Chương 2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thứ Hành liền nhận được điện thoại của sở trưởng. Nghe điện thoại, Diệp Thứ Hành mặt đen đến không thể đen hơn, cái gì cũng chưa nói, cuối cùng dạ một tiếng dập máy.



Mọi người trong tổ trộm liếc Diệp Thứ Hành, lão Hồ khụ một tiếng hấp dẫn ánh mắt những kẻ khác, nhìn Diêu Đại Đảm, cằm hất hất về phía Diệp Thứ Hành, ý tứ bảo hắn lên thám thính tình hình.



Diêu Đại Đảm bất quá đúng là loại điếc không sợ súng, ngẩng ngẩng đầu ra vẻ oai phong đi đến bàn của Diệp Thứ Hành, hắc hắc cười hai tiếng hỏi: "Sếp, sở trưởng có chuyện gì thế?"



Diệp Thứ Hành quăng cho Diêu Đại Đảm một cái trừng mắt, lạnh lùng nói: "Hắn bảo ta qua văn phòng hắn uống trà ăn ít điểm tâm, thuận tiện báo cáo một chút thủ hạ của ta là như thế nào nhờ ta anh minh dạy dỗ mà có thể "nghiêm túc" thực thi nhiệm vụ như vậy."



Có bốn kẻ bị nói trúng tim đen, chột dạ.



"Đừng a! Sếp! Không phải đã tạ lỗi với ngươi rồi ư? Chúng ta không phải cố ý mà, lần sau không dám nữa chả phải là được sao?" Diêu Đại Đảm kêu lên, ngày hôm qua bọn họ liền hướng Diệp Thứ Hành tạ tội, còn kém quỳ xuống đất cầu xin tha thứ! Còn không có nguôi giận sao?!



Diệp Thứ Hành không nói được một lời nhìn Diêu Đại Đảm, kẻ kia lập tức làm ra bộ dáng cún con đáng thương nhận lỗi, dạ dày một trận khó chịu, Diệp Thứ Hành rốt cục thở dài, nói: "Ta sớm muộn cũng bị các ngươi cùng tên ranh con này làm cho tức chết! Mua cho ta điểm tâm! Ta từ sáng giờ vẫn chưa ăn cái gì!"



"Yeah~~~!" bốn người vỗ tay kêu lên . "No problem! Sếp thân yêu muốn ăn thịt khủng long chúng ta cũng đi làm cho ngươi!"



Không có biện pháp! Diệp Thứ Hành cười khổ, ai kêu hắn gặp phải đám gia hỏa này chứ! Mệnh a! Hy vọng lát nữa còn giữ nổi cái mạng nhỏ này mà lết ra khỏi văn phòng sở trưởng...



Diệp Thứ Hành ra khỏi cửa tổ tệ nạn xã hội, tạt qua WC tiện "giải quyết" một chút, đợi lát nữa không biết sẽ bị giáo huấn bao lâu đây! Làm hắn không nghĩ ra chính là, tại WC đụng phải người quen, tuy lễ phép chào hỏi, nhưng đối phương hình như đều đang cố chịu gì đó, bộ dáng muốn cười mà cố nhịn cười làm hắn chột dạ.



Chuyện gì thế ko biết! Diệp Thứ Hành trong lòng nghi ngờ, ra khỏi WC đi lên tầng của sở trưởng, dọc theo đường mặc kệ người quen hay không quen đều nhìn hắn, trên mặt biểu tình rõ ràng là đang cố nhịn cười. Có hai nữ cảnh sát trẻ tuổi còn thì thầm to nhỏ với nhau: "Nhìn xem! Chính là hắn, chính là hắn! Hắc hắc!"



Diệp Thứ Hành không biết chính mình từ khi nào nổi danh, hay tổ tệ nạn xã hội trong một đêm thành minh tinh của sở cảnh sát (mơ hão quá cưng ơi ...). Nhưng Diệp Thứ Hành nghĩ cả hai khả năng đều không thể xảy ra, cho nên, hắn có dự cảm không tốt!

Quả nhiên, vừa ngồi xuống trước bàn của sở trưởng, sở trưởng với cái bụng trông như phật Di Lặc cùng bộ cảnh phục đặc chế cho vừa với cái "thùng phi' kia liền bắt đầu "kể chuyện xưa" cho Diệp Thứ Hành, nói đông nói tây nào là hắn lúc mới tốt nghiệp, nào là đến tổ tệ nạn xã hội nhiệm vụ đầu tiên liền bắt sai người, trước đây cả trăm chuyện nhỏ to đều bị hắn lôi ra hết. Nói chuyện nhưng sở trưởng với cái đầu nhẵn thín biệt danh "sân trượt băng có rào sắt" ( ý bảo bác ý hói như kiểu bác Bằng hói nhà ta ý, ) lại cứ thế xoa xoa đầu hắn, Diệp Thứ Hành hoài nghi có phải hay không đầu của sở trưởng là do ổng sờ nhiều quá nên mới trụi lủi như vậy.


Lão già chết tiệt này có gì thì nói m* nó ra! Diệp Thứ Hành trong lòng chửi rủa, thỉnh thoảng nhàm chán bèn nghịch nghịch cái bút trên bàn.



"Khụ!" sở trưởng hắng giọng, Diệp Thứ Hành biết, muốn nói chính sự rồi!!.



"Thứ Hành a~" bắt đầu giả bộ thân thiết, "Lúc trước ta đem ngươi phái đến tổ tệ nạn xã hội chính là nhìn thấy năng lực của ngươi, cho rằng ngươi khẳng định sẽ không làm ta thất vọng, sự thật là mấy năm nay ngươi quả thật thực cố gắng, trên đường kẻ bán dâm giảm đi không ít—"



Kẻ bán dâm giảm đi ngươi làm sao biết được? Chả nhẽ đi "thực tế" ?! Diệp Thứ Hành giả vờ cười cười gật gật đầu, "Là sở trưởng coi trọng ta!"



"Nhưng là—" thự trưởng đẩy ghế dựa ra sau, đứng lên đi đến sau lưng Diệp Thứ Hành vỗ vỗ lưng hắn, "Ngày hôm qua hành động của ngươi làm ta thực thất vọng a!"



Lão tử mới là thất vọng! Diệp Thứ Hành trong lòng mắng một câu, từ đầu tới đuôi là hắn hy sinh lớn nhất!



"Đấy là do mấy người bên Tây bộ náo loạn! Bằng không chúng ta lần đó hành động chắc chắn thành công!" Diệp Thứ Hành nghiến răng nghiến lợi nói.



"Ách— này có thể cũng là một nguyên nhân," sở trưởng lại đi trở về ghế của mình, ngồi xuống, ghế dựa lập tức xẹp xuống cả chục phân!!.



"Nhưng cấp trên đối với nhiệm vụ lần này của tổ người rất quan tâm, đây có thể xem là vụ lớn. Nhưng rốt cuộc ngươi làm loạn ra thành thế này, làm ta khó mà xử lí a!" sở trưởng day day hai bên thái dương, trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ.



Diệp Thứ Hành biết lần này lại trốn không khỏi.



"Nói đi! Phải làm sao bây giờ? Viết kiểm điểm hay kỉ luật?" hắn nhận! Đằng nào thì cũng chả phải lần đầu tiên.



"Cũng chưa hẳn đến mức đó, thực ra còn có biện pháp khác."


Biện pháp khác?



"Sự thật lần này nhiệm vụ tình huống còn chưa hướng thượng cấp báo cáo, chỉ cần chúng ta không nói, báo cáo viết lần đầu tiên hành động bởi vì chỉ điểm sai mà thất bại là được rồi! Đến lúc đó đi thêm lần nữa, đem phạm nhân bắt lấy liền thần chẳng biết quỷ không hay! Sở cảnh sát cũng không muốn lộ ra việc mất mặt này!" sở trưởng nhẹ nhàng thuyết, nhưng khuôn mặt che không được vẻ giảo hoạt.



Diệp Thứ Hành trong lòng mắng : Thật sự là cái lão hồ ly! Chẳng qua—



"Một khi đã như vậy thì còn có cái gì lo lắng?" Diệp Thứ Hành hỏi.



Sở trưởng sắc mặt thay đổi một chút, lại hắng giọng nói: "Ngươi sẽ không quên còn có người của Tây bộ cũng liên quan sao?"



Mẹ kiếp! "Thế thì sao?"



"Việc này dù sao cũng liên quan đến hai tổ các ngươi, ta đã cùng sở trưởng Tây bộ liên hệ qua, hắn cũng đồng ý làm như vậy."


Thật sự là hủ bại a! "Kia còn có cái gì để nói? Mà đồng ý là đồng ý cái gì?"



"Là—" thự trưởng trên mặt có biểu tình là lạ, Diệp Thứ Hành nhìn thấy, hắn bỗng dưng có dự cảm không lành, "Ngươi cũng nên đi đến chỗ người ta nói lời xin lỗi a?"



Xin lỗi!? "Bằng cái gì muốn ta xin lỗi? Là bọn họ phá hư hành động của chúng ta a!" Diệp Thứ Hành lửa giận "tạch" một cái liền bùng lên hừng hực!



"Ngươi cũng phá hư hành động của bọn họ! Hơn nữa—" sở trưởng dừng một chút nghĩ muốn bảo trì vẻ mặt nghiêm túc, nhưng khóe miệng vẫn nhịn không được mà hơi cong lên, ngữ khí cười cười nói: "Ngươi đem— "cái kia" của người ta bị ngươi lột xuống, làm cho người ta xấu mặt, chung quy cũng phải lên tiếng chút chứ?"



"Phừng~~" Lửa giận lên mau mà tắt cũng cũng nhanh không kém. Diệp Thứ Hành câu đầu tiên liền hỏi: "Việc này ngươi như thế nào biết!!?" giờ thì hắn đã biết vì cái gì hôm nay mọi người trong sở cứ nhìn thấy hắn là chỉ trỏ cười cười, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm!



Sở trưởng đứng lên hai tay chắp ra sau lưng, hít một hơi giống như thông cảm với Diệp Thứ Hành, "chuyện tốt không ra khỏi chuyện xấu truyền xa ngàn dặm a!"



Kháo! Lão tử biết không cần ngươi gà mẹ!



"Đợi lát nữa ngươi liền qua đó đi! Lãnh cảnh quan là người tốt, được công nhận là một cảnh sát suất sắc, tin tưởng ngươi thành tâm giải thích hắn sẽ không làm khó dễ ngươi! Dù sao cũng là đồng sự! Tin tưởng ngươi sẽ không làm ta thất vọng lần nữa!" sở trưởng đặc biệt cường điều nhấn mạnh hai chữ "lần nữa", rõ ràng là uy hiếp "ngươi nếu không đi ta sẽ 'tận tình hỏi thăm'"!


Lão tử không phải sợ hắn gây khó dễ, là lão tử căn bản sẽ không xin lỗi hắn! Diệp Thứ Hành khỏi cửa phòng Sở trưởng, tức giận đến đá một phát tường cho bõ tức, làm cho bứa tường vốn trắng tinh giờ in một dấu chân to tổ chảng đen xì. Vừa lúc lại có hai nữ cảnh quan đi qua, nhìn thấy Diệp Thứ Hành đều che miệng cười khẽ, Diệp Thứ Hành kích động, rống lên một tiếng: "Xem cái gì xem? Chưa thấy qua người khác lột quần lót a!" lời vừa nói ra làm hắn hận không biết có cái lỗ nào để chui xuống không.



Từ ngày đó cảnh sát ở Đông đều gọi Diệp Thứ Hành là "khố ca"! Chuyên gia lột quần lót siêu cấp đẹp trai!



Diệp Thứ Hành cưỡi con Yamaha BW S125 (1) chạy như điên, đang trong giờ hành chính trên đường cũng không có cảnh sát, huống hồ hắn chính là cảnh sát, lại càng thêm bất cần!



Tri pháp phạm pháp? ( hiểu pháp luật mà vẫn phạm pháp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro