Chương 65-69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

65. Chính là người khiến cậu thương tâm?


Trời đã tối rồi, Chu Hoằng đi trên con đường xa lạ, như cái xác biết đi, va phải người khác nhiều lần cũng bị người mắng nhiều lần, đều không có cảm giác, cũng không biết đi bao lâu, ngẩng đầu đã nhìn thấy một quán bar biển hiệu chói mắt, liền đi vào.

Con người khi còn sống có mấy lần chân chính muốn mua say? Lại có mấy lần đau lòng như có từng nhát dao đâm vào?

Chu Hoằng cảm thấy đời này hắn chỉ có một lần, bởi vì không thể vượt qua thêm lần nào nữa, hắn đều có thể cảm giác thấy tim bị cắt nát, máu từng chút xói mòn trên cơ thể càng ngày càng lạnh giá.

Điện thoại vẫn kêu vang, Chu Hoằng lấy ra tắt đi, cũng không nhìn số điện thoại gọi đến, sau đó liền triệt để hòa tan vào không khí quán bar âm u không ngừng kêu gào.

Đây là lần uống điên cuồng nhất từ khi Chu Hoằng lúc chào đời tới nay, người chung quanh nhìn thấy đều không tự chủ được thối lui, chỉ có mấy người nam nữ rõ ràng không phải người lương thiện còn chủ động tiếp cận, chạm cốc này kéo vai này kề tai nói chuyện này, Chu Hoằng chỉ biết gật đầu và uống rượu, không hề quan tâm những người dán lên người mình, ngay cả biểu tình cũng không có, chỉ có vệt nước mắt từ khóe mắt trượt xuống cằm không ngừng biến sắc dưới ánh đèn tỏa sáng lấp lánh.

Hắn thế này rất đẹp, có loại mỹ lệ không có cách nào dùng lời diễn tả, tay bóp là vỡ gió thổi là tan, còn hiện lên cảm giác ngây thơ bị người nhào nặn rồi muốn phản kháng nhưng lại chẳng còn sức, khiến người ta nhìn không kìm lòng được sinh ra dục vọng.

Ban đầu ngồi bên cạnh Chu Hoằng, cũng là người ngồi đến cuối cùng còn có năng lực "đuổi" người bên ngoài đi hết là một nam nhân mũi cao, gã ôm eo Chu Hoằng, mặt kề sát, gần gũi nhìn Chu Hoằng, chỉ thấy hắn nhắm chặt hai mắt, nước mắt vẫn còn đang chảy, gương mặt tuấn tú ôn nhã có chút tái nhợt, trong lòng không hiểu sao lạ kích động, dìu hắn lên liền đi ra ngoài.

Chu Hoằng có thể ngửi thấy mùi giống được không tốt, trong đầu theo bản năng tránh né, nhưng cơ thể chẳng những không phục tùng mệnh lệnh, thậm chí còn khoác cánh tay trái lên người mũi cao, xiu vẹo đi theo ra ngoài.

Trong quán bar rất nhiều người, dìu một người tay chân mất khống chế cũng không tiện, chỉ đi mấy bước thôi liên va phải hai người, mũi cao bất đắc dĩ xin lỗi anh chàng trẻ tuổi vừa bị Chu Hoằng quạt trúng đầu, cũng xoay người lại, thì thấy anh chàng trẻ tuổi khi nhìn đến người trên người gã thì kinh hãi, còn gọi một cái tên, "Chu Hoằng".

Mũi cao lập tức ý thức được hai người quen biết, không khỏi thất vọng và chột dạ, mà ngặt cái gã cũng không phải một người ổn trầm, tâm tư đều viết hết lên mặt.

Thẩm Hòa Chiêu chỉ quan sát hai lần liền biết, sắc mặt lúc này biến đổi, đưa tay định kéo Chu Hoằng về, ngữ điệu lạnh giá nói với mũi cao: "Người này là bạn của tôi, giao cho tôi đi."

Mũi cao nhìn Chu Hoằng chẳng còn biết trời trăng, rất do dự, còn dìu hắn lui về sau.

Nhưng Thẩm Hòa Chiêu mục đích rất rõ ràng, thái độ cũng rất kiên quyết, mũi cao lui về phía sau anh liền đi tới, cuối cùng vẫn cướp Chu Hoằng như bùn nhão trở về, sau đó lạnh lùng nói với mũi cao tiếng cám ơn, lại nói xin lỗi với bạn mình, sau đó mới ôm Chu Hoằng đi ra ngoài.

Ra khỏi quán bar, Thẩm Hòa Chiêu chật vật dìu Chu Hoằng, dừng lại nắm cằm hắn nhẹ nhàng lắc, nhìn trái phải gương mặt nhăn nhó dính đầy nước mắt của hắn, rất sầu muộn, "Đây là uống bao nhiêu?"

Chu Hoằng vẫn nhắm chặt mắt, ngay cả tiếng rầm rì cũng không có.

"Say chết rồi? Nói, không nói câu nào thì tôi đưa cậu về nhà tôi đó," Nói đến đây, Thẩm Hòa Chiêu còn nghiêm túc nhìn Chu Hoằng đợi, Chu Hoằng đương nhiên không có phản ứng, anh bèn ôm anh tiếp tục đi, sau đó thì nói, "Đã như vậy, tôi đây bèn miễn cưỡng giúp thôi." Nói xong, vẫy tay chặn một chiếc taxi.

Lúc này Chu Hoằng chính là một miếng thịt nát mềm xèo, mặc cho người thao túng không lên tiếng, ngoại trừ biểu tình ra.

Thẩm Hòa Chiêu tuy là một người tốt, nhưng trình độ tốt lại chẳng bằng mức độ mưu đồ, đối mặt mỹ sắc anh tuyệt đối sẽ nghĩ bậy nghĩ bạ ngay cả trâu cũng không kéo về được, nếu không phải đang trên taxi, anh hôn Chu Hoằng cũng được nữa, lúc này cũng áp hắn vào ngực nhẹ nhàng vỗ, quan sát gương mặt hắn huyễn tưởng đây là một cảnh vô cùng hài hòa và ấm áp, nhưng sắc mặt thống khổ của Chu Hoằng lại không ngừng nhắc nhở hắn, kỳ thực đây là một bi kịch.

Thẩm Hòa Chiêu thở dài, cũng đã quên đằng trước còn có người, đưa tay sờ chân mày thanh thú nhưng lúc này đã nhíu chặt của Chu Hoằng, khẽ xoa, "Nhìn cậu khổ sở muốn chết không sống thế này, chuyện lớn đến thế nào đây? Bị đá rồi? Tôi thấy cũng ngang ngang vậy." Im lặng một hồi, trẻ con kề sát vào một chút, "Nếu là như vậy, không bằng yêu tôi đi? Tôi cam đoan sẽ không khiến cậu khổ sở như vậy."

"Tại sao không nói chuyện, không nói gì thì coi như, coi như cậu phải suy nghĩ một chút đó."

"Ôi hay đấy, sao đột nhiên cảm thấy mình thảm quá vậy nè."

"Có đôi câu thế nào ấy nhỉ? Gặp đúng người sai thời điểm?"

"Tôi nói thật, nếu như cậu và anh ta kết thúc, thì hãy nghĩ đến tôi đi..."

Thẩm Hòa Chiêu blab la nói nửa đường, lúc xuống xe lại khó tin cảm khái, anh còn không biết anh lại ngáo đến mức tự biên tự diễn lâu như thế.

Đại khái ngồi xe lâu quá, không khí không tốt, Chu Hoằng vừa xuống xe đã bắt đầu buồn nôn, cơ thể lảo đảo căn bản không phối hợp động tác của Thẩm Hòa Chiêu.

Thẩm Hòa Chiêu mười vạn phần chật vật đưa Chu Hoằng về nhà, vừa vào cửa đã kéo hắn đến phòng tắm.

Chu Hoằng vịn bồn rửa mặt, ọe một tiếng nôn ào ào, cùng nhau tràn ra còn có nước mắt, căn bản cũng không có cách nào khống chế.

Thẩm Hòa Chiêu mở vòi nước, vỗ lưng Chu Hoằng, gật đầu khích lệ, "Bé ngoan chịu khó, nước phù sa không lưu ruộng người ngoài nha."

Chu Hoằng cực kỳ khó chịu, sau khi nôn xong, cảm giác dường như đều trở về rồi, vịn bồn rửa mặt toàn thân co quắp, từ im lặng không lên tiếng ban đầu biến thành rầm rì gào khóc thảm thiết, thống khổ vô cùng.

Thẩm Hòa Chiêu ở bên cạnh thấy đau lòng sâu sắc, lại không lấy sức nổi, khuyên đều vô ích, liền chạy ra ngoài mua thuốc giải rượu.

Lúc trở về Chu Hoằng vẫn còn đang nôn, đại khái mệt rồi, thở không được, tiếng kêu cũng suy yếu, nghe vào khiến người ta đặc biệt khó chịu.

Thẩm Hòa Chiêu thoáng nhìn liền lui ra ngoài, chuẩn bị nước cho hắn uống thuốc, lúc đi vào, nhìn thấy Chu Hoằng đã đứng không rồi, áo bị xé phân nửa, điện thoại rơi ra từ trong túi quần.

Thẩm Hòa Chiêu nhanh chóng đến dìu, than thở: "Cậu cần gì chứ, nhìn cậu kìa, mắt sưng như trứng gà rồi, có đáng giá không."

Chu Hoằng rên rỉ một tiếng, lắc đầu.

Thẩm Hòa Chiêu lập tức nói: "Cậu cũng biết không đáng giá ha, tốt, có giác ngộ là tốt rồi, còn nôn nữa không, nếu không thì uống thuốc, uống thuốc rồi sẽ không khó chịu nữa." Nói xong, ôm Chu Hoằng ngồi qua một bên, đẩy miệng hắn ra nhét thuốc vào, giằng co một lúc lâu quần áo đều ướt mồ hôi mới để hắn ngồi xuống.

Lại thấy gương mặt Chu Hoằng dính bẩn, Thẩm Hòa Chiêu liền đứng dậy lấy khăn mặt, thấm ướt, lúc quay lại chân đạp trúng đồ, cúi đầu nhìn, là chiếc điện thoại sắp rã của Chu Hoằng.

Thẩm Hòa Chiêu nhặt điện thoại lên, sau đó lau mặt cho Chu Hoằng, lau xong liền quan sát chiếc điện thoại nát của hắn, phát hiện đã tắt máy, liền nhìn về phía Chu Hoằng, thấy hắn đau lòng muốn chết, trong lòng bỗng nhiên khó hiểu tuôn ra tình thánh mẫu, chờ khi dời ánh mắt từ trên mặt Chu Hoằng lên điện thoại, anh mới phát hiện màn hình đã sáng lên, không khỏi tự giễu "Ai nói tình yêu là ích kỷ, nếu không mình lấy đầu kẹp cửa cho rồi."

Vừa dứt lời, thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, rõ ràng là một ca khúc thư giản lại khiến người ta sinh ra một tâm tình lo lắng không yên, Thẩm Hòa Chiêu bị giật mình, sờ chân mày nhìn màn hình, thấy biểu hiện là "Trương Cảnh Minh", không khỏi nhìn nhìn Chu Hoằng, hỏi: "Trương Cảnh Minh, chính là người khiến cậu thương tâm?"

Lông mi Chu Hoằng run còn dữ hơn lúc trước, đầu cũng lắc.

Thẩm Hòa Chiêu cố ý để tiếng chuông reo thật lâu, "Cho người này sốt ruột đi, nói thật tôi cũng bực người này lắm."

Sau cùng, bấm nút nghe máy, nhưng còn không chờ kề điện thoại bên tai, chỉ nghe thấy một tiếng kêu gào, "Chu Hoằng!"


66. Anh nói cái gì? Tôi không nghe rõ...


Thẩm Hòa Chiêu rùng mình, bị ngữ điệu kia làm sửng sốt, anh không cách nào hình dung cảm giác tràn ngập cảm tình, gần như tan vỡ lại đột nhiên đối mặt hy vọng trong tiếng kêu gấp gáp này? Nói chung, Thẩm Hòa Chiêu bỗng nhiên tin, đây đại khái là sự hiểu lầm, người này kỳ thực yêu thảm Chu Hoằng nhỉ.

"Chu Hoằng, em đang ở đâu?"

Tuy không phải gọi cho anh, nhưng Thẩm Hòa Chiêu vẫn quẫn bách, ấp úng nói: "À xin lỗi, tôi không phải Chu Hoằng."

Bên kia bỗng nhiên im lặng, Thẩm Hòa Chiêu khó hiểu sợ hãi, gần như có thể tưởng tượng ra biểu tình như bị búa đập trên mặt đối phương, không khỏi ngượng ngùng lặp lại một lần, "Tôi không phải Chu Hoằng."

"Cậu là ai, Chu Hoằng ở đâu?" Giọng nói Trương Cảnh Minh trầm khàn đến cực hạn, còn khô khốc lạnh giá, khiến người ta nghe xong áp lực cực đại.

"Cậu ấy..." Thẩm Hòa Chiêu theo bản năng nhìn sang phía Chu Hoằng, trong đầu đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, vừa quay đầu lại sợ hãi chứng kiến Chu Hoằng đang mở to đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm anh, ánh mắt hung ác độc gương mặt trắng như tờ giấy, quỷ đòi mạng gì đó cũng chỉ đến thế, Thẩm Hòa Chiêu suýt ném điện thoại đi, không nhịn được ghẹo Chu Hoằng: "Xin cậu đó nói câu khỏe đi chứ?"

Điện thoại di động bên kia lập tức ý thức được điều khác biệt, trước tiên hỏi Thẩm Hòa Chiêu: "Chu Hoằng ở bên cạnh? Kêu cậu ấy nghe điện thoại."

Nhưng Thẩm Hòa Chiêu còn chưa kịp kêu một tiếng càng không cần phải nói thực thi hành dộngd, điện thoại bỗng chốc bị Chu Hoằng giật về, mạnh đến nỗi làm Thẩm Hòa Chiêu lập tức nghĩ tới mãnh thú.

Thẩm Hòa Chiêu thoáng ngơ ngẩn, trơ mắt nhìn Chu Hoằng cướp máy về rồi bất ngờ đứng lên, sải bước đến bên cạnh bồn cầu, ném điện thoại vào, sau đó không chút do dự xả nước, động tác chi nhanh chóng khí tràng ngoan tuyệt khiến người ta nhìn đều nản lòng.

Thẩm Hòa Chiêu vẫn duy trì động tác nhấc tay, trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn hết mọi thứ, bỗng không nói gì.

Chu Hoằng một tay chống lên thùng nước, sâu trong cổ họng tựa hồ có tiếng nghẹn ngào vọng ra, cơ thể cao gầy run nhè nhẹ, bi thương từ trong xương khuếch tán ra ngoài, toàn thân phảng phất như bất cứ lúc nào cũng sẽ sụp xuống.

Thẩm Hòa Chiêu trong lòng khó chịu, không biết làm sao, thẳng đến khi phát hiện Chu Hoằng bắt đầu lảo đảo mới đi tới đỡ hờ, "Tỉnh rượu rồi?"

Chu Hoằng không nói chuyện, tóc che mắt, gương mặt có phân nửa chôn trong bóng tối.

Thẩm Hòa Chiêu có thể thấy cằm và đôi môi tái nhợt không ngừng run rẩy của hắn nhịn không được thở dài, nhấc cánh tay Chu Hoằng lên đi ra ngoài phòng tắm, "Cậu đừng nói chuyện, tối nay cứ qua đêm ở nhà tôi, đương nhiên cậu ngủ giường, tôi ngủ phòng khách là được."

Chu Hoằng tay mềm chân nhũn, mũi xót muốn sặc, miệng không còn là của mình, run run không ngừng, hắn muốn nói tiếng cám ơn, nhưng nỗ lực thật lâu cũng không thể nói ra lời, thẳng đến khi toàn thân ngã lên giường, gương mặt chôn trong gối đầu, thần chí triệt để mơ hồ, vẫn không phát ra một tiếng từ cổ họng.

Thẩm Hòa Chiêu lật hắn lại, chỉnh thẳng, lại đắp chăn, sau đó đứng bên cạnh hai tay đút túi quần cụp mắt nhìn hắn, cảm thấy hình dáng tái nhợt nản lòng của hắn lần nữa đâm vào tâm khảm anh, anh nảy mầm một loại cảm giác, dị thường muốn yêu thương người trên giường một phen.

Lần này anh cảm thấy phiền muộn sâu sắc, bởi vì anh không thể làm như vậy, giãy dụa phiền não một lúc, Thẩm Hòa Chiêu cuối cùng vẫn là quả quyết ra khỏi phòng.

Chu Hoằng bị đau tỉnh, cảm thấy trên huyệt thái dương như có cây búa đang đập, chỗ thịt kia sưng thành hình thể, bao vây trong thần kinh nhảy ra nhịp điệu, cảm giác mãnh liệt hành hạ hắn thật thống khổ.

Hắn chỉ ngồi dậy thôi đã mất rất nhiều thời gian, sau đó bắt đầu đờ ra, mắt khô khốc, nhắm lại cũng gian nan, có thể cảm giác được rõ ràng chúng nó nhất định đều sưng đến trình độ không đành lòng nhìn thẳng rồi. Rất kỳ quái là, hắn ngồi suy nghĩ lung tung lâu như vậy, lại hoàn toàn không liên quan đến Trương Cảnh Minh dù chỉ một nữa, công năng che chắn của ý thức hắn gần như có thể so sánh với máy tính.

Lúc Thẩm Hòa Chiêu nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, Chu Hoằng khẽ chớp mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh ròi tựa hồ có hơi xấu hổ, liền gục đầu xuống, mở miệng nói câu, "Xấu đến nhà nhỉ." Giọng nói khó nghe đến mức chính hắn cũng thấy kinh hãi.

Thẩm Hòa Chiêu để ly nước trong tay lên bàn, sau đó chép miệng, nhẹ nhàng nói: "Cụ thể mà nói là xấu đến nhà bà nội rồi."

Chu Hoằng rất phối hợp cười khan.

Thẩm Hòa Chiêu đứng một hồi, sau đó đi mở cửa sổ, "Đã trưa rồi, cậu đúng là ngủ nướng."

Chu Hoằng ờ một tiếng, sau đó không biết phản ứng thế nào nữa.

Thẩm Hòa Chiêu ngồi xuống, một tay chậm rãi gõ lên bàn, nhìn nước trên bàn hỏi: "Uống nước không?"

Chu Hoằng trì độn lắc đầu.

Thẩm Hòa Chiêu rất bội phục, nhướng mày, "Uống nhiều như vậy, ngủ lâu như vậy, cũng không khát sao?"

Kỳ thực cổ họng Chu Hoằng đã khô đến bốc lửa, cũng đổi cả giọng luôn rồi, nhưng hắn lại không muốn uống, thế là lại lắc đầu.

Thẩm Hòa Chiêu nhíu mày, sắc mặt bắt đầu không tốt, "Tôi mang về một ít thức ăn, chắc cậu đói bụng rồi, hay là rời giường ăn đi?"

Dạ dày của Chu Hoằng cũng đang cháy, chỉ là hắn vẫn không chú ý, lúc này nghe Thẩm Hòa Chiêu nói xong nhất thời cảm thấy dạ dày cồn cào khó chịu, hắn gãi gãi chăn, từ kẽ răng chật vật nặn ra hai chữ, "Không đói."

Nghe vậy, Thẩm Hòa Chiêu thẳng đầu, bắt đầu không nói một lời quan sát Chu Hoằng, mà Chu Hoằng giống như không ý thức được đờ đẫn nhìn chằm chằm một điểm trước mặt không di chuyển.

Mặt Chu Hoằng tái nhợt như tờ giấy, mắt sưng đỏ bất kham, trên trán đều là vẻ mệt mỏi, giữa hai cánh môi khô nứt trắng không có sinh khí mở ra một kẽ hở nhỏ, tựa hồ đang dùng nó để thở dốc, cả gương mặt tuy vẫn có thể nhìn ra nét tuấn tú như trước, lại không có sức sống, nói chung, lúc này hắn tựa như một cơ thể cơ năng sinh lý đột nhiên già đi ba bốn mươi năm, chỉ còn lại có mặt ngoài còn trẻ làm vỏ bọc.

Thẩm Hòa Chiêu thở dài, cảm thấy mình nghĩ hơi nhiều, chỉ là anh có chút khó hiểu, vì vậy thoáng cảm thấy bực mình, "Cậu đang nghĩ gì?"

Ánh mắt Chu Hoằng lóe lên, hắn mở to mắt, môi khô nứt há ra một tí, khàn khàn nói: "Không có gì."

Thẩm Hòa Chiêu giật giật cơ thể, đưa tay xoa gáy, bắt đầu có dấu hiệu phiền não, vừa rồi adrenaline của anh đột nhiên tăng lên một chút, "Đêm qua nếu không phải là tôi, cậu đã đi cùng một người đàn ông xa lạ rồi."

Chu Hoằng phản ứng ngay, thong thả lắc đầu, "Không nhớ rõ."

Thẩm Hòa Chiêu cầm ly nước trên bàn uống một hớp, kề sát vào Chu Hoằng một chút, buồn bực nói, "Bình thường cậu đều không có chút ý thức nguy cơ như vậy sao, uống rượu như điên, không so đo khả năng có thể gặp phải sau đó?"

Chu Hoằng không nói chuyện, nhưng trong mắt bắt đầu có ánh sáng rồi, bởi vì cuối cùng hắn nhớ tới Trương Cảnh Minh, tư duy quái dị từ lời nói của Thẩm Hòa Chiêu liên tưởng đến anh.

Đầu tiên là hắn khó hiểu nhớ tới cái lần gặp phải Triệu Tả ở trung tâm thương mại, lúc hai người họ nói đến thảm sự lúc đầu, Trương Cảnh Minh đã từng oán giận tương tự, "Sao ngay cả năng lực tự bảo vệ mình em cũng không có chứ?"

Chu Hoằng siết chặt chăn trong tay, tiếp đó nghĩ đến vấn đề đã từng suy nghĩ không chỉ một lần, chẳng lẽ vì Trương Cảnh Minh chăm sóc hắn quá tốt, cho nên dần dần hắn đánh mất hết mọi giác ngộ đối đãi nghiêm trọng?

Trước kia hắn không cảm thấy có cái gì, thậm chí là ngọt như đường, thẳng đến lúc này hắn từ thiên đường lập tức rơi vào địa ngục, mới phát hiện cảm giác được bảo vệ này thật ra là điều trước đây hắn khinh thường nhất, nhưng hiển nhiên hắn bị cái gọi là tình yêu càng thêm xem trọng làm lú đầu, chẳng những hân hoan tiếp thu lại đắp nặn, còn hậu tri hậu giác thẳng đến lúc này mới biết cáu giận chính mình, nhưng nghĩ nhiều như vậy, có phải trọng điểm không?

Ý thức của Chu Hoằng hỗn loạn vô cùng, hắn nhịn không được cầm tay đè chặt đầu đang đau từng cơn, thống khổ nhắm mắt lại, "Anh nói gì? Tôi không nghe rõ..."


67. Hắn không thể từ bỏ trị liệu


Thẩm Hòa Chiêu không cách nào hình dung tâm tình lúc này, chỉ cảm thấy ngữ điệu của Chu Hoằng làm người ta động dung, khiến anh cũng không nhịn được muốn uể oải xót xa theo, anh không tự chủ hạ giọng, ngữ điệu chứa trấn an, "Xảy ra chuyện gì thế, sao lại khiến mình chật vật như vậy? Nói ra sẽ đỡ hơn, nếu như cậu đồng ý."

Chu Hoằng đột nhiên nhếch miệng, trong khoảnh khắc ấy, biểu tình muốn khóc lại nhịn xuống không khóc quả thực chua xót thê thảm đến cực hạn, Thẩm Hòa Chiêu lập tức có chút hối hận, thậm chí có cảm giác đau lòng, hai tay anh hốt hoảng lay, "Nếu không cậu rời giường trước đã? Mới thức dậy có phải cảm thấy không có tinh thần hay không? Cậu cứ đánh răng rửa mặt trước, tôi đi hâm đồ ăn."

Nói xong cũng đứng dạy, nhưng tay vừa nắm lấy nắm cửa, liền bất ngờ nghe thấy phía sau vọng đến một câu, "Tôi chỉ hơi khó chịu nhưng chẳng mấy chốc sẽ tốt lên", sắc mặt Thẩm Hòa Chiêu mặc dù không biểu thị cái gì, trong lòng lại nói một câu chỉ hy vọng là thế.

Anh ra khỏi phòng ngủ, có chút buồn nản ngẩng đầu lên, bởi vì kỹ xảo giả vờ kiên cường vụng về của Chu Hoằng đúng lúc chọt trúng sở thích của anh, dường như anh gặp người định mệnh rồi, nhưng người định mệnh của anh rất rõ ràng đã có chốn về rồi, mặc dù lúc này anh dường như có cơ hội, nhưng bây giờ kế hoạch thừa dịp nhà trống tiến vào hình như cũng không dễ thực hiện, chỉ từ nhìn từ thái độ tuyệt nhiên đối diện với tình cảm của người định mệnh, cũng biết hắn nhất định cũng là người chung tình.

Chu Hoằng đưa tay che mắt, ngón tay lại bị tóc che, còn run nhè nhẹ, trong bối cảnh thoáng âm u, đầu mũi tái nhợt và đôi môi cong lên của hắn rất dễ thấy, đồng thời chứa một loại mỹ cảm thê lương riêng biệt.

Lúc này hắn đã có thể hoàn chỉnh nhớ lại chuyện ngày hôm qua, vì thế hắn run rẩy không ngừng, toàn thân lạnh giá, như rơi vào hầm băng, hắn có một xung động, lại không biết là xung động gì, nói chung toàn thân không chỗ nào không xúc động phẫn nộ, hắn cơ hồ bị tâm tình mãnh liệt này làm phát điên, nhưng thủy chung tìm không được chỗ phát tiết.

Cảnh mờ ám không rõ giữa Trương Cảnh Minh và Tuyết Bạch Sinh lúc nào cũng xoay quanh ở trong đầu hắn, hắn phẫn nộ như cây đuốc đang cháy trong ngực, cơn đau này không cách nào hình dung, mà càng thêm làm cho hắn không chấp nhận chính là hắn thấy rất rõ dục vọng của Trương Cảnh Minh, kích thích này thật sự tương đương thiêu trái tim hắn thành tro tâm ngâm thành trà cho Tuyết Bạch Sinh uống.

Được rồi, Chu Hoằng đã biết xung động trước đó là gì rồi, là xung động lấy đao đâm chết hai người kia.

Hắn sẽ không tha thứ cho Trương Cảnh Minh, cho nên chỗ trống biện minh cho anh trong lòng cũng không chừa lại nửa phần, kỳ thực muốn biện minh cũng không có khả năng, bởi vì chỉ cần nghĩ tới thì trong đầu hắn sẽ hiện lại cảnh hôm qua, cũng chỉ khiến hắn càng tức giận.

Sau đó hắn còn nhớ lại hứa hẹn giữa họ, lời hứa trong xe sau khi hoan hảo, cả đời chó má gì, lúc này ngẫm lại đúng là khôi hài nực cười, máu chó ngây thơ đến mức Chu Hoằng muốn lấy gậy đập chết mình.

Có lẽ đây đúng là chuyện hài hước nhất trong đời của hắn, hứa hẹn một đời với người khác, còn hết sức nghiêm túc, mà dưới tình huống này, hứa hẹn đáng tiếc và sự nghiêm túc chân thành của hắn ngoại trừ làm hắn cảm thấy xấu hổ và giận dữ còn xấu hổ ra, cũng không còn cảm xúc gì hết.

Lúc Thẩm Hòa Chiêu lần nữa vào phòng, Chu Hoằng vẫn là tư thế đưa tay che mắt, gần như trong một tiếng ở nơi hắn dường như chỉ là mấy phút thôi.

Thẩm Hòa Chiêu tựa hồ gặp việc khó gì, biểu tình do dự, anh đứng ở cửa, nhìn chăm chú vào Chu Hoằng nói: "Cơm nước tôi để trong nồi rồi, cậu nhớ dậy ăn. À còn nữa, đến giờ tôi đi làm rồi." Nói tới đây, anh hơi im lặng, nghĩ nghĩ vẫn nói, "Nếu như cậu cần người bên cạnh, tôi không đi cũng được."

Chu Hoằng nghe rõ ràng, nhưng trọng điểm trong lòng lại không phải là bên cạnh gì đó, mà là chuyện công việc liên quan đến hắn.

Công việc kia đến tuyệt vời, là một trong những kế hoạch người kia bày ra để lừa hắn lên giường, tuy hắn ở công ty cũng không thường gặp mặt Trương Cảnh Minh, nhưng cái quan hệ không thể nói này cũng từng làm hắn vui vẻ một thời gian, cảm thấy "Không thể cho ai biết" cũng tự có chỗ kỳ diệu của nó, nhưng bây giờ, hắn chỉ muốn trốn tránh công việc, không muốn có liên hệ với người kia dù là cực nhỏ.

Không nghĩ tới hắn thật sự là một người cảm tính lại quyết tuyệt như vậy.

Điểm này thật ra rất giống người nào đó, có phải yêu anh sẽ biến thành anh hay không, là lời bài hát nào đấy?

Chu Hoằng thất thần một lúc lâu, cũng may đúng giờ trở về, hắn ngẩng đầu cảm kích nhìn về phía Thẩm Hòa Chiêu, có vẻ ngốc manh nói: "Không cần, cám ơn anh."

Thẩm Hòa Chiêu xê dịch chân, không để ý lắm đáp ừm, sau đó ánh mắt sâu thẳm, quan sát Chu Hoằng, "Trước khi tôi đi, tôi muốn hỏi một chút, cậu sẽ ở lại đây không đi đâu đúng không?"

Chu Hoằng hơi đờ đẫn nhìn anh, sau đó bổng nhiên tỉnh ngộ, vội vã vén chăn lên xuống giường, khom lưng mang giày thu dọn quần áo, ngữ điệu xấu hổ, "Xin lỗi, tôi say rượu chưa tỉnh, đầu óc vẫn mơ màng, bây giờ tôi đi liền đây."

Nói xong, cũng thu dọn xong, áy náy đứng tại chỗ, gương mặt vô tội tái nhợt ngây ở đó, đôi mắt run rẩy, cơ thể nghiêng về trước, tư thế lúc nào cũng đi được.

Thẩm Hòa Chiêu biết hắn hiểu lầm, vì vậy nhanh lên dựng thẳng hai tay nói liên tục hai tiếng "Không phải", còn theo bản năng lùi về sau một bước chặn ở cửa, "Tôi không phải ý đó, tôi chỉ xác nhận một chút, cậu không cần lo lắng, cứ ở lại đây đi, nếu như cậu không có nơi để về."

Câu không có nơi để về này không cẩn thận kích thích đến Chu Hoằng, hắn cụp mắt nghĩ, đúng là không có nơi để về, nhà Trương Cảnh Minh hắn tuyệt đối sẽ không về nữa, vậy còn nơi khác không, nhà trọ của Lương Tử?

Hắn cũng không cảm thấy đây là ý kiến hay, nếu như Trương Cảnh Minh tìm hắn, suy nghĩ đầu tiên nhất định là Lương Tử, mà trước đây hắn cũng qua nhà trọ Lương Tử rồi, cho nên không an toàn.

Nhưng ngoại trừ hai nơi này, hình như cũng không còn lựa chọn khác nhỉ?

Chu Hoằng tinh thần lo lắng tâm tư khẩn trương, lúc này hắn nghĩ không ra biện pháp tốt để giải quyết vấn đề, liền giơ tay làm động tác phiền não, sắc mặt cực kém gần mức tan vỡ, mặc dù hắn đã cố gắng sức kiềm chế rồi, "Lại cho tôi ở thêm một ngày nữa đi, cám ơn."

Thẩm Hòa Chiêu rất hài lòng, anh xoay người kéo cửa ra, mặt còn nghiêng ra sau, nói với Chu Hoằng nói: "Tùy cậu ở bao lâu đều được, tôi đi đây, đừng quên ăn đó."

Chu Hoằng gật đầu, chỉ có thể nhìn được nửa gương mặt trăng trắng, khàn giọng lặp lại một câu, "Cám ơn."

Thẩm Hòa Chiêu nói không nên lời, chỉ thoáng nhìn Chu Hoằng, liền kéo cửa ra ngoài.

Chu Hoằng ngồi xuống, hai khuỷu tay đặt trên đầu gối, mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, hắn rất khó chịu trạng thái trước mắt của mình, thất tình hắn chưa trải qua bao giờ, nhưng trong tưởng tượng cũng hoàn toàn không phải cảm giác gần như đều rút hết sạch sức lực của hắn thế này, giơ cánh tay cũng cố sức, muốn thức dậy mà thức không nổi, hắn sắp bị tâm tình này giày vò chết rồi, giống như tâm thần phân liệt, một là mình đang muốn sống muốn chết vì tình cảm, một kẻ khác thì dậm chân mắng mình không tiền đồ, không phải là một thằng đàn ông.

Cảm ơn sự kiện ngày hôm qua, nếu không Chu Hoằng còn không biết mình sẽ thống khổ tới mức này, hiện tại hắn vuốt tóc một cái cũng sẽ thấy trong kẽ tay toàn là tóc.

Chuyện này không khoa học, hắn không có khả năng yêu sâu đậm một người như thế.

Chu Hoằng nhìn tóc đầy tay, trợn mắt há mồm giác ngộ rằng, đây là nhịp điệu sắp trầm cảm, hắn không thể từ bỏ trị liệu.

Vì vậy, Chu Hoằng ra ngoài tới hiệu thuốc, mua thuốc ngủ về, nhưng vẫn không ăn cơm, bụng rỗng nuốt vài miếng thuốc, sau đó nằm trên giường không nhúc nhích, dạ dày tuy khó chịu, nhưng vui mừng là đau đớn thất tình cũng không mạnh bằng hiệu quả của thuốc, hắn thành công ngủ, không còn đầy đầu đều là người kia nữa.

Chu Hoằng tính xong cả rồi, cho rằng chỉ cần ngủ thì cái gì cũng không suy nghĩ, cũng không có nguy hiểm gì, mà kết quả chính là khi Thẩm Hòa Chiêu trở về, hắn vẫn còn ngủ, Thẩm Hòa Chiêu ngủ, hắn lại tỉnh, uống thuốc nữa cũng không còn tác dụng, từ nửa đêm đã bắt đầu nhìn chằm chằm trần nhà cho đến hừng đông.

Nếu không ăn gì, Chu Hoằng đoán bao tử của mình sẽ hỏng, chỉ là lúc đang ăn cháo Thẩm Hòa Chiêu mua về, hắn nhớ tới món cháo mặn mà Trương Cảnh Minh làm, đến bây giờ còn hắn có thể nhớ mùi vị của nó, bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng ăn một chén vẫn muốn ăn nữa.

Cảnh tượng lúc ấy cứ như vừa xảy ra vào hôm qua, bao gồm mọi thứ của người kia, cử chỉ ngắn gọn ưu nhã của anh, tư thái cao thẳng hữu hình, lông mi và mắt ở khoảng cách gần, đủ loại mị lực được sinh ra đều xông lên đầu, nó từng làm hắn đố kị sâu sắc, sau đó lại sâu sắc ái mộ mọi thứ liên quan đến anh.


68. Chắc đầu hỏng mất thôi


Thẩm Hòa Chiêu cầm cái muôi đối diện bàn ăn nhìn chằm chằm Chu Hoằng hồi lâu, cuối cùng cảm thấy không ổn, anh thật sự chưa từng gặp tình trạng thất tình nghiêm trọng như vậy, liền buông cái muôi, hai cánh tay chồng lên nhau đặt trên bàn, hơi cúi đầu, suy nghĩ nói với Chu Hoằng: "Ờ... Hôm nay tôi xin nghỉ, có thể ở nhà với cậu."

Chu Hoằng chớp đôi mắt hơi xót, ngẩn ngơ nhìn về phía Thẩm Hòa Chiêu, "Vì sao?"

Ở nhà với hắn? Trông hắn hỏng bét vậy sao, đến mức không thể không có người trông?

Thẩm Hòa Chiêu không nhìn ra nét không thoải mái trong mắt Chu Hoằng, cảm thấy anh cần khai thông, liền nhắm mắt lại, "Bởi vì nhìn bộ dạng của cậu cần có người ở bên, có thể nói không, giữa cậu và anh ta, đã xảy ra chuyện gì?"

Lúc này Chu Hoằng đổi sắc mặt, cơ thịt căng trên mặt giật giật, lúc nói chuyện tựa hồ rất lao lực, cắn răng, "Xin lỗi, tôi không muốn nói."

Thẩm Hòa Chiêu trong dự đoán xoa mắt, thở dài một hơi, "Chu Hoằng, hãy nghe tôi nói," Nói tới đây thì ngừng lại một chút, cau mày tựa hồ không biết nên nói như thế nào, "... Lúc mới quen cậu, cảm giác đầu tiên cậu cho tôi là một người có chút điêu ngoa, tính tình hơi bướng, hơn nữa tôi nhìn người tương đối chính xác, cậu quả thật có chút bướng."

Chu Hoằng cau mày trên dưới nhìn mặt Thẩm Hòa Chiêu, "Cuối cùng anh muốn nói cái gì?"

Thẩm Hòa Chiêu nhìn thẳng Chu Hoằng đã dần dần phiền não, dùng giọng điệu rất nghiêm túc: "Tôi muốn nói, đừng làm khó mình quá, nếu như chút tình cảm này vẫn có thể vãn hồi, bộ dạng lúc này của cậu là đang tấu hài, ngược lại, nếu như chút tình cảm này không có thuốc nào cứu nổi, trong lòng cậu tốt nhất hãy mặc niệm nó chừng một trăm lần, sau đó lên tinh thần nhìn phía trước."

"Cậu không thể là một người làm hỏng mọi chuyện được, tin tưởng tôi, bây giờ cậu chính là nhịp điệu, mà chờ cậu làm hỏng mọi thử mới biết chút tình cảm này đúng là quá khứ, thì mới đang tấu hài."

Sắc mặt Chu Hoằng từ trắng chuyển sang xám, hắn có chút bị kích thích, "Anh nói bây giờ tôi đang tấu hài?"

Thẩm Hòa Chiêu ngăn chặn cảm giác dị dạng trong lòng, bởi vì Chu Hoằng có vẻ muốn cùng đánh nhau với anh, anh nhịn không được xoa da đầu tê dại, mặc dù thấy không ổn, nhưng vẫn gật đầu lên tiếng, "Là đang tấu hài." Nói xong cũng có chút hối hận, cảm thấy quá trực tiếp, sợ hắn không tiếp nhận được.

Đáng thương ghê, Chu Hoằng đều đã thảm như vậy rồi, còn bị người lôi ra chỉ điểm nói một phen, trong một ngày phòng tuyến thật vất vả dựng lên lại rầm một tiếng sập hết.

Lần này, Chu Hoằng đã hỏng mất, đôi mắt hắn run run nhìn Thẩm Hòa Chiêu một hồi, đáng thương không chịu được, làm Thẩm Hòa Chiêu nhìn mà tim cũng run rẩy theo, sau đó ánh mắt của hắn bỗng nhiên trở nên yếu đuối lạ thường, đầu tiên là từ từ gục mặt xuống, sau đó tay luồng vào trong tóc, hít mũi.

Thẩm Hòa Chiêu nhìn đầu mũi tái nhợt và cằm khẽ lay động của Chu Hoằng, tim bỗng nhiên thắt chặt, nhưng anh vẫn cảm thấy nên tiếp tục, liền hạ giọng, dùng âm điệu hướng dẫn từng bước dỗ hắn nói chuyện, "Chuyện quá khổ sở đừng gánh một mình, không có ai hiểu trọng lượng bi thương rõ hơn cậu, cậu biết cậu không chịu nổi, vậy chia sẻ một ít đi," Sau cùng, lại thêm một câu, "Cậu biết nói ra là điều đúng đắn."

Phòng tuyến trong lòng Chu Hoằng đã yếu đuối bất kham, hắn không có bài xích Thẩm Hòa Chiêu xâm lấn, thậm chí biểu hiện tín nhiệm, sau một hồi trầm mặc, hắn nhếch đôi môi trắng bệch, "Tô inhìn thấy..."

Nghe Chu Hoằng mở miệng, Thẩm Hòa Chiêu đột nhiên trở nên kích động, sự nhảy nhót này đến bản thân anh đều không thể giải thích, lẽ nào xem tiến bộ này thành dấu chân đầu tiên "thừa lúc vắng nhà tiến vào" thành công?

"Tôi nhìn thấy, anh ta cùng người yêu cũ... đang làm chuyện mờ ám, trong nhà người đàn ông đó."

Chỉ một câu nói, Thẩm Hòa Chiêu liền nghe hiểu đại khái, còn đồng thời thấy không đúng, tỷ như vì sao Chu Hoằng gặp phải trong nhà "người đàn ông kia", còn đúng lúc nhìn thấy hai người đang làm chuyện mờ ám, cái bug này quá rõ ràng rồi, anh tin Chu Hoằng sẽ không có chú ý tới, chỉ là cố ý bỏ quên, bây giờ hắn là một vật thể hoàn toàn bị phẫn nộ chiếm đoạt, nhưng chờ hắn tỉnh táo lại, hoàn toàn tỉnh ngộ chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Chu Hoằng nói ra, Thẩm Hòa Chiêu bỗng trầm mặc, trong lòng anh nhảy ra một suy nghĩ không quang minh, không vội giảng thích cho Chu Hoằng hiểu, cũng không phải không vội, chỉ là có giữ lại, điều kiện tiên quyết muốn giúp hắn ra khỏi bóng ma, thử ẩn giấu cái bug kia, có lẽ không thể thực hiện được, kéo dài một ít thời gian tranh thủ càng nhiều thời gian giao lưu với hắn cũng tốt.

Nhìn mặt bàn, Thẩm Hòa Chiêu tính toán xong rồi, "Ý cậu là, anh ta và người đàn ông kia vẫn thầm liên hệ?"

Môi Chu Hoằng giật giật, không có lập tức trả lời, như đang khắc chế cảm xúc đột nhiên sôi trào, "Phải, bọn họ vẫn thầm liên hệ, thậm chí anh ta vì hẹn hò với người đàn ông đó là lừa dối tôi."

Thẩm Hòa Chiêu phát ra một tiếng thở dài đau thương, còn nói một câu, "E rằng trong đó có hiểu lầm gì đó, cậu có nghĩ tới hay không?"

Chu Hoằng nâng đôi mắt đỏ ngầu mịt mờ nhìn Thẩm Hòa Chiêu, gằn từng chữ một: "Thậm chí có hiểu lầm thì sao, anh ta lừa dối tôi, còn..."

Đôi mắt màu đen của hắn cứ như đột nhiên dấy lên một đám lửa, bởi vì nhớ tới sự thật Trương Cảnh Minh sinh ra dục vọng nguyên thủy với Tuyết Bạch Sinh, đây là điều hắn không cách nào chấp nhận được nhất, nhưng muốn hắn nói ra, còn không bằng trực tiếp cho hắn một bạt tai.

Vì vậy Chu Hoằng cắn răng nhịn xuống, chỉ lạnh lùng lại nói mấy chữ, "Không thể tha thứ."

Sắc mặt Thẩm Hòa Chiêu mặc dù không có biểu cảm, trong lòng lại đang nhướng mày, câu trả lời này hay, sâu vào tim anh, chủ đề hiểu lầm gì gì này, anh cũng chỉ nói một lần, "Không nghĩ tới cậu còn có bệnh tình yêu sạch."

Chu Hoằng lộ ra biểu tình không thể nói lý, lên án Thẩm Hòa Chiêu, "Đây là bệnh tình yêu sạch? Anh cũng biết nói đùa ghê! Đây là phản ứng bình thường!"

Thẩm Hòa Chiêu giơ tay đầu hàng, "Được rồi, công việc của cậu thì sao đây?"

Chu Hoằng thu hồi những tâm tình vừa rồi, vấn đề này hắn có nghĩ tới, "Tôi sẽ gửi đơn từ chức cho công ty." Từ chức thì chỉ cần gửi email thôi, có thể có hơi không biết điều, nhưng vô luận thế nào hắn cũng sẽ không đến công ty kia nữa, mọi thứ đều vì không nhìn đến Trương Cảnh Minh nữa.

"Cho cậu mượn máy tính dùng một chút."

Thẩm Hòa Chiêu bị sự quả quyết và mạnh mẽ của Chu Hoằng chấn nhiếp, chần chờ hỏi hắn: "Thật muốn từ chức?... Bỏ qua những cái khác không nói, chỉ nói công việc, thật sự rất có tiền đồ."

Chu Hoằng không nói chuyện, nhưng biểu tình nói rõ tất cả, Thẩm Hòa Chiêu không cần phải nhiều lời nữa, cầm muỗng lên vừa tiếp tục húp cháo vừa giơ tay ngón tay chỉ thư phòng, "Xin cứ tự nhiên."

Chu Hoằng chỉ nói tiếng cám ơn liền đứng dậy đi tới thư phòng.

Trong hộp thư có rất nhiều email chưa đọc, người gửi tới, cũng chỉ có hai người, Trương Cảnh Minh và Lương Tử, Chu Hoằng không mở cái nào, trực tiếp xóa toàn bộ, hắn cũng không biết sao hắn có thể không nhìn đến hoàn mỹ như vậy, không có gì ngoài cơn đau quặn trong lòng khi nhìn đến ba chữ "Trương Cảnh Minh".

Hắn lặng yên, sau đó rất nhanh chóng đánh một đơn từ chức hoàn chỉnh, không chút do dự nào gửi đi, sau đó cũng có chút ngơ ngác, trong lòng thất vọng mất mát, không cách nào hình dung cảm giác này thế nào, qua loa nói thành mệt mỏi thì cũng được đi.

Ngây người nhìn màn hình máy tình một lúc lâu, sau đó ra ngoài ăn sạch điểm tâm, Chu Hoằng cảm thấy toàn thân đỡ hơn nhiều, cảm thấy thời gian tăm tối nhất của hắn đã qua rồi.

Mà cũng biết tự thôi miên chính mình đấy, hôm qua còn uống thuốc ngủ, hôm nay lại cảm thấy tâm tình không tệ, không biết là nhịp điệu gì, kỳ thực chính là tinh thần không có nơi dựa dẫm, hỉ nộ vô thường thôi.

Tự tắm rửa thoải mái đổi mới hoàn toàn, Chu Hoằng ngồi trên sô pha trồng nấm, nhìn Thẩm Hòa Chiêu đi ngang mấy lần sau đó đột nhiên nhớ ra, hôm nay anh ta xin nghỉ, nói là muốn ở nhà với hắn.

Lúc này Chu Hoằng có chút hổ thẹn, cảm thấy phụ lòng tốt của Thẩm Hòa Chiêu, bởi vì hiện tại tâm tình hắn không tệ, lẽ nào vì hùa theo anh ta, phải bày biểu tình tự sát muốn tự sát sao?

Hắn nghĩ một hồi, chắc đầu hỏng mất thôi.

Chu Hoằng cảm thấy trên mặt mình hiện ánh sáng, nhất định không giống bộ dạng thất tình vừa rồi, không khỏi có chút buồn bực, mới thở dài xong, giương mắt đã thấy Thẩm Hòa Chiêu đang theo dõi hắn, có chút giật mình, vì vậy nhanh chóng cong khóe môi, hỏi anh: "Sao thế?" Vẻ mặt ấy vạn phần nhu hòa, gương mặt trắng muốn có bao nhiêu ôn nhã là có bấy nhiêu ôn nhã, giọng nói cũng hết sức dễ nghe như châu tròn ngọc sáng.

Thẩm Hòa Chiêu ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn đồ vật trong tay, "Ờ..." Một tiếng, "Dọn dẹp đồ đạc, hiếm có khi ở nhà."

Chu Hoằng gật đầu, vẫn cười.


69. Đừng nói nữa! Phiền chết đi được!


Thẩm Hòa Chiêu cảm thấy anh có cần phải trò chuyện nhiều với Chu Hoằng, để đồ trong tya xuống ngồi bên cạnh hắn, bắt tay từ chi tiết nhỏ, "Cậu là con một hả?"

Chu Hoằng gật đầu, "Phải, nhưng cũng không hưởng thụ bao nhiêu, anh thì sao?"

Thẩm Hòa Chiêu có chút hào hứng nhướng mày, "Có một đứa em gái, mười hai tuổi, rất nghịch."

Chu Hoằng thoáng kinh ngạc, đồng thời cũng hiểu phải là như vậy, bởi vì Thẩm Hòa Chiêu trông giống người biết chăm sóc, lúc này nghe anh nói mình là một anh trai lúc nhìn lại anh lần nữa không khỏi cảm thấy anh càng thân thiện cẩn thận, "Ở chung nhất định rất vui nhỉ."

Thẩm Hòa Chiêu cười cười, "Gần như vậy, ngoại trừ lúc nhức đầu thì rất vui vẻ."

Chu Hoằng gật đầu, sau đó chợt nhớ tới chuyện gì, quay đầu hỏi Thẩm Hòa Chiêu: "Hôm nay ngày mấy rồi?"

Thẩm Hòa Chiêu ngẩn ngơ, nghĩ một hồi, "Hình như là ngày 16."

Vừa dứt lời, chỉ thấy Chu Hoằng đột nhiên đứng lên, muốn đi ra ngoài, Thẩm Hòa Chiêu kinh ngạc trong nháy mắt, lập tức đi theo sát, còn kéo tay hắn, "Cậu muốn đi đâu?"

Chu Hoằng xoay người nhìn anh, vẻ mặt vẫn như vậy, rất hòa nhã, thậm chí còn cười với Thẩm Hòa Chiêu, "Anh khẩn trương như vậy làm gì, tôi chỉ muốn đi ngân hàng, hôm nay là ngày gửi tiền cho ông nội."

Thẩm Hòa Chiêu thoáng lúng túng, anh buông tay Chu Hoằng, chỉ là sau khi buông ra thì chà xát đầu ngón tay, cứ như xúc cảm thoải mái trên bàn tay hơi lạnh của Chu Hoằng vẫn còn đó, "... Ờ, nếu vậy, cùng đi nhé, trùng hợp tôi cũng phải gửi tiền về nhà."

Chu Hoằng không có ý kiến, thậm chí cười nghiêng đầu hướng ra cửa, "Vậy đi thôi."

Thẩm Hòa Chiêu cầm chìa khoá đuổi kịp, tuy là anh rất thích hình thức chung đụng hòa hợp này với Chu Hoằng, nhưng lại cảm thấy vi diệu ở đâu đó, tựa như anh xuyên qua một vũ trụ song song, Chu Hoằng trước mặt không phải Chu Hoằng vậy.

Ra khỏi tiểu khu, đi đường mấy bước, Chu Hoằng bỗng nhiên dừng chân, đổi ý, không muốn đi ngân hàng nữa, muốn trực tiếp về nhà.

Tâm tư này sau khi hắn nói cho Thẩm Hòa Chiêu trở nên càng kiên định, trong lòng căn bản không có ý thức được sở dĩ hắn kiên định như thế kỳ thực là vì hắn muốn trốn tránh thành phố này.

"Hiện tại tôi đã từ chức, lại rất lâu chưa về nhà, không bằng về ở một thời gian, chơi với ông nội, đúng lúc cũng suy nghĩ xem tương lai nên đi như thế nào."

Câu nói này tựa hồ rất bình tĩnh rất có ý tưởng, Thẩm Hòa Chiêu nghe xong, câm lặng nhìn hắn một hồi, sau đó nói một câu ngay cả anh đều giật mình, "Tôi đi chung với cậu."

Chu Hoằng nhíu mày, "Đi chung với tôi? Nhưng tôi về nhà hưởng thụ, anh theo làm chi, bỏ việc?"

Thẩm Hòa Chiêu không thèm để ý chút nào, "Tôi vừa lập xong một trình tự, đang cần một kỳ nghỉ, tin tưởng công ty sẽ không cự tuyệt."

Chu Hoằng còn chưa biết Thẩm Hòa Chiêu làm việc gì, lúc này nghe anh nói như vậy, thái độ tựa hồ rất chắn chắn, cũng không kiên trì, nhưng cuối cùng vẫn không tiện, "Nhà của tôi rất nhỏ, chỗ ngủ chỉ có một cái giường đặt gần lò sưởi, tôi chen chúc với ông nội, không còn chỗ cho anh."

Chu Hoằng đã rất cố gắng biến câu nói nghe vào không giống cự tuyệt, nhưng vừa nói như vậy, đã thấy Thẩm Hòa Chiêu đúng là hơi khó ở.

Vì vậy, mới ra ngoài không bao lâu, hai người lại bắt đầu trở về.

Trên mặt Chu Hoằng trên mặt có ánh sáng, tâm tình không tệ, bởi vì chuyện muốn về nhà, Thẩm Hòa Chiêu có chút buồn bực, vất vả lắm mới có cơ hội ở chung, anh đang dã tâm bừng bừng tiến bước tiếp theo, con đường đi tới lại bị chặn ngang, mà hình như anh không có cách nào giải quyết, thực sự rất đè nén.

Vốn không có hành lý, lại tay xách nách mang thì có vẻ hơi không cần thiết, Chu Hoằng ở cửa tiểu khu kéo Thẩm Hòa Chiêu, nói muốn mời anh ăn cơm, coi như tạ lễ hai ngày qua anh chiếu cố hắn.

Thẩm Hòa Chiêu không cự tuyệt, đề nghị một quán ăn ngon gần đây, đưa Chu Hoằng đi.

Trên đường đi, Thẩm Hòa Chiêu hỏi Chu Hoằng: "Điện thoại cậu không có, về sau tôi phải liên lạc cậu thế nào?"

Chu Hoằng sửng sốt, điện thoại bị hắn nhấn bồn cầu rồi, hắn còn quên mất chuyện này, bây giờ nghĩ lại, không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, "Gửi email đi, anh ghi lại, sau khi về nhà tôi mua điện thoại mới sẽ liên lạc với anh."

Thẩm Hòa Chiêu gật đầu, lấy điện thoại ra ghi lại email của Chu Hoằng, còn nói một câu: "Nhất định không được quên."

Chu Hoằng chắc chắn gật đầu, "Nhất định không quên."

Trên bàn cơm không có rượu, cũng không nói nhiều, tâm tư mỗi người đều thâm trầm, một người không dám đối mặt, một người không có cơ hội đối mặt, nhưng bầu không khí cũng không tệ, cuối cùng cũng viên mãn ăn xong bữa cơm.

Buổi chiều Thẩm Hòa Chiêu tiễn Chu Hoằng đến nhà ga, có chút muốn nói lại thôi, tim Chu Hoằng tuy trống rỗng tựa hồ mất đi năng lực lĩnh hội sự háo hức, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng của Thẩm Hòa Chiêu đôi chút, có điều hắn không biểu thị cái gì, bởi vì cảm thấy dường như không có gì quan trọng, tình cảm chỉ xuất phát từ một phía nên vì vậy có chút nóng nảy mà thôi, chờ thời gian này qua đi, mọi thứ đều trở nên mờ ảo và nhạt nhòa như khói.

Tình cảm ấy, lúc mất hết ý chí nó chỉ là cái rắm.

Vì vậy, Chu Hoằng ra vẻ thờ ơ, người cũng trống trơn tim cũng trống không về quê.

Tiểu lão đầu đang dựa đầu giường đặt gần lò sưởi cầm ngọn nến hơ thuốc dán, thấyn Chu Hoằng đột nhiên đứng trước cửa, làm ông trợn to đôi mắt ti hí sáng quắc, hơi sửng sốt, cuối cùng khi nghe thấy mùi khét mới lấy lại tinh thần, đem thuốc dán nóng bỏng dán lên cổ chân cái "Bốp", nhe răng mắng Chu Hoằng: "Thằng ranh trở về hồi nào cũng không nói một tiếng hù chết ông nội mày!"

Chu Hoằng từ sớm vẫn nhìn chằm chằm cổ chân sưng thành cái bánh bao của tiểu lão đầu một hồi lâu, không phải trả lời câu này, trực tiếp chỉ vào chân của ông, chân mày nhíu thành cái rãnh, "Chân ông làm sao?"

Tiểu lão đầu còn hầm hừ vụ vừa nãy, "Nói về là về, không đi làm nữa? Thằng ranh thiếu đánh cho rằng mình giỏi lắm, mau về cho tao, lỡ cái gì cũng không thể trễ nãi công việc..."

Chu Hoằng rất nóng nảy, không đợi tiểu lão đầu lải nhải xong liền rống lên: "Đừng nói nữa! Phiền chết đi được! Con hỏi ông sao lại thế này!"

Tiểu lão đầu sửng sốt, sau đó lườm gương mặt xanh đen của Chu Hoằng, kéo dài âm điệu "Hừ" một tiếng, ngửa người ra sau, "Thằng ranh dám nói chuyện với lão đầu tao như thế à, muốn bị đánh hay sao?"

Ông còn muốn cho Chu Hoằng ăn cái nồi, nhưng chân không tiện, lại đang trên giường đất, xoay người hai cái cuối cùng vẫn thở phì cho qua.

Chu Hoằng rất phiền, lại hỏi một lần: Cuối cùng là làm sao, sao lại sưng như vậy?"

Tiểu lão đầu cuối cùng cũng kết thúc đề tài, dán thuốc dán, giọng điệu "Không muốn chuyện bé xé ra to": "Chuyện nhỏ thôi, chỉ là vô tình trật chân, dán mấy miếng thuốc dán là tốt rồi."

Chu Hoằng lo lắng, tiến lên nhìn kỹ, chân mày nhíu chặt hơn trước kia, "Đừng làm mấy chuyên không thích đáng này, đi bệnh viện khám chưa, chụp X quang chưa, bác sĩ nói thế nào, thuốc dán từ đâu tới?"

Tiểu lão đầu sợ nhất Chu Hoằng hỏi cái này, lập tức không kiên nhẫn, thẳng thắn xua tay, "Trật chân thôi chụp cái gì mà chụp hả bộ dư tiền quá không biết tiêu thế nào? Đã cho thầy thuốc nối xương giỏi nhất trấn trên coi rồi, hoàn toàn không có chuyện gì!"

Chu Hoằng lộ ra biểu tình con biết mà, hỏi ngược: "Là cái ông đầu trọc mắt mờ trong hẻm đó hả? Ổng coi chuẩn không!"

Tiểu lão đầu đánh lên cánh tay Chu Hoằng một cái, "Mờ mắt cái đầu mày, người ta là y dược thế gia đó, thuốc dán này đều là tổ truyền, bảo là hữu hiệu lắm đó!"

Chu Hoằng không muốn dây dưa với ông nữa, trực tiếp xoay người đưa lưng về phía tiểu lão đầu, cúi người xuống vỗ vỗ lưng của mình, "Đi lên, đi bệnh viện khám," Nói tới đây còn xoay mặt ra sau, hung ác nói, "Đừng nói chuyện, nếu không ông không nhanh, tính tình con thế nào ông cũng biết rồi đó!"

Tiểu lão đầu đang chuẩn bị chống lại, nghe câu này xong lập tức im lặng, rốt cục thỏa hiệp, lề mề một hồi bò lên lưng Chu Hoằng, cuối cùng mới dám mở miệng: "Thằng ranh nóng nảy sẽ cắn người, không phải tao sợ mày, là sợ mày rớt răng!"

Chu Hoằng cõng tiểu lão đầu lên, cảm động đến rơi nước mắt, "Ông thật biết quan tâm, con cũng cảm động rớt nước mắt rồi nè."

"Bớt nói nhảm!"

Cuối cùng vẫn đến bệnh viện chụp X quang tỉ mỉ kiểm tra, bác sĩ nói không trở ngại, cho vài liều thuốc, lại căn dặn vài câu cũ rích, gì mà thương tổn gân cốt một trăm ngày, gì mà tận lực đừng dùng cái chân trật các lạoi, tiểu lão đầu nghe mà sắc mặt càng ngày càng không tốt, trên đường trở về liên tiếp nói uổng tiền quá.

Chu Hoằng coi như không nghe thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro