Chương 24: Ngươi thật nhỏ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch)

Nói xong chính sự, hai người ngồi đối diện nhau, Thẩm Viên cảm giác bầu không khí có hơi.., hắn nhìn thấy Vân Nghiêu ăn hoa quả không chút để ý, hoa quả tươi mới bọc trong sữa chua biến mất ở trong miệng, Thẩm Viên cúi đầu thanh thanh cổ họng.

" Ngày mai sẽ xuất phát, ta đi thu thập đồ đạc trước."

Vân Nghiêu gật đầu, tiếp tục ăn.

Thẩm Viên đi đến chỗ Vân Nghiêu không nhìn thấy được, thở phào một hơi, thần kinh căng thẳng thả lỏng xuống. Mỗi lần gặp được Vân Nghiêu, cơ thể sẽ tự động trở nên căng thẳng, phá lệ chú ý ngôn từ cử chỉ.

Chẳng lẽ nhìn thấy người cùng giới đẹp hơn mình, thân thể sẽ phản ứng đầu tiên?

Thẩm Viên trở về nhìn tổng lợi nhuận của mình, hiện tại đã đạt đến 1,8 triệu, như vậy tính ra, nhiều nhất khoảng hai mươi ngày nữa, là có thể mua được tinh hạch rồi.

Nghĩ đến việc sau này mình không cần phải ngày ngày phát trực tiếp, vắt óc nghĩ biện pháp kiếm tiền nữa, cuộc sống liền tràn ngập ánh mặt trời.

Một bữa tối phong phú cả chủ và khách đều vui.

Thẩm Viên đi đến phòng bếp dặn dò mang một thùng nước tắm tới cho hắn, sắp sửa phải đi ra ngoài rồi, tối hôm nay hắn muốn tắm rửa thật sạch sẽ.

Sau khi quay về phòng đẩy cửa ra, Vân Nghiêu đã an vị ở trên giường.

Tâm trạng thoải mái của Thẩm Viên trong thoáng chốc tản đi mất tiêu.

" Tối nay ngươi......" Thẩm Viên có chút ngập ngừng.

" Làm sao vậy?"

" ......Muốn ngủ ở nơi này???"

" Có vấn đề gì sao?"

???

!!!

A, đúng. Hắn vừa mới bước vào thành niên kỳ, tuổi tác tâm lý vẫn chưa trưởng thành.

" Vậy ngươi ngủ giường." Thẩm Viên từ trong tủ lấy ra một bộ chăn gối, đêm này liền tạm chấp nhận ngủ đất vậy.

" Tối nay ngươi có muốn tắm không?" Thẩm Viên cố gắng đem chăn trải phẳng.

Vân Nghiêu nhìn eo lưng mảnh khảnh của Thẩm Viên, " Ngươi tắm thì ta sẽ tắm."

Thẩm Viên giật nhẹ khóe mắt, cái gì mà " Ngươi tắm thì ta sẽ tắm."

" Được, vậy ngươi tắm trước đi."

" Tại sao? Ta muốn tắm cùng với ngươi, trước đó không phải vẫn cùng nhau tắm sao?" Vân Nghiêu vừa nghe, lập tức phản bác.

Thẩm Viên nhìn bộ dáng đề phòng của hắn một lát, giống như nhìn thấy một con chó cỡ lớn vậy. Hắn lắc đầu xua đi ý nghĩ kỳ kỳ quái quái này. Không dám nhìn thẳng ánh mắt quá mức nóng bỏng của Vân Nghiêu, Thẩm Viên nghiêng đầu ho nhẹ hai tiếng, có chút mất tự nhiên giải thích: " Trước đó người còn nhỏ, cùng nhau tắm không có vấn đề gì, nhưng hiện tại không được a."

" Không được, ta muốn tắm cùng ngươi." Nghe vậy, cảm xúc Vân Nghiêu có chút giảm sút, đều đã là bạn đời rồi vì cái gì không thể cùng nhau tắm?

Vân Nghiêu mặt không chút cảm xúc ngồi ở trên giường, Thẩm Viên nhìn bề ngoài rất có tính xâm lược của Vân Nghiêu, lại nghĩ lại tuổi tác tâm lý thực sự của Vân Nghiêu.

Hắn ngồi xếp bằng ở trên đệm, vỗ vỗ đệm chăn dưới chân, " Tới đây nói chuyện."

Trên mặt Vân Nghiêu không xuất hiện biểu tình gì, thân thể lại thành thực đi tới.

Hai thước chăn gấm, mỗi người một đầu, đều ngồi rất nghiêm chỉnh.

Thẩm Viên thanh thanh cổ họng, tổ chức tốt từ ngữ mới mở miệng ra.

Cốc, cốc, cốc, tiếng đập cửa vang lên.

Khí thế Thẩm Viên vừa mới chuẩn bị xong liền bị đánh vỡ, hắn bất đắc dĩ đứng dậy mở cửa.

Thùng gỗ lơ lững giữa không trung sau khi cửa mở, chậm rãi tự mình đi vào trong phòng. Thẩm Viên nhìn quanh một vòng, phụ cận không có lấy một bóng người, trước cửa chỉ có duy nhất một hòn đá nhỏ.

"......." Thẩm Viên bị tình cảnh này chọc cho phát cáu.

Được lắm, xem ra hôm nay cũng chỉ có một thùng nước.

Hắn đóng cửa lại, cũng không nói chuyện nữa, " tắm rửa rồi đi ngủ đi, ngày mai còn phải gấp rút lên đường."

Vân Nghiêu nghe vậy, theo lời đứng lên cởi quần áo.

Đệt, thật không hổ là thú nhân. Thẩm Viên đưa tay che mắt, mắng thầm trong lòng.

Mặc đồ thấy gầy cởi đồ thấy thịt, dáng người này hắn nhìn thôi cũng đã tự mình cảm thấy hổ thẹn.

Vân Nghiêu trần truồng ngồi vào trong thùng tắm, thúc giục Thẩm Viên: " Nước ấm vừa đủ, mau vào cùng nhau tắm."

Thẩm Viên đưa lưng về phía hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo ngồi vào trong.

Hai người mặt đối mặt, Thẩm Viên nhìn trái nhìn phải chính là không dám nhìn thẳng khuôn mặt hại nước hại dân của Vân Nghiêu ở trước mặt.

Vân Nghiêu nghiêng đầu nhìn thấy giương mặt Thẩm Viên hồng như huyết phỉ, hiếu kì đưa tay đẩy đẩy: " Chỗ này của ngươi sao lại nhỏ như vậy?"

" A?" chuyển đề tài quá đột ngột đầu óc Thẩm Viên nhất thời không theo kịp.

Đậu!

Là người cũng sẽ có lúc sinh khí nha!

Thẩm Viên giận dữ từ giữa thùng tắm đứng phắt dậy, chỉ vào vẻ mặt tò mò và khó hiểu của Vân Nghiêu : " Ta đây là kích thước bình thường!!! Ngươi TM nói lại lần nữa ta nghe thử xem."

" Đến đến đến, nói đi, ngươi trông thì tốt nhưng có năng lực làm hay không."

Vân Nghiêu nhìn thấy Thẩm Viên đột nhiên nổi giận giống như lạc lạc đát, cảm thấy rất thú vị.

Lạc lạc đát chính là, bình thường tính tình đặc biệt tốt, lúc tức giận, bùng nổ tung cánh vườn cổ bắt đầu kêu đát đát đát đát đát đát đát, tuy rằng nói nhưng lời làm người ta nghe không hiểu, nhưng đặc biệt có khí thế!

Thẩm Viên nhìn thấy khuôn mặt mê mang phối hợp với mỉm cười kia nhìn thành bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi.

' Toang' một tiếng, bùng nổ.

Hắn trưng ra khuôn mặt lạnh lẽo tự mình thu thập sạch sẽ thổi tắt nến, nằm vào trong chăn đệm quay lưng về phía Vân Nghiêu.

Trong phòng tối như mực, Vân Nghiêu ngồi một mình ở trong thùng tắm: đang êm đẹp......... đây là làm sao vậy?

Vân Nghiêu rốt cuộc nhận thấy được hình như là có chỗ không đúng. Hắn cũng không dám tắm thêm nữa, nhanh chân nhanh tay đứng dậy đem chính mình lau khô, lại nhón chân đem thùng tắm mang ra bên ngoài ____ bình thường sau khi tắm xong đều sẽ có người mang đi. Cuối cùng hắn nhẹ nhàng quay về giường, dưới loại tình huống này hắn cùng không dám tìm cách làm cho hắn và Thẩm Viên ngủ chung một giường.

Hắn vừa nằm xuống giường, liền dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh Thẩm Viên trở mình, tiếp tục đưa lưng về phía hắn.

Vân Nghiêu hoàn toàn mông lung.

Hắn dùng tới cực hạn của bộ não đã lâu không dùng gian nan tự vấn, một lúc lâu sau, hắn rốt cục hiểu được.

" Ngươi tức giận sao? Là do ta nói câu kia sai rồi phải không?"

Trong bóng đêm yên tĩnh, một chút lưỡng lự và dè dặt trong âm thanh bị phóng đại vô hạn.

Thẩm Viên tuyệt vọng nhắm mắt lại, cảm thấy người ta còn không phát hiện được chính mình sai ở chỗ nào. Cùng không khí tức giận nửa ngày bản thân còn có vẻ rất thiểu năng.

Hắn gắt gao nhắm mắt lại, giả bộ mình đã ngủ rồi.

Đợi hồi lâu không nhận được câu trả lời, Vân Nghiêu bắt đầu có chút luống cuống.

Hắn không biết mình đã nói cái gì không đúng, thế nhưng Thẩm Viên đã tức giận đến như vậy, thì chính là do hắn có vấn đề.

Vân Nghiêu càng nghĩ càng ủy khuất, tự mình chủ động nói chuyện Thẩm Viên cũng không để ý đến hắn, chính hắn cũng không ngờ được Thẩm Viên sẽ tức giận, hắn chỉ có thể ngồi ở một chỗ lo lắng vớ vẩn.

Thẩm Viên nửa ngày không nghe thấy động tĩnh, cho rằng chuyện này sẽ cứ trôi qua như vậy, đợi ngày mai tỉnh dậy có thể coi như là chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Gương mặt của Vân Nghiêu kia có tính lừa gạt rất cao. Luôn khiến cho hắn quên mất Vân Nghiêu đã từ đứa bé nháy mắt lớn thành như vậy.

Lớn quá nhanh, tâm trí còn chưa theo kịp. Thẩm Viên một người lớn như ngươi, không cần so đo tính toán với một đứa trẻ vị thành niên.

Sau khi Thẩm Viên ở trong lòng nhiều lần nhắc nhở chính mình, cố gắng thả lỏng đại não chuẩn bị đi ngủ. Ai ngờ chăn mền bỗng nhiên động đậy, có một cái đầu đầy lông vụng về nỗ lực tiến vào.

Thẩm Viên trợn mắt nhìn, thân hình trưởng thành bằng 5 con mèo lớn, cái đuôi nhiều lông thấy Thẩm Viên nhìn mình, lấy lòng vẫy qua vẫy lại. Thẩm Viên lẳng lẳng nhìn vào ánh mắt màu vàng kim kia 2 giây, triệt để nguôi giận.

Hắn thỏa hiệp nâng tay đem chăn xốc lên một lỗ nhỏ, Vân Nghiêu nhanh chóng lưu loát tiến vào, chóp mũi lạnh lẽo ướt át lấy lòng cọ cọ tay Thẩm Viên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro