Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào xuân rồi, thành phố Y nằm ở phương nam, mùa hè đến nhanh hơn những thành phố khác. Dự báo thời tiết nói gần đây nhiệt độ có xu hướng tăng cao, Charlotte vừa sợ nóng vừa thích ra mồ hôi, buổi tối chắc chắn sẽ đá chăn lung tung.

Engfa thở dài, nghĩ lung ta lung tung, mơ màng đi vào giấc ngủ.

Trong mơ, bản thân đắp chăn giúp Charlotte suốt cả một tối, còn bị trách móc một trận, Charlotte nói tiếng động của cô ấy quá lớn, khiến cô bị ồn mà tỉnh giấc, Engfa giải thích, Charlotte lại cãi nhau với cô ấy, âm thanh càng ngày càng lớn.

Charlotte lớn tiếng tố cáo:

-Trước đây chị không như thế...

Engfa đột ngột mở mắt, bên ngoài trời đã sáng, trái tim cô ấy đập điên cuồng, trêи cổ còn rịn ra rất nhiều mồ hôi lạnh.

Cô ấy chống người ngồi dậy, đối mặt với rèm cửa cùng những ánh sáng hắt vào mà xuất thần.

Cô ấy thường mơ thấy ác mộng, bình thường đều là những chuyện trong quá khứ, nhưng rất ít khi mơ thấy Charlotte, bây giờ cô ấy mơ thấy Charlotte, còn là một giấc mơ kì quái như thế, nó dự báo điều gì sao?

Ngón tay của Engfa bóp ấn đường, chát chúa cong khóe môi.

Cuộc sống ở đoàn phim rất đơn giản, mỗi ngày mở mắt ra, xuống nhà chạm mặt với Engfa, sau đó tách ra đến phim trường, có lúc vì lịch quay phim khác nhau, buổi sáng không gặp được, nhưng nhất định có thể gặp nhau ở phim trường, sau đó lại quay phim.

Vai diễn Hàn Tử Phi của Charlotte sản sinh cảm giác mê luyến đơn phương với Thẩm Mộ Thanh, khiến cô vô thức chú ý tới cô ấy, quan sát cô ấy, thật sự khiến cô xác định cô sinh ra một loại tình cảm kinh hãi thế tục với cô ấy, là một đoạn phim quan trọng.

Tình và ɖu͙ƈ, trước giờ không thể tách rời. Có tình cảm, sẽ sản sinh suy nghĩ hoang đường.

Khi đó là giữa mùa hè, Hàn Tử Phi và Thẩm Mộ Thanh đã rất thân thiết, hơn nữa còn rất thân với con trai Hứa Địch của Thẩm Mộ Thanh. Lúc đó thật sự bán anh em xa mua láng giềng gần, Hàn Tử Phi tới nhà của Thẩm Mộ Thanh đã không cần mượn cớ không mang chìa khóa nữa, cô vừa làm xong bài tập, đánh tiếng với mẹ Phương Giảo, liền như con chim sổ lồng bay đi, vui vẻ huỳnh huỵch đi tới nhà Thẩm Mộ Thanh.

Trong nhà chỉ có một mình Hứa Địch, sau khi Hàn Tử Phi hỏi, Hứa Địch nói mẹ đang tắm rửa bên trong.

Sau đó liền nghe thấy âm thanh nước chảy.

Người bên trong nghe được tiếng bước chân, cảnh giác lên tiếng hỏi:

-Ai đó?

Hàn Tử Phi vội vàng lên tiếng:

-Cô Thẩm, em đây ạ.

Thẩm Mộ Thanh tiếp khách chu đáo, cho dù là hàng xóm thân thiết cũng không để người ta đợi lâu, âm thanh dịu dàng nhã nhặn truyền ra từ bên trong:

-Đợi chút.

Sau đó cô ấy liền ra ngoài.

Trêи người chỉ mặc bộ trang phục đơn giản ở nhà, mái tóc đen dài như mực tùy tiện xõa xuống, ướt nhẹp dính sát vào lưng, phần áo trước xương quai xanh bị những giọt nước từ mái tóc ướt rơi xuống trở thành màu sẫm, đôi chân trắng bóc thon dài dưới chiếc quần ngắn vô cùng trêu ngươi.

Mọi người đều là nữ, Thẩm Mộ Thanh không để ý nhiều như thế, bên trong trống không, chiếc áo ngắn tay bó sát làm tôn lên đường nét cơ thể.

-Tiểu Phi đến rồi à. Muốn uống chút gì không?

Hàn Tử Phi vô thức đè lên góc bàn bên tay, ngón tay đã trắng bệch. Trong đầu cô đột nhiên vang lên tiếng động lớn, khóe môi động đậy, quên mất phải nói gì với Thẩm Mộ Thanh, sau đó hoảng loạn chạy mất.

Tối hôm đó, cô nằm trêи giường lật qua lật lại, nằm mơ một giấc mơ vượt khỏi tầm kiểm soát.

Tối nay Charlotte phải diễn cảnh phim tình và ɖu͙ƈ vượt khỏi phạm vi này.

Thật ra bản thân giới hạn của cảnh quay không lớn, Hàn Ngọc Bình cũng không có ý định đặt mức độ hạn chế cho bộ phim này, sau khi thành phim sẽ sử dụng phương pháp cắt ghép, quan trọng là để biểu hiện sự thức tỉnh cùng giãy giụa, cho nên phân cảnh này do một mình Charlotte độc diễn.

Hàn Ngọc Bình tốt nghiệp khoa Nhϊế͙p͙ ảnh, là một đạo diễn có yêu cầu cực cao với hình ảnh, đặc biệt là quay phim đồng tính, nếu không quay ra vẻ đẹp của đồng tính liền coi như vứt đi, đây là nguyên văn lời ông.

Engfa vốn không có cảnh quay có thể quay về khách sạn, nhưng cô ấy vẫn ở lại, ngộ nhỡ Charlotte lại bị mắng, cô ấy có thể giúp xoay chuyển tình thế.

Lần đầu tiên Charlotte sốt ruột muốn cô ấy nhanh chóng về khách sạn.

Một mình cô nằm trêи giường diễn cảnh phim kia, Engfa ở bên cạnh quan sát, nghĩ thôi cũng khiến đôi tai cô ấy muốn xuất huyết.

Nhưng biểu cảm của Engfa vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn chuyển chiếc ghế tới, chọn vị trí đẹp nhất quan sát.

Hàn Ngọc Bình để tâm đến việc Charlotte còn nhỏ tuổi, ít kinh nghiệm ở phương diện này, sợ da mặt cô quá mỏng, có ý muốn giảm bớt người ở phim trường, chỉ giữ lại nhân viên cần thiết nhất... cùng một Engfa xem cảnh quay.

Hàn Ngọc Bình mặt dày mày dạn, phong ba bão táp nào chưa từng trải, cố ý gọi người đến một bên, chỉ dùng âm thanh hai người nghe thấy được, dáng vẻ nghiêm túc hỏi Charlotte:

-Có kinh nghiệm về phương diện này chưa?

Charlotte vô thức liếc một cái về phía Engfa ở gần đó.

Hàn Ngọc Bình khẽ nói:

-Nói đi, cháu nhìn người ta làm gì?

-Chưa ạ.

Cũng không biết Hàn Ngọc Bình có tin hay không, tiếp tục hỏi:

-Có từng nằm mơ những thứ tương tự không?

Charlotte cân nhắc giây lát, gật gật đầu:

-Có ạ.

-Cũng coi như có kinh nghiệm rồi. Lát nữa không cần cởi quần áo, cháu cứ nằm đó, nhớ tới cảm giác cháu nằm mơ ngày trước, thể hiện toàn bộ cảm thụ lúc đó ra.

-Vâng.

-Có người thích không?

Hàn Ngọc Bình lại hỏi.

Charlotte nhịn lại kϊƈɦ động muốn nhìn về bên kia thêm lần nữa, tiếp tục nói dối:

-Không ạ.

Hàn Ngọc Bình miết ấn đường, vô cùng ảo não, thờ dài nói:

-Không có thì không có, nếu quay phim dị tính luyến ái còn có thể bảo cháu tạm thời thích đối phương, với Engfa thì hết cách rồi, cũng không thể cưỡng ép thay đổi xu hướng tính ɖu͙ƈ.

Charlotte lặng lẽ nghĩ trong lòng: Chuyện này cháu thật sự có thể.

Hàn Ngọc Bình lại nhắc cô lúc nào nên thở dốc, lúc nào nên ngửa cổ, bảo cô sang một bên điều chỉnh cảm xúc.

Hàn Ngọc Bình châm điếu thuốc, ngồi bên cạnh Engfa, nhìn Charlotte ở một góc chuyên tâm điều chỉnh cảm xúc, híp mắt lại, thở ra một ngụm khói, nói:

-Đứa trẻ này cũng không tệ, cũng coi như nhân tài có thể đắp nặn.

Engfa nhanh không thể phát giác nhíu mày, xua xua làn khói bay tới trước mặt, nhàn nhạt nói:

-Nhưng còn hơi thiếu chút kinh nghiệm, vẫn phải rèn luyện.

-Ngại quá.

Hàn Ngọc Bình dập tắt thuốc lá nói.

-Lão Lâm cũng nói với tôi như thế, lúc đó tôi cảm thấy ông ấy nói quá, bây giờ xem chừng qua mười hai mươi năm nữa, có lẽ có thể kế nghiệp cháu.

Engfa nghe xong nghiêng đầu, nhìn ông bằng ánh mắt không rõ ý tứ:

-Nói những lời này trước mắt cháu, đạo diễn Hàn, chú cảm thấy thích hợp không?

Hàn Ngọc Bình cười nói:

-Chính là ở trước mặt cháu nên tôi mới nói thẳng.

-Vậy để chúng ta lau mắt ngóng chờ màn biểu diễn đặc sắc của em ấy nào.

Hàn Ngọc Bình lộ ra biểu cảm hứng thú.

Engfa lau mồ hôi hột cho Charlotte trong lòng, Hàn Ngọc Bình gặp được diễn viên càng có thiên phú, yêu cầu càng biến thái.

Chính thức quay phim.

"Bản Sắc, phân đoạn X, cảnh 1, lần 1, diễn!"

Charlotte cố gắng khiến bản thân bỏ qua cảm giác tồn tại của Engfa, cô nhắm mắt, tưởng tượng Engfa trong ảo tưởng, cô nhớ lại đêm đầu tiên cô và Engfa ở cạnh nhau, để toàn bộ giác quan động đậy, trở nên mẫn cảm dị thường.

Cơn gió ngoài cửa sổ thổi tới mang theo hương nước hoa, là hương vị lành lạnh pha trộn giữa hương hoa và trái cây, khiến người ta liên tưởng tới những bông tuyết vừa rơi trêи nhành hoa mai trong ngày đông.

Hô hấp ấm áp của người phụ nữ ấy giống như phảng phất trêи bờ môi, như chạm như không kề sát lại.

Chiếc cổ trắng thon của Charlotte ngửa ra sau, hô hấp trở nên nặng nề.

Phim trường yên tĩnh dị thường, ngồi trước màn hình máy quay chuyên dụng, mặt Hàn Ngọc Bình co quắp lại theo thói quen, nhưng giữa con ngươi của ông lại lóe lên tia sáng.

Rất tốt.

Ông chỉ dám chậm chạp nói trong lòng, tiếp tục chờ đợi.

Không dám quấy nhiễu không khí phim trường.

Charlotte thở dốc một tiếng trước ống kính máy quay, được micro thu âm lại, vang vọng khắp căn phòng, khiến người nghe được mặt đỏ tía tai. Tay anh chàng cầm micro run lên, thiếu chút nữa không giữ chắc.

Mặt Hàn Ngọc Bình không cảm xúc nói: "Cắt, NG."

Charlotte mở mắt, trong đôi mắt màu hổ phách vẫn còn sót lại ánh nước.

Cô ổn định hô hấp, ngồi dậy:

-Xin lỗi đạo diễn.

Engfa nhận lấy chai nước khoáng Quan Hạm đưa tới, uống một ngụm, hít thở sâu, quay mặt đi, vết hồng trêи cổ không bắt mắt lờ mờ dưới ánh đèn .

Hàn Ngọc Bình hoài nghi Charlotte có kinh nghiệm ở phương diện này, hoặc là mượn tấm gương của tiền bối nên diễn xuất xảy ra sai số. Ông mím môi, mặt trầm như nước nói:

-Phương diện ɖu͙ƈ qua rồi, cảm giác về tình chưa đạt, đơn thuần hơn một chút.

Đoạn giảng giải vô cùng trừu tượng, nhưng Charlotte khẽ hít thở một cái, chỉ nói:

-Cháu điều chỉnh một chút.

Nhân lúc cảm xúc còn chưa giảm bớt, nhanh chóng hô lên tiếng diễn lần thứ hai.

Hàn Ngọc Bình bóp ấn đường theo dõi, đợi diễn xong, nói:

-Có tình rồi, ɖu͙ƈ lại không đủ, phân thành bảy ba thử xem.

-Vâng.

Ông chú này quả nhiên lại bắt đầu rồi.

Lần thứ ba.

Hàn Ngọc Bình thong dong hút thuốc, một tay gõ lên mặt bàn, chất giọng thô ráp vang lên:

-Quay thêm một đoạn mở mắt, cháu đang nằm mơ, trong mơ có nhắm mắt không?

Quay đi quay lại, không ngừng xoi mói, không đạt được tiêu chuẩn đã đến mức biến thái của Hàn Ngọc Bình, lại quay lại.

Sau năm lần, Charlotte dựa vào tưởng thở hổn hển.

Cảnh quay này rất tốn sức, không những tổn thể lực, mà còn mệt trí óc.

Tiếp tục tưởng tượng như thế, rồi liên tục bị phanh gấp, cô sẽ không lãnh cảm với Engfa chứ? Charlotte đột nhiên mất hồn theo một hướng khác, cúi đầu bật cười. Cô nghĩ không ai nhìn thấy, thực tế đã bị Engfa thấy không sót chỗ nào.

Đầu óc Engfa còn chưa phản ứng kịp, cơ thể đã tùy tiện cong khóe môi lên.

Bạn nhỏ này, bị mắng còn cười được.

Engfa không nhịn được bật cười, cắn lấy ống hút trong miệng.

Hàn Ngọc Bình ngồi sau màn hình uống nước.

-Tất cả nghỉ ngơi mười phút, lát nữa tiếp tục.

Engfa lắc lư đi tới, ngồi bên cạnh Hàn Ngọc Bình, nhỏ tiếng hỏi:

-Rốt cuộc chú muốn đạt được hiệu quả thế nào?

Theo ánh mắt của Engfa, cảnh phim này Charlotte đã thể hiện đủ tốt, Hàn Ngọc Bình đơn thuần là muốn bới lông tìm vết.

Hàn Ngọc Bình ngậm lấy cổ chai nước khoáng, ờ một tiếng, nhíu mày nói:

-Tôi cũng không biết, cảm giác còn chưa đủ.

Ông ấy nói như thế, Engfa cũng hết cách.

Đạo diễn là động vật rất coi trọng cảm giác nghệ thuật. Trong giới có một vị đạo diễn nổi tiếng khắp trong ngoài nước, khi quay phim còn không đưa kịch bản cho diễn viên, chỉ chỉ định cảnh tượng, cho đối thoại đơn giản, để diễn viên tự mình diễn, sau khi diễn xong cắt ghép thành phim, diễn viên xem xong đều hoảng hốt, thì ra mình diễn cái này sao?

Nếu so sánh ra, ít nhất Hàn Ngọc Bình còn giảng giải cảm xúc, động tác, biểu cảm, đã không tệ rồi, ông ấy nói cảm xúc chưa đến nơi chính là cảm xúc chưa đến nơi, muốn đạt được hiệu quả tốt nhất phải tiếp tục quay.

Engfa ngồi về chỗ.

Mười phút sau tiếp tục, Charlotte bị NG nhiều không tả xiết. Đối với diễn viên mà nói NG tần suất cao là một đả kϊƈɦ cực lớn, cô càng ngày càng lực bất tòng tâm, đến cả tiêu chuẩn thông thường nhất cũng không đạt.

Engfa nhíu mày.

Biểu cảm của Hàn Ngọc Bình rõ ràng càng ngày càng thâm trầm, Charlotte cúi đầu im lặng rất lâu, sau khi tiếp tục xin lỗi, đề nghị nghỉ ngơi năm phút điều chỉnh, một mình xuống tầng đi lại trong sân.

Engfa cân nhắc một lúc, đi theo xuống dưới.

Trong sân có một bể nước, Charlotte muốn hất ít nước lên mặt cho tỉnh táo, nhưng lại sợ trôi lớp trang điểm, chỉ đành rửa tay trong làn nước lạnh, nhìn dòng nước ồ ạt chảy ra từ vòi nước mà ngây người.

Sự bất lực và thất bại trầm trọng bao trùm lấy cô, khiến cô không chú ý đến động tĩnh bên cạnh.

Engfa đứng sau lưng cô một phút đồng hồ, cô cũng không phát hiện ra, không thể không hắng giọng nhắc nhở: "Khụ."

Charlotte ngẩng đầu, trước tiên nhìn cái bóng phản chiếu lên trường.

Cái bóng này cách cô rất gần, dường như dung hòa làm một thể, thân mật vô hạn.

-Cô Engfa, sao cô lại ra đây?

Engfa giả vờ không nhìn thấy vành mắt phiếm đỏ của cô, hai tay chống lấy lưng, giả vờ ngửa đầu nhìn mặt trăng lúc này đang bị mây mù che phủ trêи đỉnh đầu, thong dong nói:

-Tôi? Đến ngắm trăng.

Đầu óc Charlotte đang ʍôиɠ lung, quả thật không có sức lực quan tâm những thứ khác, miễn cưỡng cong khóe môi, gật đầu nói:

-Vậy cô thong thả ngắm trăng, em lên tầng tiếp tục quay phim đây ạ.

Engfa lẩm nhẩm trong lòng: Với trạng thái hiện tại của em, chỉ sợ sẽ bị Hàn Ngọc Bình mắng đến nỗi không dám đối mặt với ống kính.

-Đợi đã. Trước khi tôi xuống đây, đạo diễn Hàn nói với tôi một cách, có lẽ sẽ có hiệu quả. Muốn biết không?

Charlotte quả nhiên dừng bước, quay lại, kính trọng nói:

-Cô nói đi ạ.

-Đạo diễn Hàn nói đây là tuyệt chiêu, không thể nói trước với em. Đi thôi, tôi lên tầng cùng em.

Xì, lát nữa còn phải thông đồng với Hàn Ngọc Bình.

Hàn Ngọc Bình vặn nắp chai nước khoáng thật chặt, đặt xuống, cầm loa phóng thanh lên:

-Các bộ phận vào vị trí, diễn viên vào vị trí.

Charlotte quay lại giường nằm xuống, từ lồng ngực trập trùng không theo quy luật có thể thấy lúc này cô có chút căng thẳng, nếu không có gì bất ngờ có lẽ sẽ quay hỏng.

Nhân viên lấy bảng quay phim, chuẩn bị đập bảng.

Engfa đột nhiên lên tiếng:

-Đợi một lát.

Hàn Ngọc Bình lúc điên lên mắng chửi không chừa một ai, bực dọc nói:

-Cháu làm gì thế? Chỗ nào mát thì ngồi ở đó giúp tôi!

-Cháu có việc gấp mà.

Engfa cười với ông, không nhanh không chậm nói.

-Cho cháu hai phút.

Sắc mặt Hàn Ngọc Bình không chút hiền lành:

-Nhanh lên!

Charlotte đang nằm trêи giường mở mắt, ánh mắt mê hoặc nhìn về phía Engfa đang đi tới.

Chị ấy muốn làm gì?

Engfa ngồi xuống mép giường, cẩn thận nâng tay cô lên, đặt lên khóe miệng hôn xuống.

Cô giống như muốn thoát ra theo bản năng.

Engfa nắm lấy tay cô, sức lực vượt qua tưởng tượng của cô, ánh mắt dịu dàng, trong âm thanh nhỏ nhẹ mang theo sự dịu dàng không thể chối từ:

-Một lát là ổn, chuyên tâm chút.

Charlotte từ bỏ kháng cự.

Engfa không ngừng hôn lên mu bàn tay cô, buông ra, chầm chậm cúi người, tiến lại gần cô.

Mùi hương lành lạnh lướt qua mũi, Charlotte rơi vào trạng thái mất hồn.

Engfa cúi đầu hôn lên khóe môi cô, chạm mấy cái như chuồn chuồn đạp nước, lại chuyển đến bờ môi, chỉ là ám muội chạm lên, không tiến sâu. Cô ấy miết lấy đầu ngón tay của Charlotte, ra sức vuốt lên.

Charlotte bị đau, tâm trí mơ hồ đột nhiên tìm về được một tia tỉnh táo.

Cảnh phim này hoàn toàn là cảnh Hàn Tử Phi tưởng tượng, Engfa biến giấc mơ thành hiện thực. Cô ấy đang giúp cô nhập vai.

Charlotte vội vàng từ bỏ lí trí, tinh thần tập trung chìm đắm vào trong cảnh quay.

Engfa sau cùng đè lên bờ môi đưa đầu lưỡi mềm mại lướt qua kẽ môi cô.

Toàn thân Charlotte không khống chế được căng lại, hơi thở gấp gáp.

Engfa rời khỏi đôi môi cô, khẽ nói bên tai cô: "Nhớ cảm giác ban nãy."

Engfa đứng thẳng người, giơ tay với Hàn Ngọc Bình, cười híp mắt nói:

-Đạo diễn Hàn, có thể bắt đầu rồi.

Hàn Ngọc Bình trừng mắt với cô ấy một cái.

Engfa ung dung quay về chỗ ngồi.

Cảm giác chìm đắm của Charlotte rất tốt, phải tranh thủ từng giây từng phút nhanh chóng hô bắt đầu.

Charlotte đem tất cả những cảm xúc phức tạp từ kinh ngạc, say đắm, mê muội đến giãy giụa trong cảnh phim này khắc họa vô cùng chân thật, đúng mực nắm lấy điểm rơi tốt nhất, tất cả mọi người đều không khống chế được mặt đỏ tim đập nhanh, ngay đến cả người theo chủ nghĩa hoàn mĩ như Hàn Ngọc Bình cũng không xoi mói được nửa điểm khiếm khuyết.

Tất cả mọi người trêи phim trường đều nín thở chờ đợi.

Nếp nhăn pháp lệnh trêи mặt Hàn Ngọc Bình cũng thả lỏng, trầm giọng nói:

-Đạt rồi, kết thúc.

Toàn bộ hoan hô, cảm ơn đạo diễn, cảm ơn Charlotte.

Charlotte nằm trêи giường bất động, tứ chi nhũn ra, toàn thân vô lực.

Cô diễn quá mệt rồi.

Còn mệt hơn phải chạy mười ki-lô-mét.

Tân Tinh đưa nước cho cô, một tay đang đặt bên người của Charlotte xua xua, không có chút sức lực nói:

-Đợi lát nữa đi.

Engfa uống một hơi hết nửa chai nước khoáng.

Trêи tay Quan Hạm cầm cuốn tạp chí không biết lấy ở đâu, làm quạt gió cho cô ấy, giúp giảm nhiệt độ.

-Nổi gió to hơn chút.

Quan Hạm nhịn cười trong lòng, trêи mặt không gợn sóng: "Vâng ạ."

Thì ra lúc làm chuyện kia cô Charlotte có dáng vẻ như thế, cô ở bên cạnh nghe được cũng đỏ vành tai, tim đập nhanh, càng không nói đến Engfa đã được cảm nhận thực tế. Muốn mạng người.

-Không cần quạt nữa.

Quan Hạm thu tạp chí lại, thong thả nói: "Vâng ạ."

Engfa nhìn sang Charlotte đang nghỉ ngơi, sắc mặt ngưng trệ một lúc, cũng không đi tới, chỉ là nghe được một câu vang lên phía sau:

-Cô Engfa.

Bước chân của Engfa cứng ngắc chôn tại chỗ.

Charlotte đã thoát vai, nhưng trải qua một màn biểu diễn hết sức tỉ mỉ ban nãy, cổ họng vẫn có chút khàn khàn.

Lồng ngực, cổ họng Engfa giống như cùng lúc bị hàng nghìn con kiến bò lên, ngứa ngáy không thôi, cô ấy nhịn xuống kϊƈɦ động muốn hắng giọng, không quay đầu:

-Có chuyện gì?

Charlotte xuống giường bạch bạch bạch chạy tới, vòng tới trước mặt cô ấy, khẽ khom người với cô ấy, cảm kϊƈɦ nói:

-Cảm ơn cô Engfa.

Charlotte quả thật là một diễn viên tận tâm, ngoài âm thanh khàn khàn, còn có những giọt mồ hôi óng ánh thấm trêи chiếc cổ trắng bóc, rơi xuống mái tóc ướt bên cổ, ánh mắt nhìn qua  còn mang theo cả hơi nước.

Ngay cả chị khi nhìn thấy em cũng không thể không yêu.

Engfa nhịn xuống, một tay chống sau lưng, ngón cái chọc lên những ngón tay khác một lượt, sắp không nói được một câu hoàn chỉnh.

-Em...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro