Chương 3.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Diệp Thứ Hành chậm chạm lết về Tây bộ, trên mặt dán hai miếng salonpas, cái trán còn có vết xanh vết đỏ, chẳng qua hắn dù thế cũng không có vết thương gì nặng lắm. Dù sao cũng là kẻ lão luyện, năng lực đề kháng vô cùng mạnh. Diệp Thứ Hành không bị thương ở mấy phần quan trọng, chỉ bị sây sát phần mềm và quần áo thì bê bết hết cả.



Bất quá, con Yamaha yêu quý của Giang Dương thì ko "cao số" được như thế.




Vừa mới tiến vào tổ tệ nạn xã hội, người ở bên trong tất cả đều nhảy dựng lên, hỏi hắn có phải là nửa đường đánh cướp? Diệp Thứ Hành nghĩ nếu vậy thì đã tốt, ít nhất bắt trộm còn có đứa để hắn xả stress! Cuối cùng đơn giản nói một câu: Sự cố ngoài ý muốn. Diệp Thứ Hành đầu chuyển hướng nhìn Giang Dương đang đọc sách. Giang Dương nâng đầu liếc mắt nhìn hắn, đẩy đẩy kính mắt, phản chiếu một đạo bạch quang, ngữ khí không cao không thấp nói: "Cái xe kia là là ta phải mua trả góp."



Kháo! Cái xe dở hơi ý mà ngươi cũng phải mua trả góp? Diệp Thứ Hành tức tối cũng chỉ dám để trong lòng, cắn chặt răng, cam chịu nói: "Ta sẽ bồi thường!"




Vốn là sau khi đâm lên vỉa hè xong, Diệp Thứ Hành nghĩ nâng xe dậy, nhưng vừa nhấc tay, chỉ thấy cái đầu xe lủng lẳng, hơn nữa bánh xe sau không hiểu sao "mất tích", có vị đại thúc nói vừa nãy thấy xe chở rác hốt đi mất rồi. Diệp Thứ Hành bèn một phát quẳng cái đầu xe sang một bên, đem ra hàng phế liệu bù ít tiền!




Được mọi người coi như ông hoàng đỡ ra tận ghế để ngồi, lại còn bưng trà cho hắn, Diệp Thứ Hành cũng gọi là có chút hưởng thụ, nhưng mấy cái này không bù đắp được "tâm hồn" bị tổn thương của hắn. Hơn nữa lúc này điện thoại lại vừa đúng lúc reo, thấy dãy số của sở trưởng hiện lên, Diệp Thứ Hành cơn tức lại nổi lên! Hắn nhận! Có là kỉ luật hay đuổi việc hắn cũng nhận! Hướng tên tử biến thái kia xin lỗi, không có đâu!!!




"Alo!" cầm điện thoại, Diệp Thứ Hành khẩu khí khó ngửi y như ai đó nợ hắn tiền không bằng.




Ngoài dự kiến chính là sở trưởng lại không có mắng hắn, mà lại là ngữ khí mỉm cười nói: "Thứ Hành a! cảnh sát Lãnh vừa gọi điện cho ta, nói ngươi đã qua đó tạ lỗi, lại thực là thành tâm, hắn nói đối với biểu hiện của ngươi phi thường vừa lòng, nói đều là đồng sự không có gì phải băn khoăn cả. Hắn đã hướng sếp tổng nói hành động lần đó biểu hiện của các ngươi rất tốt, là bọn họ không chú ý phá hư hành động của các ngươi, trách nhiệm là của bọn họ! Thứ Hành a~ ngươi thực giỏi! Nhìn không ra ngươi thật là có tài ăn nói! A ha ha ha~~"




Diệp Thứ Hành thiếu chút nữa bóp nát cái điện thoại trong tay, cái điệu cười nham nhở cùng mấy câu tốn hơi thừa lời kia đều bị mọi người trong tổ tệ nạn xã hội nghe rõ mồn một. 


 Mẹ nó! Ngươi nếu biết hắn tha thứ lão tử là bởi vì sờ soạng "tiểu đệ đệ" của lão tử thì xem ngươi còn có thể cười được không? Không đúng! Lão Hồ ly này nếu biết bị người khác sờ "tiểu đệ đệ" mà có thể được thượng cấp khen ngợi thì khẳng định lão sẽ cởi quần ra cho người khác sờ! Miệng còn có thể nói: Thứ Hành a~ không phải chỉ là cho người ta sờ vài cái sao? Nam nhân trên người ai chả có cái ấy, sờ hai ba cái cũng chả chết đi đâu mà sợ!



Hung hăng vứt cái điện thoại, Diệp Thứ Hành hai chân phịch cái để lên bàn, nhăn mày nghĩ chuyện phát sinh hôm nay cùng ngày hôm qua. Cuối cùng tổng kết ra một cái kết luận: Hắn cần đi giải đen! Từ lúc đụng phải cái tên khách làng chơi chết tiệt kia liền bắt đầu gặp xui, hôm nay còn còn bị tai nạn giao thông, không được! Cứ tiếp tục thì không biết hắn rốt cuộc sẽ gặp phải tai họa gì!


Những người khác trộm nhìn lão Đại nhà mình biểu tình trên mặt chốc chốc lại thay đổi, đều không rõ rốt cuộc hắn bị làm sao.



Diêu Đại Đảm thấp giọng hỏi: "Sếp làm sao vậy? Không phải đâm xe để lại di chứng chứ?"


***


Giang Dương đẩy đẩy gọng kính nói: "Sẽ không! Xe ta thành cái dạng này mà hắn vẫn không việc gì, chứng tỏ hắn bì dày không chết được đâu."



Những người khác minh bạch, lão Hồ thói quen sờ sờ râu, thì thầm tự lẩm bẩm một câu: "Mệnh lí phạm tiểu nhân a!"



Đối với hắn giải thích cao thâm trừ Giang Dương cười cười, Diêu Đại Đảm cùng A Thanh đều mờ mờ mịt mịt không hiểu.



"Quyết định!" Diệp Thứ Hành đột nhiên đứng lên dùng sức vỗ bàn một cái, các thứ trên bàn đều nảy cả hết cả lên, làm cả bốn người hoảng sợ.



"Sếp muốn làm gì?" Diêu Đại Đảm lá gan to nhất hỏi một câu, phát hiện từ lúc hắn vào tổ Diệp Thứ Hành thì lá gan càng ngày nhỏ. (trước thì bắn gãy chân người ta, giờ thì chả khác con mèo hen là mấy, hố hố...)



Diệp Thứ Hành ngẩng đầu hướng bốn người đảo mắt một lần, nhếch môi cười, "Hôm nay tối tan ca xong tập trung tại 'Tinh Dạ'! Ta mời!"  



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro