô uống nhầm, cho nên mới cẩn thận như vậy sao ạ?

Vấn đề này mạo phạm sao? Đương nhiên mạo phạm, nhưng không giống với câu hỏi chất vấn tại sao cô ấy không thanh minh ngày trước, Charlotte nắm chắc chín phần, Engfa sẽ không tức giận, nhưng không chắc cô ấy sẽ nói sự thật với cô.

-Tin đồn mà thôi.

-Không có chuyện đó sao ạ?

-Không.

Engfa trả lời quyết đoán.

-Vậy tại sao cô...

-Tôi uống nước em cũng quản?

Charlotte nghe được tín hiệu cảnh báo, khuyên cô thức thời dừng lại, liền lập tức ngậm miệng.

Thời gian này quả nhiên cô bị mật ngọt làm cho ngây thơ, sự phòng bị trêи người Engfa thâm căn cố đế như vậy, không dễ dàng để bất kì người nào nhìn được nội tâm của cô ấy, chỉ là tăng cảm giác tồn tại vẫn không đủ để cô ấy mở lòng.

Nhưng chí ít, cũng có tiến bộ, tuy là rất yếu ớt. Engfa không lập tức tức giận, còn ân cần cho cô một nhắc nhở.

Một tháng, Charlotte nắm tay thành quyền, cô bắt đầu cảm nhận được sự cấp bách của thời gian.

Bây giờ là cơ hội trăm năm khó có lại một lần, trong khoảng thời gian này cô có thể hiểu về cô ấy bao nhiêu, làm bao nhiêu việc, trực tiếp ảnh hưởng đến kết cục sau khi đóng máy. Là mỗi người một ngả, hay là cùng hội cùng thuyền?

Đột phá từ đâu mới được?

Còn phản ứng bình tĩnh không gợn sóng ban nãy của Engfa rốt cuộc đại diện cho điều gì? Là do kĩ năng diễn xuất cao siêu của cô ấy che giấu đến giọt nước không lọt sao? Hay là thật sự có chuyện gì khác, chuyện đó mới là gốc rễ?

Engfa bóp lấy chai nước khoáng trong tay, ngón tay trắng bệch.

Quan Hạm canh giữ ở một bên, chú ý đến động tĩnh bốn phía, nhưng lực chú ý phần nhiều đương nhiên là ở trêи người Engfa.

Sinh tồn, không phải vì danh lợi, chỉ là vì để sống sót.

Trong giới có một nhân vật lớn luôn chèn ép cô ấy, hơn nữa có thể là nhân vật lớn trêи cơ Hàn Ngọc Bình. Quan Hạm mơ hồ biết chuyện đó, nhưng không biết cụ thể là ai, là vì chuyện gì.

Mãi đến khi Kỷ Thư Lan, mẹ cô ấy cùng cô ấy được nhà họ Kỷ nhận lại, Engfa có nền móng, tình hình mới thật sự chuyển biến tốt, có thể ngẩng đầu làm người.

Đây đều là chuyện sau khi Quan Hạm quen biết cô ấy, những chuyện trước đây Quan Hạm cũng không rõ. Nhưng thân là trợ lí, kiêm người tín nhiệm nhất của Engfa, bản thân Quan Hạm cũng tự thu thập tài liệu, Engfa thỉnh thoảng cũng sẽ tiết lộ một chút.

Chuyện sơn trắng đương nhiên là thật, thật tới mức không thể thật hơn, Engfa chính miệng xác nhận với cô. Những chuyện trong ba năm cô ấy ra mắt cùng với sơn trắng, đều là cô ấy không thể không nhớ, cũng không thể nhớ, cho nên Engfa nhớ rất rõ chuyện này, dẫn đến phản ứng dây chuyền, nên mới vì một lần bị rắn cắn mà mười năm sợ dây thừng.

-Chị Engfa.

Engfa buông lỏng ngón tay, nâng mí mắt nhìn cô, sắc mặt bình tĩnh khác thường:

-Sao thế?

-Vấn đề của cô Charlotte...

-Em cũng muốn vượt quá giới hạn sao? Nhớ kĩ trách nhiệm của em.

Lời của cô ấy không chừa chỗ để xoay chuyển, Quan Hạm sửng sốt xong liền sợ hãi, rũ mắt lùi ra sau, không dám tiếp tục nói lung tung.

Charlotte thu hết cảnh tượng này vào đáy mắt. Tiếc là không nghe được nội dung.

Bây giờ là thời gian nghỉ, Charlotte vỗ vỗ tay đứng đậy, không đi về phía Engfa, mà đi tìm Hàn Ngọc Bình.

Charlotte cảm thấy có lẽ cô có chút may mắn trời ban, Hàn Ngọc Bình giống như hiểu lầm, cho rằng cô và Engfa đang yêu nhau, không biết vì nguyên nhân gì mà Engfa không làm sáng tỏ, nhưng đây là cơ hội của cô.

"Tin đồn hẹn hò" của cặp đôi nhìn không đăng đối hoang đường Engfa và Hàn Ngọc Bình đã bị đồn đại đến mức độ này, hai người cũng không giấu giếm biểu đạt sự thưởng thức đối phương trước mặt truyền thông, thái độ tùy tiện của Engfa với Hàn Ngọc Bình ở phim trường, đều chứng minh quan hệ của hai người rất tốt. Có ai hiểu Engfa hơn Hàn Ngọc Bình không? Có lẽ có nhưng trêи phim trường này, trong số những người Charlotte có thể tiếp xúc, không có.

Charlotte đã quyết định, hơn nữa không chút do dự, đột phá từ chỗ Hàn Ngọc Bình.

Nhưng trước tiên cô phải xác định trăm phần trăm, Hàn Ngọc Bình thật sự hiểu lầm, cẩn thận trêи hết.

Cô ngồi bên cạnh Hàn Ngọc Bình, Hàn Ngọc Bình đang có linh cảm mới cho phân cảnh tiếp theo liền nghiêng mắt nhìn cô:

-Có chuyện gì?

-Có ạ.

-Nói.

Hàn Ngọc Bình quay mặt về, nhàn nhạt nói.

-Hình như cô Engfa giận rồi ạ.

Hàn Ngọc Bình lạnh lùng nói:

-Giận thì cháu đi dỗ đi, chạy đến chỗ tôi có tác dụng gì?

Coi ông là Nguyệt Lão sao, dây tơ hồng của Nguyệt Lão thắt xong cũng phải quan tâm dịch vụ sau bán hàng sao?

-Nhưng cô ấy nói chuyện với cháu xong mới tức giận.

Tính tình thô lỗ cùa Hàn Ngọc Bình bị giọng điệu cây ngay không sợ chết đứng của cô châm ngòi.

-Này, tôi bảo cháu này! Cái miệng của hai đứa được đúc từ một khuôn ra hả? Có phải muốn tôi tức chết mới để yên không hả? Tức chết rồi có lợi gì cho hai đứa hả? Hả?

Một người rồi lại một người đều lõi đời, lõi đời già kết hợp với lõi đời con! Người trẻ tuổi bây giờ có hiểu cái gì là ôn hoà, lương thiện, cung kính, tiết kiệm, nhường nhịn hay không? Sách vở đều nuốt vào bụng rồi sao!

Không lâu trước đây Hàn Ngọc Bình bị Engfa làm tức đến nghẹn lời, bây giờ bị Charlotte làm tức đến mặt đó tía tai. Nhưng ông cũng không phải người dễ chọc, đấu không lại Engfa, chẳng lẽ lại không đấu lại Charlotte sao?

Hàn Ngọc Bình mắng xong, uống ngụm nước, thở một hơi dài.

Lúc này Charlotte bày ra tư thế tôn trọng người già, ngoan ngoãn nói:

-Xin lỗi đạo diễn Hàn, cháu nhất thời nóng vội nên mới...

Thái độ của cô nghiêm túc, nửa cơn giận sót lại của Hàn Ngọc Bình cũng tiêu tan gần hết, ý vị sâu xa nói:

-Cháu còn có thuốc cứu, đừng gần mực thì đen.

-Vâng ạ.

Hàn Ngọc Bình thoải mái, hỏi:

-Engfa thật sự tức giận sao?

-Vâng.

-Vậy cháu dỗ nó đi. Đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, hai bên rộng lượng một chút, đừng có kì kèo tính toán, sau này mới có thể đi được lâu dài.

.....

Vào đêm, cuồng phong nổi lên.

Bầu trời đen tối xuất hiện một tia sét dọa người, đột ngột xé rách bầu trời thành một đường đáng sợ, Engfa giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng.

Charlotte giống như nghe được âm thanh đập cốc trong mộng, mẫn cảm, mở to mắt ra.

Cô ra khỏi phòng, dính tai lên cửa phòng Engfa, không phải ảo giác, là tiếng động từ bên trong.

Charlotte quyết đoán kịp thời, giơ tay ra sức gõ cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro