Chương 140

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 140

Lần này cải tạo xe khác với trước, lần này rất nhiều vật liệu đều đã được chuẩn bị đầy đủ, còn có những công nhân chuyên nghiệp từ nhóm nghiên cứu bên kia. Cho nên cùng một lúc cải tạo hai chiếc xe, đối với Dương Từ cũng là một chuyện rất dễ dàng.

Bởi vì cho dù đó là bản thiết kế, động cơ cải tạo hay là bánh xe ô tô, v.v., những thứ này Dương Từ đều đã có kinh nghiệm trước đó. Đặc biệt là chiếc xe jeep mà thủ trưởng Tần muốn, ngoại trừ một chút thay đổi về hình dáng bên ngoài, mọi thứ bên trong đều được sao chép từ chiếc mà anh đã làm trước đó.

Đối với việc thiết kế và chế tạo toàn bộ bên ngoài, Dương Từ chỉ cần vẽ một bản vẽ thiết kế bên ngoài, phần còn lại để lại cho những người thợ chuyên nghiệp của đội cơ khí. Khả năng thực hành của họ tốt hơn nhiều so với Dương Từ, nhóm nghiên cứu bên kia còn có rất nhiều máy móc nên nhìn chung Dương Từ bọn họ đã tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Rắc rối hơn một chút là chiếc xe tải lớn, đây là lần đầu tiên Dương Từ thiết kế một chiếc xe tải lớn. Là một thanh niên vừa nhiệt huyết vừa trung nhị, với điều kiện mọi thứ đều đủ cả, anh chắc chắn muốn làm càng tốt hơn càng ưu tú hơn.

Cho nên Dương Từ dành nhiều thời gian nhất cho chiếc xe tải lớn này, hơn nữa anh còn là một học sinh giỏi, siêng năng và ham học hỏi, khi gặp vấn đề gì không chắc chắn sẽ tìm đến giáo viên. Kết quả không nghĩ đến khi thiết kế chiếc xe tải lớn còn cho anh học tập được rất nhiều điều có ích.

Những điều trong sách đương nhiên rất quan trọng, nói thật là khi áp dụng vào thực tế, sẽ thấy mình có thể học được nhiều điều hơn từ ứng dụng thực tế, đồng thời do là trải nghiệm cá nhân của bản thân nên càng sâu sắc hơn là khi bản thân đọc sách.

Sau đó, Dương Từ thấy có rất nhiều vật liệu thừa, những vật liệu này không đủ để cải tạo một chiếc ô tô nữa, nhưng đủ để anh làm hai chiếc ô tô đồ chơi. Vì vậy, Dương Từ đã đến nộp đơn xin với thủ trưởng Tần, dự định sử dụng những vật liệu thừa này để làm hai chiếc ô tô đồ chơi.

Mặc dù Dương Từ miệng nói là một chiếc ô tô đồ chơi dành cho trẻ em, nhưng thực tế nó giống một chiếc ô tô lớn đến từng chi tiết. Kích thước của ô tô đồ chơi trẻ em mà Dương Từ muốn làm là loại mà trẻ em từ 3 đến 8 tuổi có thể ngồi và lái. Xe không chỉ có dây đai an toàn, đèn chiếu sáng trước sau mà còn có pin dự phòng ở phía dưới xe, có thể sử dụng như một chiếc xe điện trượt cho trẻ con.

Cả hai chiếc xe đều là mẫu xe mui trần của loại ô tô trẻ em tương lai, một chiếc là xe thể thao màu đỏ có khung gầm thấp, chiếc còn lại là xe địa hình bánh lớn màu đen xám. Thực sự mà nói, bản vẽ thiết kế của hai chiếc xe rất ngầu, ban đầu Dương Từ muốn tặng chiếc xe thể thao màu đỏ cho con gái của anh hai, nghĩ rằng cô bé sẽ thích những đốm đỏ hơn.

Nhưng sau khi mẫu xe nguyên mẫu ra mắt, Dương Từ đã đặc biệt gọi điện cho Dương Quốc Hữu, nhưng Dương Quốc Hữu lại nói Muội Muội thích xe địa hình hơn. Vì chiếc xe jeep mà Dương Từ đã làm cho anh ấy trước đây, Muội Muội đã không ngừng kêu chú nhỏ cũng làm một cái cho con bé.

Dương Từ nghe vậy đương nhiên không nói có gì không tốt cả, nói đến cũng là bản thân anh khá định kiến rồi. Cũng đúng, ai nói con gái chỉ có thể thích màu đỏ chứ, con gái cũng có thể thích xe G địa hình lớn ngầu ngầu.

Đặc biệt là thời đại này, nữ cường nhân rất nhiều, trước đây khi ở trong đài tưởng niệm anh còn nhìn thấy một nữ anh hùng tiền bối một mình giết sáu địch nhân. Cho nên nói có một số cô gái khá mạnh mẽ, theo sự phát triển của thời đại, sẽ ngày càng có nhiều phụ nữ mạnh mẽ hơn.

Dương Từ đã làm một lúc hai chiếc ô tô nhỏ, chiếc xe địa hình đã được giao cho con gái anh hai. Vốn dĩ chiếc xe còn lại nên được tặng cho con trai anh ba, nhưng vì con trai của anh ba còn nhỏ nên phải mất vài năm nữa đối phương mới có thể lái được một chiếc xe nhỏ, đến lúc đó Dương Từ lại làm cho nó cũng không muộn.

Cho nên anh dự định tự giữ cái này trước, định đợi một khoảng thời gian sẽ tặng người khác dùng. Không ngờ, anh còn chưa kịp nghĩ ra nên gửi cho ai thì sau khi chiếc xe địa hình của Muội Muội được chế tạo xong, chiếc xe còn lại đã được một giáo sư già trong nhóm nghiên cứu đặt hàng.

Đối phương quanh năm rong ruổi bên ngoài, cống hiến không ít cho quốc gia và quân đội, nhưng lại cảm thấy rất có lỗi với gia đình mình. Đặc biệt là một đứa cháu trai trong nhà, bởi vì có một người ông nội như ông ấy mà từng bị người ta bắt cóc, sau khi được cứu ra toàn bộ tình hình của đứa trẻ rất kém, đi khám ở nhiều bệnh viện đều nói là mắc chứng tự kỷ.

Ông già thấy rất áy náy với đứa trẻ, nhưng ông ấy không thể buông bỏ công việc nghiên cứu khoa học của mình, cho nên trong lòng ông ấy luôn cảm thấy rất buồn. Bây giờ khi thấy Dương Từ làm ra món đồ chơi mới này, nói đó là một chiếc ô tô đồ chơi dành riêng cho trẻ em, liền nghĩ đến việc đặt mua một chiếc từ Dương Từ.

Vốn dĩ Dương Từ làm thêm một bộ là để tặng, nên sau khi nghe chuyện của vị giáo sư già, anh không suy nghĩ gì nhiều định tặng miễn phí cho đối phương. Đối với một người đã cống hiến hết mình cho đất nước như đối phương, Dương Từ còn lấy tiền của người ta thì rõ ràng là không có phẩm cách mà.

Nhưng ông già không muốn lợi dụng Dương Từ, bây giờ ông ấy đã một đống tuổi rồi cái gì cũng không thiếu, làm gì mà không biết ngượng đi chiếm tiện nghi của Dương Từ, vì vậy sau một thời gian dài một già một trẻ lôi kéo nhau, vẫn là vị giáo sư lớn tuổi không có tinh lực nghĩ đến một cách.

"Như vầy đi, dựa theo tuổi của ngươi nên gọi ta một tiếng ông nội, sau này ta liền coi ngươi là cháu nuôi được không."

Dương Từ nghe vậy thiếu chút nữa bị dọa một trận, anh làm gì mà không biết ngượng chỉ dùng có một món đồ chơi nhỏ liền mặt dày mà chiếm tiện nghi lớn như vậy chứ, chỗ tốt trong đó cũng quá lớn rồi. Thấy vị giáo sư này giống như không phải đang nói đùa, Dương Từ lập tức không dám ép buộc đối phương nhận món quà, ngây ngốc đứng ở nơi đó, không dám nói lời nào.

Ông già vốn rất thích anh, nếu không ông ấy đã không đột nhiên nói ra điều này. Lúc này nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Dương Từ, ông ấy cố ý làm bộ nghiêm túc, tức giận nói: "Làm sao đấy? Ngươi còn khinh thường ta sao?"

Dương Từ thấy đối phương đã nói như vậy rồi, anh là một vãn bối còn có thể như nào đây, vẫn phải một mặt cảm động đáp ứng thôi. Giờ thì hay rồi, anh vốn muốn thuận nước giong thuyền, không nghĩ đến bị anh lăn lộn ra một ông nội nuôi. Cũng không biết nếu như trong nhà biết được, tự anh nhận một người ông nội nuôi lúc đó họ sẽ có phản ứng như thế nào đây.

Chính vì làm thêm hai chiếc ô tô đồ chơi mà Dương Từ đã lãng phí rất nhiều thời gian. Khi hai chiếc ô tô lớn và ô tô nhỏ đều đã làm xong, chỉ còn vài ngày nữa là Dương Từ bắt đầu đi học lại. Nhưng dù thời gian bây giờ rất eo hẹp, Dương Từ vẫn kiên trì cho chiếc xe mới chạy thử.

Vào buổi sáng chạy thử, nhóm nghiên cứu cũng được nghỉ. Ngoài những tiểu chiến sĩ của quân đội và những người từ bệnh viện quân đội, một nhóm lớn người dân đều đã đến xem. Dương Từ chạy thử chiếc xe tải lớn trước, phiên bản cải tạo của xe tải lớn trông rất ngầu, ít nhất là trong mắt nam giới là rất ngầu.

Bởi vì khoảnh khắc Dương Từ lái xe ra ngoài, anh đã nhận được những tràng pháo tay nồng nhiệt của quần chúng. Theo Dương Từ thấy, anh chỉ là cải tạo một chiếc xe, không thể so sánh với những đóng góp trước đây của anh. Tuy nhiên, trong mắt những người này, anh lại rất lợi hại, dù sao thì họ cũng không thể hiểu được những cống hiến kia của Dương Từ, không có kinh ngạc như hai chiếc xe trước mặt này.

Họ đã tận mắt chứng kiến ​​​​Dương Từ, đem bức tranh phẳng trên bản thiết kế, dùng một đống đồng và sắt vụn biến thành một chiếc xe thật. Loại xe này không phải để trang trí mà là thực sự có thể lái và chạy, chỉ cần nghe thấy tiếng xe tải lớn nổ máy là họ đã rất phấn khích.

Thấy tốc độ xe chậm lại, một vài tiểu chiến sĩ gan dạ lập tức tay chân nhanh nhẹn trèo lên xe tải lớn, nhảy cẫng lên trên xe đầy phấn khích, hoàn toàn không để ý đến tiếng la hét giận dữ của tiểu đội trưởng và người hướng dẫn bên dưới. May mà Dương Từ luôn lái xe rất chậm, nhóm tiểu chiến sĩ cũng rất có chừng mực, quay một vòng cũng không có vấn đề gì.

Có lẽ là do cảm thấy Dương Từ lái xe quá chậm, cuối cùng một tiểu đội trưởng lớn tuổi không chịu nổi nữa đã giành ghế lái của Dương Từ. Sau đó, ông ấy đuổi tất cả mọi người xuống xe, để Dương Từ người thợ sửa xe cũng vứt ở một bên, lái chiếc xe tải lớn ra ngoài với tốc độ cực nhanh.

Về phần chiếc xe jeep kia, Dương Từ hoàn toàn không có cơ hội chạy thử, liền bị mấy ông lớn tuổi giành lấy. Người đầu tiên lên xe là giáo sư tổ cơ giới, tiếp theo là chính ủy và lão ủy ban kỷ luật của quân khu, rồi đến thủ trưởng Tần người nhìn có vẻ rất thận trọng.

Đừng thấy đám người này thân phận không nhỏ, trên thực tế nội tâm của họ cũng giống như đứa trẻ vậy. Nhất là ủy ban kỷ luật nhìn thì cẩn thận tỉ mỉ, đối phương có thể một mặt nghiêm túc di chuyển, khi đi xuống cũng là vẻ mặt lạnh nhạt bình thản.

Dương Từ bị chen chúc trong đám người, nhìn họ phóng nhanh chiếc xe do anh chế tạo, trong lòng thầm nghĩ một người chế tạo xe như anh thật không có địa vị gì mà. Tuy nhiên, đây không phải là điểm thái quá nhất, điều thái quá nhất là đợi đến khi chạy thử chiếc xe nhỏ, cũng không đến lượt Dương Từ người thiết kế chính chạy thử.

Người chạy thử hai chiếc xe nhỏ là nhóm y tá và mấy đứa nhỏ. Lúc đầu, các y tá nhỏ cảm thấy xấu hổ, nhưng sau khi nhìn thấy một cô gái nhỏ lái chiếc xe như bay đi dưới sự hướng dẫn của Dương Từ, tất cả họ ngay lập tức quên đi gì mà kính già yêu trẻ.

Trong số đó có một cậu bé thảm cực, đầu tiên là do chính chị gái của mình dụ dỗ để cướp cơ hội chạy thử, sau đó lại bị chị dâu cướp đi một cơ hội khác, vẻ mặt của đối phương sau đó bất lực y như Dương Từ vậy.

...

Vào ngày Dương Từ rời đi, chiếc xe tải lớn và chiếc xe địa hình nhỏ cùng nhau lên đường. Chiếc xe địa hình nhỏ không chiếm nhiều diện tích, được mấy tiểu chiến sĩ hộ tống rời quân đội cùng một đống đồ.

Chiếc xe tải lớn là đồ của quân khu Dương Quốc Hữu, vốn dĩ chính ủy còn muốn mặt dày cướp đi nữa, không ngờ còn chưa kịp lựa lời nên nói gì thì đúng lúc quân khu bên kia có một số vật tư phải mang đi, liền để mấy tiểu chiến sĩ đặc biệt đến mang đi cả xe và hàng hóa.

Về cuộc đấu trí đấu dũng giữa hai quân khu, Dương Từ người đã lên tàu hoàn toàn không biết gì. Anh mang theo một túi đồ đến, khi rời đi lại mang hai túi đồ đi.

Trong số đó, rất nhiều quần áo, giày và tất của anh đã sờn rách, đừng hỏi anh tại sao chỉ mới hai tháng mà đã sờn rách, hỏi thì chính là anh quá bận rộn điên cuồng làm việc nên không để ý tới. Cũng may đồ bị hư là đồ mà anh mua, còn quần áo của chị cả và dì anh còn chưa có mặc, nếu không quần áo họ cho cũng sẽ sờn mất.

Ngoài việc thu hoạch được một bao đồ và một ngôi nhà lớn mà anh hằng mơ ước, lần này Dương Từ còn thu được rất nhiều kinh nghiệm và một đôi bàn tay đầy sẹo.

Khi Dương Từ đến, anh đã đi cùng với thủ trưởng Tần bọn họ, khi anh rời đi còn đặc biệt để một người đến đưa anh đi. Mặc dù biện pháp bảo mật của quân đội luôn rất tốt, nhưng để đề phòng vẫn là cho người đưa Dương Từ trở về.

Dù sao thì Dương Từ hiện tại là một nhân tài, bây giờ còn có thể có nhiều cống hiến như vậy, anh vẫn còn trẻ tương lai sau này có triển vọng vô cùng. Mà tương lai của anh không chỉ là của riêng anh, mà còn gắn liền với tương lai tươi sáng của đất nước họ.

Thiếu niên mạnh nước nhà tất mạnh. Không thể xem nhẹ sức mạnh của bất kỳ ai, chỉ có trân trọng mỗi một nhân tài và tập trung sức mạnh của những nhân tài này, mới có thể thúc đẩy sự tiến bộ của cả thời đại.

Vào ngày Dương Từ vội vã trở về, trường học đã khai giảng được hai ngày. May mà hai ngày đầu tiên không có lớp học chuyên ngành, Dương Từ không trở về ký túc xá ngay mà đến nhà Tạ Nghiễn Thanh với hai túi đồ trên vai.

Khi Tạ Nghiễn Thanh bất ngờ nhìn thấy Dương Từ, xém chút nữa bị Dương Từ trước mặt dọa giật mình. Bởi vì Dương Từ, người đã sống hoang dã trong núi hai tháng, không chỉ trông cao lớn và khỏe mạnh hơn mà còn đen đi rất nhiều.

Hơn nữa, sau đó khi cải tạo xe, Dương Từ vì để bắt kịp tiến độ vội vội vàng vàng bận rộn đến cả râu còn chưa kịp cạo đã trực tiếp ngồi tàu trở về. Lúc này, cả người Dương Từ trông có vẻ hơi sa sút, lại thêm hai túi đồ bên cạnh, trông anh giống như một người ăn xin đẹp trai mà sa sút.

Đại khái cũng đoán được bộ dáng của chính mình, Dương Từ xấu hổ gãi đầu, sau đó đáng thương kéo Tạ Nghiễn Thanh nói: "Thầy Tạ, anh có thể cho em ở hai ngày không, hai ngày này em muốn nghỉ ngơi đàng hoàng, không muốn trở về ký túc xá của trường."

Vốn dĩ bộ dạng của Dương Từ đã khá đáng thương, bây giờ dáng vẻ đáng thương lại càng đáng thương hơn. Khi Tạ Nghiễn Thanh dẫn Dương Từ vào trong sân, trong đầu cậu vẫn tràn ngập ánh mắt đáng thương của Dương Từ, trong lúc nhất thời trong lòng không biết có cảm giác gì nữa.

Trong khi vừa cảm thấy đau lòng cho Dương Từ như thế này, đồng thời vừa cảm thấy Dương Từ rất buồn cười. Cậu không biết bản thân nên cười hay nên tội nghiệp nữa, người thành thật ngây ngốc đem chính mình ép (nhịn cười) đến chết. Cũng may lúc này Dương Từ không để ý tới cậu, nếu không sẽ bị biểu cảm của cậu dọa sợ mất.

Tạ Nghiễn Thanh dẫn Dương Từ với khuôn mặt buồn ngủ, nhét anh vào phòng tắm để anh tắm, sau đó tìm quần áo để cho Dương Từ thay. Kết quả phát hiện căn phòng của Dương Từ đều là quần áo mùa xuân mà trước đó Dương Từ đã để lại. Còn về túi đồ được buộc chặt của Dương Từ, Tạ Nghiễn Thanh ngại mở sau lưng Dương Từ, sau đó tìm một bộ quần áo mới mua và đưa cho anh.

Sau đó, Dương Từ không biết đây là một bộ đồ mới, còn tưởng rằng đây là bộ đồ mà Tạ Nghiễn Thanh đã mặc qua, làm cho Dương Từ đang tắm mà cứ suy nghĩ lung tung. Tuy nhiên, Dương Từ cũng không có suy nghĩ nhiều quá lâu, bởi vì gần đây quá cực khổ lại trở về một nơi quen thuộc, nên mơ mơ hồ hồ liền trong lúc tắm mà ngủ quên mất.

(Chúc mọi người 8/3 vui vẻ nha)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro