Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam nhân vừa dứt lời, một lệnh bài màu đen nhanh chóng đưa tới trước mặt Phác Thái Anh, nàng nhận cũng không được, không nhận cũng không xong.

Linh Hư Sơn, kiếp trước thuộc về nữ nhân kia, lễ vật này thật sự quá nặng, nàng làm sao dám nhận.

Lạp Lệ Sa chính tai nghe những lời này còn cảm thấy khó tin, nhưng đời này phụ thân chọn đem toà sơn mạch này cho Anh nhi, ắt là cơ duyên.

Vết sẹo trên mặt tiểu hài giờ đây đã hoàn toàn biến mất, so với lúc mới tới tựa như hai người khác nhau, cặp mi thanh tú cong tự trăng non, con ngươi ẩn sâu mấy phần nghi hoặc và xoắn xuýt, trong phòng khách ánh đèn rọi sáng, gia nhân Lạp gia đứng hai bên, tầm mắt cùng nhau rơi vào gương mặt tinh xảo của tiểu cô nương, trong ánh mắt đều là kinh ngạc.

Xưa nay Linh Hư Sơn chỉ truyền cho hậu nhân Lạp gia, hôm nay Lạp Văn Kỳ lại có quyết định này, hiển nhiên ám chỉ sau này địa vị của Tiểu Phác có thể sánh với hai vị tiểu thư.

"Nhận lấy đi."

Chính thời khắc xoắn xuýt, bên tai Phác Thái Anh vang lên giọng nói nữ nhân, nàng do dự đưa tay tiếp nhận, có lệnh bài này trong tay, Linh Hư Sơn này về sau chỉ có nàng khống chế.

Một khối nhỏ là vậy, nắm trong tay nặng tựa ngàn cân, Phác Thái Anh có chút không thở nổi muốn lui về bên cạnh Lạp Lệ Sa, lại bị một giọng nói lanh lảnh giữ lại.

"Đợi đã, ta cũng có lễ vật cho ngươi đây." Lạp Thi Linh vội xã lên tiếng, chỉ sợ lễ vậy của mình bị lơ là.

Tiểu cô nương dừng bước, quay đầu nhìn nữ hài xinh đẹp bên cạnh Phùng Kha, không biết nàng muốn làm gì.

"Thứ ta am hiểu nhất là luyện đan, tặng Tiểu Phác một viên Cửu Văn Linh Thanh đan là được rồi."

Lời vừa nói, hô hấp xung quanh đột ngột ngừng lại, Cửu Văn Linh Thanh đan, Thánh phẩm linh dược, hiện nay chỉ Chu Hoà Xuân có thể luyện ra, Lạp Thi Linh dám nói ra lời hứa hẹn này có thể nói rất can đảm.

"Tuy rằng hiện tại luyện không ra, nhưng ta đảm bảo nội trong vòng mười năm có thể thực hiện lời nói ngày hôm nay."

Lạp Thi Linh là luyện đan sư thiên phú ở Diệu Xuân Quán, nhưng giờ phút này tất cả mọi người đều cho rằng nàng ta mạnh miệng, chỉ Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh biết rõ, lời nàng tuyệt đối không phải nói khoác, không đến mười năm, y đạo của nàng sẽ vượt qua Chu Hoà Xuân, trở thành luyện đan sư lợi hại nhất hai giới Tiên Ma.

Một lát sau, nghi thức bái sư vội vã kết thúc.

Tối nay Phác Thái Anh vẫn ngủ ở phòng Lạp Lệ Sa, lần này trở lại Lạp gia mọi việc phát sinh quá nhanh, mãi đến khi nằm trên giường nàng vẫn chưa phản ứng.

Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng hiện lên mấy phần tự trách, Lạp Lệ Sa dưới trăng buồn bã ủ rũ, tuy im lặng không nói nhưng lại lợi hại đầu độc lòng người, bằng không nháy mắt đó, nàng làm sao quên hết chuyện cũ, trong đầu đều bị hình ảnh nữ nhân kia chiếm cứ.

Ngay cả Phác Thái Anh cũng không hiểu, rõ ràng kiếp trước nàng bị Lạp Lệ Sa lấy đi tính mạng, đời này tại sao vẫn không nhịn được mà tới gần?

Vấn đề này một khi bốc lên, liền quần quật trong lòng nàng tới lăn lộn, là do sức mạnh nhân duyên tuyến về đêm quá lợi hại, chân mày Phác Thái Anh nhíu lại, trong chăn nàng lặng lẽ thò ra một cánh tay nhỏ, sợi hồng tuyến đỏ tươi lặng lẽ quấn trên cổ tay, dưới ánh đèn càng trở nên mỹ lệ, tươi đẹp, hồng tuyến lung lay trước mắt, tâm tình nổi lên chút hận lại khó chịu.

Hồi tưởng kiếp trước giữa hai người, đều là nàng theo đuổi, Lạp Lệ Sa chạy trốn, cái gọi là truyền thuyết nhân duyên, chỉ là lời nói vô căn cứ mà thôi, nếu nhân duyên tuyến thật sự khiến hai người hấp dẫn lẫn nhau, tâm ý tương thông, nàng và nữ nhân kia chắc chắn không đi tới bước đường này... Nhớ tới đây, Phác Thái Anh cười lạnh, chôn vùi nội tâm đau đớn.

Chỉ có điều kết cục của hai người ở kiếp trước khốc liệt như vậy, sao có thể vì nguyên nhân đơn giản này mà dừng lại?

Từ nhỏ Phác Thái Anh đã mất đi cha mẹ, chưa lên bảy đã bị Hoả Tu Lan đưa tới Ma giới, áp bức nàng hút linh khí người tu luyện Ma pháp, tên nàng là "Thái Anh", nhưng mỗi một ngày ở Ma giới chưa bao giờ làm đúng tâm ý của mình, đúng vậy, điều nàng luôn trông mong chờ đợi là tự do và sưởi ấm, sau khi tu luyện thành công Ma pháp, nàng làm việc đều theo tâm ý, cái gì đạo nghĩa thế tục, nhân nghĩa lễ trí, không đáng để nàng bận tâm, kể từ lúc nàng xác định đem lòng ái mộ Lạp Lệ Sa, nàng thậm chí tình nguyện từ bỏ địa vị Ma tôn, an phận đến Linh Hư Sơn, chờ đợi năm năm.

Phác Thái Anh làm việc hào hiệp, không câu nệ tiểu tiết, lớn lên ở Ma giới, phương pháp dùng để giải quyết thông thường dựa vào bạo lực, xưa nay không nghĩ tới đầu đuôi ngọn ngành, kiếp trước nàng khổ sở theo đuổi nữ nhân, cũng chưa từng đứng ở góc độ của Lạp Lệ Sa đối diện đoạn tình cảm này.

Vị đệ tử có thiên phú tu luyện cao nhất, người thừa kế một trong tứ đại gia tộc tu Tiên - Lạp Lệ Sa, nếu ở cùng một chỗ với Đại Ma đầu hai tay dính đầy máu tanh, chỉ sợ sẽ bị hết thảy người tu đạo chế nhạo, xem thường, huống chi việc này không chỉ nàng gánh vác, còn liên lụy tới tông phái và gia tộc.

Lạp Lệ Sa không dám động tâm, lúc này Thanh Tâm quyết đã tu luyện đến tầng thứ chín, nội tâm dục vọng càng nhạt nhẽo, nàng dần dần xem nhẹ tất cả mối quan hệ thân mật, kể cả Tuần Thiên Tinh, kể cả Lạp Văn Kỳ, chỉ có Phác Thái Anh, có thể khiến lòng nàng chấn động một trận sóng lớn, rốt cuộc nàng chọn nhượng bộ, cho phép người kia ở lại Linh Hư Sơn.

Nơi đó là trọng điểm tu luyện, cho dù Tuần Thiên Tinh muốn vào cũng phải sớm thông báo, thế mà Phác Thái Anh cứ thế mà lưu lại năm năm.

Phác Thái Anh chết rồi, Lạp Lệ Sa dần sinh tâm ma, nguyên nhân lớn nhất là tự trách bản thân, không đủ dũng cảm, vì muốn che dấu tình cảm mà chưa bao giờ để lộ một tia ý tốt trước mặt nữ nhân, dù cho Tuần Thiên Tinh ỷ được nàng yêu thương, một lần lại một lần sỉ nhục, nàng chưa từng giúp nữ nhân ngốc cãi lại quá một câu...Nàng tự trách, tự trách mình đối với Phác Thái Anh quá mức lạnh nhạt, nếu như ngày đó đối tốt hơn một chút, lại tốt hơn một chút, có phải Phác Thái Anh sẽ không bị lừa, sẽ không ngu ngốc uống chung trà Phách Hồn tán? Lạp Lệ Sa không muốn suy nghĩ, nhưng không cách nào ngưng lại.

Cuối cùng mới rơi vào tâm Ma, can tâm tự sát.

Lệnh bài đặt ở đầu giường, phát ra ánh sáng lạnh lẽo, Phác Thái Anh nhìn một chút, không nhịn được nắm chặt trong tay, tinh thần đúng là càng ngày càng tốt, lăn lộn trong chăn vẫn chưa ngủ được, đúng lúc thiếu nữ đẩy cửa bước vào, tiểu hài nghe thấy âm thanh, không dám lộn xộn nữa, tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Lạp Lệ Sa đứng trước giường, đợi tới nửa ngày tiểu hài mới từ trong chăn thò ra nửa khuôn mặt, lén lút liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái, vừa vặn va vào ánh mắt thiếu nữ.

"Trùm kín như vậy, không nóng sao?" Lạp Lệ Sa ngồi vào cạnh giường, đưa tay đỡ cằm, ngón tay cách yết hầu một khoảng, trong mắt tất cả đều là ý cười khinh thiển, nhìn khuôn mặt hồng hào mềm mại của tiểu hài nhi, không nhịn được đưa tay vuốt lên, "Mặt rất nóng."

Bàn tay rơi vào má thật lạnh, ngón tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, Phác Thái Anh nhìn đến ngơ ngẩn, tim đập càng nhanh.

"Ban ngày mệt mỏi một ngày, hiện tại hơi mệt?"

Tiểu hài đỏ mặt gật gù, đôi mắt nhỏ như có ánh sáng, không thấy nửa điểm buồn ngủ.

Lạp Lệ Sa bị dáng vẻ "Mở mắt nói mò" này chọc cho buồn cười, đưa ngón trỏ lên trán tiểu hài nhẹ nhàng chỉ trỏ, giọng nói mang theo ý vị sủng nịnh.

"Ta thấy ngươi tỉnh táo vô cùng."

Khuôn mặt Phác Thái Anh trong nháy mắt càng đỏ hơn.

Đêm đã khuya, tiểu hài dù không mệt mỏi, xác thực cũng nên đi ngủ, Lạp Lệ Sa đứng dậy, thổi tắt nến trên bàn, không biết qua bao lâu, mãi đến khi bên người truyền đến một trận tiếng hít thở, nàng mới mở mắt lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro