Chương 148

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 148

Ngày hôm sau là thứ bảy không có lớp học, vì vậy Dương Từ hiếm khi ngủ nướng một lần, ngủ đến chiều mới dậy. Ngày thường, anh đều không nỡ đi ngủ, luôn cảm thấy có một cái bug không gian học tập, nếu ngủ nướng giống như những người khác thì quá là sai lầm. Nhưng hôm qua anh đã thành công come out với gia đình, cả tinh thần lẫn thể xác đều rất mệt mỏi, nên không nhịn được liền ngủ một giấc.

Không thể không nói ngủ nướng thật sự rất thoải mái, trạng thái tinh thần vốn gần như bị rút cạn của anh sau giấc ngủ ngày hôm nay đã khôi phục rất nhiều. Kể từ khi anh xuyên không đến thế giới này, anh hiếm khi có thời gian để lười biếng. Mặc dù nói thời gian của anh khá quý giá, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn cần nghỉ ngơi, nếu không sau một thời gian dài cả người sẽ suy sụp mất.

Lúc Dương Từ từ trên lầu đi xuống, trong lòng không khỏi có chút chột dạ, nhưng khi từ trên lầu đi xuống, anh mới phát hiện có rất nhiều người không có ở nhà. Lưu Tiêm Mai đưa hai cô con dâu đi mua sắm vào buổi sáng, khi ba người phụ nữ rời đi, họ mang theo hai đứa nhỏ. Có lẽ là do tối qua bị Dương Từ chọc tức giận nên Lưu Tiêm Mai không tiếc tiền mà định tiêu xài phung phí. Dù sao tiền là do thằng út làm phiền lòng kiếm được, giờ lại bị Dương Từ làm đau lòng cũng thay đổi muốn tiêu tiền.

Ông nội và bà nội Dương cũng không có ở nhà, sau khi ăn trưa xong, họ ra ngoài đi dạo. Dương Gia Hữu lo lắng cho hai người lớn tuổi nên đã cùng họ ra ngoài sau bữa trưa. Vì vậy trong nhà ngoại trừ Dương Mãn Thương và Dương Quốc Hữu ra, chỉ có người nhân viên công vụ kia của Dương Quốc Hữu.

Thấy Dương Từ cuối cùng cũng xuất hiện, Dương Quốc Hữu định đưa Dương Từ đến thăm những người bạn cũ của mình, nhân tiện để Dương Từ ra ngoài để mở rộng tầm nhìn. Đàn ông không thể mãi bị mắc kẹt trong tình yêu nhỏ bé được, đặc biệt là những người trẻ tuổi tài giỏi như Dương Từ, vẫn còn rất nhiều điều đang chờ đợi anh ở thời đại này.

Dương Quốc Hữu có thể nhìn ra Dương Từ thích Tạ Nghiễn Thanh, nhưng với tình huống như Tạ Nghiễn Thanh có một gia đình như vậy, lại không thể không hề biết kiêng dè như Dương Từ được. Đêm qua, Dương Từ đã có thể dũng cảm đứng lên và nói với gia đình, ngoại trừ bản thân anh là một người đàn ông dũng cảm, càng chủ yếu là do Dương gia yêu thương anh. Người được thiên vị luôn không lo ngại gì, chính vì Dương Từ biết Dương gia yêu mình nên mới có thể nói ra sự thật mà không chút đắn đo.

Nhưng Tạ Nghiễn Thanh thì khác, Dương Quốc Hữu biết rõ về hoàn cảnh của Tạ gia thông qua Tạ Nghiễn Sâm. Nếu ví chuyện tình yêu của Dương Từ bọn họ như hai người cùng đứng trên vách đá. Mặc dù Dương gia cảm thấy sốc trước một chuyện như vậy, nhưng khi họ thấy Dương Từ gặp nguy hiểm phản ứng đầu tiên của Dương gia là đưa tay ra và tóm lấy anh.

Nhưng khi nhân vật chính được thay thế bởi Tạ Nghiễn Thanh, ba người cha Tạ, mẹ Tạ và Tạ Điềm Bảo, phản ứng đầu tiên của họ không chỉ là không cứu cậu, mà còn có thể đưa tay ra và đẩy cậu xuống. Chính vì sự khác biệt quá lớn giữa hai bên, nên Tạ Nghiễn Thanh mới có vẻ rất nhu nhược rất rối rắm, trên thực tế Tạ Nghiễn Thanh phải chịu nhiều áp lực hơn Dương Từ.

Thành thật mà nói, Dương Quốc Hữu không xem trọng mối quan hệ của họ, nhưng nhìn người em trai một bộ tích cực lao về phía trước, anh ấy lại khó mở miệng nói ra sự thật tàn khốc. Hôm nay anh ấy định đưa Dương Từ ra ngoài gặp gỡ những người bạn cũ, ngoài việc mở đường cho tương lai của Dương Từ, một lý do khác là để giới thiệu đối tượng cho Dương Từ.

Kể từ khi phát hiện ra sự bất thường của em trai mình nhiều năm trước, anh đã tham khảo ý kiến ​​​​của nhiều bác sĩ và giáo sư. Họ nói khi một người đàn ông yêu một người đàn ông, có người trời sinh là đã thích rồi, có người là do tổn thương về tình cảm hoặc thể chất tạo thành, thậm chí có một vài người cảm thấy rằng bản thân họ là phụ nữ, v.v. Những tình trạng này có thể chia làm hai loại, thứ nhất là trời sinh không thể thay đổi, thứ hai là có bệnh có thể trị được. (?)

((?) Có vụ này thật hở?)

Dương Từ rõ ràng không bị bệnh, anh rất khỏe mạnh, rất vui vẻ và tràn đầy sức sống. Anh sẽ không rung động trước tất cả những người đàn ông, ít nhất sẽ có một vài người đàn ông mới nhìn nhiều thêm một chút, người mà Dương Từ chú ý nhất chính là Tạ Nghiễn Thanh.

Dương Quốc Hữu chắc chắn rằng Dương Từ vẫn bình thường, vì vậy anh ấy biết rằng có ép buộc cũng vô ích. Ngoài ra, anh ấy không xem trọng mối quan hệ giữa Dương Từ và Tạ Nghiễn Thanh, vì vậy Dương Quốc Hữu muốn tìm một người cho em trai mình. Ít ra người mà anh ấy tìm sẽ biết rõ gốc gác, sẽ không để em trai mình luôn đau lòng buồn bả.

Dương Từ hoàn toàn không biết kế hoạch của anh hai, sau khi nghe vậy anh liền ăn vài miếng cơm rồi đi ra ngoài với anh hai. Anh biết anh hai đang mở đường cho mình, lúc này nhất định phải nắm lấy cơ hội này, vận dụng những gì đã học được đều đem ra ngoài hết.

Hai anh em đầu tiên là đến bệnh viện, gặp một lão thủ trưởng của Dương Quốc Hữu. Đối phương dường như đã nghe nói về Dương Từ từ lâu, nhìn thấy dáng vẻ đẹp trai trẻ tuổi của Dương Từ liền rất thích, còn muốn giới thiệu cháu gái của bạn mình cho Dương Từ. Đáng tiếc là Dương Quốc Hữu biết em trai mình là đứa cong, vì vậy anh ấy chỉ có thể tiếc nuối từ chối lòng tốt của lão thủ trưởng.

Tuy rằng lão thủ trưởng có chút thất vọng, nhưng mục đích bọn họ gặp mặt lần này không phải là mai mối cho bọn trẻ. Nghe nói em trai của Dương Quốc Hữu rất giỏi, đặc biệt là trong lĩnh vực nghiên cứu sản xuất ô tô rất lợi hại, ngay cả ông Trần cũng hết lời khen ngợi Dương Từ, nếu có thể dự án đó có thể rất phù hợp với anh.

Khi rời khỏi bệnh viện, đã gần năm sáu giờ. Dương Từ lúc này có chút phấn chấn, bởi vì anh sẽ tham gia một nhóm mới trong hai ngày nữa, đó còn là một dự án lớn với giáo viên Trần của anh. Dự án lần này liên quan đến rất nhiều, phải ký thỏa thuận không tiết lộ trước khi gia nhập nhóm, nghĩ đến đây tâm trạng của Dương Từ liền phấn chấn không thôi.

Dương Quốc Hữu thích thú liếc nhìn em trai mình, sau đó kiểm tra thời gian trên đồng hồ và đi đến một nhà hàng quốc doanh gần đó. Hai người đợi trong nhà hàng hơn nửa giờ, mới nhìn thấy một cặp anh em đi về phía mình.

Người chị gái đó là tiền bối cũ của Dương Quốc Hữu, chồng của đối phương cũng là đồng đội cũ của Dương Quốc Hữu. Sau đó, đồng đội cũ đã hy sinh trên chiến trường trong những năm đầu, Dương Quốc Hữu được đồng đội nhờ vả nên chăm sóc một nhà tiền bối rất tốt, nhiều năm như vậy rồi cũng không có mất liên lạc.

Em trai của đối phương cũng ở trong hoàn cảnh giống như Dương Từ, sở dĩ Dương Quốc Hữu biết chuyện này là do tiền bối đã đến cầu xin anh ấy trước đó, đối phương nghĩ rằng em trai cô ấy bị bệnh nên nhờ Dương Quốc Hữu giúp tìm một bác sĩ chuyên nghiệp.

Sau đó sau khi tìm rất nhiều người để hỏi thăm, mới biết em trai cô ấy là như vậy. Ngoài ra, bản thân cô ấy cũng trở thành một góa phụ nhỏ, một mình chăm sóc ba đứa con rất vất vả. Dù sao em trai cô ấy như vậy cũng không tìm được vợ, hai chị em nương tựa cả đời cũng không tệ.

Nhưng nhìn em trai ủ rũ cả ngày, trong lòng cô ấy vẫn có chút đau lòng. Cho nên cách đây không lâu, đã đặc biệt tìm đến Dương Quốc Hữu, nghĩ đối phương có quan hệ rộng, quen biết nhiều người, nếu gặp được người tương tự, có thể giúp giới thiệu một người như vậy cho mình.

Nhiều năm như vậy, cô cũng tự mình suy nghĩ thông suốt rồi, từ tức giận, kinh ngạc, thậm chí xấu hổ lúc đầu, sau một thời gian dài, cô cảm thấy thực ra cũng không sao cả. Đàn ông và đàn ông ở cùng nhau không phải chỉ là không thể kết hôn sinh con thôi sao, dù sao nhà bọn họ bây giờ có ba đứa con cũng không thiếu, không bằng tìm một người lương thiện sống với em trai mình.

Cũng chính vì cô ấy nghĩ thoáng như vậy, nên Dương Quốc Hữu cũng cảm thấy điều đó cũng không tệ. Những cặp vợ chồng có thể kết hôn và sinh con cũng sống một cuộc sống gà bay chó nhảy (hỗn loạn), tương lai trải qua như thế nào vẫn phải xem chính bọn họ. Những người trưởng thành như họ không thể giúp đỡ được chuyện khác, nhưng về mặt hẹn hò họ có thể kiểm soát được.

Dương Từ vẫn chưa biết mục đích của ngày hôm nay nên vẫn còn ngu ngơ nói chuyện với chị gái trước mặt mình. Nhưng em trai của đối phương biết tất cả mọi thứ, vẫn lặng lẽ ngồi cạnh chị gái mình để nhìn trộm Dương Từ. Cậu ấy là một thanh niên có khuôn mặt baby, dáng người nhỏ nhắn, không cao và dáng người cũng nhỏ, khoảng 1m72. Cậu ấy nhìn trạc tuổi với Dương Từ, nhưng thực tế cậu ấy bằng tuổi với Dương Quốc Hữu.

Ban đầu khi nghe chị gái giới thiệu cho mình một người, phản ứng đầu tiên của cậu ấy chính là không muốn lại đây, cậu ấy luôn cảm thấy người mà chị gái quen biết người nhất định không được, đồng thời lại sợ rằng sau khi đối phương biết rằng cậu cũng là người đồng giới sẽ gây rắc rối cho em gái hoặc cháu trai của mình.

Nhưng sau đó sau khi nhìn thấy Dương Từ, cậu ấy đã từ bỏ những suy nghĩ trước đây của mình. Tuy rằng không cùng Dương Từ nói được mấy câu, nhưng cậu ấy biết đối phương không phải là người xấu, nhìn đối phương nói chuyện với chị gái mình cũng biết đối phương là người rất có học thức.

Nghĩ tới đây, cậu ấy không khỏi có chút tự ti. Đầu óc của cậu ấy không tốt lắm, chỉ học đến cấp hai rồi bỏ học. Hơn nữa, người ta lớn lên đẹp trai như vậy, nghe nói điều kiện gia đình cũng có vẻ tốt, đối phương nếu tốt như vậy nhất định sẽ không thích cậu ấy.

Cậu ấy càng nghĩ càng cúi đầu xuống, trong chốc lát như sắp chui xuống gầm bàn. Thấy bộ dạng không chút tiền đồ của cậu ấy, chị gái không khỏi tức giận giơ chân đá cậu ấy một cái thật mạnh, cậu ấy sợ đến mức vội vàng đứng thẳng dậy.

Dương Từ lúc này mới ý thức được có điểm không đúng, có chút kỳ quái chuyển mắt nhìn đối phương, sau đó mới muộn màng phát hiện ra bản thân lại bị lừa xem mắt rồi, nhất thời có chút sững sờ nhìn về phía anh hai. Vì biết ý đồ ban đầu của anh hai là vì tốt cho mình nên Dương Từ biết là bị lừa cũng không tức giận nổi.

Tuy nhiên làm người phải có nguyên tắc, khi anh còn đang theo đuổi Tạ Nghiễn Thanh, anh không nên đi xem mắt với người khác. Cho dù biết cơ hội thành công của mình rất mong manh, nhưng chưa đến thời khắc cuối cùng, anh cũng sẽ không bỏ cuộc, trừ phi chính tai anh nghe Tạ Nghiễn Thanh nói không thích anh.

Cho nên cuối cùng buổi xem mắt cũng không thành, chị gái của đối phương hiển nhiên rất thất vọng, lúc rời đi còn mắng em trai mình: "Khó khăn lắm mới tìm được một người tốt, sao em lại không biểu hiện một chút chứ, dáng vẻ oán phu này ai nhìn mà thích được chứ? Người ta là tìm người yêu để sống cùng nhau cả đời, ngày ngày đều nhìn khuôn mặt oán phu đó của em còn không phải khó chịu chết được sao?"

Nghe thấy lời này, chàng trai trẻ cũng cảm thấy mình đã làm hỏng việc, lặng lẽ ở phía sau chị gái mình gạt nước mắt. Thấy vậy, Dương Từ không khỏi có chút bất đắc dĩ, đồng thời cũng cảm thấy khá có lỗi với người này, lời mà anh vừa nói hình như có chút quá thẳng thắng.

Dương Quốc Hữu đợi cho đến khi hai chị em họ rời đi, sau đó cau mày nhìn Dương Từ nói: "Cho nên... Em vẫn muốn cái người Tạ gia kia sao, cứ như là bị câu mất hồn vậy."

Dương Từ nghe vậy đáng thương nhìn anh hai: "Về chuyện tình cảm em cũng không làm gì được, anh hai anh đừng lo lắng. Nếu anh ấy thật sự không muốn em, có lẽ em sẽ buồn ba, bốn, năm năm, có lẽ đến lúc đó em lại cảm thấy quá cô đơn, tự nhiên sẽ mặt dày bám lấy anh hai để anh giật dây mai mối. Nhưng bây giờ em vẫn chưa có chết tâm, với cả vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm, anh cũng đừng tìm bạn trai cho em nữa."

Dương Quốc Hữu khịt mũi nhẹ và liếc nhìn Dương Từ với ánh mắt lạnh lùng. Vừa rồi anh ấy không quan tâm đến mặt già của mình chạy tới nói chuyện với tên Tạ Nghiễn Sâm đó nữa. Nếu thằng nhóc Dương Từ này cảm thấy anh ấy đang lo chuyện bao đồng, vậy được thôi, vậy anh ấy sẽ để Dương Từ tự mình lăn lộn đi, đúng lúc anh ấy cũng cảm thấy giương mắt ra nhờ người khác rất mất mặt.

Bởi vì Dương Từ sắp gia nhập nhóm rồi, nghe nói lần này đến một nơi khá xa, sau đó cũng không biết đến khi nào mới trở lại. Anh vốn nghĩ rằng sau khi trở lại trường học, anh sẽ viết một tờ giấy để nói với Tạ Nghiễn Thanh về chuyện này, nên thỏa thuận một tháng của họ sẽ bị hoãn lại một thời gian.

Kết quả là, kế hoạch không thể theo kịp những thay đổi, vốn dĩ đã nói là hai ngày sau mới xuất phát, vì tình huống đặt biệt nên đã xuất phát sớm hơn. Ngay khi Dương Từ và Dương Quốc Hữu trở về nhà, người của giáo sư Trần đã vội vàng đến bắt anh đi, Dương Từ thậm chí còn không có cơ hội nói chuyện với người nhà.

Khi lên chuyến tàu bọc da màu xanh lục, Dương Từ dựa vào cửa sổ và nhìn ra ngoài. Lần này đi liền phải đi một khoảng thời gian dài, cũng không biết đến khi anh trở lại Tạ Duyên Khanh đã đính hôn với ai chưa?

Dương Từ đột nhiên cảm thấy hơi buồn, rất muốn bất chấp mà nhảy khỏi tàu, hỏi Tạ Nghiễn Thanh cho rõ ràng trước khi rời đi. Đáng tiếc anh là người có tính không thể tùy ý, không thể vì chuyện tình cảm của mình mà trì hoãn những chuyện khác quan trọng hơn.

Nghe giáo viên nói rằng họ rời đi lần này vội vàng như vậy là vì có một tai nạn trong nhóm nghiên cứu ở bên kia, hai nhà nghiên cứu đã bị thương trong vụ tai nạn. Nghe nói tai nạn này xảy ra khá kỳ lạ, bởi vì nó vừa xảy ra vào thời điểm quan trọng nhất và cần người nhất, vào lúc này Dương Từ không thể tùy tiện tùy ý được.

Hơn nữa anh rất hiểu Tạ Nghiễn Thanh, nếu như những cặp đôi khác gặp phải chuyện như vậy, một bên vì đối phương mà trì hoãn công việc, một bên nhất định sẽ rất cảm động, nhất định sẽ cảm thấy đối phương yêu mình sâu đậm. Nhưng nếu tình huống này đổi thành anh và Tạ Nghiễn Thanh, Tạ Nghiễn Thanh sẽ chỉ cảm thấy anh không có tinh thần trách nhiệm, sẽ chỉ khiến ấn tượng của anh đối với cậu giảm đi rất nhiều.

Cuối cùng thì Dương Từ cũng không dám làm loạn lên, tình yêu nào cũng chỉ là hạt cát nhỏ bé trước sự nghiệp vĩ đại của đất nước. Mà cho dù anh và Tạ Nghiễn Thanh có ưu tú đến đâu, họ cũng chỉ là một hạt cát có chút nổi bật trong đống hạt cát lớn này.

Căn cứ nghiên cứu lần này được xây dựng ở vùng hoang dã phương Bắc, sở dĩ bị ném vào một nơi hoang vắng như vậy, bởi vì trong quá trình nghiên cứu sẽ có lúc tạo ra động tĩnh rất lớn, hơn nữa nếu đặt ở một nơi ít người thì tính bảo mật càng tốt hơn. Tàu không thể đến đích trực tiếp và họ phải đổi xe nhiều lần, cuối cùng họ đến đó bằng máy kéo.

Khi Dương Từ vừa lên tàu, anh vẫn là một chàng trai trẻ trung đẹp trai. Sau khi anh trải qua mấy ngày rong ruổi, cả người anh xám xịt đi hai lần. Cho dù quần áo trên người dính đầy bụi đất, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của anh cũng trở nên xám xịt.

Thực ra Dương Từ còn nhỏ nên còn đỡ, những giáo viên của anh bị xóc nảy mạnh, cả đoạn đường đều la hét lưng đau eo đau. Dương Từ và trợ lý nhỏ bên cạnh không còn cách nào khác ngoài việc thay phiên nhau cố gắng nghĩ cách chăm sóc người già trên đường đi. May mà mặc dù con đường phía trước rất gập ghềnh, nhưng vì cả đoạn đường máy kéo đều chạy rất chậm nên ngồi lâu rồi cũng vậy, ít nhất thì Dương Từ cũng cảm thấy lắc lư giống như ngồi trên một chiếc ghế mây bập bênh.

Vốn dĩ gia đình anh hai khó lắm mới trở về một chuyến, anh còn muốn cùng bọn họ ở nhà nhiều hơn. Nhưng không ngờ lại nhận được một công việc phải đi công tác, lần này đi rồi trở về anh hai nhất định là đã rời đi luôn rồi. Cũng may, mặc dù Dương Từ không thể ở cùng anh hai chị dâu hai, nhưng nghe nói mấy ngày nay nhà mẹ đẻ của chị dâu hai sẽ qua đó. Sau đó có gia đình của chị dâu hai đến ở cùng họ, có lẽ họ sẽ bận rộn đi chơi đây đó ở thủ đô, chắc không có thời gian để nhớ tới Dương Từ đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro