Chương 1: Aberhorse 01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

# 001

Bóng tối sâu thẳm, chợ đêm phố cổ loang lổ náo nhiệt, cột điện ven đường chiếu ánh sáng mờ nhạt, tựa như tên Hoa Tử cho tới bây giờ chưa từng rửa sạch mặt, quảng cáo nhỏ dán lại xé, chồng chồng lớp lớp  ở trên "mặt mũi" tìm không ra một chỗ sạch sẽ.

Nội dung quảng cáo nhỏ cũng bao trùm vạn tượng, từ thuê nhà tìm đồ đến chiêu công xem mắt, mới nhất vẫn dán một lệnh truy nã đối với nghi phạm giết người.

Sở Viêm ngồi xổm dưới cột điện, nhai bánh bao vừa mua, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thông báo vừa mới nhảy ra trên điện thoại di động.

"Chúc mừng người chơi 2019023333, cậu đã thành công mở trò chơi 'Một đêm chết bất đắc kỳ tử', rất nhanh cậu sẽ tiến vào phó bản đầu tiên, trò chơi này trừ phi người chơi tử vong ngoài ra sẽ không thể rời khỏi, chúc cậu vui vẻ!"

Cậu rời khỏi khu thông báo, nhiều lần xác nhận cái tên app mình vừa dùng viết là 'Một đêm giàu có', chứ không phải 'một đêm chết bất đắc kỳ tử', nhưng đến trong thông báo liền biến thành 'một đêm chết bất đắc kỳ tử' là sao!

"Thứ này, là khi dễ ta là xuyên không tới?"

Sở Viêm một ngụm ăn một cái bánh bao, nhìn trước mặt thấy một chiếc xe ba bánh đã sớm nên bỏ xó lại từ trong khe người chen qua, anh bán hàng rung chuông, tiếng rao bán liên tiếp cùng tiếng nói chuyện nhỏ nhặt, khói lửa khắp nơi vừa ồn ào vừa náo nhiệt lại khiến cho cậu cảm thấy an ổn, hạnh phúc.

Một thành phố thịnh vượng và hòa bình là cảnh tượng trong giấc mơ của cậu

Sở Viêm vốn đang ở trong một thế giới dị năng bồng bềnh, nơi đó lở loét loạn thế, cá lớn nuốt cá bé. Thôn nhỏ cậu sinh ra phi thường nghèo khó, vì sống sót mà liều mạng trở nên mạnh mẽ, tranh giành được một chỗ đứng trong đó, dẫn theo đồng bọn huynh đệ của cậu đi bình định loạn thế, tiếp tục liều mạng.

Ngay khi cậu sắp thành công trấn áp, liền xuyên qua!

Sở Viêm mắt rưng rưng rưng nhét một cái bánh bao vào miệng, khi  đi vào thế giới này, trong đầu cậu tự động có mọi thông tin về thế giới này.

Nơi này không có dị năng, cũng không có chiến tranh, giá trị vũ lực hoàn toàn dựa vào sức lực cùng vũ khí, trên cơ bản tất cả mọi người đều là gà yếu.

Nhưng mà, nơi này có vô số đồ ăn ngon, không cần thời thời khắc khắc đều chuẩn bị liều mạng, đối với cậu mà nói nơi này chính là thái bình thịnh thế cậu từ nhỏ mơ ước, là tương lai cả đời cậu đều phấn đấu.

Một khắc kia Sở Viêm không nhịn được, lệ rơi đầy mặt, một lão đầu quần áo ấp ớt đi ngang qua, nhìn thấy cậu liền dứt khoát nhét cho cậu một cái điện thoại di động.

"Đứa nhỏ này, đừng khóc, điện thoại di động đưa cho con chơi."

Sở Viêm tuy rằng trong đầu bị nhét vào quy tắc xã hội của thế giới này, nhưng chưa kịp hiểu rõ thông suốt, còn ở trong suy nghĩ thế giới hòa bình tất cả mọi người sẽ thân thiện ở chung.

Cậu xem điện thoại di động là một chiếc máy rẻ tiền mấy năm trước, cho rằng là ông già không cần, cao hứng nói "Cảm ơn" với đối phương, dù sao cậu cũng dùng thân thể của mình xuyên qua.

Cậu hiện tại không có xu nào, bụng còn đói, nếu đã tới thì phải nghĩ biện pháp sống sót.

Sở Viêm lấy được điện thoại di động không nghĩ tới nó vẫn còn có thể dùng, mở ra xem, phát hiện trong điện thoại ngoại trừ các chức năng cơ bản ra thì còn có một app gọi là 'Một đêm giàu có', cậu tò mò ấn vào.

Giao diện rất thô sơ, chỉ có chức năng thanh toán, nhưng hiển thị số dư có sẵn là 1.000.000.000 nhân dân tệ.

Sở Viêm đếm hết lần này đến lần khác, cuối cùng xác nhận: "Thật sự là một tỷ a! "

Một tỷ có thể mua thêm một trường học dị năng ở thế giới cũ của cậu, tuyển thêm một ngàn dị năng giả, lại thành lập một chi bộ đội Xích Viêm, có lẽ loạn thế có thể sớm chấm dứt một chút, cậu có thể nhìn thấy Hồng hà đại lục càng ngày càng sung túc, yên bình.

Một tỷ ở chỗ này hình như cũng có thể làm một đại gia nhỏ, Sở Viêm giương mắt liền nhìn thấy tiệm bánh bao đối diện, quảng cáo bánh bao thịt tươi 1 nhân dân tệ một cái, nói cách khác có thể mua một tỷ bánh bao, một ngày ăn một trăm cái, đủ ăn trong hai vạn bảy ngàn ba trăm chín mươi bảy năm.(27 397 năm)

Đương nhiên, Sở Viêm tuy rằng là xuyên không, cũng sẽ không cho rằng từ trên trời sẽ rơi xuống một tỷ bánh bao đập cậu, nhưng không chịu nổi đói bụng, cậu do dự nửa ngày cuối cùng đi tới trước cửa hàng bánh bao đối diện, đầu tiên là nói với ông chủ mua hai cái, thử dùng app 'một đêm giàu có' thanh toán.

Ngoài dự đoán, ông chủ không hai lời đưa bánh bao cho hắn.

Sở Viêm trông mong nhìn bánh bao trong tay, lại nhìn số dư trên điện thoại di động nhảy ít đi, hốc mắt bỗng đỏ lên.

Tuy rằng cậu ở thế giới cũ đã trải qua sa trường, nhưng ở thế giới này tuổi tác của cậu tính ra vẫn là một "đứa nhỏ" vừa mới thoát ly vị thành niên, 18 năm qua cậu trên cơ bản chưa từng chân chính ăn no, càng chưa từng ăn qua bánh bao thịt thơm như vậy.

"Ông chủ nhiệt tình cho tôi!"

Giọng nói vang dội của bác gái mua bánh bao bên cạnh kéo tinh thần Sở Viêm về, trong lòng cậu đột nhiên khẩn trương.

Cậu dù gì cũng đã xuyên qua, ở thế giới hòa bình này ăn nhiều một chút cũng không tính là quá đáng, mọi người nhất định có thể tha thứ cho cậu xa xỉ một lần.

Vì vậy, cậu ngẩng đầu lên và nói với ông chủ bán hàng: "Ông chủ, thêm mười, à không, mười lồng bánh bao, phải có thịt!" "

Ông chủ nhấc mắt lên liếc mắt một cái, "Đóng cửa, tất cả cho ngươi, tính năm mươi. "

Sở Viêm đếm, một lồng tám đồng, mười một lồng tám mươi tám đồng, cậu lời được hẳn ba mươi tám đồng, học theo ngữ khí vừa nghe được nói: "Lạnh rồi, ngươi nhiệt tình cho ta! "

Kế tiếp chính là Sở Viêm ôm mười một lồng bánh bao đi đến dưới cột điện bên kia đường, làm càn ăn bánh bao thịt 18 năm chưa từng ăn qua, sau đó nhận được thông báo từ app 'Một đêm giàu có'.

Lúc này, đèn đường trên đỉnh đầu Sở Viêm "ạch ầm" hai tiếng tắt, hắn khẽ ngẩng đầu nhìn một cái, xoay người định đổi đèn đường tiếp tục ăn bánh bao, ngoài miệng lẩm bẩm: "Chết bất đắc kỳ tử có cái gì đáng sợ, nghèo cùng đói mới đáng sợ! "

Cậu hiện tại mới phát hiện, lão đầu vừa rồi không có khả năng không biết trong điện thoại di động có app 'một đêm giàu có', nhưng cầm một tỷ lại không cần, số tiền này khẳng định không dễ tiêu, nói không chừng thật sự sẽ một đêm chết bất đắc kỳ tử, cho nên mới dứt khoát nhét cho cậu.

Bất quá người khác là người khác, mặc kệ điện thoại di động này đến tột cùng xảy ra chuyện gì, tức nhiên dám cho hắn, tiền kia hắn liền dám tiêu, ai bảo hắn là Viêm ca của Hồng Hà đại lục!

Nhưng mà Viêm ca làm cho toàn bộ Hồng Hà đại lục, lúc này nhàn nhã rũ hai mắt như chim ưng, vui mừng nhìn tất cả mọi thứ bên cạnh, giống như là nhìn thấy tương lai của Hồng Hà đại lục.

Cậu mang một gương mặt thanh thiếu niên bỏ nhà đi, từng miếng từng miếng bánh bao, ăn rất nghiêm túc, hai gò má bị bánh bao nhét phồng lên trong mắt người qua đường, có chút đáng yêu.

Đột nhiên, một người bối rối đụng phải cậh, mắt thấy sắp đụng phải bánh bao trong tay, cậu lập tức điểm mũi chân, nhẹ nhàng nhảy lên lan can cao hơn một mét ven đường, nhất thời mọi người xung quanh đều nhìn về phía anh.

"Thiếu hiệp, thân thủ tốt a!"

"Tôi sẽ đi xem! Quay phim ở đâu vậy? "

"Bạn học, sư phụ của em là ai? Hoàng Phi Hồng hay Trương Tam Phong? "

......

Sở Viêm không hiểu sao nhìn về phía người vây xem dưới chân, cậu bất quá chỉ nhảy lên lan can mà thôi, cũng không phải nhảy lên trời, những người này sao lại không có kiến thức như vậy?

Cậu không để ý xoay người, từ bên kia lan can nhảy xuống, thuận tiện nhét một cái bánh bao vào miệng, trong nháy mắt biến mất trong tầm mắt đám người, những người vây xem thở dài kêu cậu đừng đi.

Sở Viêm một đường chạy đến một con phố khác đối diện chợ đêm, phảng phất như một chút từ chợ ầm ĩ đến thôn hoang, ngay cả đèn đường bên đường cũng sáng đến vô tư, trên đường vắng vẻ, một người cũng không có, bóng người duy nhất hắn có thể nhìn thấy cũng chỉ có hình ảnh phản chiếu bản thân từ cửa sổ bên đường.

Nhìn thấy bóng dáng phản chiếu trên kính khiến Sở Viêm của cả Hồng Hà đại lục đứng thẳng, giơ tay vuốt vuốt tóc mái rũ xuống ở trước trán, sau đó so sánh ngón tay với "độ sáng" ngược dưới cằm, cảm giác cho dù bản thân xuyên qua vẫn đẹp trai bức người.

Đột nhiên, trong cửa sổ nhoáng lên một bóng người, Sở Viêm cảm giác sau lưng xẹt qua một cỗ sát ý, cậu lập tức xoay người nhìn qua, trên đường vẫn như cũ một người cũng không có, nhưng ánh mắt của cậu không chút do dự nhìn về phía cuối đường.

Sát khí nói nghe có vẻ cao siêu, nhưng đối với những người từng cửu tử nhất sinh trong đời, đối với sát khí chính là bản năng sinh tồn.

Sở Viêm lại nhét một cái bánh bao khác vào miệng, nhấc chân đuổi theo hướng cậu vừa nhìn, lúc này cậu không dùng chân chạy, khoảng cách mấy trăm mét, thân ảnh của cậu trong nháy mắt biến mất, lập tức xuất hiện ở cuối đường.

Xa hơn nữa là một công viên mở, ban đêm không có người trông coi, thậm chí đèn đường cũng lâu năm không được sửa chữa, không có mấy cái đèn còn sáng.

Nếu con phố vừa rồi giống như một ngôi làng hoang, công viên này có lẽ giống như một bối cảnh trong phim ma.

Bất quá trong ý thức Sở Viêm cũng không có loại linh dị thần quái này, cậu giẫm lên con đường đá, nhàn nhã đi vào sâu trong công viên, tiếng bước chân của cậu giống như là bị phiến đá hấp thu hết, không có bất kỳ âm thanh nào, càng làm công viên thêm  u tịch, thẳng đến khi cậu đi vòng quanh công viên một vòng, đi đến trước một hồ nước nhân tạo bước chân bỗng dưng dừng lại.

Hồ lớn hơn sân vận động xanh một chút, chất lượng nước trong hồ vô cùng tệ, dưới ánh sáng mờ mờ phản chiếu ra màu đen như mực, bên cạnh có mấy chiếc thuyền vịt vừa bẩn vừa cũ, còn có một căn nhà, làm thành diện mạo nhà gỗ, cũng giống như thuyền vịt vô cùng bẩn thỉu.

Ánh sáng từ đèn đường có cũng như không, từ xa lộ ra vài tia sáng yếu ớt, không chiếu sáng bốn phòng nhỏ, ngược lại phản chiếu ra một đường nét quỷ dị, quay phim ma quỷ đều có thể trực tiếp lên máy quay.

Sở Viêm dừng ở ven hồ, vừa nhai bánh bao, một bên nhìn chằm chằm cửa sổ phòng nhỏ trống rỗng.

Khung cửa sổ giống như là một cái miệng to, vừa uống qua nước trong hồ, bên trong bị nhuộm một mảnh đen kịt, bất quá cũng không cản trở cậu nhìn thấy bóng người trong phòng, cho dù không thấy rõ ngũ quan hình dáng, cũng có thể rõ ràng nhìn thấy trong tay bóng người có một thanh dao.

Con dao kia ở trong thế giới của cậu vốn chưa từng thấy qua, bất quá cậu biết đó là một thanh dao rựa, đầu bếp chuyên môn dùng để chém các loại cốt thịt.

Lúc này, bóng người kia quỳ trên mặt đất giơ cao dao lên, lại hung hăng hạ xuống, nhất thời chất lỏng văng khắp nơi, Sở Viêm lúc này mới chú ý tới dưới bóng người còn có một người nằm, chỉ là người nằm dưới dao rựa bị chặn ngang chém thành hai đoạn.

Cách mặt hồ Sở Viêm phảng phất ngửi thấy mùi máu tươi, nhất thời bánh bao trong miệng nuốt cũng không trôi được, nôn lại không nỡ, cắn vào trong miệng trái phải đều khó xử.

Bóng người trong phòng nhỏ đột nhiên dừng lại động tác, mặt xoay ra ngoài cửa sổ.

Sở Viêm nhìn không rõ ánh mắt người nọ, lại cảm giác cùng đối phương đối diện với tầm mắt, không hiểu sao lại rùng mình, cho dù ở chiến trường đối mặt với hàng ngàn vạn địch nhân cậu cũng chưa từng có loại cảm giác bất an này.

Không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, trên dưới đều mang sát ý.

Sở Viêm cuối cùng vẫn nuốt bánh bao trong miệng xuống, người trải qua đói khát rất khó lãng phí thức ăn. Sau khi ăn bánh xong, cậu phân vân rằng nếu bây giờ bên kia muốn giết cậu, cậu nên ra tay trước không? Nhưng mà ở thế giới này không thể làm điều đó được.

Nên làm gì khi gặp phải tình huống này?

Sở Viêm nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, đại não chọn một trong vô số đáp án cậu chưa bao giờ nghĩ tới, tiếp theo liền mở miệng ra, rất không để ý hô lên.

"Cứu mạng! Cứu tôi! Có người giết người, cứu mạng a..."

Trong công viên cây cối nhiều, thanh âm của cậu bị ngăn cản hơn phân nửa, hơn nữa chung quanh cũng không có khu dân cư, ít có người ở đây, cậu kêu nửa ngày cũng không ai đến, ngược lại chọc giận người trong phòng nhỏ.

"Chờ đã! Tôi sẽ ăn bánh bao trước! "

Sở Viêm lẩm bẩm một câu, bóng người trong phòng nhỏ đã đứng lên đi đến bên cửa sổ, lộ ra một khuôn mặt mơ hồ không rõ, đại khái có thể phân biệt được là một nam nhân trưởng thành. Hắn một đao hung hăng chém vào khung cửa sổ, giống như khung cửa sổ kia chính là eo Sở Viêm.

Hắn bỗng dưng nhếch miệng cười với Sở Viêm, lộ ra hàm răng đẫm máu, giống như dã thú vừa mới ăn xong bữa trưa.

Hình ảnh này làm cho Sở Viêm nhớ tới một số động vật ăn xác, nhất thời ghê sợ đến run tay, làm rớt một cái bánh bao ra khỏi túi, cậu liền vội vàng đưa tay đỡ lấy.

Sở Viêm ngay cả vực sâu không đáy cũng chắc chắn có thể vớt bánh bao lên, huống chi chỉ là hồ cao hơn một thước.

Mắt thấy bánh sắp rơi xuống hồ nước, lập tức xoay người nhảy xuống, khi nước vừa mới chạm tới lòng bàn chân cậu, cậu đã bắt được bánh bao, thuận thế nhét luôn vào miệng, tiếp theo chỉ cần chống mép hồ nhảy lên bờ là có thể hoàn thành hành động hoàn mĩ cứu bánh bao của cậu.

Nhưng...

"Tại sao hồ lại nhiễm điện!"

Sở Viêm không phải bị điện giật bởi 'điện', nhưng bị dị năng hệ lôi điện đánh trúng, cảm giác của cậu từ trước đến nay khắc sâu vào trí nhớ, hiện tại đừng nói còn có thể nhảy lên bờ, bánh bao trong tay cũng cầm không được toàn bộ rơi xuống nước bẩn.

—— Sở Viêm kinh ngạc, bản thân là đến từ Hồng Hà đại lục, không ngờ lại bị lật úp ở đây!

—— Bánh bao của tôi còn chưa ăn xong!

Trong đầu Sở Viêm không ngừng lật đi lật lại hai ý niệm này, cuối cùng ngã xuống hồ nước.

Bóng người trong phòng nhỏ chậm rãi thu hồi nụ cười, từ trong phòng đi ra, đầu tiên hắn đi tới bên kia hồ, ở trong bụi cỏ dại tìm ra một sợi dây cáp, từ trong hồ kéo ra.

Tiếp theo, hắn lên một chiếc thuyền vịt, vớt Sở Viêm nổi trên mặt nước lên, mang về phòng nhỏ cùng một cỗ thi thể khác cùng xả ra một chỗ, lần thứ hai giơ đao rựa của hắn lên, một đao nặng nề rơi xuống thắt lưng Sở Viêm.

Điện thoại di động của Sở Viêm từ trong túi trượt ra, màn hình đột nhiên sáng lên, hiển thị một tin nhắn từ app 'Một đêm giàu có'.

"Người chơi 2019023333 xác nhận tử vong, trò chơi kết thúc, sắp khôi phục thiết lập ban đầu."

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Tìm kiếm bộ sưu tập hoa ~ mục tiêu thật kích thích và sảng khoái ~ không có khủng bố ~ chúc tôi thành công!

Hồi hộp, không vượt qua cửa ải sinh tồn vô hạn lưu, bắt đầu hơi chậm

-

Anh Viêm: Là nhân vật chính nhưng ngay chương đầu tiên liền chết! Kích thích thì có, nhưng tôi một chút cũng không! Sảng! Khoái!

NPC Tiết: Hãy đến và ngủ với ta đi, sẽ tuyệt vời lắm đó!

Anh Viêm: Tránh xa đi! Anh không xuất hiện, anh trai tôi không biết anh!

NPC Tiết: Chương tiếp theo sẽ xuất hiện, chúng ta hãy chơi bên dưới trước ~

-

PS: Tiêu đề được trích dẫn từ hệ thống thần thoại Cthulhu, nội dung không liên quan đến thần thoại Cthulhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro