Chương 169

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 169



Ngày có kết quả thi đại học của Dương Gia Gia, Dương Từ là người đầu tiên trong gia đình biết chuyện. Anh có mạng lưới quan hệ rộng nhất về mặt học tập, khi có điểm số phát xuống liền có người đến thông báo cho anh rồi. Dương Gia Gia không biết có phải cố ý hay không, Dương Từ nói sẽ mua cho cô ấy một ngôi nhà nếu cô ấy lọt vào top 10 trong kỳ thi, cô ấy liền kẹt ngay đúng ở vị trí thứ chín.



Bây giờ kỳ thi tuyển sinh đại học đã được khôi phục lại mấy năm rồi, kỳ thi tuyển sinh đại học không đơn giản như lúc ban đầu nữa. Cô không có học lại, không có bug, còn là nửa đường đến thủ đô, hiện tại có thể đạt được thành tích tốt như vậy trong kỳ thi, có thể thấy đối phương học tập ưu tú cỡ nào.



Tuy nhiên cho dù là vậy thì cả đám người Ngụy gia vẫn trọng trai khinh nữ, nếu không phải cô ấy có nhà ngoại lợi hại, nói không chừng lại có một thiên tài bị làm chậm trễ rồi. Vừa nghĩ đến bọn họ liều mạng mà đối xử tốt với Dương Minh Huân đủ kiểu, nhưng lại có thể để một đứa trẻ như Dương Gia Gia thành viên ngọc bám đầy bụi, cảm giác đó thực sự ghê tởm không thể diễn tả được. Nhưng may mà Dương Từ đã đến thế giới này, Dương Từ không chỉ thay đổi số phận của Dương gia mà còn thay đổi số phận của Dương Gia Gia.



Dương Từ là một người giữ lời, một ngày sau khi điểm thi đại học được công bố, anh đã đưa Dương Gia Gia đi xem nhà. Để tiết kiệm thời gian và sức lực của Dương Từ, tiểu Đinh đã sớm giúp tìm một số ngôi nhà.



Bây giờ việc mua nhà không còn rắc rối như mấy năm trước, bởi vì lứa sinh viên mới nhất sắp tốt nghiệp, các nơi đều tìm mọi cách để giữ chân nhân tài. Hầu hết các trường đại học đều bao chỗ ở ngay khi sinh viên tốt nghiệp, những chỗ không có bao chỗ ở sẽ có các chính sách ưu đãi khác, chẳng hạn như thuận tiện cho việc thuê hoặc mua nhà, v.v.



Dương Từ đưa Gia Gia đi xem nhà, Gia Gia chọn căn gần ngôi nhà cũ nhất, đó là một căn phòng nhỏ ba phòng ngủ trong tòa lầu tập thể. Những ngôi nhà khác đều lớn hơn ngôi nhà này nhưng ít nhiều cũng cách xa Dương gia, dù Gia Gia luôn muốn có một ngôi nhà của riêng mình nhưng cô ấy vẫn rất gắn bó với gia đình bà ngoại.



Dương Gia Gia trong lòng biết rất rõ rằng nếu không có sự hỗ trợ của gia đình bà ngoại và sự tỉ mỉ cẩn thận nuôi dưỡng của chú nhỏ, cô ấy dù có thông minh đến đâu cũng sẽ không thi tốt đến như vậy. Vì có một người cha không đáng tin cậy, lại lên ông bà nội là người trọng nam khinh nữ, ở quê nhà nói không chừng cuối cùng đến cả thi đại học cũng không được, cho nên đối với một nhà bà ngoại trong lòng cô ấy rất cảm động.



Sau đó, đến khi biết chú nhỏ của mình không thể kết hôn, Dương Gia Gia thậm chí còn thầm nghĩ trong lòng rằng cô sẽ chăm sóc chú của mình khi anh về già. Nếu Dương Từ biết cô ấy đang nghĩ gì, anh chắc chắn sẽ bật cười, dù sao thì anh và Gia Gia cũng chỉ chênh lệch sáu tuổi, khi anh già đi, Gia Gia cũng không còn trẻ nữa, đến lúc đó sức khỏe của ai càng tốt hơn còn chưa biết được đâu.



Vì Gia Gia vẫn chưa tròn mười tám tuổi nên ngôi nhà tạm thời được đặt dưới tên của Dương Đại Hồng và sẽ được chuyển cho cô khi Gia Gia trưởng thành. Chỉ mất hai ngày để mua nhà và chuyển quyền sở hữu, ngoại trừ ngày đầu tiên Dương Từ chạy theo một vòng, sau đó tiểu Đinh đã cùng Gia Gia lo liệu.



Sau khi mọi thủ tục hoàn tất, gia đình Dương Đại Hồng không dọn đến ở ngay. Thay vào đó, đã nhờ người sửa chữa lại chút, đến sau khi cải tạo xong thì lại chuyển đến ở. Hầu hết các ngôi nhà vào thời điểm này đều là những ngôi nhà cũ, mà những ngôi nhà cũ thì sẽ không tránh khỏi có dấu vết của những người khác từng ở trong đó, cho nên trong tình huống bình thường đều sẽ phải sửa chữa lại một chút.



Để hai mẹ con sống thoải mái, Dương Đại Hồng đã dành hơn nửa tháng để cải tạo, trong khoảng thời gian này, ngày nào đối tượng xem mắt của Dương Đại Hồng cũng đến, giúp đỡ hai mẹ con rất nhiều chuyện. Sau khi biết Dương Đại Hồng đã nuôi dưỡng ra một sinh viên đại học, ấn tượng của đối phương về Dương Đại Hồng càng tốt hơn, cho nên vẫn luôn rất tích cực biểu hiện trước mặt Dương Đại Hồng.



Dương Gia Gia chưa bao giờ hỏi về chuyện của họ, dù sao cô ấy bây giờ không còn nhỏ nữa. Cho dù mẹ kết hôn và sống với đối phương, cô ấy cũng có phòng riêng và nhà riêng của mình. Nếu cô ấy cảm thấy sợ hãi khi ở một mình, cô ấy cũng có thể để con gái của cha dượng chuyển đến sống cùng. Dù sao thì hai cô gái nhỏ cũng rất hợp nhau. Nếu đối phương không muốn sống với cô ấy, cùng lắm thì cô ấy sẽ ở nhà bà ngoại. Dù sao sau khi kết hôn, mẹ cô nhất định sẽ dọn ra ở riêng, em trai cô đã bị chú hai đuổi về quê, căn nhà trống hoàn toàn đủ để cô ở.



Tin tức về việc Gia Gia đỗ vào một trường đại học tốt đã được truyền về quê nhà của cô ấy trong kỳ nghỉ hè. Vì chuyện này, Ngụy gia bên kia thậm chí còn gọi điện đến, nhưng đáng tiếc là không có người Dương gia giúp chuyển lời, Ngụy gia căn bản không nói chuyện được với Dương Giai Giai.



Sở dĩ Ngụy gia hiện tại lôi kéo quan hệ với Dương Gia Gia không chỉ là muốn xoa dịu quan hệ với Dương gia, mà còn bởi vì Dương Gia Gia hiện tại có giá trị. Trước đây, Dương Gia Gia trong mắt họ chỉ là tiền sính lễ, nhưng bây giờ Dương Gia Gia đã được nhận vào đại học, giá trị của cô ấy đã tăng lên gấp mấy lần, Ngụy gia vẫn muốn dựa vào ơn dưỡng dục mà bán cô đi.



Đáng tiếc cho dù họ có chủ ý quái quỷ gì, Dương Quốc Hữu và Dương Từ bây giờ đang ở thủ đô đây, bọn họ ngoại trừ gấp gáp cái gì cũng không làm được. Mà bây giờ là xã hội mới rồi, Dương Giai Giai lại được phán cho Dương Đại Hồng, bọn họ muốn dàn xếp chuyện hôn sự cũng không ai đồng ý.



Sau khi Dương Đại Hồng và Dương Gia Gia chuyển đến nơi ở mới, Dương Đại Hồng không định đi theo Dương Từ nữa. Mặc dù cô ấy thích công việc chăm sóc cho Dương Từ, nhưng công việc của Dương Từ liên quan đến rất nhiều hạng mục bí mật, sau khi cô ấy chuyển đến tòa nhà tập thể người mà cô gặp được tốt xấu lẫn lộn. Ngoài ra, sau này cô ấy chắc chắn sẽ sống chung với đối tượng xem mắt, cô ấy sợ rằng chuyện của Dương Từ sẽ vô tình bị tiết lộ, cô ấy cũng lo lắng rằng mình và con gái sẽ trở thành mục tiêu của những kẻ có dã tâm.



Dương Từ cũng cảm thấy Dương Đại Hồng lo lắng là đúng, vì sự an toàn của họ và cũng để giữ bí mật, tốt nhất là không nên để người Dương gia biết quá nhiều. Vì càng biết nhiều càng không an toàn nên cuối cùng anh đồng ý với dự định của Dương Đại Hồng.



Dương Đại Hồng đã mất cái công việc chăm sóc Dương Từ này, mấy ngày sau đó đều đang bận rộn tìm kiếm một công việc mới. Nhưng không nghĩ đến đối tượng của cô qua đó một chuyến, cô liền quyết định sau này làm kinh doanh với đối phương. Mặc dù nhìn quyết định này có vẻ hơi tùy ý nhưng trên thực tế, Dương Đại Hồng đã có kế hoạch từ rất lâu trước đó.



Dù sao thì hai năm gần đây ngày càng có nhiều người ra khơi, ngay cả gia đình chú hai Dương ở quê nhà cũng đang thử sức. Cô từng làm nhân viên kinh doanh trong một hợp tác xã cung ứng - tiếp thị ở quê, giờ lại mở mang tầm mắt ra bên ngoài, cô khá tự tin với công việc kinh doanh của mình.



Dương Từ khá ủng hộ chuyện này, không chỉ tin tưởng vào Dương Đại Hồng mà còn tin tưởng vào đối tượng của Dương Đại Hồng. Một người đàn ông có thể được anh hai giới thiệu cho chị cả mình nhất định phải là người đáng tin cậy cho dù đó là người kết hôn lần thứ hai.



Bởi vì Dương Gia Gia sau kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc liền không có chuyện làm, khi nghe tin mẹ cô ấy sẽ đi làm kinh doanh với đối tượng của mình, cô ấy đã lo lắng liền đi cùng họ. Vừa vặn là con gái của đối phương cũng đang trong kỳ nghỉ hè, đối phương cũng lo lắng con gái mình ở nhà một mình, hai đứa bé gái lại có dáng vẻ dính nhau nên cả nhà bốn người cùng nhau đi về phía nam.



Dương Từ không biết công việc kinh doanh của họ thế nào, nhưng trong khoảng thời gian đó Dương Gia Gia đã gọi cho anh vài lần, ngoại trừ lần đầu tiên để vay tiền từ anh, mỗi lần sau đó nghe ngữ khí đều có vẻ rất phấn khích.



Cô ấy nói: "Chú nhỏ, chú có thể cho cháu vay vốn khởi nghiệp không, sau khi kiếm được tiền cháu sẽ trả lãi cho chú."



Cô ấy nói: "Chú nhỏ, chú không biết đâu bên này có rất nhiều điều thú vị, mặc dù khi tìm nguồn hàng rất là mệt, còn gặp đủ loại người kì lạ, nhưng điểm thú vị trong đó cũng rất nhiều. Con gặp được một chị gái rất xinh đẹp, chị ấy chỉ có một mình ở bên ngoài rất lợi hại, chị ấy không chỉ khéo ăn khéo nói còn là một người có thể đánh nhau bắt lưu manh..."



Cô ấy nói: "Chú nhỏ, sau này chú rảnh rỗi cũng nên đi dạo một chút đi, ở bên ngoài thú vị hơn ở nhà. Khi chú mỗi ngày nhìn chằm chằm vào sách, con đều lo lắng chú có khi nào sẽ trở thành một kẻ ngốc hay không đấy."



...



Dương Từ cảm thấy Gia Gia nói rất có lý, nhưng bây giờ không phải là lúc để anh ra ngoài chơi, vẫn phải đợi chút... Chờ cho đến khi anh làm ra được máy nhắn tin, đợi cho đến khi anh nghiên cứu ra thiết bị điện tử hàng không vũ trụ, nghiên cứu ra tàu vũ trụ, còn phải nghiên cứu ra máy bay có người lái, tương đối rồi... Anh liền có thể nghỉ ngơi một chút rồi.



Đến khi đại học của Dương Gia Gia khai giảng, Dương Gia Gia mới vội vàng quay lại. Cũng không biết cô ấy đã làm gì trong suốt kỳ nghỉ hè, khi cô ấy trở lại, cô ấy trông giống như một người đào than. Cô ấy cười tươi đến tìm Dương Từ, là đặc biệt đến để trả lại tiền và lãi cho Dương Từ.



Dương Từ ban đầu không muốn tiền lãi từ cháu gái của mình, thậm chí đến cả tiền gốc anh cũng không muốn nhận lại. Nhưng Gia Gia là một đứa trẻ rất có tiền đồ, dáng vẻ nhà giàu mới nổi mà vỗ vai anh: "Không cần, không cần, bây giờ con đã phát tài rồi. Trước đây, đều là chú che chở cho con, từ giờ trở đi chính là con che chở cho chú rồi."



Cô bé trả lại tiền gốc và tiền lãi cho anh, kéo chiếc túi da rắn sau lưng ra một lúc lâu rồi lấy ra hai chiếc hộp được đóng gói tinh xảo: "Đây là quà cho chú và "mợ" nhỏ, trước đây con vẫn luôn không biết chuyện của hai người, vẫn là sau khi thi đại học xong mẹ mới nói cho con biết. May mà bây giờ cũng không quá trễ, cái này... Chú thay con đưa một phần cho mợ nhỏ nha, chúc hai người sau này có thể luôn khỏe mạnh hạnh phúc."



Dương Từ nghe thấy những lời này có chút cảm động, nhưng không đợi anh tiếp tục cảm động. Liền thấy cháu gái đeo chiếc túi da rắn trên lưng, giống như một ông già đen gầy, tùy tiện mà chạy ra ngoài. Cô ấy cũng phải đi từng nhà tặng quà cho người khác, aizz, không cách nào khác, ai bảo cô ấy có nhiều chú như vậy, còn có một số giáo viên và bạn học có quan hệ tốt.



Dương Giai Giai bây giờ rất có tiềm năng làm Hải Vương, mà cô ấy còn phải "chia đều tình cảm" ai cũng phải chăm sóc đến, nên mấy ngày nay cô ấy mới chạy đi tặng quà, chỉ có bản thân cô ấy hiểu được những khó khăn và niềm vui trong đó.



Dương Từ vô thức ấn vào thái dương, mặc dù làn da của cô gái này không tệ chút nào nhưng trước kỳ nghỉ hè cô ấy không như thế này. Dương Gia Gia trước đây bởi vì ngày nào cũng học hành nên nhìn trông giống như một cô bé trầm tính. Không ngờ chỉ trong một kỳ nghỉ hè, cô tiểu thư xinh đẹp sạch sẽ lại trở thành một ông già đào than, bốn người họ đã trải qua những gì trong khoảng thời gian này vậy?



Lý do khiến Dương Gia Gia trở nên như bây giờ không chỉ vì họ lục tìm đồ để làm kinh doanh mà bị rám nắng, mà nguyên nhân chính là họ lo lắng trên đường đi bị kẻ trộm nhắm đến nên cả nhà ngày nào cũng mặc quần áo như những người tị nạn vậy.



Trên thực tế, ngoại hình của Gia Gia vẫn rất tốt, nếu Dương Từ nhìn thấy Dương Đại Hồng, anh có lẽ sẽ bị Dương Đại Hồng làm cho giật mình. Dương Đại Hồng ban đầu vẫn còn có chút thịt, đặc biệt là sau khi nghe theo Dương Từ và ăn uống điều độ hàng ngày, trong lúc bất tri bất giác mà đã mập lên một vòng.



Bây giờ gia đình bốn người tự mình làm kinh doanh, hàng ngày không chỉ bận rộn mà còn lo lắng chuyện này chuyện kia, trong tình hình này thì con người không thể không sút cân được. Nhưng sự giảm cân của Dương Đại Hồng không phải là bệnh lý, tình trạng cơ thể của cô ấy rất tốt và tinh thần của cô ấy cũng rất tốt.



Đối tượng của cô luôn quan tâm đặc biệt đến cô, không bao giờ lừa dối cô trong kinh doanh, thậm chí còn vô tình cố ý mà giúp đỡ cô, giúp cô khỏi đi nhiều đường vòng trong kinh doanh. Vì điều này, Dương Đại Hồng luôn ghi nhớ trong lòng điều tốt của anh ấy nên dự định sẽ cưới anh ấy vào Tết Trung thu năm nay.



Dương Từ vẫn chưa biết về chuyện này, bởi vì lúc này anh lại bận rộn. Để tạo ra một máy nhắn tin, anh cần phải có một trạm trung gian, cũng tức là phải có một trạm truyền tin, trong đó điểm then chốt liên quan đến rất nhiều, anh không thể tự mình làm hết được.



Anh đã làm một mô hình giả lập trước đó, chạy đến gặp ông Trần để cho ông xem, ông Trần sau khi xem xong thì mắt sáng lên ngay lập tức, cùng ngày ông ấy đã gọi một nhóm lớn các nhà nghiên cứu đến, mọi người bắt đầu thương lượng xem nên xây dựng trạm trung gian ở đâu mới tốt.



Máy nhắn tin của Dương Từ khá đặc biệt, nó được chế tạo dựa trên một máy nhắn tin bình thường, lại tiến hành cải tạo đặc biệt một bộ phận, đơn giản và tiện lợi hơn so với máy nhắn tin ban đầu. Phương thức sử dụng máy nhắn tin cũng giống như gửi tin nhắn, ví dụ A muốn tìm B nhưng trong tình huống không tìm thấy trên điện thoại cố định thì A có thể thông qua trạm trung gian là trạm truyền tin hay còn gọi là trạm nhắn tin, nói với người điều hành những gì mà họ muốn chuyển cho B, người điều hành sau đó lại sử dụng kiểu văn bản để truyền đạt đến máy truyền tin của B.



Máy truyền tin hay còn gọi là máy BB. Khi nhận được tin nhắn truyền tới sẽ phát ra âm thanh để nhắc nhở chủ nhân. Cái mà Dương Từ làm cao cấp hơn thế này một chút, trong trường hợp cả hai đều có máy BB, họ cũng có thể giao tiếp thông qua máy BB một cách tương đối đơn giản. Ví dụ: "Ta có chuyện muốn tìm ngươi, nhanh gọi điện lại - do ai đó lưu lại." Đây là loại thao tác biên soạn rất đơn giản.



Hệ thống này có vẻ rắc rối và sẽ mất nhiều thời gian để Dương Từ tự mình hoàn thành. Tuy nhiên, do sau khi ông Trần nộp đơn lên cơ quan cấp trên, vấn đề này đã chuyển từ một tổ chức nhỏ thành một tổ chức lớn, vì vậy công việc sẽ được thực hiện nhanh hơn nhiều.



Đặc biệt là trên tiền đề, Dương Từ có tay nghề kỹ thuật thành thục, khi có máy giả lập để dựa vào làm sẽ càng nhanh hơn, lúc này đột nhiên thể hiện ra tốc độ của một quốc gia lớn, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc hạng mục chỉ dùng chưa tới nữa năm.



Cũng là nói vào cuối năm này, trạm nhắn tin đầu tiên của họ đã hoàn thành. Ngày 25 tháng 12 âm lịch cùng năm, kiểu máy BB đầu tiên được tung ra thị trường. Vì thứ này đã có từ lâu ở nước ngoài, rất nhiều người đã xem nó trên một số TV nên đối với máy nhắn tin mọi người cũng không lạ gì, thậm chí còn rất mong chờ bọn họ cũng có thể có được.



Vì vậy, khi kiểu máy BB đầu tiên ra mắt, dù bên này không có quảng cáo hay tuyên truyền, người có điều kiện vẫn lao vào tranh giành lấy. Lúc đầu, nhiều người vẫn chưa biết nó tốt như thế nào, đợi đến khi họ đã quen với nó, được thôi, lập tức liền biết được món đồ này tốt như thế nào. Đối với người làmkinh doanh, người làm việc mà nói thì thật là quá thuận lợi.



Bởi vì không phải ai cũng có điện thoại bàn, kể cả người có điều kiện lắp điện thoại trong nhà thì vẫn gặp nhiều hạn chế vì phải dùng dây. Lỡ như khi tìm người nhưng đối phương không có điện thoại, rất nhiều chuyện gấp không thể đợi người liền sẽ vì bất cẩn mà làm chậm trễ mất.



Bởi vì mẫu đầu tiên chủ yếu dành cho công chúng dùng thử và muốn xem trình độ tiếp nhận máy nhắn tin của mọi người như thế nào nên ban đầu chỉ làm ra 5.000 cái, những nơi có thể mua có thể sử dụng cũng có hạn chế. Thời gian thử nghiệm dự kiến ban đầu là một tháng, nhưng không ngờ phản ứng của mọi người đối với việc này lại rất mãnh liệt, chỉ cần nửa tháng đã lại vội vàng làm thêm 5.000.



Trong số 5.000 máy BB được gấp rút làm ra sau đó, Dương Từ người lập kế hoạch chính này đã nhận được 50 chiếc. Dương gia ngoại trừ mấy đứa nhỏ không có ra, có thể coi như là mỗi người có một cái. Ngay cả Tạ gia cũng có được năm chiếc máy BB nhờ dính chút ánh sáng của Tạ Nghiễn Thanh.



Đừng thấy chỉ có năm chiếc thôi, nhưng trên thực tế, mặt hàng này không thể được mua trong các cửa hàng bách hóa. Không dễ gì mới lấy được hai chiếc máy BB, hoặc là do người khác đặt hàng nội bộ hoặc là bị giật từ sáng sớm, điều này còn khó giật hơn nhiều so với một chiếc TV.



Ngoài ra, có những người nội bộ lấy được điện thoại, họ không ngừng khoe khoang với những người không lấy được, thứ này mới xuất hiện trên thị trường được hai tháng, liền đã trở thành biểu tượng của địa vị và năng lực. Cho dù có thân phận là Tạ gia đặt ở đó, nếu không có mối quan hệ của Dương Từ thì cũng khó mua chứ đừng nói là mua một lúc năm bộ.



Khi Tạ Nghiễn Thanh mang về năm chiếc máy, lúc đầu Tạ Điềm Bảo còn có dáng vẻ cao cao tại thượng, nhưng sau đó khi thấy Tạ Nghiễn Thanh dạy ông bà nội của mình sử dụng chúng, cô ta mới nhận ra rằng những chiếc máy BB đã càn quét thành phố trong hai tháng qua là do Dương Từ làm, đột nhiên vừa ghen tị vừa nhịn không được muốn đi qua xem.



Tạ gia không chỉ có năm người, chỉ bậc trưởng bối trong nhà đã không chỉ năm người rồi. Bây giờ sau khi ông bà mỗi người có một cái, chỉ còn lại ba. Tạ Nghiễn Thanh luôn thân thiết với anh trai Tạ Nghiễn Sâm, cho nên trong đó chắc chắn sẽ có một chiếc cho Tạ Nghiễn Sâm, vì vậy những người còn lại sẽ phải chia sẻ hai chiếc máy đó.



Tạ Điềm Bảo biết Tạ Nghiễn Thanh không thích cô ta, biết rằng đối phương chắc chắn sẽ không cho cô ta sử dụng nó, nhưng trong lòng cô ta vẫn rất muốn một chiếc. Một người bạn trước đây của cô ta có một cái, còn là lấy trộm trên người cha cô ấy để lén chơi, lúc đó cô ta chỉ kịp sờ một chút liền bị đối phương đòi trở lại.



Nước ngoài đã có thứ này từ lâu, nhưng của họ khác với của Dương Từ. Kiểu này của Dương Từ càng hoàn hảo hơn, vẻ ngoài cũng rất trang nhã đẹp mắt, còn đặc biệt làm những mẫu cặp đôi màu xanh nhạt và hồng nhạt cho các cặp đôi. Nghe nói mẫu dành cho các cặp đôi càng ít hơn và hiện tại có ít hơn 1.000 chiếc. Ngay cả khi một kiểu mới sẽ sớm được phát hành, cái kiểu ban đầu liền trở thành tuyệt bản không sản xuất nữa.



Kiểu của ông bà nội Tạ Nghiễn Thanh là kiểu dành cho các cặp đôi, đừng thấy hai người họ đã lớn tuổi như vậy rồi, khi biết rằng kiểu này là dành cho các cặp đôi còn khá xấu hổ. Tạ Điềm Bảo thực sự thích cái màu hồng với những bông hoa nhỏ, cảm thấy cái đó nên để một cô gái nhỏ như cô ta dùng, liền nghĩ đợi đến khi Tạ Nghiễn Thanh rời đi rồi lại đòi bà nội.



Đáng tiếc tựa hồ như nhìn ra được cô ta đang suy nghĩ cái gì, đợi đến khi Tạ Nghiễn Thanh đi đưa điện thoại cho người khác, ông nội liền đem đồ vật giấu đi. Sau đó khi thấy cô ta làm ầm lên không để yên, ông ấy đã gọi cha cô ta đến và đưa cô ta đi.



Thành thật mà nói, không chỉ Tạ Điềm Bảo tham lam, mà cha Tạ và mẹ Tạ cũng rất tham lam. Tuy nhiên, Tạ Nghiễn Thanh dường như không có ý định đưa nó cho họ, có lẽ là biết rằng họ thiên vị Tạ Điềm Bảo, món đồ này cuối cùng nói không chừng sẽ rơi vào tay Tạ Điềm Bảo, cho nên Tạ Nghiễn Thanh đến cuối cùng cũng không muốn đưa nó cho họ.



Ba chiếc còn lại trong tay Tạ Nghiễn Thanh, một chiếc được đưa cho anh trai Tạ Nghiễn Sâm, một chiếc được đưa cho người bác làm việc đang cần, và chiếc còn lại được tặng cho giáo viên của cậu. Về phần chị dâu Tô Tình Nhạc, Tô Tình Nhạc đã đòi Dương Từ từ lâu nên hoàn toàn không cần người em rể Tạ Nghiễn Thanh này phải lo lắng về điều đó.



Khi giáo viên của Tạ Nghiễn Thanh, giáo sư Bàng nhận được nó, khi nhìn vào thứ nhỏ bé và tinh xảo trong tay, ông ấy không khỏi khen ngợi Dương Từ đã làm ra nó. Tạ Nghiễn Thanh rất vui vì điều này, bởi vì khen ngợi Dương Từ giống như là khen ngợi cậu, trong lòng cậu dâng lên một cảm giác tự hào khó tả.



Khi tặng đồ xong trở lại tìm Dương Từ, vì để bày tỏ niềm vui sướng cậu còn chủ động hôn vị công thần này. Ban đầu, Dương Từ đang đeo kính đọc sách, không sai, bởi vì ngày ngày anh đều nằm đọc sách, xem sách nhiều rồi bây giờ anh lại có chút cận thị rồi. May mà tình hình hiện tại không nghiêm trọng, chú ý một chút có thể cải thiện được nó.



Dương Từ nhìn Tạ Nghiễn Thanh đang có tâm trạng tốt, vừa ôm cậu vào lòng, vừa buồn cười hỏi Tạ Nghiễn Thanh: "Hôm nay tâm trạng của anh rất tốt sao?"



Tạ Nghiễn Thanh nghe vậy gật đầu, khi ngồi đối diện nhau trong lòng Dương Từ, cậu thậm chí còn vòng tay qua cổ Dương Từ: "Em quá thông minh rồi, chỉ để anh đem năm cái về, như vậy họ liền không thể làm khó anh rồi, đồng thời còn có thể chọc tức Tạ Điềm Bảo."



Dương Từ có năm mươi cái trong tay, với tình yêu của anh dành cho Tạ Nghiễn Thanh, không thể nào chỉ cho Tạ Nghiễn Thanh năm cái. Sở dĩ trước đây chỉ cho cậu năm cái chính là vì sợ trong tay cậu có quá nhiều cha mẹ cậu sẽ nghĩ cách làm khó cậu.



Nhưng nếu Tạ Nghiễn Thanh chỉ có năm cái, vậy thì tình hình sẽ liền khác. Tạ Nghiễn Thanh có thể vừa cho người mà cậu muốn cho, đồng thời cũng có thể lấy chuyện này chọc tức mấy kẻ đáng ghét đó, có thể coi là Dương Từ gián tiếp giúp đỡ Tạ Nghiễn Thanh.



Nhân lúc tâm trạng của Tạ Nghiễn Thanh tốt, Dương Từ đã đẩy cậu lên ghế sofa làm một lần, còn lừa Tạ Nghiễn Thanh gọi anh là chồng. Tạ Nghiễn Thanh là một người có thể nhịn, mỗi khi đều phải ép đến gấp gáp mới ngoan ngoãn gọi tên.



Sau khi gọi xong rồi, khi tỉnh táo, cậu sẽ lại nổi giận. Sau đó cậu ra khỏi giường và bắt đầu giở trò thị uy, để Dương Từ trong lúc riêng tư gọi cậu là anh trai, thậm chí còn trừng phạt Dương Từ khi cậu bực bội.



Nhưng hình phạt của Tạ Nghiễn Thanh cũng chỉ có cậu nghĩ đó là hình phạt. Tạ Nghiễn Thanh không thể tàn nhẫn với Dương Từ, cùng lắm là nhờ Dương Từ rửa chân cho mình, sau đó nhờ Dương Từ cõng cậu lên xuống cầu thang và những việc lặt vặt khác.



Đối với Dương Từ, những điều này hoàn toàn không phải là hình phạt, thậm chí chúng có thể được coi là tình thú. Cho nên Tạ Nghiễn Thanh căn bản không có lực uy hiếp, mỗi lần hai người làm chuyện thân mật, vẫn bị Dương Từ lăn lộn toàn thân một mảnh hồng nhạt



Tạ Nghiễn Thanh hôm nay hiếm thấy rất phối hợp, còn đỏ mặt cùng với Dương Từ xem có S, còn chọn ra một bộ tương đối "này nọ" trong đó, cái gì mà tình tiết về một vị công tử gặp nạn được một thợ săn hoang dã cõng về nhà.



Bởi vì thợ săn vùng núi trong phim là một người đàn ông cường tráng, người đàn ông đó ở trong phim hình dung thành cao to lực lưỡng, vị công tử trong đó càng mềm mại không thôi. Trên thực tế cường tráng Dương Từ hoàn toàn không đủ cường tráng, cơ thể của Dương Từ thuộc kiểu săn chắc mạnh mẽ, về thị giác thì rất đẹp chạm vào cũng rất thoải mái, nhưng nó hoàn toàn khác với người đàn ông thô lỗ hoang dã trong núi.



Cho nên Tạ Nghiễn Thanh hoàn toàn không thể xem nhập tâm, cũng không cách nào giống như vị công tử kia. Nhìn thấy Dương Từ hùng hổ kéo quần áo của mình, cậu nhất thời không thể nhịn được liền che mặt cười. Thấy vậy, trong lòng Dương Từ cũng cảm thấy họ như vậy rất thiếu chuyên nghiệp, để thể hiện mình là một ảnh đế chuyên nghiệp, sau đó đã để cho vị công tử Tạ Nghiễn Thanh này phải chịu cực không ít.



Vì chuyện này, Tạ Nghiễn Thanh đã giận dữ vào ngày hôm sau. Để dỗ vợ mình vui, ngày hôm sau Dương Từ không có đi làm mà đưa Tạ Nghiễn Thanh ra ngoài đi mua sắm.



Lần này hai người không lái xe, giống như lúc đầu, Dương Từ chậm rãi đạp xe chở cậu. Sau đó, vì Tạ Nghiễn Thanh bị đau lưng, cả hai đành bỏ xe đạp qua một bên và lang thang dọc theo những con hẻm hẻo lánh.



Khi họ chơi mệt rồi muốn về nhà, họ gặp một người không nghĩ đến ở giữa đường, đó là Trần Túc Thần người đã bị mắc kẹt ở vùng nông thôn trong một thời gian dài. Trước đây, rất nhiều người đã nhân lúc kỳ thi đại học được thôi phục lại, lần lượt đỗ vào trường đại học và quay trở lại thành phố lớn, nhưng Trần Túc Thần lại vẫn luôn không thể như ý nguyện mà trở về.



May mà gia đình của Dương Mãn Thương sau đó đã chuyển đi, những người nhìn chằm chằm vào hắn ta dần dần buông lỏng. Trần Túc Thần đã xoay sở để từ nông thôn trở lại, nhưng bởi vì hắn ta có một chút rắc rối, trở về cũng chỉ có thể tìm được một công việc không tốt lắm.



Bây giờ Trần Túc Thần đã trở lại hơn nửa năm, khi hắn ta gặp Dương Từ và Tạ Nghiễn Thanh, hắn ta đang cùng với một đám công nhân vây quanh một người cao gầy. Đối phương mượn được một chiếc máy BB từ trong tay người khác, lúc này đang vừa lắc lư vừa khoe khoang với mọi người.



"Ta nói cho các ngươi biết, cái thứ này rất lợi hại đấy. Các ngươi đã thấy cái này chưa? Nó không chỉ có thể gửi tin nhắn, mà còn có cái gì mà ấn một nút liền trả lời, gặp phải nguy hiểm vẫn có thể thông qua đó cầu cứu."



Mọi người đều chưa nhìn qua món đồ quý hiếm này, nghe những lời đó tất cả đều ngạc nhiên trố mắt nhìn, mỗi khi đối phương nói một câu bọn họ liền một trận thút thít. Nghe vậy, Trần Túc Thần không khỏi lộ ra vẻ ghen tị, lấy tình cảnh hiện tại của hắn, có lẽ cả đời cũng không mua được thứ tốt như vậy.



Tiền lương công việc hiện tại của hắn ta rất thấp, có thể tự nuôi sống bản thân đã là tốt lắm rồi, hơn nữa thứ này không phải cứ có tiền là mua được, nghe nói sau này còn phải lần lượt phát hành phiếu mua hàng tương ứng, người giống như hắn muốn mua căn bản là không thể.



Ngay khi Trần Túc Thần đang nghĩ như vậy, quay đầu lại liền nhìn thấy hai người hơi quen mắt. Cả hai đều đeo một chiếc máy BB quanh eo, mà kiểu của họ cũng khác với những người khác, đó là một màu xanh xám trầm nhưng rất phong cách.



Không chỉ khác biệt về màu sắc mà màn hình của họ còn có vẻ to hơn một chút, bên trong màn hình có khắc một lớp vạch đen, dưới ánh nắng trông mị lực khó tả.



Tuy nhiên, không đợi hắn ta tiếp tục xem điện thoại của họ, liền phát hiện hai người này còn là người quen cũ của hắn. Một là Tạ Nghiễn Thanh, người mà hắn đã nhớ thương hơn mười năm, người còn lại là tên khốn đã hành hạ hắn trong một thời gian dài ở nông thôn.



Tên khốn Dương Từ thấy cuối cùng hắn cũng nhận ra họ nên không chút do dự đẩy xe đạp đi tới, như thể họ là bạn tốt của nhau, anh bước đến gần Trần Túc Thần và chào hỏi nồng nhiệt.



"Đây không phải là thanh niên trí thức Trần sao? Đúng thật là đã lâu không gặp rồi. Trước đây ta về quê hai lần đều không gặp được ngươi, lúc đó ta còn cảm thấy rất tiếc nuối, bây giờ cuối cùng gặp lại, trong lòng ta thực sự rất là vui đấy."



Khi Tạ Nghiễn Thanh trước đây nhìn thấy Trần Túc Thần, cậu luôn cảm thấy sợ hãi, phản kháng, buồn nôn và thậm chí là oán giận. Tuy nhiên, sau ngần ấy năm, cậu mới nhận ra chàng trai trở thành cơn ác mộng của mình năm xưa bây giờ cũng chỉ là một người bình thường không thể bình thường hơn.



Cho nên khi gặp lại đối phương, Tạ Nghiễn Thanh không hề cảm thấy sợ hãi, thậm chí đến cả mang vẻ thù hận gần như đều không có nữa, bởi vì bây giờ cậu căn bản không quan tâm đến đối phương nữa.



So với sự nhiệt tình của Dương Từ, sự thờ ơ của Tạ Nghiễn Thanh, Trần Túc Thần kém bình tĩnh hơn nhiều. Bởi vì trong lòng hắn ta biết rất rõ, hai người này tuy là đẩy xe đạp, nhưng thực ra cuộc sống của họ tốt hơn hắn rất nhiều. Trước không nói đến máy nhắn tin trên người họ khác biệt, cho dù phong thái của người đó cũng đã khác rồi.



Tạ Nghiễn Thanh vốn là đứa con thiên tử, cho nên dù bây giờ cậu có trở nên tốt như thế nào, Trần Túc Thần cũng sẽ không quá ghen tị. Nhưng Dương Từ thì khác, Dương Từ từng là một nông dân chân lấm tay bùn, nhưng đối phương lại dựa vào kỳ thi tuyển sinh đại học để mà cá chép hóa rồng, biến hóa trước sau như này thực sự là quá lớn, hắn cũng không biết phải đối mặt với Dương Từ như thế nào.



Thấy sắc mặt Trần Túc Thần thay đổi, Dương Từ không có ý định thật sự ôn lại kỷ niệm xưa với hắn. Anh đi tới trước mặt Trần Túc Thần, vỗ vỗ vai của hắn, vẻ mặt như bạn bè chân thành nói: "Ngươi trở về là tốt rồi, ngươi trở về chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt ròi. Ngươi yên tâm... Sau này ta nhất định sẽ nghiêm túc giúp ngươi, tuyệt đối sẽ không quên ơn tình mà trước kia ngươi đối với thầy Tạ."



Sau khi Dương Từ nói câu này xong, anh mỉm cười và mang Tạ Nghiễn Thanh rời đi. Dương Từ không phải là người lấy việc công làm việc tư, cho dù trong tay có rất nhiều mối quan hệ thì anh cũng sẽ không vô cớ bắt nạt người khác.



Những gì anh nói vừa rồi chỉ là để dọa người thôi, như Trần Túc Thần, người đã làm rất nhiều chuyện xấu, bị dọa như thế này nhất định sẽ làm ra chuyện gì đó, đến lúc đó Dương Từ sẽ có lý do chính đáng để đối phó với đối phương.



Sau khi Dương Từ và Tạ Nghiễn Thanh rời đi, vì sợ Tạ Nghiễn Thanh và Tạ gia sẽ trả thù mình, lại bị thằng nhóc Dương Từ này dọa sợ không nhẹ. Trần Túc Thần người không còn đường để đi, với tâm lý ngọc nát đá tan đã đi báo cáo Dương Từ. Lý do báo cáo vẫn là nguyên nhân ban đầu kia, đó là Dương Từ và Tạ Nghiễn Thanh đang quan hệ đàn ông lung tung.



Tất cả những điều này dường như trở lại điểm ban đầu, trở lại đêm oi bức nhiều năm trước đó. Khi Tạ Nghiễn Thanh nhận được tin, thành thật mà nói, cậu vẫn khá sợ hãi. Dù sao thì đồng tính luyến ái trong thời đại ngày nay khá dọa người, làm không tốt điểm này hai người họ liền xong đời rồi



Tuy nhiên đợi đến khi cậu vội vã chạy đến, cậu nhận ra rằng mọi thứ dường như không tệ như cậu nghĩ. Bởi vì Dương Từ vẫn đứng đó yên lành, ông Trần và giáo viên của Tạ Nghiễn Thanh, giáo sư Bàng đều ở đó, tâm trạng của hai người già có vẻ khá bình tĩnh.



Báo cáo của Trần Túc Thần đã bị chặn lại kịp thời, chỉ có một số người biết về nó, vì vậy tình hình vẫn được kiểm soát. Hôm đó thầy trò bốn người nói chuyện rất lâu, có lẽ là bởi vì càng có học thức trình độ tiếp nhận càng cao đi, hai vị lão gia tử từ đó cũng không ép bọn họ tách ra, mà là cùng bọn họ nói chuyện trong một thời gian dài cuối cùng ngược lại thỏa hiệp trước.



Nhưng cho dù họ bên này thỏa hiệp rồi, điều đó không có nghĩa là họ thích hợp để công khai hoàn toàn. Bây giờ là một thời đại rất tốt, cũng là một thời đại bấp bênh, chuyện của Dương Từ bọn họ vẫn phải chờ đợi lại chờ đợi.



Bởi vì báo cáo không làm gì được Dương Từ, sau đó không biết Trần Túc Thần nghĩ gì mà bắt đầu mạo hiểm tiếp xúc với gián điệp. Tiếp xúc với gián điệp thì chuyện này liền biến chất rồi, không đợi hắn ta nói càng nhiều chuyện của Dương Từ cho người khác biết, bản thân Trần Túc Thần đã bị nhóm người nhiệt tình báo cáo.



Trần Túc Thần trước đây rất thích hãm hại người khác, báo cáo người khác, sau đó gây rắc rối cho người khác. Nhưng không nghĩ đến có một ngày chính hắn ta sẽ bị báo ứng. Người báo cáo Trần Túc Thần là một bác gái, trước đây Dương Từ bọn họ gặp phải một cuộc tấn công khủng bố, Dương Từ đã thuận tay cứu đứa con của nhà bác gái này. Không ngờ một hành động tử tế lúc đầu lại giúp Dương Từ giải quyết rắc rối lớn bây giờ.



Gia đình người bác gái này sống gần nhà Trần Túc Thần, mấy đứa trẻ trong nhà bà ấy rất nghịch ngợm. Một đứa trẻ ngủ gật khi đang chơi trò trốn tìm, tình cờ nghe được Trần Túc Thần đang âm mưu gì đó với kẻ xấu. Cậu bé trước đây chơi rất nhiều trò chơi như chiến tranh trong đường hầm, cho dù cậu không hiểu họ đang nói về cái gì, cậu cũng rất giỏi trong việc nắm bắt những điểm mấu chốt.



Vì vậy, cậu bé đợi cho đến khi tất cả đã đi hết, sau đó chỉnh cái mũ nghiêng và vội vã về nhà, sau đó kể chuyện cho bà nội nghe. Bà của cậu bé cũng là một nhóm người nhiệt tình, ngay đêm hôm đó đã báo cáo chuyện này cho cơ quan đáng tin, trời chưa sáng nữa Trần Túc Thần và tên gián điệp kia đều bị bắt đi.



Bác gái này liền một mũi tên trúng hai con nhạn, chẳng những không cần làm bẩn tay Dương Từ, mà Tạ Nghiễn Thanh cũng không cần bận tâm. Bởi vì chuyện của Trần Túc Thần bọn họ có liên quan đến một vấn đề lớn, cho dù là không chết có lẽ sau này muốn ra ngoài cũng khó. Lại thêm gặp phải cuộc đàn áp khốc liệt vào những năm 1980, lần này không ai có thể giải cứu hắn ta ra được.



Sau đó, Dương Từ và Tạ Nghiễn Thanh trở về quê nhà một chuyến, vì bà ngoại của Dương Từ đột ngột qua đời cách đây không lâu. Trong lòng Lưu Tiêm Mai vẫn ghét Lưu gia bên kia, đồng thời cảm thấy có chút không thể chấp nhận được, cuối cùng Dương Từ liền nói vẫn là tự anh trở về một chuyến thôi.



Chủ yếu là anh trở về có trọng lượng hơn bất kỳ ai khác, cho dù là người mẹ Lưu Tiêm Mai này không trở về, những người khác thấy vậy cũng sẽ không lời ra tiếng vào. Tuy nhiên, vì trước đó Dương Từ quay trở về đã bị thương, Tạ Nghiễn Thanh đã lo lắng và quay về cùng Dương Từ.



Bởi vì Dương Từ mang theo tiểu Đinh và tiểu Trần, những người của Tạ Nghiễn Thanh không mang theo nữa. Khi nhóm bốn người trở về quê hương, đúng vào một mùa hè tương đối nóng. Thời điểm này, nhiều nơi đã phân chia tài sản cho từng hộ gia đình rồi, nên mọi người tích cực xuống ruộng làm việc rất mạnh mẽ.



Khi Dương Từ bọn họ quay trở về bằng ô tô, con đường đầy những cảnh đồng áng nhộn nhịp bận rộn. Đó là một cảm giác tràn đầy sức sống và sự sống, khiến mọi người muốn cười và hy vọng vào tương lai.



Xe của Dương Từ bọn học còn chưa lái vào cổng thôn nữa, liền nhìn thấy chú hai Dương đang cõng hạt dưa rang, bị một nhóm người chặn lại để xem chiếc máy BB mới của ông ấy. Đây đã là chiếc thứ hai của chú Dương rồi, nghe nói là mẫu mới nhất vừa tung ra trong tháng này, mặc dù lượng sản xuất lần này gấp mấy lần lần trước nhưng vẫn chỉ có một số lượng rất ít người mua được.



Tuy nhiên, vì chú hai Dương là chú hai của Dương Từ, món đồ này rất bình thường đối với anh. Lần đầu tiên Dương Từ gửi cho ông ấy ba bộ, lần thứ hai anh lại gửi năm bộ, món đồ mà nhà người ta có cầu cũng không được một cái, đến trong tay nhà họ liền trở thành món đồ không hiếm lạ.



Ngay khi một đám người đang ghen tị hâm mộ, có người nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe đi tới, một người không khỏi chỉ vào người trong xe nói: "Ủa? Các ngươi mau nhìn xem, ngồi trong đó có phải là Dương tiểu tứ hay không vậy?"



Chú hai Dương nghe vậy vội vàng ngẩng đầu, sau đó híp mắt nhìn hồi lâu, nghĩ đến Dương Từ muốn đi đến nhà bà ngoại, nhịn không được nói: "Chắc là thằng bé đó rồi, ta lên trước nhìn xem..."



Sau khi xác định trên xe là Dương Từ, lần này mọi người không còn dáng vẻ nhiệt tình như trước. Không phải họ có ý kiến gì với Dương Từ, mà là họ cảm thấy Dương Từ bây giờ ngày càng trở nên khác lạ, trong lòng họ có chút không dám tiếp xúc với Dương Từ như vậy.



Dương Từ không có nhiều phản ứng với điều này, lần này anh trở lại để tham dự đám tang, vốn đã không phải là chuyện vui vẻ gì. Cho nên cũng không chào hỏi gì với mọi người, sau khi đưa chú hai Dương về nhà, liền trực tiếp đi tới Lưu gia.



Tâm trạng của Dương Từ đối với bà ngoại khá phức tạp, trước đây bà cụ thực sự rất cưng chiều Dương Từ nên lúc đó Dương Từ vẫn rất thích bà. Nhưng bà ta cũng rất tốt với dì nhỏ và Dương Ngụy Hàn, thậm chí sau đó dì nhỏ bọn họ có thể tính kế đến Dương Từ, có rất nhiều công lao của bà cụ này trong đó.



Khi đó, Lưu Tiêm Mai đã mua cho bà ta rất nhiều thứ tốt, vừa đưa tiền vừa mua vòng vàng cung phụng cho bà ta, nhưng không ngờ rằng trước khi rời đi, bà ta nói với Lưu Tiêm Diễm, Lưu Tiêm Diễm và ba người con trai của bà ta gần như muốn mạng của Dương Từ. Này là khi điều tra sau đó mới điều tra ra được, cũng chính vì điều này mà Lưu Tiêm Mai không muốn quay lại lần này.



Nhưng bây giờ mọi chuyện đã qua, bà cụ đã qua đời, Dương Từ cũng không tính toán gì với đối phương, cho nên mới từ nơi xa đích thân chạy về một chuyến, cũng coi như vì lòng yêu thương năm đó của bà cụ đối với anh đi.



Sau khi chuyện ở đây kết thúc, Dương Từ bọn họ cũng không vội rời đi. Mà định xây một tòa nhà nhỏ ở quê nhà, phòng trường hợp sau này cha mẹ muốn về ở một thời gian thì vẫn tốt hơn là ở trong ngôi nhà cũ có sâu bọ. Ngoài ra, khoảng thời gian này Dương Từ khá rảnh rỗi, Tạ Nghiễn Thanh cũng hiếm có một kỳ nghỉ dài ngày nên hai người coi như đi nghỉ ở quê nhà.



Khi Dương Từ xây một ngôi nhà mới ở quê nhà mình, anh còn đặc biệt tặng hai khoản tiền cho công xã quê mình. Một khoản được dùng để sửa sang trường học công xã, khoản còn lại được dùng để sửa đường cho thôn họ. Công xã rất vui mừng khi biết được điều này và đặc biệt gửi hai cờ thưởng cho Dương Từ.



Ban đầu, thôn dân cảm thấy Dương Từ không dễ tiếp xúc, sau khi biết Dương Từ quyên góp tiền cho thôn làm đường, họ lần lượt đến gặp Dương Từ để cảm ơn. Cảm thấy đứa trẻ Dương Từ này không hổ là đứa nhỏ trong thôn họ. không chỉ có tiền đồ còn là một đứa trẻ ngoan không quên cội nguồn.



Vào ngày này, Dương Từ tiễn những thôn dân xong, liền nhìn thấy một thiếu nữ từ xa. Lúc đầu, Dương Từ hoàn toàn không nhận ra cô ấy, cho đến khi có người gọi tên cô ấy, Dương Từ mới sững sờ.



Người phụ nữ trẻ này là Miên Hoa, cô gái được cứu bởi Dương Từ trẻ tuổi. Đối phương trước đây sống đối diện với nhà của Dương Từ, sau đó sau khi Dương Từ thi đại học rời quê hương, vào năm sau đối phương cũng thi đậu đại học và rời đi. Trước đây trên mặt đối phương có rất nhiều vết sẹo, nhưng hiện tại vết sẹo đó đã đỡ hơn rất nhiều, hiện tại lại lộ ra dáng vẻ ban đầu nên có, cho nên Dương Từ mới không nhận ra ngay.



Miên Hoa trước đây vẻ ngoài cũng giống như bây giờ, là một cô gái nhìn thì mỏng manh và lặng lẽ, như mây như bông, trong trẻo và dịu dàng. Bây giờ cô ấy mang đến cho người ta một cảm giác rất khác, không chỉ vẽ lông mày rất đậm cường thế mà còn tô cả đôi môi đỏ mọng đặc biệt bắt mắt, như thể từ một đám mây trắng nhẹ biến thành một cuồng phong bão táp.



Trường đại học của Miên Hoa không xa quê nhà, cho nên cô ấy luôn thỉnh thoảng quay trở lại. Nhưng lần nào cũng bị lệch với Dương Từ nên hai người chưa bao giờ có cơ hội gặp nhau. Bây giờ là vì Dương Từ quyên góp tiền cho quê nhà, cô mới từ trong miệng của bạn học biết được cho nên vừa biết được tin liền cố ý chạy về một chuyến.



Cô ấy bây giờ đang phát triển khá tốt, tuy không thể so sánh với Dương Từ nhưng vẫn nổi bật giữa các cô gái. Bởi vì biết cô ấy bây giờ có tiền đồ rồi, người nhà của cô ấy đã tìm đến cửa nhà cô ấy nhiều lần. Chỉ đáng tiếc bây giờ cô ấy đã hoàn toàn thay đổi, đã không còn là cô gái đáng thương tùy ý bị bắt nạt kia, những người đó không những không đạt được lợi ích từ cô ấy, còn có hai người có lòng ác tâm đã bị cô đưa đi cải tạo lao động.



Lần này Miên Hoa cố ý chạy về, thực ra... Cũng không có gì đặc biệt quan trọng. Chỉ muốn quay lại để gặp anh, để gặp... Chàng trai đã kéo cô ấy ra khỏi biển lửa. Cô muốn xem hiện tại anh có ổn không, nếu không cô sẽ qua giúp anh, dù chỉ là một lời quan tâm nhỏ nhặt cũng được. Nếu anh đang sống rất tốt cũng rất hạnh phúc, thì cô ấy sẽ nói lời cảm ơn với đối phương và không làm phiền anh nữa.



Miên Hoa: "Nghe nói anh quyên góp rất nhiều tiền cho quê hương, xem ra anh chắc là sống rất ổn đi."



Dương Từ nghe vậy liền cười, muốn mời cô ấy vào trong sân ngồi, Miên Miên lại cười và lắc đầu từ chối. Miên Hoa chỉ vào sân nhỏ của nhà mình, tỏ ý với Dương Từ rằng trong nhà mình có một "quản gia", cô ấy bây giờ là người có đối tượng nên không thể quá thân thiết với người khác, nếu không người đó nhìn thấy được nói không chừng lại phát bệnh phát điện lên nữa.



Dương Từ thấy vậy có chút buồn cười, nhưng sau đó anh nhớ ra rằng mình cũng vậy, ở nhà còn có một chàng quản gia. Nhưng Tạ Nghiễn Thanh biết Miên Hoa, cũng biết rằng anh không có hứng thú với các cô gái, cho nên Tạ Nghiễn Thanh chỉ quan tâm đến việc anh gần gũi với đàn ông thôi.



Dương Từ: "Cô đã thay đổi rất nhiều, dường như cũng đã cao hơn rất nhiều, vừa rồi ta còn có chút không nhận ra."



Hai năm qua, Miên Hoa ngày nào cũng nghe những lời như vậy, nhưng người khác nói và những gì Dương Từ nói lại khác nhau, cho dù người khác có nói cái gì cô chỉ cảm thấy giả dối và buồn cười, chỉ có Dương Từ mới có thể dùng một câu nói khiến cô ấy muốn khóc.



Miên Hoa lén lút hít một hơi thật sâu, cố nén xúc động muốn khóc, vội vàng chớp mắt, cười nói với Dương Từ: "Đúng vậy, thay đổi của ta quả thực rất lớn, nói đến... Ta vẫn chưa nói lời cảm ơn đàng hoàng với ngươi, ngươi..."



Không đợi cô nói xong hết những lời tiếp theo, cuối cùng cô ấy vẫn không thể cầm được nước mắt. Cho dù bây giờ cô ấy đã trở nên mạnh mẽ như thế nào, cô ấy vẫn không thể cứng rắn trước ân nhân ban đầu của mình. Bởi vì chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của Dương Từ, cô ấy sẽ nghĩ đến chàng trai đã cõng cô ấy xuống.



Khi đó, Dương Từ vẫn còn là một đứa trẻ, bởi vì dáng người quá thấp và bị chìm trong đám đông, nhưng trong thế giới hoàn toàn bị sụp đổ của cô ấy, chính chàng trai trẻ này đã phá vỡ mọi thứ và khiến cô ấy sống lại như một con người. Cho dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng bây giờ cô vẫn nhớ rất rõ ràng, nhớ những gì anh nói, nhớ cái ôm của anh...



Thấy vậy, trong lòng Dương Từ có chút bất lực, bước tới nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Ai nói cô không có cảm ơn đàng hoàng chứ? Ngươi đã nói rất nhiều lần rồi, đã đủ rồi. Ban đầy ta cũng không vì lời cảm ơn của cô mới xông lên phía trước cứu cô xuống, ta làm người chính là thích đi cứu người. Cô không cần có dáng vẻ như này đâu, nếu như người mà ta cứu được ai cũng có dáng vẻ như này giống cô, ta mỗi ngày còn không phải bị lời cảm ơn dìm chết sao?"



Miên Hoa nghe vậy có chút dở khóc dở cười, cuối cùng làm lớp trang điểm chói mắt lòe đi, sau đó mới lúng túng gật đầu: "Ừm, vậy ta không nói nữa, ta lần này trở về chính là muốn gặp ngươi một lần. Sau này có lẽ sẽ đi phương nam rồi, phải rất lâu không trở về. Bây giờ thấy ngươi sống rất tốt, vậy ta liền yên tâm rời đi rồi."



Tính cách của Miên Hoa rất dứt khoát lưu loát, sau khi cô ấy gặp được Dương Từ liền rời đi. Khi đi, cô ấy cũng đến công xã và quyên góp một khoản tiền cho công xã theo Dương Từ. Nhưng tiền của cô ấy không dễ sử dụng như Dương Từ, tiền của cô ấy chỉ được sử dụng cho những cô gái không có tiền đi học, vì chuyện này có nhiều người còn ở sau lưng mắng cô là đồ vô lương tâm.



Ngoài ra, mỗi lần cô ấy trở lại, bên cạnh đều có một người phụ nữ rất cao, người phụ nữ đó cho dù thời tiết như thế nào đều che dù. Mọi người đều nói lúc đầu cô bị cha đánh đến ngu ngốc, cho nên trong lòng liền nhìn không được con trai nhà người ta sống tốt, bây giờ càng là ở chung với người phụ nữ kỳ quái.



Dương Từ lúc đầu không để ý nhiều đến điều này, nhưng sau đó anh thấy tin đồn của một số người ngày càng xấu xa, chỉ đành để lão thư ký bắt mấy người điển hình ra. Còn để mấy nhà này vào danh sách đen trong tài trợ của Miên Hoa, cũng tránh cho họ vừa chửi người vừa chiếm chỗ tốt của Miên Hoa một cách phí công.



Có lẽ là do bị lão thư ký dạy cho một bài học, lại thêm Dương Từ rất chán ghét cách làm của bọn họ, còn tìm đến cục cảnh sát đến phổ biến pháp luật, tin đồn bịa đặt liền không xuất hiện nữa.



Vào ngày này, Dương Từ đã đưa Tạ Nghiễn Thanh đi dạo khắp nơi, sau đó đi đến khu rừng nhỏ nơi Tạ Nghiễn Thanh được cứu, hai người họ rõ ràng không nói lời nào, nhưng họ chỉ cần nhìn một cái là hiểu tất cả.



Thực ra khi Miên Hoa tìm Dương Từ vào ngày hôm đó, không chỉ người yêu của Miên Hoa đang ở sân của Miên Hoa nhìn chằm chằm, mà Tạ Nghiễn Thanh cũng đang ngồi trong sân nhỏ Dương gia, một mặt quang minh chính đại nghe lén những gì họ nói.



Khi đó, Dương Từ nói anh chính là thích cứu người, đối với Dương Từ đó có thể chỉ là dễ như trở bàn tay, nhưng đối với những người đã được cứu, đó là một vết nứt trong thế giới u ám, Dương Từ là từ khe nứt đó chiếu sáng cho bọn họ.



Tạ Nghiễn Thanh: "Gặp được em, quá tốt rồi."



Dương Từ: "Em cũng cảm thấy như vậy."



(Hoàn cốt truyện chính rồi nha, còn 10 chương ngoại truyện mà lười dịch quá.)

(Dịch xong từ hôm 30/3 rồi mà wattpad bị lỗi phải dùng đt đăng đây.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro