Vành tai Engfa đỏ rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Charlotte cứ cách ba năm ngày lại đến gõ cửa phòng cô ấy, lúc thì mượn máy sấy lúc thì hỏi kịch bản, Engfa cũng đã rõ trong lòng cô có ý định gì, xét thấy cô vô cùng quy củ lễ phép, lời lẽ cũng không có chỗ nào mạo phạm, chỉ nhắm một mắt mở một mắt tuỳ ý cô.

Huống hồ, nhìn thấy Charlotte, trong lòng cô ấy cũng vui vẻ.

Engfa nhìn vào Ninh Ninh trêи màn hình nói: "Mẹ phải gặp đồng nghiệp, lát nữa nói chuyện với con tiếp nhé."

Ninh Ninh ngoan ngoãn trả lời một tiếng vâng, ánh mắt lại bất ngờ sáng lên.

Trong kho kí ức của Ninh Ninh, đồng nghiệp của Engfa chỉ có một "chị Charlotte".

Engfa tắt tiếng loa thoại, che màn hình điện thoại đi, đi mở cửa.

Charlotte đứng thẳng lưng, ngũ quan tinh tế được ánh đèn hành lang chiếu lên đặc biệt dịu dàng.

-Chào cô Engfa.

-Ừm.

Engfa nghiêm túc mà ung dung, có chút hiếu kì hôm nay cô sẽ lấy cớ gì. Buổi tối Charlotte mời cô ấy đi chung, Engfa nghĩ cô sẽ nói gì đó, kết quả đợi rất lâu, miệng người này lại giống như nút hồ lô, một chữ cũng không thốt ra.

Còn hai tháng nữa Engfa sẽ bước sang tuổi ba mươi, rất phù hợp với cụm từ - như lang như sói, bình thường còn có thể bình tĩnh kiềm chế, nhưng để cô ấy sớm chiều bên cạnh Charlotte, nhìn thấy ngửi thấy mà không ăn được, sản sinh thách thức trước nay chưa từng có với năng lực tự khống chế của cô ấy.

Charlotte ấp úng hồi lâu.

Thật ra cô chưa tìm được cớ, chỉ là kϊƈɦ động tới đây, thái độ mặc kệ của Engfa với cô gần đây khiến dũng khí của Charlotte tăng cao, không cẩn thận từng li từng tí như trước đây nữa.

Đầu óc Charlotte chuyển động, quyết tâm thăm dò cô ấy, bằng lí do sử dụng lần thứ tư, ấp úng nói:

-Máy sấy...

Lông mày Engfa khẽ nhướng lên.

Ngay cả lí do cũng lười nghĩ rồi sao? Quá trắng trợn rồi?

Một bên vai của Engfa lười biếng dựa lên khung cửa, đôi chân thon dài nhã nhặn đan qua nhau, cười với cô, giọng điệu kéo dài, hờ hững gọi rõ từng chữ trong tên cô:

-Charlotte..

Charlotte vô duyên vô cớ căng thẳng, nhỏ tiếng đáp lại:

-Có.

Ánh mắt Engfa híp lại, cười nói:

-Máy sấy phòng em dễ hỏng thế, chỉ cần gọi điện thoại cho lễ tân đổi cái mới là được, sao cứ thích đến chỗ tôi mượn, phiền phức quá.

-Trí nhớ của em không tốt, toàn quên thôi ạ.

-Mới mấy tuổi.

Engfa hừ cười một tiếng, không nói gì, đi vào phòng lấy máy sấy.

Quan hệ của hai người giống như bước vào giao đoạn ảo diệu. Charlotte không quá mức che giấu ý đồ tiếp cận của cô, Engfa nhìn thấu nhưng không lên tiếng phá vỡ, hai bên đều hiểu rõ trong lòng, hai người đều là điều đặc biệt với đối phương.

Chỉ cần lấy lí do quay phim chung, tất cả đều có điểm xuất phát hợp lí.

Charlotte cầm máy sấy, bóng lưng biến mất sau cửa.

Engfa thu lại ánh mắt từ mắt mèo, tiếp tục nhìn màn hình điện thoại.

Tần Gia Ninh hé miệng bặp bặp bặp, không phát ra âm thanh, nhưng nhìn biểu cảm rất hưng phấn, Engfa bật loa thoại:

-Con nói gì, ban nãy mẹ ấn tắt loa, xin lỗi.

Ninh Ninh ôm gối, chân nhỏ đạp đạp:

-Chị Charlotte!

Engfa: "..." Cô ấy sai rồi, ban nãy không nên gọi tên Charlotte!

Ninh Ninh nghiêng đầu:

-Tại sao giọng nói của chị ấy lại khác thế ạ?

Lần trước cô ấy bảo An Linh giả thành Charlotte, Ninh Ninh còn chê giọng An Linh nghe già.

Tần Gia Ninh kϊƈɦ động:

-Nghe hay như trong phim ấy!

-Chị ấy...

Engfa ngừng một lúc, trong lòng ép xuống sự hổ thẹn khi lừa dối con trẻ, nói.

-Con nghe nhầm rồi, chị ấy không phải chị Charlotte.

Ninh Ninh hỏi:

-Vậy chị ấy là ai ạ?

Engfa còn chưa nghĩ ra đáp án, Ninh Ninh lập tức nói:

-Con có thể làm quen không ạ?

Cô bé thật sự rất muốn hiểu về một Engfa của công việc mà cô bé không biết, cho dù đồng nghiệp của mẹ là cô Charlotte cũng được, cô Viễn cũng không sao, bởi vì là "đồng nghiệp" của Engfa nên mới đáng giá.

Engfa ngây ra, trong lòng nhất thời trào lên đủ loại cảm xúc.

Sự tồn tại của Ninh Ninh, là một bí mật của cô ấy. Cô ấy giấu Ninh Ninh thật kĩ, không để bất kì người nào biết cô ấy có một đứa con gái, bao gồm cả Hàn Ngọc Bình và Lão Giang. Nhưng đối lập, Ninh Ninh vĩnh viễn không thể quang minh chính đại dùng thân phận con gái của cô ấy xuất hiện trước mặt bất cứ người nào.

Đây là sự bảo vệ của Engfa với cô bé.

Nhưng hiện tại trí tuệ của Ninh Ninh chắc chắn không thể hiểu được loại bảo vệ này. Cô bé chỉ nghĩ, tại sao những bạn nhỏ khác đều là niềm tự hào của bố mẹ, ước gì có thể dẫn con ra ngoài cho cả thế giới nhìn thấy, mà con ưu tú như thế, lại giống như vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời; tại sao bố mẹ của những bạn nhỏ khác đều đến trường tham gia hoạt động, còn con chỉ có bà ngoại.

Engfa thiếu cô bé, không chỉ là một phần tình yêu của bố, mà còn có sự công nhận cùng tự hào mà rất nhiều đứa trẻ đều cần đến.

Vấn đề này tạm thời không có cách giải quyết.

Engfa nuốt lại những lời từ chối sắp ra khỏi miệng, dịu dàng nói:

-Quả thật chị ấy là chị Charlotte, mẹ và chị ấy đang quay phim chung.

-Vậy tại sao ban nãy mẹ lại nói không phải ạ?

-Dỗ con thôi.

Tần Gia Ninh không nghi ngờ gì, nghiêng đầu nhỏ hỏi.

-Con có thể làm quen không ạ?

-Không thể.

Ninh Ninh chu môi.

-Nhưng, con có thể nhìn chị ấy.

Engfa nghĩ ra một cách ổn thỏa.

Ninh Ninh lập tức cười lên, hỏi:

-Nhìn thế nào ạ?

Charlotte vừa rút phích cắm máy sấy ra, bên tai liền truyền đến tiếng gõ cữa cốc cốc cốc.

-Xin đợi chút.

Charlotte vừa đi về phía cửa vừa cuộn dây máy sấy lại, tiện tay đặt lên bàn. Một tay cô nắm lấy tay nắm cửa, không vội vàng mở ra, mà cẩn thận xác nhận, đây là sự cảnh giác cần có khi ở ngoài.

Lúc đầu cô nghĩ mình nhìn nhầm, ra sức chớp mắt, người bên ngoài vẫn là Engfa.

Engfa lại gõ cửa phòng cô!

Charlotte bị bất ngờ này làm đầu óc quay cuồng, ổn định lại, hai tay xoa lấy mặt, khóe miệng cong lên, lộ ra núm đồng tiền nhàn nhạt, rồi mở cửa phòng ra.

-Cô Engfa. Có chuyện gì không ạ?

Một tay Engfa cầm điện thoại, giữ trước ngực, nhìn thấy cô đi ra, lùi về sau hai bước.

Engfa giả vờ nhìn trái nhìn phải một lúc, ống kính thuận lợi quay được mọi góc của Charlotte, lại tiến gần một chút, nhưng vẫn giữ khoảng cách ngoài phạm vi giao tiếp bình thường, làm như không có chuyện gì nói:

-Tôi đến hỏi em, dùng xong máy sấy chưa? Tôi muốn đi tắm.

Không phải tắm rồi sao?

Engfa hắng giọng, làm vẻ nghiêm túc:

-Có tuổi rồi trí nhớ cũng không tốt, tôi sợ ngày mai quên lấy.

-Vâng.

Nhanh chóng về phòng lấy máy sấy.

Engfa nhân cơ hội lấy điện thoại xuống, liếc Tần Gia Ninh trong màn hình, ánh mắt Tần Gia Ninh chớp chớp nhìn bóng lưng Charlotte.

Charlotte trả lại máy sấy:

-Cảm ơn cô Engfa.

Ánh mắt vô tình cố ý liếc qua chiếc điện thoại trong lòng bàn tay cô ấy.

-Không cần khách sáo.

Engfa che chặt ống kính máy ảnh, không lọt ra một khe hở.

-Ngủ ngon.

-Ngủ ngon.

...

Engfa chuyển camera từ ống kính sau về ống kính trước, âm thanh cũng thả lỏng, hỏi Ninh Ninh:

-Nhìn đủ chưa?

Mặt Ninh Ninh đỏ bừng, gật đầu như gà mổ thóc.

-Chị gái xinh đẹp quá đi ạ!

Âm thanh non nớt cảm thán nói.

-Người thật còn...

Engfa ngừng lại, nuốt lại những lời ấy, giục cô bé.

-Nhìn đủ rồi có thể ngủ chưa?

-Con còn chưa buồn ngủ.

Tần Gia Ninh chưa tận hứng.

-Con không buồn ngủ nhưng mẹ buồn ngủ rồi.

-Vậy mẹ ngủ đi ạ.

Ninh Ninh ngoan ngoãn hỏi.

-Sau này con có thể gặp chị xinh đẹp không ạ?

Lần này Engfa cho cô bé gặp – tuy là gián tiếp – không nghi ngờ gì là để cho cô bé một viên thuốc trấn an, nhìn thấy mẹ không làm chuyện gì kì lạ, có một công việc nghiêm chỉnh hợp pháp.

-Nếu mẹ có thời gian sẽ cho con gặp.

-Con có thể nói chuyện với chị ấy không ạ? Giọng nói của chị gái xinh đẹp cũng rất dễ nghe!

Ninh Ninh được đằng chân lân đằng đầu thăm dò.

-Không thể.

Bạn nhỏ kéo lỗ tai.

Engfa dùng hai ba câu dỗ cô bé đi ngủ, bản thân rửa sạch tay xong kéo ngăn khóa, lấy thứ đồ kia ra, nhớ tại bóng lưng động lòng người ban nãy của Charlotte, cùng cảnh hôn quay bốn lần buổi tối, nhắm mắt chìm đắm.

......

Phim trường.

Hôm nay Engfa có cảnh quay tối, cũng là cảnh diễn bị bạo lực gia đình trong phim, vì phải trang điểm vết thương thâm tím, cho nên cô ấy đã đến từ rất sớm. Cô ấy lặng lẽ không gây ra tiếng động như kẻ trộm đi vào phim trường, thấy đường trước mặt đụng phải Charlotte, liền quay đầu bỏ đi.

Hàn Ngọc Bình đúng lúc chứng kiến tất cả: "???"

Đây có còn là Ảnh hậu Engfa lõi đời không sợ trời không sợ đất của ông không?

Đầu óc ông nảy số, nghĩ thông suốt, không phải nhập vai rồi sao, quá tận tâm rồi, Hàn Ngọc Bình cắt một miếng lê – trợ lí của Engfa tặng ông để giải nhiệt, cảm thán trong lòng.

Charlotte vừa nghĩ đã biết vì sao, nhất thời dở khóc dở cười.

Trong phòng nghỉ.

Quan Hạm liếc Engfa đang chăm chú đọc kịch bản, vô cùng muốn dùng những lời suy đoán hôm qua của cô để hình dung cô ấy: Bây giờ chị giống như một cô gái nhỏ đang rơi vào lưới tình.

Buổi chiều quay phim diễn ra rất thuận lợi, Dịch Nhất Nhất có thể đạt buổi thử vai của Hàn Ngọc Bình, ngoài nguyên nhân vì là người trong Phòng làm việc Engfa, còn đại diện cho bản thân cô nàng cũng có kĩ năng diễn xuất, chí ít đạt mức trung bình, chỉ là ban đầu mới vào đoàn phim không thích ứng với cách quay phim điện ảnh, ở trong đoàn phim mấy ngày, đã dần dần quen thuộc hơn.

Cảnh quay của Charlotte và Dịch Nhất Nhất kết thúc sớm, Hàn Ngọc Bình gặm lê lượn qua phim trường một vòng, trùng hợp Engfa cũng ở, quyết định quay thêm một cảnh.

Một cảnh quay vô cùng đơn giản, chính là cảnh phim sau khi Hàn Tử Phi và Thẩm Mộ Thanh đạt được ý kiến chung, hai người gặp nhau giống như người xa lạ, chỉ nhàn nhạt gật đầu. Diễn viên là Engfa và Charlotte, địa điểm là ở trước sân nhà Thẩm Mộ Thanh, thời gian là ba tháng sau ngày thẳng thắn với nhau.

Hàn Ngọc Bình vốn nghĩ chỉ quay một lần là đạt, kết quả mặt mày Charlotte xuất hiện trong ống kính là tình cảm nồng nàn sâu lắng động lòng người, không hề giống thiếu nữ chưa chính thức yêu đương đã thất tình, mà giống như đang yêu đương nồng nhiệt.

Hàn Ngọc Bình nắm lấy sợi tóc ngắn, không cảm xúc hô: "Cắt."

Charlotte nhanh chóng chân thành xin lỗi trước khi ông mắng người:

-Xin lỗi đạo diễn Hàn, cho cháu hai phút.

Mặt Hàn Ngọc Bình không hiền hoà bảo cô sang một bên điều chỉnh cảm xúc.

Engfa ở bên kia cười thầm.

Hàn Ngọc Bình lườm cô ấy một cái, lạnh lùng nói:

-Cháu còn cười? Có phải cháu cũng yêu đương nồng nhiệt đúng không? Tôi thấy là cháu làm hỏng con bé rồi!

Cô ấy tỉ mỉ nghĩ lại, Hàn Ngọc Bình nói không sai.

Charlotte ở trong phim dễ chịu ảnh hưởng từ hiện thực, mà hiệc thực cũng ảnh hưởng đến trạng thái trong phim. Hai bọn họ vừa ở bên kia có lời mà không dám nói, quả thật ảnh hưởng đến Charlotte.

Xì.

Engfa đuối lí, bối rối sờ mũi.

Động tác này của cô ấy khiến Hàn Ngọc Bình sinh nghi, cô gái này từ khi nào lộ ra biểu cảm này khi không làm sai?

Không phải con bé mất hết lí trí thật sự muốn làm trâu già gặm cỏ non chứ?

Hàn Ngọc Bình ngờ vực đánh giá cô ấy:

-Cháu...

Charlotte đi tới:

-Đạo diễn Hàn, cháu chuẩn bị xong rồi.

Hàn Ngọc Bình tạm thời nhịn lại những lời đã trào tới cổ họng xuống, quay phim trước, cất tiếng hô:

-Các bộ phận chuẩn bị.

Trước khi quay còn hung dữ nhìn Engfa một cái.

"Bản Sắc... diễn!" Nhân viên đập bảng, nhanh chân bước ra khỏi ống kính.

Qua đêm đó, Hàn Tử Phi rất ít khi về nhà, cũng là vì mỗi lần nhìn thấy Thẩm Mộ Thanh đều đau đến cắt da cắt thịt, tần suất về nhà điều chỉnh thành mỗi tháng một lần. Không biết có phải Thẩm Mộ Thanh cũng tránh cô không, hai lần liên tiếp về nhà cũng không gặp được bóng lưng màu xanh nhạt bận rộn trong sân.

Thời gian thấm thoát đưa thoi, hạ đi xuân tới.

Những cơn gió thu xào xạc thổi bay những chiếc lá vàng trong sân, cuốn đi bay đến bên chân thiếu nữ. Không, có lẽ nên nói là cô gái xinh đẹp trẻ trung.

Cô mặc chiếc váy dài màu trắng, áo len màu xám, mái tóc đen dài xõa trêи vai, chân đi một đôi bốt da thời thượng. Khuôn mặt của cô gái đôi mươi còn chưa nảy nở hoàn thiện, vẫn còn nét trẻ con, nhưng đã bước đầu xuất hiện vẻ quyến rũ của người trưởng thành.

Hương hoa phai nhạt, chỉ có cây phượng trong sân nhà Thẩm Mộ Thanh vẫn rực rỡ như thế, hoa nở khắp cành, như đốm lửa rực cháy. Hoa phượng một năm nở hai mùa, hiện tại là tháng Mười, đã gần cuối mùa hoa, cũng sắp lụi tàn.

Ánh mắt của Hàn Tử Phi cố ý tránh khỏi cây hoa phượng chói mắt kia, đạp lên những chiếc lá rụng đi về phía trước, bước chân nhẹ đến mức không phát ra bất cứ tiếng động nào. Cánh cửa gỗ đóng chặt nhà bên đột nhiên kẽo kẹt một tiếng, nhẹ nhàng mở ra.

Hàn Tử Phi nghiêng đầu nhìn lại.

Ánh mắt hai người không hẹn mà gặp.

Bàn tay đang giữ cửa gỗ của Thẩm Mộ Thanh tăng thêm sức lực, không khí trong phổi giống như bị rút đi, cô ấy mở miệng mới phát hiện âm thanh khàn khàn, cũng không thốt được thành lời, cô ấy không thể không ổn định lại, mới bình tĩnh gật đầu, dịu dàng chào hỏi:

-Tiểu Phi về rồi à.

-Vâng.

Ánh mắt Hàn Tử Phi lạnh lẽo, khách sáo nói.

-Chào cô Thẩm.

Giọng điệu xa lạ lạnh lùng giống như đâm một nhát vào ngực Thẩm Mộ Thanh.

Đáy mắt Hàn Tử Phi nổi lên một lớp sương mù ʍôиɠ lung, cô rũ mắt xuống, giống như ánh sương thoáng qua ấy, xa cách nói:

-Em phải về ăn cơm rồi, tạm biệt cô Thẩm.

"... Ừ, tạm biệt." Âm thanh của Thẩm Mộ Thanh nhỏ đến không nghe rõ.

...

Hàn Ngọc Bình: "Cắt."

Engfa phủi tay, đi tới xem phát lại với Hàn Ngọc Bình.

Charlotte ngẩng mặt lên, nuốt nước mắt trở lại, đi theo Engfa qua đó.

Ba người chen chúc trước màn hình.

Hàn Ngọc Bình quay đầu, híp mắt đánh giá hai người:

-Hai đứa làm gì đấy?

Ban nãy còn bị mắng yêu đương nồng nhiệt, hai người cùng chột dạ, đồng thanh nói:

-Không làm gì ạ.

-Xem phát lại không được sao ạ? Chúng cháu muốn đạt hiệu quả hoàn hảo nhất cho màn biểu diễn của mình.

Charlotte nhân cơ hội đứng gần Engfa thêm một chút, khoảng cách giống như vừa cúi đầu liền có thể hôn cô ấy.

Hàn Ngọc Bình không hiểu nói:

-Được rồi, tôi chỉ muốn nói, đừng đứng gần tôi như thế, nóng lắm.

Ông vơ lấy chiếc quạt ba tiêu bên cạnh quạt gió cho mình, khó hiểu nói.

-Hai đứa không nóng sao?

Đứng gần như thế, giống như dính liền thân vậy.

Charlotte nín thở, Engfa vốn không biết cô ở phía sau cô ấy, thiếu chút nữa đã hôn cô ấy.

Trong lòng Engfa bối rối, nhưng da mặt cô ấy dày cỡ nào chứ, mạnh mẽ nói:

-Không nóng mà, cháu không thấy gì, chú nóng sao không nói sớm.

Engfa nói xong lùi sau một bước, sau tai lướt qua độ ấm, cảm giác tiếp xúc mềm mại.

Thỏ con làm gì thế?

Cô ấy đột nhiên quay đầu, Charlotte diễn xuất biểu cảm hoảng hốt sợ hãi rất tròn vai, lắp bắp nói:

-Xin... xin lỗi cô Engfa, cô lùi sau gấp quá, em... em không phản ứng kịp.

-Em...

Đồng tử Engfa đột nhiên co lại, nội tâm hoảng hốt không yên.

Đừng nói diễn xuất của Charlotte vốn không tệ, ở phim trường được hai vị đại thần thay nhau dạy dỗ, không nói cảnh giới hoàn mĩ, nhưng để Engfa có thể phán đoán được cô đang diễn qua một câu nói, là điều không có khả năng.

Sau đó vành tai bị bờ môi lướt qua có cảm giác giãn nở khác thường, rõ ràng, dần dần nóng lên.

Engfa không có cách nào xác nhận là bất ngờ hay cô cố ý, đùng đùng nổi giận thì quá xét nét chi li, lại như muốn mượn gió bẻ măng, nguyên nhân quan trọng nhất là vì, cô ấy không nỡ.

Môi nhỏ của Engfa cử động, cuối cùng chỉ thốt ra một câu nhắc nhở qua loa không tính là trách móc.

-Lần sau chú ý.

Ánh mắt Charlotte nhìn theo bóng lưng của Engfa, không tiếp tục cố ý nhích đến trước mặt cô ấy, quá liều lĩnh có thể gây tác dụng phụ. Hơn nữa...

Khóe môi của Charlotte khẽ cong lên.

Vành tai của Engfa đỏ rồi.

Cô nhìn thấy rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro