Ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quan Hạm cúi đầu, giả vờ nhìn đồng hồ, thực tế là đang nhìn về một phía, ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng cửa nhà vệ sinh, hễ thấy bóng dáng Lâm Quốc An xuất hiện sẽ lập tức liền báo tin vào bên trong.

Cách một cánh cửa, không khí trong phòng ăn rất ngột ngạt.

Charlotte lúc đầu bị trói buộc, không động đậy được, Engfa kề gần môi cô, như có như không khẽ chạm lên môi, giống như trêu đùa cô, trái tim Charlotte bị nhấc lên, người cũng rất khát, không nhịn được nghiêng người.

Khóe môi Engfa khẽ cong lên, ngửa ra sau tránh đi, chính là không muốn để cô trót lọt.

-Đợi lát nữa đạo diễn Lâm sẽ quay lại mất.

Người trêu chọc trước là cô ấy, không chịu phối hợp cũng là cô ấy. Trêu ngươi cũng phải có giới hạn, nếu không phải bị đè ép bởi thân phận "kim chủ" của Engfa, Charlotte nhất định... cô không nhịn được tưởng tượng một phen, trong mắt lóe lên ánh sáng, khẽ cắn môi dưới, ép xuống những tưởng tượng trong đầu.

Bỏ đi, người dưới cùng một mái hiên, lúc nên cúi đầu thì nên cúi đầu.

Engfa nào có phát hiện cô có nhiều suy nghĩ như thế, cô ấy cũng tranh thủ thời gian, thoáng trêu đùa một phen mà thôi, cô ấy đỡ lấy đầu chả , nghiêng đầu, tiếp tục hôn lên.

Hương vị ngọt ấm dọc theo bờ môi chầm chậm ngấm vào trong.

Hai người như cá khát nước, đôi bên khẩn thiết đoạt lấy từng chút ngọt ngào mềm mại của đối phương.

...

Cốc cốc cốc.

Ba tiếng bức bối mà nặng nề, càng ngày càng gấp.

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên khiến hai người nhanh chóng thoát khỏi cảm giác bay bổng, Charlotte lùi đi quá nhanh, lưng đụng phải mép bàn, buồn bực hít sâu một cái, không có thời gian kiểm tra, chân tay tê dại xuống khỏi đùi Engfa, ngồi về vị trí cũ, cúi đầu chỉnh trang quần áo của mình.

Không nói đến việc dây khóa trêи người đã kéo đến đâu, đến cúc áo cũng bị cởi ra hai nút, Charlotte vừa gấp gáp đóng cúc lại, vừa xấu hổ nhớ lại, tất cả những chuyện ban nãy đã xảy ra thế nào?

Cô chìm đắm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không chú đến đến khuôn mặt đen lại của Engfa ở một bên.

Engfa tự nhiên cũng nghe thấy tiếng gõ cửa, biết thời gian thân mật ngắn ngủi này phải dừng lại, nhưng biết là một chuyện, nhìn thấy Charlotte không nhìn cô ấy, một loạt động tác gấp gáp không thể chờ đợi cách xa cô ấy, trong lòng vẫn nghẹn lại.

Có lẽ Charlotte không phát hiện, ban nãy cô ấy muốn đỡ lấy tay cô, lại bị cô vô ý thức đẩy ra.

-Gấp cái gì?

Khuỷu tay Engfa chống lên bàn, một tay chống cằm, không nhanh không chậm nói.

-Một lúc nữa đạo diễn Lâm mới vào.

Trong ánh mắt thấp thoáng vẻ không vui.

-Em biết, chỉ là em sợ.

-Sợ cái gì?

Engfa nhíu mày nói.

-Sợ ông ấy phát hiện quan hệ của hai chúng ta sao?

Lâm Quốc An ông già này có gì mà chưa từng gặp, nhiều nhất cũng chỉ đùa giỡn cợt nhả cô ấy mấy câu.

Engfa chỉ là trong lòng không vui nên tùy tiện nói một câu, nhưng Charlotte lại có cách lí giải khác.

Engfa từng chính miệng nói không chỉ có một nhân tình là cô, cô tự nhiên nghĩ tới, không chừng Lâm Quốc An sớm đã nhìn thấy cô ấy và người đàn ông hay người phụ nữ khác tôi tôi em em, cho nên cô ấy nhân lúc đạo diễn ra ngoài, mới có thể thành thục "vụng trộm" với cô như thế chăng?

Trái tim dâng trào bởi vì sự thân mật ban nãy, chớp mắt một cái đã biến thành chua xót.

Charlotte hé miệng, muốn nói ra một câu khéo léo hiểu chuyện, nhưng khi dâng lên miệng, lại nuốt xuống, sắc mặt nín nhịn.

Engfa đọc được một tia tủi thân từ sắc mặt của Charlotte.

Kì quái? Em ấy tủi thân cái gì?

Không đợi cô ấy suy nghĩ đáp án, ngoài cửa lại vang lên âm thanh của Quan Hạm:

-Đạo diễn Lâm, ngài quay lại rồi ạ.

-Sao cháu lại đứng trước cửa thế này?

-Ban nãy cháu mới từ quầy tiếp tân quay lại, đúng lúc nhìn thấy ngài ra ngoài, tiện ở đây đợi ngài.

-Cùng vào thôi.

Hai người trong phòng ngầm hiểu ý dừng cuộc nói chuyện lại, ngồi ngay ngắn bên bàn, không ai nhìn ai, khoảng cách so với ban nãy còn xa xôi hơn nhiều.

Lâm Quốc An vào chỗ ngồi, lúng túng cười cười, nhấc đũa nói:

-Ăn thôi, nguội cả rồi.

Ông vừa ngẩng đầu, nhìn màu son môi không đều trêи môi Charlotte, ngây người, đột nhiên bối rối. Lâm Quốc An dù có là đàn ông, cũng là người làm trong lĩnh vực nghệ thuật, lại làm nghề đạo diễn tỉ mỉ, năng lực quan sát tuyệt đối không hề tệ, rõ ràng là đậm hơn rất nhiều so với trước khi ông đi nhà vệ sinh, hơn nữa đậm tới... nói sao nhỉ, trái một chút phải một chút, Lâm Quốc An nghĩ cho cô một lí do đã tô lại son môi nhưng không cách nào thuyết phục.

Không phải bản thân tô, vậy thì là người khác tô, còn là dùng phương pháp không đứng đắn để tô.

Liếc mắt sang nhìn thái độ trở nên không nóng không lạnh của Engfa, cũng lộ ra dấu vết của việc "cắn môi trang điểm" giống hệt như đúc, đôi mắt khẽ mở to, con ngươi chuyển dộng, cúi đầu giấu đi đáy mắt kinh ngạc cùng khó mà tin được của mình.

Điện thoại trêи bàn của Engfa rung lên, cô ấy trượt mở màn hình, nhìn nội dung, hai hàng lông mày xinh đẹp chụm thành một đường, cùng một tia ảo não lướt qua theo đó.

[Son môi của hai người, bại lộ rồi]

Quan Hạm quay đầu nhìn cô ấy với ánh mắt lo lắng.

Engfa khẽ lắc đầu, biểu thị cô ấy không sao.

Là do cô ấy bất cẩn.

Nhưng cũng không phải chuyện gì to tát, Lâm Quốc An kín miệng, sẽ không đi khắp nơi nói lung tung, chỉ là da mặt Charlotte mỏng, không nên để cô biết chuyện Lâm Quốc An đã biết là được.

Engfa và Lâm Quốc An đang nói chuyện, cô ngồi nghe câu được câu chăng, đại khái là Engfa vừa mở công ty, cô ấy rất coi trọng bộ phim này, muốn đích thân làm giám chế.

Nói chuyện đến cao trào, Engfa nâng chén, lấy trà thay rượu, chạm chén với Lâm Quốc An.

Lâm Quốc An nhấp một ngụm rượu trắng, cả người thông suốt, lông mày thả lỏng, cười nói:

-Nếu cháu còn chưa chọn xong diễn viên, tôi có một người có thể giới thiệu cho cháu đấy.

-Ai ạ?

Lâm Quốc An hất cằm, đùa giỡn nói:

-Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt.

Charlotte đột nhiên bị điểm danh ngẩng đầu lên, nhìn sang Engfa, lời giả dối dâng lên miệng, không biết nên nói hay không nên nói.

Công bằng mà nói, cô đương nhiên muốn diễn phim của Engfa, tuy có chút tiếc nuối khi không thể hợp tác cùng cô ấy.

-Nếu cô Engfa coi trọng cháu, đương nhiên là vô cùng vinh hạnh, chỉ sợ là không lọt nổi mắt xanh của cô Engfa thôi ạ.

Lâm Quốc An cho rằng mình đã biết quan hệ của hai người, sảng kɧօáϊ cười nói:

-Charlotte sao lại khiêm tốn thế, nếu cháu không lọt mắt, người mới thế hệ này cũng không có ai có thể lọt mắt, Engfa, cháu nói đúng không?

-Vâng.

Cô ấy không muốn để Charlotte đóng chung phim với cô ấy, đặc biệt là phim về đề tài đồng tính. Phim giả tình thật đâu đâu cũng có thể thấy trong giới giải trí, hơn nữa hai bọn họ vốn thích nhau từ hai phía. Hiện tại quan hệ của bọn họ đã như người đi trêи dây, khó khăn duy trì cân bằng, nếu thêm chuyện này nữa, chỉ sợ giống như đi trêи dây thép giữa vách núi, không cẩn thận một chút, sẽ ngã xuống thịt nát xương tan.

Bên phía Lâm Quốc An dường như đã chắc chắn Charlotte, trực tiếp hỏi:

-Cháu có thời gian không?

-Có ạ.

Lâm Quốc An vui vẻ nói:

-Tôi cũng đoán cháu có, đến lúc đó cháu cùng tôi bước ra khỏi đoàn làm phim này, tiến vào đoàn làm phim kia, dùng diễn viên quen tôi cũng bớt lo, không cần tiếp xúc từ đầu.

Mặt ông lộ ra chút trêu chọc hỏi Engfa:

-Cháu thấy thế nào?

Engfa qua loa ồ một tiếng, không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý.

Lâm Quốc An nhạy cảm phát giác một tia không đúng, kịp thời dừng lại tại đây.

Charlotte cắn môi dưới, đưa mắt trộm liếc Engfa, trêи mặt Engfa không có cảm xúc gì, vẫn là nụ cười treo trêи khóe miệng, áp lực không khí bên người dần hạ xuống.

Sau đó Engfa không nói chuyện phim mới nữa, ánh mắt Lâm Quốc An như có như không đảo qua đảo lại nhìn hai người, nghi hoặc lan tràn.

Có chuyện gì thế? Không phải quan hệ như ông nghĩ sao?

Giữa chừng Lâm Quốc An lại đi nhà vệ sinh, Engfa rũ mí mắt, thu lại nụ cười, dựa vào ghế, sắc mặt phờ phạc uể oải ấn điện thoại.

Charlotte muốn nhìn cô ấy, lại không dám nhìn cô ấy, cô biết từ lúc Lâm Quốc An nói tới câu bảo cô diễn phim, tâm tình Engfa liền trở nên tồi tệ.

Charlotte có chút buồn bã nghĩ: Chị ấy không vừa mắt bản thân sao?

Engfa không quan tâm cô, cô lại chìm đắm trong thế giới cảm xúc của chính mình, không chú ý đến chiếc ghế bên cạnh khẽ kéo ra, Quan Hạm nhẹ chân nhẹ tay ra ngoài, Lâm Quốc An quay lại rồi, Quan Hạm vẫn chưa quay lại.

Cơm no rượu say, sắp tan hội, Quan Hạm gõ cửa bước vào, trêи trán còn đổ mồ hôi hột, khẽ thở dốc, ngồi vào chỗ.

Engfa và Quan Hạm trao đổi bằng ánh mắt, Quan Hạm gật đầu.

Lâm Quốc An gọi nhân viên phục vụ thanh toán. Bốn người cùng nhau ra ngoài, theo thông lệ Engfa và Lâm Quốc An đi phía trước, Charlotte và Quan Hạm đi phía sau.

-Cháu về đâu? Có xe đến đón không?

Engfa nói tên khách sạn.

Bước chân Charlotte khựng lại.

Lâm Quốc An đấm lên lòng bàn tay, cười nói:

-Trùng hợp thế, đoàn phim chúng tôi cũng ở khách sạn đó, cùng về thôi.

Engfa quay đầu nhìn Quan Hạm, Quan Hạm bình tĩnh nhìn lại.

Nơi hoang vu hẻo lánh, khách sạn tốt nhất là khách sạn mà đoàn phim Charlotte ở, không thể trách cô.

-Được ạ.

Mấy người cùng lên chiếc xe vừa đến, Lâm Quốc An uống chút rượu, ngồi ở hàng ghế cuối, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, thỉnh thoảng còn ngáy một tiếng.

Trong xe tối tăm, chỉ bật một chiếc đèn vàng, Engfa trùng hợp ngồi ở nơi ánh sáng yếu nhất, nhìn không rõ biểu cảm của cô ấy. Charlotte chỉ cách cô ấy hai nắm đấm tay, kiềm chế không dám lại gần.

Bên tai truyền đến tiếng thở dài như có như không, cô đang phân biệt có phải là ảo giác hay không, nhiệt độ của người phụ nữ bên cạnh đã dựa sát vào cô, vai kề vai, tay chạm tay, dính cùng một chỗ thân mật vô hạn.

Charlotte hoảng hốt, cả người co lại, chầm chậm điều chỉnh hô hấp, thả lỏng ra, quay mặt nhìn cô ấy, nói bằng khẩu hình miệng: "Đạo diễn Lâm..." vẫn còn ở đây.

Engfa không để tâm, cúi đầu tìm đến tay cô, nắm vào tay mình.

Từng ngón tay của cô ấy miết qua, cảm nhận động tác muốn tránh không dám tránh của Charlotte, nghiêng đầu nhìn vành tài đỏ ửng của cô, trong lòng buồn cười, còn đạo diễn Lâm thì sao, những người này đều đã thành tinh, đạo diễn Lâm sớm đã phát hiện rồi.

Cũng trách cô ấy, không chú ý đến lỗ hổng son môi, bình thường cô ấy cũng không vụng trộm với người khác, xuất hiện sai sót này cũng có thể hiểu được.

Lúc này đạo diễn Lâm lặng lẽ ti hí mắt, khóe miệng nhanh chóng nâng lên.

Tài xế lái xe đến trước cửa khách sạn, Lâm Quốc An cố ý đợi một lúc, Engfa cong khóe môi, cánh tay khoác lấy eo nhỏ của Charlotte chưa tận hứng đã phải buông lỏng, hắng giọng, gọi:

-Đạo diễn Lâm.

Lâm Quốc An thức thời mở mắt ra, duỗi lưng, đôi mắt mơ màng như say, nói:

-Đến rồi à?

Engfa uể oải vâng một tiếng:

-Vừa đến.

Căn phòng ban đầu là phòng trêи đỉnh tòa nhà, phong cảnh tươi đẹp, từ tuần trước không tiếp tục ở nữa, đặt một phòng khác căn cứ theo tiêu chuẩn của đoàn làm phim. Sau khi cô vào đoàn phim một thời gian mới biết, thì ra trong đoàn chỉ có một mình cô có đãi ngộ này, ngay cả đạo diễn Lâm cũng kém hơn cô rất nhiều. Trong đoàn làm phim tai vách mạch dừng, rất nhanh có tin đồn bệnh ngôi sao truyền ra, Charlotte nói với Mục Thanh Ngô, Mục Thanh Ngô cũng không nói nhất định phải đổi, dù sao chuyện này cũng đã truyền ra, cô cũng đã như cá nằm trêи thớt, đổi hay không đổi cũng không có tác dụng gì. Nhưng Charlotte nghĩ, dù sao đổi cũng tốt hơn không đổi, chí ít ngày sau có thể trong sạch hơn một chút, hơn nữa cô cũng không phải người chú trọng hưởng thụ vật chất, ở đâu cũng giống nhau, thế là đổi.

Engfa lại đặt căn phòng hào hoa ở đỉnh toà nhà.

Trong giây phút nhìn thấy Quan Hạm ấn nút thang máy, trong lòng Charlotte thầm trào lên cảm giác hối hận. Nếu cô không đổi, hoặc là đổi phòng chậm đi mấy ngày thì tốt, bây giờ có thể ở chung với Engfa rồi, cho dù không làm gì, bọn họ cũng có thể đi chung thêm một đoạn đường.

Lâm Quốc An ở tại tầng thấp nhất, ông ấy rời đi sớm nhất.

Trong thang máy chỉ còn lại bốn người, hai nghệ sĩ mang theo trợ lí của mình.

Ting tong.

Đến tầng của Charlotte rồi.

Cô chậm chạp nhấc bước đi ra ngoài, kéo ra một khoảng cách với Tân Tinh, Quan Hạm ngắm chuẩn thời cơ, lên trước một bước, nhanh tay nhanh mắt nhét thứ gì đó vào trong tay cô, Charlotte vô thức nắm chặt.

-Cô Engfa ngủ ngon.

Sau khi Charlotte ra ngoài, đứng trước cửa, lễ phép tạm biệt.

-Ngủ ngon.

Engfa gật đầu, khóe mắt cong lên.

Khuôn mặt tinh tế của người phụ nữ ấy biến mất không thấy tăm hơi khi cửa thang máy đóng lại, Charlotte đè xuống cảm giác mất mát đang trào lên, rũ mắt nhìn vào lòng bàn tay.

Là một lọ thuốc mỡ.

Quan Hạm đưa cho cô thuốc mỡ làm gì?

Điện thoại trong túi lại rung lên.

[Bôi lên chân]

Charlotte đang đoán tin nhắn này là do Quan Hạm hay Engfa gửi tới, một tin nhắn khác lại nhanh chóng hiện lên.

[Bị đỏ khó coi]

Charlotte cong khóe môi.

Là Engfa.

Trong lòng Charlotte ngọt ngào, được một lúc, cúi đầu nhìn bắp chân của mình, nhíu mày lại.

Thật sự khó coi đến thế sao?

Tân Tinh đi được mấy mét, quay đầu nhìn lại, Charlotte đang ngây ra tại chỗ, cô nàng quay lại, nhìn thuốc mỡ trong tay cô, kinh ngạc hỏi:

-Không phải chúng ta cũng có cái này sao? Sao chị lại mua thêm lọ nữa?

-Có sao?

-Có mà, em mang theo. Chị Mục nói mùa hè nhiều muỗi, nếu bị muỗi độc đốt sưng, nước phòng muỗi không có tác dụng, vẫn phải bôi. Tối qua em bảo chị bôi thuốc, chị đang đọc kịch bản, miệng thì nói ừ, sáng nay em đến thuốc vẫn còn trêи bàn trà kia kìa.

-Được rồi, chúng ta về đi, đừng đứng ở đây, lát nữa lại người ta nhìn thấy mất.

Thân là trợ lí, Tân Tinh đưa tay ra nhận lấy thuốc của Charlotte, những bị cô rụt tay tránh đi, thái độ của Charlotte tự nhiên hất cằm:

-Đi thôi.

-Vâng.

...

Charlotte vừa ra khỏi thang máy, Engfa lười ngụy trang, mặt lạnh lùng, nhìn số tầng thang máy đang chuyển đổi giống như nhìn kẻ thù sống chết.

Quan Hạm không rét mà run.

Không muốn ở cùng một khách sạn là chị, bây giờ vì không ở cùng tầng mà không vui cũng là chị. Trái tim phụ nữ, thật là như mò kim đáy biển.

Engfa không bảo Quan Hạm đi, Quan Hạm vẫn ngây người ở bên cạnh. Thấy cô ấy kéo rèm cửa ra, quay người đến quầy rượu tìm rượu, nhấc rượu, thành thục rửa cốc, khi tay nâng miệng chai rót rượu vào cốc, Quan Hạm khẽ nhắc một câu:

-Hay là tối nay đừng uống nữa?

Động tác của Engfa khựng lại, chất lỏng màu đỏ đô dừng bên trêи miệng cốc dần dần trào ra, cô ấy nâng lên uống một ngụm, dựa ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, cười cười với Quan Hạm:

-Quen rồi, em về đi, ngủ cho sớm.

Quan Hạm chỉ đành gật đầu.

Vừa đi đến cửa, điện thoại vẫn luôn im lặng đột nhiên truyền đến tin nhắn.

Quan Hạm dừng bước, cúi đầu đọc tin nhắn.

Charlotte ngồi bên mép giường, hai má đỏ ửng, hai tay căng thẳng đổ mồ hôi, dùng khăn giấy lau hai lần, xóa xóa sửa sửa mới hoàn thành một tin nhắn gửi đi.

[Chị ở số phòng bao nhiêu? Có cần em lên đó tiếp chị không ạ?]

[Có camera, không tiện]

[Chị Engfa còn bảo tôi nhắc nhở cô, cho dù là ban ngày hay là ban đêm, cũng đừng tùy tiện đến phòng những nam nữ diễn viên khác]

Charlotte ngồi ở mép giường, cúi đầu, lật qua lật lại đọc hai tin nhắn trêи màn hình, cuối cùng khẽ thở dài, úp điện thoại lên giường, đi vào phòng tắm tắm rửa.

Charlotte đương nhiên không ngốc, chỉ là giữa khả năng bị chụp trộm và Engfa, cô chọn Engfa. Engfa có nhiều tin đồn như thế, cũng không thiếu một tin từ cô. Giả như thật sự bị chụp, Charlotte sẽ lạc quan nghĩ: Engfa sẽ giải quyết.

Giải quyết không được cũng không sợ, ống kính máy quay cũng không thể thâm nhập vào phòng nhìn xem hai người cụ thể làm những gì.

Trong phòng tắm, nước nóng từ vòi hoa sen chảy xuống, Charlotte ngẩng chiếc cổ trắng thon lên, đưa tay gạt đi nước trêи mặt, tạm thời đóng vòi hoa sen lại, xoa dầu gội đầu lên mái tóc đã ướt.

Nói cũng kì quái, trong miệng truyền thông Engfa có nhiều nhân tình như thế, nhưng lại không có ai chụp được bằng chứng thân mật thực tế – thân mật nhất cũng chỉ là một cái ôm. Bây giờ tin đồn đáng tin tưởng nhất, vẫn là tin đồn về Engfa và Hàn Ngọc Bình, từ "Mung Lung" năm 21 tuổi, đến năm nay 29 tuổi, mỗi lần ở trước mặt truyền thông hai người đều nhắc đến đối phương, khiến cho quan hệ không đứng đắn này lại có thêm một chứng cứ mới, nếu không phải năm nay Hàn Ngọc Bình sắp 60, ngoại hình rất không xứng với Engfa, có lẽ khí thế của cặp đôi này đã hừng hực trêи mạng.

Cho dù là với Hàn Ngọc Bình, Engfa nhiều nhất cũng chỉ bị chụp trộm bức ảnh Hàn Ngọc Bình xoa đầu cô ấy, bởi vì tuổi tác của hai người chênh lệch, càng giống như bố và con gái. Cho dù truyền thông nói thế nào, Charlotte đều cảm thấy hai người này thật sự rất đơn thuần.

Charlotte đứng dưới dòng nước nóng, trong đầu thoáng hiện lên một loại trực giác, loại trực giác này bắt đầu xuất hiện từ ngày cô nảy sinh tình cảm với Engfa, làm phiền cô hơn hai năm. Cho dù Engfa đã đích thân nói "không chỉ có một nhân tình" với cô, nhưng cô vẫn không triệt để nản lòng, mỗi lần rơi vào trầm tư đều sinh ra nghi vấn.

Kỷ Vân Dao.

Trong lòng cô như cổ họng mắc xương cá khi nhớ ra cái tên này, ép buộc bản thân nhớ lại tất cả mọi chi tiết ngày hai người gặp nhau.

... Cô và cô ấy có quan hệ gì?

... Cô và cô ấy có quan hệ gì?

... Bạn bè.

... Tôi cũng vậy, bạn... rất thân... Chị đã nhắc tới cô với tôi, cô có chút khác với tưởng tượng của tôi.

Kỷ Vân Dao không chính miệng nói cô và Engfa có quan hệ kia, không phải sao?

Nếu hai người đều là nhân tình của Engfa, một nhân tình ra mặt giúp đỡ một nhân tình khác, nghĩ thôi cũng có chút thái quá, hậu cung Hoàng đế cổ đại còn tức giận nữa là. Đổi thành Charlotte, bản thân cô không làm được, cô không xẻ thịt lột da tình địch đã là may mắn lắm rồi.

Chị?

Hình như tất cả những đắn đo của bản thân đều bắt đầu từ xưng hô này.

...

-Quan hệ gì?

Engfa đưa điện thoại lại gần tai, một tay khác nâng cốc rượu nhấp một ngụm cười nói:

-Chú cảm thấy cháu và em ấy có quan hệ gì?

-Tôi không rõ. Nếu tôi biết, còn cần gọi điện thoại hỏi cháu sao?

-Được rồi, lão hồ ly.

Engfa cúi đầu, những sợi tóc màu hạt dẻ rơi từ bên tai xuống, cô ấy đưa ngón tay vén tóc ra sau vành tai, giọng nói liền trở nên nghiêm túc.

-Chính là như chú nhìn thấy.

Lâm Quốc An cười ha ha hai tiếng.

-Cháu nhớ chú là người đàng hoàng.

-Tôi vẫn rất đoàng hoàng, chỉ là bất ngờ nghe được chuyện linh tinh của cháu, cảm thấy có chút hiếu kì.

-Hiếu kì xong chưa ạ?

Lâm Quốc An đương nhiên chưa hiếu kì xong, trong lòng như vuốt mèo, nhưng ông nghe được giọng nói không tốt lành của Engfa, thức thời dừng lại nói:

-Được rồi, tôi tiện hỏi thôi, nếu xác nhận rồi, tôi sẽ giúp cháu chăm sóc cô bé tốt hơn.

Engfa đặt ly rượu xuống, phì cười nói:

-Nói như thể nếu em ấy không có quan hệ gì với cháu, chú liền lạm chức lạm quyền gây trở ngại sao?

-Làm sao thế được? Cháu không biết đứa trẻ này có thiên phú thế nào đâu, tôi cảm thấy giống như thấy được cháu năm đó, tôi thích con bé còn không kịp nữa là.

Engfa nhàn nhạt nói:

-Chú ý cách diễn đạt, ở trước mặt cháu khen người của cháu, cháu sẽ ghen đó.

Lâm Quốc nghe bị đút một bát thức ăn chó qua điện thoại, lỗ tai thiếu chút nữa điếc rồi, nghẹn họng nói:

-Cháu, cháu...

Engfa trước đây không có dáng vẻ này!

-Cháu làm sao ạ? Cháu còn chưa tìm chú tính sổ đấy, có người trong đoàn phim của chú bắt nạt em ấy, chú làm đạo diễn cũng không thể không biết chứ?

-Tôi biết, nhưng tên Vưu Danh Hiên đó là người do nhà đầu tư nhét vào, tôi chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt. Cậu ta còn nửa tháng nữa là quay xong rồi, bình thường tôi giúp cháu chú ý một chút, cháu xem có được không?

Engfa ngừng hai giây, nâng nửa mí mắt lên, chậm chạp mở miệng:

-Nếu em ấy xảy ra chuyện ở chỗ chú...

Lâm Quốc An vội vàng đảm bảo:

-Tuyệt đối sẽ không!

Engfa vâng một tiếng, không trách cứ đối phương, dù sao cũng có giao tình.

-Tiểu Char da mặt mỏng, chú biết chuyện quan hệ của hai người bọn cháu...

-Biết rồi, tôi sẽ không nói với con bé.

-Nếu em ấy hỏi chuyện liên quan đến cháu, chú cứ vòng vo cho xong chuyện là được.

-Đây là đạo lí gì chứ?

-Sở thích của chúng cháu, chú quản sao?

-Được được được, tôi không quản.

Ông cũng không nói muốn quản.

-Tôi có thể hỏi cháu một vấn đề không?

-Cứ hỏi ạ.

-Hai người bắt đầu từ khi nào?

-Rất lâu rồi.

Engfa nhìn xuống sàn, khóe miệng cong lên, tóc dài mềm mại rũ trêи gò má.

-Giấu cũng kĩ quá nhỉ.

-Hiện tại chỉ có một mình chú biết.

-Ha ha ha, vô cùng vinh hạnh.

-Nếu để lộ phong thanh gì...

Lâm Quốc An xoa chiếc cổ lạnh ngắt, nói:

-Trời biết đất biết, tôi biết các cháu biết, ngay cả vợ tôi tôi cũng không nói.

-Hàn Ngọc Bình cũng không được.

Engfa nói.

Lâm Quốc An và Hàn Ngọc Bình là bạn học cùng lớp cùng khoa Nhϊế͙p͙ ảnh, tốt đến mức có thể mặc chung một chiếc quần, coi như triệt để chặn đứng đường của Lâm Quốc An.

-Được. Không nói.

-Cúp đây ạ.

Nhận được đáp án khẳng định, Engfa ngắt điện thoại.

Vẻ hờ hững trêи mặt cô ấy biến thành nặng nề, cô ấy quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng bạc như móc câu, treo trêи màn đêm xanh thẫm, mấy ngôi sao rải rác phát ra ánh sáng tối tăm, sắp biến mất trong tầm mắt.

Engfa giơ ngón đâm vào lòng bàn tay, u ám thở dài.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro