Chương 55-56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

55. Cậu không phải kiểu hắn thích


Nhìn Hách Lôi từ vị trí này, chỉ có nửa cái chân, hơn nữa còn dưới tình huống nghiêng đầu dùng sức nhìn, cho nên Chu Hoằng không hề lo lắng sẽ bị phát hiện, sau khi xác định điều này, hắn nghiêm túc nhìn về phía Thẩm Hòa Chiêu, đang định mở miệng đòi tình báo, lại nghe hắn hỏi trước: "Thấy cậu rất trẻ, chẳng lẽ vẫn còn là sinh viên!?"

Chu Hoằng nhận lấy ly rượu phục vụ bưng tới, hỏi ngược một câu: "Tôi thấy anh còn trẻ hơn, còn chưa lên đại học?"

Thẩm Hòa Chiêu vừa định uống rượu, nghe vậy vội vàng lấy ly rượu ra, sợ sặc, cười rất là thoải mái, "Cậu thật biết điều."

Chu Hoằng điên cuồng đổ mồ hôi, hắn không muốn bày tỏ "Hay đấy", nếu không có tin tình báo muốn đào, hắn đã sớm phủi mông đi, "Chẳng phải anh muốn nói với tôi về chuyện của người kia sao?" Nói xong, hất cằm về phía Hách Lôi một chút.

Thẩm Hòa Chiêu đưa người ra sau nhìn theo, sau đó bày biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, làm Chu Hoằng muốn nhe cả răng.

"Cậu nói Fred à?"

Chu Hoằng mở to mắt, "Ai?"

Thẩm Hòa Chiêu nâng mặt lên một chút, "À, Fred, ở đây hắn hay dùng tên này, tên thật thì không biết."

Chu Hoằng không biết là cảm xúc gì, có cảm giác thế giới quan bị vặn vẹo, người mà người trước mắt biết chắc không phải người kia đâu ha, mặc dù hắn không biết gì về Hách Lôi hết, "Hắn... hắn..."

Thẩm Hòa Chiêu gác một cánh tay lên lưng ghế, thích ý nhìn Chu Hoằng bối rối, mang nụ cười trên mặt, "Hắn rất nổi danh ở đây," Nói đến đây, đưa ngón trỏ ra chỉ Chu Hoằng, giọng nói hơi trầm xuống, "Cậu không phải kiểu hắn thích."

Phản ứng đầu tiên của Chu Hoằng chính là "Tất nhiên không phải, hắn hận tôi muốn chết kìa!" Nhưng không nói ra lại toát ra một phản ứng, má, thằng này hiểu lầm!

Chơi cái trò mèo gì đó, Chu Hoằng không nói thẳng, chỉ hỏi: "Vậy hắn thích kiểu nào?"

"Có sức mạnh, có sáng tạo, điên cuồng, ừm... thể lực tốt."

Chu Hoằng giật khóe miệng, cảm thấy có sấm sét từ trên trời đập ngay gáy mình, nghe thấy từ này, còn giọng điệu thâm ý khác của Thẩm Hòa Chiêu, Chu Hoằng đại khái có thêm nhận thức mới về Hách Lôi, hắn cười gượng, làm một động tác kiên mỹ, nói câu bâng quơ liền khoan khoái đi ra.

"Cậu nhìn tôi này, tôi cũng có sức mạnh lắm mà? Cơ bắp, chà bá, thể lực cũng nằm trong tiêu chuẩn nhất định."

Thẩm Hòa Chiêu cười không ngừng, đưa tay che mắt như không đành lòng nhìn thẳng, "Vừa nhìn là biết cậu chính là người bị công, vời khí tràng này đừng nói lấy lòng Fred, ngay cả mép giường của hắn đều không chạm tới nổi."

Má, thằng này còn không biết nói chuyện kín miệng chút!

Sắc mặt Chu Hoằng như đèn kéo quân thay đổi vài lần, cuối cùng đỏ mặt quyết định không dính líu đến chủ đề này nữa, hắn uống một hớp rượu, cụp mắt, "Hắn thường xuyên đến nơi đây sao?"

"Tôi không thường tới đây, nhưng mỗi lần tới đều có thể nhìn thấy hắn, hắn chỉ xuất hiện vào buổi tối, đồng thời qua đêm, là kiểu người không có rượu và dục là không được."

Lần này, Chu Hoằng bị triệt để chấn kinh, ngập ngừng một hồi cũng không tìm được chỗ chen lời, vì vậy đã bị Thẩm Hòa Chiêu chui vào chỗ trống, hỏi hắn: "Cậu đang làm việc ở đâu?"

"... Lục Nguyên." Cũng chưa kịp cân nhắc không nên đưa thông tin thực tế cho người xa lạ, cứ thẳng thừn nói ra hết.

Thẩm Hòa Chiêu chớp mắt, "Chỗ tốt đó, không nhìn ra cậu còn rất giỏi."

Chu Hoằng coi như là đang khen hắn, "Cảm ơn," Cảm thấy đến đây cũng đủ rồi, chẳng lẽ còn có tình báo kích thích hơn? Bèn nói tiếp, "Thời gian không còn sớm, tôi phải đi, anh ngồi đi không cần tiễn."

Nói xong đứng dậy đi luôn, như đằng sau có chó rượt.

Ra khỏi quán bar, mới biết trời đã tối rồi, móc điện thoại di động ra xem, vừa vặn tám giờ, nghĩ không có thời gian mua quần áo nữa rồi, lại nói cũng không còn tâm trạng nữa, liền trở về nhà.

Chu Hoằng hai tay đút túi, còn chưa đi xa được mười mét, đột nhiên nghe phía sau vang lên tiếng bước chân rất gấp gáp, đang đuổi theo sau hắn, nhất thời Chu Hoằng lạnh mặt, tăng nhanh tốc độ.

Người này sao giống con trùng ký sinh quá vậy!

"Chu Hoằng!"

Chu Hoằng bị hắn gọi, thân hình hơi khựng lại, nhưng chung quy không để ý tới.

Thẩm Hòa Chiêu ở đằng sau cười khổ, lắc cái túi trong tay lên tiếng, "Cậu làm rơi đồ này."

Cước bộ Chu Hoằng bị khựng lại, sau đó có chút xấu hổ, ngượng ngùng quay đầu lại, vẫn là Thẩm Hòa Chiêu đi tới, bộ dáng chịu đả kích rất lớn, đưa đồ qua, thở dài với hắn, "Tôi đáng sợ như vậy sao?"

Chu Hoằng quẫn đến độ không ngóc đầu lên được, nhận lấy cái túi, cảm thấy nói gì cũng không tốt, cũng đành cười cười, nói một tiếng cám ơn.

Thẩm Hòa Chiêu hình như còn điều gì cực kỳ muốn nói, nhưng rất xấu hổ, liền do dự nói câu "Không có việc gì", sau đó nghiêng người lui về một bước, "Sau này có duyên gặp lại đi."

Chu Hoằng nhanh chóng đáp được, đối điện với sự biết điều và tổn thương của Thẩm Hòa Chiêu, bỗng thấy mình rất quá đáng, không hào phóng chút nào, trên mặt cũng vì vậy mà hơi đỏ, nhưng Thẩm Hòa Chiêu đã xoay người, không nhìn thấy.

Trên đường trở về, Chu Hoằng vẫn nghĩ về chuyện của Hách Lôi, kỳ thực tổng cộng cũng chỉ gặp hắn ba lần, nhưng mỗi lần đều khắc sâu ấn tượng đồng thời cảm thấy đó là một người khó ở.

Lần đầu là ở buổi họp lớp, cảm thấy hắn là người rất chấp niệm, sau đó là ở Starbucks, sau khi nói chuyện được vài câu, ấn tượng tan vỡ, lần cuối chính là hôm nay rồi, không chỉ có nhận thức mới về người này, còn bị cái nhìn về người quen hung hăng kích thích, cảm thấy nhìn người đều không thể chỉ nhìn bên ngoài mấy câu gì mà lâu ngày mới biết lòng người các loại đều đúng vãi.

Nghĩ nghĩ, Chu Hoằng bỗng nhiên lạnh sống lưng dự cảm rằng, cái người tên Hách Lôi này, về sau nhất định còn mang đến cho hắn kinh hỉ lớn hơn nữa.

Lúc Trương Cảnh Minh về, Chu Hoằng đã giải quyết đồ ăn vặt mua về gần xong rồi, cũng không mặt dày nói là cố ý mua cho anh, chỉ nói là cơm tối của mình, sau đó chỉ thấy Trương Cảnh Minh đau lòng bóp tay hắn, nói "Về sau không ăn bậy nữa, coi chừng hư bụng", nói xong còn làm chủ dọn hết đồ, đồng thời xắn tay áo chuẩn bị tự mình xuống bếp làm ít đồ ăn khuya.

Chu Hoằng chảy mồ hôi ròng ròng cản anh lại, nói nhiều lần không đói bụng mới bỏ đi suy nghĩ đi nấu cơm của anh, đã khuya như vậy rồi, người cũng mệt mỏi, tắm mát rồi đi ngủ thôi ở đó còn cơm cơm cái gì.

Tắm rửa xong xuôi, Chu Hoằng chui vào chăn, cũng cầm một quyển tạp chí dựa đầu giường mà xem, lại theo thói quen gác một chân lên người Trương Cảnh Minh, thoáng không yên tâm, đang cân nhắc nên nhắc về Hách Lôi như thế nào thì tương đối tự nhiên.

"Làm sao vậy?"

Cái gọi là oán niệm chính là vậy, hoàn toàn không thể giấu giếm tâm sự, rõ ràng không khác gì bình thường nào lẽ nào mẹ nó hô hấp rối loạn? Thôi mà đừng nói đùa!

Hắn lại vọng tưởng giả vờ tự nhiên trước mặt Trương Cảnh Minh, đúng là biết tìm đường chết.

Chần chừ một lúc, Chu Hoằng quay mặt nhìn Trương Cảnh Minh dửng dưng như nước, "Hôm nay em thấy Hách Lôi rồi."

Ánh mắt Trương Cảnh Minh từ trong tạp chí dời đi, rơi lên mặt Chu Hoằng, anh nhìn Chu Hoằng, tựa như đang xác định Chu Hoằng có gặp phiền toái gì không, tâm tình vui vẻ trong mắt vừa rồi cũng tắt đi, quay mặt về tiếp tục xem tạp chí, giọng điều lười biếng, "Thấy? Thấy cái gì?"

Chu Hoằng mắt trợn trắng, đây chính là phiền não khi nói chuyện với một người thông minh, anh luôn có thể một châm thấy máu nắm được mấu chốt, nghe ra hắn chính chỉ "thấy" mà thôi, "Chẳng phải hôm em nay đi trung tâm thương mại hay sao, đi ngang qua một quán bar, ở ngoài cửa thấy hắn, anh biết quán bar tên gì không?"

Trương Cảnh Minh vẫn không mặn không nhạt, "Tên gì?"

"Long Dương, anh biết cái chỗ này?"

"Không biết." Hắn cũng đoán vậy.

Chu Hoằng cẩn thận quan sát biểu cảm của Trương Cảnh Minh, thấy anh chỉ thoáng đưa mắt lên, có đôi chút cảm giác về cái tên này, trừ cái đó ra thì không còn gì khác, cũng không có hứng thú với chuyện Hách Lôi làm.

Từ sau chuyện đêm đó, mặc dù không xảy ra cái gì nữa, nhưng có thể cảm giác được thái độ lạnh nhạt của Trương Cảnh Minh đối với Hách Lôi, từ phản ứng vừa rồi của anh đã nhìn ra được.

Chu Hoằng từ sớm đã dự đoán được kết quả này, bỗng thấy không có ý nghĩa, liền rút chân về ngồi thẳng, vừa lật tạp chí vừa rảnh rỗi nói: "Thì ra hắn là người trong đồng đạo á, lúc đó dọa em giật mình."

"Ừm, quên nói cho em biết."

Đây đều là chuyện đời tư của người ta, không chủ động nói mới đúng chứ, tựa như Chu Hoằng ngoài ý muốn bắt gặp đời sống cá nhân đồi trụy của Hách Lôi, có khiếp sợ thế nào đi nữa cũng sẽ không tùy tiện lấy ra mà móc mỉa nhau.


56. Kết quả xuống không được mời tưởng tượng


Một lát sau.

"Em không tiến vào chứ!?" Bất thình lình, Trương Cảnh Minh bỗng nhiên tới một câu.

Chu Hoằng đang đọc một bài báo nhập thần, giật cả mình, suýt chút nữa đã văng tục, hắn thở gấp một hơi, "Làm em hết hồn!" Sau đó có chút lúng túng nhỏ giọng "Ừm" một câu.

Trương Cảnh Minh lập tức cau mày nhìn qua, rất không cao hứng, "Sau đó?"

Chu Hoằng vốn cho rằng anh sẽ hỏi hắn nhìn thấy gì, ai ngờ biểu cảm sai sai, không giống như là đang quấn quýt về Hách Lôi, suy nghĩ một lúc hắn hiểu được rồi.

Nếu như trong quán bar này đều là nữ hoặc đều là nam bình thường, Trương Cảnh Minh sẽ không mất bình tĩnh như thế.

Chu Hoằng cười he he, "Sau đó phát hiện hóa ra mình cũng rất có mị lực."

Lúc này Trương Cảnh Minh liền mặt đen rồi, ném tạp chí đi, xoay người đè Chu Hoằng, hai tay cùng lên bắt đầu trừng trị hắn.

Chu Hoằng vừa đạp chân vừa cười ha ha, cảm thấy đề tài này vui quá chừng, nhưng hắn tuyệt đối không dám nói nhiều nữa, đường kính chậu giấm chua Trương Cảnh Minh lớn bao nhiêu hắn đã từng kiến thức rồi.

"Còn dám cười!"

Trương Cảnh Minh cắn má Chu Hoằng, còn nhai hai cái.

Chu Hoằng ai ái thét to "Đau", thấy Trương Cảnh Minh không nhả ra, hắn cũng không luồn cúi, tay mò xuống dưới, linh hoạt âm thầm chui vào đồ ngủ của Trương Cảnh Minh, nắm chặt bộ phận đã có phản ứng, sau đó tuốt mạnh một cái.

Trương Cảnh Minh ưm một tiếng, nhả ra, nhanh chóng tháo mắt kính, sau đó nắm một điểm trên ngực Chu Hoằng, đôi mắt đen kịt tỏa sáng đã hoàn toàn bị lửa dục chiếm giữ, nhưng vẫn có thể khiến người ta nhìn ra sự không vui rõ ràng, "Không cho tới chỗ đó nữa!"

Chu Hoằng bĩu môi, bất mãn.

Trương Cảnh Minh nhíu mày, nhưng cũng từ từ buông ra, biểu tình khônh cứng rắn nữa, cúi đầu liếm môi Chu Hoằng, động tác trên tay cũng nhẹ nhàng đi, giọng nói trầm thấp hơi khàn, "Anh không muốn em đến địa phương như vậy."

Kết quả khi đổi cách nói và giọng điệu quả nhiên khác biệt.

Chu Hoằng mở miệng ngậm đầu lưỡi của Trương Cảnh Minh, hai tay trượt vào áo choàng tắm của anh, xoa vòng eo gầy đầy sức mạnh kia, cất tiếng rên rỉ, sau đó "Ừm" một cái coi như trả lời.

Mặc dù Trương Cảnh Minh không hài lòng, nhưng cũng không nói nữa, bởi vì anh đang có nhu cầu càng gấp bách hơn cần giải quyết...

Ở công ty, Chu Hoằng cầm một văn kiện đi tới cửa cầu thang, gần đây hắn phát hiện mình có dấu hiệu béo phì, liền để ý khai quật các loại rèn luyện, lúc này hắn từ bỏ thang máy lựa chọn leo cầu thang, vừa bò còn vừa oán thầm Trương Cảnh Minh, một tuần chỉ đi phòng gym một lần mà thôi vóc dáng còn bảo trì tốt đến như vậy, hận!

Mới vừa tới góc cầu thang, mơ hồ nghe bên trên có tiếng nói, chỉ là một tiếng thôi, chắc là đang gọi điện thoại, Chu Hoằng đang chuẩn bị lui về, bỗng nghe người đó rất kích động mắng một tiếng "Cậu có bệnh!"

Chu Hoằng vô cùng kinh ngạc, mà không phải là bởi vì câu nói đó, mà là vì giọng nói mình nghe được.

Nhướng chân mày, Chu Hoằng thầm nghĩ, không ngờ Lưu Vũ Thần cũng có lúc xù lông, sau đó lại nghĩ, không biết người làm cho Lưu Vũ Thần nổi bão là ai, công lực cũng không kém.

Bĩu môi, Chu Hoằng xoay người chuẩn bị quay về, thì lại nghe bên trên rỗng lên một câu "Fuck cả nhà cậu!" Sau đó là tiếng pháo liên tiếp "Cậu con mẹ nó thu tay lại cho tôi, trò chơi của cậu chính là bản thân mình cậu có biết không!"

Chu Hoằng dừng chân lại, đầu tiên là giật mình vì từ khởi đầu, sau đó có chút ngạc nhiên về nội dung, mơ hồ cảm thấy dường như hắn cần phải nghe tiếp.

"Con mẹ nó cậu là đồ thần kinh! Đệt!" Mắng xong liền cúp mấy, một đấm một cú lên tường, rồi đi mất

Chu Hoằng mở to mắt, có cảm giác phiền muộn treo lơ lửng không xuống được, vậy đã xong rồi? Hắn vừa mới nhảy hố thôi mà!

Chu Hoằng hết sức tò mò người bên kia đầu dây là ai, nói cái gì, trong lòng có chút không thoải mái, khó hiểu cảm thấy nguy hiểm, cảm giác bất an này từ sau khi cái bóng của Hách Lôi chui vào tâm trí, đã trở nên rất đậm.

Sau đo, Chu Hoằng càng nghĩ càng thấy được người bên kia đầu dây là Hách Lôi, nói không nên lời là dự cảm gì, không tốt lắm, nhưng không thể ngu ngốc chạy đi hỏi Lưu Vũ Thần, cũng chỉ đành gác lại, rồi từ từ cũng quên mất chuyện này đi.

Chu Hoằng là một người mới, công việc được sắp xếp cũng tạp, số lượng lại nhiều, bình thường bận rộn màng đầu không màng đít, hôm nay hắn đang vùi đầu làm dự toán, trước mặt đột nhiên đưa tới một túi giấy, hắn nhìn nhìn rồi nhận lấy, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía đồng nghiệp hỗ trợ chuyển đồ, hỏi: "Cho tôi?"

Đồng nghiệp đã đi sang một bàn khác, vừa đi vừa trả lời: "Ừ, bên trên viết tên cậu, số ghế nữa, kẹp trong đồ chuyển phát nhanh cùng chuyển tới đây."

Chu Hoằng nói tiếng cảm ơn, sau đó cúi đầu nhìn kỹ cái túi, giống như lời đồng nghiệp, không chuyển phát nhanh, bên trên chỉ viết tên bộ phận, tên và số ghế, hơn nửa không gian là rỗng, đồ bên trong đều để dưới cùng, rất dày.

Chu Hoằng sờ theo đường nét, một xấp hình chữ nhật, không khỏi nhíu mày, trong bụng xẹt qua một tia cảm giác lạnh giá không rõ, hắn nhìn chung quanh, nghiêng người sang ngăn cản khả năng có ánh mắt đưa tới, sau đó hít một hơi, mở túi giấy lấy đồ bên trong ra.

Tay vừa chạm vào, đã biết đó là cái gì rồi, mặt ngoài trơn trơn trong rất dẻo dai, là ảnh chụp.

Tay Chu Hoằng bắt đầu run rẩy, đầu ngẩn ra, tim bình bịch nhảy kịch liệt, hắn theo bản năng không muốn lấy ra, nhưng tay không nghe sai khiến, đột nhiên rút ra hết, sau đó liền thấy chính mình khỏa thân xa lạ bị cầm trong tay.

Mắt Chu Hoằng tối sầm lại, cơ thể lung lay, cánh tay phịch một tiếng chống lên bàn mới không ngã xuống, túi giấy bị hắn ôm thật chặt vào trong ngực, ảnh chụp kèm với bàn tay đều nhét bên trong.

Đồng nghiệp chung quanh bị âm thanh bất ngờ vang lên làm giật mình, đều nhìn sang, đồng nghiệp ngồi gần nhất liền lại gần Chu Hoằng, hỏi hắn: "Làm sao vậy?"

Chu Hoằng cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy chóp mũi trắng bệch, mặt trên tựa hồ có mồ hôi, hắn khom người, một cánh tay ôm thật chặt bụng, chật vật nặn ra bốn chữ phảng phất không có hơi người, "Không có việc gì", sau đó đứng dậy, cước bộ loạng choạng, đi ra ngoài.

Hai ba đồng nghiệp nghi ngờ nhìn nhau, rồi mỗi người đều quay lại công việc của mình.

Chu Hoằng trốn vào toilet, dựa vào tường, cánh tay đè nặng túi giấy bởi vì dùng quá sức mà trở nên tê dại cứng đờ, quanh người hắn rét run, cảm giác lỗ chân lông trên mặt đều nổ rồi, hít thở mấy hơi sau đó mới cảm thấy có thể lần nữa đối mặt.

Chỉ là tay vẫn run rẩy, đôi mắt híp lại thành sợi dây mảnh, không đành lòng nhìn thằng hình ảnh chân chính.

Lúc nãy, Chu Hoằng chỉ hoảng hốt nhìn thấy trong hình có chữ viết, nhưng không thấy rõ, lúc này đây hắn cố gắng nhìn chỉ nhìn thấy hai hàng chữ màu đen mờ mờ bên trên: "Ba ngày chia tay", "Kết quả cự tuyệt mời tưởng tượng!"

Ditme mày chứ tưởng tượng!

Chu Hoằng gần như muốn cắn vỡ răn, run rẩy như bị lạnh, hận không thể nhét hết vật trong tay vào bồn cầu.

Mẹ nó lúc bị kích thích nhất thường sẽ nghĩ mấy thứ tào lao, Chu Hoằng rất nghiêm túc suy nghĩ, tuyệt đối không thể bỏ vào bồn cầu đâu kết quả xuống không được mời tưởng tưởng!

Ditme lại tưởng tưởng thêm một lần!

Nhìn chữ phía trên, Chu Hoằng lập tức bỏ ảnh chụp vào túi, phiền não cực kỳ, trong không gian thu hẹp quẹo trái quẹo phải, muốn hút thuốc, trên người lại không có, bèn đạp lên tường hai cái, đau muốn chết.

Cuối cùng bình tĩnh lại, Chu Hoằng ngồi trên nắp bồn cầu, chống cằm, hai ngón tay đè lên môi, đôi mắt đăm chiêu, trong đầu rất có trình tự phân tích sự việc trước mắt.

Theo hắn biết, ôm ác ý với hắn, đồng thời trong tay có hình khỏa thân của hắn chỉ có hai người, Triệu Tả và Vương Thủy Lương.

Mà người canh cánh trong lòng về tình yêu của hắn và Trương Cảnh Minh, trước không nói đến đảng bí mật, người công khai phản đối chỉ có một, Hách Lôi.

Chu Hoằng không biết vì sao không nghĩ tới Tuyết Bạch Sinh, đại khái là vì... hai ngày nay cái bóng của Hách Lôi cứ lảng vảng trong đầu.

Bây giờ nhận được hai chữ "Chia tay" trong hình, liền cho thấy người này là biết chuyện của hắn và Trương Cảnh Minh, Vương Thủy Lương loại trừ đầu tiên, hắn không biết chuyện này, hơn nữa bây giờ chắc cũng đang chuẩn bị đám cưới với Tiểu Hữu, sự nghiệp tình yêu hai mùa thu hoạch, mặc dù chỉ là bề ngoài, cho nên tâm tình của hắn chắc cũng không tệ lắm, không có lý do tìm mình gây sự.

Triệu Tả? Chu Hoằng cắn răng, trên mặt căng ra dấu vết của cơ bắp, tuy nghĩ tới gã liền nổi bão, nhưng không ảnh hưởng đến tâm trạng phân tích khách quan của hắn.

Triệu Tả đã biết hắn đang yêu đương với một người đàn ông, trong tay cũng có hình, cho nên không thể loại trừ, kéo thẳng gã vào danh sách người hiềm nghi không giải thích nhiều.

Còn như Hách Lôi...

Chu Hoằng nheo mắt lại, chính là có tiền có thể ma xui quỷ khiến, nếu muốn nắm thóp một người thì chỉ cần dùng tiền là được, Chu Hoằng không hề nghi ngờ năng lực lấy được ảnh của Hách Lôi, cho nên, hắn hiềm nghi lớn nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro