Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên ngoài sắc trời dần sáng, Phác Thái Anh cuộn tròn trong lòng Lạp Lệ Sa ngủ say.

Có lẽ đêm qua làm hơi quá sức, môi thiếu nữ có chút sưng đỏ, sau gáy và xương quai xanh tất cả đều là dấu hôn hồng ấn, trung y hờ hững, bầu ngực tròn trịa ẩn hiện thoát ra khỏi cổ áo, Lạp Lệ Sa nghiêng người lẳng lặng nhìn, khoé miệng mang theo nụ cười ôn nhu.


Nhớ tới hình ảnh đêm qua người này khóc lóc xin tha, trong lòng nàng càng nôn nao, tiến đến hôn nhẹ lên trán, lưu luyến đem người từ trong lòng thả ra, sau đó đứng dậy thay y phục, bế người đưa về phòng trước khi trời sáng.

Đêm qua Phác Thái Anh bị dằn vặt tới nửa đêm, ngủ thật say, đến khi mặt trời lên cao, nghe tiếng gõ cửa của Nguyên Thư từ bên ngoài truyền vào mới dần dần tỉnh giấc.

Dạ hành gấp gọn ở đầu giường, bên trên còn có Kim Hàn Ngọc.

Những thứ đồ này nhắc nhở nàng, đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

Khuôn mặt Phác Thái Anh đỏ thành một mảnh, ngoài cửa, tiếng Nguyên Thư gọi lớn dần, nàng vội vàng ngồi dậy, lúc này mới phát hiện dưới cổ lưu lại toàn bộ dấu vết một đêm mãnh liệt, nàng xấu hổ dùng chăn che khuất thân thể, rồi mới gọi người vào.

"Tiểu Phác cô nương, mau đến đây rửa mặt đi, mọi người đang chờ nàng ở đại sảnh!"

Nguyên Thư đặt chậu nước lên bàn, vắt khăn hầu hạ nàng rửa mặt, thiếu nữ nghiêng người né qua.

"Không, không cần...Ta tự mình làm được, Nguyên Thư tỷ tỷ ra ngoài chờ ta là được."

Dấu vết rõ ràng như vậy, nếu để người khác nhìn thấy còn không xấu hổ đến chết, Phác Thái Anh chun vào trong chăn, chỉ lộ khuôn mặt hồng hồng ra bên ngoài, Nguyên Thư cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn gật đầu lui ra.

Kiếp trước, Lạp Lệ Sa gọi hai chữ "Anh Anh", khiến Phác Thái Anh hiểu lầm Tuần Thiên Tinh, bởi vì điều này, các nàng chưa từng trải qua một đêm trọn vẹn sung sướng, mãi đến tận đêm qua, nàng mới biết, người Lạp Lệ Sa thâm tình gọi tên chính là nàng.

Phác Thái Anh cam tâm luân hãm trong sự ôn nhu của Lạp Lệ Sa, thoả thích hưởng thụ đụng chạm thân thể, nghĩ lại, hoàn toàn khác với kiếp trước.

Nàng không dám nghĩ thêm, vội vã thay đổi y phục, đi tới thau nước rửa mặt thật sạch, sắc mặt khôi phục về nguyên trạng.

Hôm nay là ngày nàng rời nhà, thân thể Lạp Lệ Sa bất ổn, không tiện tiễn người yêu.

Phác Thái Anh không thấy người yêu trong lòng có chút mất mát, ngơ ngác nhận lấy bao tải thượng phẩm đan dược từ tay Lạp Thi Linh, sau đó theo hai vị trưởng bối ra cổng lớn.

Mà Phác Thái Anh không biết, khoảnh khắc nàng xoay người, Lạp Lệ Sa từ sau cửa bước ra.

"Biểu tỷ..." Lạp Thi Linh thở dài gọi một tiếng, lại nhìn bóng lưng ba người xa dần, cho đến khi không còn nhìn thấy mới mở miệng: "Những đan dược ngươi nhờ ta chuẩn bị, đều đã đưa cho Tiểu Phác."

"Đa tạ ngươi, Thi Linh."

Lạp Lệ Sa quay đầu ôn nhu đa tạ, tuy trên mặt mang theo nụ cười, nhưng không khó phát hiện, đáy mắt ẩn giấu cay đắng và lo lắng.

"Tiểu Phác thông minh như vậy, lại được các trưởng bối bảo vệ, sẽ không sao", Lạp Thi Linh nhẹ giọng khuyên giải.

"Ừm." Lạp Lệ Sa cười đáp ứng, bắt đầu âm thầm tính toán thời gian lên núi.

Lửa U Minh quá mức lợi hại, chỉ e dựa vào Kim Hoàng hộ thể vẫn không đủ, cần phải mang theo một thứ.

Vảy rồng hộ tâm nằm ở Thần hải xa xôi.

Thời khắc khai sinh lập địa, tứ đại Thánh thú đều vì thú thể, nhưng cho dù là Thánh thú cũng có thể chết.

Kỳ Lân không giống ba Thánh thú còn lại, chính là Thụy thú tượng trưng, khi chết đi liền hoá thành một đạo ánh sáng Tường Thụy chi phúc, ban phước cho chúng sinh.

Chu Tước hoá thành một cái lông đuôi, chuyên hàng yêu phục ma, Bạch Hổ hoá thân thành ngọc, nhưng uy nghi đứng đầu linh thú.

Thanh Long, lưu lại hai mảnh vảy rồng hộ tâm, không vật gì có thể xuyên thủng, là bảo khí hộ thân tốt nhất trong Thiên Địa.

Ba loại bảo vật lưu lạc trên thế gian, sợi lông Chúc Khấu đưa cho Tuần Thiên Tinh chính là lông đuôi Chu Tước.

Mà những cái khác, chưa một lần xuất hiện.

Lạp Lệ Sa nhớ, cho đến năm Thiên Khám thứ năm mười lăm, Thần hải chợt hiện hồng quang, dựa vào sức lực của một nữ tử hồng y đẩy lùi các môn phái cường giả, đánh bại hàng vạn đạo sĩ Tiên Ma, đoạt được hai cái vảy rồng.

Thiên Khám thứ năm mươi lăm, vừa vặn là ba năm tới.

Mà hồng y nữ tử kia, chính là Phác Thái Anh.

Vảy rồng xuất hiện trên thế gian, cũng không phải tình cờ, ngày đó Thiên Địa náo loạn, hai giới tu Đạo tu Ma căng thẳng tột độ, bùng nổ đại chiến, một vị tu Ma bị thương rơi xuống Thần hải, may mắn tiến vào hải điện, vô tình chạm vào cơ quan, lúc này vảy rồng mới có thể thấy ánh mặt trời.

Có lẽ đời này, nàng sẽ lấy vảy rồng sớm hơn một chút, đợi đến khi rời khỏi núi lửa, lại đem về cho Anh nhi...

---------------

Vừa rời khỏi, tâm tình Phác Thái Anh hơi chùng xuống, Lạp Văn Kỳ và Lạp Văn Tê đều nhìn ra, nhưng không biết an ủi thế nào, lúc ngang qua địa giới phồn hoa, mới cố ý đi chậm giúp nàng thả lỏng tâm tình.

Mộ Ngai Sơn và Hiệp Mộ Sơn nằm cạnh nhau, là ranh giới giữa hai giới tu Ma tu Đạo, gần Hiệp Mộ Sơn còn có biển, vì lẽ đó rất nhiều phàm nhân lưu lại nơi đây, đi đến Mộ Ngai Sơn thì người dần thưa thớt.

Tử Thiên Tông là tông phái giới tu Tiên nhưng xưa nay cắt đứt liên hệ với bên ngoài, toàn bộ đệ tử gộp lại không đến hai mươi người, thật sự không còn môn phái nào nhỏ hơn, quanh năm bọn họ sống ở chân núi Mộ Ngai, luôn tách biệt không tranh với đời, ngay cả thi thể treo ở vách núi, cũng là do mấy đứa hài tử trong lúc nghịch ngợm vô tình phát hiện.

Lạp Văn Kỳ suy nghĩ thế nào cũng không lí giải được, vì sao kẻ kia chọn Tử Thiên Tông để ra tay, chỉ là một môn phái nhỏ, không có tiếng tăm, đẳng cấp tu luyện của đệ tử không cao, cho dù hắn hút hết linh khí của đám đệ tử cũng không giúp hắn tăng được bao nhiêu tu vi.

Mười tám bộ thi thể, đặt ngay ngắn trong đại sảnh Tử Thiên Tông.

Liên Tử U để lộ vẻ mặt uể oải, trong con ngươi tơ máu dày đặc.

"Đêm đó các ngươi rời đi, người kia lại đến đây một chuyến, lấy thi thể Chu Hi Vân rồi biến mất."

Chu Hi Vân là nhi tử của Tông chủ, năm nay chỉ mới mười sáu tuổi, trước khi chết còn đang tu luyện, lúc phát hiện, thi thể đả toạ trên giường, hai mắt nhắm chặt, từ lâu không còn thở.

"Quá càn rỡ!"

Tính cách Lạp Văn Tê ngay thẳng, từ trước đến nay nhanh mồm nhanh miệng, nhìn thấy thi thể chất chồng, trong lòng vốn oán hận tên hung thủ, lúc này nghe nói hắn còn dám trở lại cướp thi thể Chu Hi Vân, càng thêm tức giận, hai bàn tay vo thành một nắm, hận không thể lập tức tìm ra hắn.

Lạp Văn Kỳ cau mày không nói một lời, chẳng ai biết hắn đang suy nghĩ điều gì.

Từng tấm chiếu trắng đắp lên thi thể, gió vừa thổi, liền đong đưa.

Phác Thái Anh lặng lẽ đến gần, đưa tay lật một góc chiếu, đi đến liếc mắt nhìn.

Đúng như dự đoán, tất cả thi thể sắc mặt khô trắng, từ cổ trở xuống trở thành một loại màu sắc doạ người.

Hiển nhiên chết vì linh khí khô cạn.

Người này, tu luyện Độ Linh Thuật không trọn vẹn.

Tu luyện Độ Linh Thuật, trong nháy mắt đoạt mạng người, hút khô linh khí tu sĩ, căn bản thi thể sẽ không xanh tím.

"Phác cô nương có cao kiến gì?"

Liên Tử U thấy Phác Thái Anh quan sát tất cả thi thể một lượt, không khỏi có chút ngạc nhiên.

"Không biết những người này, tu vi thế nào?"

Thiếu nữ thả chiếu xuống, một lần nữa che lấp thi thể, cặp lông mày chăm chú nhíu cùng một chỗ.

"Đa số là Linh Sư và Đại Phá cảnh, chỉ một người đạt đến Đại Năng."

Những đệ tử này tu vi còn thấp, nếu thật sự chỉ vì linh khí, căn bản không đáng để hắn ra tay."

Trừ phi, mục đích của hắn không phải thu thập linh khí.

Phác Thái Anh suy nghĩ một hồi, tầm mắt đảo qua đại sảnh, lúc này mới phát hiện dáng dấp Thanh Phong lơ lửng trên không trung, nàng thuận tay lấy xuống một cái, ngoại hình Thanh Phong hoàn toàn bình thường, chỉ có hai cái vòi vừa mảnh vừa dài, đặc biệt đặc thù.

"Đây là cái gì?"

"Đây là Khí Phong, hồn thú của đệ tử Tử Thiên Tông, dùng để lần theo mùi vị, ngươi xem, tua vòi này so với Thanh Phong bình thường dài hơn hai lần.

Liên Tử U chỉ chỉ Khí Phong trong tay Phác Thái Anh, không biết vì sao nàng hỏi điều này.

Khí Phong?

Phác Thái Anh nghe hai chữ này, cảm thấy có chút quen thuộc, nghĩ đi rồi nghĩ lại, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh một nam tử dáng dấp gầy yếu.

Kiếp trước có một lần nàng trọng thương, Kỳ Lân hết sức yếu ớt, nhất thời bất cẩn để Chúc Long chiếm thế thượng phong, cũng vì lần đó mà khí tức của Chúc Long bại lộ.

Kể từ ngày đó, Phác gia bỏ ra nhiều năm, liên tục truy sát nàng.

Phác Thái Anh còn nhớ, vị Đại ca trên danh nghĩa của nàng, ngày nọ dẫn theo nam tử gầy yếu, bên người nam tử còn có một con Thanh Phong bay chung quanh hắn, tựa như con ruồi không thể cắt đuôi, nhiều lần tìm ra vị trí của nàng.

Những việc xảy ra ở kiếp trước, trùng trùng điệp điệp gắn với kiếp này, lúc này Phác Thái Anh mới hiểu, nam tử kia, chỉ sợ chính là Chu Hi Vân.

Thời khắc này, Phác Thái Anh lại nhớ tới, mỗi lần nam tử kia nhìn nàng, ánh mắt ngập tràn sự thù hận.

Lúc đó Phác Thái Anh thật không biết đã đắc tội với hắn ở chỗ nào, mãi đến bây giờ, nàng mới minh bạch, Chu Hi Vân ở kiếp trước lẫn kiếp này, đều trải qua nỗi đau diệt tông môn.

Mà trong mắt hắn, nàng chính là kẻ ác ma, ra tay tiêu diệt Tử Thiên Tông.

"Phác cô nương?"

Liên Tử U tất nhiên không bỏ qua vẻ mặt kinh ngạc của thiếu nữ, đưa tay quơ quơ trước mặt nàng, mới miễn cưỡng hoán hồi tâm tư.

"Ta, ta bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái, muốn đi ra ngoài hóng mát một chút..."

Thiếu nữ dứt lời, cũng không kịp nói với những người khác, trực tiếp xoay người rời khỏi đại sảnh, dựa vào hành lang thất thần.

Rất nhiều thứ, Phác Thái Anh muốn nói, nhưng không biết nên mở miệng thế nào.

Kẻ tu luyện Độ Linh Thuật, chưa tu tới cực hạn, có khả năng, Chu Hi Vân vẫn còn sống.

Khi Độ Linh thuật đạt đến mức độ nhất định, việc tăng tu vi sẽ gặp khó khăn, hút vào lượng lớn linh khí, dễ khiến tu vi trì tệ không tiến, chỉ linh khí thuần khiết, mới có tác dụng trong giai đoạn này.

Nếu nàng đoán không sai, người kia bắt Chu Hi Vân, là hi vọng hắn thay mình tìm những tu sĩ nắm giữ linh khí thuần khiết.

Nhưng tại sao kiếp trước, Chu Hi Vân lại đi cùng Phác gia?

Phác Thái Anh không dám nghĩ thêm nữa, ánh mắt lạc vào Thanh Phong trên tay, nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Đêm xuống, bốn người ở tại Tử Thiên Tông.

Nơi Phác Thái Anh ngủ là gian phòng của Chu Hi Vân, trên giá sách xếp đủ các loại thơ từ hoạ bản, không khó nhìn ra, hắn khá thú vị.

Bên bệ cửa sổ, bút lông nghiên mực được xếp ngay ngắn trên bàn, Phác Thái Anh đi tới cầm bút lên viết, lại nhớ tới điều gì, đổi bút qua tay trái, viết lên giấy hai hàng chữ nhìn không rõ tiểu tự, sau đó cuộn lại, nàng rón rén di chuyển như con mèo nhỏ luồn qua khe cửa, đem mảnh giấy nhét vào gian phòng Lạp Văn Kỳ.

Trong tông chỉ có bốn người, đêm hôm khuya khoắt, ba người kia đều đã nghỉ ngơi, Phác Thái Anh yên tâm không bị phát hiện, truyền tin xong rồi mới xoay người thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên phát hiện trong góc tối có một thân ảnh, Phác Thái Anh kinh hãi, còn chưa phản ứng, người kia đã chủ động tiến lên một bước, lộ ra khuôn mặt quen thuộc.


Chính là vị bằng hữu nhiều ngày không gặp, Ma cơ Hoắc Vô Ưu.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro