Chương 126

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cám ơn bạn baoobao2512 góp ý nha, nhưng mà mình dịch sẵn mấy chương dự phòng này rồi nên lười đổi quá nên thôi để dị luôn nghen tại cũng sắp hoàn rùi ớ😘😘😘

Chương 126

Nhưng Dương Từ cũng hiểu tình huống của mình khác với Tạ Nghiễn Thanh. Anh trời sinh đã thích đàn ông, cũng luôn biết bản thân muốn cái gì. Nhưng Tạ Nghiễn Thanh thì khác, Tạ Nghiễn Thanh sống trong thời đại bảo thủ. Ở thời đại này, giữa nam nữ đã rất bảo thủ, càng huống chi bọn họ là đôi nam nhân như này.

Thật ra Tạ Nghiễn Thanh không phải người cổ hủ, nếu không phải vì cậu gặp phải những chuyện năm xưa, Tạ Nghiễn Thanh cũng sẽ không bài xích chuyện tình cảm giữa nam nam. Thật đáng tiếc... khi Dương Từ xuyên không qua đã muộn rồi, khi anh xuyên đến Tạ Nghiễn Thanh đã chồng chất vết thương.

Người làm tổn thương Tạ Nghiễn Thanh nhiều nhất và đáng sợ nhất là Trần Túc Thần, là người thích đàn ông giống như Dương Từ. Trong trường hợp này, nếu Dương Từ đến quá gần, Tạ Nghiễn Thanh sẽ phản ứng kích động theo bản năng như một con thú nhỏ với những vết sẹo chồng chất khắp người.

Một người bị tổn thương như vậy rất nhạy cảm và mong manh, nếu Dương Từ không để ý tới gì cả muốn xông vào thế giới của cậu, kết quả cuối cùng sẽ chỉ làm Tạ Nghiễn Thanh tổn thương nhiều hơn. Đây cũng là lý do tại sao, Dương Từ người luôn rất thẳng thắn trong mọi việc, lại chần chừ khi theo đuổi Tạ Nghiễn Thanh.

Bởi vì anh không thể bước sai, một khi anh không cẩn thận phạm phải sai lầm, bọn họ đến cả làm bạn cũng không thể làm nữa. Vừa nghĩ đến trong quãng đời còn lại của Tạ Nghiễn Thanh sẽ không bao giờ có một người tên là Dương Từ nữa, anh không khỏi khó thở.

Nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, Dương Từ kìm nén sự bồn chồn không nói nên lời trong lòng, anh không nên vội vàng... vẫn là phải từ từ. Rất nhanh thôi anh sẽ đến thủ đô để đi học, anh vẫn còn rất nhiều thời gian có thể từ từ mà tới, đối với Tạ Nghiễn Thanh anh tuyệt đối không thể quá gấp gáp được.

Nghĩ đến đây, Dương Từ lại liếc nhìn cánh cửa, sau đó thở dài bước xuống lầu. Anh phải cho Tạ Nghiễn Thanh đủ thời gian để thích nghi với anh, mới có thể tiến lên một bước mà không làm tổn thương đến Tạ Nghiễn Thanh.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, Dương Từ vừa mở cửa đã nhìn thấy Tạ Nghiễn Thanh, trong lòng vốn có chút lo lắng vì chuyện ngày hôm qua, lo lắng Tạ Nghiễn Thanh sẽ vì chuyện này mà giận dỗi với mình. Kết quả không nghĩ đến hôm nay khi Tạ Nghiễn Thanh nhìn thấy anh, trên mặt cậu nhìn giống như là không có chuyện gì cả.

Thấy vậy, Dương Từ thở phào nhẹ nhõm, ghé sát vào người Tạ Nghiễn Thanh, nhỏ giọng hỏi: "Thầy Tạ, thầy không tức giận chứ?"

Tạ Nghiễn Thanh nghe vậy nhướng mắt liếc anh một cái, sau đó quay người định vượt qua anh đi về phía nhà bếp, nhưng lại bị Dương Từ đưa tay ra và nắm lấy cổ tay cậu. Tạ Nghiễn Thanh dường như bị hành động của anh làm phỏng tay, theo bản năng nhìn xung quanh, sau đó khẽ cau mày và muốn rút tay ra.

Tạ Nghiễn Thanh: "Anh không có tức giận, em buông tay ra trước đi."

Dương Từ nghe vậy có chút do dự, nhưng cũng ngoan ngoãn buông tay, sau đó đi theo cậu vào phòng bếp. Chuyện bên bọn họ đã làm xong, phỏng chừng mấy ngày nữa sẽ phải rời thủ đô. Dương Từ muốn dành nhiều thời gian hơn ở bên Tạ Nghiễn Thanh, dù sao thì lần này chia xa cũng phải rất lâu nữa mới có thể gặp lại nhau.

Tạ Nghiễn Thanh cảm giác được phía sau có một cái đuôi, trong lòng lóe lên một tia bất đắc dĩ cùng khó chịu. Điều bất đắc dĩ là cậu rõ ràng bài xích việc thân mật giữa hai người con trai, nhưng vừa nghĩ tới Dương Từ rất nhanh sẽ phải rời thủ đô, trong lòng cậu không có cách nào tức giận Dương Từ được.

Còn tại sao lại khó chịu? Bản thân Tạ Nghiễn Thanh cũng không thể giải thích rõ ràng. Cậu luôn cảm thấy mình có gì đó không ổn, chẳng hạn như cậu không nên dung túng để Dương Từ lại gần mình, cho dù là nắm tay, đút cho cậu ăn hay giúp cậu lau mặt... hai người đàn ông làm như vậy thì quá thân thiết rồi. Ví dụ như có một vài chuyện cậu nên nói rõ với Dương Từ, chứ không phải không rõ ràng như bây giờ. Lại ví như cậu rõ ràng cảm nhận được ý đồ của Dương Từ, nếu cậu không thích thì không nên lại tiếp nhận ý tốt của Dương Từ...

Tuy nhiên, con người là một tồn tại rất phức tạp, tình cảm của con người càng không thể hình dung được, có đôi lúc cậu hoàn toàn không thể khống chế được. Cậu rất thích cảm giác ở chung với Dương Từ, nhưng nếu để cậu lại tiến xa hơn với Dương Từ, cả người cậu lại nhịn không được mà bắt đầu bài xích kịch liệt.

Tạ Nghiễn Thanh kìm nén sự kỳ lạ trong lòng, nhờ Dương Từ cùng giúp cậu làm bữa sáng. Vào buổi sáng, họ lại đến cục cảnh sát để giải quyết chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.

Đến buổi chiều ở chỗ Tạ Nghiễn Thanh đã đến rất nhiều người, đều là đến tặng quà cảm ơn cho hai chị em Dương Từ. Trong số đó, đồ ăn được tặng nhiều nhất, còn có người tặng cho Dương Mộng Liên một cái váy đỏ, hai chị em bận rộn đến rất khuya mới tiễn hết người đi. Sau đó, họ ở lại đây thêm hai ngày, chụp ảnh ở □□ và Vạn Lý Trường Thành, lại đi đến một số danh lam thắng cảnh thú vị, đến ngày thứ ba mới ngồi tàu hỏa rời đi.

Ban đầu Dương Từ còn muốn đến Tạ gia để thăm ông nội Tạ, nhưng vì trước đó xảy ra chuyện anh "bắt nạt" Tạ Điềm Bảo, Tạ Nghiễn Thanh lo lắng Dương Từ đến nhà cũ của Tạ gia, với tính cách có thù tất báo của Tạ Điềm Bảo nhất định sẽ làm loạn lên, cuối cùng Tạ Nghiễn Thanh cũng không có mang theo Dương Từ bọn họ trở về nhà cũ Tạ gia. May mà cơ hội trong tương lai có rất nhiều, Dương Từ đã mua một căn nhà ở thủ đô nên không cần lo lắng về việc không có cơ hội gặp ông nội Tạ.

Khi hai chị em Dương Từ về quê, cùng lúc đó ở một bên khác Mạnh Hồng Nhân người đã về quê, nhận được một cuộc gọi và kết quả thi tuyển sinh đại học của cô ấy cuối cùng đã được khôi phục lại. Kết quả thi đại học của cô không tính là đặc biệt xuất sắc, nhưng ở một cái thôn nhỏ trên núi như chỗ bọn họ, thành tích đó cũng có thể coi là xuất sắc xếp hàng đầu.

Khi Mạnh Hồng Nhâm nhận được cuộc gọi, cô ấy đã nhịn không được mà bật khóc ngay tại chỗ. Tạ Nghiễn Sâm nghe thấy tiếng khóc của cô gái nhỏ, vì muốn dỗ cho đối phương đừng khóc, anh ấy chỉ có thể kiên nhẫn nói với đối phương: "Đừng khóc, hiện tại điểm của cô đã được khôi phục lại, với thành tích của cô có thể thi đậu rất nhiều trường đại học. Cho dù là người thay thế thành tích của cô hay cán bộ đã giúp đỡ, lần này họ sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, vì vậy cô có thể yên tâm và chờ đợi thư nhập học đại học."

Mạnh Hồng Nhân nghe vậy có chút ngại ngùng, vốn dĩ là cô ấy xin người ta giúp đỡ. Bây giờ mọi người cố gắng cực khổ giúp cô ấy lấy lại điểm số, nhưng giờ cô ấy lại ngu ngốc chỉ biết khóc. Cô vội vàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt ướt át trên mặt, run giọng nói với Tạ Nghiễn Sâm đang đối diện với mình: "Cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều, nếu không có sự giúp đỡ của anh, ta còn không biết phải làm sao đây? Ta... ta cũng không có gì để trả ơn anh cả..."

Tạ Nghiễn Sâm vội vàng nói: "Cái gì mà trả ơn với không trả ơn chứ? Ta giúp cô cũng không phải vì trả ơn. Chuyện lần này vốn dĩ là mấy người đó sai, nếu không phải bọn họ tham lam, cô cũng sẽ không bị mấy người đó trộm lấy điểm. Với cả quân nhân mà, trách nhiệm chính là vì dân phục vụ."

...

Khi Dương Từ trở về quê nhà, đã là ngày hai mươi bảy tháng mười hai âm lịch, và chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết Nguyên đán. Ngày hôm sau hai chị em trở về, đã bị Lưu Tiêm Mai kéo đến công xã đi chợ. Công xã của bọn họ sáng sớm đã có thể họp chợ bán đồ rồi, nhưng không thể làm ăn lớn ở nơi công cộng, bình thường công xã bên này cũng không quá quan tâm mấy việc bán trứng bán rau này. Đặc biệt trong hai năm trở lại đây, môi trường chung ngày càng tốt hơn, thậm chí công xã còn tổ chức tụ tập đông người trong các dịp lễ hội. Ví dụ, bây giờ sắp đến Tết Nguyên đán, sẽ tổ chức chiếu phim cách ngày.

Dương Từ đi theo Lưu Tiêm Mai đến chợ, sau đó nói về việc chuyển đến thủ đô. Khi Dương Từ và Dương Mộng Liên đến thủ đô, Dương Mãn Thương đã đến gặp lão bí thư trong thôn, nói về chuyện ông muốn từ chức đại đội trưởng. Ban đầu, lão bí thư phản ứng khá mạnh, ông ấy không ngờ Dương Mãn Thương còn trẻ như vậy lại từ chức đại đội trưởng vào lúc này.

Đến khi biết Dương Mãn Thương sẽ đến thủ đô, lão bí thư đối với chuyện này cũng hiểu được. Dù sao thì đối với những người ở nông thôn như họ, cho dù là mối quan hệ hay là nhân mạch của bọn họ, đều ở cái công xã nhỏ này, nơi họ lớn lên. Mặc dù những nơi lớn đó có vẻ rất tốt, nhưng họ luôn cảm thấy không đáng tin cậy nếu không có nhân mạch, luôn không cảm thấy thoải mái khi không sống ở nơi mình quen thuộc.

Nhưng gia đình của Dương Mãn Thương khác với họ, mấy người con trai của Dương Mãn Thương đều có tiền đồ. Người con trai út là trạng nguyên trong kỳ thi tuyển sinh đại học, nên mấy cái nhân mạch đó của Dương Mãn Thương căn bản dùng không tới. Cho nên Dương Mãn Thương có ở lại trong thôn hay không cũng không có gì khác biệt với bọn nhỏ, không bằng theo đứa út đến thủ đô sống cho tốt.

Cho nên trong thời gian Dương Từ bọn họ rời đi, Dương Mãn Thương đã tìm được đại đội trưởng tiếp theo, đó là một chàng trai trẻ xuất thân từ đồng môn Dương gia. Đối phương là một người có tính cách tương đối đáng tin cậy, trước đó trong đại đội cũng lấy được mấy lần xã viên tiên tiến. Hơn nữa trong thôn còn có chú hai Dương gia, có chú hai Dương giúp đỡ, hẳn là không có quá nhiều vấn đề.

Còn một điểm nữa chính là không thể để Dương Mãn Thương làm đại đội trưởng cả đời được. Ông ấy đã đánh đổi rất nhiều cho đại đội bọn họ, và vị trí đại đội trưởng sớm hay muộn cũng sẽ phải giao cho người khác. Thay vì đợi đến già mới tìm người kế vị, không bằng nhân lúc sắp chuyển đến thủ đô mà dứt khoát từ chức.

Đương nhiên, nếu nói Dương Mãn Thương không để ý vị trí đại đội trưởng, thực sự mà nói chắc chắn là không thể nào, dù sao thì ông ấy đã đảm đương vị trí này lâu như vậy. Nhưng con người mà, ai rồi cũng phải chấp nhận tuổi già, dù sao thì ông cũng không còn trẻ nữa. Khi quản lý đại đội đôi khi cũng không thể làm theo ý mình, tốt hơn hết là nhân cơ hội này phóng khoáng mà buông tay thôi.

Ngay khi Dương Mộng Liên nghe thấy đã tìm được người rồi, cô ấy nhịn không được mà mỉm cười nói với Lưu Tiêm Mai: "Vậy thì tốt quá rồi, bây giờ cha đã tìm được người, cũng tránh khi sau Tết lại phải bận rộn nữa. Đáng tiếc nhất là, con không thể đi thủ đô cùng mọi người rồi."

Trường đại học của Dương Mộng Liên ở một nơi khác, sau khi vào trường đại học, có lẽ là trong một khoảng thời gian, cô ấy sẽ phải luôn gặp thì ít mà xa thì nhiều với gia đình. Nhưng may mà bây giờ cô ấy đã trưởng thành, cùng lắm thì sau này cô ấy sẽ thường xuyên chạy tới chạy lui.

Thông báo đại học năm nay thường sau Tết Nguyên đán. Nhưng vì trường của Dương Mộng Liên khá đặc biệt lại là một trong những trường quân sự hàng đầu, nên vào ngày 29 Tết Nguyên đán, Dương Mộng Liên đã nhận được một lá thư thông báo từ trường đại học.

Người đưa thư đến đưa thông báo cho Dương Mộng Liên đã là người quen cũ với Dương gia. Đối phương không đưa thư của người khác trước, mới sáng sớm tuyết rơi đã chạy đến cửa Dương gia.

Cậu bé đưa thư hét lên: "Có ai ở nhà không? Thông báo từ Nhị Ni của nhà các ngươi đến rồi đây!"

Giọng nói của đối phương không gọi Dương gia ra, mà lại gọi ra những hàng xóm gần bên Dương gia. Một cô bé chơi thân với Dương Mộng Liên bước ra, vừa mặc áo khoác vừa chạy về phía người đưa thư. "Trường nào, là trường nào vậy?"

Người đưa thư nghe vậy liền nở nụ cười: "Ta cũng không biết nữa, bên ngoài còn được bọc trong một lớp nữa, ta không dám tùy tiện mở ra."

Trong khi hai người họ đang nói chuyện, Lưu Tiêm Mai nghe thấy tiếng động và mở cửa bước ra. Cô gái nói chuyện kia vừa nhìn thấy bà, liền vội vàng vẫy tay nói với Lưu Tiêm Mai: "Bác gái, mau tới đây, thông báo của Tiểu Liên tới rồi này!"

Trường mà Dương Mộng Liên ghi là Học viện Công nghệ Trường Sa, cũng chính là Đại học Công nghệ Quốc phòng Trung Quốc sau này. Trường học năm 1977 vẫn được gọi là Học viện Công nghệ Trường Sa, đến năm 1978, các nhà lãnh đạo lớn sẽ đổi tên này thành tên sau này. Mà Dương Mộng Liên tình cờ bắt kịp rất tốt, cô ấy tình cờ là khóa đầu tiên của năm 1978, sau này cũng sẽ trở thành khóa nguyên lão* nhất.

(*nhóm có thâm niên nhất)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro