Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chính văn chương thứ bảy


***


Tổ tệ nạn xã hội tới nay chưa từng bao giờ im lặng như vậy, bốn người thỉnh thoảng nâng đầu nhìn kẻ đang chống cằm lên hai tay ngồi thẫn thờ ở bàn Diệp Thứ Hành kia, từ lúc bắt đầu đến giờ hơn một tiếng đồng hồ hắn liền không đổi qua tư thế, a! Không! Thỉnh thoảng có phát ra một vài loại tiếng như thở dài hay rên rỉ—


"Haiz~~~" (Thỉnh dùng âm thăng để đọc) lại là một tiếng.


Diêu Đại Đảm nháy mắt với những kẻ khác, lấy văn kiện đánh đánh đầu nhỏ giọng hỏi: "Sếp đây là làm sao vậy? Từ lúc đi làm lại đến giờ thì như đậu phụ thối giống nhau, có phải là xảy ra chuyện gì?"


A Thanh lo lắng nhìn Diệp Thứ Hành, trong lòng loạn bát thất tao, tổng nghĩ thấy thực bất an, muốn đến hỏi lại không dám, lá gan của nàng còn chưa to bằng một phần trăm lá gan của Diêu Đại Đảm a.


"Đúng là kì quái, lại không phải lần đầu tiên bị đình chỉ, lần này chẳng qua là thời gian đình chỉ có dài một tí, cũng không tất yếu là vì cái ý a! Hơn nữa hắn thật sự không giống với kẻ chỉ vì bị đình chỉ mà than thở không thôi!" lão Hồ sờ sờ ria mép trên mặt nói.


"Giống như là từ sau khi đụng phải cái tên họ Lãnh ở Tây bộ kia thì Đầu nhi tâm tình đã liền không ổn định rồi—" Diêu Đại Đảm sờ sờ cằm, từ lần trước nhiệm vụ thất bại cùng cái tên cảnh sát ưu tú bên Tây thự kia thì sếp như bị ám, ngay cả đình chỉ cũng là bởi vì người kia.


Giang Dương thói quen đẩy kính mắt, đứng lên nói: "Được rồi! Mọi người đừng đoán mò, bắt đầu công tác đi! Đầu nhi chính mình tự tốt lên được! Không phải chuyện to tát gì cả!"


"Phải không?" Diêu Đại Đảm lại nhìn nhìn Diệp Thứ Hành, tư thế vẫn không thay đổi ghé vào bàn, "Hắn nếu tiếp tục ngồi thế thì chắc rêu mốc mọc đầy mông mất—"Diệp Thứ Hành nói không được hiện trong lòng mình có cảm giác gì! Tượng như sữa bị biến chất, chua chua, còn có điểm nằm nặm không ngọt! Tóm lại chính là khó có thể hình dung! Thực loạn! Lại rất khó thụ! Thậm chí thay đổi cả bản chất rồi sao?


Ngày đó sau khi hắn mở mắt liền nhìn thấy Lãnh Liệt nằm ở bên người hắn, tưởng phải lớn tiếng mắng chửi cùng quyền cước đấm đá, nhưng miệng lại mở không ra nói những lời thô tục mà hàng ngày vẫn bô bô liên hồi! Hơn nữa đối mặt Lãnh Liệt trưng ra vẻ mặt không hề phòng bị kia thì hắn thế nhưng lại không động thủ được!


Làm đều đã làm, hiện tại làm mấy cái này còn có ý nghĩa sao? Hắn không phải nữ nhân, bị người cường bạo có thể một khóc hai nháo ba thắt cổ chắc, hắn là nam nhân, khóc lóc thảm thiết hắn sẽ không! Hơn nữa cuối cùng hắn cũng có khoái cảm đi! Dùng tri thức pháp luật Diệp Thứ Hành phân tích cái này gọi là hợp gian chứ không phải cường gian!


Kia hắn nên làm gì? Vấn đề này hắn tự hỏi mình thiệt nhiều lần! Cuối cùng, hắn chỉ có thể như lạc đà mặc quần áo của mình vào cùng với một chiếc dép còn lại như kẻ trộm thừa dịp bóng đêm "trốn" ra khỏi nhà Lãnh Liệt ! Thực đúng là trốn, từ đầu tới đuôi hắn cũng chưa từng dám ngoảng mặt lại nhìn Lãnh Liệt lấy một cái, sợ hắn tỉnh lại thì mình sẽ không thể đối mặt!


Diệp Thứ Hành, ngươi khi nào thì cũng biến thành cái bộ dạng này! Y như quỷ nhát gan vậy!


"Rầm!" một tiếng! Diệp Thứ Hành đập thật mạnh vào bàn một cái!


"Cái bàn bị hư rồi."


Ách? Diệp Thứ Hành mạnh ngẩng đầu, thấy Giang Dương đang thẳng tắp đứng ở trước bàn mặt không chút thay đổi nhìn hắn.


"Ngươi đứng làm gì? Còn không nhanh đi công tác?" Diệp Thứ Hành bị hắn nhìn làm cho sợ hãi.


"Hết giờ làm rồi, ngươi muốn ta tăng ca?" Giang Dương đẩy kính mắt nói.


Hết giờ làm rồi? Diệp Thứ Hành không dám tin tưởng nhìn nhìn bốn phía, liền chỉ thấy hai kẻ bọn họ, nâng mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, đã gần sáu giờ tối! Hắn cái gì cũng chưa làm đã đi hết giờ làm? Thời gian cũng trôi quá nhanh đi a?


Giang Dương nhìn thấy Diệp Thứ Hành vẻ mặt khó có thể tin, hít một hơi, kéo ghế ngồi đối diện Diệp Thứ Hành, "Ngươi hôm nay tương tư nhớ đến mỹ nữ nào hả?"


"A?" Diệp Thứ Hành ngu! "Nói bừa cái gì chứ! Nói đàng hoàng cái coi!"


"Ta đang nói nghiêm túc với ngươi."


"Không có! Ngươi như thế nào còn không về nhà!"


"Tới hỏi ngươi khi nào thì tính bồi thường cái xe cho ta."


"Bảo ngươi nói chuyện đàng hoàng mà!"


"Ta đang nói nghiêm túc với ngươi." đẩy kính mắt, một đạo bạch quang.


Diệp Thứ Hành cúi đầu, "Ta sợ ngươi!" Tên này— nhìn kiểu gì cũng nhìn ra thành một kẻ vô cùng âm hiểm a!


"Kỳ thật—" Diệp Thứ Hành không biết nói như thế nào mới tốt, có chút việc không phải có thể dễ dàng nói ra miệng, như chuyện bị nam nhân thượng chẳng hạn! Phải uyển chuyển một chút—"Ngươi có hay không đã từng bị người nào đó làm cho cuộc sống biến thành một mớ bòng bong?" cuộc sống hiện tại của hắn đã đủ loạn rồi chứ nhỉ?


Giang Dương đầu lệch đi một chút, nghĩ nghĩ, "Ngươi không phải luôn luôn vô lo vô nghĩ sao?"


"Trước kia thì thế," Diệp Thứ Hành đứng dậy dựa vào phía sau, "có thể có lúc sẽ phát sinh ngươi không thể đoán trước—"


"Là tốt là xấu?"


Diệp Thứ Hành lăc lắc đầu, "Không biết, hoặc nói là không xác định mới đúng. Ta là nam nhân, việc mà cứ để ở trong lòng không phải tác phong của ta."


"Sao lại không được?" Giang Dương đứng lên, đẩy kính mắt, "Ngươi hãy là ngươi. Việc mà cứ để ở trong lòng không phải tác phong của ngươi, một khi đã không xác định cũng đừng để ở trong lòng. Một ngày nào đó sẽ xuất hiện kết quả, có thời gian loạn tưởng thì không bằng cứ tiếp tục cuộc sống vốn có của mình!"


Giang Dương lời này đối Diệp Thứ Hành mà nói chính là: Thính quân nhất tịch thoại thắng độc thập niên thư! (nghe người trí nói một lời hơn mười năm đèn sách)


Quân sư a quân sư! Hiện tại trong mắt Diệp Thứ Hành Giang Dương sánh ngang với Gia Cát Khổng Minh, vì hắn đã chỉ ra sai lầm của nhân sinh. Đúng a! Hắn chính là hắn! Không thiếu tay thiếu chân! Cuộc sống nên như thế nào thì vẫn như thế đi! Không thể vì chỉ vì kẻ khác mà phá hủy cuộc sống bình yên của mình!


Tiến lên một mạch cầm lấy tay Giang Dương, Diệp Thứ Hành kích động lời đều không có nói ra, há mồm, thế nhưng lại lau lau nước nơi khóe mắt, đổi lại Giang Dương một cái xem thường, bỏ tay Diệp Thứ Hành ra.


"Đừng có làm bộ với ta!" ghê tởm!


"Ân nhân! Ngươi chính là cha mẹ tái sinh của ta! Ta phải như thế nào mới có thể biểu đạt sự cảm kích của ta đối với ngươi đây?"


"Mau đem xe trả lại cho ta."


Cái này chính là sự đền đáp tốt nhất ngươi dành cho ta!


Giống như nghĩ thông suốt, Diệp Thứ Hành thấy nhân sinh của mình lại là một mảnh quang minh! Có một số việc quá khứ cũng liền là quá khứ, hắn Diệp Thứ Hành không là đại cô nương, cũng không còn là xử nam! Còn có cái gì phải sợ chứ! 

"美滋滋地往家走"( nói thật chứ bạn tìm cả tiếng đồng hồ ko ra cái tên bài hát, có khi là bài hát tiếng anh, nhưng khi thử tra thì cũng vô vọng nốt, nên bạn nào biết thì nói cho bắp nhá, chứ bắp bó tay rồi, bắp để nguyên tên trung cho các bạn tra), là một bài hát của một bộ phim hoạt hình Nhật bản nổi tiếng, nhưng hắn cũng không nhớ tên là gì, dù sao cũng thấy dễ nghe nên liền thành ca khúc duy nhất hắn từng hát qua!


Ân— mua cái gì về nhà ăn đây nhỉ? Nếu không hôm nay đổi đổi khẩu vị, đến cửa hàng tiện lợi khác mua cơm hộp đi? (vẫn là cơm hộp?) lại mua thêm mấy chai bia, muốn hay không lại mua thêm mấy hộp mì ăn liền nữa nhỉ? Bỏ đi! Nấu nước chính là mất thời gian—nghĩ vậy, Diệp Thứ Hành đột nhiên trước mắt sáng ngời, hắn thấy được một chiếc xe thể thao phân khối lớn màu bạc ở trước cửa tòa cao ốc phía trước.Cái xe thiệt khá a! Diệp Thứ Hành hưng phấn, một kẻ yêu xe như hắn đối với một chiếc xe xinh đẹp như vậy thì nhất định là cưỡng không nổi! Chẳng qua xe này giống như ở nơi nào đó đã nhìn thấy qua, có thể dạo này thịnh hành loại xe này? Chính là vừa lúc hắn đang định chạy qua để nhìn cho rõ cái xe thì của xe mở ra, từ trong bước ra một người, Diệp Thứ Hành vừa thấy, liền ở trên đường thạch hóa tại chỗ—


Lãnh Liệt cả người vận đồ đen đứng ở cửa xe, nhìn một người từ đại sảnh của cao ốc bước ra với ánh mắt thực ôn nhu mỉm cười, Diệp Thứ Hành quay lại, đó là một nữ nhân rất đẹp mặc quần áo hoa lệ! Xem tuổi thì có vẻ lớn hơn Lãnh Liệt, lại phong tình vạn chủng. Lãnh Liệt tay đưa ra tựa như một hiệp sĩ nghênh đón công chúa dìu nữ nhân lên xe, sau đó chiếc xe màu bạc nổ máy phóng đi—


Diệp Thứ Hành đứng ở tại chỗ, nhìn chiếc xe dần dần đi xa, thẳng đến khi biến mất không thấy bóng dáng, trong lòng trống rỗng, cảm giác thực quái, là cảm giác mà mình trước kia chưa bao giờ từng có qua, trải qua năm phút đồng hồ trấn tĩnh lại, Diệp Thứ Hành nghiến răng nghiến lợi đem loại cảm xúc này quy kết làm một câu—


"Ngươi cái tên khách làng chơi chết tiệt thượng xong nam nhân liền ngay lập tức tìm nữ nhân, thực con mẹ nó đúng là đồ cầm thú!"


Quay đầu muốn đi, nhớ tới cái gì, lại quay đầu lại đối với hướng chiếc xe vừa biến mất của Lãnh Liệt nhổ toẹt một ngụm nước miếng, "Phi! Đúng là một cái xe thối!"


Diệp Thứ Hành tức xì khói vốn định trực tiếp về nhà, nhưng bỗng dưng lại thấy không đúng! Bằng cái gì Lãnh Liệt ngươi có thể tùy tiện ngoạn nam nhân ngoạn nữ nhân mà ta phải ngoan ngoãn về nhà! Ngươi có thể ngoạn lão tử cũng có thể ngoạn! Nghĩ vậy cắn răng một cái, chuyển hướng tiến thẳng tới "Tinh Dạ"! Dọc theo đường đi đánh điện thoại kêu mấy người ở tổ tệ nạn xã hội đến, kết quả lão Hồ nói hắn bị trĩ không thể ra khỏi nhà, Diêu Đại Đảm nói hôm nay buổi tối hắn cũng có hẹn, Diệp Thứ Hành liền hỏi "là ai?"


"Hắc hắc! Đầu nhi huynh gặp qua rồi, là đồng nghiệp của chúng ta!" sau đó đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ, Diệp Thứ Hành nghĩ đúng là hình như mình đã qua giọng này rồi, nhưng nhất thời không nghĩ ra là đã nghe thấy ở đâu.


Đánh điện thoại cho Giang Dương, hắn câu đầu tiên khi nghe thấy kế hoạch của Diệp Thứ Hành là: Ta không có xe để đi, ngươi nhanh đem xe đền cho ta.


Làm Diệp Thứ Hành sợ tới mức vội vàng treo điện thoại.


Không ai a? Nga! Còn có A Thanh, nữ hài tử động lòng người như thế không biết xuất môn có tiện không nhỉ, nghĩ nghĩ Diệp Thứ Hành vẫn gọi cho A Thanh, ai biết A Thanh lập tức đáp ứng, chẳng qua là một giờ sau mới có thể đến, Diệp Thứ Hành nói không vấn đề, bảo nàng lúc sau đến gọi điện thoại cho hắn.


Đi! Cuối cùng tìm được người! Đem điện thoại cho vào túi, Diệp Thứ Hành tâm tình phấn chấn thẳng hướng đại môn "Tinh Dạ" mà tiến.



***


Diệp Thứ Hành ngồi ở một góc sáng sủa, là loại góc khó có thể bị người khác phát hiện ra. Hôm nay hắn không uống loại rượu vang đỏ nhiều cồn, mà là bảo người pha chế rượu làm cho hắn một ly cocktail màu sắc rất đẹp, pha chế sư nói cho hắn biết ly cocktail này có tên " Blues waltz (điệu waltz xanh)". Diệp Thứ Hành sửng sốt một chút, không nói gì, cầm lấy uống một ngụm, cảm giác lạnh như băng! Có một cỗ hương vị của cỏ.Có mấy nữ nhân đi tới ngồi cạnh hắn, Diệp Thứ Hành không có cự tuyệt, cũng không nghĩ cự tuyệt, nhưng vài phút sau thì mấy mỹ nữ chạy không còn một người, nguyên nhân là Diệp Thứ Hành không có nói chuyện mà chỉ lơ đãng.


Diệp Thứ Hành cũng không biết mình là làm sao, bình thường đối mặt mỹ nữ luôn là ân ân ái ái, nhưng hôm nay hắn chính là một chữ không nói, luôn có cái thứ gì đó chặn ở ngực, làm hắn nghĩ thấy như bị ngẹt thở. Cảm giác tựa như— tựa như lão bà đi đến quán bar sợ lão công biết!


Thúi lắm! Diệp Thứ Hành dùng sức đem li rượu đánh cái cộp xuống bàn, chất lỏng màu lam liền cứ thế sánh ra khỏi ly—


"Như thế nào lại tức tối như vậy a?" một giọng nói đột nhiên vang lên. Diệp Thứ Hành không ngẩng đầu, bởi vì đó là giọng của một nam nhân, thực nhuyễn, lơ đãng mang một chút cảm giác khiêu khích. Khóe miệng giương lên cười cười, chính mình có phải là sau khi bị nam nhân thượng xong thì bỗng thành nam châm hút nam giới sao?


Diệp Thứ Hành cảm giác thực nhạy bén, hắn đã sớm chú ý tới chung quanh có thiệt nhiều nam nhân đang nhìn hắn, cũng như đang tìm cách gây sự chú ý của hắn, có điểm buồn cười! Trước kia chưa bao giờ phát hiện ra ánh mắt của nam nhân nhìn mình, nhưng từ sau khi cùng Lãnh Liệt làm hắn phát giác thì ra có rất nhiều nam nhân chú ý tới hắn!


Nâng đầu lên, là một nam nhân rất được— không! Phải nói là thiếu niên, không đợi Diệp Thứ Hành mở miệng thiếu niên đã tự ngồi xuống bên cạnh hắn. Mái tóc màu đỏ pha chút vàng, không khó nhìn, một chiếc áo không tay bó sát hắn mặc khiến hắn trông thật khiêu gợi, thiếu niên vòng eo thực nhỏ, còn thêm mấy cái vòng trên tay.


Diệp Thứ Hành đánh giá hắn, thiếu niên cũng không có vẻ tức giận, cười mỉm chi beo nhìn Diệp Thứ Hành, nói: "Ngươi bộ dạng thực đẹp trai! Là loại ta thích."


Lễ phép cười cười, Diệp Thứ Hành nói: "Đáng tiếc ta đối với nam nhân không có hứng thú."


"Thế thì thực đáng tiếc!" thiếu niên giống như thực thực thất vọng, nhíu nhíu mày, giây tiếp theo lại cười cười rồi bỗng nhiên tiếp cận Diệp Thứ Hành một tay sờ soạng hạ thân hắn, Diệp Thứ Hành nhíu mày một chút, nghĩ đem tay của thiếu niên bỏ ra.


"Ha hả! Ngươi có cảm giác!" thiếu niên liếm liếm môi nói: "Ta sẽ không nhìn lầm, ngươi cùng nam nhân đã làm ba?"


Diệp Thứ Hành nghĩ có phải hay không mình ở trên mặt có dán tờ giấy ghi "Ta đã cùng nam nhân làm"?


"Ngươi nghĩ gì vậy?" Diệp Thứ Hành ngón tay từng nhịp từng nhịp gõ lên đầu gối, nhìn thấy thiếu niên tay đã muốn sờ soạng lên cái eo của hắn.


"Dáng người ngươi thực tuyệt nha! Có cơ bụng còn có cả cơ hai bên sườn, ngươi chắc chắn là cơ thể có tính bền dẻo cực tốt!" thiếu niên tựa như nghiệm thu công trình tích cực thăm dò thân thể Diệp Thứ Hành.


Diệp Thứ Hành cười một chút, tay bắt lấy "ma trảo" của thiếu niên đang không ngừng đối với hắn cao thấp kì dò xét nói: "Ngươi có biết ta là làm nghề gì không ?"


Nam hài nghiêng nghiêng đầu, chu miệng hỏi: "Làm gì?"


"Cảnh sát."


"Bắt người xấu a?"


"Bắt mại dâm."


Nam hài cười càng lợi hại, thậm chí ôm cổ Diệp Thứ Hành ghé vào lỗ tai hắn nói: "Chúng ta bây giờ có hay không nên bắt đầu làm chuyện mờ ám a! Thế nào? Ta kỹ thuật tốt lắm, sẽ làm ngươi thực thoải mái—" nói xong còn liếm một chút lỗ tai Diệp Thứ Hành.


"Nga— thoải mái kiểu gì đây a?" Diệp Thứ Hành một tay phù trụ hông thiếu niên, thấp giọng hỏi.


Tựa hồ thật cao hứng, thiếu niên đến bên tai Diệp Thứ Hành thấp giọng nói: "Muốn hay không ở trong này thử xem? Trong này không ai thấy được đâu a."


"Làm như thế nào?"


"Ngươi đem khóa quần kéo xuống là được rồi, ta chính mình tự ngồi lên!" nam hài tay đã muốn cởi bỏ đai lưng Diệp Thứ Hành. Bị Diệp Thứ Hành giữ chặt.


Nhìn thấy nam hài vẻ mặt thất vọng chờ mong, Diệp Thứ Hành nghĩ thấy thật buồn cười, hắn chỉnh chỉnh quần áo nói: "Thật có lỗi ngươi nhìn sai rồi!" nam hài lộ ra biểu tình mê hoặc khó hiểu, hắn lại nói thêm một câu: "Ta là người bị thượng."


"Không phải chứ?" nam hài xụ mặt, "Thực đáng tiếc, ngươi nam tính như vậy— chẳng qua ta rất muốn biết nam nhân có thể thượng ngươi hình dáng như thế nào a, có phải là so với ngươi còn nam tính hơn?"


Diệp Thứ Hành lắc lắc đầu, nhìn thiếu niên nghiêm trang nói: "Hắn là khách làng chơi chết tiệt!"


***


Diệp Thứ Hành đang ở trong WC rửa mặt, nhìn thấy gương mặt mình trong gương, hắn đột nhiên nghĩ thấy có điểm buồn cười! Nghĩ thấy có thứ gì đó khuôn mặt này trước kia có, hiện tại không có! Hắn tìm không thấy, bởi vì hắn không biết đó là cái gì, như vậy— thật khó khăn a!


Nhìn nhìn đồng hồ trên tay, A Thanh cũng sắp đến đây. Diệp Thứ Hành lắc lắc vẩy hết nước trên tay, hắn không thích để người khác chờ. Vừa mới chuyển thân, một bóng người đổ về phía hắn. Nghĩ thấy cảm giác này giống như đã từng gặp qua, hơn nữa trên người người nọ hương vị lại quen thuộc cực kỳ, Diệp Thứ Hành không nói gì, chuẩn bị tránh khỏi bức "tường" này mà chạy khỏi đây.


Nhưng tâm động chứ chưa có kịp hành động đã bị người nọ ấn lên trên tường hai tay bị chế trụ, khí lực rất lớn, tường bằng đá cẩm thạch độ cứng thì không phải bàn đến, Diệp Thứ Hành cảm giác được đầu mình như thể bị hung hăng đập vào tường, khoảnh khắc choáng váng hoa mày chóng mặt!


"Ngươi con mẹ nó muốn làm gì?" hắn hét lên.  


"Là ta hỏi ngươi muốn làm gì mới đúng—" thanh âm lạnh lùng ở bên tai vang lên, biểu hiện chủ nhân của giọng nói đó tâm tình giờ cũng không tốt là bao nhiêu.


Diệp Thứ Hành muốn sờ sờ cái ót nhìn xem có phải hay không u lên một cục rồi, nhưng hai tay đều đang bị cố định ở hai bên sườn, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây là ngươi lần thứ hai tại WC bắt cóc ta! Lãnh Liệt!"


Lãnh Liệt thiêu thiêu mi, bắt cóc? "Ta còn muốn cường gian ngươi!"


"Đi chết đi! Cút ngay! Lão tử còn có việc!" Diệp Thứ Hành chịu đựng cái gáy đang đau đớn nói, hy vọng sẽ không bị chấn thương não."Có việc? Trở về cùng tiểu thiếu gia kia tán tỉnh? Hay đi thuê phòng? Ngươi cũng thực hưởng thụ a!" Lãnh Liệt nheo mắt, vừa rồi Diệp Thứ Hành cùng tên tiểu nam kĩ chết tiệt kia nhất cử nhất động đều bị hắn thấy nhất thanh nhị sở! Đáng chết! Tên này thế nhưng cùng nam nhân khác tán tỉnh! Uổng phí hắn vội vã nghĩ đem công việc nhanh chóng giải quyết rồi đi tìm y! Buổi sáng hôm nay thức dậy liền phát hiện ra không thấy bóng dáng Diệp Thứ Hành đâu, mình còn đặc biệt lạm dụng chức quyền tra xét tư liệu của hắn nghĩ muốn đến tận nhà hắn tìm! Hắn thế nhưng—


Hắn đều thấy được? Diệp Thứ Hành há miệng, hình ảnh Lãnh Liệt cùng nữ nhân kia lên xe lại hiện ra trước mắt, hắn cười lạnh một tiếng, "Như thế nào? Không được? Tiểu thiếu gia kia chính là rất được, vừa phấn nộn lại tao, còn chủ động thoát quần cho ta thượng— a!" hai cái cổ tay đồng thời bị nắm chặt, đau đến Diệp Thứ Hành kêu rên một tiếng. Tên rùa thối thây này khí lực thực con mẹ nó đại!


"Vừa bị ta thượng xong liền vội vã đi tìm nam nhân khác? Cơ khát như vậy? Ta không thỏa mãn ngươi sao?" Lãnh Liệt chậm rãi gần sát khuôn mặt Diệp Thứ Hành, khiến hắn có một cảm giác bị áp bách vô hình.


Diệp Thứ Hành cơn tức lại nổi lên, hét lên: "Ngươi ngoạn nữ nhân thì được thế nhưng không cho ta ngoạn nam nhân? Ta con mẹ nó còn chưa có ngoạn ai!"


Lãnh Liệt nhíu nhíu mày, tiểu tử này đang nói cái gì?


"Ta khi nào thì ngoạn nữ nhân?"  


"Giả vờ cái gì? Dám làm thì dám chịu!" ông nội nó! Hiện tại còn tính giả dạng chính nhân quân tử! Diệp Thứ Hành cắn môi tức tối.


Lãnh Liệt nhìn thấy Diệp Thứ Hành giống như bà vợ nhỏ đang hờn dỗi, thậm chí còn mang theo điểm— ủy khuất! Sự tình bỗng dưng phát triển theo hướng làm cho tâm tình hắn tốt lên, lửa giận ban đầu cũng tiêu đi không ít.


"Ngươi ăn dấm chua?" ngữ khí có chứa điểm cười nhạo.


"Ta ăn ngươi mẹ nó— ngô!" lời nói thô tục rốt cuộc không thoát ra được khỏi miệng, Lãnh Liệt lại dùng biện pháp vừa đơn giản lại hữu hiệu ngăn chận cái miệng nhỏ nhắn của Diệp Thứ Hành.


Hôn vài phút, thẳng đến khi Lãnh Liệt tạm thời cảm thấy đủ mới đem Diệp Thứ Hành buông ra, lúc này đã thiếu dưỡng khí thần tình đỏ bừng, cúi đầu không nhìn hắn.


"Ta không có ngoạn nữ nhân." Lãnh Liệt một tay nâng cằm Diệp Thứ Hành lên làm cho cậu nhìn thẳng vào mình.


"Ta quản ngươi!" ngươi ngoạn gay cũng không quản!


"Vừa rồi có đau không?" Lãnh Liệt sờ sờ cái ót của Diệp Thứ Hành, yêu thương hỏi. Hắn vừa rồi hình như dùng sức rất lớn. Không có biện pháp! Lúc đấy hắn thực sự đang rất tức giận.


Hắn còn biết là làm ta bị đau a? Vốn không có gì, bị Lãnh Liệt hỏi như vậy bỗng dứng nghĩ thấy có điểm ủy khuất, Diệp Thứ Hành ngươi như thế nào lại giống đàn bà như vậy chứ!

"

Mặc kệ chuyện của ngươi!" vừa đấm vừa xoa, khinh ta là cái gì chứ?


Lãnh Liệt hít một hơi, ôm lấy Diệp Thứ Hành ở hắn trên mặt hôn một ngụm, nói: "Thực xin lỗi! Đừng theo ta nháo! Như tiểu hài tử vậy.""Ngươi mới là tiểu hài tử! Ít làm bộ với ta đi, hiện tại giả làm người tốt, lão tử nuốt không trôi!" Diệp Thứ Hành trong lòng vẫn còn tức.


Lãnh Liệt biết tính tình Diệp Thứ Hành, nên cũng không có giận, ít nhất hiện tại hắn ôm Diệp Thứ Hành không bị ăn đấm, đó là tiến bộ cực lớn đấy a! Lãnh Liệt lại bắt đầu vận dụng chiêu bài chuyên gia tâm lí của mình—


"Theo ta cùng một chỗ không được sao?"


Diệp Thứ Hành nhíu mày, cái gì mà được không? Bọn họ có cùng một chỗ sao?


"Chúng ta vì cái gì phải cùng một chỗ?"


Tiểu đứa ngốc a! "Chúng ta làm đều làm rồi ngươi còn không hiểu sao?"


"Theo ta đã làm nhiều người như vậy ta đều theo chân bọn họ cùng một chỗ chắc? Với lại ngươi cũng có không ít người a? Ngươi đều theo bọn họ nói như vậy?" Diệp Thứ Hành ngoài miệng là nói như vậy, nhưng trong lòng có loại cảm giác kỳ quái, muốn cười.


Lãnh Liệt một tay ôm lấy Diệp Thứ Hành một tay cố định đầu của hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, "Ta cùng người khác làm là chuyện của trước kia, mà ta hiện tại chỉ muốn cùng với ngươi cùng một chỗ, ngươi chẳng lẽ không muốn?"


Diệp Thứ Hành có chút sửng sốt, hắn đây là gì chứ? Tỏ tình? Thiên! Đời này lần đầu tiên nhận được lời tỏ tình của nam nhân, này cũng—


"Ta gặp được ngươi đúng là vận hạn—" buồn nửa ngày cuối cùng nói ra một câu như vậy.


Đem Lãnh Liệt biến thành cười ngất . Hắn chính là như vậy đáp lại mình sao?


"Kia chứng minh chúng ta trong lúc đó có từ trường, về sau khẳng định sẽ không cho ngươi chịu ủy khuất!"


Nhưng là— Diệp Thứ Hành nghĩ thấy vẫn có chút không đúng, "Ta không có lý do gì với ngươi cùng một chỗ." Ngủ với nhau căn bản không thể tính lý do ba!


"Ta không được sao chứ?" Lãnh Liệt hỏi lại một câu.


"Ân—" giống như cũng không hẳn, Diệp Thứ Hành nghĩ nghĩ, anh tuấn! Cảnh sát cao cấp! Thiếu gia nhiều tiền! Cao quý! (Ở trước mặt người khác) Kĩ thuật hôn cực chuẩn! Công phu trên giường thuộc loại một! Lãnh Liệt thật đúng là tìm không ra chỗ nào không được, nếu tâm lí biến thái cũng tính thì có một, "nhưng là—"


Sắp thành công! Lãnh Liệt trong lòng âm hiểm cười một chút, còn phải thêm một chút.


"Theo ta cùng một chỗ có rất nhiều ưu đãi, không cần tiêu tiền! Còn có nhiều đồ ăn ngon đến mức ăn không nổi, một cái bể bơi siêu lớn có thể tha hồ bơi, lúc mệt ta có thể giúp ngươi mát xa, còn đặc biệt ở trên giường phục vụ, cam đoan sẽ khiến ngươi thoải mái! Ta "kỹ thuật" có bao nhiêu tốt ngươi cũng biết! Ta còn có rất nhiều "kỹ thuật" chờ ngươi đến xem xét a!" nói xong cười xấu xa cắn lỗ tai Diệp Thứ Hành một chút.  


"Ngươi!" Diệp Thứ Hành đỏ hồng mặt, hắn cho tới bây giờ không biết mình da mặt thì ra là mỏng như vậy, trước kia hắn nghĩ mình da mặt là thiên hạ đệ nhất dầy, nhưng từ khi gặp Lãnh Liệt, hắn biết hắn không phải đệ nhất!Chẳng qua, bị Lãnh Liệt nói như vậy, Diệp Thứ Hành thực sự có điểm tâm động, dù sao hắn cũng không có bạn gái, Lãnh Liệt điều kiện— kỳ thật cũng không tồi, làm cũng bị hắn làm rồi, nhưng là— nhíu nhíu mày, Diệp Thứ Hành vẫn còn do dự, hắn vẫn nghĩ thấy thiếu cái gì, rốt cuộc là cái gì ni—


Lãnh Liệt tại bên cạnh nhìn Diệp Thứ Hành, quyết định xuất ra chiêu sát thủ cuối cùng.


"Cái xe kia của ta cũng tặng cho ngươi nga!" biết là có phần bỉ ổi, thực ra hắn sớm đã hỏi thăm được tiểu Thứ rất thích xe!


Quả nhiên, Diệp Thứ Hành nghe thế tựa như phi tử cổ đại nghe được Hoàng Thượng muốn nàng thị tẩm giống nhau, rốt cục tay như thể đang túm lấy thỏi vàng khối!


"Thực sự?" hắn thực thích cái xe kia đã lâu! Không cần mình phải bỏ ra tiền tiết kiệm nửa đời người cũng có thể có? Hắn quên mất tiêu là rõ ràng trước đó không lâu còn nhổ nước miếng nói đó là xe thối.


"Ân!" Lãnh Liệt gật gật đầu, "ta còn có Lotus (1), Benz (2)ngươi thích đều lấy đi, còn có một con xe gintama(3) cũng cho ngươi."


"Cái kia cũng không cần." xe cổ hắn không thích. " Ta—" Diệp Thứ Hành biết hắn hiện tại phải nói cái gì, tựa hồ hết thảy mọi thứ nghe đến đều là rất tốt đi, nhưng hắn luôn nghĩ thấy còn có cái gì không yên, như một khối khúc mắc ở trong lòng hắn.


Nâng đầu lên, Diệp Thứ Hành nhẹ nhàng nhíu mi, cắn cắn môi bộ dáng như thể muốn nói ra nhưng lại không nói được, bộ dáng này trong mắt Lãnh Liệt chính là "ẩn chứa tình ý", đôi mắt mở to như con mèo nhỏ nhìn hắn, thật sự là— rất đáng yêu! Hưng phấn, Lãnh Liệt lại cúi đầu hôn trụ Diệp Thứ Hành.


Lần này Diệp Thứ Hành rất hợp tác, chủ động mở ra miệng nghênh đón Lãnh Liệt, còn ôm lấy hông Lãnh Liệt, hai kẻ ở nơi tùy lúc có thể có người vào mà hôn nhau nồng nàn, Diệp Thứ Hành nghĩ cùng ai hôn môi cũng không có như cùng Lãnh Liệt, rất kích thích đi! Hắn nghĩ thấy cả người hưng phấn phát điên! Hai người hạ thể cố ý vô ý trong lúc đó ma xát, tiếp nữa chỉ cần tùy thời đều có thể "nổ súng", Diệp Thứ Hành ý thức được điểm này—


"Ngô~ ân! Ân— ngươi—" từ chỗ hai người tìm một khe hở, Diệp Thứ Hành hỏi Lãnh Liệt: "Ngươi tới nơi này làm gì?"


Lãnh Liệt còn không có hôn đủ, có một chút không muốn cắn đôi môi đã sưng đỏ lên của Diệp Thứ Hành, "Ta—"

"Leo~~~ ngươi có khỏe không a? Chết trong WC rồi chắc? Ta phòng đều lấy rồi, chờ ngươi đến thôi! Nhanh lên ~! Người ta vội muốn chết! Chán ghét! Không biết người ta muốn tìm bất mãn a?" một cái thanh âm ngọt đến phát ngấy đột nhiên từ bên ngoài WC truyền đến, hai người đều sững sờ tại chỗ, còn không có kịp phản ứng, cửa đã lập tức bị mở ra.


Một thanh niên dáng người cao ráo đi vào, vừa thấy đến Lãnh Liệt cùng Diệp Thứ Hành sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Ha hả! Ngượng ngùng quấy rầy đến các ngươi! Các ngươi tiếp tục! Đừng để ý ta! Chẳng qua, Leo ngươi hiện tại 'ngoạn' xong rồi đợi lát nữa còn có tinh lực theo ta ngoạn sao?" nói xong còn hướng hai kẻ phao một cái mị nhãn.Diệp Thứ Hành mặt không chút thay đổi nhìn tên gia hỏa ẻo lả trước mắt, chậm rãi cúi đầu—


Lãnh Liệt mồ hôi trên lưng ròng ròng chảy, hắn nuốt nước miếng, Diệp Thứ Hành ánh mắt bị tóc ngăn trở, thấy không rõ biểu tình hắn giờ phút này.


"Ngươi nghe ta giải—"


"Giải cái đầu mẹ ngươi~~~~!" lịch sử tái diễn! Một cú thiết quyền trực tiếp đánh trúng cằm Lãnh Liệt khiến hắn thối lui về phía sau vài bước.


"Họ Lãnh ngươi đúng là đồ vương bát đản! Thật sự là cái tử khách làng chơi! không bằng cầm thú! Ngoạn hoàn nam nhân lại ngoạn nữ nhân! Hiện tại ngay cả pêđê ẻo lả cũng ngoạn! Ngươi sớm muộn gì cũng bị AIDS chết bất đắc kì tử! Lần sau đừng có để cho lão tử đi bắt mại dâm tóm được ngươi! Lão tử liền một đao thiến ngươi—" Lão thiên gia! Hắn thế nhưng lại tin tưởng cái tên không bằng cầm thú này! Còn kém một chút đã bị "hoa ngôn xảo ngữ" của hắn lừa! Diệp Thứ Hành! Ngươi con mẹ nó là thiên hạ đệ nhất đại ngu!


Diệp Thứ Hành bên mắng bên xồng xộc đi ra ngoài, đi tới cửa thì tên kia liền tự động giơ hai tay nhường đường. Đợi Diệp Thứ Hành đi xong, hắn mới quay đầu nhìn kẻ vẻ mặt biểu tình phức tạp Lãnh Liệt kia, chỉ vào mặt mình hỏi: "Hắn vừa rồi nói pêđê ẻo lả là nói ta sao?"


Lãnh Liệt khóc cũng khóc không được, đây là hắn lần thứ hai ăn đấm! Tuy nhiên lần này so với lần trước tốt hơn, hắn sớm một giây phát hiện, nhưng cú đấm vẫn không nhẹ a! Sách! Đổ máu, cảm giác được mùi máu tươi trong miệng, Lãnh Liệt cúi đầu đối với thanh niên nói: "Trong lúc ta còn có thể nhẫn nhịn không đánh ngươi thì mau đi cho khuất mắt ta!"


Hắn muốn điên! Thật vất vả tiểu Thứ mới muốn đáp ứng, kết quả— lại trở về vạch xuất phát! Không! Là so với vạch xuất phát còn lui thêm mấy chục bước nữa! Hình tượng của mình trong lòng Tiểu Thứ đã hoàn toàn bị phá hư! Không! Mình hiện tại trong lòng hắn đã không còn hình tượng gì nữa rồi!


Muốn đuổi theo, nhưng với tính tình của Diệp Thứ Hành, hiện tại đuổi theo thì tiếp chuyện hắn khẳng định lại là một quyền!


Hắn thực muốn điên!


***


Diệp Thứ Hành đã bị lửa giận xông lên đầu, ra khỏi WC liền trực tiếp về nhà, vừa đi vừa mắng! Thẳng đến khi tới của nhà mới thôi.


Ở đại sảnh "Tinh Dạ", một nữ nhân ăn mặc chỉnh tề ngồi trên sô pha ở một góc sáng sủa, một tay gắt gao nắm chặt góc váy màu trắng, còn một tay cầm di động, nghe bên trong truyền đến âm thanh báo hiệu không thể kết nối—


Nàng gọi đã lâu, nhưng là vẫn là không thể kết nối— không thể kết nối— nàng, tìm không thấy hắn.


Chú thích: 


(1): dung nhan em ý đây, bạn chỉ lấy đại diện theo hãng xe thôi, tại không biết xe màu gì nên lấy màu đỏ cho oách :">>  


(2): màu em xe này màu đẹp hơn, chí ít bạn thích màu này


(3): bạn tra không ra nó là xe gì, chắc ko phải là xe có hình gintama ở trên O__o  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro