Chương 42-44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

42. Nông dân vô giáo dục


Trong phòng rửa tay, Trương Cảnh Minh đứng trước gương cạo râu, Chu Hoằng đứng bên cạnh nhìn vài lần, rốt cục vẫn không nhịn được nói một câu, "Em cạo cho anh?"

Chu Hoằng rất giống bà nội, tóc dày lông tơ ít, hoặc là vì tuổi còn trẻ cho nên không có kinh nghiệm cạo râu, nhưng thấy Trương Cảnh Minh lúc cạo râu khêu gợi quá, suy nghĩ muốn thử một phen liền không ngừng đứt đoạn.

Nghe vậy, Trương Cảnh Minh cong một bên khóe môi nhìn hắn, trong đôi mắt như mặc hoàn lóe ánh sáng không đồng dạng với lúc ổn trọng, "Em cạo cho anh? Nếu như cạo trầy mặt thì hôm nay làm sao gặp người?" Dù ngoài miệng thì nói như vậy, như vẫn đưa dao cạo râu cho Chu Hoằng.

*mặc hoàn: một loại đá mài mực thời cổ, có dạng hình tròn

Chu Hoằng mặt mày hớn hở nhận lấy, nhảy một bước nhỏ về phía Trương Cảnh Minh, thấy anh cười nhạt một tiếng đưa mặt lại gần, bởi vì cũng mới dậy, khóe mắt đuôi mày còn mang chút buồn ngủ lười biếng, đậu mọe thật khiến người yêu thích.

Chu Hoằng đè mạnh xung động khinh bạc xuống, sau đó đặt ánh mắt lên cằm đã thoa đây bọt cạo râu của Trương Cảnh Minh, cầm dao cạo râu vừa khoa tay múa chân vừa lắc lư không động thủ.

"Em làm gì vậy?"

Chu Hoằng nhíu đầu mày, "Đừng nói chuyện, cẩn thận em cạo trúng miệng anh." Nói xong, khẽ cắn răng ra tay.

Trương Cảnh Minh vừa nhìn biểu tình quyết tâm của Chu Hoằng, nhất thời có dự cảm không tốt, muốn đổi ý cũng không kịp, chỉ cảm thấy trên mặt mát lạnh, sau đó chính là một xúc cảm rất có áp lực cũng coi như ổn trọng từ từ hoạt động trên mặt.

Chu Hoằng hồi hộp như đứng trên băng mỏng, rất sợ bất cẩn cạo trầy gương mặt không tỳ vét của Trương Cảnh Minh, vì vậy sau khi an toàn cạo được một lần rồi, hắn chậm thở ra một hơi, kêu Trương Cảnh Minh soi gương, sắt nói: "Xem coi thấy thế nào, cạo sạch đúng không!?"

Trương Cảnh Minh tượng trưng nhìn một chút, gật đầu, "Sạch."

Chu Hoằng nâng đầu lên, có tự tin, kéo Trương Cảnh Minh qua lần nữa giơ dao cạo râu.

Khi Chu Hoằng đang rửa rau trong nhà bếp thì chuông cửa vang lên, Trương Cảnh Minh vừa vặn đang phòng khách, liền đi mở cửa, Chu Hoằng nhanh chóng lau tay đi theo.

Lưu Vũ Thần là người đầu tiên, vừa nói "Không tới sớm chứ" vừa cúi đầu đi vào, đang cởi giày, lơ đãng ngẩng đầu liền đối diện với gương mặt của Trương Cảnh Minh, sửng sốt, chỉ lên vệt máu dài bằng móng tay trên mặt anh hỏi, "Sao trầy mặt vậy?"

Sau đó Chu Hoằng nhất thời có xung động muốn chạy trốn trở về nhà bếp.

Trương Cảnh Minh đang nhìn ba người đi vào đằng sau cũng nghiêng người nhường đường, thuận miệng ứng phó một câu: "Bất cẩn cạo trầy."

Ba phát tiểu đều nhìn thấy, nhưng không thèm để ý, cởi giày chui vào phòng khách, Lưu Vũ Thần lại ý vị thâm trường thoáng nhìn Chu Hoằng đang chào hỏi mấy phát tiểu, trêu Trương Cảnh Minh: "Cuộc sống gia đình tạm ổn rất thích ý ha."

Trương Cảnh Minh lại cười không nói.

Nếu đã tới rồi, đó chính là ôm thái độ giao hảo, mà không tới, cũng không có nghĩa là tuyệt giao, chỉ chứng minh rằng chấp nhận người kia mà thôi, đối với lần này, nhận thức không so với Chu Hoằng càng thêm khắc sâu hơn.

Trương Cảnh Minh cũng nói rồi, lần này là do Lưu Vũ Thần bày kế, mấy phát tiểu lại biết mình không có quyền can thiệp vào đời sống tình cảm của Trương Cảnh Minh, đồng thời bày tỏ xin lỗi đối với thái độ ở buổi liên hoan lần trước, cho nên bằng lòng tham gia vào, còn như Hách Lôi vì sao không đến, đương nhiên là cảm thấy hắn hoàn toàn có lý do can thiệp vào đời sống tình cảm của Trương Cảnh Minh thôi.

May mà có Lưu Vũ Thần giúp đỡ, Chu Hoằng không có lúng túng luống cuống quá, không khí cũng không lạnh quá, vẫn có tiếng cười nói, chỉ là vô hình trung tựa hồ có một vòng tròn lẩn quẩn, Chu Hoằng bị ngăn cách bên ngoài vòng tròn, chỉ có thể nói vài câu xã giao, sự xa cách và cao ngạo vừa ẩn giấu vừa thật sự tồn tại giống như cái gai cắm trong lòng hắn.

Hắn rõ ràng cũng là một người kiêu ngạo biết phát cáu, nhưng khi bị đối xử như vậy, lại chỉ có thể tự thôi miên chính mình cười khổ cho qua.

Nhìn họ chơi vui vẻ, Chu Hoằng lặng lẽ lui ra, đi vào nhà bếp, ôm lấy ngực dựa khung cửa nhìn Trương Cảnh Minh bận rộn bên này bên kia, khóe môi luôn cong lên, đáy mắt lại sâu ẩn giấu nét cô đơn.

Nhìn một hồi, hắn tấm tắc than thở đến gần, nhìn vào trong nồi, cười, "Đại đầu bếp không cảm thấy ủy khuất chứ, một mình làm nhiều việc như vậy, không cần ủy khuất, có em thương anh nè."

Nói rồi, ngẩng mặt cười híp mắt nhìn Trương Cảnh Minh, đã thấy Trương Cảnh Minh đang nhìn hắn, đôi mắt sau kính gọng đen hơi rũ xuống, không chứa ý cười, thâm trầm đen thẫm, không hề bận tâm, làm Chu Hoằng thấy đau xót trong lòng, chút ít thương xót ngụy trang trên mặt cũng làm nổi.

Khi hắn định cụp mắt xuống, Trương Cảnh Minh bỗng nhiên đến gần hắn, khẽ hôn lên trán hắn một cái, "Anh cũng thương em." Thích nhất là giọng nói trầm tĩnh lại ấm áp.

Trong khoảnh khắc, Chu Hoằng phảng phất như nhìn thấy một vài thứ được ngộ ra như ánh rạng đông đầu tiên trong bóng tối.

Kỳ thực hắn hoàn toàn không cần phải... trông mong lấy lòng mấy vị đại gia kia như lúc này, cũng hoàn toàn không cần vì họ không định gặp mà tự ti mặc cảm, điều hắn chân chính cần nắm chặt chỉ có tình yêu của Trương Cảnh Minh mà thôi.

Các đại gia là phát tiểu của Trương Cảnh Minh, không thể dứt bỏ cảm tình, cho nên không thể không có một vài tình huống cần anh tham dự, cho nên hắn cũng hoàn toàn có thể cứ thế đến lúc thì dùng, không cần đi vào sâu nhất quyết phải giao ra tình cảm sâu đậm như Trương Cảnh Minh và họ.

Trương Cảnh Minh và phát tiểu, hắn và bạn hắn, hắn và Trương Cảnh Minh, chiếu theo hình thức thế này mà qua lại là được, sau này tất cả đều vui vẻ.

"Hai ngày này giày vò anh qua rồi đúng không!?" Bởi vì sự bất an của hắn.

Trương Cảnh Minh cười nhạt, thâm thúy trong mắt nhạt đi một tí, anh quay đầu chăm sóc đồ ăn trong nồi, như yên lòng thở dài một tiếng, "Ừ."

Chu Hoằng dùng đầu gối thụi thụi cái mông rắc chắc vểnh cao của Trương Cảnh Minh, nét cô đơn nhạt nhòa ẩn sâu trong ánh mắt đã biến mất hầu như không còn, hắn cười mắng một tiếng, sau đó hỏi: "Có gì cần em giúp một tay không?"

"Cũng hết rồi, ngoại trừ biết rửa rau em còn có thể làm cái gì?"

Chu Hoằng lập tức vung một đấm qua, sau đó tiếp tục câu được câu không trò chuyện với anh, cũng không lo lắng người bên ngoài có chơi tận hứng hay không.

Nghĩ thông suốt rồi, khi đi ra đối mặt lần nữa chính là một quang cảnh khác, chẳng những cười thật thản nhiên mà ăn cũng thoải mái, uống non nửa chai rượu một chút cũng không cảm thấy choáng, buổi chiều còn thay chỗ Trương Cảnh Minh xào mạt chược giúp anh thua ít tiền.

Chờ khi cuối cùng cũng tiễn mấy vị đại gia đi rồi, quay đầu nhìn khắp phòng bừa bộn, lại cảm thấy toàn thân thoải mái, Chu Hoằng thật tình cười cảm thấy hắn hết thuốc cứu rồi.

Chu Hoằng tuyệt đối không nghĩ tới có một ngày Hách Lôi sẽ gọi điện thoại cho hắn, còn hẹn hắn ra ngoài uống một ly, không biết đại gia kia là tình cảm thiếu sót hay là IQ rớt mạnh.

Lúc này Xuân Phân đã qua, côn trùng đều chạy ra ngoài.

(Tiết Xuân Phân trong 24 tiết khí nhằm vào 20-21 tháng 3)

Chu Hoằng để điện thoại di động xuống, có chút ngẩn ngơ, trong đầu vẫn còn đang tiếp nhận tin tức trong cuộc đối thoại.

Căn cứ vào giọng nói, đại gia của hắn thay vì với nói hắn là muốn hẹn hắn đi ra ngoài uống một ly, không bằng nói là cho hắn một thông báo, nói cho hắn biết rằng đại gia của hắn muốn gặp hắn, nhất định phải trình diện, phân trần cuối câu cực hiếm thấy, "Không cho phép nói cho Trương Cảnh Minh".

Chu Hoằng thật tình không thích người này, cũng quyết định về sau chỉ bảo trì quan hệ khách khí với những phát tiểu này, cho nên phản ứng đầu tiên cũng không định đến nơi hẹn, nhưng một giây sau đó, hắn lại quyết định đi, bởi vì đây là một cuộc hẹn cực kỳ mê người, nhưng nghĩ lại, thì cảm thấy rất mạo hiểm rất kích thích, làm không tốt cũng rất thương tâm.

Tuân theo thông báo, Chu Hoằng gạt Trương Cảnh Minh, canh thời gian đã hẹn, đến rồi một quán Starbucks, chọn nơi như vậy, rõ ràng là lười ứng phó hắn.

Chu Hoằng chọn một chỗ khuất ngồi xuống, uống một ly cà phê, lại chờ nửa tiếng, mới thấy Hắc Lôi đại gia đút túi quần đủng đỉnh đi qua bên đây.

Chu Hoằng chống khuỷu tay lên lưng ghế, trên mặt mang nụ cười, trong lòng lại đang bắt chuyện với tổ tông mười tám đời đại gia của hắn, chờ người đến gần, cũng không đứng lên, còn như chủ nhà đưa tay chỉ chỗ đối diện, "Mời ngồi."

Lúc này Hách Lôi đã cúi xuống nửa người, nghe vậy, mới ngước mắt lên nhìn thẳng Chu Hoằng, Chu Hoằng cũng chỉ cười, cười thật vô hại.

Nhìn chòng chọc hai mắt, Hách Lôi bật cười, ngồi xuống, ôm ngực, dùng một loại ánh mắt xem thường khiến người thường khó có thể chịu được trên dưới quan sát Chu Hoằng.

Chu Hoằng thản nhiên chịu đựng, nhưng trong lòng vẫn hơi có chút ngoài ý muốn, lần trước gặp mặt tuy là biểu hiện của hắn làm người ta vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không trở thành bị người phản cảm như hôm nay, Trương Cảnh Minh lại có một phát tiểu như vậy, Chu Hoàng biểu thị có chút không hiểu.

"Tôi thực sự không hiểu nổi, sao Trương Cảnh Minh lại coi trọng cậu thế?" Lời thoại chia rẻ uyên ương buồn nôn nhất.

Chu Hoằng nheo mắt cười lạnh một tiếng, "Hác đại gia hãy bớt sàm ngôn đi đi, tôi cũng không rảnh như ngài, không có thời gian nghe ngài quanh co."

Hắn có thể ủy khuất chính mình lấy lòng người khác, nhưng sẽ không tiện đến mức rõ ràng thấy rõ thái độ của người ta nhưng không biết phản kích.

Hách Lôi giật mình trừng trừng mắt, hơi nghẹn lời, "Chung quy là nông dân, vô giáo dục."

"May quá tất cả những người thành phố đều không có giáo dưỡng giống ngài, nếu không ai còn dám chạy lên thành phố nữa?" Nói tới đây, đổi tư thế ngồi, không nhịn được ra dấu, "Ngài gọi tôi ra đây không phải chỉ đơn thuần uống một ly cà phê chứ!?" Nhìn cái bàn rỗng cùng ly cà phê đã uống hết trước mặt, lại đổi tư thế, còn nhíu mày, "Không thấy gọi nước, nghĩa là vì chuyện khác, được thôi ngài tranh thủ đi."

Trước giờ Hách Lôi chưa từng thấy có người dám nói chuyện với hắn như vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lửa giận bùng cháy, bất ngờ vỗ bàn một cái, đè thấp thân trên, híp đôi mắt hung quang nhấp nháy từng chữ len ra khỏi khẽ răng: "Cậu là ai, lại dám nói chuyện với tôi như vậy!"

Fuck!

Chu Hoằng cũng không chịu được nữa, xoạch một tiếng đứng dậy, ngay cả dừng lại cũng không có liền trực tiếp đi nhanh đi ra ngoài.


43. Đều có thể nhận ra xoắn tim đến thế nào


Phát triển lần này lại vô cùng nằm ngoài dự kiến của Hách Lôi, hắn thấy Chu Hoằng đã đi ra ngoài được một khoảng cách, ánh mắt kinh ngạc dần dần chuyển biến thành chán ghét và phẫn nộ đậm đặc, đầu tiên là hắn không có biểu hiện gì, nhưng thấy Chu Hoằng đã đi tới cửa, vươn tay định đẩy cửa, rốt cục vẫn đứng lên, không để ý ánh mắt người ngoài lớn tiếng nói: "Muốn nghe về chuyện của Tuyết Bạch Sinh và Trương Cảnh Minh không?"

Nếu không phải là nghe thấy tên Tuyết Bạch Sinh, Chu Hoằng đã đẩy cửa đi ra rồi.

Lúc đầu hắn lừa Trương Cảnh Minh đến chỗ hẹn, cũng là vì dự cảm rằng sẽ nghe được chuyện có liên quan đến Tuyết Bạch Sinh, cơ mà Hách đại gia nói nhảm nhiều quá, khiến cho hắn nghẹn lời còn bị kích thích không chịu được.

Căng gương mặt xanh mét nhìn Chu Hoằng lại quay về, Hách Lôi trong lòng ủy khuất muốn chết, nếu không phải vì... hắn còn khoan dungcho tên nhà quê này bày sắc mặt với hắn?

Trở lại chỗ ngồi, Chu Hoằng dẫn đầu bày ra bộ dạng ngông cuồng, dùng thái độ thờ ơ có nghe hay không đều chẳng sao mở miệng nói: "Nói đi."

Hách Lôi gần như sắp bùng cháy vì bị chọc giận rồi, lồng ngực kịch liệt phập phồng hai cái, sau đó bỗng nhiên cười, là nụ cười dự kiến tương lai khiến người ta nhìn mà tức ngực vô cùng, Chu Hoằng không tự chủ nhíu mày.

"Xem ra cậu đã biết Tuyết Bạch Sinh là ai," Hách Lôi hơi im lặng, tựa hồ đang tìm từ, "Mặc dù y không phải phát tiểu của Trương Cảnh Minh, nhưng cũng có tình cảm hơn mười năm với cậu ta, họ cùng nhau học cấp hai, cấp ba, thậm chí đại học cũng cùng nhau, cậu cảm thấy thời gian ngắn ngủi không đến một năm này của cậu có thể so bì sao?"

Chu Hoằng rất không muốn thừa nhận, bắt đầu từ khi hắn nghe chữ đầu tiên, cũng đã có chút bực bội rồi, "Có thể so bì hay không, không do anh định đoạt."

Hách Lôi cười lạnh một tiếng, cảm thấy đang từ từ nắm giữ chủ đạo, "Có thể hay không thì tâm lý cậu nắm chắc, họ bên nhau hơn mười năm..."

"Là hai năm rưỡi!" Chu Hoằng bỗng nhiên cướp lời, âm điệu cũng có chút cao.

Hách Lôi hơi sững sờ, lập tức cười càng thêm đắc ý, "Thì ra đều thẳng thắn với cậu nha, nhưng nhất định chỉ vài câu thôi nhỉ, chỗ tôi lại là phiên bản không cắt giảm, có muốn nghe hay không?"

Chu Hoằng vô cùng chịu không nổi giọng điệu quái gỡ của Hách Lôi, hắn nhéo nhéo ngón tay, nhịn xuống, không nói chuyện.

"Có biết tại sao lại có người nhiều biết chuyện Trương Cảnh Minh thích đàn ông không?"

Chu Hoằng không tự chủ trợn to mắt, nhớ tới cái lần họp lớp đầy người đó.

Hách Lôi hé miệng cười, "Hồi đại học, Trương Cảnh Minh là lớp trưởng, Tuyết Bạch Sinh là bí thư chi đoàn, hai người kề vai đi cạnh nhau, đến đâu đều là tiêu điểm, cậu có thể tưởng tượng không?"

Ánh mắt Chu Hoằng cố định trên một chỗ, mím môi, mặt không chút biểu cảm, kỳ thực trong đầu đều nhanh chóng chuyển hóa những gì nghe được thành hình ảnh chân thực không gì sánh được đồng thời cũng muôn màu muôn vẻ, đồng thời trái tim trở nên chua xót khó nhịn.

"Cứ như thế này còn không đến mức bị người hoài nghi," Hách Lôi cố ý kéo dài giọng, khi nhìn thấy chân mày nhíu chặt của Chu Hoằng mới hài lòng tiếp tục nói, "Khi đó họ đã yêu nhau, đồng thời ở chung, à, chính là chỗ cậu đang ở đó, ngủ chung một phòng, làm việc tương tự, chuyện này tôi tin tưởng cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng được."

Càng về sau, hắn càng nghiến răng nghiến lợi, trong giọng nói lộ ra loại khoái cảm xét nát kẻ địch.

Mà Chu Hoằng quả thực cứ như bị người xét nát, hắn run lên một cái, có chút không tiêu hóa nổi tin tức này, nhưng thật ra là không dám đối mặt với, nhưng Hách Lôi vô cùng thân thiết cho hắn đầy đủ thời gian phản ứng, thế cho nên làm cho hắn nhớ tới hũ kem bôi trơn dùng trên người hắn, vào lần đầu hoan hảo với Trương Cảnh Minh.

Số lượng dùng đi hơn phân nửa rốt cục vào hôm nay đã tìm được chủ.

Trong lòng Chu Hoằng có một âm thanh vẫn đang nóng nảy khuyên hắn không nên kích động không nên kích động, nhưng hoàn toàn vô ích, hắn dùng tốc độ và tần suất khó có thể chịu đựng lặp lại câu, "Cùng một phòng ngủ làm chuyện tương tự cùng một phòng ngủ làm chuyện tương tự", trong đầu còn có hai nam nhân trần truồng đang quấn lấy nhau, một người là Trương Cảnh Minh người còn lại không thấy rõ mặt.

Trùng kích này gần như muốn ném đi lý trí của Chu Hoằng, lồng ngực của hắn phồng lên từng hồi cực nhanh, cũng phồng lên khiến nó đau dữ dội.

Hắn còn cực kỳ rõ ràng trên mặt mình có biểu tình gì, như bị người ta tạt một chậu cứt, hắn con mẹ nó muốn biểu hiện ra hình dáng không để bụng hoặc là rất nhìn thoáng, nhưng hắn không khống chế được, hơn nữa cho dù làm cũng chỉ khiến chính mình càng thêm đáng buồn, làm cho người đối diện càng thêm hài lòng mà thôi.

"Lúc mới bắt đầu họ rất hạnh phúc, nhưng tiệc vui chóng tàn, không lâu sau chuyện phiền toái tới, người nhà Trương Cảnh Minh không biết từ đâu mà có được tin tức, tìm tới cửa chặn lấy người, ầm ĩ..." Hách Lôi vuốt mũi cười hai tiếng.

Chu Hoằng cũng thấy cổ họng ngòn ngọt, đều có thể nhận ra xoắn tim đến thế nào.

"Cậu không biết cảnh tượng ngay lúc đó hỗn loạn bao nhiêu đâu, người Trương gia đều sắp điên rồi, mất mặt, phẫn nộ, tuyệt vọng, nhưng người Trương gia trước giờ đều không bình thường, rất nhanh liền bình tĩnh, phong tỏa tất cả tin tức, kiên trì trao đổi lý giải suy nghĩ của hai người, nhưng biết thì thế nào, đến cuối cùng chẳng phải đều muốn cưỡng ép hai người xa nhau sao?"

Lúc này ngay cả tâm tình của chính mình Chu Hoằng đều không khống chế được, càng không nói đến chuyện để ý cảm xúc của Hách Lôi, nhưng một tiếng cảm khái sau đó khiến hắn lập tức tập trung tinh thần.

"Trương Cảnh Minh trả giá vì Tuyết Bạch Sinh nhiều lắm!"

Lông mi Chu Hoằng run lên, hắn nhìn về phía Hách Lôi, thấy hắn khẽ cong khóe môi, trên mặt là một loại tự tin ngay sau đó có thể phá vỡ hắn, điều này làm cho Chu Hoằng khó hiểu có một loại tâm tình sợ hãi, không muốn biết lại chết cũng phải biết.

"Vậy mà cậu ta lại công khai thừa nhận tính hướng của mình, a ha, đến bây giờ nhớ lại tôi vẫn không nhịn được kích động, bội phục dũng khí của cậu ta, không hề nghi ngờ, dư luận ầm ĩ, tuy là Trương gia đã phong tỏa tin tức ngay từ đầu, nhưng vẫn là có không ít người biết, mà người biết rõ nhất tất nhiên chính là bạn học cùng lớp rồi."

"Trương gia có tính khiết phích, không cho phép có chuyện dơ bẩn dù chỉ một chút, cho nên kết quả chính là, Trương Cảnh Minh bị đuổi ra khỏi nhà, đáng tiếc chính là cậu ta lại không có biểu hiện chút hối hận nào."

Chu Hoằng cảm thấy hắn bỗng nhiên run lên, cũng không biết là tinh thần hay là thân thể, tựa như say tàu kịch liệt, muốn ói.

Trương Cảnh Minh vì Tuyết Bạch Sinh thẳng thắn công khai tính hướng, thậm chí bị đuổi ra khỏi nhà mà không có câu oán hận nào...

Đây chính là nguyên nhân anh luôn một mình, cho dù lễ tết cũng không trở về nhà sao?

Chu Hoằng cảm thấy ngứa cổ họng, chua chua chát chát.

"Cậu ta lại vì cậu mà trả giá điều gì, cậu có thể tưởng tượng được tình yêu của cậu ta dành cho Tuyết Bạch Sinh sâu đậm thế nào không, ngươi cho rằng chỉ dựa vào ba năm ngắn ngủi, thì cậu ta có thể quên y sao?"

Hách Lôi ngôn từ kịch liệt, mà Chu Hoằng đã bị thương không ít rồi, nhưng ngoài mặt cũng chỉ run rẩy lông mi mà thôi.

"Anh ta phản bội Trương Cảnh Minh, chạy sang Canada kết hôn sinh con, mọi thứ đều đã kết thúc, anh lại nói với tôi mấy câu này thì có tác dụng gì?" Từ ngông cuồng kiêu ngạo ban đầu đến ngoan ngoãn không tiếng động hiện tại, tâm lý chênh lệch không thể chịu được làm cho Chu Hoằng vô cùng muốn cho mình một bạt tai.

Hách Lôi không trả lời thẳng, chỉ cười cười, hắn từ trong túi móc điện thoại di động ra lay một cái, "Muốn xem hình Tuyết Bạch Sinh không?" Hỏi một câu chỉ là vì muốn Chu Hoằng thêm phần buồn nôn, kỳ thực căn bản không chờ hắn trả lời liền tìm hình ra.

Hình của Tuyết Bạch Sinh?

Sao hắn lại phải xem hình của Tuyết Bạch Sinh?

Chu Hoằng nhìn Hách Lôi đưa điện thoại di động qua, trong mắt đều là ý cười cổ vũ làm người ta ngán tận cổ, nhất thời liền chán ghét, sao hắn có thể nhận lấy rồi dễ dàng tha thứ cho sự vũ nhục này chứ?

Hắn há mồm muốn cự tuyệt, câu "Không có hứng thú" đó đã ở trên đầu lưỡi rồi, nhưng, bộ dạng Tuyết Bạch Sinh ra sao, hắn chung quy cũng dị thường khát vọng muốn nhìn một cái, muốn nhìn xem người tình cũ này đến cùng là có gương mặt mị lực cỡ nào, có thể khiến phát tiểu của Trương Cảnh Minh lộ vẻ thất vọng rõ ràng như vậy khi gặp hắn.

Thì ra hắn vẫn rất để ý chuyện này.


44. Không muốn ngủ trong phòng anh


Rốt cục, khi màn hình điện thoại di động tối đi, Chu Hoằng giống như một con chuột bạch bị pho mát cám dỗ, trù trừ đưa tay ra, nhưng ngay khi đầu ngón tay sắp đụng tới ốp điện thoại, Hách Lôi đột nhiên lại thu điện thoại về.

Sắc mặt Chu Hoằng cứng đờ, khóe môi hơi giật, hắn đột nhiên ngước mắt lên, thấy bộ dạng của Hách Lôi cũng rất là thoải mái, lắc cái điện thoại còn nhe răng ra.

"Vẫn đừng nhìn, tôi sợ cậu sống không nổi." Nói xong, bỏ điện thoại di động vào túi.

Cánh tay Chu Hoằng còn giơ lên, trên mặt xanh trắng lẫn lộn, hắn cắn răng, xấu hổ và giận dữ vô cùng, "Anh giỡn mặt tôi?"

Hách Lôi đứng lên, khom người dán lên mặt Chu Hoằng, nhỏ giọng nói: "Tôi đang lo lắng cho cậu mà sao lại là giỡn mặt cậu được?" Nói xong, hừ hừ cười xoay người rời đi.

Chu Hoằng tay nắm thành quyền nện xuống, run nhè nhẹ.

Hắn rất khó chịu, cũng không hoàn toàn là vì trêu đùa của Hách Lôi, càng nhiều hơn là kích thích liên quan tới Tuyết Bạch Sinh.

Hắn rất mất mát, bởi vì biết được Trương Cảnh Minh trả giá tất cả vì Tuyết Bạch Sinh, tình yêu tượng trưng cho sự tràn đầy nặng trịch, tình yêu tựa hồ sẽ không dễ dàng quên đi.

Hắn cũng rất không có lòng tin, hắn không xuất sắc bằng Tuyết Bạch Sinh, không được phát tiểu công nhận, cũng không thể khiến Trương Cảnh Minh vì hắn mà thẳng thắn công khai tính hướng với mọi người, càng không sẽ vì hắn mà bị gia đình đuổi đi, hắn thậm chí về mặt thời gian cũng bị bỏ rất xa phía sau.

Nếu như trước kia Tuyết Bạch Sinh chỉ là một cái gai ghim trong lòng, vậy hiện tại y đã phát triển thành một thanh loan đao lạnh lẽo.

Sau khi Trương Cảnh Minh về đến nhà, tìm thấy Chu Hoằng ở bên ngoài, vào phòng ngủ tìm, lại phát hiện thiếu một cái gối, anh nheo mắt, xoay người nhìn về phòng cho khách.

Chu Hoằng quả nhiên ở trong phòng cho khách, hắn cuộn tròn cơ thể nằm trên giường, nghe thấy tiếng mở cửa nhẹ nhàng, cũng không thèm phản ứng.

Trong không khí tràn ngập cảm xúc đầy thảm hại.

Trương Cảnh Minh đứng ở cửa một lát, sau đó mới đi vào trong, khi nhìn thấy Chu Hoằng trợn tròn mắt không ngủ, mới thấp giọng dịu dàng hỏi hắn, "Ăn cơm chưa?"

Chu Hoằng bỗng nhiên liền ủy khuất vô hạn, mũi chua xót khó chịu, hắn im lặng một lát mới nhỏ giọng trả lời: "Chưa."

Trương Cảnh Minh lập tức nói: "Anh làm cho em, muốn ăn cái gì?" Giọng nói càng nhu hòa.

Trương Cảnh Minh thường về muộn, Chu Hoằng liền tự gọi đồ ăn ứng phó, thông thường đều ăn không ít, Trương Cảnh Minh mặc dù biết, nhưng mỗi lần về muộn đều sẽ hỏi một câu, có ăn no chưa có muốn ăn gì nữa không, mà Chu Hoằng mỗi lần đều rất no, lúc này thì hay rồi, không phải là chưa no, mà là căn bản chưa ăn.

"Muốn ăn thịt kho tàu."

"Được." Trương Cảnh Minh đồng ý thẳng thừng, xoay người đi ra ngoài.

Chu Hoằng lại có chút lo được lo mất, trong lòng nghĩ, bây giờ chắc anh rất mệt, sao còn muốn làm đồ ăn cho hắn chứ không ăn một bữa cũng sẽ không chết, nhưng nghĩ nghĩ rồi lại nhớ tới chuyện thương tâm, kỳ thực Tuyết Bạch Sinh đã là quá khứ, hắn khổ sở là bình thường, nhưng cũng không thể cứ nắm hoài không buồn, đã ầm ĩ một lần rồi, cũng không cần có lần thứ hai nữa.

Còn như vì sao Hách Lôi cứ đè chuyện Tuyết Bạch Sinh mà nói không cho mình sống thoải mái, thì Chu Hoằng không nghĩ ra, cũng quyết định không nghĩ nữa, bởi vì rõ ràng khi tin thật, hắn sẽ thua rất triệt để rất nặng nề.

Mặc dù quyết định bỏ qua, tâm tình lại không thể nói tốt là tốt được, Chu Hoằng không có cách nào biểu hiện như cái gì đều không nghe thấy cho nên mặc dù Trương Cảnh Minh làm thịt kho tàu vẫn ngon trước sau như một, hắn vẫn không thấy ngon miệng chỉ ăn vài miếng thì để chén đũa xuống.

"Không ăn sao?"

Chu Hoằng không cần nhìn cũng biết ánh mắt của Trương Cảnh Minh vào lúc này nhất định là phá lệ đen bóng phá lệ hút hông, "Ăn no rồi, muốn ngủ."

"Tốt, vậy em đi tắm, chỗ này để anh dọn."

Chu Hoằng "Ừ" một tiếng, vẫn không ngẩng đầu lên, đứng dậy liền đi tới phòng tắm.

Tắm rửa xong đi ra, Chu Hoằng thấy Trương Cảnh Minh lại đứng trong phòng khách, đôi mắt tối tăm hút hồn vẫn đi theo hắn, sắc mặt ưu tư, trong lòng hắn bỗng nhiên cũng có chút không nhịn được, vốn định cứ thế không nói tiếng nào đi trở về phòng cho khách, lúc này lại có chút do dự, liền mở miệng thấp giọng nói câu: "Em không muốn ngủ trong phòng anh."

Tựa hồ còn không bằng không nói?

Chu Hoằng không có nhìn biểu tình của Trương Cảnh Minh, đứng đó một lát liền trở về phòng cho khách.

Thế nhưng nằm xuống không bao lâu, cửa đã bị nhẹ nhàng đẩy ra, Chu Hoằng ngẩng đầu, thấy Trương Cảnh Minh ôm gối và chăn đứng ở cửa, chặn mất ánh đèn.

"Anh qua đây ngủ chung với em."

Chu Hoằng nói không nên lời là trong lòng có cảm giác gì, nằm xuống lại không nói chuyện, nhìn ánh đèn lọt vào phòng bị chặn bên ngoài, sau đó là tiếng vải vóc ma sát, cùng với mùi hương thuộc về Trương Cảnh Minh nhào tới, còn có cánh tay tại đặt ngang eo sử lực vừa đúng, mỗi một cái đều có cảm giác ấm áp, làm cho hắn cảm thấy không còn khó chịu quá nữa.

Mặc dù người bên cạnh biểu hiện ra vẻ sự việc đã bại lộ, nhưng có sợ hãi bên trong không phải sao, cũng đã nói lên anh vẫn quan tâm hắn chẳng phải sao?

Nếu như hắn không nghe được chuyện Trương Cảnh Minh đã trả giá khổng lồ như vậy vì Tuyết Bạch Sinh, làm cho hắn cảm thấy sợ hãi bất an, cảm thấy mình rất yếu ớt, cùng với sự sợ hãi và mất đi sâu đậm, nói không chừng hắn còn ầm ĩ được một trận.

Chỉ nghe tiếng hô hấp của Chu Hoằng, cũng biết hắn còn chưa ngủ, thậm chí mắt vẫn mở, Trương Cảnh Minh nhịn không được có chút hối hận, hối hận lần đó hoàn toàn thẳng thắn với hắn, anh lại kề sát một ít, thẳng đến khi mũi đụng vào gáy Chu Hoằng, sau đó hơi do dự một chút, nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay, em gặp ai?"

Ánh mắt Chu Hoằng lóe lên, không dừng giữa chừng, "Hách Lôi." Sau đó cũng cảm thấy cánh tay đặt ngang eo siết chặt.

Kế tiếp chính là một sự trầm mặc.

Đối với sự trầm mặc này, Chu Hoằng bỗng nhiên tuôn ra cảm giác lòng như tro tàn, bởi vì cảm thấy không hiểu Trương Cảnh Minh nữa, không biết bây giờ anh đang nghĩ gì, có phải đang suy nghĩ làm sao để lấp liếm cho qua chuyện này chăng?

Lần trước cũng vậy, chỉ mấy câu liền xua đuổi hắn, kỳ thực chăm chú suy nghĩ, bây giờ nguyên nhân làm cho hắn đau lòng căn bản chính là cái này nhỉ, không thẳng thắn, không rõ ràng, làm bộ làm tịch...

Sự trả giá làm cho hắn đố kị đến nổi điên kỳ thực cũng không có gì, hắn canh cánh trong lòng một khoảng thời gian rồi sẽ tốt lên thôi, hắn lại không phải dựa vào nó để kiếm sống, cái hắn chân chính muốn dựa vào, đơn giải chỉ là sự thật lòng của Trương Cảnh Minh, nhưng chỉ có cái này, lại khó khăn nhất.

"Lời cậu ta nói, em đừng để bụng, cậu ta nói như thế cũng chỉ là cậu ta muốn em biết..."

Chu Hoằng cướp lời Trương Cảnh Minh, "Cũng giống như anh, chỉ nói cái gì muốn nói em biết, hai người hợp lại, đại khái cũng hoàn chỉnh."

Trương Cảnh Minh nghẹn lời, anh siết thật chặt cánh tay, gương mặt vùi vào trong cổ Chu Hoằng, giọng nói rầu rĩ truyền tới, "Chu Hoằng, em đừng nói như vậy."

Chu Hoằng bỗng nhiên muốn khóc, nhưng hắn cố nhịn, cằm và môi vì vậy mà khẽ run, không thể nói chuyện, sợ vừa lên tiếng chính là tiếng ngẹn ngào.

"Là do sự hồ đồ nhất thời của anh, chỉ là sợ em sẽ khổ sở, thật sự chỉ là như vậy."

Lại là cách nói này!

Chu Hoằng siết chặt nắm đấm, cứ như đều dùng sức lực ở thân trên, hắn xoay mạnh người đẩy Trương Cảnh Minh, trực tiếp đẩy Trương Cảnh Minh tới sát mép giường.

Trương Cảnh Minh ngẩn ngơ ngồi bên giường, không phản ứng kịp nhìn chằm chằm Chu Hoằng.

"Đệt! Anh con mẹ nó anh là một người tinh ranh không ai bằng mà anh còn có thể hồ đồ? Anh con mẹ nó tinh ranh như vậy cũng không nghĩ tới em nghe được mấy chuyện đó từ người khác thì có khổ sở không? Ai khó chịu hơn anh không biết rõ?!" Gào xong, nước mắt chảy xuống dưới.

Trương Cảnh Minh nhất thời luống cuống tay chân, nhào tới ôm lấy Chu Hoằng, vừa lau nước mắt cho hắn vừa dỗ, trên gường mặt tuấn mỹ đều là yêu thương hối hận, "Xin lỗi xin lỗi, đừng khóc, anh sai rồi, là anh tự cho là đúng..."

Cảm xúc của Chu Hoằng cũng là càng dỗ càng không xong, như hồng thủy bạo phát không thể ngăn cản, nước mắt càng thêm khoa trương, hắn thậm chí lần đầu tiên khóc thành tiếng, giống như hồi nhỏ, nhưng chỉ gào hai tiếng, hắn liền nhận ra, lập tức im lặng, mở hai mắt đẫm lệ nhìn Trương Cảnh Minh, thấy anh lo lắng, hiển nhiên là bị tiếng khóc của mình trấn trụ.

Chu Hoằng biết vậy nên cũng xấu hổ, đẩy tay Trương Cảnh Minh ra liền nghiêng người nằm xuống, đồng thời cầm chăn lên che đầu.

Trương Cảnh Minh nhìn hắn che kín chính mình, buồn cười, chỉ cảm thấy đáng yêu vô cùng, tim như bị cái nhìn đập vào, tràn ra thương tiếc lớn loa, anh đưa tay nhẹ nhàng kéo chăn trên đầu Chu Hoằng, "Đừng làm mình nghẹt thở."

Vừa khóc, tất nhiên khiến bầu không khí cãi nhau cũng chẳng còn, Chu Hoằng trốn trong chăn hận đến cắn răng, chết cũng không ra.

Trương Cảnh Minh thẳng thắn chui vào trong chăn, hai tay chống ở hai bên đầu Chu Hoằng, dán vào mặt hắn nhẹ giọng nói: "Ngoan, đừng tức giận, có được hay không?"

Mẹ kiếp đây là giọng điệu dỗ con nít kiểu gì vậy?

Mẹ kiếp đây là chuyện gì thế? Vì sao mỗi lần cãi nhau đều là loại tình tiết này! Đều là có oán khí không phun ra được sẽ nội thương thế này!

Chu Hoằng nhe răng, tay chân liên tiếp điên cuồng đánh Trương Cảnh Minh, Trương Cảnh Minh nửa trốn nửa không bắt lấy quyền cước của Chu Hoằng, chờ hắn ngừng lại, mới ngước mắt lên nhìn anh, chỉ thấy hắn mắt đỏ vành mắt hung dữ nhìn anh, cắn răng nghiến lợi.

"Quá khứ của anh và anh ta, em muốn nghe anh nói một lần!"

Trương Cảnh Minh không dám do dự, vội vã đồng ý, "Tốt." Sau đó nhân cơ hội kề sát vào Chu Hoằng, đắp chung với hắn nửa cái chăn, Chu Hoằng hừ một tiếng, đẩy hai cái cũng nghe theo anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro