Chương 131

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 131

Dương Từ trở về nhà vào buổi sáng, ở nhà giúp Lưu Tiêm Mai làm việc nhà, buổi chiều hai người cùng nhau ra ngoài dạo chơi. Ban đầu, Dương Từ muốn đưa bà ấy đi leo Vạn Lý Trường Thành, nhưng nửa đường Lưu Tiêm Mai đi ngang qua một cửa hàng bách hóa, liền kéo theo con trai mình đi mua sắm cả một buổi chiều.

Cửa hàng bách hóa ở thủ đô lớn hơn cửa hàng ở quê nhà họ, mặt hàng trong đó cũng càng đầy đủ chủng loại, có một số mặt hàng Lưu Tiêm Mai chưa từng thấy qua, nên vừa tiến vào cả người bà liền nổi lên hứng thú mua sắm. Lúc đầu, Dương Từ vẫn còn sức để đi mua sắm với bà, nhưng sau đó anh liền tìm một nơi để nghỉ ngơi, để Lưu Tiêm Mai đi dạo mua sắm một mình.

Sau khi Lưu Tiêm Mai đến thủ đô cùng Dương Từ, Dương Từ đã đưa cho bà một khoản tiền để dùng trong nhà. Đối với mấy món đồ cần phiếu mua, ngoại trừ trước đây Lưu Tiêm Mai đã để dành được rất nhiều, hầu hết đều là Dương Quốc Hữu ở bên kia gửi qua cho họ.

Dương Quốc Hữu là quân nhân, phiếu mua hàng của anh ấy khác với người thường, bất kể họ ở đâu đều có thể được sử dụng được. Bởi vì có ký hiệu của quân nhân trên phiếu mua hàng nên khi Lưu Tiêm Mai mang theo mấy tờ đó đi mua đồ, cho dù đó là hợp tác xã cung ứng - tiêu dùng hay trạm ngũ cốc và dầu trên đường, người bán hàng bên trong đều khách khí hơn với bà ấy. Thời đại này đất nước không quá yên bình, đối với người thời đại này chiến tranh cũng không xa lạ gì, cho nên người thời đại này đều vô cùng kính trọng quân nhân.

Lưu Tiêm Mai đã dùng một số phiếu mua sắp hết hạn, đến khi hai mẹ con mang theo túi lớn túi nhỏ đi ra, họ xem thời gian thì đã hơn bốn giờ chiều. Lúc này đi chỗ khác chơi đã hơi muộn, cho nên hai mẹ con thương lượng với nhau liền trở về nhà. Lúc cả hai cùng nhau về nhà mới, đúng lúc những người khác tan làm về nhà nên dọc đường gặp rất nhiều người.

Hàng xóm xung quanh đều biết có một gia đình chuyển đến sống cạnh nhà từ lâu lắm rồi. Tuy nhiên bởi vì trước đây Dương Từ bọn họ rất bận rộn, những người hàng xóm lại phải đi làm vào ban ngày nên hầu hết thời gian của họ đều có sự chênh lệch. Bây giờ hiếm khi mới gặp được hai mẹ con Dương Từ, dì ở nhà đối diện với nhà Dương Từ đi tới, định chào hàng xóm mới, nhân tiện làm quen với hàng xóm mới xem người như thế nào?

Cô con dâu nhà này vừa thấy mẹ chồng đi đến nhà đối diện, vừa nghĩ đến cái miệng nói chuyện rất khó nghe của mẹ chồng, cô đã lo mẹ chồng vô tình lại đắc tội người ta, vì vậy lập tức bỏ rau xanh trong tay xuống, lau tay đi theo ra ngoài.

Sau đó, cô nhìn thấy một chàng trai trẻ với vẻ ngoài đặc biệt năng động bước ra từ ngôi nhà cũ đối diện. Là người đã kết hôn nhiều năm như cô, khi nhìn thấy khuôn mặt có thể so sánh với ngôi sao truyền hình của đối phương, trái tim cô không khỏi đập mạnh lên.

Có lẽ là bởi vì đối phương quá đẹp mắt, mẹ chồng vốn luôn kén chọn của cô ta, lần này hiếm khi không nói mấy lời khó nghe, mà là đứng ở ven đường cùng đối phương nói chuyện.

Mẹ chồng của người phụ nữ là Lâm Hồng Phượng, năm nay đã ngoài 60 tuổi. Bà sinh được tổng cộng 3 người con, nhưng vì ly hôn khi còn trẻ nên chỉ có đứa út đi theo bà, còn con gái lớn và con trai cả đều đi theo chồng cũ.

Người phụ nữ tên là Thường Gia Huệ, cô ta là vợ của con trai út của Lâm Hồng Phượng. Cô ta năm nay đã 39 tuổi, có một người con trai lớn đang đi làm công nhân và một người con trai nhỏ còn đang đi học. Con trai cả của cô ta vì công việc cả năm đều rất bận rộn không thường về nhà. Cậu con trai út đang học cấp 3 gần đó, do năm ngoái khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học quá vội vàng nên con trai út của cô ta thi đại học không được tốt, cố ý ở lại một năm định là tiếp tục nỗ lực một chút.

Ngay khi Lâm Hồng Phượng đang nói chuyện với Dương Từ, con trai út của Thường Gia Huệ, Lâm Du Triệt đã quay lại. Theo lý mà nói hôm nay là thứ bảy cậu ấy không đến trường, nhưng để đạt điểm cao trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay, mỗi thứ bảy đều sẽ đến trường để tự học.

Thường Gia Huệ nhìn thấy Lâm Du Triệt từ xa, vội vàng đi về phía con trai đang có chút mất tập trung: "Tiểu Triệt? Có phải là mệt lắm không?"

Lâm Du Triệt nghe vậy giật mình, ngẩng đầu lên nhìn mẹ. Sau đó cậu ây thu lại vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt và nở một nụ cười ngoan ngoãn: "Không... không có, mẹ, sao mẹ lại đi ra ngoài rồi?"

Thường Gia Huệ không phát hiện sự khác thường của cậu ấy, vừa đưa tay nhận lấy cặp sách, vừa cười chỉ về hướng cách đó không xa: "Đây không phải là hàng xóm mới sao? Ta với bà nội người ra ngoài xem náo nhiệt chút, đúng lúc nhìn thấy ngươi tan học về."

Lâm Du Triệt nghe vậy gật đầu, khi cùng mẹ đi ngang qua cửa Dương gia, cậu ấy nhìn thoáng qua Dương Từ ở đối diện, rồi theo mẹ vào nhà.

Trên đường hướng về nhà, Thường Gia Huệ nói với con trai bên cạnh: "Anh trai nhà đối diện rất lợi hại, hình như là sinh viên của trường đại học B, sau này nếu con có gì không hiểu, còn không bằng giữ lại đó trở về lại hỏi anh ấy đi."

Khi Lâm Du Triệt nghe thấy lời mẹ nói, cũng không biết đột nhiên nhớ đến chuyện gì. Bước chân đang tiến về phía trước khẽ dừng lại, siết chặt nắm tay giấu dưới tay áo. Cậu ấy ngẩng đầu nhìn mẹ đang bận rộn trong sân, nhìn bóng lưng của cô ta nhịn không được nói: "Nhưng... người ta sẽ không thấy phiền phức sao?"

Thường Gia Huệ nghe vậy cười nói: "Làm gì có chứ? Người ta đã học đại học rồi, nghe nói học đại học khá nhẹ nhàng. Với cả chúng ta cũng không chỉ chiếm lợi của nó, nếu như người ta đồng ý dùng kỳ nghỉ hè để dạy ngươi, thì để cha ngươi cho người ta mấy tờ phiếu mua hàng hữu ích. Ta nhớ là... cha ngươi có một tờ phiếu mua TV, còn có một tờ phiếu mua xe đạp hiệu Phượng Hoàng..."

Thường Gia Huệ nói là làm, vừa nói liền tiến vào lục tung các hộp. Đến khi Lâm Hồng Phượng từ bên ngoài trở về, thấy cô ta còn chưa nấu cơm, không khỏi nhíu mày mắng: "Thường Giai Tuệ, ngươi lại đang lục lọi cái gì đấy? Không thấy thằng nhỏ đã về rồi sao? Đến giờ còn chưa nấu cơm, để con trai ta trở về phải chịu đói sao?"

Lâm Du Triệt nghe thấy bà nội tức giận, vội vàng chạy tới giải thích với Lâm Hồng Phượng: "Bà ơi, bà đừng tức giận, mẹ đang giúp con tìm đồ thôi, con... để con thay mẹ đi nấu cơm."

Lâm Hồng Phượng không nở để cậu ấy nấu ăn, nghe vậy chỉ đành xắn tay áo lên, thay đổi sắc mặt mỉm cười với Lâm Du Triệt: "Đi ra đi, đi ra ngoài chơi đi, ngươi mỗi ngày học bài vất vả như vậy, mấy việc nấu nướng này có bà nội với mẹ ngươi làm rồi."

Mặc dù Lâm Hồng Phượng kêu cậu ấy ra ngoài chơi đi, nhưng Lâm Du Triệt đi theo phụ giúp. Bởi vì nghĩ đến nếu như để cho anh trai nhà đối diện dạy mình học, cậu ấy liền không cần gặp người kia mỗi ngày thứ bảy nữa, ánh mắt của Lâm Du Triệt không kiềm được sáng lên.

Bữa tối sau khi ăn tối xong, đã khoảng tám giờ. Lâm Công cha của Lâm Du Triệt, cầm một vài tấm phiếu mua hàng, cau mày gõ cửa Dương gia. Thực ra Lâm Công cảm thấy đưa phiếu mua hàng không tiện bằng đưa tiền cho đối phương, như vậy thì người ta dạy bao lâu thì họ liền đưa bấy nhiêu tiền, cũng tránh cho sau này vì chuyện dạy nhiều dạy ít mà gây mâu thuẫn cho nhau. Nhưng khi nghĩ đến ánh mắt mong đợi của đứa con út nhìn mình khi đang ăn, Lâm Công chỉ có thể cắn răng kiên trì đi hỏi thử trước.

Người tới mở cửa là Lưu Tiêm Mai, bình thường muộn như vậy sẽ không có người gõ cửa, Lưu Tiêm Mai vốn còn cảm thấy kỳ quái. Sau đó nhìn thấy là người hàng xóm ở phía đối diện đến, khi họ nhìn thấy bà ấy liền giải thích ý định của mình, Lưu Tiêm Mai lúc này mới gọi Dương Từ đang đọc sách ra.

Ban đầu, khi Dương Từ nghe ý định của họ, phản ứng đầu tiên của anh là từ chối. Dù sao thì anh và những sinh viên đại học khác không giống nhau, ngoại trừ các buổi học bình thường còn có rất nhiều việc phải làm, cho nên lúc này mới bắt đầu đi học nên được thoải mái một chút, kỳ thật rất nhanh anh sẽ phải bận rộn nữa.

Nhưng sau khi Lâm Công gọi con trai mình đến, khi Dương Từ nhìn chàng trai trẻ xanh xao với khuôn mặt gầy gò trước mặt, cảm giác gặp phải rắc rối lại không ngừng vọt ra. Bởi vì trước đây rất nhiều lần khi anh có cảm giác này, tất cả những gì anh gặp phải đều là những nạn nhân bất hạnh, Dương Từ lặng người khi nghĩ đến người bà đặc biệt nhiệt tình ở nhà đối diện.

Dương Từ có ấn tượng tốt về người bà đó, lại thêm rõ ràng anh là người có khả năng cứu người khác nên anh không nhẫn tâm để cậu bé này xảy ra chuyện. Cho nên anh chỉ do dự một chút, liền đồng ý tạm thời sẽ dạy đối phương một khoảng thời gian. Đến khi anh giải quyết xong những rắc rối của chàng trai trẻ này, thì anh sẽ tìm lý do để từ bỏ công việc này.

Bởi vì Dương Từ đã nhận một công việc tạm thời, nên vào ngày hôm sau anh không thể đi chơi được. Ngay cả việc anh hứa sẽ đi cùng Tô Tình Nhạc để mua đồ, cũng đã đổi thành đến gần nhà của họ để mua. May mà Tô Tình Nhạc là một người có tính khí tốt, vì vậy cô ấy cũng không tức giận vì điều này.

Vì vậy, vào buổi sáng, Dương Từ đã đến nhà đối diện dạy kèm cho Lâm Du Triệt. Vào buổi trưa khi Tô Tình Nhạc đến, sau khi hai người họ ăn cơm tại Dương gia, Dương Từ chỉ đơn giản là giao bài tập về nhà cho Lâm Du Triệt, sau đó cùng cô đi mua sắm ở cửa hàng bách hóa gần đó.

Tô Tình Nhạc đã mua một chiếc xe đạp, một chiếc radio và một đôi giày da. Sau đó, cô ấy cứ nhất quyết ầm ỉ với Dương Từ để tìm chợ đen, còn chưa có đi qua chợ đen bao giờ. Đặc biệt đối với thị trường chợ đen ở những nơi như thủ đô, Tô Tình Nhạc cực kỳ tò mò. Thế là cả hai thu dọn đồ đạc trở về nhà, lại lên đường lần nữa, ở phía sau họ còn có một cái đuôi nhỏ.

Cái đuôi nhỏ này là Lâm Du Triệt, cậu ấy đã sớm làm xong bài tập về nhà. Vừa nghe đối diện Dương Từ trở về, liền mang bài tập đi tìm anh, đúng lúc gặp lại hai người họ lại muốn đi ra ngoài. Lâm Du Triệt chỉ nhìn họ một cách đáng thương, Tô Tình Nhạc vừa nhìn thấy một cậu bé tội nghiệp như vậy, liền kiềm không được nhẹ lòng mang theo cậy ấy đi.

Lâm Du Triệt từ nhỏ đến lớn đều là một cậu bé ngoan, đây là lần đầu tiên đến một nơi như chợ đen, nên cả quá trình cậu ấy vẫn luôn rất căng thẳng. Nhưng khi cùng anh chị dạo một vòng, cậu ấy mới thấy chợ đen không đáng sợ như lời đồn thổi. Có lẽ là bởi vì mấy năm nay môi trường ngày càng lỏng lẻo, có một số người bán hàng rong thậm chí còn dám thấp giọng rao bán ở chợ đen rồi. Ba người đi loanh quanh hồi lâu, đi cùng Tô Tình Nhạc mua rất nhiều đồ, mới miễn cưỡng thu tay trở về nhà.

Sau đó, Dương Từ đưa Tô Tình Nhạc trở về, nhưng anh không quay lại trường ngay mà tới chiều thứ ba anh mới trở lại. Bởi vì Dương Từ không có lớp học vào thứ hai, mà chỉ có buổi chiều thứ ba mới có lớp. Hiếm khi có dịp anh từ xa trở về một chuyến, nhà đối diện còn có một phiền phức nhỏ nên anh định ở nhà thêm hai ngày.

Còn những thứ mà Tô Tình Nhạc mua, mấy món nhỏ đều được Tô Tình Nhạc mang về nhà, mấy món còn lại đợi đến khi Dương Từ đi học, sẽ giúp cô ấy chở đến đó cho cô, bao gồm cả chiếc xe đạp và chiếc radio mà cô ấy đã mua.

Sáng sớm thứ hai khi thức dậy, Dương Từ liền dậy sớm bắt đầu chạy bộ. Đúng lúc Lâm Du Triệt đi học, vì vậy anh liền đuổi theo phía sau, buộc Lâm Du Triệt, người giống như một con khỉ ốm chạy cùng. Lâm Du Triệt ban đầu còn không muốn, nhưng sau khi bị Dương Từ đuổi theo và gõ vào đầu cậu bé, đứa trẻ này mới không cam tâm tình nguyện mà chạy.

Vào một hai giờ chiều, Tạ Nghiễn Thanh một mình đến ngôi nhà mới của Dương Từ. Khi nhìn thấy cậu Dương Từ còn khá ngạc nhiên, ngay lập tức kéo cậu vào nhà với khuôn mặt hạnh phúc. Cả ngày thứ hai Tạ Nghiễn Thanh đều có lớp học, nhưng giáo viên dạy lớp buổi chiều có việc bận nên đã dời lớp học sang sáng thứ năm. Cũng không biết Tạ Nghiễn Thanh đã nghĩ gì, liền đột nhiên như ma xui quỷ khiến đến tìm Dương Từ.

Ban đầu là Tạ Nghiễn Thanh đã giúp tìm nhà, cho nên cậu rất quen thuộc với nhà của Dương Từ. Lúc này nhìn thấy trong nhà được bọn họ dọn dẹp sạch sẽ hơn lúc đầu rất nhiều, đồ đạc trong nhà đã được bổ sung vào rất nhiều, càng ngày càng giống như một cái cái nhà rồi.

Tạ Nghiễn Thanh: "Khi nào thì gia đình em sẽ đến? Đến lúc đó ta cùng em đi đón họ."

Dương Từ nghe vậy vội vàng xua tay, cũng không phải là anh khách khí với Tạ Nghiễn Thanh, mà là cảm thấy không đến nỗi phải làm phiền tới Tạ Nghiễn Thanh: "Không cần, không cần, đến lúc đó lỡ như anh có lớp học, anh cũng không thể bỏ học đi cùng em đón người đúng không?"

Tạ Nghiễn Thanh nghe vậy còn muốn nói cái gì, nhưng Dương Từ lại nói: "Đúng rồi, em có chép lịch học của anh, sáng mai anh không có tiết, không bằng tối nay ở lại nhà em đi? Chăn ga giường của em đều là mới cả, chỗ em còn có mấy quyển sách hay đây, chúng ta cùng nhau đọc nhé?"

Tạ Nghiễn Thanh theo bản năng muốn từ chối, cậu có thể chạy đến gặp Dương Từ đã là tốt lắm rồi, người này cũng không biết đang nghĩ cái gì nữa, vậy mà còn muốn cậu ở lại một đêm? Tuy nhiên không đợi Tạ Nghiễn Thanh mở miệng từ chối nữa, Dương Từ đã lấy ra một vài cuốn sách mà cậu chưa từng thấy bao giờ và ánh mắt của cậu ngay lập tức bị thu hút.

Tạ Nghiễn Thanh: "Đây là sách gì vậy? Sao ta chưa từng nhìn thấy nó?"

Dương Từ nghe vậy liền cười, rất nhiều cuốn sách của anh đều là tương lai sau này. Ngay cả một số tài liệu học tập, đối với hiện tại cũng là rất hiếm. Một vài cuốn sách anh lấy ra đã được xử lý qua rồi, bìa đã được thay đổi thời gian đã bị làm mờ. Nếu bây giờ Tạ Nghiễn Thanh là vợ anh, anh sẽ không cần phải thận trọng như vậy, anh nhất định sẽ ôm vợ mình bay lượn trong biển sách, để cậu xem kỹ thuật tiên tiến của thế hệ tương lai.

Dương Từ lắc cuốn sách trong tay, dùng nó để dụ dỗ học bá thực sự: "Thế nào? Anh có muốn ở lại không?"

Tạ Nghiễn Thanh cầm một cuốn sách và lật hai trang, sau khi phát hiện ra tất cả đều có liên quan đến chuyên ngành của cậu, vừa không cam lòng chớp chớp đôi mắt hồ ly, vừa lẩm bẩm nói: "Ở lại thì ở lại. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro