Trách nhiệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Charlotte chủ động đưa tay ra, khách sáo nói:

-Chào tiền bối, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

Lâm Nhược Hàn bắt tay cô:

-Tôi cũng vậy. Tôi từng xem phim điện ảnh em diễn, rất hay.

-Tiền bối quá khen.

-Tiền bối tiền bối, nghe thôi mà khiến tôi nổi da gà da vịt, nếu không để ý thì gọi tôi là chị Nhược Hàn là được, tương lai ngộ nhỡ có cơ hội hợp tác.

Lâm Nhược Hàn sảng kɧօáϊ cười nói.

Charlotte chần chừ mím môi, nhỏ tiếng nói:

-Chị Nhược Hàn.

Giọng nói của cô lạnh nhạt xa cách, biểu cảm cũng rất nhàn nhạt, gọi một tiếng như thế lại có một cảm giác rất khác, Lâm Nhược Hàn hài lòng híp mắt lại, không đợi cô hồi tưởng lại, Engfa gần bên bất ngờ lên tiếng:

-Hai người nói chuyện đi, tôi đi trước đây.

Lâm Nhược Hàn: "Này!" Cô vội vàng nói câu thật ngại với Charlotte, nhấc chân đuổi theo.

-Tôi vừa đến, cô cũng phải cho tôi chút thể diện chứ.

Charlotte nhìn theo bóng dáng khuất xa của hai người, Lâm Nhược Hàn lại đưa tay ra, giữ lấy vai của Engfa, nghiêng mặt nói chuyện với cô ấy, nhìn thấy nụ cười của cô, có lẽ phản ứng của Engfa khiến Lâm Nhược Hàn rất hài lòng.

Bạn cũ gặp lại nhau, Charlotte không tiện mặt dày tới làm phiền, hiện tại càng không dám làm phiền, cô tự tìm một nơi yên tĩnh, mắt không thấy tâm không phiền, cúi đầu giở kịch bản.

Phòng nghỉ của Engfa.

Quan Hạm bưng một đĩa nho đã rửa sạch trong ngăn mát tủ lạnh ra, đặt lên bàn trà.

-Cảm ơn.

Lâm Nhược Hàn ngắt một quả cho vào miệng, vui vẻ nói với Engfa đang ngồi trêи sô-pha.

-Lúc trước cô không nói với tôi là phim đồng tính nhá.

-Có vấn đề gì sao?

Engfa lặng lẽ nghiêng người, cũng lấy một quả nho trong đĩa, ngón tay linh hoạt, thong dong lột vỏ nho, lại dùng ánh mắt gọi Quan Hạm ở phía sau, bảo cô ngồi xuống.

-Cũng không có vấn đề gì.

Lâm Nhược Hàn "Chà" một tiếng, mặt mày viết lên thấy người gặp họa mà vui.

-Cô đóng vai thụ trong phim à?

Ban nãy Lâm Nhược Hàn đã thấy cả rồi, cô ấy bị Charlotte đè lấy rồi hôn, nhìn dáng vẻ chần chừ không quyết đoán trong phim, công thụ rõ ràng, còn là kiểu thụ đến không phản công được.

Cô ấy nâng mí mắt lên, nghiêng mắt nhìn Lâm Nhược Hàn một cái, vào thẳng vấn đề, nói:

-Còn tốt hơn chị muốn thụ nhưng không có ai để thụ.

-Tôi vừa chia tay, cô có còn là người không? Dám phũ phàng đâm dao vào ngực người?

-Chia tay nửa năm rồi.

Engfa chỉnh sửa cho Lâm Nhược Hàn, sau đó cười khẽ thành tiếng.

-Tôi thấy chị tung tăng thế kia, không giống dáng vẻ người bị tình cảm làm tổn thương.

-Không phải chị đây có năng lực tự chữa lành vết thương mạnh mẽ sao, thế được chưa?

-Ừ, giỏi quá.

Lâm Nhược Hàn cười, ban phát nhân từ xua tay, biểu thị bỏ qua cho cô ấy. Cô tới đây thăm cô ấy, đương nhiên không phải đơn thuần đến góp vui, quan tâm hỏi:

-Có thích ứng với sinh hoạt của đoàn phim không?

Engfa dùng một loại ánh mắt kì quái nhìn chằm chằm Lâm Nhược Hàn.

Một năm 365 ngày thì đến 360 ngày cô ấy ở đoàn phim, có cái gì không thích ứng chứ?

Đột nhiên lạnh ngắt.

Lâm Nhược Hàn cùng cô ấy mắt to nhìn mắt bé, cũng chọc cười bản thân, nói:

-Cô coi như tôi chưa nói, tôi phát hiện tôi thật sự không thể nói mấy vấn đề nghiêm túc với cô được, tôi dễ bị buồn cười.

-Chị biết thì tốt.

Engfa ngồi xuống chỗ ngồi của Hàn Ngọc Bình, lấy máy quay của ông xem lại đoạn phát lại. Hai người trong phim thân mật dịu dàng, tôi dựa em em dựa tôi, giống như một giấc mộng đẹp ông trời tạo cho họ.

-Cô Charlotte.

-Có em.

-Em cảm thấy tại sao Thẩm Mộ Thanh lại chia tay với Hàn Tử Phi?

Cô ấy đột nhiên nhắc tới kịch bản, khiến Charlotte mơ hồ, sắp xếp ngôn ngữ xong mới nói:

-Là vì... vì quan niệm thế tục, vì cô ấy không thể triệt để giải phóng, thật ra nội tâm vẫn là người bảo thủ truyền thống?

-Không hoàn toàn đúng.

Engfa nói.

Trong kịch bản, không bao lâu sau khi Thẩm Mộ Thanh và Hàn Tử Phi kết thúc chuyến du lịch kia, chồng của Thẩm Mộ Thanh, Hứa Thế Minh được điều về làm việc gần nhà, Thẩm Mộ Thanh lấy hết can đảm nhắc tới chuyện ly hôn với chồng, nhưng lại gặp sự ngăn cản mạnh mẽ trước giờ chưa hề thấy. Cha mẹ, ông bà của Thẩm Mộ Thanh, bố mẹ Hứa Thế Minh lần lượt khuyên nhủ, tin tức cô ấy muốn ly hôn cũng đã truyền ra ngoài, khắp đường làng ngõ xóm đều biết, thành tin tức hóng hớt sau khi cơm nước xong xuôi của nhà hàng xóm, đồn đại rằng cô ấy ngoại tình, không biết giữ gìn, "Mặt mũi đoàng hoàng lại còn là giáo viên, không ngờ lại lẳng lơ như thế", đi qua nhà họ Hứa còn liếc mắt hai cái, xì xào to nhỏ.

Ngay đến trường học cũng đồn đại, đồng nghiệp lũ lượt nhìn cô ấy với ánh mắt khác thường, đè ép Thẩm Mộ Thanh không thở nổi.

Hàn Tử Phi nghe bố mẹ chê bai Thẩm Mộ Thanh sau lưng, tức đến nỗi cãi nhau với bố mẹ. Cô nói Hứa Thế Minh bạo lực gia đình, trong mắt cô, bố mẹ cô còn là người hiểu chuyện rõ ràng hơn cả, kết quả mỗi người một câu "Nhà nào mà chẳng có ngày như thế, chỉ có mỗi cô ấy muốn ly hôn", "Chẳng phải bây giờ người ta đã sửa tính tốt lên rồi sao", "Con lớn thế rồi còn nháo nhào ly hôn", "Cưới người phụ nữ như thế đúng là gia môn bất hạnh", Hàn Tử Phi bị công kϊƈɦ, đau lòng Thẩm Mộ Thanh không thôi, muốn sang nhà an ủi cô ấy.

Nhưng Hứa Thế Minh oán hận cô đã lâu, lúc trước cô giúp Thẩm Mộ Thanh đánh anh ta, anh ta vẫn còn ghi nợ, khóa chặt cửa lớn, không để cô vào. Anh ta tan làm liền ở nhà canh chừng Thẩm Mộ Thanh, không cho cô ấy đi bất kì đâu.

Cơ hội gặp mặt của hai người càng ngày càng ít, chỉ gặp trộm nhau được mấy lần, mới đầu thái độ của Thẩm Mộ Thanh kiên quyết vì sự cổ vũ của Hàn Tử Phi, đến sau đó ngày càng trầm lặng, cuối cùng nói ra chuyện chia tay.

Charlotte nói: "Lời ong tiếng ve?" Lưỡi không xương trăm đường lắt léo, ai không sợ chứ?

Engfa lắc đầu: "Vẫn chưa nhắc tới điều quan trọng nhất."

Những thứ này trong kịch bản không nói rõ, những phần không quay Hàn Ngọc Bình cũng không giảng giải, nghiên cứu kịch bản chính là dựa vào bản thân diễn viên. Charlotte hai mươi ba tuổi, vừa rời khỏi tháp ngà, trải nghiệm cuộc sống của cô còn chưa đủ thấu hiểu hết kịch bản.

Charlotte tôn kính nói:

-Xin cô Engfa chỉ bảo.

-Là con trai của cô ấy, Hứa Địch.

Trong lòng Charlotte thấp thoáng lướt qua thứ gì đó, như có suy nghĩ.

-Con người sống trêи đời, ngoài tình yêu, còn có trách nhiệm bắt buộc phải gánh vác. Thẩm Mộ Thanh là một người mẹ, đối với cô ấy mà nói, Hứa Địch chính là trách nhiệm của cô ấy, Hứa Địch không rời xa được bố, cô ấy cũng không thể để mặc một mình Hứa địch lớn lên bên cạnh Hứa Thế Mình, trở thành Hứa Thế Minh thứ hai. Cho nên tình yêu của cô ấy, Hàn Tử Phi, bị vứt bỏ.

Charlotte giống như nhập vai vào trong kịch bản, nắm tay thành quyền chất vấn:

-Vậy bản thân cô ấy thì sao?

-Khi cô ấy quyết định từ bỏ Hàn Tử Phi, cô ấy cũng từ bỏ bản thân mình. Từ nay về sau, thứ chống đỡ cô ấy sống tiếp chỉ có trách nhiệm, nuôi nấng Hứa Địch bình an trưởng thành.

Sống như một cái xác không hồn sao? Như vậy cũng gọi là sống sao?

-Cô có đồng tình với hành vi của cô ấy không?

Charlotte đột nhiên ngẩng mắt hỏi.

Engfa bị ánh mắt đơn thuần của cô nhìn tới, khiến trái tim cô ấy co chặt lại một cách lạ lùng, cô ấy im lặng mấy giây, rũ mắt xuống, khẽ nói:

-Tôi diễn cô ấy, đương nhiên phải tin tưởng cô ấy.

Điểm khác biệt với Thẩm Mộ Thanh chính là, bắt đầu từ ngày Tần Lộ Nùng qua đời, cô ấy đã không còn sống vì bản thân nữa.

Engfa tự nhiên xem phát lại.

Một mình Charlotte ngồi trêи ghế bên cạnh cô ấy, hai người không ai lên tiếng.

Charlotte cực kì thông minh, Engfa đã cảm nhận sâu sắc được sự thông minh của cô, có một số chuyện không cần nhiều lời, cô ấy cũng sẽ không nói nhiều.

Ninh Ninh là bí mật của cô ấy, cô ấy không thể nói cho bất kì người nào.

Charlotte cũng không phụ lại sự kì vọng của cô ấy, cô đem mổ xẻ phân tích lại những lời nói của Engfa, phân tích từng chữ từng chữ trong đầu. Engfa sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời ấy với cô trong tình huống giằng co thế này, nhất định là có mục đích của cô ấy.

Thẩm Mộ Thanh bị con trai trói buộc chân tay, không thể không từ bỏ Hàn Tử Phi, tuy Charlotte cảm thấy lựa chọn này rất ngu xuẩn, hơn nữa cái kết của kịch bản cũng chứng minh cho suy nghĩ của cô. Vậy thứ trói buộc Engfa, khiến cô ấy chậm chạp không dám, hoặc là nói trách nhiệm của cô ấy khiến cô ấy không đáp lại cô là gì?

Cũng là gia đình?

... Tâm lý học nhi đồng? Cô rất có hứng thú nghiên cứu phương diện này sao ạ?

... Tôi có con.

... Ha ha ha.

... Tôi thật sự có con.

Đêm đó, sắc mặt Engfa như cười như không lại hiện lên trước mắt cô. Charlotte quay đầu, ngây người nhìn góc mặt của Engfa, trong mắt lướt qua một tia thương xót, là vì như thế sao?

Nhưng cô ấy không phải Thẩm Mộ Thanh, bây giờ cũng phải là những năm thế kỷ 20, tư tưởng cổ hủ, miệng lưỡi lắt léo, nếu cô ấy không hạnh phúc tại sao vẫn chưa li hôn?

Không đúng, Charlotte đột nhiên cắn môi dưới, lắc đầu rất khẽ.

Hàn Ngọc Bình đã quen Engfa từ mười năm trước, lúc đó Engfa mới hai mươi, còn chưa sang tuổi hai mốt, nếu cô ấy thật sự kết hôn sinh con rồi, Hàn Ngọc Bình không thể không biết bất kì tin tức nào, còn nói với cô đối phương lần đầu biết yêu, Hàn Ngọc Bình không có lí do để lừa cô.

Engfa giấu Hàn Ngọc Bình? Hay là cô ấy đã kết hôn từ sớm? Mười tám? Mười chín?

Càng không đúng, Hàn Ngọc Bình nói cô ấy bị công ty quản lí ban đầu chèn ép, ra mắt ba năm bận đến nỗi chân không chạm đất, không dành nổi thời gian tham gia lớp học biểu diễn, cô ấy lấy đâu ra thời gian mang thai? Chín tháng mười ngày mang thai, sinh nở, ở cữ, phục hồi sau sinh, sao nữ bình thường ít nhất cũng phải cần đến hơn nửa năm mới có thể tiếp tục làm việc, hơn nữa thể chất còn phải đặc biệt tốt, Engfa không có thời gian sinh đẻ.

Không thể không nói, có lúc lí trí của Charlotte bình tĩnh đến đáng sợ, sau khi suy đoán Engfa có khả năng kết hôn sinh con, không vội vàng than thân trách phận, thấy mình đáng thương, mà là tìm chứng cứ từ mọi ngóc ngách, để lật ngược giả thiết này. Đương nhiên có nguyên nhân vì tiềm thức của cô không thừa nhận, nhưng bằng chứng của chuyện này cũng rất vững chắc.

Đầu ngón tay của Charlotte chọc lên tay mình, hít thở sâu, đè xuống cơn run rẩy trêи cơ thể, ép buộc bản thân trấn tĩnh, để đầu óc tỉnh táo hơn. Còn chưa đủ, cô cần nhiều bằng chứng xác thực hơn.

Engfa thu hết dáng vẻ hồn lìa khỏi xác của cô vào mắt, đôi mắt đen láy phủ lên một lớp hơi nước mỏng, vội vàng rũ mi mắt xuống.

Hi vọng cô có thể sớm tìm được hạnh phúc cô nên có, mà không phải lãng phí thời gian cho cô ấy.

-Cô Engfa, em có chút chuyện, đi trước đây ạ.

Charlotte đột nhiên đứng lên, lặng lẽ kiềm chế, nói.

Engfa nén lại kϊƈɦ động muốn ôm lấy cô vào lòng, khẽ gật đầu.

Toàn thân Charlotte co lại, giống như con rối gỗ cứng ngắc, từng bước từng bước rời khỏi cô ấy.

Hàn Ngọc Bình vừa thảo luận vấn đề Engfa nhắc tới với biên kịch xong, đang muốn quay về nói chuyện với Engfa, lại bị Charlotte chặn đường, Hàn Ngọc Bình yêu ai yêu cả đường đi lối về, cho cô vẻ mặt vui vẻ hiếm thấy, nói:

-Sao thế?

-Đạo diễn Hàn, cháu có chút chuyện muốn hỏi đạo diễn.

Hàn Ngọc Bình ờ một tiếng:

-Cháu hỏi đi.

-Ở đây không tiện ạ.

Charlotte kéo Hàn Ngọc Bình đến phòng nghỉ của cô.

Vành mắt cô đột nhiên đỏ lên, nước mắt trào lên hốc mắt, giọng điệu thút thít nói:

-Đạo diễn Hàn, cháu...

Hàn Ngọc Bình: "..."

Ông rút tờ khăn giấy trêи bàn ra, nghi hoặc hỏi:

-Sao thế, sao lại thế này?

-Cháu và Engfa cãi nhau.

-Hai đứa có chuyện gì?

Vốn là đạo diễn nhưng ông sắp thành người giảng hoà mất rồi.

-Buổi sáng lúc ra cửa có chút mâu thuẫn nhỏ. Ban nãy hai chúng cháu nói chuyện, nói mãi nói mãi lại cãi nhau, chị ấy nói chị ấy đã sớm kết hôn sinh con rồi...

Hàn Ngọc Bình có suy nghĩ gì đó, ngắt lời cô, hất mặt quát:

-Con bé nói cái gì thế! cháu đừng tin nó nói bậy.

-Cháu biết, cháu không tin. Nhưng chị ấy diễn tốt như thế, dáng vẻ nghiêm túc nói với cháu, cháu không thể không nghi ngờ.

Cô nhận lấy tờ giấy trong tay Hàn Ngọc Bình chấm lên khóe mắt, thút thít nói.

-Cháu mới quen chị ấy hai năm, cũng không biết trước đây chị ấy đã trải qua những gì, chị ấy cũng không chịu nói với cháu, cháu...

Lồng ngực Hàn Ngọc Bình phập phồng dữ dội hai cái, cơn giận bắt đầu nổi lên, tóc trêи đầu cũng sắp dựng đứng lên. Ông vỗ tay Charlotte hai cái để an ủi, hất tay áo, bực bội muốn xông ra ngoài:

-Cháu đợi ở đây, tôi ra ngoài kéo nó qua đây dập đầu xin lỗi cháu!

Charlotte vội vàng kéo ông lại:

-Đạo diễn Hàn.

Hàn Ngọc Bình giận dữ, tức không thể nhịn:

-Cháu đừng sợ, hôm nay tôi tuyệt đối sẽ làm chủ đòi lại công bằng cho cháu, người khác không trị được nó, tôi cũng không trị được nó chắc? Cái thứ hư thân mất nết! Tôi đánh gãy chân nó!

-Đạo diễn Hàn, chuyện cãi cọ cháu cũng có phần sai.

Hàn Ngọc Bình lớn tiếng nói:

-Nhưng nó cũng không thể nói như thế!

-Cháu biết. Chị ấy tức giận mới buột miệng nói thế, không thể hoàn toàn trách chị ấy.

-Cháu rất thích Engfa, cháu yêu chị ấy. Cháu muốn ở bên chị ấy một đời một kiếp, nhưng có lúc cháu cảm thấy chị ấy cách cháu quá xa, giữa chúng cháu không thân mật như những cặp tình nhân khác, cháu rất sợ... Sợ hai chúng cháu không đi được tới cuối cùng.

Hàn Ngọc Bình khẽ hỏi:

-Tại sao?

-Cái gì chị ấy cũng không chịu nói với cháu, tất cả đều là cháu đoán. Chú có nhớ chuyện chú nói với cháu về những tin đồn bên ngoài của chị ấy đều là giả không ạ, rất lâu sau cháu mới biết, trước giờ chị ấy chưa từng thanh minh với cháu, cũng không chịu bác bỏ tin đồn trêи mạng, để mặc những tin đồn ấy điên cuồng lan truyền.

-Chuyện này quả thật nó không đúng, nhưng... Cháu có từng nghĩ tới, con bé cũng có nỗi khổ của nó.

-Cháu từng nghĩ, nhưng cháu không nghĩ ra nguyên nhân vì sao.

Trêи mặt Hàn Bình lóe lên một tia chần chừ cùng giãy giụa, im lặng rất lâu, mới cân nhắc nói:

-Những năm đầu con bé ra mắt, đã trải qua những... ác ý rất quá đáng.

-Cháu biết một chút.

Từ lúc Engfa ra mắt, bởi vì nhan sắc yêu mị, lại vào vai Tô Đát Kỷ, cộng thêm nổi tiếng tới mơ hồ, rất được truyền thông "yêu thương" và "quan tâm", ngày nào cũng nghĩ cách biên tập tin tức xấu cho cô ấy, biên tập phẩm chất con người cùng cuộc sống đời tư của cô ấy, đồng thời lại ở sau lưng bỏ đá xuống giếng, danh tiếng tồi tệ như thể con chuột qua đường bị người người hô đánh.

Những lời mắng chửi ác ý như thế duy trì liên tục tới hôm nay, mười hai năm sau, chưa từng ngừng lại.

Hàn Ngọc Bình nhìn vào mắt cô, nói:

-Tôi biết cháu biết, nhưng cháu có thể cảm nhận như bản thân trải qua không? Bây giờ những lời sỉ nhục trêи giấy, trêи mạng, chẳng qua chỉ như cọng lông bò, không bằng một phần nghìn những gì năm đó con bé chịu đựng.

-Chú nói đi ạ.

Hàn Ngọc Bình trầm ngâm châm điếu thuốc, đầu thuốc cháy lên giữa đốt ngón tay, ra sức hít hai hơi, híp mắt lại, nói:

-Lúc nó ra mắt, tuổi giả là mười tám, tuổi thật mới mười bảy, thiếu chín tháng mới tròn mười tám, chưa thành niên. May mắn, quay một bộ phim liền nổi tiếng, cùng với sự nổi tiếng ấy là những tin đồn cùng lời rèm pha ngút trời. Những tin tức bôi nhọ, đồn đại, chà đạp thanh danh của sao nữ, lúc trước hay bây giờ, trong giới đã thấy nhiều thành quen, nhưng với một cô gái chưa thành niên mà nói, quá tàn nhẫn.

Âm thanh của Charlotte khàn khàn, vâng một tiếng.

-Lúc đó con bé không nhẫn nhịn như bây giờ, cũng giải thích, cũng tức giận, cũng lên tiếng mắng chửi những phóng viên ăn nói tùy tiện kia ngay giữa đám đông, tính tình kiên cường, làm người rất có cá tính. Nhưng truyền thông... cháu biết đấy, con bé càng giải thích càng thanh minh, bọn họ càng hứng thú, càng có đề tài, càng sống chết cắn lấy nó không buông. Truyền thông tìm đến bố của Engfa, Tần Hồng Tiêm, phỏng vấn ông ta. Tần Hồng Tiêm thật đúng là con mẹ nó không phải người!

Hàn Ngọc Bình thình lình hung hăng mắng một câu, thở ra một hơi, nói.

-Ông ta nói năng lung tung trước mặt truyền thông, nói Engfa từ nhỏ tới lớn đã rất có duyên với người khác giới, bình thường còn dẫn bạn học nam đến nhà chơi, còn nói chính mắt nhìn thấy con bé và sao nam nào đó yêu đương, tính dẫn về gặp phụ huynh.

Charlotte ngây ra:

-Tại sao ông ta...

Trong cơn sóng dữ, thân là bố đẻ của Engfa, lại tiết lộ những tin tức như vậy, thật sự khiến Engfa nhục nhã như bị đóng đinh trêи cột, trăm miệng khó giải thích.

Hàn Ngọc Bình nhàn nhạt nói:

-Bị người ta mua chuộc.

-Ai ạ?

-Đối thủ muốn Engfa chết.

-Nhưng... Không phải Engfa là con gái ruột của ông ta sao ạ?

Hàn Ngọc Bình nhìn sâu vào mắt cô:

-Không phải bất kì người bố đều yêu con gái mình, con người cặn bã cũng không xứng làm bố. Tần Hồng Tiêm yêu hư vinh, tham tiền tài, sau khi Engfa nổi tiếng, Tần Hồng Tiêm vẫn luôn đòi tiền con bé, muốn mua biệt thự, lái xe sang, sau đó còn nghiện cờ bạc, tiêu xài hoang phí, Engfa không quan tâm, chỉ là vẫn định kì gửi một khoản về nhà, ông ta kiếm không được bao nhiêu, hai người nổi lên tranh chấp. Kẻ nào cho ông ta nhiều, ông ta càng hào phóng bán đứng con gái.

-Truyền thông không biết chuyện này sao ạ?

Cô không tin những tên phóng viên thần thông quảng đại kia không điều tra được gì về tình hình gia đình của Engfa, không biết Tần Hồng Tiêm là kẻ cặn bã, những lời kia căn bản không đáng tin.

Hàn Ngọc Bình nâng mí mắt, im lặng nhìn cô chằm chằm.

-Sao nữ đang hot có một ông bố hút máu người thu hút sự quan tâm? Hay là nhân phẩm đời sống riêng tư của sao nữ đang hot thu hút sự quan tâm? Thật ra cháu cũng thấy rồi đấy, chỉ có mỗi chuyện đời sống cá nhân, cũng đủ để truyền thông đào bới những mười hai năm, không hề mệt mỏi.

Bọn họ không quan tâm sự thật là gì, bọn họ chỉ cần có đề tài có tin tức, vĩnh viễn đặt trêи hàng đầu.

Cổ họng Charlotte giống như bị đông chặt lại, cô giơ tay giữ chặt lấy lồng ngực, buồn nôn, trào ngược dạ dày, đau lòng, đủ loại cảm xúc lan tràn, tầm nhìn mơ hồ.

Cho nên vì để có nhiệt độ đề tài, tự tiện xào xáo, năm đó Engfa chưa tròn mười tám tuổi đời nên chịu những vết nhơ như thế sao? Tần Hồng Tiêm, truyền thông, cùng những đối thủ ẩn nấp trong bóng tối, có ai từng nghĩ tới cảm nhận của người bị bọn họ bắt tay làm nhục chưa?

-Sau khi video phỏng vấn của Tần Hồng Tiêm lộ ra, dư luận bắt đầu hỏi tội Engfa...

Đáy mắt của Hàn Ngọc Bình lóe lên ánh nước, âm thanh khàn khàn, dịu lại, nói.

-Cụ thể tôi không muốn nói, có một thời gian dài, con bé ở bên ngoài không dám ngẩng đầu lên, nhìn thấy máy quay cơ thể liền run rẩy, không nói nổi một từ, có lúc còn không chế được mà rơi nước mắt. Dần dần mới khắc phục được nỗi sợ, có thể tiếp nhận phỏng vấn, hơn nữa video phỏng vấn của con bé cháu cũng xem rồi đấy, ngoài tuyên truyền bắt buộc cho phim ảnh và lễ trao giải, dường như không xuất đầu lộ diện. Tuy năm tháng qua đi, nhưng những điều đã gây tổn thương cho con bé vẫn không biến mất, đến bây giờ nhận phỏng vấn nó vẫn dẫn theo vệ sĩ bảo vệ bên mình, muốn duy trì khoảng cách an toàn, là vì con bé sợ. Con bé từng làm sáng tỏ, nhưng truyền thông và công chúng coi nó như thằng hề, chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ kϊƈɦ động tức giận của nó, những lời nói của Tần Hồng Tiêm càng thu hút sự điên cuồng của dư luận. Những chuyện này cháu muốn con bé nói ra, là muốn đào rỗng tim gan nó. Tôi hay cháu đều không phải là con bé, không trải qua những chuyện nó từng trải qua năm mười bảy tuổi, chúng ta đều không có lập trường. Trước giờ tôi chưa từng để lộ chuyện tôi biết việc này trước mặt nó, tôi nói những lời này với cháu, hi vọng chúng có thể trở thành bí mật giữa hai chúng ta.

Charlotte khóc như mưa, ra sức gật đầu.

Hàn Ngọc Bình khẽ nói:

-Tôi nói một câu thật lòng với cháu, cả đời tôi không có con cái, Engfa chính là con gái của tôi. Tôi rất thương con bé, hi vọng nửa đời sau của nó có thể bình an thuận buồm xuôi gió, không phải chịu bất kì cực khổ nào nữa. Tôi nhìn ra cháu cũng là môt đứa trẻ tốt, nó cũng rất thích cháu. Con bé... có lẽ tính cách của con bé có chút khiếm khuyết, con người lại mẫn cảm, nhưng đó không phải lỗi của nó, cháu đừng... đừng trách nó.

Hàn Ngọc Bình thấy cô khóc thảm thiết như thế, hiền từ xoa đầu cô, nói:

-Được rồi, còn khóc nữa là mắt sưng lên đấy, lát nữa bị Engfa phát hiện, hai chúng ta không có quả ngọt để ăn đâu.

Charlotte đang khóc bật cười thành tiếng.

Không khí có chút thả lỏng hơn.

Hàn Ngọc Bình cố tình thư thái nói:

-Đương nhiên, tôi vẫn phải phê bình chuyện nó nói đã kết hôn sinh con, cái này cháu có thể về nhà phạt nó quỳ bàn giặt. Cháu yên tâm, bao nhiên năm nay con bé chôn chân ở đoàn làm phim, không có thời gian sinh con, đều lừa cháu thôi. Vợ tôi có một quyển lịch trình quay phim mấy năm nay của con bé, quay phim liên tục, cháu cần không?

-Cần ạ.

Hàn Ngọc Bình cười cười:

-Lát nữa tôi gọi điện cho vợ tôi, bà ấy ở nhà nhàn rỗi, mới sắp xếp cái này, không ngờ có thể dùng đến.

Dù sao Engfa còn đang muốn đẩy cô đi.

May mà Hàn Ngọc Bình không để ý, thở dài nói:

-Chuyện của hai đứa các cháu, tôi không tiện nhiều lời, nếu con bé còn nói lung tung nữa, cháu cứ đến hỏi tôi, tôi sẽ mặt đối mặt đối chất với nó.

-Không cần đâu ạ.

Hàn Ngọc Bình nhìn cô, đột nhiên nói:

-Vất vả cho cháu rồi.

-Không ạ, không vất vả.

Hàn Ngọc Bình không nói gì, chỉ hiền từ vỗ vỗ mu bàn tay cô.

-Nhẫn nại.

-Vâng.

Buổi chiều có một cảnh cuối cùng, công việc quay phim kết thúc.

Lâm Nhược Hàn trong giây phút Hàn Ngọc Bình hô "Cắt", liền nhào tới bên , lập tức khiến mấy cô gái nhỏ ở hiện trường che miệng hét lên, nhìn tình huống này có lẽ là fan CP.

Lâm Nhược Hàn hào phóng phát đường cho fan, ôm Engfa lên quay một vòng, vô cùng giống phim thần tượng.

-Chị chê sống lâu à?

Lâm Nhược Hàn cười to, buông cô ấy xuống. Nhưng trong khoảng khắc nghiêng đầu, không ngờ lại đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo khác thường của Charlotte.

Charlotte thu tầm mắt về, quay người rời đi.

Lâm Nhược Hàn thấy sắc quên bạn, vứt Engfa lại, nhanh chân đuổi theo:

-Charlotte.

-Chị Nhược Hàn, có chuyện gì ạ?

Lâm Nhược Hàn cong môi khẽ cười, lịch thiệp mời:

-Tôi và Engfa định ra ngoài ăn cơm, tối nay em có thời gian không? Có muốn đi cùng chúng tôi không?

-Vậy cung kính không bằng tuân mệnh rồi ạ.

Lâm Nhược Hàn tươi cười, níu lấy tay Charlotte, đi về phía Engfa, Engfa nhanh chân rời đi, đuổi thế nào cũng không kịp.

Nơi dùng bữa là một thủy tạ nhã nhặn, có nhóm biểu diễn nhạc cổ điển sống, từng âm thanh từ ngoài truyền tới, tô điểm cho sự yên lặng của phòng ăn.

Quan Hạm lần lượt rót trà cho ba người, Engfa bưng chén Tử Sa chầm chậm thưởng thức, cúi mặt xuống, không nhìn ai, bên tai nghe được âm thanh ân cần của Lâm Nhược Hàn.

-Charlotte là người ở đâu?

-Tỉnh J ạ.

-Địa linh nhân kiệt, vùng đất tuyệt vời. Tôi nghe nói thành phố Z là nơi sản sinh mĩ nhân, không biết thật hay giả thế?

-Em là người thành phố Z.

-Chẳng trách em lại xinh đẹp đến vậy.

-Chị Nhược Hàn nói đùa rồi.

-Không đâu, tôi thấy da dẻ mặt mũi em đều rất xuất chúng, đứng đầu trong nhóm đứng đầu, tôi nghe người ta nói...

...

Charlotte câu được câu chăng ứng phó với Lâm Nhược Hàn, ánh mắt thỉnh thoảng liếc sang Engfa ngồi đối diện cô, sắc mặt âm u tăm tối.

Ý đồ của Lâm Nhược Hàn thể hiện rõ ràng như thế, cô không tin Engfa không nhìn ra, cô ấy cứ mở to mắt dửng dửng nhìn người khác lấy lòng cô sao?

Rốt cuộc chị ấy không muốn ở cạnh mình đến mức nào?

Tâm trạng cô xuống thấp, không tập trung, bất ngờ bên cạnh vang lên tiếng kêu, còn chưa kịp phản ứng, trong lòng đã có thêm cơ thể ấm áp của một người phụ nữ. Gân xanh trêи trán Charlotte co lại, thiếu chút nữa lập tức nhảy dựng lên, cúi đầu nhìn rõ khuôn mặt đối phương mới nhịn xuống.

Lâm Nhược Hàn chống một tay xuống sàn, ngồi vững lại, khóe miệng mang theo nụ cười, nói:

-Ngại quá, ban nãy không cẩn thận.

-Không sao ạ.

Engfa đặt chiếc chén trêи tay xuống, khẽ vang lên một tiếng không nặng không nhẹ với mặt bàn, lịch sự đứng dậy nói:

-Tôi đi nhà vệ sinh chút, hai người chậm rãi nói chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro