Chương 152

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 152

Dương Từ nghe thấy lời này cả buổi trời không nói lời nào, sau đó Dương Đại Hồng lại nói một vài lời, liền đen mặt trở về nghỉ ngơi. Anh cần nghỉ ngơi thật tốt để nạp lại năng lượng, mới có sức lực xoay sở những chuyện xảy ra trong nhà, mới có thể chống đỡ cho chị cả chịu ủy khuất.

Dương Từ ngủ thiếp đi cho đến ngày hôm sau, nếu không phải anh đã không ăn cả ngày, trợ lý tiểu Đinh của anh lo lắng mới đánh thức anh dậy, đoán chừng Dương Từ vẫn có thể nhắm mắt ngủ tiếp. Dương Từ cũng biết ngủ như vậy không tốt cho sức khỏe nên chỉ có thể dậy rửa mặt rồi ăn cơm.

Sở dĩ mấy ngày nay anh mệt mỏi như vậy là vì cùng mọi người làm thêm giờ. Những người khác còn có người thay thế có thể nghỉ ngơi, nhưng Dương Từ và một số nhà nghiên cứu thì hoàn toàn không được, họ phải luôn để mắt đến nhà máy bên kia.

Lỡ như xảy ra bất kỳ vấn đề gì, họ có thể giải quyết kịp thời. Ngoài ra, công việc hiện tại của họ có chút mạo hiểm, Dương Từ sợ công nhân đang làm việc sẽ xảy ra chuyện gì nên cứ sợ hãi nhìn họ bận rộn.

Loại công việc cường độ cao này rất mệt mỏi, đặc biệt là đối với những người lao động trí óc như họ, nhìn thì có vẻ dễ dàng hơn công nhân, nhưng chỉ họ mới biết công việc khó khăn như nào. Sự mệt mỏi của họ không chỉ về thể chất, mà còn về tinh thần và tâm lý.

Dương Từ chưa đến hai mươi tuổi nữa, tuổi còn trẻ như vậy mà trên đầu đã có rất nhiều tóc bạc rồi. Mỗi lần tiểu Đinh đến để đưa đồ cho anh, khi nhìn vào mái tóc của Dương Từ đều nhịn không được mà lo lắng một trận. Dương Từ chưa đến hai mươi tuổi mà đã có tóc bạc rồi, cũng không biết mỗi ngày anh đang nghĩ cái gì nữa

Tiểu Đinh lớn hơn Dương Từ rất nhiều, sau khoảng thời gian ngắn ở chung này, anh ấy đã coi Dương Từ như một đứa em trai, lo lắng này nọ như một người mẹ già mỗi ngày. Anh ấy đột nhiên hiểu ra một chút tại sao những nhà nghiên cứu khoa học như Dương Từ lại có trợ lý bên cạnh, bởi vì những người như họ một khi thực sự bận rộn thì sẽ quên hết mọi thứ.

Sau khi Dương Từ ăn tối húp canh một cách thoải mái, anh mặc quần áo dày và ra ngoài gọi về quê nhà. Đầu tiên anh gọi điện cho nhà chú hai Dương để xem gia đình chú ấy thế nào, sau đó hỏi chú hai Dương có biết chuyện của Dương Đại Hồng không. Chú hai Dương tính tình thật thà lại ít nói, dì hai Dương hai thấy chú do dự không đi vào vấn đề nên vội vàng cầm điện thoại bắt đầu mách lẻo.

"Con muốn hỏi về chuyện của chị cả con đúng không? Chuyện này ta biết rõ ràng... Trước đây, con bé có một người em trai là đại đội trưởng dân quân, còn có cha là đại đội trưởng chống lưng cho nó, mọi người trong đại đội không chỉ không dám khiêu khích con bé mà còn ghen tị với nó. Mặc dù tất cả mọi người trong Dương gia chúng ta đều đã được thăng chức, nhưng một nhà mấy đứa đều đã chuyển đến một thành phố lớn, lần này rời đi liền đi lâu như vậy cũng không trở về một chuyến, có vài người có ý kiến với con bé liền nhân cơ hội này chèn ép nó đó.

Nhưng vì họ sợ Dương Quốc Hữu và con, cũng không dám thực sự làm gì với chị cả của con, nhưng họ sẽ khiến người ta ghê tởm hết lần này đến lần khác. Loại tình huống này làm người ta khó chịu nhất, bởi vì chúng ta không thể chỉ vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà các ngươi trở về hỗ trợ cho chị gái con, chính là bởi vì bọn họ đều biết chuyện này, thường xuyên tìm đến chị con hù dọa. Trong số đó có mẹ chồng phiền phức của con bé, còn có một nhân viên bán hàng mới tới bên hợp tác xã cung ứng - tiêu dùng của họ, người phụ nữ đó cũng rất thân với anh rể con đấy."

Dương Từ nghe xong khẽn cười lạnh một tiếng, chẳng trách trước đó chị cả lại khóc, có vẻ như những người này thường xuyên chán ghét cô ấy. Không đợi Dương Từ tiếp tục hỏi bà ấy, dì hai đã thay đổi giọng điệu đột nhiên mỉm cười: "Đúng rồi, Dương tiểu tứ này, khi nào con có thể trở về một chuyến đấy? Chị họ Thiến Thiến của con sắp kết hôn rồi, trước đó tiểu Liên nói là con bé phải đi học không thể trở về, cũng không biết đến lúc nào con có thể trở về đấy? Nếu các con đều không về, chị họ nhất định sẽ rất buồn đấy."

Dương Từ nghe thấy lời này không có lập tức đồng ý ngay, mà quay đầu nói gì đó với tiểu Đinh đang ở bên cạnh anh, sau đó hỏi về thời gian mà chị họ nhà dì hai anh kết hôn, đúng lúc lúc đó anh có thể về nhà, vì vậy Dương Từ đã mỉm cười và đồng ý quay về quê nhà một chuyến.

Dì hai Dương nghe vậy mừng rỡ, đưa tay vỗ vỗ chú hai Dương bên cạnh, sau đó vui vẻ nói với Dương Từ: "Thật tốt quá, quá tốt rồi, chị họ Thiến Thiến của con nhất định sẽ rất vui."

Chị họ kết hôn Dương Tụng Quốc nhất định sẽ quay về, đúng lúc Dương Từ đã lâu không gặp anh ấy, hai người gặp nhau có thể ôn lại chuyện xưa gì đó. Cũng không biết thằng nhóc đó bây giờ thế nào rồi, vì gần đây ở Đại Bắc Hoang đã lâu không liên lạc với đối phương, anh cũng không có gửi cho Dương Tụng Quốc món gì ngon, không biết có phải đối phương đang tức giận hay không?

Sau khi kết thúc cuộc gọi với chú hai Dương, Dương Từ lại gọi cho Dương Đại Hồng. Anh nói với cô rằng hơn 1 tháng nữa anh sẽ về quê nhà, lúc đó anh sẽ đích thân đón mấy mẹ con họ lên thủ đô. Tình huống hiện tại của Dương Đại Hồng chắc chắn không tốt lắm, nếu để cô nói chuyện này với mẹ chồng sẽ không tránh được phải chịu tức giận, dù sao thì Dương Đại Hồng cũng muốn mang chồng con cô đi, đối phương sẽ không bao giờ để cho đi một cách dễ dàng.

Đúng lúc là lần này Dương Từ sẽ quay lại, vì vậy anh có thể nhân cơ hội này để đón chị cả của mình. Anh đích thân đi đón người và chị cả một mình tới đây, sự tình nhất định sẽ khác, có anh ở giữa những người khác ít nhiều sẽ tém tém lại, khi đi cũng tránh cho chị cả bên đó phải chịu thêm nhiều ủy khuất.

Dương Đại Hồng gật đầu khi nghe những lời đó, cô ấy bây giờ rất ngưỡng mộ em trai mình, cho nên em trai sắp xếp như thế nào cô liền làm như thế đó. Dương Từ để cô ở lại thủ đô thêm một tháng, rồi đợi đến khi Dương Từ chuẩn bị quay lại thì hãy rời đi. Như vậy Dương Đại Hồng không phải ở quê quá lâu mà còn cho cô sắp xếp thời gian cho con đi học.

Dương Từ: "Được rồi, những chuyện khác chị cũng đừng nghĩ ngợi quá nhiều, về việc sau này làm công việc gì thì đợi chúng ta gặp mặt rồi nói tiếp, dù sao em cũng sẽ không để cho chị chịu khổ đâu."

Sau khi Dương Đại Hồng ngắt điện thoại liền nói với gia đình chuyện này. Lưu Tiêm Mai nghe vậy đắc ý cười cười, sau đó nắm lấy tay Dương Đại Hồng nói: "Mẹ đã nói rồi mà, nó còn hận không thể để con ở lại đó chứ. Trước đây đều là con lôi kéo nó, vì nó mà đã chịu không ít cực khổ rồi. Bây giờ nó là em trai có tiền đồ rồi, kéo con một chút thì có chuyện gì lớn đâu chứ."

Vì sự ủng hộ của em trai và gia đình, Dương Đại Hồng đã kiên cường ở đó thêm một tháng. Nếu không phải trong nhà có hai đứa nhỏ vương vấn, cô đã muốn ở nhà mẹ đẻ mãi không rời. Ở nhà mẹ đẻ vẫn thấy thoải mái, không những không phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, mà căn nhà để ở cũng rộng rãi thoải mái. Ông bà nội vẫn coi cô như đứa nhỏ vậy, ăn ngon mặc đẹp còn khiến cô mở mang tầm mắt, cảm giác ở đây vẫn như lúc cô chưa lấy chồng.

Khi Dương Đại Hồng từ thủ đô trở về, công việc của Dương Từ cũng bận rộn sắp xong rồi. Đợi đến khi hoàn thành xong xe chiến đấu bọc thép đã là nửa tháng sau rồi, lần này công lao chính đều thuộc về Dương Từ, nhưng EQ của Dương Từ cao không lấy hết công lao mà rất hiểu chuyện chia một nửa công lao ra ngoài. Anh không chỉ đẩy cho giáo viên của mình mà còn cho cả những người đã hướng dẫn và hỗ trợ anh, cũng như những công nhân tham gia dự án này, đều được Dương Từ tính vào công lao này.

Mọi người đều kinh ngạc vì điều này, đồng thời không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Dương Từ. Nếu các nhà nghiên cứu khác đạt được kết quả như vậy, có một số người có lẽ đã sớm vui mừng mà quên hết tất cả rồi, cũng chỉ có Dương Từ một kẻ ngốc, vẫn quan tâm đến người khác. Nhưng nhìn có vẻ như Dương Từ phải chịu thiệt lớn, nhưng anh đã có được một vài người bạn tốt vì điều đó. Ngoại trừ một vị lão làng ra, những người còn lại đều là những nhân vật nổi tiếng trong tương lai. Dù bây giờ họ còn rất trẻ nhưng sớm muộn gì họ cũng sẽ thành công.

Dương Từ không cảm thấy mình thiệt thòi, xuất phát điểm của anh luôn là làm cho quốc gia hùng mạnh, chỉ khi quốc gia hùng mạnh thì người dân mới có niềm tin. Đặc biệt là bây giờ anh không thiếu thứ gì, anh càng sẽ không tính toán chút lợi ích đó.

Tất nhiên, có rất nhiều nhà nghiên cứu ở đây, cũng không phải tất cả họ đều thích anh. Trong đó có một số người lòng dạ lớn, cho dù lần này chiếm được lợi của Dương Từ, trong lòng họ cũng sẽ không biết ơn Dương Từ, đây chính là sự khác biệt giữa người với người. Nhưng Dương Từ không quan tâm đến những người này, có hàng ngàn loại người trên thế giới này. Anh không thể khiến tất cả mọi người thích mình, miễn là mọi thứ anh làm không thẹn với lòng là được.

Kết quả nghiên cứu lần này rất lớn, có được thiết bị tiên tiến như vậy sẽ tạo thêm một tầng bảo vệ. Đất nước của họ luôn rất yêu hòa bình, ngay cả khi họ có trang bị mạnh hơn, họ sẽ không đe dọa người khác. Cho dù những thành tựu đó chỉ được sử dụng để tự bảo vệ mình, không có tác dụng răn đe và uy hiếp các quốc gia khác, sẽ chỉ được sản xuất một cách khiêm tốn cho các trường hợp khẩn cấp.

Để bảo vệ các nhà nghiên cứu khoa học như Dương Từ, đặc biệt là những quân công nhạy cảm như vậy, cho dù công lao lớn đến đâu, họ sẽ không công khai, nhưng sẽ không thiếu những khen ngợi và phần thưởng. Trước đây, phần thưởng mà Dương Từ muốn là một ngôi nhà, nhưng lần này đã cho Dương Từ một quyền đặc biệt, còn dự định sẽ thưởng cho Dương Từ một khoản tiền thưởng lớn khác.

Dương Từ đã không yêu cầu khoản tiền thưởng này mà thay vào đó, anh muốn một chiếc xe cũ bị bỏ hoang, định tự mình biến nó thành một chiếc ô tô. Ô tô bây giờ không được sản xuất hàng loạt và hầu hết những người bình thường không thể sử dụng ô tô. Nhưng Dương Từ hiện đã được coi là vua xe ô tô, việc trang bị xe ô tô cho anh không phải là vấn đề lớn.

Vào cuối tháng 3 và đầu tháng 4, Dương Từ cuối cùng đã trở lại với một thân đầy vinh quang của mình. Lần này một mình anh đã giành được hai huy chương, cộng với một số huy chương mà anh đã giành được trước đó, đặt chúng chung một hàng sáng lấp lánh.

Lần này họ quay lại với nhiều người hơn, còn có một số nhà nghiên cứu từ các nhóm khác. Dọc đường mọi người nhộn nhịp đi về, ai cũng có vẻ phấn khởi lắm, cuối cùng mọi người còn quây quần cùng nhau hát vang bài ca cách mạng.

Vốn dĩ Dương Từ không thích tham gia náo nhiệt, nhưng sau đó lại bị người khác lôi kéo tham gia. Ngoài ra, bản thân Dương Từ cũng thích ca hát nên đã đi theo một nhóm người và hú hét cả buổi chiều.

Khi thấy họ sắp đến ga xe lửa thủ đô, một người đồng chí nữ đã đưa cho Dương Từ một bức thư tình, lúc này cách mọi người thể hiện tình yêu vẫn là ghi chú vào một cuốn sổ rất đơn giản. Đối phương là một cô gái nhìn qua rất phóng khoáng nhiệt tình, không sợ bị người cùng xe cười nhạo, nhưng tính cách của cô lại có chút giống Tô Tình Nhạc.

Tuy nhiên, cho dù đối phương tốt đến đâu và tính cách của cô ấy có dễ mến đến đâu, Dương Từ cũng không có cách nào đáp lại. Cô gái đó tốt hay không không quan trọng, nhưng xét về giới tính thì anh không thể thích cô ấy, vì vậy trong lúc riêng tư Dương Từ đã từ chối cô ấy.

Cô gái đồng chí nữ cũng không quá thất vọng về điều này, hiển nhiên cô cũng nhìn ra được Dương Từ không thích mình, sở dĩ cô lấy hết can đảm tỏ tình với Dương Từ là vì không muốn để lại trong lòng mình sự hối hận mà thôi.

...

Cuối cùng khi về đến nhà là vào một ngày trời mưa. Dương Từ không thông báo trước cho gia đình mà trực tiếp bắt một chiếc xe đặc biệt đến trước cửa nhà. Ông bác ở cổng biết Dương Từ, vừa thấy Dương Từ liền nhiệt tình ra mở cửa, khi thấy phía sau Dương Từ còn có một trợ lý đi theo, liền biết thằng nhóc này nhất định đang làm chuyện lớn.

Trong khu đại viện này, ông ấy đã nhìn thấy một vài người có trợ lý, họ đều là những giáo sư đã có tuổi. Đây là lần đầu tiên ông thấy một người còn trẻ như Dương Từ được đánh giá cao như vậy.

Sau khi ông bác giúp tiểu Đinh đăng ký, mới để hai người họ vào khu đại viện. Khi rời đi, Dương Từ không mang theo bất cứ thứ gì, khi quay lại một người trở thành hai người, cả hai người còn mang theo rất nhiều đồ trên tay.

Dương Từ và tiểu Đinh bước vào đại viện, vừa ra hiệu cho tiểu Đinh di chuyển nhỏ nhẹ, vừa lén lút nhìn xung quanh. Vốn dĩ anh muốn tạo bất ngờ cho người nhà, không ngờ dáng vẻ lén lút của họ, suýt nữa bị ông nội Dương đánh cho tơi tả.

Dương Từ và tiểu Đinh một mặt trông bất lực, ngồi trong sảnh ở tầng một của Dương gia, bị ông nội Dương thẩm vấn đàng hoàng. Không đợi ông nội Dương tiếp tục giáo huấn anh, những người còn lại trong Dương gia nghe tin cũng đã quay lại.

Người đầu tiên quay lại là Lưu Tiêm Mai, bà ấy vừa đi tán gẫu với hàng xóm bên cạnh. Vừa hay tin đứa con trai út từ bên ngoài về, bà vội vàng chạy về nhà. Cuối cùng sau khi nhìn thấy Dương Từ, bà ấy thấy đứa con xinh đẹp sạch sẽ của mình đã sụt cân rất nhiều, lập tức đau lòng tiến đến ôm Dương Từ và xoa xoa anh.

Dương Từ đã không ở nhà quá lâu, anh chỉ nghỉ ngơi hai ngày sau đó lại ngồi tàu về quê. Vốn dĩ anh muốn một mình quay về là được, không ngờ Lưu Tiêm Mai lại không ngồi yên được, nói cái gì cũng muốn quay về cùng Dương Từ, đúng lúc bà nhân cơ hội này về nhà mẹ đẻ một chuyến.

Tết Nguyên đán năm ngoái, nhà mẹ đẻ gọi điện cho bà, nói sức khỏe của bà cụ bên kia không được tốt, muốn bà trở về một chuyến để nhìn một chút. Vì chuyện trước đó của Dương Từ, Lưu Tiêm Mai vẫn ghét gia đình của em gái và gia đình của anh hai, cho nên cứ mãi kéo dài không có trở về.

Sau khi trải qua bệnh tình của bà nội, Lưu Tiêm Mai cảm thấy tốt hơn là nên quay lại xem, sức khỏe của bà cụ không tốt bằng bà nội Dương, có lẽ cũng không sống được mấy năm nữa. Đúng lúc nhân dịp này Dương Từ có thời gian đồng hành cùng bà ấy, cũng tránh cho bà mềm lòng đến lúc đó lại làm sai chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro