Chương 159

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 159

Đối với ánh mắt như có như không của Tạ Nghiễn Thanh, ngay từ khi bắt đầu Dương Từ đã biết. Trước đây, mỗi khi nhìn thấy Tạ Nghiễn Thanh, anh đều sẽ chạy đến trước mặt cậu, bất cứ khi nào Tạ Nghiễn Thanh gặp khó khăn, anh đều sẽ giúp đỡ. Ngay cả đôi khi Tạ Nghiễn Thanh không cần anh, Dương Từ cũng sẽ đồng hành cùng đối phương nhiều nhất có thể, chỉ để khiến đối phương cảm thấy thích anh.

Nhưng Tạ Nghiễn Thanh không giống những người khác, vì những năm tháng tàn khốc trong quá khứ, vì những tin đồn và tổn thương mà cậu gặp phải, dẫn đến tính cách của cậu có một số vấn đề. Tạ Nghiễn Thanh rất quan tâm đến cuộc sống yên bình như bây giờ, đối mặt với sự thúc ép từng bước của Dương Từ sẽ chỉ khiến cậu lùi bước, ngược lại sẽ khiến mối quan hệ của họ ngày càng xa cách.

Dương Từ vừa mới được Dương Tụng Quốc truyền cảm hứng, nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Dương Tụng Quốc, có lẽ anh cũng nên đối xử với Tạ Nghiễn Thanh theo một cách khác. Nếu chủ động tiếp cận sẽ khiến đối phương bất an, vậy thì lần này anh lựa chọn chủ động rút lui.

Dù sao thì hai người yêu đương chỉ có một người cố gắng, cho dù hai người họ ở bên nhau cũng sẽ xuất hiện nhiều vấn đề. Người luôn cố gắng sẽ luôn cảm thấy mệt mỏi, người luôn thụ động cũng sẽ cảm thấy ngột ngạt. Với cả Tạ Nghiễn Thanh trông thì có vẻ hơi yếu đuối, thực ra cậu là một người đàn ông có lòng tự tôn mạnh mẽ giống như Dương Từ.

Không người đàn ông nào muốn bị người khác xem là yếu đuối mà chăm sóc, miễn là đàn ông ít nhiều đều có chút tính công kích. Ngay cả đối với một người đàn ông có tính cách kiềm chế như Tạ Nghiễn Thanh, cậu không phải là không có tính công kích mà chỉ là âm thầm giấu nó đi.

Nếu cách tiếp cận tích cực và theo đuổi tích cực của Dương Từ đã khiến cậu cảm thấy khó chịu và phản kháng. Vậy thì lần này liền thay đổi một chút, từ hôm nay trở đi, Dương Từ sẽ lấy lui làm tiến, phần tiếp cận và tấn công còn lại thì giao cho Tạ Nghiễn Thanh.

Anh sẽ ngụy trang thành một con mồi vô hại, một con mồi trong sáng, ngây thơ, đơn giản, cả tin và đặt mình vào đủ loại nguy hiểm ở nơi công cộng, sau đó kiên nhẫn chờ đợi con mồi thực sự cắn câu.

Về phần lo lắng Tạ Nghiễn Thanh không cắn câu thì sao? Nếu đối phương nhìn anh gặp nguy hiểm mà vẫn thờ ơ, như vậy có nghĩa là đối phương thật sự không thích anh một chút nào, cho nên thật sự không cần tiếp tục quấy rầy cậu. Không phải Dương Từ không đủ thích Tạ Nghiễn Thanh, mà là anh không thích ép buộc Tạ Nghiễn Thanh, anh không thể chịu đựng được ánh mắt thất vọng của Tạ Nghiễn Thanh...

Vì vậy, ngay khi hạ quyết tâm, Dương Từ đã thay đổi thái độ đối xử lúc trước với Tạ Nghiễn Thanh, lần này nhìn thấy đối phương không chỉ không có chủ động tiến lên, thậm chí sau đó còn không thèm liếc mắt nhìn cậu. Đại khái là bởi vì bị thương tăng thêm sầu muộn, hôm nay nhìn anh vừa đáng thương vừa ưu thương, Tạ Nghiễn Thanh nhịn không được nhìn trộm anh mấy lần.

Dương Từ cảm thấy đây là một tình huống tốt, trước đây khi anh chủ động tiếp cận Tạ Nghiễn Thanh, Tạ Nghiễn Thanh sẽ cụp mắt xuống theo bản năng, như thể đang chống lại ánh mắt quá nhiệt tình của anh. Bây giờ Dương Từ không còn ép chặt cậu nữa, nhưng vì vết thương của Dương Từ, đối phương bắt đầu như có như không chú ý đến Dương Từ. Dương Từ cảm thấy mình nên ra sức hơn nữa, vì vậy anh liền biểu hiện ra càng thêm ngây thơ yếu đuối, điều này không chỉ thu hút sự chú ý của nhiều người xung quanh mà cả Tạ Nghiễn Thanh cũng không khỏi bị anh dắt mũi.

Dương Từ trước đây ở Bắc Đại Hoang đã quen biết rất nhiều người, lần này anh đã gặp một người quen trong buổi xem mắt này. Đối phương là một nhà nghiên cứu trong nhóm nhỏ trước đây, lần này ông ấy đến nơi này để đi cùng với con gái mình. Đối phương thấy trạng thái của Dương Từ không ổn lắm nên đã tốt bụng đến và quan tâm đến Dương Từ.

Dương Từ nhận thấy ánh mắt lo lắng của Tạ Nghiễn Than, đồng thời cũng nhớ lại sự việc khi anh bị Trương Khâu Truyền nhắm đến. Khi đó, để hạ thấp sự cảnh giác của Trương Khâu Truyền, anh đã giả làm một người trẻ tuổi ngây thơ và ngu dốt, vẫn là Tạ Nghiễn Thanh đã nhìn ra manh mối còn cố ý đến cứu anh.

Dương Từ tin rằng trải qua chuyện như vậy, với tính cách nhạy cảm, hay nghi ngờ và cẩn thận của Tạ Nghiễn Thanh, khi nhìn thấy một người đàn ông trung niên xa lạ đến gần anh, chỉ cần Dương Từ tỏ ra rất thân thiết với đối phương, Tạ Nghiễn Thanh nhất định sẽ không khỏi suy nghĩ lung tung .

Phải nói rằng Dương Từ vẫn rất thông minh, từng bước từng bước đều được lên kế hoạch chu đáo, chỉ cần Tạ Nghiễn Thanh quan tâm đến anh có cảm giác với anh, mọi tình cảm đều sẽ bị Dương Từ dẫn dắt từng chút một. Nhưng nếu Tạ Nghiễn Thanh hoàn toàn không quan tâm đến anh, thì hành động của Dương Từ sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào, dù sao đó cũng chỉ là màn kịch mà anh tự biên tự diễn mà thôi.

Sau đó, Dương Từ đã tận dụng cơ hội đi xem mắt cho chị gái mình, bắt đầu trò chuyện với những người đàn ông độc thân có mặt. Cả quá trình anh đều biểu hiện rất ngoan ngoãn, như thể một đóa hoa trắng vô hại không vướng chút bụi trần. Cho phép đủ loại đàn ông xuất hiện bên cạnh anh, giống như một con cừu đứng giữa bầy sói.

Ngay khi buổi xem mắt này sắp kết thúc, ngay khi Dương Từ nghĩ rằng mình đã thất bại, anh bất ngờ gặp Điền Thanh Vân người bạn cùng phòng của mình. Đối phương vừa nhìn thấy liền ôm lấy anh, nếu là bình thường Dương Từ nhất định sẽ đẩy anh ấy ra, nhưng lần này Dương Từ không những không đẩy ra mà còn làm vẻ mặt phục tùng bị đối phương kéo vào một góc.

Điền Thanh Vân là người nằm giường trên Dương Từ, mối quan hệ giữa hai người cũng không tệ. Điền Thanh Vân không phải là một người quá nhiệt tình, nhưng hôm nay anh ấy đã thay đổi bộ dạng thường ngày, vừa đến liền ôm lấy anh kéo anh đi, Dương Từ biết đối phương nhất định có điều gì đó muốn hỏi anh.

Quả nhiên là như vậy, khi cả hai đi đến một góc không có ai xung quanh, Điền Thanh Vân ấp úng và nói: "Cái kia... Nữ sinh kia là người gì của cậu vậy, trước đó ta thấy cậu là cô ấy đến cùng với nhau?"

Dương Từ đi theo hướng anh ấy chỉ và nhìn thấy Dương Nguyên Thiến đang đứng cạnh Dương Tụng Quốc. Được rồi, Điền Thanh Vân là nhìn trúng chú heo con bắp cải trắng nhà anh rồi. Lại nói, hai chị em nhà Dương Tụng Quốc cũng khá lợi hại nha, ba người họ đi cùng nhau hai người họ dường như đều đã đặt trước đối tượng rồi, điều này khiến Dương Từ một người vẫn luôn độc thân, trong lòng cảm thấy chua chát.

Dương Từ: "Đúng vậy, có chuyện gì sao? Cậu đây là nhìn trúng chị ấy rồi?"

Điền Thanh Vân không ngờ Dương Từ lại thẳng thắn như vậy, một vệt ửng hồng hiện trên khuôn mặt thanh tú. Dương Từ không chịu được dáng vẻ lôi lôi kéo kéo của anh ấy, lập tức sốt ruột thúc giục anh ấy: "Thích chính là thích, không thích chính là không thích, chị gái của ta rất được hoan nghênh đất, nếu mà cậu nhìn trúng rồi nhất định phải nhanh lên."

Như để chứng minh những lời mà Dương Từ nói, trong khi hai người họ đang nói chuyện, lại có một người đàn ông khác đã chạy đến chỗ Dương Nguyên Thiến. Thấy vậy, Điền Thanh Vân ngay lập tức thu hết can đảm để nói: "Thích, cô ấy rất tốt, ta chính là sợ cơ thể của ta, đến lúc đó sẽ khiến cô ấy cảm thấy... Không tốt."

Sức khỏe của Điền Thanh Vân vẫn luôn không được tốt lắm, cũng chính vì anh ấy chưa từng hẹn hò, chính là sợ làm chậm trễ những cô gái khác. Nhưng không nghĩ đến khi duyên phận đến rồi lại khí thế hùng hổ như vậy, chỉ là mới gặp mặt... Mới gặp mặt anh ấy liền biết bản thân đã hãm sâu vào rồi.

Điều này có vẻ hơi hời hợt, nhưng khi thực sự thích một ai đó, đôi khi nó thực sự chỉ là một cái nhìn thoáng qua. Bởi vì hai người yêu nhau trước tiên phải nhìn thấy nhau, chỉ khi nhìn thấy nhau, họ mới có thể hiểu nhau nhiều hơn. Cho dù là đàn ông hay phụ nữ đều là động vật có ham muốn, chỉ là môi trường chung khoan dung hơn với đàn ông khiến hầu hết phụ nữ trở nên dè dặt hơn.

Dương Từ: "Ta lại không phải là chị gái ta, ta làm sao không biết chị ấy nghĩ gì. Chuyện như hẹn hò như vậy, vẫn là phải tự hai người đi cảm nhận đi, ta đến bản thân mình còn lo không được, thật sự không có cách nào chỉ dẫn cậu."

Điền Thanh Vân nghe thấy giọng điệu cay đắng của Dương Từ, với ý định lấy lòng em rể tương lai, Điền Thanh Vân đã kéo Dương Từ nói chuyện tâm tình với mình. Đáng tiếc không đợi anh ấy đặt tay lên vai Dương Từ lần nữa, đã có người đưa tay đẩy anh ấy ra. Điền Thanh Vân sững sờ nhìn sang, liền thấy Tạ Nghiễn Thanh đang cau mày nhìn họ, như thể vừa rồi họ đã làm chuyện xấu gì đó.

Bởi vì Dương Từ và Điền Thanh Vân là bạn cùng phòng, hai người họ còn ngủ chung giường tầng nên họ tương đối thân thiết. Hơn nữa, hầu hết đàn ông ôm nhau là chuyện rất bình thường nên Điền Thanh Vân hoàn toàn không nhận ra có vấn đề gì.

Nhưng Tạ Nghiễn Thanh không nghĩ như vậy, trước hết, cậu biết rằng Dương Từ thích đàn ông, anh đã không chỉ một lần bị đàn ông thèm muốn. Ngoài ra, Dương Từ ngày thường ngoại trừ cậu ra đều sẽ giữ khoảng cách với cả con gái và con trai, vì vậy khung cảnh vừa rồi trở nên rất khác biệt.

Điền Thanh Vân biết Tạ Nghiễn Thanh, bởi vì Dương Từ trước đây từng rất thân với Tạ Nghiễn Thanh, còn thỉnh thoảng sẽ sống bên chỗ Tạ Nghiễn Thanh. Có một lần khi đến thư viện đọc sách, Dương Từ còn đặc biệt giới thiệu đối phương với mọi người trong ký túc xá. Điền Thanh Vân có ấn tượng khá tốt về Tạ Nghiễn Thanh, cảm thấy rằng Tạ Nghiễn Thanh là một người rất có khí chất và ưa nhìn. Cho dù thái độ của đối phương đối xử với anh ấy một cách thờ ơ, Điền Thanh Vân cũng không cảm thấy Tạ Nghiễn Thanh có gì kỳ lạ.

Nhưng Tạ Nghiễn Thanh của ngày hôm nay rõ ràng là không đúng, Tạ Nghiễn Thanh trước đây đã che giấu mọi thứ, mang đến cho mọi người cảm giác xa lạ và khó nắm bắt. Nhưng khi Tạ Nghiễn Thanh nhìn anh ấy ngày hôm nay, trong ánh mắt của cậu rõ ràng có chút thù địch. Bởi vì cậu vẫn luôn có dáng vẻ vô dục vô cầu, bây giờ hiếm thấy lộ ra chút sắc bén liền sẽ hiện rõ đặc biệt nổi bật.

Tạ Nghiễn Thanh: "Dương Từ, em đi với anh qua đây."

Tạ Nghiễn Thanh nói xong liền quay người rời đi, Dương Từ nghe thấy lời này theo bản năng muốn đi theo, nhưng sau đó nhớ tới thiết lập của mình, lập tức một mặt vô tội tiếp tục đứng đó, trong lòng lại bất tri bất giác có chút ấm áp. Quả nhiên, thầy Tạ vẫn là quan tâm anh. Tạ Nghiễn Thanh đang lo lắng rằng anh sẽ bị lợi dụng, xem ra anh cũng có không tệ lắm.

Tạ Nghiễn Thanh không biết Dương Từ đang nghĩ gì, cho nên khi nhìn thấy vẻ mặt không biết nguy hiểm trên đời của Dương Từ, vẫn đứng bên cạnh nam sinh chiếm tiện nghi của mình, Tạ Nghiễn Thanh rất hiếm khi nổi giận với Dương Từ.

"Em đi với anh!" Khi Tạ Nghiễn Thanh nói lời này, liền kéo Dương Từ và đi ra ngoài. Mãi cho đến khi Dương Từ bị cậu lôi ra ngoài, Dương Từ mới bàng hoàng phát hiện ra khí lực của Tạ Nghiễn Thanh cũng rất mạnh.

Bởi vì quan hệ giữa hai người rất khó xử, Tạ Nghiễn Thanh không biết dùng thân phận gì để quản Dương Từ, Dương Từ cũng biết sự kích thích này là không đủ. Cho nên khi hai người họ ra ngoài, họ không nói về bất cứ điều gì, liền Dương Từ rời đi cùng với hai chị em Dương Tụng Quốc đi ra.

Hai ngày sau, Dương Từ bắt đầu đi học bình thường. Anh mỗi ngày đều có dáng vẻ cây bắp cải trắng, như thể tất cả mọi người trên thế giới đang bắt nạt anh. So với dáng vẻ thê thảm của Dương Từ, hai chị em Dương Tụng Quốc ở bên kia lại xuân phong đắc ý.

Vào ngày thứ hai sau buổi xem mắt, Điền Thanh Vân đã đến Dương gia để gặp người, đưa Dương Nguyên Thiến đi xem phim vào buổi chiều, hai người họ coi như là đã hẹn hò. Vào buổi sáng ngày thứ ba sau buổi xem mắt, sau khi Dương Tụng Quốc trả lời một cuộc điện thoại, buổi chiều anh ấy đỏ mặt đi tìm đến nhà con gái người ta. Thấy ai cũng thành đôi thành cặp, chỉ có Dương Từ bên này là vẫn khổ sở sầu tủi.

Không biết có phải kỹ năng diễn xuất của Dương Từ quá tốt hay không, vốn dĩ anh giả làm một tiểu bạch hoa chỉ muốn câu được con cá Tạ Nguyễn Thanh, nhưng không ngờ lại thu hút được những con cá khác. Con cá này còn là một con cá rắc rối và gian xảo, bởi vì sau khi Dương Từ khéo léo từ chối đối phương, đối phương không những không buông mà càng ngày càng ép chặt hơn.

Dương Từ cũng chỉ là bề ngoài có vẻ ngây thơ và vô hại thôi, nhưng thực chất anh là một bông hoa ăn thịt người được bao bọc bởi lớp vỏ mỏng manh mà thôi, cho nên Dương Từ không sợ cái tên rắc rối này. Thay vào đó, bởi vì đủ loại thủ đoạn cực đoan thường xuyên và đáng ghê tởm của đối phương, anh định nghiêm túc xem xem cái tên này là đang làm cái gì đây?

Không có cách nào, ai biểu Dương Từ có một thể chất rắc rối như vậy. Dương Từ cảm thấy rằng tất cả những rắc rối đến với anh chắc chắn không phải là những rắc rối bình thường. Để phòng ngừa đối phương người xấu, sau này làm điều xấu với người khác, Dương Từ cảm thấy mình phải thử thăm dò đối phương.

...

Dương Tụng Quốc không có nhiều thời gian trong kỳ nghỉ, không thể tiếp tục ở lại như chị gái nên năm ngày sau, Dương Tụng Quốc buộc phải chia tay Dương gia và đối tượng của mình.

Vốn dĩ, Dương Nguyên Thiến cũng muốn cùng nhau rời đi, dù sao thì cô ấy hiện đang sống ở Dương gia, cũng không thể ở đây mãi được. Nhưng sau đó Điền Thanh Vân nghe tin cô ấy sẽ rời đi, anh ấy người đang trong quá trình tăng nhanh tình cảm với người bạn đời của mình, căn bản là không nỡ rời xa đối tượng khó lắm mới có được này.

Hơn nữa, sức khỏe của Điền Thanh Vân không tốt lắm, không thể di chuyển quãng đường dài để đến tìm Dương Nguyên Thiến, vì vậy Điền gia đề xuất tìm việc cho Dương Nguyên Thiến. Tuy nhiên, Dương Nguyên Thiến cuối cùng cũng không nhận ý tốt của họ, mấy ngày này về mặt tình cảm cô ấy rất thuận lợi tìm lại được lòng tự tin, cho nên cô ấy dự định ở lại thêm vài ngày để cố gắng tự mình tìm việc làm.

Nếu cô ấy có thể dựa vào bản lĩnh của mình tìm được một công việc, cô ấy sẽ ở lại và nghiêm túc hẹn hò với Điền Thanh Vân, đợi đến sau này kiếm đủ tiền rồi sẽ đưa cha mẹ qua đây sống. Nếu không thể, tình cảm của họ sẽ bị thử thách, đoán chừng đến lúc đó sẽ khó đi được đến bước kết hôn.

Nói về chuyện giữa Dương Nguyên Thiến và Điền Thanh Vân, tiểu Đinh đã khá hối hận khi biết chuyện. Vốn dĩ anh ấy muốn thử tiếp xúc với đối phương, không ngờ có người còn chủ động hơn mình. Trong lúc anh ấy đang do dự và nghĩ cách nên tiếp xúc như thế nào, thì đối phương đã nhanh như ngồi tên lửa kết giao với nhau luôn rồi.

Nhưng may mà tiểu Đinh cũng vừa mới có chút thiện cảm thôi, còn chưa đến mức mà không phải là Dương Nguyên Thiến thì không được. Cho nên khi biết được chuyện này, tiểu Đỉnh ngoại trừ lúc đầu có chút hối hận, rất nhanh liền lấy lại tinh thần, bắt đầu làm việc trở lại.

Ngày hôm nay sau khi Dương Từ tiễn Dương Tụng Quốc đi, anh đã được tiểu Đinh đưa trở lại trường. Bởi vì buổi chiều còn có tiết học, anh dự định sau giờ học sẽ đến ký túc xá nghiên cứu sinh.

Trong khi Dương Từ còn đi học, tiểu Đinh đã nộp đơn xin một nơi thích hợp hơn cho anh. Mặc dù hoàn cảnh của nhà đại viện trước đây rất tốt, nhưng tương đối mà nói, vẫn có quá nhiều nhà và người. Ngoài ra, cả nhà Dương Từ đều sống cùng nhau, một số công việc tương đối bí mật sẽ gặp rắc rối, để không mang đến rắc rối và nguy hiểm cho những người còn lại trong Dương gia, tốt nhất là tìm một nơi ở mới cho Dương Từ.

Nơi ở mới này phải tách biệt, an toàn và tránh xa đám đông. Ngay cả khi Dương Từ ở nhà làm thí nghiệm tạo ra động tĩnh lớn, cũng sẽ không có người hàng xóm tò mò nào đến gõ cửa nhà anh. Đồng thời, cũng phải tương đối an toàn và không thể để Dương Từ vào tình thế nguy hiểm.

Thủ đô nơi ngọa hổ tàng long kiểu này, nơi như vậy vẫn là có rất nhiều. Dù sao thì trước đây có khá nhiều lão đại trong nghiên cứu khoa học, nơi họ sống đều là nơi như vậy. Cấp bậc trước đây của Dương Từ không đáp ứng được yêu cầu, nhưng bây giờ anh có thể được đưa vào danh sách sắp xếp.

Khi tiểu Đinh đang sắp xếp nơi ở mới, Dương Từ ở phía bên kia khi vừa đến trường đã bị cái người trước đó quấn lấy. Người này là một công nhân tạm thời được trường thuê, Dương Từ không quá quan tâm cụ thể là công nhân tạm thời gì. Chỉ biết rằng đối phương hiện đã ngoài ba mươi, còn độc thân và đang tìm kiếm một bạn đời xinh đẹp.

Đối phương tự miêu tả mình là người rất giữ mình trong sạch, trước giờ chưa từng quan hệ lung tung với người tạp nham. Nhưng Dương Từ không tin những gì ông ta nói, bởi vì đối phương cho anh cảm giác hoàn toàn chính là một gã cáo già, còn là loại cáo già đã lừa không ít người rồi.

Dương Từ là một người rất khó chịu khi bị người khác coi là kẻ ngốc. Ngay cả khi bây giờ nhìn anh thì trông quả thực ngốc bạch ngọt (ngây thơ ngu ngơ), còn là dáng vẻ mà anh cố ý bày ra, nhưng Dương Từ vẫn không thích ai đó tính kế mình như thế này.

Người đàn ông tên là Phùng Triết Hồng, ông ta là một người đàn ông có vẻ ngoài nghiêm chỉnh đúng mực. Ông ta không cao cũng không lùn, mắt một mí, môi mỏng, ngoài ra không có gì đặc biệt. Dương Từ lúc đầu từ chối đối phương rồi, sau đó lại từ chối ông ta hai lần nữa, đối phương không những không nản lòng mà càng hăng hái hơn.

Bởi vì Dương Từ biết thể chất của mình thuộc loại không phải là vấn đề lớn thì không dính tới mình. Đối phương càng theo đuổi anh như vậy, Dương Từ càng cảm thấy trên người đối phương có vấn đề. Hơn nữa dựa vào rất nhiều kinh nghiệm trước đây, vấn đề lần này có lẽ còn là một vấn đề lớn.

Vì lo lắng sẽ có những nạn nhân tiềm ẩn, Dương Từ mới không trực tiếp lật mặt với đối phương, mà thay vào đó anh vừa đối phó với đối phương vừa quan sát, muốn tìm xem xung quanh mình có chỗ nào không ổn hay không. Tuy nhiên không đợi Dương Từ phát hiện ra bất kỳ nạn nhân tiềm ẩn nào, Phùng Triết Hồng đã bất ngờ tấn công anh.

Trước lúc tan học buổi chiều ông ta đã đến gặp Dương Từ, dùng đủ loại lý do để dụ dỗ Dương Từ, nhưng đều bị Dương Từ rất kiên nhẫn từ chối hết. Thiết lập nhân vật hiện tại của Dương Từ là một bông hoa trắng nhỏ ngoan ngoãn, cho nên thái độ mà anh biểu hiện ra ngoài cũng rất lương thiện. Có lẽ vì lòng lương thiện của Dương Từ, khiến đối phương nghĩ rằng Dương Từ dễ đối phó. Cho nên khi Dương Từ rời trường sau giờ học, đối phương liền đem hai tên đồng bọn côn đồ "trói" anh lại.

Vì thủ đoạn phạm tội của chúng đặc biệt thành thạo, Dương Từ lo lắng chúng còn sẽ bắt những người khác nên khi bị trói, anh cũng không chống cự mà một mặt ngoan ngoãn sợ hãi bị bọn chúng mang đi.

Vừa vặn khoảng thời gian này Tạ Nghiễn Thanh đều đang chú ý tới anh, cũng phát hiện ra sự tồn tại cực đoan của Phùng Triết Hồng. Tạ Nghiễn Thanh luôn cảm thấy Phùng Triết Hồng là một người kỳ lạ, ban đầu muốn sau khi tan học sẽ chặn Dương Từ lại để nhắc nhở anh, nhưng không ngờ Dương Từ đã biến mất ngay sau giờ học.

Trong khoảng thời gian này, cậu và Dương Từ thường xuyên gặp nhau, nhưng vì không nói với nhau nên cũng coi như không gặp nhau. Cậu thấy Dương Từ thân thiết với những nam sinh khác, cậu rất sợ rằng Dương Từ cuối cùng sẽ trở thành một kẻ chìm đắm trong trụy lạc. Sau đó cậu phát hiện ra một sự tồn tại đặc biệt, Phùng Triết Hồng người đã dùng thủ đoạn cực đoan để tiếp cận Dương Từ.

Hôm nay Phùng Triết Hồng lại đến tìm Dương Từ, hai người dường như có tranh chấp. Bây giờ tan học rồi mà Dương Từ vẫn chưa quay lại ký túc xá nghiên cứu sinh, tiểu Đinh người phụ trách chăm sóc cho Dương Từ cũng không tìm thấy người, trong lòng Tạ Nghiễn Thanh đột nhiên vang lên hồi chuông báo động.

Cậu biết chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với Dương Từ rồi.

Dương Từ bên kia quả thực đã xảy ra chút chuyện, nhưng nó không khủng khiếp như Tạ Nghiễn Thanh nghĩ. Anh vốn muốn dùng cơ thể mình làm mồi nhử luồn sâu vào nội địa địch, như vậy nói không chừng anh còn có thể cứu được những nạn nhân khác. Nhưng lần này có vẻ như anh đã tự tưởng tượng quá nhiều rồi, bởi khi được đưa vào một căn phòng tối, anh không thấy ai giống nạn nhân trong đó cả.

Dương Từ dám mạo hiểm một mình như vậy, không chỉ vì bản lĩnh cao sự lớn gan của anh, mà chủ yếu là vì anh có một cái bug bên mình. Nếu tình huống không khẩn cấp, anh sẽ tự mình động tay, nếu tình huống có chút rắc rối, anh sẽ sử dụng kích điện trong không gian, nếu tình huống không thể kiểm soát được, anh sẽ sử dụng lựu đạn khói để tiến vào không gian.

Ngay cả khi tay và chân của anh bị trói, anh vẫn có thể lấy mọi thứ ra bằng ý nghĩ của mình. Chính vì Dương Từ có quá nhiều thứ giữ mạng, lại thêm những người này hoàn toàn không trói chặt anh, nên Dương Từ mới có can đảm dùng chính mình làm mồi nhử.

Phùng Triết Hồng có lẽ không ngờ rằng Dương Từ vẫn còn thời gian để nhìn xung quanh, ông ta cầm lấy thuốc rồi muốn đổ thuốc vào miệng Dương Từ. Trong tình huống không bị trói buộc, với giá trị vũ lực của Dương Từ, ngay cả khi có ba người trong phòng, anh cũng có thể dễ dàng tự mình thoát khỏi họ.

Nhưng không đợi Dương Từ bên này hành động, anh đã nhìn thấy ai đó bên ngoài qua khe cửa. Khi Phùng Triết Hồng nắm lấy cổ áo anh và cố ép anh uống thuốc, cánh cửa bị đá mạnh từ bên ngoài.

Khi Dương Từ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, không nói lời nào liền ngã xuống với dáng vẻ yếu đuối. Khi Dương Từ ngã xuống với khuôn mặt yếu đuối như vậy, còn không quên tránh thuốc đến miệng.

Dương Từ lã chã nước mắt nói: "Thầy Tạ, nhanh đến cứu em với!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro