Chương 167

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 167

Sáng sớm hôm sau, Dương Từ ra ngoài chạy bộ một mình. Khi hai người họ sống cùng nhau, Tạ Nghiễn Thanh thỉnh thoảng cũng sẽ chạy bộ cùng anh. Nhưng đêm qua hai người đã điên cuồng nửa đêm, cơ thể Tạ Nghiễn Thanh không được khỏe còn có chút tức giận anh, cho nên sáng sớm Dương Từ cũng không dám gọi cậu dậy.

Sau khi Dương Từ chạy về, anh nhẹ nhàng bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Dương Từ tuy rằng nấu ăn không được ngon lắm, nhưng cũng may anh có rất nhiều nguyên liệu tốt, anh không nấu những món phức tạp, chỉ nấu những món đơn giản.

Tạ Nghiễn Thanh ngửi thấy mùi thơm liền thức dậy, cậu có chút sững sờ đứng ở cửa bếp, không quen với dáng vẻ người chồng hiền lương của Dương Từ. Trước đây đều là người khác hầu hạ Dương Từ ăn uống, bản thân anh thà ăn trứng luộc còn hơn động tay làm, hiếm hoi nấu cơm mấy lần đều bị người nhà ghét bỏ. Cho nên sau đó liền tận sức không nấu ăn nữa, bởi vì mọi người đều nghĩ rằng anh nấu ăn không ngon. Nhưng hôm nay ngửi mùi vị vẫn khá ổn đấy, có lẽ vì bữa cơm này mà anh đã nỗ lực hết mình rồi đây.

Tạ Nghiễn Thanh mơ mơ màng màng đi tắm rửa, tắm rửa xong cũng đi theo sau lưng Dương Từ, Dương Từ thấy vậy liền nhân cơ hội ôm lấy cậu bằng một tay, cúi người hôn lên môi cậu, Tạ Nghiễn Thanh lúc này mới hài lòng đi ra ngoài.

Tạ Nghiễn Thanh khác với Dương Từ, dù muốn thân mật nhưng cậu cũng ngại ngùng không dám nói ra. Sẽ chỉ ngại ngùng đi theo Dương Từ, đợi đến khi Dương Từ phát hiện ra sự tồn tại của cậu, cậu sẽ nhìn Dương Từ bằng đôi mắt hồ ly xinh đẹp đó. Bởi vì cậu biết Dương Từ không chịu được ánh mắt của mình, mỗi lần đều sẽ tự giác mà đi qua đút cho tiểu hồ ly "ăn".

Sau khi hai người cùng nhau ăn sáng, mỗi người bắt đầu bận rộn với công việc của mình. Bởi vì sắp tốt nghiệp đại học, nhưng tình huống của hai người họ khá đặc biệt, nhà trường sẽ trực tiếp phá lệ thăng thẳng lên tiến sĩ, sau đó hai người có thể yên tâm nghiên cứu rồi.

Nhưng cho dù là phá lệ, cái họ nên học nên thi cũng giống như cũ không ít hơn được. Cho nên trong trường hợp này, hai người bận rộn hơn những người khác. Nhưng may mà cả hai đều là những học bá, học bá trước giờ sẽ không đau đầu về chuyện học hành.

Dương Từ đã xem sách hai tiếng đồng hồ, liền kéo Tạ Nghiễn Thanh ra ngoài đi dạo. Trước đây, anh vì công việc mà quá liều mạng suýt chút nữa đã suy sụp cơ thể. Cho nên sau này, anh đã chú ý nhiều hơn đến sức khỏe của mình, cũng đặc biệt thích thỉnh thoảng nhắc nhở Tạ Nghiễn Thanh.

Cả hai đi dạo quanh khu phố gần đó, buổi trưa liền trực tiếp ăn ở bên ngoài. Sau một ngày yên bình và thoải mái như vậy, lại qua hai ngày sau, Tạ Nghiễn Thanh bị viện nghiên cứu bên kia gọi đi, Dương Từ thấy vậy cũng phải bắt đầu làm việc.

...

Vào tháng 4 năm nay, chiếc ô tô do Dương Từ bọn họ chế tạo đã chính thức ra mắt, sự kiện này đã gây chấn động cả nước. Bởi vì ô tô khác với những chiếc xe khác, trong mắt mọi người ở thời đại này, ô tô tượng trưng cho tư bản, thứ mà chỉ những nhà tư bản tư lợi sành sỏi mới có thể hưởng thụ.

Thời này mặc dù đã có ô tô nhưng ô tô chưa trở nên phổ biến. Hiện nay ngoài xe buýt thì xe đạp là phương tiện đi lại chủ yếu của mọi người. Đối với điều này Dương Từ bọn họ cũng không quan tâm gì, nhiệm vụ của họ là tạo ra nó và thúc đẩy sự phát triển của ngành công nghiệp ô tô sớm hơn một bước.

Vào ngày này, sau khi tham dự buổi họp báo, sau khi được các phóng viên phỏng vấn xong, Dương Từ đã cố ý đi vòng đường xa để mang về nhà một số đồ điểm tâm. Món điểm tâm này được coi là thương hiệu lâu đời, mới được tung ra thị trường bách hóa năm trước, bởi vì chỉ có hai cửa hàng bách hóa bán món này, mỗi ngày đều là cung không đủ cầu.

Bây giờ là đầu những năm 1980, có nhiều nơi đã phân chia tài sản cho từng hộ gia đình, có vài nơi đã bắt đầu kinh doanh nhỏ lẻ. Việc làm ăn tuy vẫn chưa đưa ra ngoài sáng nhưng cũng không còn hốt hoảng lo sợ như trước.

Khi Dương Từ xách theo túi lớn túi nhỏ trở về, anh tình cờ gặp chú hai Dương, người đã gọi cho anh, ông ấy liền nói với Dương Từ về việc tự kinh doanh. Nghe nói ở chỗ bọn họ có người bán hạt dưa rang, chú hai Dương khi còn trẻ làm việc mệt mỏi cơ thể kiệt sức nên chú nghĩ không bằng tự kinh doanh sẽ tốt hơn.

Bởi vì Dương Từ là người có học thức cao nhất trong nhà, nên trong nhà có chuyện gì thì trong tiềm thức mọi người sẽ đi hỏi Dương Từ. Không thể không nói Dương Từ thực sự biết rất nhiều, có Dương Từ hướng dẫn họ tránh cho họ đỡ phải đi đường vòng.

Dương Từ trò chuyện với chú hai Dương rất lâu, cũng nói cho ông ấy nghe về tình hình ở thủ đô. Thời buổi này có rất ít người kinh doanh, chỉ cần tìm được phương hướng phù hợp thì rất dễ phát tài.

Nhà Dương Từ không thể đi theo con đường này, bởi vì thân phận của Dương Quốc Hữu là một quân nhân, Dương Từ lại là một nhà nghiên cứu không có tự do, vì vậy gia đình họ không thích hợp để đi theo con đường kinh doanh này.

Trừ phi sau này Dương Gia Hữu không sửa xe nữa, nhưng tính tình của Dương Gia Hữu không khéo đưa đẩy, anh ấy thật sự không thích hợp làm kinh doanh. Vu Hân Tuyết mới là người có chút tâm mắt, đáng tiếc hiện tại cô ấy sắp tốt nghiệp đại học, cô ấy không thể từ bỏ công việc tốt mà mình được phân cho, sau đó cùng mọi người ra khơi làm ăn.

Cho nên trong trường hợp này, nhà Dương Từ không thể đi làm kinh doanh được, nhưng gia đình chú hai Dương có thể thử. Mặc dù tính tình của chú hai Dương quá thật thà nhưng lại có một người vợ khá nhanh trí. Cho dù không thể làm ăn lớn làm gì lợi hại, nhưng có lẽ cũng không đến nỗi vì vậy mà lỗ vốn.

Sau khi Dương Từ nói chuyện điện thoại với chú hai Dương xong, liền cầm theo đồ trở về Dương gia. Bây giờ Lưu Tiêm Mai sắp sinh rồi, công việc của Dương Từ cũng coi như là đến giai đoạn cuối, Dương Từ dự định sẽ dành thời gian còn lại ở nhà với Lưu Tiêm Mai.

Đồng thời, mặt khác, vì thành tích xuất sắc của Dương Mộng Liên trong học viện quân sự, cô và một số bạn học xuất sắc hơn có thể được phân đến gia nhập quân đội trước. Vốn dĩ cô muốn đi quân đội trước đây của anh hai, bởi vì ở đó đều là đồng đội cũ của anh hai. Nhưng sau này vẫn chọn ở bên mọi người, dù sao đồng đội của anh hai đều là của anh hai, đồng đội của cô mới là người mà cô có thể dựa vào.

Trong số những sinh viên cùng khóa với họ, có khoảng hơn chục người. Hơn chục người phân ra dựa theo đặc điểm chuyên ngành, chủ yếu là chỉ huy và kỹ thuật, lại bị phân đến các quân khu khác nhau. Chuyên ngành của Dương Mộng Liên là kỹ thuật, lại thêm cô ấy đặc biệt xuất sắc trong các khóa học chuyên ngành, cho nên có mấy quân khu muốn tranh giành cô ấy. Nhưng không nghĩ tới tranh tới tranh lui, cuối cùng cô lại rơi vào tay tên đại ma vương nào đó.

Tên đại ma vương là sĩ quan huấn luyện trong một khóa học chuyên ngành của cô, đối phương là một nữ sĩ quan rất tài giỏi. Bởi vì cô ấy luôn rất coi trọng Dương Mộng Liên nên rất nghiêm khắc với Dương Mộng Liên, huấn luyện như con gái ruột của mình, dù sao thì Dương Mộng Liên cũng cảm thấy bản thân khá là thảm. Ban đầu bọn họ còn tưởng rằng sau khi tốt nghiệp sẽ không phải đối mặt với cô ấy nữa, nhưng không ngờ quanh đi quẩn lại, cuối cùng cô lại rơi vào tay ma vương.

Vào ngày Dương Mộng Liên đến quân khu, cô đã cố ý gọi một cuộc điện thoại cho Dương Quốc Hữu, đem chuyện này cũng nói một lần với anh hai. Dương Quốc Hữu nghe vậy khẽ cười nhẹ, sau đó an ủi cô: "Chuyện này anh đã biết từ lâu rồi, cô ấy cũng là một tiền bối của anh, cô ấy nghiêm khắc với em chỉ là vì quá thích em, cho nên trong lòng em đừng quá có áp lực."

Dương Mộng Liên nghe vậy thì thào nói: "Cho nên chị ấy đối với em nghiêm khắc như vậy, có phải nguyên nhân là do anh không. Anh nói cho em có phải là anh đi tìm chị ấy hay không ?"

Dương Quốc Hữu xấu hổ ho nhẹ, anh ấy quả thật đã đi tìm đối phương. Nhưng anh ấy không phải là vì đi cửa sau, anh ấy chỉ cảm thấy Dương Mộng Liên lớn lên quá xinh đẹp, rất dễ bị nam sinh trong trường quân sự nhắm đến, cho nên để đối phương giúp để mắt tới một chút. Nhưng không ngờ đối phương lại rất thích Dương Mộng Liên, cho nên yêu cầu đối với Dương Mộng Liên tương đối cao.

Thấy anh hai không nói chuyện, Dương Mộng Liên tức giận nói: "Hừ, em liền biết là anh. Anh đừng tưởng là em không biết anh đang suy nghĩ gì, nhất định là anh cảm thấy em lớn lên quá nổi bật, cho nên tìm tới ma vương kia để không cho em yêu đương. Em nói mà trước đây có một nam sinh đến đưa thư tình cho em, tại sao mỗi lần đại ma vương đều có thể mò tới, được rồi, hóa ra là hai người đã sớm thông đồng muốn em làm ni cô mà."

Dương Quốc Hữu cau mày, nhưng giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng: "Nói bậy bạ gì vậy? Ai mà không em cho yêu đương chứ? Đi học phải chăm chỉ học hành, muốn yêu thì đi quân đội rồi hãy yêu đương. Em gái của Dương Quốc Hữu xinh đẹp như vậy, nếu tìm đối tượng cũng không thể tìm trong đám dưa chưa chín này, muốn tìm đương nhiên cũng là tìm đàn ông tốt nhất ưu tú nhất."

Hai anh em hiếm khi cãi nhau một lần, mặc dù không ai trong số họ thực sự tức giận, nhưng khi cúp điện thoại, họ vẫn khá khó chịu trong lòng. Dương Mộng Liên bây giờ đã cứng cánh rồi, cho nên cô ấy không muốn bị anh trai mình quản nữa. Dương Quốc Hữu là cảm thấy em gái mình quá xinh đẹp, anh ấy lo lắng những người tiếp cận cô đều là xem trọng nhan sắc của cô, sợ rằng cô em gái xinh đẹp sẽ bị lừa bởi những gã trai hư.

Khi Điền Kiều Kiều cùng con gái quay lại, cô liền nhìn thấy Dương Quốc Hữu đang ngồi cạnh chiếc điện thoại, dáng vẻ như không biết đang suy nghĩ cái gì. Họ vào ngày thường đều không sống trong ngôi nhà cũ bên kia, họ sống trong khu đại viện quân sự được phân cho Dương Quốc Hữu. Bởi vì công việc hiện tại của Dương Quốc Hữu không chỉ bận rộn mà còn phức tạp, cho nên anh ấy thậm chí còn lắp đặt một chiếc điện thoại ở nhà.

Điền Kiêu Kiều nhìn dáng vẻ của anh ấy, vừa định hỏi anh ấy có chuyện gì, liền nghe thấy anh ấy đột ngột mở miệng nói: "Đi, bây giờ chúng ta về nhà cũ một chuyến, anh có chuyện muốn bàn với cha mẹ."

Điền Kiều Kiều nghe vậy còn chưa kịp nói gì, đứa con gái gần sáu tuổi của cô reo lên ngay: "Ôi chao! Về thăm ông bà nội thôi!"

Con bé hú lên và chạy vào phòng thu dọn đồ đạc. Điền Kiều Kiều thấy vậy cũng vội vàng đi theo vào, thấy cô bé nhét rất nhiều đồ chơi, không khỏi ngăn cản nói: "Chỉ trở về ở hai ngày thôi, con không cần đem nhiều đồ vậy đâu."

Muội Muội nghe vậy bĩu môi: "Không muốn đâu! Dựa vào cái gì mà anh họ chị họ có thể ở bên đó, con không thể ở mãi bên đó chứ? Con muốn chơi chung với chị gái, cũng muốn chơi với em trai!"

Người chị được Muội Muội nhắc đến là Dương Gia Gia, em trai là con trai của nhà em ba Dương Thành Hàm. Dương Gia Gia hôm nay sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học rồi, Điền Kiều Kiều là lo lắng Muội Muội trở về sẽ làm chậm thời gian ôn tập khẩn trương của Dương Gia Gia, vì vậy gần đây cô ấy rất ít khi đưa cô bé về cùng.

Lứa nhỏ nhất của Dương gia là lứa chữ Thành, mặc dù không có quy định nhất định phải mang chữ Thành, nhưng ba đứa con của Dương Quốc Hữu và Dương Gia Hữu đều có chữ Thành trong tên của chúng, bao gồm cả Muội Muội thân là một cô gái.

Ngoại trừ đứa con kia của Dương Lăng Húc, lớn tuổi nhất trong Dương gia là Muội Muội. Muội Muội tên là Dương Thành Tuyết, em trai tên là Dương Thành Trạch, đứa con nhà em ba tên là Dương Thành Hàm.

Bây giờ Dương Quốc Hữu có cả con trai lẫn con gái, Dương Gia Hữu đã có một cậu con trai, mỗi lần nhìn thấy Dương Thành Tuyết vừa dễ thương vừa hổ báo, anh ấy không khỏi ghen tị với phúc khí của gia đình anh hai.

Ban đầu, Vu Hân Tuyết muốn sinh thêm một cô con gái, nhưng con cháu Dương gia lại có khá nhiều con trai, hai người luôn sợ lại sinh ra con trai nên chần chừ không sinh thêm một đứa nữa.

Ngoài ra, Vu Hân Tuyết sắp tốt nghiệp rồi, đây là thời điểm quan trọng để bắt đầu sự nghiệp, Dương Từ đề nghị họ đợi hai năm rồi lại sinh một đứa khác. Đến lúc đó Dương Thành Hàm đã lớn rồi, bọn họ có thể cho con đi học, muốn thêm một đứa nữa cũng không cần phải cực khổ chăm sóc cho cả hai đứa.

Khi Dương Quốc Hữu đưa gia đình trở về ngôi nhà cũ, người Dương gia đang tụ tập trong sảnh và nói chuyện. Vì Dương Gia Gia đã đứng đầu trong kỳ thi thử, Dương Từ vui vẻ xoa đầu cô bé và nói: "Thi đại học phải làm bài thi thật tốt, nếu con có thể lọt vào top 10, đến lúc đó chú sẽ chuẩn bị một món quà lớn cho con."

Dương Gia Gia vươn tay kéo bàn tay to lớn của anh ra, hếch cằm đắc ý nhìn anh: "Quà lớn như thế nào ạ? Chú phải nói trước cho con biết, lỡ như con không thích thì sao, đến lúc đó con không muốn nhận đâu đấy."

Dương Đại Hồng thấy cô bé không biết lớn nhỏ, vừa định dạy cho cô bé một bài học thì lại nghe thấy Dương Từ cười nói: "Mua cho con một căn nhà thì sao?"

Tất cả mọi người nghe thấy vậy đều nhìn về phía Dương Từ, đôi mắt của Dương Gia Gia càng là lấp lánh hơn. Ngay cả Dương Minh Huân, người luôn cúi đầu và không nói gì, cũng rất ngạc nhiên khi nghe điều này.

Dương Đại Hồng lập tức gấp gáp nói: "Em điên rồi, một đứa trẻ cần nhà gì chứ? Em có phải là có tiền liền đốt hay không?" Dương Đại Hồng vừa nói vừa đứng dậy, muốn túm lấy Dương Từ và cho anh hai quả đấm.

Mặc dù Dương Từ hiện tại không thiếu tiền, nhưng tất cả những thứ đó đều do anh kiếm được. Cô ấy ngày ngày đều ở bên cạnh Dương Từ, biết rõ những người như họ đã làm việc cực khổ như thế nào. Trước đây có nhà nghiên cứu mới ngoài 30 tuổi, người mới 30 tuổi mà đầu đã hói.

Dương Từ: "Cũng không phải là mua cho chị mà, chị gấp gáp gào to đánh em như vậy làm gì chứ, chị không muốn nhưng mà Gia Gia muốn mà."

Dương Đại Hồng: "Vậy cũng không được, con bé là một đứa con gái cần nhà làm gì, sau này lớn lên không phải kết hôn sao?"

Không đợi Dương Giai Giai tỏ vẻ không hài lòng nữa, đã nghe thấy Dương Quốc Hữu nói: "Chị, suy nghĩ của chị sai rồi, càng là con gái thì càng nên có nhà. Trước đây khi chúng ta vẫn còn rất nhỏ, ngày nào cũng nghe thấy các cặp vợ chồng trong thôn cãi nhau, bởi vì chỗ ở đều là nhà của đàn ông, cho nên mỗi lần đều là phụ nữ bị đuổi ra ngoài. Gia Gia có một căn nhà sau này cũng có dũng khí, cho dù cãi nhau rồi con bế cũng có một ngôi nhà có thể ở."

Hơn nữa căn nhà cũng không phải là bỗng dưng mà con bé được nhận, không phải Dương Từ đã nói rồi sao, con bé phải lọt vào top 10 mới có được nó. Để lọt vào top 10 ở thủ đô đã không dễ dàng, nếu con bé vào được, chứng tỏ con bé có năng lực, vậy thì căn nhà chính là nó dựa vào năng lực của mình giành lấy được, chị là một người mẹ cũng không có quyền quản con bé."

Dương Đại Hồng thấy Dương Quốc Hữu nói như vậy, lại thêm dáng vẻ quyết tâm chiến thắng Dương Gia Gia, lúc này cô cũng không thể tiếp tục nói cái gì nữa. Nói thật đứa nhỏ Gia Gia này bây giờ quả thực có năng lực, đặc biệt là hai năm này Dương Đại Hồng đều không dám quản nó quá nhiều.

Buổi tối sau khi cả nhà ăn cơm xong, Dương Gia Gia trở lại chăm chỉ học tập. Bởi vì Dương Từ hứa mua nhà cho cô bé, vừa nghĩ đến sau này cô bé sẽ có căn nhà riêng của mình nên cả người cô bé liền có một loại động lực khó nói thành lời.

Mặc dù sống trong nhà ông bà nội rất tốt, nhưng ngôi nhà cũ bên này ngày càng đông đúc. Mà cô bé và Dương Minh Huân cũng đã lớn rồi, chắc chắn phải có phòng riêng của mình, cho nên nhà bọn họ vẫn cần một ngôi nhà. Nếu cô bé có thể làm tốt hơn trong kỳ thi tuyển sinh đại học, gia đình họ có thể có nhà riêng, cô bé và Dương Minh Huân cũng có thể có phòng riêng.

Ngay khi Dương Gia Gia đang chăm chỉ học tập, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Dương Giai Giai có hơi kinh ngạc lúc này lại có người đến tìm cô bé. Bởi vì biết buổi tối cô bé đều phải học bài, nên trong nhà rất ít người đến quấy rầy cô.

Đến khi Dương Gia Gia mở cửa ra, lúc này cô mới phát hiện là em trai mình đứng ở ngoài, Dương Giai Giai vừa ra hiệu cho thằng bé tiến vào, vừa kỳ quái hỏi: "Sao vậy, tâm trạng em hình như không tốt?"

Dương Minh Huân nhẹ nhàng đáp lại, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, sau đó mới nhìn cô với vẻ mặt ủy khuất nói: "Em không hiểu lắm, nhà người khác luôn là con trai thừa kế nhà, tại sao đến nhà chúng ta lại biến thành con gái có thể có nhà rồi? Chú nhỏ luôn thiên vị chị, ngay cả đối với những việc như mua nhà cũng thiên vị chị. Rõ ràng em là con trai duy nhất trong nhà, là người sau này có thể làm trụ cột trong nhà, chú ấy dựa vào cái gì chỉ mua nhà cho chị mà không lo cho em chứ?"

Dương Gia Gia nghe những lời này có chút buồn cười, nhất thời không biết nên nói gì. Thằng bé quả không hổ là con trai của một người như Ngụy Triều Dương, cứ phải nói là giống hệt Ngụy Triều Dương. Mẹ và chú vẫn muốn bẻ thằng bé trở lại, tiếc là đã quá muộn rồi.

Dương Gia Gia: "Nếu như em chăm chỉ học tập như chị, chú nhất định cũng sẽ mua cho em một căn nhà. Rõ ràng là em không học hành chăm chỉ, thành tích học tập của em kém còn không chăm chỉ học hành còn làm biếng nhớt thây, em chỉ muốn không làm mà hưởng bánh từ trên trời rơi xuống. Làm gì có chuyện tốt như vậy chứ, chỗ tốt chỉ có dựa vào bản thân tranh giành bản thân đi kiếm mới có, chứ không phải ở đây oán giận người ta không cho cơ hội."

Dương Gia Gia nói xong liền đuổi đối phương ra ngoài, bây giờ cô bé dường như càng ngày càng chán ghét em trai mình, ánh mắt thằng bé dường như khác người khác, thằng bé chỉ nhìn thấy những lợi ích mà cô có được mà không thấy sự vất vả của cô ấy.

Khi hai chị em đang có một cuộc cãi vã không vui, ở một bên khác Dương Quốc Hữu đang nói chuyện với cha mẹ của mình. Anh ấy lần này trở về là vì Dương Mộng Liên, muốn giới thiệu cho cô ấy một vài chiến hữu tốt, so với cô tùy tiện tùy tiện tìm người, đều đáng tin cậy hơn.

Lưu Tiêm Mai cảm thấy Dương Quốc Hữu suy nghĩ quá nhiều, làm sao Dương Mộng Liên có thể ngây thơ như anh ấy nói, cô gái nhỏ đó đã học điều xấu của Dương Từ rất tốt. Tuy nhiên cho dù bà ấy ở đây nói gì, hai ông lớn Dương Quốc Hữu và Dương Mãn Thương đều phớt lờ bà ấy.

Dương Quốc Hữu và Dương Mãn Thương có cùng một tâm lý, cho dù một người đàn ông tốt đến đâu bọn họ cũng không nhìn trúng. Khi Lưu Tiêm Mai nhìn thấy Dương Quốc Hữu như vậy, bà thầm nghĩ sau này khi Dương Thành Tuyết lớn lên rồi, trở ngại lớn nhất trong việc hẹn hò sẽ là người cha Dương Quốc Hữu này, đến lúc đó cháu rể tương lai của bà nhất định sẽ phải chịu khổ rồi.

Một người đàn ông như Dương Quốc Hữu là một người chồng tốt, nhưng nếu đổi thành anh rể hay là cha vợ, thì đó có thể được coi là cấp bậc địa ngục. May mà Dương Đại Hồng khi đó là chị cả, khi cô ấy kết hôn Dương Quốc Hữu vẫn còn trong quân đội, nếu không cô ấy có thể đến bây giờ vẫn chưa kết hôn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro