Chương 2.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Lãnh Liệt văn phòng có rất nhiều cây cảnh, cơ bản đều là cây cảnh lớn ko có hoa, làm cho cả căn phòng mang cảm giác thanh lương (mát mẻ, trong lành). Diệp Thứ Hành trái lại rất thích.


"Mời ngồi." Lãnh Liệt đưa tay làm dáng vẻ 'mời'.



Diệp Thứ Hành cũng không khách khí, đặt mông ngồi xuống cái ghế đối diện Lãnh Liệt. Trong lòng nghĩ tiểu tử này muốn theo ta chơi trò gì! Giả bộ người tốt, trong lòng không biết đang nghĩ chiêu gì để chỉnh ta đây! Đại gia ta chơi với ngươi đến cùng!



Hai người nhìn nhau trong chốc lát, đều không có ý tứ mở miệng. Rốt cuộc cuối cùng vẫn là Lãnh Liệt mở miệng trước—



"Diệp cảnh quan đến tìm ta có việc gì? Nếu ta nhớ không lầm chúng ta giống như không thuộc về cùng cái cấp bậc a?" Lãnh Liệt mỉm cười nói.



Diệp Thứ Hành tức khí! Tiểu tử này rõ ràng không coi tổ tệ nạn xã hội ra cái gì! Kháo! Tổ tệ nạn xã hội như thế nào? Tổ tệ nạn xã hội chuyên môn bắt khách làng chơi chết tiệt như ngươi!



"A a! Dĩ nhiên, chúng ta tổ tệ nạn xã hội cả ngày chỉ có thể bắt mấy tên khách làng chơi chết tiệt, đương nhiên không thể cùng trọng án tổ so sánh!" Diệp Thứ Hành cười đến là sáng lạn, ta cho ngươi tức chết!



Nhưng Lãnh Liệt vẫn mỉm cười, trưng ra khuôn mặt tuấn tú không chút tức tối, làm Diệp Thứ Hành cực kì chán ghét.Quên đi! Không thèm chấp hắn! Diệp Thứ Hành quyết định làm nhanh cho xong, sớm một chút rời đi mới là đúng đắn.



"Cảnh sát Lãnh, đối với sự việc phát sinh lần trước— ta—"cắn răng, Diệp Thứ Hành bắt buộc mình nói tiếp, "Ta— rất xin lỗi!" đau a! Đau lòng! Khó chịu quá a!



"Nga?" Lãnh Liệt thiêu thiêu mi, động tác vô cùng đẹp, Diệp Thứ Hành nhìn không chớp mắt.



Tiểu tử này đến xin lỗi quả thực là ngoài dự kiến, Lãnh Liệt khẳng định hắn không phải loại người dễ dàng nói xin lỗi, nhất định là do áp lực của cấp trên. Ha hả! Thật sự là đáng thương! Nghĩ vậy, Lãnh Liệt tâm lí muốn trêu đùa lại nổi lên. Hắn biểu hiện thường ngày lạnh lùng, làm cho các nữ đồng nghiệp đều nói hắn là vô cùng đẹp trai nhưng lại lãnh khốc, đối hắn là vừa yêu vừa hận! Họ không biết, Lãnh Liệt chỉ lạnh lùng vô cảm với thứ hắn ko có hứng thú, còn đối với thứ hắn có hứng thú thú thì lại luôn tìm cách trêu đùa. Cái này người ta gọi là bụng dạ đen tối!! mà lúc này đối với hắn việc có hứng thú nhất là đem tiểu đông tây (cách gọi yêu trẻ con, như kiểu cục cưng hay bé con gì gì đấy) kia ra "chỉnh"!


Thấy hắn không phản ứng, Diệp Thứ Hành nhíu mày, hắn điếc a? Vừa định mở miệng hỏi, Lãnh Liệt liền mở miệng nói: "Ngươi đói chứ?"



"A?" Diệp Thứ Hành không hiểu.



"Hiện tại là giờ ăn cơm, cảnh sát Diệp đói chứ?" Lãnh Liệt lại hỏi một lần.



Đói là đói, chẳng lẽ ngươi muốn mời ta ăn cơm? Nhưng ta nhìn thấy ngươi không ăn nổi. Diệp Thứ Hành trong lòng như vậy, ngoài miệng nói: "Không! Ta cũng— thực đói!" hắn thực đói mà!



Lãnh Liệt chưa nói cái gì, đi đến bên cạnh phòng ngồi xuống như lâý cái gì đó, Diệp Thứ Hành liếc mắt, dĩ nhiên lại là loại tủ lạnh mini hiện đang vô cùng thịnh hành! Một cái phải đến một vạn a! Thực con mẹ nó đúng là đại thiếu gia xa xỉ!


Lãnh Liệt từ trong tủ lạnh lấy ra một hộp cơm tinh xảo đặt ở trước mặt Diệp Thứ Hành, mở nắp, bên trong tất cả đều là sushi. Ngay cả Diệp Thứ Hành là người bình thường cũng biết các loại sushi này đều là chế biến rất công phu tinh sảo!


Ừng ực! Âm thầm nuốt nước miếng, Diệp Thứ Hành thật vất vả đem tầm mắt dời khỏi chỗ sushi, ngẩng đầu nhìn Lãnh Liệt nói: "Ta không đói, Lãnh cảnh quan—"


"Có cái gì ăn xong nói sau đi!" Lãnh Liệt mỉm cười thiện chí =)), Diệp Thứ Hành nhìn như thấy như thể sau lưng hắn là cả một vườn hồng rực rỡ, hảo chói mắt a!



Lần trước rõ ràng là trưng ra bộ mặt muốn giết ta, hiện tại như thế nào hảo tâm như vậy? Còn mời ta ăn, trong sẽ không hạ độc chứ? Diệp Thứ Hành hoài nghi nhìn nhìn hộp sushi.



Lãnh Liệt giống như hiểu được hắn lo lắng cái gì, giấu đi nụ cười xấu xa ân cần nói : "Yên tâm đi! Không có độc đâu! Ăn nào!"



Tên gia hỏa có thuật đọc tâm sao chứ!!? Diệp Thứ Hành không biết, Lãnh Liệt có bằng thạc sĩ tâm lí học, đối với người đơn thuần như Diệp Thứ Hành thì thật quá dễ dàng nhìn thấu.



"Cảnh sát Diệp yên tâm! Hiện tại là thời gian nghỉ ngơi, chuyện chúng ta nói cũng là chuyện riêng, không cần khẩn trương, ta sẽ không ăn ngươi!" Lãnh Liệt cố ý nhấn mạnh mấy từ cuối, quả nhiên đúng như ý Diệp Thứ Hành trên mặt lộ ra biểu tình khinh thường.



Đại gia ta còn sợ ngươi chắc? Có cho tiền ngươi cũng dám hạ độc ta ở trong này!



"Ta đây cũng không khách khí!" cầm lấy miếng sushi cá hồi Diệp Thứ Hành một ngụm nuốt xuống, mĩ vị a~~~! Lại một cái! Kẻ đã đói bụng thì càng ăn càng đói, dần dần địa Diệp Thứ Hành thả lỏng cảnh giác một lòng chỉ nghĩ đến mĩ thực trước mắt.



Lãnh Liệt một tay chống cằm nhìn Diệp Thứ Hành bộ dạng khi ăn vô cùng đáng yêu, nhịn không được cười.


"Cảnh sát Diệp nói lời giữ lời chứ?" trong lúc Diệp Thứ Hành đang bận giải quyết hộp sushi ngon lành, Lãnh Liệt bỗng dưng hỏi.



Cái gì? Diệp Thứ Hành ngẩng đầu nhìn thấy Lãnh Liệt, nói lời giữ lời? Theo bản năng nói không cần nghĩ: "ta đương nhiên nói lời giữ lời rồi!" Trượng phu mà!



Tốt lắm! Lãnh Liệt khóe miệng giơ lên, "Vậy lời ngươi nói lần trước cũng tính chứ?"



Lần trước? Lần nào? Diệp Thứ Hành kẻ miệng lưỡi luôn đi trước đầu óc, chưa kịp nghĩ xem lần trước là nói cái gì với Lãnh Liệt thì mồm đã tự nói, "Đương nhiên tính!" nói xong lại cắn một miếng sushi.



"Vậy ngươi đem "tiểu đệ đệ" cho ta xem!"



"Phụt~~~! Khụ khụ khụ~!" ho đến phổi thiếu điều phun ra, Diệp Thứ Hành không dám tin hắn vừa rồi nghe được cái gì, "Ngươi, ngươi vừa rồi nói cái gì?" hắn nhất định là nghe lầm rồi!



Lãnh Liệt lúc này mặt mỉm cười, ngoài cửa sổ ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu lên người hắn, làm hắn nhìn trông như một bức tượng thiên sứ, nhưng "thiên sứ" lại dùng âm thanh vô cùng gợi cảm nói : "Ngươi lần trước nói qua muốn đem "tiểu đệ đệ" cho ta xem!"



"Ta...ta là con trai độc nhất, không có đệ đệ!" đúng! Hắn muốn gặp "đệ đệ" ta, không phải cái kia "đệ đệ"! Diệp Thứ Hành trong lòng an ủi chính mình! Nhất định là hắn lý giải sai lầm rồi! Tên gia hỏa sẽ không biến thái đến như vậy! Nhất định!



"Ta muốn xem tính khí của ngươi." (ờ thì ai xem Mê Dương đều biết a..) nụ cười của Lãnh Liệt cùng với lời nói hoàn toàn không tương xứng.



Má ơi! Ta gặp phải biến thái!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro